Chương 15: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 16
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
__________________
Khương Lạc Lạc gặp ác mộng, trong mơ bị một con chó lớn đuổi theo cắn, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi nó.
Eo đau, chân cũng đau, cả người như bị chiếc xe tải lớn nghiền qua.
Cậu bất mãn rên rỉ hai lần trong giấc ngủ, vặn vẹo cơ thể rồi cọ vào một vòng tay ấm áp.
Người ở rể Phó Đình Xuyên tay chân cứng đờ, nhìn thiếu niên liên tục sà vào lòng ngực hắn, muốn động cũng không dám động.
Hắn không biết tại sao mình đang ngủ ngon lành trong phòng cho khách, lại bỗng nhiên xuất hiện ở căn phòng này……
Hơn nữa....
Hơn nữa lại không mảnh vải che thân, còn với tư thế này nữa!
Chẳng lẽ hắn thấy sắc nảy lòng tham, ban đêm mộng du rồi bò lên giường của Khương Lạc Lạc?
Ánh mặt trời chiếu xuống sàn qua bức màn cửa, chiếu sáng những chế phẩm kế hoạch hóa gia đình vươn vãi trên mặt đất.
Hắn thậm chí còn không biết kiềm chế bản thân, dùng nhiều như vậy!
Trong không khí tràn ngập hương vị ái muội, người trong lòng ngực dính sát vào thân thể hắn, cái cảm giác thoả mãn chưa tan ở trong ngực xoay quanh……
Khi ngón tay chạm vào vòng eo mềm mại ấm áp, mặt Phó Đình Xuyên đột nhiên nóng bừng, đỏ tới tận cổ.
Khương Lạc Lạc trở mình, cậu tựa hồ là có chút nóng, vừa nhấc cẳng chân đá nửa bên chăn xuống, cả người không sót gì mà rơi vào trong mắt Phó Đình Xuyên.
Hầu kết Phó Đình Xuyên lăn lộn thật mạnh, thở ra hơi nóng cứ như muốn đem chính hắn thiêu chín.
Cẳng chân, đùi, vòng eo, ngực, bả vai, cánh tay……
Không có……
Không có chỗ nào là không bị vấy bẩn!
Phó Đình Xuyên quay mặt đi, khiếp sợ đến không biết nên để mắt ở đâu, đành phải kéo chăn trước, đắp Khương Lạc Lạc kín mít từ đầu tới chân.
Hắn mới vừa nằm xuống, đối phương liền đuổi theo lại đây, cuốn lấy hắn như bạch tuộc, một chân lại thuận tiện đá chăn ra xa.
Phó Đình Xuyên lại tốt tính kéo chăn lên, mới vừa kéo đến ngực của Khương Lạc Lạc thì đối phương đã tỉnh dậy dụi mắt.
Giọng nói lúc vừa tỉnh ngủ của cậu mềm mại đáng yêu, nũng nịu gọi: “Chồng……”
Phó Đình Xuyên cố gắng bình tĩnh mà “ Ừ ” một tiếng, rồi nghiêng người đắp chăn cho cậu.
Cả người Khương Lạc Lạc như thỏ con bị bỏng mà lui “Vèo” về phía sau một chút, kéo khoảng cách với hắn, ủy ủy khuất khuất: “Từ bỏ…… Lạc Lạc đau…… Từ bỏ……”
Phó Đình Xuyên theo bản năng hỏi: “Đau ở đâu?”
Hắn liền hối hận ngay khi mới vừa đặt câu hỏi, cả người đều phản ứng lại.
Còn có thể đau ở đâu nữa!
Hỏi xong câu này, hắn thấy Khương Lạc Lạc không còn dụi mắt nữa, mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn rồi chớp chớp.
Sau đó cậu mím môi, càng cảm thấy ủy khuất: “Ở đâu cũng đau……”
“Phó Đình Xuyên……”
Cậu kêu Phó Đình Xuyên một tiếng, giống như một đứa nhỏ, ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Tôi có chút khó chịu, muốn anh ôm tôi một cái~……”
Phó Đình Xuyên vươn cánh tay ra.
