Chương 90
Đầu nhỏ rầm một tiếng, đụng vào tường có chút đau.
Kỷ Trường: “……”
Hắn che mặt lại không dám nhìn tiếp, nhưng miệng thì không ngừng luyên thuyên.
“Ai ai ai, con đừng có làm như vậy, không có đứa nào thông minh mà leo xuống bằng cách đó cả. ”
“Con thử xem, bẻ gãy lan can sắt đi.”
Túc Bảo: “…?”
Cô có thể bẻ gãy không?
Kỷ Trường tựa vào lan can, thảnh thơi nhìn củ cải đang bị kẹt.
“Bằng không con cảm thấy sư phụ đeo sợi dây đỏ vào tay con làm gì?”
Túc Bảo nhìn về phía sợi dây đỏ trên cổ tay.
Phía sau, Vệ Uyển đứng ở cửa lạnh lùng nhìn.
Như vậy cũng bị kẹt cho được, đứa nhỏ này thật sự là ngu xuẩn.
Những người khác của Tô gia người thì cầm thang, người thì đi lấy đệm khí, vô cùng lo lắng cho Túc Bảo.
Trong lòng Vệ Uyển lại không thoải mái.
Không phải kẹt ở tầng hai sao? Có cần làm quá lên như vậy không?
Dưới lầu hai là bãi cỏ, cho dù không có thiết bị phòng hộ thì ngã xuống cũng không chết.
Đối với Túc Bảo thì quan tâm lo lắng hết mực, đối với Hân Hân nhà cô thì thờ ơ lạnh, Vệ Uyển cảm thấy trước kia sao không phát hiện người Tô gia thiên vị như vậy chứ.
Phía dưới lầu hai Tô Nhất Trần, Tô Việt Phi đã bày xong đệm khí.
Tô Việt Phi nói: “Đầu trẻ con lớn hơn thân thể, nói chung đầu có thể qua thì thân thể khẳng định cũng không có thể lọt.”
Cho nên chỉ cần để Túc Bảo xoay một chút, từ trong lan can chui qua là có thể thoát được, không còn bị kẹt nữa.
Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng cứng rắn: “Như vậy sẽ có nguy cơ rơi xuống.”
Tô Lạc đẩy cặp kính viền vàng, nhướng mày cười: “Rơi từ tầng hai xuống, đệm khí dày như vậy, không sao đâu.”
Mấy huynh đệ còn lại trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tô Lạc nhún tay, anh có nói gì sai đâu!
Tô lão phu nhân chần chờ: “Rơi xuống ngã vào đầu thì làm sao bây giờ? Ngã gãy cổ thì làm sao bây giờ? Tay không cẩn thận đâm vào mắt thì làm sao bây giờ?”
Đang căng thẳng, không ai nhìn thấy.
Hai bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo cầm lan can, dùng sức kéo một phen!
Sợi dây đỏ trên cổ tay phát ra ánh sáng, lan can sắt nhất thời cong lên, bị Túc Bảo bẻ cong.
Túc Bảo đầu nhỏ rụt lại, nhẹ nhàng thoát được.
Túc Bảo vui vẻ nói: “Con ra được rồi!”
Mọi người Tô gia sửng sốt: “???”
Tô Việt Phi bất đắc dĩ, ôn hòa khuyên nhủ: “Mẹ đừng lo lắng. Như vậy đi, lão Ngũ đi lấy kìm thủy lực lại đây.”
Mọi người đang khẩn trương, không ai để ý thấy Túc Bảo dùng hai bàn tay nhỏ bé cầm lấy lan can, dùng sức đẩy một cái!
Sợi dây đỏ trên cổ tay phát ra ánh sáng, lan can sắt nhất thời cong lên.
Túc Bảo rụt đầu lại, nhẹ nhàng thoát ra được.
Bé vui vẻ nói: “Con thoát được rồi đây!”
Mọi người Tô gia sửng sốt: “???”
Vừa rồi bọn họ cũng không chú ý Túc Bảo làm sao thoát ra được, lúc đó Tô lão phu nhân còn cầm lấy một cánh tay của Túc Bảo, cũng không cảm giác được có gì bất thường.
