Chương : 5
Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm
Ánh mặt trời không thể chiếu xuyên qua cánh rừng, thế nên bên dưới gần như bị bóng tối che kín.
Từng tảng đá một dày đặc che phủ hàng trăm dặm đất đai, dày đặc như mực, thế nhưng thoạt nhìn lại khiến người ta có cảm giác khiếp sợ cùng cảm giác bất an, phảng phất phiến rừng này giống như một cái miệng khổng lồ đen đúa, tùy bất kì lúc nào cũng có thể nuốt gọn tất cả các sinh mệnh không thuộc về cánh rừng này.
Binh lính bị phái đi tuần tra buổi sáng cho biết, đất đai ở phiến rừng này chưa từng được khai phá, Liễu Dật Hiên tự mình dẫn người tới xem xét cũng phải nhăn nhó mặt mày, dường như là cũng cảm thấy được cánh rừng này rất nguy hiểm.
“Nơi này địa hình phức tạp, chúng ta phân công nhau ra tuần tra, ba người một tổ. Lý Triêu, Lưu Vân, các ngươi theo ta.”
Nhìn cây cối rậm rạp ở trước mắt, lấy thân phận cùng năng lực của thần vũ tướng quân Liễu Dật Hiên sau khi lập được chiến công hiển hách kiêu ngạo khinh người, cũng không dám khinh nhờn. Sau khi phân chia người rõ ràng ổn thỏa, liền dẫn theo hai thị vệ thân cận theo hướng đường mòn bên trái mà xuất phát.
Cây cối nơi đây dường như không bàn bạc gì với nhau mà lại có thể tạo nên một trận pháp huyền ảo, sau khi đi vào rừng sâu không lâu ba người liền bị mất phương hướng.
“Lưu Vân, cẩn thận đó.”
Thấy thuộc hạ của mình vì không nhìn rõ đường mà tý nữa thì bị trượt chân một đoạn dốc, Liễu Dật Hiên thuận tay kéo lấy hắn, hắn vẫn luôn hết lòng chiếu cố quan tâm đối với người khác.
Đột nhiên có một mũi tên nhỏ đen xì từ trong cây cối hướng này vươn ra, dây cung vừa vang lên, một mũi tên bắn lén bất thình lình bắn tới, bắn trúng ngay lưng của y. Liễu Dật Hiên lảo đảo hụt một chân, cả người đứng không vững, ngược lại ngã xuống sườn dốc.
Đột nhiên vài đám sương mù đang che phủ khung cảnh xung quanh bỗng nhiên đã có thể hé ra mạng lưới cây cối bày ra, bao trọn lấy Liễu Dật Hiên, sau khi không biết đã đập phải nơi nào, tấm lưới lướn kia không thể đỡ được liền rơi xuống dưới cốc sâu.
“Tướng quân!”
Trong lòng biết mình nhất định là bị người khác hành thức, thanh âm cuối cùng mà Liễu Dật Hiên nghe được sau khi bị trúng tên độc chỉ là tiếng các tướng sĩ vội vàng gọi tên của mình, ý thức chợt lâm vào mơ hồ… (tuyetlam.wordpress.com)
“…..”
Sau khi tỉnh lại, trợn mắt nhìn thấy trên đầu là một mảnh màn màu hồng dân dã, đồng thời chóp mũi ngửi được một mùi son phấn nồng nặc.
Liễu dật Hiên hoang mang muốn đánh giá xem mình đang ở chỗ nào, vừa quay đầu lại đã thấy một đôi mắt như cười mà không cười đang nhìn về phía mình.
Người kia có đôi nhỏ dài quyến rũ như nữ tử, nam nhân mặc áo hồng mỉm cười nhìn y tỉnh lại, nhưng ý cười này giống như một con rắn nước xinh đẹp phun ra cái lưỡi đỏ lòm, khiến y không khỏi rùng mình một cái.
“Ngưỡng mộ đã lâu, thần vũ đại tướng quân. Ta ở Nghi Xuân Viện khoản đãi tướng quân cũng không tính là thất lễ chứ?”
Hắn nói tiếng Đại Tống rất chuẩn, mặc dù có một số kí tự không rõ, nhưng phối hợp với giọng nói trầm thấp mang theo một chút mềm mại đáng yêu bên trong, khiến người khác cảm thấy động lòng thú vị.
“Ngươi là ai?”
Ánh mắt nhìn qua là có thể thấy được là cách bày trí của Liêu Quốc, Liễu Dật Hiên không thể không hoài nghi thân phận của mình đã lâm vào cảnh trở thành tù binh trong tay người kia.
“Tam vương tử của Liêu quốc, Gia Luật Hồng Cơ. Ngươi hẳn cũng từng nghe qua chứ?”
Gia Luật Hồng Cơ mỉm cười tới gần, hắn cười khẽ tự nói thân phận, Liễu Dật Hiên nghe thấy vậy như sấm nổ bên tai, không khỏi lại rùng mình một lần nữa.
