Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
  3. Chương 167: Phan Diễm Hồng Muốn Nương Nhờ

Chương 167: Phan Diễm Hồng Muốn Nương Nhờ

Triệu Đại Vĩ lườm ông ta: “Ông nói cái quái gì chứ, tôi còn chưa hỏi nữa mà, ông thử nói xem.”

Xì!

Vốn dĩ Phan Diễm Hồng đang rất nghiêm túc, tâm trạng cô ta cũng không tốt, sau khi nghe câu nói này của Triệu Đại Vĩ suýt nữa bật cười thành tiếng.

Mãi cô ta mới nhịn được nhưng mặt đỏ hết cả lên.

Tạ Nghiễm Nghĩa nói: “Cậu muốn hỏi về chuyện của Lưu Trường Thịnh chứ gì? Cậu thả ra thì tôi nói!”

Triệu Đại Vĩ lắc đầu.

Tạ Nghiễm Nghĩa chỉ là đàn em của Lưu Trường Thịnh, ông ta không thể tiếp cận được những bí bật quan trọng của Lưu Trường Thịnh, vậy nên những gì mà ông ta nói ra chắc chỉ là mấy chuyện vớ vẩn cỏn con, không có sức sát thương với Lưu Trường Thịnh.

Triệu Đại Vĩ nói: “Ông chỉ cần kể rõ ràng chuyện năm đó ở đại học Sơn Thành là được. Năm đó có phải là ông dẫn người đưa Phan Diễm Hồng vào hẻm không?”

Tạ Nghiễm Nghĩa hơi do dự, nhưng sau khi nhìn ánh mắt như muốn giết người của Triệu Đại Vĩ, ông ta bèn thỏa hiệp: “Đúng vậy! Có điều năm đó là Lưu Trường Thịnh bắt tôi làm thế, ông ta nói muốn diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân!”

“Năm đó mấy anh em tôi đều rất khao khát Phan tổng. Nếu như không phải do Lưu Trường Thịnh đứng sau, chúng tôi đã đưa Phan tổng về luôn mà không đưa vào hẻm làm gì cả.”

Phan Diễm Hồng tận tai nghe thấy Tạ Nghiễm Nghĩa nói vậy, cả người cô ta đứng không vững nổi nữa!

“Tôi không tin, nhỡ đâu ông đang nói dối thì sao?” Phan Diễm Hồng vẫn đang vật lộn với chút hy vọng còn sót lại.

Tạ Nghiễm Nghĩa cười giễu cợt: “Phan tổng đúng là thông minh một đời hồ đồ một khắc. Nếu chúng tôi thật sự muốn làm gì cô thì tại sao lại chọn nơi không an toàn chút nào như vậy chứ. Thà nhốt người vào bao tải sau đó đưa lên xe đem đến một tòa nhà bỏ hoang không phải tốt hơn à?”

“Hơn nữa, cô nghĩ kỹ lại tình hình khi ấy mà xem, cô sẽ phát hiện khi ấy chúng tôi đang kéo dài thời gian, bởi vì Lưu Trường Thịnh xuất hiện muộn. Nếu như chúng tôi thật sự muốn làm gì cô thì cần gì phải lằng nhằng lâu vậy, cứ lên luôn là được.”

“Người xinh đẹp như cô tôi còn hận không thể hành động nhanh chút!” Tạ Nghiễm Nghĩa nói.

Ầm!

Vợ Tạ Nghiễm Nghĩa nghe đến đây tức đến mức vô tình làm đổ cái ghế, cô ta tức giận đi thẳng lên tầng.

Triệu Đại Vĩ bị sự gián đoạn này làm cho ngẩn người ra.

Anh ho khan vài tiếng, ngăn Tạ Nghiễm Nghĩa đang cau mày vì màn này lại rồi nói: “Ông nói tiếp đi, nói tất cả những gì ông biết ra.”

Tạ Nghiễm Nghĩa tạm gác lại sự bất mãn với vợ mình, ông ta kể lại chuyện xảy ra khi đó một cách rõ ràng, bổ sung thêm những điều mà Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng không biết.

