Chương 4: Có Nhu Cầu Có Thể Tới Tìm Chị
"Này..." Tiền Mỹ Lâm không tin, muốn tiếp tục hỏi, nhưng mà đúng lúc này. "Đại Vĩ." Một bóng hồng xinh đẹp đầy đặn, giọng nói dịu dàng như nước vang lên. "Chị Mỹ Lâm, à ừm, em có thể cùng Đại Vĩ nói chuyện riêng chút được không?" Người tới là con dâu của trưởng thôn Ngô Lương Đông, Lý Vũ Trân. Mặc dù vẻ ngoài không xinh đẹp bằng Tiền Mỹ Lâm nhưng cũng là một trong ít mỹ nhân của thôn. Tiền Mỹ Lâm hơi kinh ngạc. Bình thường Lý Vũ Trân đều vênh mặt hất cằm sai khiến nhà họ, như thể nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, sao hôm nay lại như trở thành một người khác, khách sáo như vậy chưa tính, giọng nói lại còn ngọt ngào như thế... "Được... được thôi...hai người nói chuyện đi." Tiền Mỹ Lâm cảm thấy lần này chắc Lý Vũ Trân sẽ không có ác ý, nên nhanh chóng rời khỏi, để lại cho Lý Vũ Trân và Triệu Đại Vĩ không gian riêng nói chuyện. Lý Vũ Trân thấy Tiền Mỹ Lâm đi xa rồi mới dần dần yên tâm, lặng lẽ đi đến chỗ Triệu Đại Vĩ. Lúc này, mây đen vốn dĩ đang phủ đầy trời bỗng dần dần tản đi, cuối cùng ánh trăng cũng từ mây đen ló rạng. Ánh trăng sáng từng vùng, chiếu sáng bầu trời đêm, chiếu lên người Lý Vũ Trân, rọi sáng cơ thể đầy đặn và cả đôi má trắng nõn của cô ta. Lý Vũ Trân đỏ mặt, thử đi tới thăm dò: "Đại Vĩ, chị qua đây là có chuyện muốn hỏi em." Triệu Đại Vĩ không cần đoán cũng biết Lý Vũ Trân muốn nói gì, chắc chắn là vì anh đã làm hỏng chuyện tốt của cô ta và Triệu Long. Do đó, anh nói thẳng: "Không sai, người hô to trước đó chính là em." "Đúng là mày rồi!" Mặt Lý Vũ Trân biến sắc: "Cái thằng này..." Vốn dĩ giọng điệu có ý nghiêm khắc trách cứ, bỗng nhiên Lý Vũ Trân nghĩ tới điều gì đó mà chẳng mấy chốc giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng. Chỉ nghe Lý Vũ Trân dịu giọng nói: "Cái thằng bé này đúng là biết trêu chọc người ta, chị sắp bị em dọa chết rồi.” "Đại Vĩ, chị cầu xin em một việc được không? Chuyện này em đừng nói cho ai biết, chị đảm bảo sau này sẽ không qua lại với Triệu Long nữa. Hơn nữa...” Ngắm nghía Triệu Đại Vĩ, phát hiện ngoài việc cơ thể Triệu Đại Vĩ hơi gầy một chút, nhưng vẻ ngoài lại rất khôi ngô tuấn tú, thế là Lý Vũ Trân to gan nói: "Nếu em có nhu cầu gì đó, lúc nào cũng có thể tới tìm chị." Triệu Đại Vĩ lại liếc nhìn Lý Vũ Trân, phát hiện người phụ nữ này thật xinh đẹp, tuy rằng so với chị dâu Tiền Mỹ Lâm vẫn kém hơn một chút, nhưng mà gương mặt trái xoan này, thêm làn da đẹp, dáng người lại đầy đặn, không biết trong thôn có bao nhiêu đàn ông thèm nhỏ dãi. Trong lòng có chút lay động, đặc biệt khi nhìn cổ áo tròn trịa của Lý Vũ Trân, anh hơi lơ đãng. Nhưng nghĩ đến trước đó Lý Vũ Trân từng làm loạn với Triệu long, Triệu Đại Vĩ lại lắc đầu: "Chị Vũ Trân, em không có nhu cầu.” Gương mặt thanh tú của Lý Vũ Trân ửng hồng, vô cùng khó xử, cũng biết đã bị Triệu Đại Vĩ cự tuyệt, nên mở lời một cách khó nhọc: "Em chê chị đấy à?" "Nếu đã thế thì, Đại Vĩ, em cho cái giá đi, chỉ cần em có thể giữ kín chuyện này, tốn bao nhiêu tiền chị cũng bằng lòng!" Thấy thái độ Lý Vũ Trân thành khẩn như vậy, Triệu Đại Vĩ nói dứt khoát: "Chị Vũ Trân, chị về đi, chuyện này em sẽ không nói cho ai biết, em cũng không cần tiền.” Nếu Triệu Đại Vĩ không được làm người thừa kế của Long nữ, có lẽ anh thật sự sẽ tìm Lý Vũ Trân đòi ba mươi nghìn tệ, mang đi trả nợ trưởng thôn. Nhưng hiện tại, dựa vào Triệu Đại Vĩ, cơ bản không cần phải lợi dụng một người phụ nữ. Huống