Khương Lạc Lạc đến gần hơn một chút, lại tiếp tục nói: “Anh không được…… Không được làm như vậy với tôi nữa……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cậu, Phó Đình Xuyên đau lòng không nói nên lời, đem người ôm lấy rồi sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, giọng nói rõ ràng: “ Tôi sẽ không làm vậy với em nữa.”
Nhất định là hắn đã làm vợ nhỏ của mình sợ hãi.
Phó Đình Xuyên nhíu mày.
Nhưng sao hắn lại không nhớ gì cả?
Khương Lạc Lạc ghé vào trong lòng ngực hắn, ủy khuất không nên lời: “Anh đối với tôi không tốt một chút nào……”
Tuy rằng cậu biết hiện tại Phó Đình Xuyên đã thay đổi người, nhưng hai nhân cách suy cho cùng đều là cùng một người cùng khối thân thể, cái nghiệt này đều là do Phó Đình Xuyên tạo.
Khương Lạc Lạc tủi thân muốn rớt nước mắt: “Tôi nói không muốn, không muốn nữa…...nhưng anh căn bản không nghe……”
Phó Đình Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, tuy rằng hắn không nhớ nỗi quá trình cụ thể, nhưng vẫn thành thành thật thật nhận sai: “Thật xin lỗi.”
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu,đôi mắt ướt đẫm đáng thương: “Dù sao, tôi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh……”
Giọng nói người trong lòng ngực mềm mại sợ hãi, nước mắt lưng tròng, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chớp chớp mắt, thì tất cả những giọt nước mắt ấy đều từ hốc mắt rơi xuống.
Trong lòng Phó Đình Xuyên bỗng dưng mềm nhũn, nhịn không được muốn hôn lên đôi mắt đó.
Nhưng lại sợ dọa tới cậu.
Khương Lạc Lạc tựa đầu vào lòng ngực hắn, rầu rĩ mà nói: “Thật là khó chịu a…… có lục lạnh…… lại có lúc nóng……”
Phó Đình Xuyên nghe xong nhíu mày, sờ trán cậu, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt.
“Sao lại nóng như vậy?”
Lúc bác sĩ tư nhân rời khỏi biệt thự, Khương Lạc Lạc đang nằm trong lòng ngực Phó Đình Xuyên uống thuốc.
“Đắng quá……”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại, Khương Lạc Lạc tức giận mà tựa đầu vào trong lòng Phó Đình Xuyên, tỏ vẻ từ chối uống thuốc.
“Không uống thuốc sao có thể khỏe lên được?”
Phó Đình Xuyên sờ đầu cậu, dỗ dành “Bác sĩ nói uống thuốc này sẽ mau khoẻ, Lạc Lạc nhà chúng ta sẽ không còn lúc lạnh lúc nóng nữa.”
Khương Lạc Lạc ngón tay chạm vào thành ly, kéo về phía mình một chút, mới vừa ngửi được mùi thôi đã nhăn khuôn mặt nhỏ lại: “thật sự rất đắng……”
“Đều tại anh……”
Đứa nhỏ trong lòng ngực giống như đóa hoa héo, buồn bã ỉu xìu: “Nếu anh chịu rửa sạch cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không sinh bệnh……”
Phó Đình Xuyên thở dài: “Tôi không biết……”
Hắn sờ đầu Khương Lạc Lạc đầu, trong lòng vạn phần thương tiếc: “Về sau sẽ không vậy nữa.”
Trong lòng Khương Lạc Lạc biết cũng không thể trách hắn, chỉ là người có bệnh vốn yếu ớt, cậu cảm thấy tủi thân.
Phó Đình Xuyên này rất tốt với cậu, luôn nguyện ý dỗ dành cậu, nên cậu khó tránh khỏi kiêu căng hơn một chút.
“Bằng không Lạc Lạc uống một ngụm, chồng cũng sẽ uống một ngụm cùng em.”