Đến lúc Tạ Nghiễm Nghĩa nói xong, Triệu Đại Vĩ mới lên tiếng: “Chị Diễm Hồng, bây giờ chị đã hiểu chưa? Từ năm đó Lưu Trường Thịnh đã lên kế hoạch rồi, cái gọi là ân nhân cứu mạng cũng chỉ là một màn kịch tự biên tự diễn mà thôi!”

Phan Diễm Hồng cúi đầu.

Cô ta nghĩ về những gì mình đã bỏ ra, nghĩ đến việc bao nhiêu năm nay cô ta luôn coi Lưu Trường Thịnh như ân nhân cứu mạng, cô ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

Phan Diễm Hồng không chịu nổi đả kích lớn như vậy, vội vã chạy ra ngoài.

“Chị Diễm Hồng, đợi tôi đã.” Triệu Đại Vĩ cũng chạy theo ra ngoài.

Cùng lúc đó, anh quay lại nói với Tạ Nghiễm Nghĩa: “Chuyện hôm nay ông có thể lựa chọn giữa nói hoặc không nói với Lưu Trường Thịnh.”

Tạ Nghiễm Nghĩa lập tức thề: “Tôi nhất định sẽ không nói ra!”

Triệu Đại Vĩ chạy theo Phan Diễm Hồng ra xe.

Phan Diễm Hồng muốn lái xe rời đi nhưng bị Triệu Đại Vĩ cản lại.

Mặt Phan Diễm Hồng đang nóng bừng, cô ta nhìn về Triệu Đại Vĩ bằng con mắt kinh ngạc rồi lại nghe anh nói rằng: “Bây giờ chị mà lái xe thì quá nguy hiểm.”

Triệu Đại Vĩ nghĩ, nếu như Phan Diễm Hồng lái xe trong tâm trạng này nhỡ đâu đột nhiên có dây thần kinh vào bị sao thì không chỉ có một người phải bỏ mạng đâu.

Vậy nên anh để cho cô ta bình tĩnh lại trước.

Phát hiện bản thân hiểu nhầm Triệu Đại Vĩ, cô ta tưởng rằng anh biết lái xe nhưng quay đầu lại mớ thấy kết quả không phải như vậy.

Vậy nên cô ta càng cảm thấy tủi thân

“Đúng là trai thẳng!”

Phan Diễm Hồng nghĩ trong lòng, cô ta rút tay ra khỏi tay Triệu Đại Vĩ, một mình ngồi trên ghế lái, cúi đầu gục lên vô lăng để bình tĩnh lại.

Triệu Đại Vĩ thở dài: “Chị Diễm Hồng, nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng đặt áp lực lên mình!”

Lời vừa dứt, Phan Diễm Hồng gục lên người Triệu Đại Vĩ khóc nức nở.

Nghe tiếng khóc của người đẹp, ngửi mùi thơm của người đẹp, dục vọng bảo vệ trong người Triệu Đại Vĩ lục đục thức tỉnh.

Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Phan Diễm Hồng, cái này cũng được coi là một cái ôm nhẹ.

...

Một lúc lâu sau, Phan Diễm Hồng từ từ bình tĩnh lại.

Cô ta ngại ngùng ngồi dậy, dùng nắm tay đấm nhẹ vào vai Triệu Đại Vĩ: “Ngại quá, chắc cậu mỏi vai lắm, để tôi đấm bóp cho cậu.”

Đã ngồi cùng một xe mà khoảng cách giữa hai người lại gần, đối với hành động đấm bóp vai cho mình của Phan Diễm Hồng nhất thời Triệu Đại Vĩ không biết đặt ánh nhìn ở đâu mới phải.

Bởi vì anh chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cổ áo ngay dưới cổ Phan Diễm Hồng.

Phan Diễm Hồng phát hiện điều này tức giận nói: “Quả nhiên là đàn ông người nào cũng vậy!”

“Có điều cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi, cậu thấy đấy giờ chị không thể dựa vào Lưu Trường Thịnh nữa rồi, chị giờ chỉ có thể dựa vào cậu thôi.”

Phan Diễm Hồng như đang chế nhạo bản thân hoặc chỉ đơn giản là đùa một chút.

