Chương 12: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 13
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
________________
Hệ thống còn chưa nói dứt lời, đã thấy Phó Đình Xuyên đỡ Bạch Đường đi ra ngoài, không ngoảnh đầu lại.
Chỉ còn lại Khương Lạc Lạc lẻ loi mà ngồi ở tại chỗ.
Những ánh mắt ban đầu lại không kiêng dè mà đánh giá Khương Lạc Lạc.
Cánh môi mọng nước hơi hé mở, thoạt nhìn như đang khiếp sợ vì bị Phó Đình Xuyên bỏ rơi, đôi mắt nai con sáng ngời có chút mất mát mất mát, khiến cậu trở nên đáng thương.
Hai cánh tay thon thả đặt ở trên đùi, mỏng manh như tuyết trắng chỉ cần chạm ngón tay vào sẽ tan chảy.
Cảnh tượng nóng bỏng trong không khí ngày càng dày đặc hơn.
Có người khó dằn lòng nổi mà đi tới, ngồi bên cạnh Khương Lạc Lạc, “ tiểu mỹ nhân, cậu tên gì?”
Phó Đình Xuyên đã rời đi, Khương Lạc Lạc đương nhiên cũng không còn lý do gì ở lại đây nữa.
Cậu đặt nho lên mâm đựng trái cây, rồi đứng dậy.
Một bàn tay kéo lấy cánh tay cậu, Khương Lạc Lạc quay đầu lại, gương mặt bị sắc dục đào rỗng đáng khinh cười nhạo cậu: “ tiểu mỹ nhân, đi cái gì?”
“ Bây giờ cậu đuổi theo, Phó Đình Xuyên cũng sẽ không cần cậu, người kia chính là Bạch tiểu thiếu gia, là người hắn vô cùng nhớ thương……”
“Dù sao cậu có bán cho ai thì cũng là bán, vừa vặn Phó Đình Xuyên không cần cậu, anh trai cần cậu, để anh cho cậu thêm tiền……”
Đối với gương mặt như đầu heo cùng cái mũi hồng, trong đầu Khương Lạc Lạc bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh cái đầu heo trắng từng được chưng vào dịp Tết ở quê cậu.
To và béo, nhìn mắc cười.
Cũng là đầu heo, nhưng người này lại to béo hơn, nhìn rất ghê tởm.
“Thật thơm……” Người nọ nâng cánh tay Khương Lạc Lạc lên, ngửi cổ tay cậu một cái, say mê nói.
Khương Lạc Lạc trợn trắng mắt trong lòng, nhìn đầu heo lớn phía trước, vẫn cười ngọt ngào như cũ “Tôi còn có thể thơm hơn, anh muốn ngửi không?”
Tiểu mỹ nhân nói chuyện nũng nịu, âm thanh mang theo quyến rũ, nửa người gã tê dại, “Mau để anh trai ngửi xem có phải thật sự thơm không……”
“Bang ——”
Một tiếng tát giòn tan vang lên, Khương Lạc Lạc hất bàn tay đang bị gã mặt heo nắm, nụ cười ngọt ngào ngây thơ trước sau như một: “Thế nào? Có phải là thơm đến đầu óc choáng váng không?”
“Tiểu kỹ nữ! Rượu mời không uống uống rượu phạt à, xem hôm nay ông đây có chơi chết mày không!”
Đầu heo lớn lao nhanh tới cậu như hổ đói vồ mồi, Khương Lạc Lạc chớp thời cơ một chân đá tới đũng quần gã, cú đá khiến hai chân gã phát run, lấy đôi tay che háng hét lên.
Ngay cả những người xung quanh ghế dài cũng bị ấn tượng với tư thế ngầu lòi của cậu, tất cả mọi người đều có vẻ mặt khiếp sợ lại không nói một lời.
Khương Lạc Lạc tự tin vỗ tay, khi quay đầu lại thì chóp mũi đụng phải ngực của một người.
Cậu vừa sờ lên cái mũi mình, vừa ngẩng đầu, liền thấy Phó Đình Xuyên hơi nhướng mày, vẻ mặt phức tạp mà nhìn về phía mình.
Khương Lạc Lạc: “……”
Xong rồi.
Nghĩ đến người đang che háng lăn lộn trên mặt đất, Khương Lạc Lạc nhăn mặt rầu rĩ.
Phó Đình Xuyên sẽ không có bóng ma chứ!
Trong khi cậu còn chưa nghĩ ra được gì để nói, cả người liền rơi vào một cái lòng ngực ấm áp. Phó Đình Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, bàn tay to xoa xoa đầu cậu, “Bị dọa rồi sao……”
Khương Lạc Lạc chột dạ gật gật đầu.
Cậu có chút hoài nghi việc Phó Đình Xuyên không thấy gì.
Cái tay kia gắt gao ôm cậu vào trong ngực, cánh môi lạnh lẽo chạm cái trán cậu, giọng nói sắc bén:
“Đừng sợ, chồng trút giận cho em.”
