Chương 44
Vô giáo dục!
Vệ Uyển nắm lấy tay Hạnh Hân “Mau xuống lầu đi, bà con đang chờ ở dưới lầu.”
Hạnh Hân thoát ra khỏi Vệ Uyển, bướng bỉnh nói: “Không! Con muốn con vẹt này!”
Vệ Uyển bất đắc dĩ không biết làm thế nào với cô bé, chỉ có thể tận lực dỗ dành: “Đây là con vẹt của em gái con. Nếu Hân Hân thích, mẹ sẽ mua cho con một con khác được không?”
Hạnh Hân dậm chân: “Không! Không! Con muốn con này cơ! ”
Khi đang nói, cô bé đã trèo lên ghế, giơ tay tóm lấy Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ sợ hãi, cố gắng hết sức để bay đi, nhưng Hạnh Hân đã kéo chiếc dây buộc ở chân của nó, rồi tóm lấy cổ của Tiểu Ngũ.
Hạnh Hân trong mắt tràn đầy hưng phấn, lập tức bắt được Tiểu Ngũ, ôm chặt lấy nó, ra lệnh: “Đừng nhúc nhích! Có tin hay không tao giết mày!”
Tiểu Ngũ rất sợ người lạ, hai ngày qua cuối cùng nó mới có thể chấp nhận được các cậu của Túc Bảo, hiện tại trong mắt Tiểu Ngũ tràn đầy hoảng sợ.
Nó há to cổ họng, kêu lên: “Cứu! Cứu! Chim hầm!”
Túc Bảo ở tầng dưới đột nhiên từ trong vòng tay của Tô phu nhân đứng dậy, mọi người chỉ nghe thấy con vẹt kêu quạc quạc trên lầu.
Túc Bảo không nói một lời chạy lên lầu, ông cụ Tô phản ứng lại trước tiên, tức giận quở trách Tô Tử Lâm: “Lại là Hạnh Hân, bảo con dành nhiều thời gian hơn cho việc giáo dục trẻ thì con không làm?”
Tô Tử Lâm mờ mịt lo lắng đỏ bừng mặt, không thốt lên được lời nào, mọi người vội vàng đi theo lên lầu.
Hạnh Hân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể điều khiển được con vẹt, nó cứ nhảy nhót mãi, móng vuốt cào vào cánh tay cô bé.
Cô bé tức giận, nắm lấy con vẹt và ném nó lên bàn, tức giận nói: “Mày không nghe lời! Đánh mày! Đánh mày!”
Con vẹt hét lên liên tục.
Lúc Túc Bảo đi vào nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, giống như một con sói nhỏ lao về phía trước nói: “Tại sao chị lại đánh Tiểu Ngũ! Chị không thể đánh Tiểu Ngũ!”
Hạnh hân ngay từ nhỏ đã mắc bệnh công chúa, và cũng chưa có ai từng nói với cô bé rằng cô không thể làm điều đó.
Thấy Túc Bảo tiến đến giật con vẹt, cô bé cảm thấy đồ đạc của mình bị cướp, thô bạo đẩy Túc Bảo ra, hét lớn: “Là của tôi!”
Con vẹt bị cô kẹp cổ, cầm trong tay, lè lưỡi ra.
Túc Bảo lo lắng đến mức dùng tay đẩy lùi Hạnh Hân ra, hai đứa trẻ lập tức lao vào đánh nhau.
Con vẹt thoát khỏi tay Hạnh Hân, hoảng sợ bay loạn xạ, lông bay đầy trời.
Mọi người không ngờ rằng Túc Bảo luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên bùng nổ, khi họ nhận ra thì hai đứa trẻ đã vật lộn với nhau, vội vàng xông lên tách hai đứa nhỏ ra.
“Đừng đánh nữa….Đừng đánh..”
Hạnh Hân vừa đánh vừa khóc, Túc Bảo nước mắt lưng tròng nhưng vẫn ngoan cố im lặng, sợi dây màu đỏ trong tay cô phát ra ánh sáng đỏ mờ.
Hạnh Hân chưa từng bị đánh bao giờ, dù là ở trường mẫu giáo hay ở nhà, họ đều dỗ dành, chiều chuộng cô.