Y từng nghe đại ca nhắc tới ở Liêu Quốc có vài người không thể không đề phòng được, đứng đầu trong danh sách đó chính là tam vương tử giỏi về tâm kế, hiểm độc đầy người của Liêu Quốc này.
“Thì ra thần vũ đại tương quân trong truyền thuyết lại có tướng mạo tuấn mỹ đến mức này, e sợ không thể để cho binh lính khuất phục mới mang mặt nạ vàng tất nhiên là sự thật nha? Chậc, chậc, tướng mạo như vậy, muốn người khác không bị động tâm e là cũng khó đó.”
Gia Luật Hồng Cơ lại bình tĩnh giống như không nhìn thấy được sự chán ghét cùng lo sợ của y, vừa khẽ nhấc chân, tiến tới ngồi bên giường, một tay đưa lên khuôn mặt y ngả ngớn bình phẩm tướng mạo của vị tướng quân trong truyền thuyết.
Đôi mày tựa như liễu, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi cánh hoa màu đỏ, diện mạo nhìn lại so với nữ tử trong tranh còn diễm lệ hơn, nhiều năm chinh chiến, mưa gió phong sương bên ngoài cũng không khiến gương mặt xinh đẹp của y giảm đi sự cuốn hút.
Y tựa như cũng biết dung mạo như vậy rất khó có thể để khiến các tướng sĩ trong doanh trại chỉ toàn dùng vũ lực phải tuân phục, thường xuyên mang theo bên người mặt nạ bằng vàng cùng nhiều năm chinh chiến, dấu đi vẻ bề ngoài xinh đẹp tuyệt trần lại quá mức nhu nhược này.
“Buông tay!”
Liễu Dật Hiên tức giận bài xích hành vi của hắn, nhưng bởi vì huyệt đạo bị chế ngự nên không thể cử động được.
“Tính cách rất quyết liệt nha, bất quá khi chơi sẽ rất vui đấy. Ta thấy đại ca ta có thể vì khuôn mặt này của người mà không giết ngươi, nhưng ta e ngươi lại không tránh khỏi là sẽ phải chịu kiếp nạn.”
Ngón tay thon dài của Gia Luật Hồng Cơ lướt nhẹ từ mặt xuống cằm rồi dừng lại nơi yết hầu của Liễu Dật Hiên, hơi dùng sức ép xuống.
Đau đớn đột nhiên truyền tới khiến cho Liễu Dật Hiên không thể không há to miệng, Gia Luật Hồng Cơ nhanh tay đem một lọ dược màu hồng nhạt đổ hết vào trong miệng của y, kế đó lập tức thuận tay giải khai huyệt đạo.
Ánh mặt trời không thể chiếu xuyên qua cánh rừng, thế nên bên dưới gần như bị bóng tối che kín.
Từng tảng đá một dày đặc che phủ hàng trăm dặm đất đai, dày đặc như mực, thế nhưng thoạt nhìn lại khiến người ta có cảm giác khiếp sợ cùng cảm giác bất an, phảng phất phiến rừng này giống như một cái miệng khổng lồ đen đúa, tùy bất kì lúc nào cũng có thể nuốt gọn tất cả các sinh mệnh không thuộc về cánh rừng này.
Binh lính bị phái đi tuần tra buổi sáng cho biết, đất đai ở phiến rừng này chưa từng được khai phá, Liễu Dật Hiên tự mình dẫn người tới xem xét cũng phải nhăn nhó mặt mày, dường như là cũng cảm thấy được cánh rừng này rất nguy hiểm.
“Nơi này địa hình phức tạp, chúng ta phân công nhau ra tuần tra, ba người một tổ. Lý Triêu, Lưu Vân, các ngươi theo ta.”
Nhìn cây cối rậm rạp ở trước mắt, lấy thân phận cùng năng lực của thần vũ tướng quân Liễu Dật Hiên sau khi lập được chiến công hiển hách kiêu ngạo khinh người, cũng không dám khinh nhờn. Sau khi phân chia người rõ ràng ổn thỏa, liền dẫn theo hai thị vệ thân cận theo hướng đường mòn bên trái mà xuất phát.
Cây cối nơi đây dường như không bàn bạc gì với nhau mà lại có thể tạo nên một trận pháp huyền ảo, sau khi đi vào rừng sâu không lâu ba người liền bị mất phương hướng.
“Lưu Vân, cẩn thận đó.”
Thấy thuộc hạ của mình vì không nhìn rõ đường mà tý nữa thì bị trượt chân một đoạn dốc, Liễu Dật Hiên thuận tay kéo lấy hắn, hắn vẫn luôn hết lòng chiếu cố quan tâm đối với người khác.
Đột nhiên có một mũi tên nhỏ đen xì từ trong cây cối hướng này vươn ra, dây cung vừa vang lên, một mũi tên bắn lén bất thình lình bắn tới, bắn trúng ngay lưng của y. Liễu Dật Hiên lảo đảo hụt một chân, cả người đứng không vững, ngược lại ngã xuống sườn dốc.
