Chương 11
12.
1h30 chiều, tôi ở nhà dọn dẹp bồn rửa tay và cái gương đã bị đập bể.
Tôi vuốt vuốt ấn đường, đã rất lâu, rất lâu rồi bản thân không làm ra những hành động vô lý như vậy.
Đã đến lúc phải đi rồi, mà tôi lại có một dự cảm xấu.
Xe taxi càng đến gần đồn cảnh sát thì linh cảm xấu càng mạnh.
Xe dừng lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, trả tiền xe một cách lịch sự.
Nhìn tòa nhà CSHS với quốc kỳ phấp phới trước mặt, chiếc taxi phía sau bắt đầu nổ máy.
Dường như không ai có thể đưa tôi trở về được nữa.
Tôi từ từ bước từng bước lên cầu thang, tôi nhìn thấy đội trưởng Lâm và cảnh sát Tiểu Vương đang đợi tôi ở cửa.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, sải bước đi đến, mỉm cười gật đầu với bọn họ: “Đội trưởng Lâm, để ông đợi lâu rồi.”
“Không lâu, thầy Trương rất đúng giờ.” Vừa nói ông ta vừa làm động tác “mời”.
Tôi mỉm cười bước vào trong, mặc dù đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng vẫn phải thăm dò thử xem: "Đội trưởng Lâm, tôi không biết là người nhà của tôi gồm có những ai đến? Tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần trước chứ."
Đội trưởng Lâm quay mặt lại liếc nhìn tôi: "Có hơn chục người đến đây, cha mẹ của thầy, chú thím, còn có anh chị em họ hàng và con của bọn họ."
Nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng ngắc khi nghe ông ta nhắc đến hai từ "chú thím", mặc dù tôi biết nụ cười của mình không được phép tắt lịm, nhưng tôi không thể kiểm soát nổi các cơ trên mặt của mình nữa.
Trong ký ức của tôi, đôi mắt của thím hai cực kỳ cực kỳ giống với em ấy.
Khi đi đến phòng tiếp khách, thông qua tấm kính vuông trên cửa, quả thật bên trong có rất nhiều người, ngồi ở chính giữa là một cặp vợ chồng già với mái tóc hoa râm, trên khuôn mặt họ đã hằn sâu những nếp nhăn của năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của thời niên thiếu. Sau lưng họ còn có thêm hai người trông có vẻ cũng lớn tuổi khác, đang đứng an ủi họ.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt của bà lão đang đứng, may thay nếp nhăn đã hằn sâu, đôi mắt cũng đã mờ đục, không còn giống đôi mắt trong ký ức của tôi nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn lướt qua những khuôn mặt trẻ thơ còn lại, không có gì quen thuộc cả, còn có vài đứa trẻ tinh nghịch.
Đang định mở cửa đi vào, một bé gái đang quay lưng về phía cửa đột nhiên quay mặt lại, đó là một gương mặt non nớt, ánh mắt của con bé lại giống y như đúc ánh mắt trong ký ức của tôi.
Đơn thuần, tràn đầy tò mò.
Đôi mắt trong đầu tôi trở nên khiếp sợ.
Toàn thân tôi bắt đầu run lên, tim đập kịch liệt, tôi đã không còn đứng vững nổi nữa, trước khi chìm vào bóng tối, tôi nghe thấy giọng nói có chút kinh ngạc của đội trưởng Lâm: “Thầy Trương, thầy sao vậy?”
1h30 chiều, tôi ở nhà dọn dẹp bồn rửa tay và cái gương đã bị đập bể.
Tôi vuốt vuốt ấn đường, đã rất lâu, rất lâu rồi bản thân không làm ra những hành động vô lý như vậy.
Đã đến lúc phải đi rồi, mà tôi lại có một dự cảm xấu.
Xe taxi càng đến gần đồn cảnh sát thì linh cảm xấu càng mạnh.
Xe dừng lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, trả tiền xe một cách lịch sự.
Nhìn tòa nhà CSHS với quốc kỳ phấp phới trước mặt, chiếc taxi phía sau bắt đầu nổ máy.
Dường như không ai có thể đưa tôi trở về được nữa.
Tôi từ từ bước từng bước lên cầu thang, tôi nhìn thấy đội trưởng Lâm và cảnh sát Tiểu Vương đang đợi tôi ở cửa.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, sải bước đi đến, mỉm cười gật đầu với bọn họ: “Đội trưởng Lâm, để ông đợi lâu rồi.”
“Không lâu, thầy Trương rất đúng giờ.” Vừa nói ông ta vừa làm động tác “mời”.
Tôi mỉm cười bước vào trong, mặc dù đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng vẫn phải thăm dò thử xem: "Đội trưởng Lâm, tôi không biết là người nhà của tôi gồm có những ai đến? Tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần trước chứ."
Đội trưởng Lâm quay mặt lại liếc nhìn tôi: "Có hơn chục người đến đây, cha mẹ của thầy, chú thím, còn có anh chị em họ hàng và con của bọn họ."
Nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng ngắc khi nghe ông ta nhắc đến hai từ "chú thím", mặc dù tôi biết nụ cười của mình không được phép tắt lịm, nhưng tôi không thể kiểm soát nổi các cơ trên mặt của mình nữa.
Trong ký ức của tôi, đôi mắt của thím hai cực kỳ cực kỳ giống với em ấy.
Khi đi đến phòng tiếp khách, thông qua tấm kính vuông trên cửa, quả thật bên trong có rất nhiều người, ngồi ở chính giữa là một cặp vợ chồng già với mái tóc hoa râm, trên khuôn mặt họ đã hằn sâu những nếp nhăn của năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của thời niên thiếu. Sau lưng họ còn có thêm hai người trông có vẻ cũng lớn tuổi khác, đang đứng an ủi họ.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt của bà lão đang đứng, may thay nếp nhăn đã hằn sâu, đôi mắt cũng đã mờ đục, không còn giống đôi mắt trong ký ức của tôi nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn lướt qua những khuôn mặt trẻ thơ còn lại, không có gì quen thuộc cả, còn có vài đứa trẻ tinh nghịch.
Đang định mở cửa đi vào, một bé gái đang quay lưng về phía cửa đột nhiên quay mặt lại, đó là một gương mặt non nớt, ánh mắt của con bé lại giống y như đúc ánh mắt trong ký ức của tôi.
Đơn thuần, tràn đầy tò mò.
Đôi mắt trong đầu tôi trở nên khiếp sợ.
Toàn thân tôi bắt đầu run lên, tim đập kịch liệt, tôi đã không còn đứng vững nổi nữa, trước khi chìm vào bóng tối, tôi nghe thấy giọng nói có chút kinh ngạc của đội trưởng Lâm: “Thầy Trương, thầy sao vậy?”