Vệ Uyển nắm lấy tay Hạnh Hân “Mau xuống lầu đi, bà con đang chờ ở dưới lầu.”
Hạnh Hân thoát ra khỏi Vệ Uyển, bướng bỉnh nói: “Không! Con muốn con vẹt này!”
Vệ Uyển bất đắc dĩ không biết làm thế nào với cô bé, chỉ có thể tận lực dỗ dành: “Đây là con vẹt của em gái con. Nếu Hân Hân thích, mẹ sẽ mua cho con một con khác được không?”
Hạnh Hân dậm chân: “Không! Không! Con muốn con này cơ! ”
Khi đang nói, cô bé đã trèo lên ghế, giơ tay tóm lấy Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ sợ hãi, cố gắng hết sức để bay đi, nhưng Hạnh Hân đã kéo chiếc dây buộc ở chân của nó, rồi tóm lấy cổ của Tiểu Ngũ.
Hạnh Hân trong mắt tràn đầy hưng phấn, lập tức bắt được Tiểu Ngũ, ôm chặt lấy nó, ra lệnh: “Đừng nhúc nhích! Có tin hay không tao giết mày!”
Tiểu Ngũ rất sợ người lạ, hai ngày qua cuối cùng nó mới có thể chấp nhận được các cậu của Túc Bảo, hiện tại trong mắt Tiểu Ngũ tràn đầy hoảng sợ.
Nó há to cổ họng, kêu lên: “Cứu! Cứu! Chim hầm!”
Túc Bảo ở tầng dưới đột nhiên từ trong vòng tay của Tô phu nhân đứng dậy, mọi người chỉ nghe thấy con vẹt kêu quạc quạc trên lầu.
Túc Bảo không nói một lời chạy lên lầu, ông cụ Tô phản ứng lại trước tiên, tức giận quở trách Tô Tử Lâm: “Lại là Hạnh Hân, bảo con dành nhiều thời gian hơn cho việc giáo dục trẻ thì con không làm?”
Tô Tử Lâm mờ mịt lo lắng đỏ bừng mặt, không thốt lên được lời nào, mọi người vội vàng đi theo lên lầu.
Hạnh Hân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể điều khiển được con vẹt, nó cứ nhảy nhót mãi, móng vuốt cào vào cánh tay cô bé.
Cô bé tức giận, nắm lấy con vẹt và ném nó lên bàn, tức giận nói: “Mày không nghe lời! Đánh mày! Đánh mày!”
Con vẹt hét lên liên tục.
Lúc Túc Bảo đi vào nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, giống như một con sói nhỏ lao về phía trước nói: “Tại sao chị lại đánh Tiểu Ngũ! Chị không thể đánh Tiểu Ngũ!”
Hạnh hân ngay từ nhỏ đã mắc bệnh công chúa, và cũng chưa có ai từng nói với cô bé rằng cô không thể làm điều đó.
Thấy Túc Bảo tiến đến giật con vẹt, cô bé cảm thấy đồ đạc của mình bị cướp, thô bạo đẩy Túc Bảo ra, hét lớn: “Là của tôi!”
Con vẹt bị cô kẹp cổ, cầm trong tay, lè lưỡi ra.
Túc Bảo lo lắng đến mức dùng tay đẩy lùi Hạnh Hân ra, hai đứa trẻ lập tức lao vào đánh nhau.
Con vẹt thoát khỏi tay Hạnh Hân, hoảng sợ bay loạn xạ, lông bay đầy trời.
Mọi người không ngờ rằng Túc Bảo luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên bùng nổ, khi họ nhận ra thì hai đứa trẻ đã vật lộn với nhau, vội vàng xông lên tách hai đứa nhỏ ra.
“Đừng đánh nữa….Đừng đánh..”
Hạnh Hân vừa đánh vừa khóc, Túc Bảo nước mắt lưng tròng nhưng vẫn ngoan cố im lặng, sợi dây màu đỏ trong tay cô phát ra ánh sáng đỏ mờ.
Hạnh Hân chưa từng bị đánh bao giờ, dù là ở trường mẫu giáo hay ở nhà, họ đều dỗ dành, chiều chuộng cô.