Đột nhiên vài đám sương mù đang che phủ khung cảnh xung quanh bỗng nhiên đã có thể hé ra mạng lưới cây cối bày ra, bao trọn lấy Liễu Dật Hiên, sau khi không biết đã đập phải nơi nào, tấm lưới lướn kia không thể đỡ được liền rơi xuống dưới cốc sâu.
“Tướng quân!”
Trong lòng biết mình nhất định là bị người khác hành thức, thanh âm cuối cùng mà Liễu Dật Hiên nghe được sau khi bị trúng tên độc chỉ là tiếng các tướng sĩ vội vàng gọi tên của mình, ý thức chợt lâm vào mơ hồ… (tuyetlam.wordpress.com)
“…..”
Sau khi tỉnh lại, trợn mắt nhìn thấy trên đầu là một mảnh màn màu hồng dân dã, đồng thời chóp mũi ngửi được một mùi son phấn nồng nặc.
Liễu dật Hiên hoang mang muốn đánh giá xem mình đang ở chỗ nào, vừa quay đầu lại đã thấy một đôi mắt như cười mà không cười đang nhìn về phía mình.
Người kia có đôi nhỏ dài quyến rũ như nữ tử, nam nhân mặc áo hồng mỉm cười nhìn y tỉnh lại, nhưng ý cười này giống như một con rắn nước xinh đẹp phun ra cái lưỡi đỏ lòm, khiến y không khỏi rùng mình một cái.
“Ngưỡng mộ đã lâu, thần vũ đại tướng quân. Ta ở Nghi Xuân Viện khoản đãi tướng quân cũng không tính là thất lễ chứ?”
Hắn nói tiếng Đại Tống rất chuẩn, mặc dù có một số kí tự không rõ, nhưng phối hợp với giọng nói trầm thấp mang theo một chút mềm mại đáng yêu bên trong, khiến người khác cảm thấy động lòng thú vị.
“Ngươi là ai?”
Ánh mắt nhìn qua là có thể thấy được là cách bày trí của Liêu Quốc, Liễu Dật Hiên không thể không hoài nghi thân phận của mình đã lâm vào cảnh trở thành tù binh trong tay người kia.
“Tam vương tử của Liêu quốc, Gia Luật Hồng Cơ. Ngươi hẳn cũng từng nghe qua chứ?”
Gia Luật Hồng Cơ mỉm cười tới gần, hắn cười khẽ tự nói thân phận, Liễu Dật Hiên nghe thấy vậy như sấm nổ bên tai, không khỏi lại rùng mình một lần nữa.
Y từng nghe đại ca nhắc tới ở Liêu Quốc có vài người không thể không đề phòng được, đứng đầu trong danh sách đó chính là tam vương tử giỏi về tâm kế, hiểm độc đầy người của Liêu Quốc này.
“Thì ra thần vũ đại tương quân trong truyền thuyết lại có tướng mạo tuấn mỹ đến mức này, e sợ không thể để cho binh lính khuất phục mới mang mặt nạ vàng tất nhiên là sự thật nha? Chậc, chậc, tướng mạo như vậy, muốn người khác không bị động tâm e là cũng khó đó.”
Gia Luật Hồng Cơ lại bình tĩnh giống như không nhìn thấy được sự chán ghét cùng lo sợ của y, vừa khẽ nhấc chân, tiến tới ngồi bên giường, một tay đưa lên khuôn mặt y ngả ngớn bình phẩm tướng mạo của vị tướng quân trong truyền thuyết.
Đôi mày tựa như liễu, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi cánh hoa màu đỏ, diện mạo nhìn lại so với nữ tử trong tranh còn diễm lệ hơn, nhiều năm chinh chiến, mưa gió phong sương bên ngoài cũng không khiến gương mặt xinh đẹp của y giảm đi sự cuốn hút.
Y tựa như cũng biết dung mạo như vậy rất khó có thể để khiến các tướng sĩ trong doanh trại chỉ toàn dùng vũ lực phải tuân phục, thường xuyên mang theo bên người mặt nạ bằng vàng cùng nhiều năm chinh chiến, dấu đi vẻ bề ngoài xinh đẹp tuyệt trần lại quá mức nhu nhược này.
“Buông tay!”
Liễu Dật Hiên tức giận bài xích hành vi của hắn, nhưng bởi vì huyệt đạo bị chế ngự nên không thể cử động được.
“Tính cách rất quyết liệt nha, bất quá khi chơi sẽ rất vui đấy. Ta thấy đại ca ta có thể vì khuôn mặt này của người mà không giết ngươi, nhưng ta e ngươi lại không tránh khỏi là sẽ phải chịu kiếp nạn.”
Ngón tay thon dài của Gia Luật Hồng Cơ lướt nhẹ từ mặt xuống cằm rồi dừng lại nơi yết hầu của Liễu Dật Hiên, hơi dùng sức ép xuống.
Đau đớn đột nhiên truyền tới khiến cho Liễu Dật Hiên không thể không há to miệng, Gia Luật Hồng Cơ nhanh tay đem một lọ dược màu hồng nhạt đổ hết vào trong miệng của y, kế đó lập tức thuận tay giải khai huyệt đạo.