Chương : 59
Edit: Tiếu Tử Kỳ
Trong một thời gian, chuyện đang từ phò mã gia được nhiều người ao ước trở thành người điên đã trở thành chuyện được bàn tán xôn xao huyên náo nhất kinh thành.
Hoàng thượng tuy rằng từng có nghĩ thầm cứ gả con gái mình qua bên đó đi, cứ cho nàng gả được vào một gia đình tướng cô có quyết tâ cùng tấm lòng trung trinh là được rồi, nhưng mà ngày nay nhi nữ kiểu gì cũng có. Chính là hoàng hậu cùng công chúa ngày ngày tới khóc lóc hai mắt đẫm lệ giống như Mạnh Khương khóc đổ tường thành, tấn công dồn dập tới khi phải hủy bỏ đại hôn mới thôi.
Dù sao nhi nữ của hoàng thượng từ xưa đến nay vốn vô lo vô ưu, nếu gả đến đó liền lo sợ không biết mình có phải chăm sóc một tướng công điên điên khùng khùng cả đời hay không, liền không quá vài ngày liền được gả ngay sang cho nhi tử thứ ba của tả thường tướng.
Liễu lão gia một lòng hi vọng muốn làm hoàng thân quốc thích đã thất bại nặng nề, trong lòng kêu than khổ sở. Uể oải không quá mấy ngày liền ngã bệnh, khiến cho tin tức Liễu gia hiên giờ đang lo cuống cuồng như kiến bò trên lửa càng chân thật hơn bao giờ hết.
Trên dưới Liễu gia đều tập trung chăm sóc hầu hạ cho Liễu lão gia, không còn ai còn để tâm tới Liễu nhị công tử đang điên điên khùng khùng nữa.Vào một buổi tối trăng sáng của một tháng sau, Liễu Thanh Vân tự mình cưỡi con ngựa trắng mình hay cưỡi nhất từ cửa sau của Liễu phủ đi ra, ngay lập tức thì có một người mặc tố y che mặt cưỡi ngựa phóng đi mất, không nhìn thấy rõ khuôn mặt y.Chỉ cảm thấy được thân hình của y cùng thân hình của Liễu nhị công tử có vài phần tương tự.
“Đại ca, đệ đi rồi, huynh phải chăm sóc tốt cho cha đó…..Sau này cơ hội đệ trở về sẽ rất thấp đó, có khi cũng không biết lúc nào mới có thể gửi thư liên lạc cho huynh….., à đệ nhận được tin tức của tam đệ tự một nạn dân nói là tam đệ đã bị đưa tới Tây Hạ rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp cả, khi nào huynh có thời gian rảnh rỗi thì nhớ đi thăm đệ ấy….”
Tố y nam tử thấp giọng dặn dò Liễu Thanh Vân đang không muốn chia ly, ở một bên ngựa hướng tổ trạch mà bái ba lần, xem như là bái biệt phụ thân, sau đó liền thúc ngựa rời đi, nhắm hướng phương bắc mà lao tới.
Dám yêu dám hận mới xứng đáng là đại trượng phu.
Nhưng khi đã thực sự yêu một người, thì cần phải có dũng khí như thế nào?
Trời còn tờ mờ sáng, trên con đường mòn có một thân ảnh đang quét tước.
Không phải là vì muốn đợi chờ cố nhân trở về, mag chỉ là vì theo thói quen thoi.
Thói quen mỗi ngày đều ra con đường này quét dọn thật sạch sẽ, thói quen ở trong miếu hoàng thành nằm ngủ trưa sưởi ấm, thói quen nhẫn nhịn chịu đau đớn để chẻ cho xong bó củi.
Nhưng như thế nào cũng không thể nào quen được cảm giác khi không trong lòng không còn tương tư nhớ nhung tới một ai đó nữa, thói quen như vậy, đã qua bao ngày cũng không bỏ được, thật là chua sót.
Thương y, vì thế trước đây dù có khổ sở như thế nào cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
Giải độc cho y, nên giờ đây ngày ngày phải chịu băng phù ở trên người mình tái phát càng ngày càng tăng, thống khổ đau đớn không ngừng, cũng như không còn nhà cửa, không còn đất đai nữa.
Nếu y còn có thể lại quay đầu cầu xin ngươi. Đó lầ muốn yêu y? Hận y? Hay là tha thứ cho y?
