Chương 28: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 28
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
_____________________28
Đôi mắt lạnh lùng của Phó Đình Xuyên híp lại, trong đôi mắt đầy tức giận hiện lên tia lạnh lẽo, đặc biệt làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vết đỏ một hồi lâu, thẳng đến khi đôi mắt đen nhánh bốc cháy lên ngọn lửa, như muốn thiêu sạch cái thứ chướng mắt này, mới chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn một phút cũng không thể đợi. Sự tức giận sôi trào muốn thiêu đốt lý trí hắn, muốn xé nát toàn bộ con người hắn.
Người kia muốn cùng hắn tranh đoạt……
Phó Đình Xuyên nhắm mắt lại, khuôn mặt mặt u ám.
Hắn nóng lòng muốn tìm được đối phương, và tra tấn đối phương từng chút một.
Hắn muốn tên kia phải chết.
Sạch sẽ nhanh gọn, một đòn mất mạng. Vĩnh viễn biến mất khỏi bảo bối của hắn.
Hắn đã không thể nhịn được nữa.
…….
Lúc Khương Lạc Lạc rời giường, bên cạnh đã không còn người.
Cậu duỗi người mặc quần áo, một mình đi bộ xuống lầu.
Biết Phó Đình Xuyên ở trong thư phòng, Khương Lạc Lạc gõ cửa, mang dép lê một đường bay thẳng vào lòng ngực Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên dịu dàng hôn trán cậu, lại sờ vào chân, nơi dép bị tuột ra do di chuyển, “Chạy nhanh như vậy, dép tuột mất.”
Khương Lạc Lạc vội vàng nhìn hắn một cái, vành tai hơi đỏ lên: “Em muốn nhìn thấy anh sớm một chút á ~”
“Lạc Lạc nhớ anh sao?”
Bàn tay to rộng xuyên qua những sợi tóc mềm mại của đối phương, vuốt ve đầu cậu.
Khương Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
Hai ngón tay nhỏ bắt lấy cổ tay áo Phó Đình Xuyên thưởng thức, lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng người lại gần hôn lên cằm Phó Đình Xuyên một cái “chụt”.
Gương mặt ửng đỏ trốn vào lòng ngực Phó Đình Xuyên, nhẹ giọng nói: “Nhớ anh nhiều lắm ~”
Được hôn nhẹ lên trán, Khương Lạc Lạc nhắm chặt mắt lại, lông mi dài như cánh bướm không ngừng run rẩy.
Trước mắt thân thể này, từ sau khi cậu tiến vào hệ thống thì việc thân mật nhất cũng đã làm.
Rõ ràng cũng cái thân thể này, cũng khuôn mặt này.
Nhưng ở trước mặt nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên, cho dù là bị đối phương hôn nhẹ một cái, cậu cũng sẽ nhịn không được mà cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, nhanh đến mức giây tiếp theo tựa hồ sẽ nhảy ra khỏi trong lồng ngực.
Như là một con bướm chết chìm trong cơn lốc dịu dàng.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, không giống bá tổng Phó Đình Xuyên luôn đè cậu ở trên giường làm loại chuyện đó.
Hắn dịu dàng mà nhẫn nhịn, khiêm tốn mà nhã nhặn.
Chuyện quá đáng nhất, có lẽ là đêm đó.
Rõ ràng dục vọng từ trong đáy mắt đã tràn ra, nhưng vì ban ngày mình sốt cao, vì mình nói sợ đau, nên hắn vẫn luôn kìm nén……
Chỉ dùng môi với tay……
Vành tai hồng nhạt lan tràn đến mặt, Khương Lạc Lạc không dám nghĩ tiếp, cả người rúc vào trong lòng ngực Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên mở ngăn kéo bàn, lấy ra một hộp quà.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng mở hộp quà một cách ưu nhã, móc vào bên trong, lấy ra một sợi dây mỏng manh.
