Chương : 43
Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vy Vy
Quả nhiên, tuy rằng quyết định không thèm nhìn tới những trò đùa của hắn, nhưng Liễu Thanh Vân vốn là người coi trọng người thân vẫn không thể không thấp giọng hỏi.
“Cũng chẳng có gì cả, bất quá là dùng cách ta dụ ngươi tới đây để dụ hắn tới phương Bắc mà thôi.”
Như thỏa ước nguyện, Gia Luật Hồng Cơ cười dài, tiện tay lấy ra một viên kẹo đường nhét vào trong miệng y, cũng không có ý định thừa nước đục thả câu mà gây khó khăn cho y.
“Sau đó thì sao?”
“Đó lại là chuyện riêng của hắn. Liễu đại tướng quân nếu muốn bắt gian tế, thì gian tế cũng sẽ muốn diệt trừ Liễu tướng quân, ta chỉ phụ trách trông coi tình hình. Ngươi đoán xem là ai sẽ thắng?”
“Ngươi….”
“Liễu tướng quân cũng không phải là một đứa bé ba tuổi, nếu chuyện gì cũng phải để đại ca ra mặt, vậy hắn còn mặt mũi thể thống gì của người thống soái ba quân nữa?”
Giống như là biết trước được y sẽ mở miệng thuyết giáo gì đó, Gia Luật Hồng Cơ lại dùng một viên kẹo đường nữa để chặn miệng y.
“Ngươi muốn làm gì?”
Vị ngọt lịm đên phát ngấy này chỉ có hài tử ba tuổi mới thích thôi, hắn không có chuyện gì sao lại dùng phương pháp kì quái này để gây khó dễ cho mình để làm gì cơ chứ?
Liễu Thanh Vân vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng đáng tiếc là nửa người lại tê liệt, có muốn cũng không thể nào chống cự lại được.
“……..Vì đó là thứ mà ta thích ăn nhất đó nha.”
Nhìn thấy trong trí nhớ của y hoàn toàn không hề nhớ tới chuyện ăn kẹo đường, Gia Luật Hồng Cơ sắc mặt buồn bã, nhưng ngay lập tức lại có thể cười, nhẹ nhàng mà ghé vào lỗ tai y nói: “Trong viên kẹo đường này có trộn lẫn cả thuốc giải, chờ ngươi ăn hết chỗ kẹo này, thì độc tố trên người ngươi sẽ tự động được giải hết.”
Bởi vì quá sợ võ công của y, nên liều lượng hắn hạ có hơi nhiều, nhưng mà chính bản thân hắn cũng không biết sẽ để lại di chứng gì không, cho nên vẫn là mau mau đưa cho thuốc giải thì tốt hơn, nhưng lại không thể để cho y có thể ngay lập tức hồi phục, nên chỉ còn cách đem thuốc giải nhét vào trong mấy viên kẹo đường để cho y ngậm từ từ vậy, ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ….
Cũng không muốn thấy việc đại sự của mình có vấn đề gì, mặc kệ là chuyện gì Gia Luật Hồng Cơ đều chuẩn bị chu đáo, cẩn thận, tỷ mỉ.
“Nếu Dật Hiên có mệnh hệ gì, ngươi nghĩ rằng ta có thể dễ dàng tha cho ngươi hay sao?”
Đừng mơ, dù cho có đau chết y cũng cố đứng lên.
Nếu không sau này có người biết được là Liễu đại công tử lại gặp phải chuyện mà y vốn ghét nhất trong cuộc đời, đó là việc ở trong khu rừng phủ đầy tuyết, bị người khác ép buộc phải ngậm thứ kẹo đường mà y ghét nhất, thì có phải là sẽ thành trò cười cho người trong thiên hạ hay không?
“Hắn sẽ không có chuyện gì đâu…”
Nói hưu nói vượn chưa xong, đã nghe thấy tiếng người vì bị thương mà hô lên vài tiếng đau thương từ cách đó không xa truyền lại, thanh âm kia lại rất là quen thuộc, đó đúng là thanh âm của Liễu Dật Hiên, đệ đệ của Liễu Thanh Vân.
“Đỡ ta đứng dậy.”
