Chương 47
Khi Vệ Uyển mới gả đến, tuy hai người không có quan hệ sâu sắc nhưng cũng đã có với nhau một đứa con trai là Tô Tử Hi, vì vậy vẫn được coi là ổn.
Nhà họ Tô không biết sự thật cho đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm muốn ly hôn nhưng nhà họ Vệ không chịu.
Vì sự mất tích của cô em gái Tô cẩm Ngọc, mọi người cố gắng hết sức để tìm kiếm cô ấy, nên sự việc này đã kéo dài cho đến tận bây giờ.
Tô Tử Lâm nghẹn ngào nói: “Em biết, nhưng bây giờ hai đứa trẻ đã lớn như vậy, em lo lắng rằng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến chúng.”
Bất kể như thế nào, chúng vẫn là con ruột của mình, mặc dù không hợp nhau lắm nhưng vẫn không thể buông tay.
Tô Nhất Trần gật đầu, mỗi gia đình đều có những nỗi khổ riêng, anh cũng không thể đưa ra quyết định cho cuộc sống của Tô Tử Lâm.
Anh nói: “Chú tự lo đi.”
Hai người nhìn sang phòng của Túc Bảo, cô bé đã không còn khóc nữa, đang cùng Tô lão phu nhân thảo luận đặt tên của mình.
Bé nói: “Mẹ nói rằng kê là một loại kê, sau khi bóc vỏ được gọi là kê. Kê có khả năng chịu hạn và dễ thích nghi, vì vậy mẹ đặt tên cho Túc Bảo là Túc Bảo.
Âm thanh non nớt của trẻ con, nhưng trên mặt lại tràn đầy nghiêm túc, tựa hồ nói lại nguyên văn lời mẹ nói.
Tô lão phu nhân chóp mũi chua xót, bà gật đầu nói: “Tên của Túc Bảo rất hay, mẹ họ Tô tên Tô Cẩm Ngọc, Túc Bảo cũng họ Tô, được không?”
Túc Bảo vui vẻ gật đầu.
Chà, họ của bé là họ Tô, giống với họ của mẹ.
Tô lão gia cười nói: “Tô có cái gì hay nhỉ?”
Túc Bảo giơ lên hai tay nhỏ bé, vội vàng đáp: “Tô Tiểu Bảo!”
Mọi người không nhịn được cười.
Tô Nhất Trần bước vào nói: “Gọi là Tô Tô đi”
Bà cụ Tô lắc đầu: “Không ổn, nghe giống như ‘Chú’ vậy.”
(Tô trung tiếng Trung là Sư, nghe giống chữ ‘chú)
Họ quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình.
Bà cụ Tô lại hỏi: “Túc Bảo năm nay ba tuổi rưỡi phải không?”
Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Phải không? Mẹ nói Túc Bảo ra đời vào ngày đàn áp 315.”
(Ở Trung Quốc 315 là ngày 15.3, ngày chống hàng giả hàng lậu trên toàn quốc.)
Mọi người dừng lại, 315…Là một tuần sau!
Một tuần sau, Túc Bảo sẽ tròn bốn tuổi.
Bà cụ Tô nói: “Thật tuyệt. Vừa vặn, chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Túc Bảo và mua cho Túc Bảo một chiếc bánh kem siêu to, được không? Sau đó Túc Bảo có thểdùng chiếc bánh đó để ước một điều ước!”
Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, vui vẻ nói: “Có thật không ạ?”
Nhà họ Tô không biết sự thật cho đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm muốn ly hôn nhưng nhà họ Vệ không chịu.
Vì sự mất tích của cô em gái Tô cẩm Ngọc, mọi người cố gắng hết sức để tìm kiếm cô ấy, nên sự việc này đã kéo dài cho đến tận bây giờ.
Tô Tử Lâm nghẹn ngào nói: “Em biết, nhưng bây giờ hai đứa trẻ đã lớn như vậy, em lo lắng rằng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến chúng.”
Bất kể như thế nào, chúng vẫn là con ruột của mình, mặc dù không hợp nhau lắm nhưng vẫn không thể buông tay.
Tô Nhất Trần gật đầu, mỗi gia đình đều có những nỗi khổ riêng, anh cũng không thể đưa ra quyết định cho cuộc sống của Tô Tử Lâm.
Anh nói: “Chú tự lo đi.”
Hai người nhìn sang phòng của Túc Bảo, cô bé đã không còn khóc nữa, đang cùng Tô lão phu nhân thảo luận đặt tên của mình.
Bé nói: “Mẹ nói rằng kê là một loại kê, sau khi bóc vỏ được gọi là kê. Kê có khả năng chịu hạn và dễ thích nghi, vì vậy mẹ đặt tên cho Túc Bảo là Túc Bảo.
Âm thanh non nớt của trẻ con, nhưng trên mặt lại tràn đầy nghiêm túc, tựa hồ nói lại nguyên văn lời mẹ nói.
Tô lão phu nhân chóp mũi chua xót, bà gật đầu nói: “Tên của Túc Bảo rất hay, mẹ họ Tô tên Tô Cẩm Ngọc, Túc Bảo cũng họ Tô, được không?”
Túc Bảo vui vẻ gật đầu.
Chà, họ của bé là họ Tô, giống với họ của mẹ.
Tô lão gia cười nói: “Tô có cái gì hay nhỉ?”
Túc Bảo giơ lên hai tay nhỏ bé, vội vàng đáp: “Tô Tiểu Bảo!”
Mọi người không nhịn được cười.
Tô Nhất Trần bước vào nói: “Gọi là Tô Tô đi”
Bà cụ Tô lắc đầu: “Không ổn, nghe giống như ‘Chú’ vậy.”
(Tô trung tiếng Trung là Sư, nghe giống chữ ‘chú)
Họ quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình.
Bà cụ Tô lại hỏi: “Túc Bảo năm nay ba tuổi rưỡi phải không?”
Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Phải không? Mẹ nói Túc Bảo ra đời vào ngày đàn áp 315.”
(Ở Trung Quốc 315 là ngày 15.3, ngày chống hàng giả hàng lậu trên toàn quốc.)
Mọi người dừng lại, 315…Là một tuần sau!
Một tuần sau, Túc Bảo sẽ tròn bốn tuổi.
Bà cụ Tô nói: “Thật tuyệt. Vừa vặn, chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Túc Bảo và mua cho Túc Bảo một chiếc bánh kem siêu to, được không? Sau đó Túc Bảo có thểdùng chiếc bánh đó để ước một điều ước!”
Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, vui vẻ nói: “Có thật không ạ?”