Chương 14
Edit: Tiếu Tiếu
Đây đồng thời cũng là một khảo nghiệm!
Dưới tình huống không có mồi lửa còn tình nguyện đi cùng hắn thì đều là những người đáng giá được hưởng tương lai sinh hoạt tốt đẹp! Về sau hắn chắc chắn không bạc đãi bọn họ!
Vì vậy Bách Nhĩ cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ tay thu hút tầm mắt của mọi người: "Chúng ta có tám dũng sĩ bảo hộ cho nên ngoại trừ Bố Cát thúc thúc ở lại doanh địa, hôm nay tất cả chúng ta đều ra ngoài thu thập đồ ăn đi?"
Ba đứa nhỏ nhà Hắc Thạch cũng đều khá lớn, bộ dáng khoảng năm đến mười tuổi, ngày thường không có cách nào ra ngoài thu thập là vì không ai muốn dẫn dắt bọn nhỏ. Ai bảo Hắc Thạch thân cận với Thương Viêm chứ. Bị mọi người xa lánh là điều đương nhiên.
"Ở gần doanh địa không có đồ ăn, nếu đi xa một chút.... Chúng ta thật sự có thể chứ?" Một nữ nhân lo lắng mở miệng.
"Đúng đấy". Một nữ nhân khác cũng sốt ruột nói.
Các nàng là hai nữ nhân duy nhất có năng lực sinh dục trong mười chín người này. Hai người là một đôi tỷ muội, cho nên khi một người muốn theo Bách Nhĩ rời đi, người còn lại sau khi do dự cũng quyết định đi theo.
"Các ngươi phải tin tưởng Bách Nhĩ, cũng phải tin tưởng chúng ta sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt". Bạn lữ của các nàng nắm lấy tay an ủi.
(Như vầy mới đúng nè!)
"Vậy được rồi...."
Các nàng vẫn bất an như cũ.
Những người khác cũng có chút lo lắng, phát sầu vì chuyện ngày mai rời đi.
Tuy rằng bọn họ luôn muốn rời bộ lạc, nhưng rời xong thì phải đi đâu? Cái này thật sự là không có nghĩ tới....
Thương Viêm thanh âm trầm ổn kiên nghị khiến người tin phục: "Chúng ta là dũng sĩ, tuyệt đối không lùi bước!"
Đúng vậy!
Các dũng sĩ sau khi nghe được lồng ngực liền run rẩy kích động lên.
Bọn họ là dũng sĩ, là dũng sĩ không sợ bất kì chuyện gì!
Bách Nhĩ cười tủm tỉm vung tay lên: "Xuất phát!"
Hôm nay Bách Nhĩ quyết định để mọi người thử tạo thành một đội đi thu hoạch đồ ăn chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, nếu không ngày mai xảy ra chuyện xấu thì không tốt.
Bọn họ tránh những người trong doanh địa xuất phát đi rừng rậm, dọc theo đường đi vẫn rất là hài hòa. Chờ lúc đến gần địa phương hôm qua đã thu thập, các dũng sĩ liền kích động gầm nhẹ, hoan hô nhảy nhót làm các nữ nhân không rõ nguyên do.
"Sao thế a phụ? Người vì sao lại cao hứng như vậy?" Bọn nhỏ nhà Hắc Thạch ngẩng đầu lên, mê man nhìn a phụ đang cười tươi như hoa.
Trải qua nửa ngày ở chung, lá gan của bọn nhỏ trở nên lớn hơn bởi vì chúng phát hiện thì ra thu thập là một chuyện rất thú vị. Mọi người đều rất tốt, không hề khi dễ bọn chúng như những người trước kia.
Bạn lữ của Ô Lâm là một nam nhân rất nhát gan tên Mã Nỗ, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, làn da ngăm đen vóc dáng nho nhỏ, trước giờ không dám nói chuyện với người khác. Nghe nói là do lúc nhỏ từng bị hung thú tha đi, vất vả lắm mới tìm về được.