Edit: Gấu Trắng
________________
Hệ thống còn chưa nói dứt lời, đã thấy Phó Đình Xuyên đỡ Bạch Đường đi ra ngoài, không ngoảnh đầu lại.
Chỉ còn lại Khương Lạc Lạc lẻ loi mà ngồi ở tại chỗ.
Những ánh mắt ban đầu lại không kiêng dè mà đánh giá Khương Lạc Lạc.
Cánh môi mọng nước hơi hé mở, thoạt nhìn như đang khiếp sợ vì bị Phó Đình Xuyên bỏ rơi, đôi mắt nai con sáng ngời có chút mất mát mất mát, khiến cậu trở nên đáng thương.
Hai cánh tay thon thả đặt ở trên đùi, mỏng manh như tuyết trắng chỉ cần chạm ngón tay vào sẽ tan chảy.
Cảnh tượng nóng bỏng trong không khí ngày càng dày đặc hơn.
Có người khó dằn lòng nổi mà đi tới, ngồi bên cạnh Khương Lạc Lạc, “ tiểu mỹ nhân, cậu tên gì?”
Phó Đình Xuyên đã rời đi, Khương Lạc Lạc đương nhiên cũng không còn lý do gì ở lại đây nữa.
Cậu đặt nho lên mâm đựng trái cây, rồi đứng dậy.
Một bàn tay kéo lấy cánh tay cậu, Khương Lạc Lạc quay đầu lại, gương mặt bị sắc dục đào rỗng đáng khinh cười nhạo cậu: “ tiểu mỹ nhân, đi cái gì?”
“ Bây giờ cậu đuổi theo, Phó Đình Xuyên cũng sẽ không cần cậu, người kia chính là Bạch tiểu thiếu gia, là người hắn vô cùng nhớ thương……”
“Dù sao cậu có bán cho ai thì cũng là bán, vừa vặn Phó Đình Xuyên không cần cậu, anh trai cần cậu, để anh cho cậu thêm tiền……”
Đối với gương mặt như đầu heo cùng cái mũi hồng, trong đầu Khương Lạc Lạc bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh cái đầu heo trắng từng được chưng vào dịp Tết ở quê cậu.
To và béo, nhìn mắc cười.
Cũng là đầu heo, nhưng người này lại to béo hơn, nhìn rất ghê tởm.
“Thật thơm……” Người nọ nâng cánh tay Khương Lạc Lạc lên, ngửi cổ tay cậu một cái, say mê nói.
Khương Lạc Lạc trợn trắng mắt trong lòng, nhìn đầu heo lớn phía trước, vẫn cười ngọt ngào như cũ “Tôi còn có thể thơm hơn, anh muốn ngửi không?”
Tiểu mỹ nhân nói chuyện nũng nịu, âm thanh mang theo quyến rũ, nửa người gã tê dại, “Mau để anh trai ngửi xem có phải thật sự thơm không……”
“Bang ——”
Một tiếng tát giòn tan vang lên, Khương Lạc Lạc hất bàn tay đang bị gã mặt heo nắm, nụ cười ngọt ngào ngây thơ trước sau như một: “Thế nào? Có phải là thơm đến đầu óc choáng váng không?”
“Tiểu kỹ nữ! Rượu mời không uống uống rượu phạt à, xem hôm nay ông đây có chơi chết mày không!”
Đầu heo lớn lao nhanh tới cậu như hổ đói vồ mồi, Khương Lạc Lạc chớp thời cơ một chân đá tới đũng quần gã, cú đá khiến hai chân gã phát run, lấy đôi tay che háng hét lên.
Ngay cả những người xung quanh ghế dài cũng bị ấn tượng với tư thế ngầu lòi của cậu, tất cả mọi người đều có vẻ mặt khiếp sợ lại không nói một lời.
Khương Lạc Lạc tự tin vỗ tay, khi quay đầu lại thì chóp mũi đụng phải ngực của một người.
Cậu vừa sờ lên cái mũi mình, vừa ngẩng đầu, liền thấy Phó Đình Xuyên hơi nhướng mày, vẻ mặt phức tạp mà nhìn về phía mình.
Khương Lạc Lạc: “……”
Xong rồi.
Nghĩ đến người đang che háng lăn lộn trên mặt đất, Khương Lạc Lạc nhăn mặt rầu rĩ.
Phó Đình Xuyên sẽ không có bóng ma chứ!
Trong khi cậu còn chưa nghĩ ra được gì để nói, cả người liền rơi vào một cái lòng ngực ấm áp. Phó Đình Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, bàn tay to xoa xoa đầu cậu, “Bị dọa rồi sao……”
Khương Lạc Lạc chột dạ gật gật đầu.
Cậu có chút hoài nghi việc Phó Đình Xuyên không thấy gì.
Cái tay kia gắt gao ôm cậu vào trong ngực, cánh môi lạnh lẽo chạm cái trán cậu, giọng nói sắc bén:
“Đừng sợ, chồng trút giận cho em.”