Thân chính của nó là một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây đỏ có những sợi tua rua kích thước khác nhau, phần dài nhất có mặt dây được điêu khắc họa tiết hình giọt nước sinh động như thật.
Lúc nó chuyển động, những đoạn dây đều tỏa sáng rực rỡ.
“Là lắc tay sao?”
Khương Lạc Lạc vươn ngón tay ra chạm vào một chút.
“Là lắc chân.”
Phó Đình Xuyên đưa vào trong tay cậu, để cậu cầm chơi chốc lát, nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
Khương Lạc Lạc gật đầu: “Thích ~”
“Anh giúp em đeo lên.”
Mắt cá chân mảnh khảnh bị nam nhân niết ở trong tay, Khương Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy nơi bị nắm nóng lên, nhiệt độ từ khớp xương tràn ra, mắt cá chân trắng nõn có chút hồng nhạt.
Cậu thoáng nghiêng đầu nhìn Phó Đình Xuyên một cái, đối phương hơi cúi đầu, rũ nửa mí mắt, lông mi đen rũ xuống trên mí mắt dưới, vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh, như là đang làm công việc gì đó rất quan trọng.
Nhưng thường thì càng nghiêm túc thì càng cảm thấy bị quyến rũ bởi sự cấm dục.
Nếu là bá tổng Phó Đình Xuyên làm loại chuyện này, phỏng chừng đã sớm không biết xấu hổ mà ấn cậu trên ghế.
“Suy nghĩ cái gì đó?”
Khương Lạc Lạc nhanh chóng chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, giọng điệu mềm mại: “Không có nghĩ gì hết.”
Phó Đình Xuyên giật khóe miệng, trên mặt vẫn cười dịu dàng như cũ, nhưng Khương Lạc Lạc lại cảm thấy đối phương không vui, tựa hồ chỉ cần dùng một cái liếc mắt cũng có thể nhìn thấu cậu, liền biết cậu vừa mới suy nghĩ cái gì.
Bỗng dưng trong lòng có chút bối rối.
Nhưng chỉ trong chốc lát, mọi thứ giống như là ảo giác, trên mặt Phó Đình Xuyên khôi phục vẻ ôn hòa như trước, nâng mắt cá chân của cậu lên, giọng nói rõ ràng uyển chuyển: “Thật xinh đẹp.”
Khương Lạc Lạc nhìn theo ánh mắt của hắn.
Sợi dây màu đỏ quấn trên mắt cá chân trắng như tuyết của cậu, những sợi tua vàng treo xung quang, hoa văn phức tạp xinh đẹp, lúc đong đưa, những sợi tua sẽ run lên theo động tác của cậu.
Phía dưới sợi tua dài nhất có mặt dây hình giọt nước, nó buông thõng xuống chỗ mỏng nhất của mắt cá chân và đáp xuống phần xương nhô ra của mắt cá, mỗi lần lắc lư đều giống như một nụ hôn.
Khương Lạc Lạc vui vẻ quơ quơ chân, nhìn những cái tua rua nhỏ lung lay, trong ánh mắt sáng lấp lánh: “Cảm ơn anh ~”
Phó Đình Xuyên sờ đầu cậu, trong mắt mang ý cười lóe lên tia sáng u ám, “Không cần cảm ơn.”
Màn hình di động của hắn sáng lên, một chuỗi tiếng Anh bắn ra:【Device Activated! 】( thiết bị đã kích hoạt!)
……
“Đây là cái gì?”
Theo động tác của Khương Lạc Lạc, một tiếng “Bụp” vang lên, có thứ gì từ trong túi cậu rớt xuống mặt đất, phát ra một trận giòn vang.
Phó Đình Xuyên khom lưng nhặt túi đồ vật nhặt kia lên: Một chiếc vòng tay màu đen đã đan được một nửa, ngoài ra còn có một món phụ kiện hình rồng trông như sẽ được treo lên sau khi đan xong.
Là cho đàn ông đeo.
Người đó họ Long?
Phó Đình Xuyên cầm túi đồ vật kia, nhìn lướt qua, rồi bình tĩnh đưa cho Khương Lạc Lạc.