Mã Nỗ bắt lấy cánh tay Ô Lâm, đôi mắt nhìn hắn không chớp một cái, như là đang hỏi xảy ra chuyện gì.
Các dũng sĩ không có giải thích, trực tiếp động thủ đi lấy đồ ăn hôm qua đã giấu ra.
Thời điểm nhìn thấy đồ ăn nhiều như ngọn núi nhỏ kia, những người lần đầu tiên đến chỗ này liền mở to mắt nhìn, hét lên.
"Nhiều đồ ăn quá!"
Bách Nhĩ đứng một bên nhìn dáng vẻ vui mừng của mọi người, hai khóe môi cong lên.
Làm người khác vui vẻ cũng là một chuyện làm mình vui vẻ nha!
Thương Viêm nghiêng đầu yên lặng nhìn Bách Nhĩ, trên gương mặt lạnh lùng không hề khẩn trương. Dưới ánh nắng, hai cái bóng có một phần chồng lên nhau.
Ngay lúc này Bách Nhĩ bỗng nhiên xoay đầu qua chăm chú nhìn Thương Viêm, hắn nhếch miệng cười, đôi mắt cong cong tròn xoe sáng lấp lánh: "Thương Viêm ca ca, chúng ta đi tìm bảo bối thôi!"
Muốn làm mồi lửa phải tìm được cây trúc hoặc là một cây gỗ rỗng ruột mới được, thêm một ít nguyên liệu nhiều dầu dễ châm lửa còn cả hồ nước có tính kết dính nữa.
(Hình như là bug thì phải. Mấy chương trước có viết là nhóm lửa bằng hỏa chiết tử mà nhỉ, là loại tương tự như mồi lửa này nè. Mà thôi mọi người cứ xem như đoạn nhóm lửa kia hổng có đi ha)
Ánh mắt Thương Viêm u tối, sâu hun hút: "Ừm".
Tuy rằng không biết là bảo bối gì, nhưng Bách Nhĩ đã muốn thì cứ tìm đi.
Trước kia ở nông thôn Bách Nhĩ từng làm mồi lửa, xem như có kinh nghiệm, cần nguyên liệu gì cũng biết được đại khái.
Sau khi nói một tiếng với mấy người Ô Lâm, Bách Nhĩ liền cùng Thương Viêm đi vào sâu trong rừng rậm. Lấy thực lực của Thương viêm mà nói thì bảo hộ mình hắn không có vấn đề gì.
Ngày thường nếu có thể ở chung một chỗ với Thương Viêm, Bách Nhĩ đã sớm hưng phấn đến ngất xỉu từ lâu. Chỉ là hôm nay không được, bọn hắn còn có nhiệm vụ quan trọng.
Không được ham mê nam sắc a, haiz.
Dọc đường đi Bách Nhĩ đều phải mở to hai mắt tìm kiếm chứ không thể dựa vào hệ thống, bởi vì ngoại trừ cây trúc ra thì những thứ còn lại đều không ăn được.
May mắn là cỏ dại trong rừng tuy rất tươi tốt nhưng không quá cao, Bách Nhĩ vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh phía trước.
Nguyên thân từ nhỏ đã không mang giày, lòng bàn chân có lớp chai dày cho nên không cần sợ cành cây hay côn trùng trên đất.
Chỉ là có hơi thách thức năng lực tiếp thu của cơ thể mà thôi!
Ngay khi lần nữa nhìn thấy một con sâu lông màu đen to núc ních, Bách Nhĩ quyết đoán giữ chặt cánh tay Thương Viêm.
(Má ơi, một đứa sợ sâu như tui không thích điều này!!!)
Thương Viêm có chút nghi hoặc nhìn Bách Nhĩ, ánh mắt dừng ở cánh tay đang bị một bàn tay nhỏ bắt lấy, tròng mắt hắn liền tối lại.
"Thương... Thương Viêm, ngươi có thể đem nó quẳng đi chỗ khác giúp ta được không?"
Sâu lông ở Trái Đất cùng lắm chỉ to bằng ngón cái, nào giống ở đây! Nhìn xem, bằng cả bàn tay đấy, còn một đầu bám trên cây một đầu lại treo ngược xuống nữa chứ!
(Á á á á, cứu tui cứu tui π-π)
Lúc đầu Bách Nhĩ còn không biết đây là sâu lông bởi vì được phóng đại vô số lần, nhìn tựa như con nhím vậy, vừa đáng sợ vừa ghê tởm, người mắc phải hội chứng sợ mật độ cao nhìn một cái chắc chắn ngất xỉu.
(Editor thoát hồn ?)
"Được". Thương Viêm gật đầu, dùng vũ khí bằng xương gạt con sâu lông kia xuống.
Vừa rơi xuống đất, sâu lông lập tức cảm giác được nguy hiểm, ngọ nguậy muốn chạy trốn.
Bách Nhĩ lập tức hô lên: " Bắt nó lại đi!"
(Đừng có nói là con quễ này ăn được nha ㅠ ㅠ)
Loại sâu lông này tuy vừa xấu vừa ghê nhưng mà nó có thể ăn nha!
(Đù mé thiệt hả??? Tui thàiiiiii)
Không những ăn được, hệ thống giám định nói hương vị của nó còn khá ngon nữa, giàu protein, nướng lên ngoài giòn trong mềm như ức gà chiên vậy.
Thương viêm dùng vũ khí đè nát đầu sâu lông trên mặt đất, ngay lập tức phun ra một loại chất lỏng sền sệt màu trắng.
Bách Nhĩ hưng phấn xoa tay, đem một cái lá cây lớn trải ra để Thương Viêm ghim nó bỏ vào sau đó gói lại.
Loại sâu lông này khi mới chết vẫn còn có độc, chạm phải sẽ rất ngứa, phải hai giờ sau nọc độc mới biến mất hoàn toàn.
Bách Nhĩ dùng gậy gỗ treo cái bao bằng lá cây vào một đầu rồi học theo như Trư Bát Giới vác nó đi.
Nhìn thấy động tác của Bách Nhĩ, Thương Viêm dừng một chút, cả người ngây ngẩn.
Thì ra thứ Bách Nhĩ thích lại đặc biệt như vậy!
"Đi thôi". Bách Nhĩ hân hoan trong lòng, con sâu lông này nặng năm sáu cân, lột da bỏ nội tạng cũng phải còn được bốn cân thịt chứ nhỉ? Đêm nay hắn có thể ăn no nê rồi.
Sâu lông đã được lá cây bao lại, Bách Nhĩ không nhìn thấy nó cho nên chẳng sợ hãi gì nữa.
Bọn họ vẫn luôn đi sâu vào trong, đột nhiên ánh mắt Bách Nhĩ sáng lên. Hắn nhìn thấy được nhựa cây, ngửi mùi rất giống với nhựa thông!!
Nhựa được sinh ra từ một cái cây thân to bằng eo Bách Nhĩ, ngẩng đầu lên nhìn cũng không thấy ngọn cây, phỏng chừng là đã sống khá lâu.
Bách Nhĩ lại gần xem thử phát hiện hoa văn trên vỏ không giống cây tùng, lá cây tuy cũng nhòn nhọn nhưng vẫn là hình bầu dục.
"Đây là vết cào cự thứ thú để lại". Thương Viêm sờ mấy vết móng trên thân cây, cảnh giác nhìn bốn phía.
Bách Nhĩ chấn động há hốc mồm.
Thì ra đây là do móng vuốt của cự thứ thú cào ra sao? Trời ơi! Uy lực thật lớn!
Trên thân cây có bốn vết móng, mỗi vết to bằng ngón tay cái, sâu hai centimet. Chỉ nhìn thôi là có thể cảm giác được móng vuốt của nó sắc bén đến đâu.
"Xem ra nơi này rất nguy hiểm". Bách Nhĩ nuốt nước miếng, trở nên khẩn trương.
Thương Viêm gật đầu, sau đó nói ra một câu ngoài dự kiến của Bách Nhĩ: " Không sao, có ta ở đây ".
