Chương : 49
Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vũ Vũ
Người trong thôn đều chê cười người vô cùng thành thật này: “Nương tử của ngươi đã bỏ đi lâu rồi mà ngươi vẫn còn thương nhớ hay sao?”
Nhưng mặc kệ cho người khác trêu đùa hay khuyên nhủ thế nào, hắn vẫn hàng ngày không quản sương gió, ngày qua ngày, từ sáng đên tối đêu ra con đường mòn trước làng chờ đợi ai, thời gian thấm thoát thoi đưa, ây vậy mà đã trải qua hai mùa đông giá lạnh.
“Đại Dũng thúc thúc, Đại Dũng thúc thúc.”
Một mùa xuân lại băt đầu.
Ngày hôm đó, sau khi thu nhặt hết mọi thứ trên đường, một thân ảnh cao lớn đang ngồi nghỉ, đầu dựa vào một bên đang ôm lấy một tiểu cô nương hoạt bát lanh lợi chuẩn bị khóc, trên đôi tay bé nhỏ đang giơ cao một con diều đã bị dẫm nát đến không còn nguyên vẹn. Đây là quà mà mẫu thân tiểu nha đầu này hôm nay đi chợ mua cho, nhưng mà cô bé này chỉ thả được qua đầu một chút thì liền rơi xuống, lại còn bị bò dẫm phải một phát. Liếc mắt một cái cũng có thể thấy được bộ dạng luyến tiếc của tiểu của cô nương khi món đồ chơi yêu thích của mình bị hư, vừa nhìn thấy tiểu nha đầu này một cái, hài nữ này sau khi gọi “Đại Dũng thúc thúc”thì liền nín khóc, miệng cười hứng khởi, cái miệng nhỏ chum chím cứ đô đô như mong mỏi là vấn đề khó khăn của mình cuối cùng cũng đã được giải quyết.
“Tiểu Dư nhi ngoan nào, không khóc nữa, Đại Dũng thúc thúc giúp con sửa lại nào”
Thích Đại Dũng thực sự rất thích tiểu hài tử, chạy nhanh tới lau đi giọt nước mắt vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, vừa cẩn thận rút đoạn trúc bị dập nát ra, thuận tay lấy từ trong giỏ trúc bên người mình ra một đoạn trúc mới, dùng tiểu đao chẻ đoạn trúc ra làm hai, sau đó lại phết lên trên một lớp hồ, đôi bàn tay to lớn linh hoạt khéo léo sữa chữa con diều một cách cẩn thận
“Đại Dũng thúc thúc thật tốt.”
Quả nhiên, đi tìm Đại Dũng thúc thúc là đúng mà, thúc ấy thật là lợi hại mà.
Ngoan ngoãn ngồi trên đùi của y, tiểu Dư thấy hắn chỉ loay hoay hai ba cái đã sửa con diều nát của mình thành một con diều mới tinh không có khuyết điểm gì, rồi để lại trên tay mình, nhu thuận hôn một cái lên mặt hắn nói:”Sau này khi tiểu Dư nhi trưởng thành nhất định phải gả cho Đại Dũng thúc thúc.”
“Ách…”
Mặt Thích Đại Dũng từ từ đỏ lên, một đại thẩm tay ôm một tiểu hài nữ nữa độ khoảng sáu tuổi tên Đồng nhi đến bên cười nói:”Đại Dũng à, ngươi đừng nghe nha đầu này nói bậy. Nhưng mà tẩu tẩu cũng muốn nói thật với ngươi chuyện này, ngươi đó, nếu ngươi thích tiểu hài tử như vậy, thì sao không tái giá cưới thêm một nương tử nữa. Rồi sớm có hài tử của riêng mình, đây là chuyện tốt mà. Lại nói thêm, trong nhà của mẫu thân ta vẫn còn một biểu muội, tính tình cũng vô cùng tốt, chỉ là đi đứng cho đôi chút không tiện, chỉ cần ngươi không so đo gì mà cưới nàng về, ta đảm bảo nhất định nàng nhanh chóng sẽ sinh cho ngươi bảo bảo trắng trẻo mập mạp đáng yêu.”
Nàng cũng coi như nhìn đúng người, vị nam nhân bần hàn cô đơn thật thà không ai bằng này là một người hiền lành, nhất định sẽ không vì thân thể biểu muội mình có khuyết tật mà coi thường người ta, có thể tác hợp mối nhân duyên này, âu coi như cũng làm được một việc tốt.