Người nọ quanh quẩn ở trên núi cười ngẩn ngơ.
“Ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, ca ca có tình cảm với muội tử. Nhờ nguyệt lão, dưới ánh trăng, thổ lộ tâm tư cho người thương biết. Ngày hôm nay, bán đất bán nhà, lấy tiền cưới được người yêu, ánh trăng chúc phúc, ánh trăng chúc phúc….”
Giống như cùng ánh trăng tỏ tường mọi chuyện, cố gắng thế nào đều không thu được kết quả gì.
Đã từng thương tâm, còn có thể nói yêu lần nữa hay không?
Đờ đẫn ngồi nhìn đống giỏ trúc vẫn nguyên như cũ, Thích Đại Dũng có thói quen là tìm phiến ta nào đó bên đường thật sạch sẽ mà ngồi lên đó, đôi tay thô to linh hoạt đưa lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng là tạo ra rất nhiều đồ dùng tinh xảo đẹp mắt.
Nếu tình cảm cũng có thể giống như những đường kết này, các đường kết nối lại với nhau thật hoàn mỹ thì thật là tốt quá.
Đáng tiếc nếu chọc thủng các mối nối này thì sẽ phá hủy vĩnh viễn nhưng đường nối đang gắn chặt lại với nhau, cho nên tình cảm cũng giống như đồ vật này, đã vỡ rồi thì không thể hàn gắn trở lại.
Khi nghe được tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, Thích Đại Dũng cũng không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục công việc còn dở dang trên tay mình, thẳng đến khi người ngựa dừng lại trước mặt mình, mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa ngẩng lên là đập ngay vào mắt là ánh mắt trong sáng như ánh trăng.
“Ngươi….Ngươi…”
Là y sao?
Không thể nào là y được?
Thích Đại Dũng ngốc lăng ngồi nhìn chằm chằm vào một người một ngựa đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Lại dụi mắt một lần nữa, hắn muốn xác định xem có phải là hắn đang hoa mắt hay không, hắn đã từng nghĩ thói quen này thật là đáng sợ, chẳng lẽ mình thực sự đã trông thấy ảo giác rồi hay sao?
Trong một thời gian, chuyện đang từ phò mã gia được nhiều người ao ước trở thành người điên đã trở thành chuyện được bàn tán xôn xao huyên náo nhất kinh thành.
Hoàng thượng tuy rằng từng có nghĩ thầm cứ gả con gái mình qua bên đó đi, cứ cho nàng gả được vào một gia đình tướng cô có quyết tâ cùng tấm lòng trung trinh là được rồi, nhưng mà ngày nay nhi nữ kiểu gì cũng có. Chính là hoàng hậu cùng công chúa ngày ngày tới khóc lóc hai mắt đẫm lệ giống như Mạnh Khương khóc đổ tường thành, tấn công dồn dập tới khi phải hủy bỏ đại hôn mới thôi.
Dù sao nhi nữ của hoàng thượng từ xưa đến nay vốn vô lo vô ưu, nếu gả đến đó liền lo sợ không biết mình có phải chăm sóc một tướng công điên điên khùng khùng cả đời hay không, liền không quá vài ngày liền được gả ngay sang cho nhi tử thứ ba của tả thường tướng.
Liễu lão gia một lòng hi vọng muốn làm hoàng thân quốc thích đã thất bại nặng nề, trong lòng kêu than khổ sở. Uể oải không quá mấy ngày liền ngã bệnh, khiến cho tin tức Liễu gia hiên giờ đang lo cuống cuồng như kiến bò trên lửa càng chân thật hơn bao giờ hết.
Trên dưới Liễu gia đều tập trung chăm sóc hầu hạ cho Liễu lão gia, không còn ai còn để tâm tới Liễu nhị công tử đang điên điên khùng khùng nữa.Vào một buổi tối trăng sáng của một tháng sau, Liễu Thanh Vân tự mình cưỡi con ngựa trắng mình hay cưỡi nhất từ cửa sau của Liễu phủ đi ra, ngay lập tức thì có một người mặc tố y che mặt cưỡi ngựa phóng đi mất, không nhìn thấy rõ khuôn mặt y.Chỉ cảm thấy được thân hình của y cùng thân hình của Liễu nhị công tử có vài phần tương tự.