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Chị Diễm Hồng, chị thật sự muốn dựa vào tôi sao?”

“Chị phải biết rằng nếu như chị dựa vào tôi, vậy thì chị và Lưu Trường Thịnh sẽ thật sự trở thành kẻ thù, lúc đó nói không chừng ông ta sẽ thật sự ra tay với chị đó.”

Lâu vậy rồi Lưu Trường Thịnh cũng không có bất kỳ hành động thô bạo gì với Phan Diễm Hồng, có lẽ bởi vì ông ta thấy Phan Diễm Hồng chưa đến mức phản bội mình.

Một khi Lưu Trường Thịnh khẳng định Phan Diễm Hồng phản bội mình thì ông ta sẽ không để cô ta tự do tự tại như bây giờ!

Phan Diễm Hồng không còn quan tâm nữa, cô ta nói: “Đại Vĩ, lẽ nào bây giờ cậu không chào đón tôi về phe cậu?”

“Không, tôi cực kỳ hoan nghênh!”

Phan Diễm Hồng nở nụ cười rạng rỡ, sau đó lắc đầu: “Đại Vĩ, thật ra cậu đang đợi tôi đưa ra thành ý khi muốn nương tựa vào cậu có phải không?”

Cô ta giận dỗi nói: “Tôi biết ngay mà, Triệu tổng chắc chắn sẽ không đặc biệt đến giúp tôi đâu, nhất định muốn lấy gì đó từ chỗ tôi.”

“Bây giờ cậu không muốn tôi thì chắc cậu muốn thông tin từ tôi rồi.”

“Mà thông tin duy nhất cậu quan tâm chính là Lưu Trường Thịnh!”

Phan Diễm Hồng nói ra từng tâm tư của Triệu Đại Vĩ sau đó thở dài thườn thượt: “Những gì cần báo đáp cho Lưu Trường Thịnh năm đó tôi đã làm hết rồi. Nhưng những gì cần báo đáp cho cậu thì tôi chưa làm được gì cả.”

“Cũng phải, cậu không muốn cái thân tàn này thì tôi giúp cậu xử lý khách sạn Thiên Duyệt vậy, dù sao thì dưới sự công kích mạnh mẽ của cậu tôi cũng không thể làm cho khách sạn Thiên Duyệt hồi sinh được. Vậy nên chết sớm hay chết muộn cũng đều phải chết, tôi giúp cậu làm sớm hơn chút.”

“Có điều.” Phan Diễm Hồng cười khổ: “Nếu như cậu muốn tôi trực tiếp đi tố cáo Lưu Trường Thịnh, đưa ông ta vào chỗ chết thì tôi vẫn không nhẫn tâm làm được, hy vọng cậu có thể hiểu...”

Trái tim treo vất vưởng của Triệu Đại Vĩ cuối cùng cũng được thả lỏng: “Vậy là đủ rồi.”

Vốn dĩ mục tiêu đầu tiên của anh chính là làm khách sạn Thiên Duyệt phá sản.

Còn về Lưu Trường Thịnh, ông ta thuộc kiểu có thể giết hoặc không.

Nếu như Phan Diễm Hồng không nỡ ra tay thì sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, anh cũng không gấp.

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Diễm Hồng, bảo chị tự tay hủy đi nơi mà chị từng điều hành trước đây tôi rất xin lỗi, nhưng khách sạn Thiên Duyệt đã mục nát rồi, cũng đã đến lúc cát bụi trở lại làm cát bụi rồi.”

“Được!” Nghĩ đến ân tình của Triệu Đại Vĩ cho mình, nghĩ đến âm mưu của Lưu Trường Thịnh, nghĩ đến những thất vọng khách sạn Thiên Duyệt đem lại cho mình, cuối cùng Phan Diễm Hồng đã quyết định cho khách sạn Thiên Duyệt đi vào dĩ vãng!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6367 View
Astory.vn
Chí tôn đặc công
2

Chí tôn đặc công

2566 chương
5749 View
4
Đô Thị Truyện VIP
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
3

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5736 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5421 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
5043 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
5019 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter