Chương 3
Bé cảm thấy, bé sắp chết rồi.
Chết rồi có được gặp mẹ không?
Lúc này, một thanh âm mơ hồ vang lên bên tai Tiểu Túc Bảo: . Đọc truyệ? tại [ Tr ù?Truyệ?.v? ]
[ Tiểu Túc Bảo, mau gọi cho cậu út!]
[ Cậu út của bạn tên là Tô Ý Thâm, số điện thoại của cậu ấy là 159xxxxx…]
“Đang gọi…” Tiểu Túc Bảo mở mắt ra và nhìn thấy một chiếc điện thoại di động màu đen trong tuyết, bản năng sinh tồn khiến bé liều mạng bò đến gần nó.
“159…”
Tiểu Túc Bảo run rẩy, ngón tay cứng ngắc không ngừng cử động, hồi lâu mới bấm được điện thoại…
**
Cùng lúc đó.
Trong tòa tứ hợp viên cũ ở Kinh Đô
Tô lão gia tử đang hỏi:
“Một năm lại trôi qua, Tô Ý Thâm, cậu nói năm nay cậu thi đậu lên chủ nhiệm phải không!?”
Tám anh em nhà họ Tô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Tô Ý Thâm sờ sờ mũi.
Đột nhiên, ông lão chuyển đề tài, đột ngột hỏi: “Còn nữa, tìm bốn
năm rồi, vẫn chưa tìm được em gái của các cậu sao?”
Sắc mặt của tám anh em nhà họ Tô đều biến sắc, mím môi im lặng, mấy anh em vừa rồi còn trong trạng thái vào tai trái đi ra tai phải, bây giờ lại hiện lên nét buồn bã trên khuôn mặt.
Em gái của họ, Tô Cẩm Ngọc, được chẩn đoán mắc bệnh bạch từ khi còn nhỏ, cô ấy đã được truyền máu, chống nhiễm trùng và thay thế tủy xương…
Nhà họ Tô đã chăm sóc cô ấy cẩn thận trong hai mươi năm. Từng ngày nhìn thấy tình trạng của cô ấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nó thậm chí còn ảnh hưởng đến não và trí nhớ của cô…
Bốn năm trước, cô ấy đột nhiên biến mất.
Tô Ý Thâm là bác sĩ điều trị chính của bệnh viện ung bướu tỉnh, toàn bộ quá trình điều trị của Tô Cẩm Ngọc anh đều phụ trách.
Ngày đó anh phải cấp cứu một người mắc bệnh nặng, chỉ một lần đó… Tô Cẩm Ngọc đã đi lạc….
Trong bốn năm qua, anh luôn dằn vặt trong sự tự trách và hối hận, một người có thiên phú y học không ai sánh bằng, trong bốn năm nay vẫn không có thêm một bước tiến nào mới.
Tô gia có tám người con trai, chỉ có mình Tô Cẩm Ngọc là con gái duy nhất.
Sau khi con gái mất tích, Tô lão phu nhân liền ngã bệnh, tính tình của Tô lão gia cũng ngày càng trở nên cổ quái.
Trong lòng mỗi người Tô gia đều đè nén một tảng đá lớn, đè ép bọn họ không thở nổi.
Trưởng tử Tô gia Tô Nhất Trần, người cầm quyền của đế quốc thương nghiệp Tô gia liều mạng tăng ca, ngày đêm không nghỉ, thân thể càng ngày càng kém, mỗi ngày đều cần uống thuốc.
Con trai thứ hai của Tô gia là Tô Việt Phi, cơ trưởng xuất sắc nhất của hãng hàng không S, bởi vì lúc khảo sát tâm lý không đạt tiêu chuẩn, hiện giờ đã nghỉ ngơi ở nhà điều chỉnh bốn năm.
Chết rồi có được gặp mẹ không?
Lúc này, một thanh âm mơ hồ vang lên bên tai Tiểu Túc Bảo: . Đọc truyệ? tại [ Tr ù?Truyệ?.v? ]
[ Tiểu Túc Bảo, mau gọi cho cậu út!]
[ Cậu út của bạn tên là Tô Ý Thâm, số điện thoại của cậu ấy là 159xxxxx…]
“Đang gọi…” Tiểu Túc Bảo mở mắt ra và nhìn thấy một chiếc điện thoại di động màu đen trong tuyết, bản năng sinh tồn khiến bé liều mạng bò đến gần nó.
“159…”
Tiểu Túc Bảo run rẩy, ngón tay cứng ngắc không ngừng cử động, hồi lâu mới bấm được điện thoại…
**
Cùng lúc đó.
Trong tòa tứ hợp viên cũ ở Kinh Đô
Tô lão gia tử đang hỏi:
“Một năm lại trôi qua, Tô Ý Thâm, cậu nói năm nay cậu thi đậu lên chủ nhiệm phải không!?”
Tám anh em nhà họ Tô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Tô Ý Thâm sờ sờ mũi.
Đột nhiên, ông lão chuyển đề tài, đột ngột hỏi: “Còn nữa, tìm bốn
năm rồi, vẫn chưa tìm được em gái của các cậu sao?”
Sắc mặt của tám anh em nhà họ Tô đều biến sắc, mím môi im lặng, mấy anh em vừa rồi còn trong trạng thái vào tai trái đi ra tai phải, bây giờ lại hiện lên nét buồn bã trên khuôn mặt.
Em gái của họ, Tô Cẩm Ngọc, được chẩn đoán mắc bệnh bạch từ khi còn nhỏ, cô ấy đã được truyền máu, chống nhiễm trùng và thay thế tủy xương…
Nhà họ Tô đã chăm sóc cô ấy cẩn thận trong hai mươi năm. Từng ngày nhìn thấy tình trạng của cô ấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nó thậm chí còn ảnh hưởng đến não và trí nhớ của cô…
Bốn năm trước, cô ấy đột nhiên biến mất.
Tô Ý Thâm là bác sĩ điều trị chính của bệnh viện ung bướu tỉnh, toàn bộ quá trình điều trị của Tô Cẩm Ngọc anh đều phụ trách.
Ngày đó anh phải cấp cứu một người mắc bệnh nặng, chỉ một lần đó… Tô Cẩm Ngọc đã đi lạc….
Trong bốn năm qua, anh luôn dằn vặt trong sự tự trách và hối hận, một người có thiên phú y học không ai sánh bằng, trong bốn năm nay vẫn không có thêm một bước tiến nào mới.
Tô gia có tám người con trai, chỉ có mình Tô Cẩm Ngọc là con gái duy nhất.
Sau khi con gái mất tích, Tô lão phu nhân liền ngã bệnh, tính tình của Tô lão gia cũng ngày càng trở nên cổ quái.
Trong lòng mỗi người Tô gia đều đè nén một tảng đá lớn, đè ép bọn họ không thở nổi.
Trưởng tử Tô gia Tô Nhất Trần, người cầm quyền của đế quốc thương nghiệp Tô gia liều mạng tăng ca, ngày đêm không nghỉ, thân thể càng ngày càng kém, mỗi ngày đều cần uống thuốc.
Con trai thứ hai của Tô gia là Tô Việt Phi, cơ trưởng xuất sắc nhất của hãng hàng không S, bởi vì lúc khảo sát tâm lý không đạt tiêu chuẩn, hiện giờ đã nghỉ ngơi ở nhà điều chỉnh bốn năm.