Chương : 34
Tiểu Vân nhìn nàng một cái, sau đó giương giọng nói : “Đến ngay.” Nói xong vội đi ra ngoài.
Cung Tuyết Thiến từ trong phòng nhìn ra ngoài khe cửa thấy một tiểu nha hoàn một mực cung kính đứng ở nơi đó.
“Tiểu Hồng, là ngươi, có chuyện gì sao?” Tiểu Vân đi đến gần nàng hỏi.
“Tiểu Vân tỷ tỷ, quản gia bảo ta nói với Tuyết chủ tử một tiếng. Ngày kia Hoàng Thượng muốn tới Vương phủ, tất cả mọi người trong Vương phủ đều phải đi nghênh đón. Cho nên thỉnh Tuyết chủ tử chuẩn bị một chút, đến lúc đó không cần kinh động thánh giá.”
Tiểu Hồng đại khái đem lời nói của quản gia lặp lại một lần.
“Cám ơn ngươi, Tiểu Hồng, ta biết rồi.” Tiểu Vân gật gật đầu.
“Tiểu Vân tỷ tỷ, ta đi trước.” Tiểu Hồng đến.
“Ừm, không tiễn.” Tiểu Vân nói.
Cung Tuyết Thiến đứng ở trong phòng nghe được, Hoàng Thượng sắp tới, nói thật nàng cũng rất muốn xem thử vị hoàng đế kia bộ dáng như thế nào. Nhưng mà cũng nhất định là anh tuấn tiêu sái, nếu không con trai của ông ta sao có thể tuấn mỹ như vậy. Còn vị quản gia kia có ý gì khi nói nàng không cần kinh động đến thánh giá? Làm ơn đi, cho dù bọn họ muốn, nàng còn không muốn đâu.
“Tiểu thư có muốn nô tỳ chuẩn bị quần áo mới cho người hay không?” Tiểu Vân đi đến hỏi, nàng biết tiểu thư nhất định nghe được.
“Không cần, như bình thường là được rồi.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng mới không muốn để mọi người chú ý đâu, bất mãn nói : “Thật ra, ta cũng không muốn đi, tại sao phải nói cho ta biết, bình thường không phải sẽ không cho hay đấy sao?”
“Tiểu thư, bọn họ không dám giấu chuyện hoàng đế giá lâm. Theo quy củ, tất cả mọi người đều phải ra nghênh đón, nếu không sẽ phạm vào tội bất kính.” Tiểu Vân giải thích nói.
“Ra là vậy.” Cung Tuyết Thiến giờ mới hiểu được, vậy đi thì đi, dù sao ở Vương phủ có đến mấy trăm người, nàng ở giữa cũng không thấy được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ba ngày sau.
Vương phủ vô cùng náo nhiệt, cũng là vì chuyện Hoàng Thượng sắp đến mà trở nên khẩn trương, không dám có một chút gì sai sót.
Người thanh nhàn duy nhất chắc có lẽ chỉ một mình Cung Tuyết Thiến. Sáng sớm nàng đã ngồi ở trước gương đồng hoá trang, lông mi thô kệch, mắt nhỏ, và tóc phủ lòa xòa trước mặt. Màu sắc quần áo thì không khác gì nha hoàn ở Vương phủ.
“Tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?” Tiểu Vân bị nàng dọa cho sợ hãi nói.
“Ta xinh đẹp không?” Cung Tuyết Thiến cố ý xoay một vòng.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân thiếu chút nữa té xỉu, muốn nói trước kia tiểu thư là một mỹ nhân thanh nhã, hiện tại tiểu thư lại giống như một nha hoàn thô kệch, mặc dù là không xấu, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến cho ánh mắt của người ta muốn nhìn lần thứ hai.
“Tiểu Vân, nếu hai năm sau chúng ta muốn rời khỏi Vương phủ, ta phải làm như vậy. Cái này gọi là, trước tiểu nhân sau quân tử, ai biết hắn có thể đổi ý hay không đây?” Giọng điệu Cung Tuyết Thiến nghiêm túc nói.
“Tiểu thư, ta hiểu được.” Tiểu Vân gật gật đầu, nàng đã biết tiểu thư là sợ nếu chẳng may Vương gia coi trọng tiểu thư thì phiền toái. Thì ra tiểu thư vốn đã tính toán sẵn, chuyện gì cũng đều đã nghĩ đến, thật làm cho nàng bội phục .
“Biết là tốt rồi, bây giờ chúng ta cũng nên đi ra ngoài có phải hay không?” Cung Tuyết Thiến nói.
Cửa lớn của Vương phủ, người người sắp xếp tề chỉnh. Vương gia đứng ở trước mặt mọi người, hai bên là mười hai vị tiểu thiếp của hắn, mà nàng đứng ở bên trái của hắn. Còn lại là nha hoàn, hạ nhân Vương phủ đều thật chỉnh tề xếp hàng ở phía sau.
Cung Tuyết Thiến vụng trộm đánh giá Mộ Dung Trần kia một chút, ba năm không gặp hắn, hắn dường như càng ngày càng tuấn mỹ. Trong lòng cảm thán, rõ ràng đó là gương mặt thật chứ không phải ngụy trang, làm cho nàng hoài nghi trên đời này làm sao có thể có gương mặt hoàn mỹ như vậy, nhưng hắn một chút cũng không để ý đến mình, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú con đường phía trước.
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Đến rồi, Vương gia! Hoàng thượng tới.” Một hạ nhân phía trước đã chạy đến bẩm báo nói.
“Bổn vương đã biết, lui sang một bên.” Mộ Dung Trần phân phó nói. Phía trước đã nhìn thấy Long liễn mười sáu người khiêng đến trước mặt.