Bách Nhĩ sửng sốt ngẩng đầu nhìn lên cái cằm nhẵn nhụi của Thương Viêm, bị sự đẹp trai đánh úp bất ngờ làm tim đập thình thịch!
Đệt, đẹp trai quá đi!
Tuy rằng cái cây này không phải cây tùng, nhưng khi Bách Nhĩ dùng cành cây quệt nhựa ngưng kết ở vết cào ngửi một chút, liền cảm nhận được mùi thơm nhẹ của nhựa cây.
Nếu loại nhựa này đã ngưng kết và trong suốt giống như nhựa thông thì hẳn là có thể đốt lên được. Nghĩ vậy Bách Nhĩ liền lấy về một ít để thử nghiệm.
Sau đó hắn lại may mắn tìm thấy một loại lá cây tản ra mùi thơm đặc thù, ngắt xuống ngửi một chút, quả nhiên mùi hương rất quen thuộc.
Bách Nhĩ vui mừng hái một đống.
Lúc này hai đầu của gậy gỗ trên vai Bách Nhĩ đều treo đầy đồ. Cây cối trong rừng và cỏ dại đều cực kì rậm rạp tươi tốt làm người có vóc dáng nhỏ như Bách Nhĩ đi lại rất khó khăn, sâu lông bọc trong đã đã rơi không biết bao nhiêu lần.
Nếu còn rớt thêm nữa chỉ sợ sẽ nát thành cháo luôn. Như vậy thì không ăn được nữa.
Cái đòn gánh tạm thời của Bách Nhĩ lại lần nữa mất cân bằng, một đầu bị nặng trùng xuống, đầu kia đánh vào lưng của Thương Viêm.
"A". Bách Nhĩ sợ hãi kêu một tiếng, bởi vì miệng mở ra mà thuận thế gặm một miếng trên lưng Thương Viêm.
Ưm....
Tấm lưng Thương Viêm có một tầng mồ hôi, nóng hầm hập, cơ thịt rắn chắc mỡ nạc vừa phải. Cảm giác cực kì giống lợn rừng nuôi thả, bởi vì vận động đầy đủ cho nên chất thịt mềm dẻo tươi ngon....
Trước khi đầu óc kịp phản ứng, Bách Nhĩ đã ở sau lưng Thương Viêm vừa liếm vừa cắn.
Cũng không còn cách nào. Hắn đã rất lâu rồi chưa ăn thịt có muối....
Đầu óc Bách Nhĩ bỗng nhiên run lên một cái!
A phi!
Hắn rốt cuộc đang làm gì vậy?
Bách Nhĩ xấu hổ nhả ra, thời điểm cánh môi rời khỏi lưng Thương Viêm vậy mà lại có chút cảm giác lưu luyến??
"Khụ khụ khụ...." Vì để che giấu sự xấu hổ, Bách Nhĩ ho nhẹ vài tiếng rồi cúi đầu làm bộ đang tập trung thưởng thức ngón chân của mình.
Ở nơi Bách Nhĩ không nhìn thấy được, ánh mắt Thương Viêm u tối, trên môi hiện lên ý cười rồi nhanh chóng biến mất.
Khi Bách Nhĩ còn bận thưởng thức ngón chân, Thương Viêm đã nhặt hai cái bao lá kia lên cầm trong tay, rẽ cỏ dại ra đi về phía trước.
"A chờ ta với!" Bách Nhĩ kêu một tiếng vội vàng đi theo.
Xem ra Thương Viêm không để ý đến, ha ha ha ha.
Có lẽ hắn cho rằng chỉ là cỏ quẹt trúng mà thôi nhỉ?
Thật tốt quá!
(Không đâu anh. Viêm ca đang tính coi khi nào thì xơi lại anh đó!)
Dáng người Thương Viêm cao lớn cho nên nơi hắn đi qua sẽ xuất hiện một con đường tương đối dễ đi, Bách Nhĩ theo sau đỡ phí sức hơn cũng không bị cỏ dại cứa rách da.
Hai người trầm mặc đi tới nhưng không khí lại giống như sinh ra chút ám muội.