Kỷ Trường: “……”
Hắn che mặt lại không dám nhìn tiếp, nhưng miệng thì không ngừng luyên thuyên.
“Ai ai ai, con đừng có làm như vậy, không có đứa nào thông minh mà leo xuống bằng cách đó cả. ”
“Con thử xem, bẻ gãy lan can sắt đi.”
Túc Bảo: “…?”
Cô có thể bẻ gãy không?
Kỷ Trường tựa vào lan can, thảnh thơi nhìn củ cải đang bị kẹt.
“Bằng không con cảm thấy sư phụ đeo sợi dây đỏ vào tay con làm gì?”
Túc Bảo nhìn về phía sợi dây đỏ trên cổ tay.
Phía sau, Vệ Uyển đứng ở cửa lạnh lùng nhìn.
Như vậy cũng bị kẹt cho được, đứa nhỏ này thật sự là ngu xuẩn.
Những người khác của Tô gia người thì cầm thang, người thì đi lấy đệm khí, vô cùng lo lắng cho Túc Bảo.
Trong lòng Vệ Uyển lại không thoải mái.
Không phải kẹt ở tầng hai sao? Có cần làm quá lên như vậy không?
Dưới lầu hai là bãi cỏ, cho dù không có thiết bị phòng hộ thì ngã xuống cũng không chết.
Đối với Túc Bảo thì quan tâm lo lắng hết mực, đối với Hân Hân nhà cô thì thờ ơ lạnh, Vệ Uyển cảm thấy trước kia sao không phát hiện người Tô gia thiên vị như vậy chứ.
Phía dưới lầu hai Tô Nhất Trần, Tô Việt Phi đã bày xong đệm khí.
Tô Việt Phi nói: “Đầu trẻ con lớn hơn thân thể, nói chung đầu có thể qua thì thân thể khẳng định cũng không có thể lọt.”
Cho nên chỉ cần để Túc Bảo xoay một chút, từ trong lan can chui qua là có thể thoát được, không còn bị kẹt nữa.
Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng cứng rắn: “Như vậy sẽ có nguy cơ rơi xuống.”
Tô Lạc đẩy cặp kính viền vàng, nhướng mày cười: “Rơi từ tầng hai xuống, đệm khí dày như vậy, không sao đâu.”
Mấy huynh đệ còn lại trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tô Lạc nhún tay, anh có nói gì sai đâu!
Tô lão phu nhân chần chờ: “Rơi xuống ngã vào đầu thì làm sao bây giờ? Ngã gãy cổ thì làm sao bây giờ? Tay không cẩn thận đâm vào mắt thì làm sao bây giờ?”
Đang căng thẳng, không ai nhìn thấy.
Hai bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo cầm lan can, dùng sức kéo một phen!
Sợi dây đỏ trên cổ tay phát ra ánh sáng, lan can sắt nhất thời cong lên, bị Túc Bảo bẻ cong.
Túc Bảo đầu nhỏ rụt lại, nhẹ nhàng thoát được.
Túc Bảo vui vẻ nói: “Con ra được rồi!”
Mọi người Tô gia sửng sốt: “???”
Tô Việt Phi bất đắc dĩ, ôn hòa khuyên nhủ: “Mẹ đừng lo lắng. Như vậy đi, lão Ngũ đi lấy kìm thủy lực lại đây.”
Mọi người đang khẩn trương, không ai để ý thấy Túc Bảo dùng hai bàn tay nhỏ bé cầm lấy lan can, dùng sức đẩy một cái!
Sợi dây đỏ trên cổ tay phát ra ánh sáng, lan can sắt nhất thời cong lên.
Túc Bảo rụt đầu lại, nhẹ nhàng thoát ra được.
Bé vui vẻ nói: “Con thoát được rồi đây!”
Mọi người Tô gia sửng sốt: “???”
Vừa rồi bọn họ cũng không chú ý Túc Bảo làm sao thoát ra được, lúc đó Tô lão phu nhân còn cầm lấy một cánh tay của Túc Bảo, cũng không cảm giác được có gì bất thường.