Phó Đình Xuyên nhẹ giọng dỗ cậu, giống như dỗ dành một đứa bé cáu kỉnh: “Chồng sẽ cùng em chịu đắng, như vậy Lạc Lạc nhà chúng ta có cảm thấy dễ chịu hơn không?”
Người trong lòng ngực nghe vậy run rẩy lông mi, mở to đôi mắt ướt đẫm, ngẩng đầu nhỏ nhìn thoáng qua hắn một cái.
Trên cánh môi mềm mại hồng hào dính chút vết thuốc mờ nhạt, cánh môi hơi hé mở như là có chút kinh ngạc, lại có chút mơ hồ muốn xác nhận lại.
Giọng nói nhẹ nhàng của Phó Đình Xuyên lặp lại: “Tôi uống cùng em, sẽ không đắng nữa.”
Đầu quả tim như bị thứ gì chọc vào, có chút tê, lại có chút ê ẩm, căng tràn.
Khương Lạc Lạc cụp mắt xuống, trong lòng sinh ra chút ngọt ngào áy náy.
Kỳ thật cậu đối với Phó Đình Xuyên này không tốt chút nào.
Khi nhân cách này vừa mới thức tỉnh, cậu có thể bị coi như là tàn nhẫn với hắn.
Bắt hắn rửa chân cho mình, cắm sừng hắn, bắt hắn đi làm kiếm tiền về cho mình……
Nhưng đối phương lại đón cậu về nhà vào trời mưa, đem cậu bảo hộ trong ngực, nghiêng ô che mưa để cậu không bị ướt, lại còn kiên nhẫn mà dỗ dành cậu như bây giờ……
Khương Lạc Lạc chưa bao giờ yêu đuong.
Nhưng dưới ánh mắt dịu dàng của Phó Đình Xuyên, đươc đối phương ôm vào trong ngực dỗ dành, cậu lại bắt đầu có một chút……
Có một chút cảm giác yêu đương mà cậu đã tưởng tượng trước đây……
Ngực đập bùm bùm, như là cất giấu một chú nai con đang chạy loạn.
Edit: Gấu Trắng
__________________
Khương Lạc Lạc gặp ác mộng, trong mơ bị một con chó lớn đuổi theo cắn, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi nó.
Eo đau, chân cũng đau, cả người như bị chiếc xe tải lớn nghiền qua.
Cậu bất mãn rên rỉ hai lần trong giấc ngủ, vặn vẹo cơ thể rồi cọ vào một vòng tay ấm áp.
Người ở rể Phó Đình Xuyên tay chân cứng đờ, nhìn thiếu niên liên tục sà vào lòng ngực hắn, muốn động cũng không dám động.
Hắn không biết tại sao mình đang ngủ ngon lành trong phòng cho khách, lại bỗng nhiên xuất hiện ở căn phòng này……
Hơn nữa....
Hơn nữa lại không mảnh vải che thân, còn với tư thế này nữa!
Chẳng lẽ hắn thấy sắc nảy lòng tham, ban đêm mộng du rồi bò lên giường của Khương Lạc Lạc?
Ánh mặt trời chiếu xuống sàn qua bức màn cửa, chiếu sáng những chế phẩm kế hoạch hóa gia đình vươn vãi trên mặt đất.
Hắn thậm chí còn không biết kiềm chế bản thân, dùng nhiều như vậy!
Trong không khí tràn ngập hương vị ái muội, người trong lòng ngực dính sát vào thân thể hắn, cái cảm giác thoả mãn chưa tan ở trong ngực xoay quanh……
Khi ngón tay chạm vào vòng eo mềm mại ấm áp, mặt Phó Đình Xuyên đột nhiên nóng bừng, đỏ tới tận cổ.
Khương Lạc Lạc trở mình, cậu tựa hồ là có chút nóng, vừa nhấc cẳng chân đá nửa bên chăn xuống, cả người không sót gì mà rơi vào trong mắt Phó Đình Xuyên.
Hầu kết Phó Đình Xuyên lăn lộn thật mạnh, thở ra hơi nóng cứ như muốn đem chính hắn thiêu chín.