Đây đồng thời cũng là một khảo nghiệm!
Dưới tình huống không có mồi lửa còn tình nguyện đi cùng hắn thì đều là những người đáng giá được hưởng tương lai sinh hoạt tốt đẹp! Về sau hắn chắc chắn không bạc đãi bọn họ!
Vì vậy Bách Nhĩ cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ tay thu hút tầm mắt của mọi người: "Chúng ta có tám dũng sĩ bảo hộ cho nên ngoại trừ Bố Cát thúc thúc ở lại doanh địa, hôm nay tất cả chúng ta đều ra ngoài thu thập đồ ăn đi?"
Ba đứa nhỏ nhà Hắc Thạch cũng đều khá lớn, bộ dáng khoảng năm đến mười tuổi, ngày thường không có cách nào ra ngoài thu thập là vì không ai muốn dẫn dắt bọn nhỏ. Ai bảo Hắc Thạch thân cận với Thương Viêm chứ. Bị mọi người xa lánh là điều đương nhiên.
"Ở gần doanh địa không có đồ ăn, nếu đi xa một chút.... Chúng ta thật sự có thể chứ?" Một nữ nhân lo lắng mở miệng.
"Đúng đấy". Một nữ nhân khác cũng sốt ruột nói.
Các nàng là hai nữ nhân duy nhất có năng lực sinh dục trong mười chín người này. Hai người là một đôi tỷ muội, cho nên khi một người muốn theo Bách Nhĩ rời đi, người còn lại sau khi do dự cũng quyết định đi theo.
"Các ngươi phải tin tưởng Bách Nhĩ, cũng phải tin tưởng chúng ta sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt". Bạn lữ của các nàng nắm lấy tay an ủi.
(Như vầy mới đúng nè!)
"Vậy được rồi...."
Các nàng vẫn bất an như cũ.
Những người khác cũng có chút lo lắng, phát sầu vì chuyện ngày mai rời đi.
Tuy rằng bọn họ luôn muốn rời bộ lạc, nhưng rời xong thì phải đi đâu? Cái này thật sự là không có nghĩ tới....
Thương Viêm thanh âm trầm ổn kiên nghị khiến người tin phục: "Chúng ta là dũng sĩ, tuyệt đối không lùi bước!"
Đúng vậy!
Các dũng sĩ sau khi nghe được lồng ngực liền run rẩy kích động lên.
Bọn họ là dũng sĩ, là dũng sĩ không sợ bất kì chuyện gì!
Bách Nhĩ cười tủm tỉm vung tay lên: "Xuất phát!"
Hôm nay Bách Nhĩ quyết định để mọi người thử tạo thành một đội đi thu hoạch đồ ăn chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, nếu không ngày mai xảy ra chuyện xấu thì không tốt.
Bọn họ tránh những người trong doanh địa xuất phát đi rừng rậm, dọc theo đường đi vẫn rất là hài hòa. Chờ lúc đến gần địa phương hôm qua đã thu thập, các dũng sĩ liền kích động gầm nhẹ, hoan hô nhảy nhót làm các nữ nhân không rõ nguyên do.
"Sao thế a phụ? Người vì sao lại cao hứng như vậy?" Bọn nhỏ nhà Hắc Thạch ngẩng đầu lên, mê man nhìn a phụ đang cười tươi như hoa.
Trải qua nửa ngày ở chung, lá gan của bọn nhỏ trở nên lớn hơn bởi vì chúng phát hiện thì ra thu thập là một chuyện rất thú vị. Mọi người đều rất tốt, không hề khi dễ bọn chúng như những người trước kia.
Bạn lữ của Ô Lâm là một nam nhân rất nhát gan tên Mã Nỗ, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, làn da ngăm đen vóc dáng nho nhỏ, trước giờ không dám nói chuyện với người khác. Nghe nói là do lúc nhỏ từng bị hung thú tha đi, vất vả lắm mới tìm về được.
Mã Nỗ bắt lấy cánh tay Ô Lâm, đôi mắt nhìn hắn không chớp một cái, như là đang hỏi xảy ra chuyện gì.
