Chương 100
Tô Nhạc Phi nhìn thoáng qua, nói: “Đó là tượng phượng hoàng, chất liệu inox, đồ chơi do cậu hai thiết kế.”
Túc Bảo giãy khỏi Tô Nhạc Phi, chạy tới bức tượng.
Tô Nhạc Phi vội vàng nói: “Đừng chạy loạn, nguy hiểm!”
Túc Bảo chạy tới trước mặt bức tượng, hỏi: “Cậu năm, cậu có loại búa nào to không? Có thể cho Túc Bảo xem không?”
Tô Nhạc Phi cho rằng Túc Bảo tò mò, lập tức gọi người đi lấy búa.
“Túc Bảo, không phải cậu năm khoác lác, trên thế giới này không có ai có nhiều búa như cậu năm đâu.”
Tô Tử Lâm bận rộn xong từ phía sau đuổi tới, thấy công nhân kéo một cái xe đẩy, trên xe đủ loại búa, nhất thời hết chỗ nói.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Túc Bảo ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn nói: “Đang nhìn cái búa đó!”
Tô Tử Lâm: “……”
Tô Nhạc Phi ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, giới thiệu những công cụ kia:
“Cái này gọi là búa gỗ, bình thường dùng để gõ đinh.”
“Cái này gọi là búa đá…… Cái này gọi là búa dẹp đuôi……”
Tô Nhạc Phi cầm đều là búa nhỏ, có thể để Túc Bảo cầm trên tay.
Túc Bảo nói: “Cậu năm cho con mượn búa dùng chút nhé.”
Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi nhất thời đã quên chuyện hôm đó bé bẻ cong lan can sắt, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nặng như vậy bé không cầm lên được.
Nhưng mà chợt nghe Túc Bảo ‘Hắc’ một tiếng, dùng sức cầm búa lên, oanh một tiếng nện vào bức tượng!
Túc Búc vung lên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tám mươi! Tám mươi!
Chỉ nghe một tiếng, dưới chân chân tượng bị đập ra một lỗ lớn, bên trong có một vật gì đó rơi xuống.
Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi trợn mắt há hốc mồm.
Bụi vừa tan đi, để lộ thứ gì đó rơi ra từ bức tượng.
Một bàn tay xương trắng……
Bàn tay kia có tư thế co lại, trong tay cầm một gói bọc da trâu.
Tô Tử Lâm lập tức ôm lấy Túc Bảo, che mắt cô bé lại.
Tô Nhạc Phi há miệng, ở dưới mặt trời chói chang cảm thấy có một luồng âm khí phảng phất trên mặt đất.
“Anh hai, anh đưa Túc Bảo về trước đi. “Tô Nhạc Phi nói.
Túc Bảo: “Con không về……”
Lời còn chưa dứt, Tô Tử Lâm liền ôm cô bé đứng lên, nhanh chóng rời đi.
“Túc Bảo ngoan, nơi này không phải nơi trẻ con có thể đến, về nhà chơi với bà ngoại, cậu và cậu năm xử lý chút chuyện.”
Túc Bảo giãy khỏi Tô Nhạc Phi, chạy tới bức tượng.
Tô Nhạc Phi vội vàng nói: “Đừng chạy loạn, nguy hiểm!”
Túc Bảo chạy tới trước mặt bức tượng, hỏi: “Cậu năm, cậu có loại búa nào to không? Có thể cho Túc Bảo xem không?”
Tô Nhạc Phi cho rằng Túc Bảo tò mò, lập tức gọi người đi lấy búa.
“Túc Bảo, không phải cậu năm khoác lác, trên thế giới này không có ai có nhiều búa như cậu năm đâu.”
Tô Tử Lâm bận rộn xong từ phía sau đuổi tới, thấy công nhân kéo một cái xe đẩy, trên xe đủ loại búa, nhất thời hết chỗ nói.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Túc Bảo ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn nói: “Đang nhìn cái búa đó!”
Tô Tử Lâm: “……”
Tô Nhạc Phi ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, giới thiệu những công cụ kia:
“Cái này gọi là búa gỗ, bình thường dùng để gõ đinh.”
“Cái này gọi là búa đá…… Cái này gọi là búa dẹp đuôi……”
Tô Nhạc Phi cầm đều là búa nhỏ, có thể để Túc Bảo cầm trên tay.
Túc Bảo nói: “Cậu năm cho con mượn búa dùng chút nhé.”
Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi nhất thời đã quên chuyện hôm đó bé bẻ cong lan can sắt, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nặng như vậy bé không cầm lên được.
Nhưng mà chợt nghe Túc Bảo ‘Hắc’ một tiếng, dùng sức cầm búa lên, oanh một tiếng nện vào bức tượng!
Túc Búc vung lên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tám mươi! Tám mươi!
Chỉ nghe một tiếng, dưới chân chân tượng bị đập ra một lỗ lớn, bên trong có một vật gì đó rơi xuống.
Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi trợn mắt há hốc mồm.
Bụi vừa tan đi, để lộ thứ gì đó rơi ra từ bức tượng.
Một bàn tay xương trắng……
Bàn tay kia có tư thế co lại, trong tay cầm một gói bọc da trâu.
Tô Tử Lâm lập tức ôm lấy Túc Bảo, che mắt cô bé lại.
Tô Nhạc Phi há miệng, ở dưới mặt trời chói chang cảm thấy có một luồng âm khí phảng phất trên mặt đất.
“Anh hai, anh đưa Túc Bảo về trước đi. “Tô Nhạc Phi nói.
Túc Bảo: “Con không về……”
Lời còn chưa dứt, Tô Tử Lâm liền ôm cô bé đứng lên, nhanh chóng rời đi.
“Túc Bảo ngoan, nơi này không phải nơi trẻ con có thể đến, về nhà chơi với bà ngoại, cậu và cậu năm xử lý chút chuyện.”