Cẳng chân, đùi, vòng eo, ngực, bả vai, cánh tay……
Không có……
Không có chỗ nào là không bị vấy bẩn!
Phó Đình Xuyên quay mặt đi, khiếp sợ đến không biết nên để mắt ở đâu, đành phải kéo chăn trước, đắp Khương Lạc Lạc kín mít từ đầu tới chân.
Hắn mới vừa nằm xuống, đối phương liền đuổi theo lại đây, cuốn lấy hắn như bạch tuộc, một chân lại thuận tiện đá chăn ra xa.
Phó Đình Xuyên lại tốt tính kéo chăn lên, mới vừa kéo đến ngực của Khương Lạc Lạc thì đối phương đã tỉnh dậy dụi mắt.
Giọng nói lúc vừa tỉnh ngủ của cậu mềm mại đáng yêu, nũng nịu gọi: “Chồng……”
Phó Đình Xuyên cố gắng bình tĩnh mà “ Ừ ” một tiếng, rồi nghiêng người đắp chăn cho cậu.
Cả người Khương Lạc Lạc như thỏ con bị bỏng mà lui “Vèo” về phía sau một chút, kéo khoảng cách với hắn, ủy ủy khuất khuất: “Từ bỏ…… Lạc Lạc đau…… Từ bỏ……”
Phó Đình Xuyên theo bản năng hỏi: “Đau ở đâu?”
Hắn liền hối hận ngay khi mới vừa đặt câu hỏi, cả người đều phản ứng lại.
Còn có thể đau ở đâu nữa!
Hỏi xong câu này, hắn thấy Khương Lạc Lạc không còn dụi mắt nữa, mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn rồi chớp chớp.
Sau đó cậu mím môi, càng cảm thấy ủy khuất: “Ở đâu cũng đau……”
“Phó Đình Xuyên……”
Cậu kêu Phó Đình Xuyên một tiếng, giống như một đứa nhỏ, ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Tôi có chút khó chịu, muốn anh ôm tôi một cái~……”
Phó Đình Xuyên vươn cánh tay ra.
Khương Lạc Lạc đến gần hơn một chút, lại tiếp tục nói: “Anh không được…… Không được làm như vậy với tôi nữa……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cậu, Phó Đình Xuyên đau lòng không nói nên lời, đem người ôm lấy rồi sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, giọng nói rõ ràng: “ Tôi sẽ không làm vậy với em nữa.”
Nhất định là hắn đã làm vợ nhỏ của mình sợ hãi.
Phó Đình Xuyên nhíu mày.
Nhưng sao hắn lại không nhớ gì cả?
Khương Lạc Lạc ghé vào trong lòng ngực hắn, ủy khuất không nên lời: “Anh đối với tôi không tốt một chút nào……”
Tuy rằng cậu biết hiện tại Phó Đình Xuyên đã thay đổi người, nhưng hai nhân cách suy cho cùng đều là cùng một người cùng khối thân thể, cái nghiệt này đều là do Phó Đình Xuyên tạo.
Khương Lạc Lạc tủi thân muốn rớt nước mắt: “Tôi nói không muốn, không muốn nữa…...nhưng anh căn bản không nghe……”
Phó Đình Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, tuy rằng hắn không nhớ nỗi quá trình cụ thể, nhưng vẫn thành thành thật thật nhận sai: “Thật xin lỗi.”
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu,đôi mắt ướt đẫm đáng thương: “Dù sao, tôi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh……”
Giọng nói người trong lòng ngực mềm mại sợ hãi, nước mắt lưng tròng, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chớp chớp mắt, thì tất cả những giọt nước mắt ấy đều từ hốc mắt rơi xuống.
Trong lòng Phó Đình Xuyên bỗng dưng mềm nhũn, nhịn không được muốn hôn lên đôi mắt đó.
Nhưng lại sợ dọa tới cậu.
Khương Lạc Lạc tựa đầu vào lòng ngực hắn, rầu rĩ mà nói: “Thật là khó chịu a…… có lục lạnh…… lại có lúc nóng……”
Phó Đình Xuyên nghe xong nhíu mày, sờ trán cậu, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt.