Các dũng sĩ không có giải thích, trực tiếp động thủ đi lấy đồ ăn hôm qua đã giấu ra.
Thời điểm nhìn thấy đồ ăn nhiều như ngọn núi nhỏ kia, những người lần đầu tiên đến chỗ này liền mở to mắt nhìn, hét lên.
"Nhiều đồ ăn quá!"
Bách Nhĩ đứng một bên nhìn dáng vẻ vui mừng của mọi người, hai khóe môi cong lên.
Làm người khác vui vẻ cũng là một chuyện làm mình vui vẻ nha!
Thương Viêm nghiêng đầu yên lặng nhìn Bách Nhĩ, trên gương mặt lạnh lùng không hề khẩn trương. Dưới ánh nắng, hai cái bóng có một phần chồng lên nhau.
Ngay lúc này Bách Nhĩ bỗng nhiên xoay đầu qua chăm chú nhìn Thương Viêm, hắn nhếch miệng cười, đôi mắt cong cong tròn xoe sáng lấp lánh: "Thương Viêm ca ca, chúng ta đi tìm bảo bối thôi!"
Muốn làm mồi lửa phải tìm được cây trúc hoặc là một cây gỗ rỗng ruột mới được, thêm một ít nguyên liệu nhiều dầu dễ châm lửa còn cả hồ nước có tính kết dính nữa.
(Hình như là bug thì phải. Mấy chương trước có viết là nhóm lửa bằng hỏa chiết tử mà nhỉ, là loại tương tự như mồi lửa này nè. Mà thôi mọi người cứ xem như đoạn nhóm lửa kia hổng có đi ha)
Ánh mắt Thương Viêm u tối, sâu hun hút: "Ừm".
Tuy rằng không biết là bảo bối gì, nhưng Bách Nhĩ đã muốn thì cứ tìm đi.
Trước kia ở nông thôn Bách Nhĩ từng làm mồi lửa, xem như có kinh nghiệm, cần nguyên liệu gì cũng biết được đại khái.
Sau khi nói một tiếng với mấy người Ô Lâm, Bách Nhĩ liền cùng Thương Viêm đi vào sâu trong rừng rậm. Lấy thực lực của Thương viêm mà nói thì bảo hộ mình hắn không có vấn đề gì.
Ngày thường nếu có thể ở chung một chỗ với Thương Viêm, Bách Nhĩ đã sớm hưng phấn đến ngất xỉu từ lâu. Chỉ là hôm nay không được, bọn hắn còn có nhiệm vụ quan trọng.
Không được ham mê nam sắc a, haiz.
Dọc đường đi Bách Nhĩ đều phải mở to hai mắt tìm kiếm chứ không thể dựa vào hệ thống, bởi vì ngoại trừ cây trúc ra thì những thứ còn lại đều không ăn được.
May mắn là cỏ dại trong rừng tuy rất tươi tốt nhưng không quá cao, Bách Nhĩ vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh phía trước.
Nguyên thân từ nhỏ đã không mang giày, lòng bàn chân có lớp chai dày cho nên không cần sợ cành cây hay côn trùng trên đất.
Chỉ là có hơi thách thức năng lực tiếp thu của cơ thể mà thôi!
Ngay khi lần nữa nhìn thấy một con sâu lông màu đen to núc ních, Bách Nhĩ quyết đoán giữ chặt cánh tay Thương Viêm.
(Má ơi, một đứa sợ sâu như tui không thích điều này!!!)
Thương Viêm có chút nghi hoặc nhìn Bách Nhĩ, ánh mắt dừng ở cánh tay đang bị một bàn tay nhỏ bắt lấy, tròng mắt hắn liền tối lại.
"Thương... Thương Viêm, ngươi có thể đem nó quẳng đi chỗ khác giúp ta được không?"
Sâu lông ở Trái Đất cùng lắm chỉ to bằng ngón cái, nào giống ở đây! Nhìn xem, bằng cả bàn tay đấy, còn một đầu bám trên cây một đầu lại treo ngược xuống nữa chứ!