Khương Lạc Lạc khẩn trương nhận đồ vật, nhét toàn bộ vào trong túi, nhưng mới vừa nhét vào, lại phát hiện làm như vậy quá lộ liễu, ngập ngừng giải thích: “Em, em……”
“Để giết thời gian?”
Người đàn ông sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Là do anh không ở bên Lạc Lạc, mới để bảo bối của chúng ta nhàm chán như vậy. Chờ thêm mấy ngày, anh sẽ dẫn Lạc Lạc đi hưởng tuần trăng mật.”
“Lạc Lạc thích nơi nào?”
Khương Lạc Lạc mắt sáng rực lên, bắt đầu đếm ngón tay của Phó Đình Xuyên: “Nghe nói phong cảnh ở đảo Bali không tồi, hay là Maldives, em sẽ bơi lội, đến lúc đó hai chúng ta có thể cùng nhau xuống nước……”
Nhìn bạn nhỏ đang lải nhải, trong mắt Phó Đình Xuyên mang theo ý cười, xoa mái tóc mềm mại của cậu.
“Cho anh chút thời gian……”
Phó Đình Xuyên rũ đôi mắt xuống, ánh mắt thâm trầm lướt qua mắt cá chân đang đeo lắc của Khương Lạc Lạc.
Hãy cho anh chút thời gian, để cho anh xử lý tốt tất cả.
Mang em đi, đưa em tới một nơi không ai biết.
Chỉ có anh và em.
Những dây ruy băng mềm mại sẽ trói chặt chân em, một đầu khác của dây sẽ treo trên mép giường khắc hoa.
Em chìm vào chiếc giường trắng ngần tựa đám mây, như chim hoàng yến bị gãy cánh, giọng nói ngọt ngào, phát ra những tiếng rên rỉ nức nở từ cổ họng.
Anh sẽ thương em, yêu em……
Sẽ học cách nuôi dưỡng một chú chim hoàng yến……
Edit: Gấu Trắng
_____________________28
Đôi mắt lạnh lùng của Phó Đình Xuyên híp lại, trong đôi mắt đầy tức giận hiện lên tia lạnh lẽo, đặc biệt làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vết đỏ một hồi lâu, thẳng đến khi đôi mắt đen nhánh bốc cháy lên ngọn lửa, như muốn thiêu sạch cái thứ chướng mắt này, mới chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn một phút cũng không thể đợi. Sự tức giận sôi trào muốn thiêu đốt lý trí hắn, muốn xé nát toàn bộ con người hắn.
Người kia muốn cùng hắn tranh đoạt……
Phó Đình Xuyên nhắm mắt lại, khuôn mặt mặt u ám.
Hắn nóng lòng muốn tìm được đối phương, và tra tấn đối phương từng chút một.
Hắn muốn tên kia phải chết.
Sạch sẽ nhanh gọn, một đòn mất mạng. Vĩnh viễn biến mất khỏi bảo bối của hắn.
Hắn đã không thể nhịn được nữa.
…….
Lúc Khương Lạc Lạc rời giường, bên cạnh đã không còn người.
Cậu duỗi người mặc quần áo, một mình đi bộ xuống lầu.
Biết Phó Đình Xuyên ở trong thư phòng, Khương Lạc Lạc gõ cửa, mang dép lê một đường bay thẳng vào lòng ngực Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên dịu dàng hôn trán cậu, lại sờ vào chân, nơi dép bị tuột ra do di chuyển, “Chạy nhanh như vậy, dép tuột mất.”
Khương Lạc Lạc vội vàng nhìn hắn một cái, vành tai hơi đỏ lên: “Em muốn nhìn thấy anh sớm một chút á ~”
“Lạc Lạc nhớ anh sao?”
Bàn tay to rộng xuyên qua những sợi tóc mềm mại của đối phương, vuốt ve đầu cậu.
