Chương 57
Thế giới của người lớn sao lại khác thế giới của trẻ con đến vậy?
Túc Bảo kiên quyết nói: “Con không sai, mọi người nói dối! Cậu mua vấy này cho con mà, chị Hạnh Hân mới là người đánh con trước…”
Bé còn chưa nói xong, Vệ Uyển đã ngắt lời: “Đủ rồi! Mặt của chị con bị con đánh thành thế này, con còn muốn nói gì nữa hả?”
Túc Bảo: “…”
Vệ Uyển cúi xuống ôm Hạnh Hân vào lòng: “Hạnh Hân ngoan, đừng làm loạn nữa, chúng ta về trước đi.”
Hạnh Hân nghe thấy hai chữ ‘làm loạn’ càng khóc lớn hơn.
“Con không! Con không muốn quay về, con muốn váy của mình Huuu Huuu!”
Lời giải thích của Túc Bảo bị nhấn chìm trong tiếng khóc của cô.
Túc Bảo một mình đứng giữa đám đông, điều bé muốn nói lại bị những người xung quanh dập tắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Chiến căng thẳng, có em gái thật rắc rối.
Vừa định kéo Túc Bảo ra sau, một bóng người cao lớn ôm lấy Túc Bảo trước.
Tô Nhất Trần và Tô lão gia đến, Tô Nhất Trần nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, Tuyết Nhi lập tức sững người, trốn đến sau lưng mẹ, không dám ló đầu ra.
Mọi người vội vàng lên án Túc Bảo:
“Hạnh Hân vừa mới chạy tới nói váy Túc Bảo đang mặc là của con bé, Túc Bảo không nói một lời liền đánh Hạnh Hân.”
Tô Dịch Thần cười lạnh một tiếng: “Cô chính mắt nhìn thấy?”
Ông Tô cũng chống gậy đi tới, ngữ khí kiên định: “Tôi tin Túc Bảo không phải đứa nhỏ như vậy, ai dám nói Túc Bảo sai, bước ra đây cho tôi.”
Mọi người nhất thời nghẹn họng, lần lượt quay sang nhìn Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi không dám bước ra, Hạnh Hân càng khóc dữ dội hơn.
Mẹ Tuyết Nhi vội vàng cười nói:
“Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nóng, chẳng lẽ Tuyết Nhi nhà chúng ta sai rồi? Trẻ con đánh nhau cũng là chuyện bình thường…”
Nhưng chẳng ai để ý đến cô ta.
Về phần Vệ Uyển, Trong lòng cô ta lại càng khó chịu.
Khi không có người ngoài thì không sao, nhưng bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, lời nói của ông lão chẳng phải trực tiếp nói Hạnh Hân vô cớ gây sự.
Vệ Uyển cố nén tiếng nức nở, thấp giọng nói: “Hạnh Hân, đi thôi, chúng ta không nên ở đây” .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Mọi người nhìn Vệ Uyển bằng ánh mắt thương hại. Lại nhìn về phía Túc Bảo, ánh mắt càng thêm tinh tế.
Tô Dịch Thần quay lại nhìn Túc Bảo, đứng chắn trước đảm bảo Túc Bảo không bắt gặp những ánh mắt đó.
Nhưng Túc Bảo lại hiểu lầm, cắn môi không nói gì.
Bé đã quá quen với những cảnh như vậy.
Khi còn ở nhà họ Lâm, mỗi khi dì bị thương hay khóc, bố đều tra hỏi bé đầu tiên.
Túc Bảo kiên quyết nói: “Con không sai, mọi người nói dối! Cậu mua vấy này cho con mà, chị Hạnh Hân mới là người đánh con trước…”
Bé còn chưa nói xong, Vệ Uyển đã ngắt lời: “Đủ rồi! Mặt của chị con bị con đánh thành thế này, con còn muốn nói gì nữa hả?”
Túc Bảo: “…”
Vệ Uyển cúi xuống ôm Hạnh Hân vào lòng: “Hạnh Hân ngoan, đừng làm loạn nữa, chúng ta về trước đi.”
Hạnh Hân nghe thấy hai chữ ‘làm loạn’ càng khóc lớn hơn.
“Con không! Con không muốn quay về, con muốn váy của mình Huuu Huuu!”
Lời giải thích của Túc Bảo bị nhấn chìm trong tiếng khóc của cô.
Túc Bảo một mình đứng giữa đám đông, điều bé muốn nói lại bị những người xung quanh dập tắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Chiến căng thẳng, có em gái thật rắc rối.
Vừa định kéo Túc Bảo ra sau, một bóng người cao lớn ôm lấy Túc Bảo trước.
Tô Nhất Trần và Tô lão gia đến, Tô Nhất Trần nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, Tuyết Nhi lập tức sững người, trốn đến sau lưng mẹ, không dám ló đầu ra.
Mọi người vội vàng lên án Túc Bảo:
“Hạnh Hân vừa mới chạy tới nói váy Túc Bảo đang mặc là của con bé, Túc Bảo không nói một lời liền đánh Hạnh Hân.”
Tô Dịch Thần cười lạnh một tiếng: “Cô chính mắt nhìn thấy?”
Ông Tô cũng chống gậy đi tới, ngữ khí kiên định: “Tôi tin Túc Bảo không phải đứa nhỏ như vậy, ai dám nói Túc Bảo sai, bước ra đây cho tôi.”
Mọi người nhất thời nghẹn họng, lần lượt quay sang nhìn Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi không dám bước ra, Hạnh Hân càng khóc dữ dội hơn.
Mẹ Tuyết Nhi vội vàng cười nói:
“Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nóng, chẳng lẽ Tuyết Nhi nhà chúng ta sai rồi? Trẻ con đánh nhau cũng là chuyện bình thường…”
Nhưng chẳng ai để ý đến cô ta.
Về phần Vệ Uyển, Trong lòng cô ta lại càng khó chịu.
Khi không có người ngoài thì không sao, nhưng bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, lời nói của ông lão chẳng phải trực tiếp nói Hạnh Hân vô cớ gây sự.
Vệ Uyển cố nén tiếng nức nở, thấp giọng nói: “Hạnh Hân, đi thôi, chúng ta không nên ở đây” .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Mọi người nhìn Vệ Uyển bằng ánh mắt thương hại. Lại nhìn về phía Túc Bảo, ánh mắt càng thêm tinh tế.
Tô Dịch Thần quay lại nhìn Túc Bảo, đứng chắn trước đảm bảo Túc Bảo không bắt gặp những ánh mắt đó.
Nhưng Túc Bảo lại hiểu lầm, cắn môi không nói gì.
Bé đã quá quen với những cảnh như vậy.
Khi còn ở nhà họ Lâm, mỗi khi dì bị thương hay khóc, bố đều tra hỏi bé đầu tiên.