(Á á á á, cứu tui cứu tui π-π)
Lúc đầu Bách Nhĩ còn không biết đây là sâu lông bởi vì được phóng đại vô số lần, nhìn tựa như con nhím vậy, vừa đáng sợ vừa ghê tởm, người mắc phải hội chứng sợ mật độ cao nhìn một cái chắc chắn ngất xỉu.
(Editor thoát hồn ?)
"Được". Thương Viêm gật đầu, dùng vũ khí bằng xương gạt con sâu lông kia xuống.
Vừa rơi xuống đất, sâu lông lập tức cảm giác được nguy hiểm, ngọ nguậy muốn chạy trốn.
Bách Nhĩ lập tức hô lên: " Bắt nó lại đi!"
(Đừng có nói là con quễ này ăn được nha ㅠ ㅠ)
Loại sâu lông này tuy vừa xấu vừa ghê nhưng mà nó có thể ăn nha!
(Đù mé thiệt hả??? Tui thàiiiiii)
Không những ăn được, hệ thống giám định nói hương vị của nó còn khá ngon nữa, giàu protein, nướng lên ngoài giòn trong mềm như ức gà chiên vậy.
Thương viêm dùng vũ khí đè nát đầu sâu lông trên mặt đất, ngay lập tức phun ra một loại chất lỏng sền sệt màu trắng.
Bách Nhĩ hưng phấn xoa tay, đem một cái lá cây lớn trải ra để Thương Viêm ghim nó bỏ vào sau đó gói lại.
Loại sâu lông này khi mới chết vẫn còn có độc, chạm phải sẽ rất ngứa, phải hai giờ sau nọc độc mới biến mất hoàn toàn.
Bách Nhĩ dùng gậy gỗ treo cái bao bằng lá cây vào một đầu rồi học theo như Trư Bát Giới vác nó đi.
Nhìn thấy động tác của Bách Nhĩ, Thương Viêm dừng một chút, cả người ngây ngẩn.
Thì ra thứ Bách Nhĩ thích lại đặc biệt như vậy!
"Đi thôi". Bách Nhĩ hân hoan trong lòng, con sâu lông này nặng năm sáu cân, lột da bỏ nội tạng cũng phải còn được bốn cân thịt chứ nhỉ? Đêm nay hắn có thể ăn no nê rồi.
Sâu lông đã được lá cây bao lại, Bách Nhĩ không nhìn thấy nó cho nên chẳng sợ hãi gì nữa.
Bọn họ vẫn luôn đi sâu vào trong, đột nhiên ánh mắt Bách Nhĩ sáng lên. Hắn nhìn thấy được nhựa cây, ngửi mùi rất giống với nhựa thông!!
Nhựa được sinh ra từ một cái cây thân to bằng eo Bách Nhĩ, ngẩng đầu lên nhìn cũng không thấy ngọn cây, phỏng chừng là đã sống khá lâu.
Bách Nhĩ lại gần xem thử phát hiện hoa văn trên vỏ không giống cây tùng, lá cây tuy cũng nhòn nhọn nhưng vẫn là hình bầu dục.
"Đây là vết cào cự thứ thú để lại". Thương Viêm sờ mấy vết móng trên thân cây, cảnh giác nhìn bốn phía.
Bách Nhĩ chấn động há hốc mồm.
Thì ra đây là do móng vuốt của cự thứ thú cào ra sao? Trời ơi! Uy lực thật lớn!
Trên thân cây có bốn vết móng, mỗi vết to bằng ngón tay cái, sâu hai centimet. Chỉ nhìn thôi là có thể cảm giác được móng vuốt của nó sắc bén đến đâu.
"Xem ra nơi này rất nguy hiểm". Bách Nhĩ nuốt nước miếng, trở nên khẩn trương.
Thương Viêm gật đầu, sau đó nói ra một câu ngoài dự kiến của Bách Nhĩ: " Không sao, có ta ở đây ".