“Lưu đại tẩu, tẩu đừng có đùa ta ….Ta…..ta còn phải chờ nương tử trở về.”
Một đêm cuối cùng kia, y đã nói, y nhất định sẽ tới, đại trượng phu đã nói là làm.
Cho nên hắn cuồng dại một lòng chờ đợi.
“Thiết, ngươi không phải là không hiểu rõ người kia đi, ngươi cho là người đó cũng thành thật giống như những người ở nông thôn như chúng ta thế này sao, người đó đã sớm lừa hết tiền của ngươi, rồi bỏ trốn rồi còn đâu. Ngươi còn mất công chờ đợi làm gì?Thiên kim dễ thay đổi. Ngươi nghe lời tẩu tẩu nói đi, nếu ngươi cứ tiếp tục chờ nàng thì e là năm nay sẽ không có tiểu hài tử bồng trên tay đâu.”
Tuy rằng mơ hồ biết người thật thà này hơn hai năm trước đã từng thành thân với một nữ nhân trong thành, chỉ là chưa có ai từng thấy qua nữ nhân đã bỏ đi hơn hai năm này, mà sao nam nhân này vẫn còn ngốc ngếch chờ đợi ở đây?
Giống như tướng công nhà nàng vậy, nàng rõ ràng vẫn còn ở bên cạnh gã, mà gã thì lúc nào có tiền cùng thời gian thì chỉ toàn muốn đi tìm tới kĩ viện ở trấn bên, nam nhân à, đều không có ai là tốt cả.
Lưu đại tẩu nói xong thây hắn bất động liền dẫn hài tử đi, Thích Đại Dũng giật mình ngồi ngây ngốc tại chỗ muốn phản bác lại lời nói của nàng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hốt hoảng.
Y…..y không phải là nam nhân như vậy đâu. Tuy rằng y rất xinh đẹp nhưng dù sao cũng không khiến hắn phải quá cẩn trọng chuyện này được.
Nhưng vạn nhất…..Thật sự đại đa số nam nhân đếu giống như những gì Lưu đại tẩu nói, thì như vậy, ngươi đó, có phải đã sớm có kiều thể mỹ thiếp ôm ấp ở trong ngực, mà quên đi sự tồn tại của hắn rồi hay không?
Người trong thôn đều chê cười người vô cùng thành thật này: “Nương tử của ngươi đã bỏ đi lâu rồi mà ngươi vẫn còn thương nhớ hay sao?”
Nhưng mặc kệ cho người khác trêu đùa hay khuyên nhủ thế nào, hắn vẫn hàng ngày không quản sương gió, ngày qua ngày, từ sáng đên tối đêu ra con đường mòn trước làng chờ đợi ai, thời gian thấm thoát thoi đưa, ây vậy mà đã trải qua hai mùa đông giá lạnh.
“Đại Dũng thúc thúc, Đại Dũng thúc thúc.”
Một mùa xuân lại băt đầu.
Ngày hôm đó, sau khi thu nhặt hết mọi thứ trên đường, một thân ảnh cao lớn đang ngồi nghỉ, đầu dựa vào một bên đang ôm lấy một tiểu cô nương hoạt bát lanh lợi chuẩn bị khóc, trên đôi tay bé nhỏ đang giơ cao một con diều đã bị dẫm nát đến không còn nguyên vẹn. Đây là quà mà mẫu thân tiểu nha đầu này hôm nay đi chợ mua cho, nhưng mà cô bé này chỉ thả được qua đầu một chút thì liền rơi xuống, lại còn bị bò dẫm phải một phát. Liếc mắt một cái cũng có thể thấy được bộ dạng luyến tiếc của tiểu của cô nương khi món đồ chơi yêu thích của mình bị hư, vừa nhìn thấy tiểu nha đầu này một cái, hài nữ này sau khi gọi “Đại Dũng thúc thúc”thì liền nín khóc, miệng cười hứng khởi, cái miệng nhỏ chum chím cứ đô đô như mong mỏi là vấn đề khó khăn của mình cuối cùng cũng đã được giải quyết.
“Tiểu Dư nhi ngoan nào, không khóc nữa, Đại Dũng thúc thúc giúp con sửa lại nào”
Thích Đại Dũng thực sự rất thích tiểu hài tử, chạy nhanh tới lau đi giọt nước mắt vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, vừa cẩn thận rút đoạn trúc bị dập nát ra, thuận tay lấy từ trong giỏ trúc bên người mình ra một đoạn trúc mới, dùng tiểu đao chẻ đoạn trúc ra làm hai, sau đó lại phết lên trên một lớp hồ, đôi bàn tay to lớn linh hoạt khéo léo sữa chữa con diều một cách cẩn thận
“Đại Dũng thúc thúc thật tốt.”