Liễu Thanh Vân mặt biến sắc, sau khi ngậm vào mấy viên kẹo đường, từ các đầu ngón tay vốn đã mất đi cảm giác của y giờ đây cuối cùng cũng có thể cử động được đôi chút.
Thấy y thực sự lo lắng, Gia Luật Hồng Cơ cũng không dám cười cợt nữa, trong lòng vừa cảm thấy kì quái, rõ ràng võ công của tên kia kém hơn Liễu nhị công tử rất nhiều, vậy sao lại trở thành như thế này chứ? Vừa chạy nhanh tới đỡ y đứng dậy, trong lòng mừng thầm là trong lúc lo lắng quá mức, y cũng không có bỏ quên mình.
Bên này, Liễu Dật Hiên đích xác là đang đụng phải nguy cơ sinh tử tồn vong
Trong lòng Liễu Dật Hiên suy nghĩ tới tình hình ngày hôm đó, nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra được là ai có khả nghi nhất, nên biết là, Đặng Tự Hải nổi danh là đại lực sĩ, cây cung của hắn nếu không phải là người có sức lực hơn trăm thạch thì đừng có mơ tới việc có thể động vào.
Mười hai kỵ binh tuy rằng ai ai cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung được, nhưng nếu mà để có thể được coi như một hảo cung thủ thì chỉ có năm người Lưu Vân, Lý Chiêu, Vương Vĩnh Quý, Cố Vỹ cùng với Đặng Tự Hải.
Ngay tại lúc y đang mải mê suy nghĩ đến ngơ người, thì đột nhiên nhìn thấy trước mắt có bóng người chợt lóe, kinh hãi chạy nhanh đuổi theo phía sau, ngay khi vừa cùng hắn chạy tới nơi bị hại ngày hôm đó, thì đột nhiên cảm thấy bên tai chợt lạnh, mới phát hiện bên trái đang có người phóng một mũi tên tới chỗ mình, do sớm có phòng bị nên y cũng tự nhiên mà tránh được, trong lòng nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ tên gian tế này lại có thể hồ đồ tới vậy, nghĩ chiêu đã dùng qua một lần rồi vẫn có thể thành công sử dụng lần thứ hai sao?
Quả nhiên, tuy rằng quyết định không thèm nhìn tới những trò đùa của hắn, nhưng Liễu Thanh Vân vốn là người coi trọng người thân vẫn không thể không thấp giọng hỏi.
“Cũng chẳng có gì cả, bất quá là dùng cách ta dụ ngươi tới đây để dụ hắn tới phương Bắc mà thôi.”
Như thỏa ước nguyện, Gia Luật Hồng Cơ cười dài, tiện tay lấy ra một viên kẹo đường nhét vào trong miệng y, cũng không có ý định thừa nước đục thả câu mà gây khó khăn cho y.
“Sau đó thì sao?”
“Đó lại là chuyện riêng của hắn. Liễu đại tướng quân nếu muốn bắt gian tế, thì gian tế cũng sẽ muốn diệt trừ Liễu tướng quân, ta chỉ phụ trách trông coi tình hình. Ngươi đoán xem là ai sẽ thắng?”
“Ngươi….”
“Liễu tướng quân cũng không phải là một đứa bé ba tuổi, nếu chuyện gì cũng phải để đại ca ra mặt, vậy hắn còn mặt mũi thể thống gì của người thống soái ba quân nữa?”
Giống như là biết trước được y sẽ mở miệng thuyết giáo gì đó, Gia Luật Hồng Cơ lại dùng một viên kẹo đường nữa để chặn miệng y.
“Ngươi muốn làm gì?”
Vị ngọt lịm đên phát ngấy này chỉ có hài tử ba tuổi mới thích thôi, hắn không có chuyện gì sao lại dùng phương pháp kì quái này để gây khó dễ cho mình để làm gì cơ chứ?
Liễu Thanh Vân vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng đáng tiếc là nửa người lại tê liệt, có muốn cũng không thể nào chống cự lại được.
“……..Vì đó là thứ mà ta thích ăn nhất đó nha.”