“Sao lại nóng như vậy?”
Lúc bác sĩ tư nhân rời khỏi biệt thự, Khương Lạc Lạc đang nằm trong lòng ngực Phó Đình Xuyên uống thuốc.
“Đắng quá……”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại, Khương Lạc Lạc tức giận mà tựa đầu vào trong lòng Phó Đình Xuyên, tỏ vẻ từ chối uống thuốc.
“Không uống thuốc sao có thể khỏe lên được?”
Phó Đình Xuyên sờ đầu cậu, dỗ dành “Bác sĩ nói uống thuốc này sẽ mau khoẻ, Lạc Lạc nhà chúng ta sẽ không còn lúc lạnh lúc nóng nữa.”
Khương Lạc Lạc ngón tay chạm vào thành ly, kéo về phía mình một chút, mới vừa ngửi được mùi thôi đã nhăn khuôn mặt nhỏ lại: “thật sự rất đắng……”
“Đều tại anh……”
Đứa nhỏ trong lòng ngực giống như đóa hoa héo, buồn bã ỉu xìu: “Nếu anh chịu rửa sạch cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không sinh bệnh……”
Phó Đình Xuyên thở dài: “Tôi không biết……”
Hắn sờ đầu Khương Lạc Lạc đầu, trong lòng vạn phần thương tiếc: “Về sau sẽ không vậy nữa.”
Trong lòng Khương Lạc Lạc biết cũng không thể trách hắn, chỉ là người có bệnh vốn yếu ớt, cậu cảm thấy tủi thân.
Phó Đình Xuyên này rất tốt với cậu, luôn nguyện ý dỗ dành cậu, nên cậu khó tránh khỏi kiêu căng hơn một chút.
“Bằng không Lạc Lạc uống một ngụm, chồng cũng sẽ uống một ngụm cùng em.”
Phó Đình Xuyên nhẹ giọng dỗ cậu, giống như dỗ dành một đứa bé cáu kỉnh: “Chồng sẽ cùng em chịu đắng, như vậy Lạc Lạc nhà chúng ta có cảm thấy dễ chịu hơn không?”
Người trong lòng ngực nghe vậy run rẩy lông mi, mở to đôi mắt ướt đẫm, ngẩng đầu nhỏ nhìn thoáng qua hắn một cái.
Trên cánh môi mềm mại hồng hào dính chút vết thuốc mờ nhạt, cánh môi hơi hé mở như là có chút kinh ngạc, lại có chút mơ hồ muốn xác nhận lại.
Giọng nói nhẹ nhàng của Phó Đình Xuyên lặp lại: “Tôi uống cùng em, sẽ không đắng nữa.”
Đầu quả tim như bị thứ gì chọc vào, có chút tê, lại có chút ê ẩm, căng tràn.
Khương Lạc Lạc cụp mắt xuống, trong lòng sinh ra chút ngọt ngào áy náy.
Kỳ thật cậu đối với Phó Đình Xuyên này không tốt chút nào.
Khi nhân cách này vừa mới thức tỉnh, cậu có thể bị coi như là tàn nhẫn với hắn.
Bắt hắn rửa chân cho mình, cắm sừng hắn, bắt hắn đi làm kiếm tiền về cho mình……
Nhưng đối phương lại đón cậu về nhà vào trời mưa, đem cậu bảo hộ trong ngực, nghiêng ô che mưa để cậu không bị ướt, lại còn kiên nhẫn mà dỗ dành cậu như bây giờ……
Khương Lạc Lạc chưa bao giờ yêu đuong.
Nhưng dưới ánh mắt dịu dàng của Phó Đình Xuyên, đươc đối phương ôm vào trong ngực dỗ dành, cậu lại bắt đầu có một chút……
Có một chút cảm giác yêu đương mà cậu đã tưởng tượng trước đây……
Ngực đập bùm bùm, như là cất giấu một chú nai con đang chạy loạn.