Bách Nhĩ sửng sốt ngẩng đầu nhìn lên cái cằm nhẵn nhụi của Thương Viêm, bị sự đẹp trai đánh úp bất ngờ làm tim đập thình thịch!
Đệt, đẹp trai quá đi!
Tuy rằng cái cây này không phải cây tùng, nhưng khi Bách Nhĩ dùng cành cây quệt nhựa ngưng kết ở vết cào ngửi một chút, liền cảm nhận được mùi thơm nhẹ của nhựa cây.
Nếu loại nhựa này đã ngưng kết và trong suốt giống như nhựa thông thì hẳn là có thể đốt lên được. Nghĩ vậy Bách Nhĩ liền lấy về một ít để thử nghiệm.
Sau đó hắn lại may mắn tìm thấy một loại lá cây tản ra mùi thơm đặc thù, ngắt xuống ngửi một chút, quả nhiên mùi hương rất quen thuộc.
Bách Nhĩ vui mừng hái một đống.
Lúc này hai đầu của gậy gỗ trên vai Bách Nhĩ đều treo đầy đồ. Cây cối trong rừng và cỏ dại đều cực kì rậm rạp tươi tốt làm người có vóc dáng nhỏ như Bách Nhĩ đi lại rất khó khăn, sâu lông bọc trong đã đã rơi không biết bao nhiêu lần.
Nếu còn rớt thêm nữa chỉ sợ sẽ nát thành cháo luôn. Như vậy thì không ăn được nữa.
Cái đòn gánh tạm thời của Bách Nhĩ lại lần nữa mất cân bằng, một đầu bị nặng trùng xuống, đầu kia đánh vào lưng của Thương Viêm.
"A". Bách Nhĩ sợ hãi kêu một tiếng, bởi vì miệng mở ra mà thuận thế gặm một miếng trên lưng Thương Viêm.
Ưm....
Tấm lưng Thương Viêm có một tầng mồ hôi, nóng hầm hập, cơ thịt rắn chắc mỡ nạc vừa phải. Cảm giác cực kì giống lợn rừng nuôi thả, bởi vì vận động đầy đủ cho nên chất thịt mềm dẻo tươi ngon....
Trước khi đầu óc kịp phản ứng, Bách Nhĩ đã ở sau lưng Thương Viêm vừa liếm vừa cắn.
Cũng không còn cách nào. Hắn đã rất lâu rồi chưa ăn thịt có muối....
Đầu óc Bách Nhĩ bỗng nhiên run lên một cái!
A phi!
Hắn rốt cuộc đang làm gì vậy?
Bách Nhĩ xấu hổ nhả ra, thời điểm cánh môi rời khỏi lưng Thương Viêm vậy mà lại có chút cảm giác lưu luyến??
"Khụ khụ khụ...." Vì để che giấu sự xấu hổ, Bách Nhĩ ho nhẹ vài tiếng rồi cúi đầu làm bộ đang tập trung thưởng thức ngón chân của mình.
Ở nơi Bách Nhĩ không nhìn thấy được, ánh mắt Thương Viêm u tối, trên môi hiện lên ý cười rồi nhanh chóng biến mất.
Khi Bách Nhĩ còn bận thưởng thức ngón chân, Thương Viêm đã nhặt hai cái bao lá kia lên cầm trong tay, rẽ cỏ dại ra đi về phía trước.
"A chờ ta với!" Bách Nhĩ kêu một tiếng vội vàng đi theo.
Xem ra Thương Viêm không để ý đến, ha ha ha ha.
Có lẽ hắn cho rằng chỉ là cỏ quẹt trúng mà thôi nhỉ?
Thật tốt quá!
(Không đâu anh. Viêm ca đang tính coi khi nào thì xơi lại anh đó!)
Dáng người Thương Viêm cao lớn cho nên nơi hắn đi qua sẽ xuất hiện một con đường tương đối dễ đi, Bách Nhĩ theo sau đỡ phí sức hơn cũng không bị cỏ dại cứa rách da.
Hai người trầm mặc đi tới nhưng không khí lại giống như sinh ra chút ám muội.