Cung Tuyết Thiến từ trong phòng nhìn ra ngoài khe cửa thấy một tiểu nha hoàn một mực cung kính đứng ở nơi đó.
“Tiểu Hồng, là ngươi, có chuyện gì sao?” Tiểu Vân đi đến gần nàng hỏi.
“Tiểu Vân tỷ tỷ, quản gia bảo ta nói với Tuyết chủ tử một tiếng. Ngày kia Hoàng Thượng muốn tới Vương phủ, tất cả mọi người trong Vương phủ đều phải đi nghênh đón. Cho nên thỉnh Tuyết chủ tử chuẩn bị một chút, đến lúc đó không cần kinh động thánh giá.”
Tiểu Hồng đại khái đem lời nói của quản gia lặp lại một lần.
“Cám ơn ngươi, Tiểu Hồng, ta biết rồi.” Tiểu Vân gật gật đầu.
“Tiểu Vân tỷ tỷ, ta đi trước.” Tiểu Hồng đến.
“Ừm, không tiễn.” Tiểu Vân nói.
Cung Tuyết Thiến đứng ở trong phòng nghe được, Hoàng Thượng sắp tới, nói thật nàng cũng rất muốn xem thử vị hoàng đế kia bộ dáng như thế nào. Nhưng mà cũng nhất định là anh tuấn tiêu sái, nếu không con trai của ông ta sao có thể tuấn mỹ như vậy. Còn vị quản gia kia có ý gì khi nói nàng không cần kinh động đến thánh giá? Làm ơn đi, cho dù bọn họ muốn, nàng còn không muốn đâu.
“Tiểu thư có muốn nô tỳ chuẩn bị quần áo mới cho người hay không?” Tiểu Vân đi đến hỏi, nàng biết tiểu thư nhất định nghe được.
“Không cần, như bình thường là được rồi.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng mới không muốn để mọi người chú ý đâu, bất mãn nói : “Thật ra, ta cũng không muốn đi, tại sao phải nói cho ta biết, bình thường không phải sẽ không cho hay đấy sao?”
“Tiểu thư, bọn họ không dám giấu chuyện hoàng đế giá lâm. Theo quy củ, tất cả mọi người đều phải ra nghênh đón, nếu không sẽ phạm vào tội bất kính.” Tiểu Vân giải thích nói.
“Ra là vậy.” Cung Tuyết Thiến giờ mới hiểu được, vậy đi thì đi, dù sao ở Vương phủ có đến mấy trăm người, nàng ở giữa cũng không thấy được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ba ngày sau.
Vương phủ vô cùng náo nhiệt, cũng là vì chuyện Hoàng Thượng sắp đến mà trở nên khẩn trương, không dám có một chút gì sai sót.
Người thanh nhàn duy nhất chắc có lẽ chỉ một mình Cung Tuyết Thiến. Sáng sớm nàng đã ngồi ở trước gương đồng hoá trang, lông mi thô kệch, mắt nhỏ, và tóc phủ lòa xòa trước mặt. Màu sắc quần áo thì không khác gì nha hoàn ở Vương phủ.
“Tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?” Tiểu Vân bị nàng dọa cho sợ hãi nói.
“Ta xinh đẹp không?” Cung Tuyết Thiến cố ý xoay một vòng.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân thiếu chút nữa té xỉu, muốn nói trước kia tiểu thư là một mỹ nhân thanh nhã, hiện tại tiểu thư lại giống như một nha hoàn thô kệch, mặc dù là không xấu, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến cho ánh mắt của người ta muốn nhìn lần thứ hai.
“Tiểu Vân, nếu hai năm sau chúng ta muốn rời khỏi Vương phủ, ta phải làm như vậy. Cái này gọi là, trước tiểu nhân sau quân tử, ai biết hắn có thể đổi ý hay không đây?” Giọng điệu Cung Tuyết Thiến nghiêm túc nói.
“Tiểu thư, ta hiểu được.” Tiểu Vân gật gật đầu, nàng đã biết tiểu thư là sợ nếu chẳng may Vương gia coi trọng tiểu thư thì phiền toái. Thì ra tiểu thư vốn đã tính toán sẵn, chuyện gì cũng đều đã nghĩ đến, thật làm cho nàng bội phục .
“Biết là tốt rồi, bây giờ chúng ta cũng nên đi ra ngoài có phải hay không?” Cung Tuyết Thiến nói.
Cửa lớn của Vương phủ, người người sắp xếp tề chỉnh. Vương gia đứng ở trước mặt mọi người, hai bên là mười hai vị tiểu thiếp của hắn, mà nàng đứng ở bên trái của hắn. Còn lại là nha hoàn, hạ nhân Vương phủ đều thật chỉnh tề xếp hàng ở phía sau.
Cung Tuyết Thiến vụng trộm đánh giá Mộ Dung Trần kia một chút, ba năm không gặp hắn, hắn dường như càng ngày càng tuấn mỹ. Trong lòng cảm thán, rõ ràng đó là gương mặt thật chứ không phải ngụy trang, làm cho nàng hoài nghi trên đời này làm sao có thể có gương mặt hoàn mỹ như vậy, nhưng hắn một chút cũng không để ý đến mình, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú con đường phía trước.
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Đến rồi, Vương gia! Hoàng thượng tới.” Một hạ nhân phía trước đã chạy đến bẩm báo nói.
“Bổn vương đã biết, lui sang một bên.” Mộ Dung Trần phân phó nói. Phía trước đã nhìn thấy Long liễn mười sáu người khiêng đến trước mặt.