chi, bản thân Lý Vũ Trân là con dâu của trưởng thôn Ngô Lương Đông, cắm cho con trai ông ta một cặp sừng to như thế cũng coi như là Ngô Lương Đông gặp báo ứng. Do đó, Triệu Đại Vĩ không muốn vì chuyện này mà tiếp tục dây dưa. "Thật ư?" Lý Vũ Trân không tin nổi. "Thật, Triệu Đại Vĩ em đã nói lời thì sẽ giữ lời." Triệu Đại Vĩ trông Tiền Mỹ Lâm nơi xa, nói: "Không còn việc gì nữa thì em đưa chị dâu về nhà." "Được... Cảm ơn em, Đại Vĩ."Lý Vũ Trân vội vàng nói bổ sung: "Đại Vĩ, nếu em có gì cần chị giúp đỡ, thì chị nhất định sẽ tận lực giúp em." "Không cần đâu." Triệu Đại Vĩ phất tay, đi tới chỗ chị dâu Tiền Mỹ Lâm. Lúc này, anh muốn về nhà sớm một chút, sau đó thử luyện “Long vương điển”! Rất nhanh. Triệu Đại Vĩ và chị dâu Tiền Mỹ Lâm về đến nhà. Tiền Mỹ Lâm hỏi: "Đại Vĩ, em có biện pháp gì, trong vòng ba ngày kiếm được ba mươi nghìn tệ? Đại Vĩ, chúng ta lại không thể làm chuyện trái pháp luật." Tiền Mỹ Lâm sợ Triệu Đại Vĩ đi vào con đường phạm pháp. "Yên tâm đi, em sẽ không làm những chuyện đó đâu.” Triệu Đại Vĩ nói: "Phía sau thôn Đại Long chúng ta là núi Đảng Khấu, trong núi có rất nhiều thứ tốt, ngày mai em đi xem có nhân sâm không. Nếu có thể đào được, không chỉ ba mươi nghìn, muốn ba trăm nghìn tệ cũng có!" "Nhân sâm đã sớm bị người ta đào hết sạch, còn đến lượt em sao?" Tiền Mỹ Lâm bĩu môi, nhưng dù gì cũng là một tia hy vọng, do đó cô ấy cũng không tiếp tục nói nữa. Đợi Tiền Mỹ Lâm rời khỏi gian phòng, Triệu Đại Vĩ lập tức bắt đầu tiến hành tìm hiểu và nghiên cứu “Long vương điển”, thậm chí bắt đầu thử tu luyện. “Long vương điển” này là Long nữ truyền lại, không biết có thể mang đến cho mình sự ngạc nhiên gì đây!” Trải qua nghiên cứu, Triệu Đại Vĩ bắt đầu dựa theo phương thức của “Long vương điển” tiến hành tu luyện. Chắc là khi gà gáy canh năm. Vù! Trong thân thể Triệu Đại Vĩ thoát ra một tầng khí vô hình, hơn nữa sức mạnh vô cùng khủng khiếp! "Đây là Long khí!" "Mình đã tu luyện được Long khí rồi!" "Tu luyện được Long khí, là có thể làm bác sĩ chẩn bệnh, so với Tây y thì hiệu quả tốt hơn vô số lần! Còn so với Trung y phổ thông thì năng suất cũng tăng lên rất nhiều!” "Hơn nữa, giai đoạn sau của Long khí chính là Long Linh, có thể tiến hành hô mưa gọi gió đơn giản! Thôn Đại Long đã một thời gian không có mưa. Nếu thật sự xảy ra nạn hạn hán, mình cũng có thể cố gắng xoay chuyển tình thế!" Nghĩ đến đây, Triệu Đại Vĩ nhắm mắt, tiếp tục dốc lòng tu luyện. Buổi sáng. Kít! Một chiếc Honda Civic dừng trước cửa nhà Triệu Đại Vĩ. "Đại Vĩ, ngủ dậy chưa?" Người nói hiển nhiên là Triệu Long, có lẽ không yên tâm lời hứa hẹn hôm qua của Triệu Đại Vĩ, cho nên hôm nay lại cố ý đến một chuyến. "Anh Long, thì ra là anh." "Đại Vĩ, chú lại đây một chút." Triệu Long kéo Triệu Đại Vĩ sang một bên, lén lút nhét cho Triệu Đại Vĩ ba mươi nghìn tệ: "Đại Vĩ, anh biết chú nợ trưởng thôn ba vạn, hôm nay cố ý mang đến, hy vọng người anh em Đại Vĩ đừng chê ít." "Thật sự không cần đâu, em sẽ giữ kín." "Thật sự không cần?" Triệu Long nhíu mày. "Không cần thật." Triệu Đại Vĩ khẳng định. "Vậy... Đại Vĩ, nhưng chú nhất định phải giữ bí mật đấy." Triệu Long lo lắng ủ rũ quay người rời đi, anh ta bắt đầu hoài nghi, có phải Triệu Đại Vĩ muốn chơi anh ta, chờ đợi thời cơ tốt trong tương lai để bắt thóc của anh ta. "Không được, phải cho Triệu Đại Vĩ lấy được ít lợi ích từ mình nếu không thì không yên tâm nổi.” Sau khi Triệu Long lên xe, trong tâm trí đều là chút việc này.