“Đại ca, đệ đi rồi, huynh phải chăm sóc tốt cho cha đó…..Sau này cơ hội đệ trở về sẽ rất thấp đó, có khi cũng không biết lúc nào mới có thể gửi thư liên lạc cho huynh….., à đệ nhận được tin tức của tam đệ tự một nạn dân nói là tam đệ đã bị đưa tới Tây Hạ rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp cả, khi nào huynh có thời gian rảnh rỗi thì nhớ đi thăm đệ ấy….”
Tố y nam tử thấp giọng dặn dò Liễu Thanh Vân đang không muốn chia ly, ở một bên ngựa hướng tổ trạch mà bái ba lần, xem như là bái biệt phụ thân, sau đó liền thúc ngựa rời đi, nhắm hướng phương bắc mà lao tới.
Dám yêu dám hận mới xứng đáng là đại trượng phu.
Nhưng khi đã thực sự yêu một người, thì cần phải có dũng khí như thế nào?
Trời còn tờ mờ sáng, trên con đường mòn có một thân ảnh đang quét tước.
Không phải là vì muốn đợi chờ cố nhân trở về, mag chỉ là vì theo thói quen thoi.
Thói quen mỗi ngày đều ra con đường này quét dọn thật sạch sẽ, thói quen ở trong miếu hoàng thành nằm ngủ trưa sưởi ấm, thói quen nhẫn nhịn chịu đau đớn để chẻ cho xong bó củi.
Nhưng như thế nào cũng không thể nào quen được cảm giác khi không trong lòng không còn tương tư nhớ nhung tới một ai đó nữa, thói quen như vậy, đã qua bao ngày cũng không bỏ được, thật là chua sót.
Thương y, vì thế trước đây dù có khổ sở như thế nào cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
Giải độc cho y, nên giờ đây ngày ngày phải chịu băng phù ở trên người mình tái phát càng ngày càng tăng, thống khổ đau đớn không ngừng, cũng như không còn nhà cửa, không còn đất đai nữa.
Nếu y còn có thể lại quay đầu cầu xin ngươi. Đó lầ muốn yêu y? Hận y? Hay là tha thứ cho y?
Người nọ quanh quẩn ở trên núi cười ngẩn ngơ.
“Ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, ca ca có tình cảm với muội tử. Nhờ nguyệt lão, dưới ánh trăng, thổ lộ tâm tư cho người thương biết. Ngày hôm nay, bán đất bán nhà, lấy tiền cưới được người yêu, ánh trăng chúc phúc, ánh trăng chúc phúc….”
Giống như cùng ánh trăng tỏ tường mọi chuyện, cố gắng thế nào đều không thu được kết quả gì.
Đã từng thương tâm, còn có thể nói yêu lần nữa hay không?
Đờ đẫn ngồi nhìn đống giỏ trúc vẫn nguyên như cũ, Thích Đại Dũng có thói quen là tìm phiến ta nào đó bên đường thật sạch sẽ mà ngồi lên đó, đôi tay thô to linh hoạt đưa lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng là tạo ra rất nhiều đồ dùng tinh xảo đẹp mắt.
Nếu tình cảm cũng có thể giống như những đường kết này, các đường kết nối lại với nhau thật hoàn mỹ thì thật là tốt quá.
Đáng tiếc nếu chọc thủng các mối nối này thì sẽ phá hủy vĩnh viễn nhưng đường nối đang gắn chặt lại với nhau, cho nên tình cảm cũng giống như đồ vật này, đã vỡ rồi thì không thể hàn gắn trở lại.
Khi nghe được tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, Thích Đại Dũng cũng không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục công việc còn dở dang trên tay mình, thẳng đến khi người ngựa dừng lại trước mặt mình, mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa ngẩng lên là đập ngay vào mắt là ánh mắt trong sáng như ánh trăng.
“Ngươi….Ngươi…”
Là y sao?
Không thể nào là y được?
Thích Đại Dũng ngốc lăng ngồi nhìn chằm chằm vào một người một ngựa đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Lại dụi mắt một lần nữa, hắn muốn xác định xem có phải là hắn đang hoa mắt hay không, hắn đã từng nghĩ thói quen này thật là đáng sợ, chẳng lẽ mình thực sự đã trông thấy ảo giác rồi hay sao?