Nhìn thấy trong trí nhớ của y hoàn toàn không hề nhớ tới chuyện ăn kẹo đường, Gia Luật Hồng Cơ sắc mặt buồn bã, nhưng ngay lập tức lại có thể cười, nhẹ nhàng mà ghé vào lỗ tai y nói: “Trong viên kẹo đường này có trộn lẫn cả thuốc giải, chờ ngươi ăn hết chỗ kẹo này, thì độc tố trên người ngươi sẽ tự động được giải hết.”
Bởi vì quá sợ võ công của y, nên liều lượng hắn hạ có hơi nhiều, nhưng mà chính bản thân hắn cũng không biết sẽ để lại di chứng gì không, cho nên vẫn là mau mau đưa cho thuốc giải thì tốt hơn, nhưng lại không thể để cho y có thể ngay lập tức hồi phục, nên chỉ còn cách đem thuốc giải nhét vào trong mấy viên kẹo đường để cho y ngậm từ từ vậy, ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ….
Cũng không muốn thấy việc đại sự của mình có vấn đề gì, mặc kệ là chuyện gì Gia Luật Hồng Cơ đều chuẩn bị chu đáo, cẩn thận, tỷ mỉ.
“Nếu Dật Hiên có mệnh hệ gì, ngươi nghĩ rằng ta có thể dễ dàng tha cho ngươi hay sao?”
Đừng mơ, dù cho có đau chết y cũng cố đứng lên.
Nếu không sau này có người biết được là Liễu đại công tử lại gặp phải chuyện mà y vốn ghét nhất trong cuộc đời, đó là việc ở trong khu rừng phủ đầy tuyết, bị người khác ép buộc phải ngậm thứ kẹo đường mà y ghét nhất, thì có phải là sẽ thành trò cười cho người trong thiên hạ hay không?
“Hắn sẽ không có chuyện gì đâu…”
Nói hưu nói vượn chưa xong, đã nghe thấy tiếng người vì bị thương mà hô lên vài tiếng đau thương từ cách đó không xa truyền lại, thanh âm kia lại rất là quen thuộc, đó đúng là thanh âm của Liễu Dật Hiên, đệ đệ của Liễu Thanh Vân.
“Đỡ ta đứng dậy.”
Liễu Thanh Vân mặt biến sắc, sau khi ngậm vào mấy viên kẹo đường, từ các đầu ngón tay vốn đã mất đi cảm giác của y giờ đây cuối cùng cũng có thể cử động được đôi chút.
Thấy y thực sự lo lắng, Gia Luật Hồng Cơ cũng không dám cười cợt nữa, trong lòng vừa cảm thấy kì quái, rõ ràng võ công của tên kia kém hơn Liễu nhị công tử rất nhiều, vậy sao lại trở thành như thế này chứ? Vừa chạy nhanh tới đỡ y đứng dậy, trong lòng mừng thầm là trong lúc lo lắng quá mức, y cũng không có bỏ quên mình.
Bên này, Liễu Dật Hiên đích xác là đang đụng phải nguy cơ sinh tử tồn vong
Trong lòng Liễu Dật Hiên suy nghĩ tới tình hình ngày hôm đó, nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra được là ai có khả nghi nhất, nên biết là, Đặng Tự Hải nổi danh là đại lực sĩ, cây cung của hắn nếu không phải là người có sức lực hơn trăm thạch thì đừng có mơ tới việc có thể động vào.
Mười hai kỵ binh tuy rằng ai ai cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung được, nhưng nếu mà để có thể được coi như một hảo cung thủ thì chỉ có năm người Lưu Vân, Lý Chiêu, Vương Vĩnh Quý, Cố Vỹ cùng với Đặng Tự Hải.
Ngay tại lúc y đang mải mê suy nghĩ đến ngơ người, thì đột nhiên nhìn thấy trước mắt có bóng người chợt lóe, kinh hãi chạy nhanh đuổi theo phía sau, ngay khi vừa cùng hắn chạy tới nơi bị hại ngày hôm đó, thì đột nhiên cảm thấy bên tai chợt lạnh, mới phát hiện bên trái đang có người phóng một mũi tên tới chỗ mình, do sớm có phòng bị nên y cũng tự nhiên mà tránh được, trong lòng nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ tên gian tế này lại có thể hồ đồ tới vậy, nghĩ chiêu đã dùng qua một lần rồi vẫn có thể thành công sử dụng lần thứ hai sao?