Khương Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
Hai ngón tay nhỏ bắt lấy cổ tay áo Phó Đình Xuyên thưởng thức, lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng người lại gần hôn lên cằm Phó Đình Xuyên một cái “chụt”.
Gương mặt ửng đỏ trốn vào lòng ngực Phó Đình Xuyên, nhẹ giọng nói: “Nhớ anh nhiều lắm ~”
Được hôn nhẹ lên trán, Khương Lạc Lạc nhắm chặt mắt lại, lông mi dài như cánh bướm không ngừng run rẩy.
Trước mắt thân thể này, từ sau khi cậu tiến vào hệ thống thì việc thân mật nhất cũng đã làm.
Rõ ràng cũng cái thân thể này, cũng khuôn mặt này.
Nhưng ở trước mặt nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên, cho dù là bị đối phương hôn nhẹ một cái, cậu cũng sẽ nhịn không được mà cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, nhanh đến mức giây tiếp theo tựa hồ sẽ nhảy ra khỏi trong lồng ngực.
Như là một con bướm chết chìm trong cơn lốc dịu dàng.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, không giống bá tổng Phó Đình Xuyên luôn đè cậu ở trên giường làm loại chuyện đó.
Hắn dịu dàng mà nhẫn nhịn, khiêm tốn mà nhã nhặn.
Chuyện quá đáng nhất, có lẽ là đêm đó.
Rõ ràng dục vọng từ trong đáy mắt đã tràn ra, nhưng vì ban ngày mình sốt cao, vì mình nói sợ đau, nên hắn vẫn luôn kìm nén……
Chỉ dùng môi với tay……
Vành tai hồng nhạt lan tràn đến mặt, Khương Lạc Lạc không dám nghĩ tiếp, cả người rúc vào trong lòng ngực Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên mở ngăn kéo bàn, lấy ra một hộp quà.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng mở hộp quà một cách ưu nhã, móc vào bên trong, lấy ra một sợi dây mỏng manh.
Thân chính của nó là một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây đỏ có những sợi tua rua kích thước khác nhau, phần dài nhất có mặt dây được điêu khắc họa tiết hình giọt nước sinh động như thật.
Lúc nó chuyển động, những đoạn dây đều tỏa sáng rực rỡ.
“Là lắc tay sao?”
Khương Lạc Lạc vươn ngón tay ra chạm vào một chút.
“Là lắc chân.”
Phó Đình Xuyên đưa vào trong tay cậu, để cậu cầm chơi chốc lát, nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
Khương Lạc Lạc gật đầu: “Thích ~”
“Anh giúp em đeo lên.”
Mắt cá chân mảnh khảnh bị nam nhân niết ở trong tay, Khương Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy nơi bị nắm nóng lên, nhiệt độ từ khớp xương tràn ra, mắt cá chân trắng nõn có chút hồng nhạt.
Cậu thoáng nghiêng đầu nhìn Phó Đình Xuyên một cái, đối phương hơi cúi đầu, rũ nửa mí mắt, lông mi đen rũ xuống trên mí mắt dưới, vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh, như là đang làm công việc gì đó rất quan trọng.
Nhưng thường thì càng nghiêm túc thì càng cảm thấy bị quyến rũ bởi sự cấm dục.
Nếu là bá tổng Phó Đình Xuyên làm loại chuyện này, phỏng chừng đã sớm không biết xấu hổ mà ấn cậu trên ghế.
“Suy nghĩ cái gì đó?”
Khương Lạc Lạc nhanh chóng chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, giọng điệu mềm mại: “Không có nghĩ gì hết.”
Phó Đình Xuyên giật khóe miệng, trên mặt vẫn cười dịu dàng như cũ, nhưng Khương Lạc Lạc lại cảm thấy đối phương không vui, tựa hồ chỉ cần dùng một cái liếc mắt cũng có thể nhìn thấu cậu, liền biết cậu vừa mới suy nghĩ cái gì.
Bỗng dưng trong lòng có chút bối rối.