Quả nhiên, đi tìm Đại Dũng thúc thúc là đúng mà, thúc ấy thật là lợi hại mà.
Ngoan ngoãn ngồi trên đùi của y, tiểu Dư thấy hắn chỉ loay hoay hai ba cái đã sửa con diều nát của mình thành một con diều mới tinh không có khuyết điểm gì, rồi để lại trên tay mình, nhu thuận hôn một cái lên mặt hắn nói:”Sau này khi tiểu Dư nhi trưởng thành nhất định phải gả cho Đại Dũng thúc thúc.”
“Ách…”
Mặt Thích Đại Dũng từ từ đỏ lên, một đại thẩm tay ôm một tiểu hài nữ nữa độ khoảng sáu tuổi tên Đồng nhi đến bên cười nói:”Đại Dũng à, ngươi đừng nghe nha đầu này nói bậy. Nhưng mà tẩu tẩu cũng muốn nói thật với ngươi chuyện này, ngươi đó, nếu ngươi thích tiểu hài tử như vậy, thì sao không tái giá cưới thêm một nương tử nữa. Rồi sớm có hài tử của riêng mình, đây là chuyện tốt mà. Lại nói thêm, trong nhà của mẫu thân ta vẫn còn một biểu muội, tính tình cũng vô cùng tốt, chỉ là đi đứng cho đôi chút không tiện, chỉ cần ngươi không so đo gì mà cưới nàng về, ta đảm bảo nhất định nàng nhanh chóng sẽ sinh cho ngươi bảo bảo trắng trẻo mập mạp đáng yêu.”
Nàng cũng coi như nhìn đúng người, vị nam nhân bần hàn cô đơn thật thà không ai bằng này là một người hiền lành, nhất định sẽ không vì thân thể biểu muội mình có khuyết tật mà coi thường người ta, có thể tác hợp mối nhân duyên này, âu coi như cũng làm được một việc tốt.
“Lưu đại tẩu, tẩu đừng có đùa ta ….Ta…..ta còn phải chờ nương tử trở về.”
Một đêm cuối cùng kia, y đã nói, y nhất định sẽ tới, đại trượng phu đã nói là làm.
Cho nên hắn cuồng dại một lòng chờ đợi.
“Thiết, ngươi không phải là không hiểu rõ người kia đi, ngươi cho là người đó cũng thành thật giống như những người ở nông thôn như chúng ta thế này sao, người đó đã sớm lừa hết tiền của ngươi, rồi bỏ trốn rồi còn đâu. Ngươi còn mất công chờ đợi làm gì?Thiên kim dễ thay đổi. Ngươi nghe lời tẩu tẩu nói đi, nếu ngươi cứ tiếp tục chờ nàng thì e là năm nay sẽ không có tiểu hài tử bồng trên tay đâu.”
Tuy rằng mơ hồ biết người thật thà này hơn hai năm trước đã từng thành thân với một nữ nhân trong thành, chỉ là chưa có ai từng thấy qua nữ nhân đã bỏ đi hơn hai năm này, mà sao nam nhân này vẫn còn ngốc ngếch chờ đợi ở đây?
Giống như tướng công nhà nàng vậy, nàng rõ ràng vẫn còn ở bên cạnh gã, mà gã thì lúc nào có tiền cùng thời gian thì chỉ toàn muốn đi tìm tới kĩ viện ở trấn bên, nam nhân à, đều không có ai là tốt cả.
Lưu đại tẩu nói xong thây hắn bất động liền dẫn hài tử đi, Thích Đại Dũng giật mình ngồi ngây ngốc tại chỗ muốn phản bác lại lời nói của nàng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hốt hoảng.
Y…..y không phải là nam nhân như vậy đâu. Tuy rằng y rất xinh đẹp nhưng dù sao cũng không khiến hắn phải quá cẩn trọng chuyện này được.
Nhưng vạn nhất…..Thật sự đại đa số nam nhân đếu giống như những gì Lưu đại tẩu nói, thì như vậy, ngươi đó, có phải đã sớm có kiều thể mỹ thiếp ôm ấp ở trong ngực, mà quên đi sự tồn tại của hắn rồi hay không?