Nhưng chỉ trong chốc lát, mọi thứ giống như là ảo giác, trên mặt Phó Đình Xuyên khôi phục vẻ ôn hòa như trước, nâng mắt cá chân của cậu lên, giọng nói rõ ràng uyển chuyển: “Thật xinh đẹp.”
Khương Lạc Lạc nhìn theo ánh mắt của hắn.
Sợi dây màu đỏ quấn trên mắt cá chân trắng như tuyết của cậu, những sợi tua vàng treo xung quang, hoa văn phức tạp xinh đẹp, lúc đong đưa, những sợi tua sẽ run lên theo động tác của cậu.
Phía dưới sợi tua dài nhất có mặt dây hình giọt nước, nó buông thõng xuống chỗ mỏng nhất của mắt cá chân và đáp xuống phần xương nhô ra của mắt cá, mỗi lần lắc lư đều giống như một nụ hôn.
Khương Lạc Lạc vui vẻ quơ quơ chân, nhìn những cái tua rua nhỏ lung lay, trong ánh mắt sáng lấp lánh: “Cảm ơn anh ~”
Phó Đình Xuyên sờ đầu cậu, trong mắt mang ý cười lóe lên tia sáng u ám, “Không cần cảm ơn.”
Màn hình di động của hắn sáng lên, một chuỗi tiếng Anh bắn ra:【Device Activated! 】( thiết bị đã kích hoạt!)
……
“Đây là cái gì?”
Theo động tác của Khương Lạc Lạc, một tiếng “Bụp” vang lên, có thứ gì từ trong túi cậu rớt xuống mặt đất, phát ra một trận giòn vang.
Phó Đình Xuyên khom lưng nhặt túi đồ vật nhặt kia lên: Một chiếc vòng tay màu đen đã đan được một nửa, ngoài ra còn có một món phụ kiện hình rồng trông như sẽ được treo lên sau khi đan xong.
Là cho đàn ông đeo.
Người đó họ Long?
Phó Đình Xuyên cầm túi đồ vật kia, nhìn lướt qua, rồi bình tĩnh đưa cho Khương Lạc Lạc.
Khương Lạc Lạc khẩn trương nhận đồ vật, nhét toàn bộ vào trong túi, nhưng mới vừa nhét vào, lại phát hiện làm như vậy quá lộ liễu, ngập ngừng giải thích: “Em, em……”
“Để giết thời gian?”
Người đàn ông sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Là do anh không ở bên Lạc Lạc, mới để bảo bối của chúng ta nhàm chán như vậy. Chờ thêm mấy ngày, anh sẽ dẫn Lạc Lạc đi hưởng tuần trăng mật.”
“Lạc Lạc thích nơi nào?”
Khương Lạc Lạc mắt sáng rực lên, bắt đầu đếm ngón tay của Phó Đình Xuyên: “Nghe nói phong cảnh ở đảo Bali không tồi, hay là Maldives, em sẽ bơi lội, đến lúc đó hai chúng ta có thể cùng nhau xuống nước……”
Nhìn bạn nhỏ đang lải nhải, trong mắt Phó Đình Xuyên mang theo ý cười, xoa mái tóc mềm mại của cậu.
“Cho anh chút thời gian……”
Phó Đình Xuyên rũ đôi mắt xuống, ánh mắt thâm trầm lướt qua mắt cá chân đang đeo lắc của Khương Lạc Lạc.
Hãy cho anh chút thời gian, để cho anh xử lý tốt tất cả.
Mang em đi, đưa em tới một nơi không ai biết.
Chỉ có anh và em.
Những dây ruy băng mềm mại sẽ trói chặt chân em, một đầu khác của dây sẽ treo trên mép giường khắc hoa.
Em chìm vào chiếc giường trắng ngần tựa đám mây, như chim hoàng yến bị gãy cánh, giọng nói ngọt ngào, phát ra những tiếng rên rỉ nức nở từ cổ họng.
Anh sẽ thương em, yêu em……
Sẽ học cách nuôi dưỡng một chú chim hoàng yến……