Chương : 3
Bốp, lại một đòn giáng mạnh xuống.
“A…” Cung Tuyết Thiến đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ròng ròng, tiếng kêu thảm thiết này vang dội khắp vương phủ.
“Tiểu thư… đừng đánh nữa, cầu xin các người đừng đánh nữa.” Tiểu Vân từng bước chạy lại, gắt gao bảo vệ nàng.
Chờ đến khi đau đớn toàn thân qua đi, Cung Tuyết Thiến mới mở mắt ra, lúc này mới kinh ngạc phát hiện bốn phía tất cả đều không có cảm giác quen thuộc, nàng cũng không phải ở trong bệnh viện.
Đình viện cổ kính, trước mắt là một mỹ nhân cổ trang, chuyện gì thế này?
Tiểu thư? Nàng vừa rồi rõ ràng nghe thấy có người gọi mình là tiểu thư, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý niệm, xuyên không.
Cuốn tiểu thuyết nàng thích nhất chính là một truyện xuyên không, không nghĩ trên đời lại thật sự có chuyện này? Không đợi nàng kịp hiểu rõ ràng mọi chuyện, bên tai lại truyền đến thanh âm lạnh băng vô tình vừa rồi.
“Ngây ra đó làm gì? Kéo nó ra, tiếp tục đánh.”
“Dạ, Lan chủ tử.” Hạ nhân lại một phen kéo Tiểu Vân ra, cây gậy trong tay tiếp tục rơi xuống.
“Aaaaa…..” Cung Tuyết Thiến lại phát ra tiếng hét thê thảm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cửa vương phủ.
Từ trên xe ngựa đi xuống là hai nam nhân y phục hoa lệ, tuấn mỹ phi phàm, tiến vào trong vương phủ.
“Tam hoàng huynh, vương phủ của ngươi đang giết người ư, vì sao lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết như vậy.” Mộ Dung Phong giả bộ lấy tay che lỗ tai, giọng trêu ghẹo.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần cũng nhíu mày, hỏi hạ nhân bên cạnh.
“Hồi Vương gia, là Lan chủ tử và Mai chủ tử đang trừng phạt Tuyết chủ tử.” Hạ nhân vội vàng bẩm báo.
“Tranh giành tình nhân?” Mộ Dung Phong cao hứng hỏi.
“Câm miệng lại, đi.” Mộ Dung Trần lạnh lùng liếc hắn một cái, nhanh chóng bước về phía sau viện.
Mộ Dung Phong bày ra một bộ dáng muốn đi xem kịch vui, theo sát phía sau.
“Tiểu Thư, người sao rồi, có khỏe không?” Tiểu Vân lại tiến lại gần bên cạnh thân thể nàng, dùng ống tay áo giúp nàng lau đi mồ hôi trên mặt, vẻ mặt thực sự đau lòng.
“Không sao.” Cung Tuyết Thiến cố sức phun ra hai chữ, nàng hẳn là nha hoàn của mình.
“Thật đúng là chủ tớ tình thâm, ta nói cho ngươi biết, Tiểu Vân, tốt nhất ngươi nên tránh ra, nếu không ngay cả ngươi ta cũng đánh.” Mai chủ tử lạnh lùng châm chọc nói.
“Mai chủ tử, Lan chủ tử, tiểu thư dù thế nào cũng là thiếp thất (Vợ lẽ)của Vương gia, thân phận giống các người, các người không sợ nếu xảy ra việc gì, Vương gia sẽ trách tội sao?” Tiểu Vân biết nếu đánh tiếp, Tiểu thư sẽ không toàn mạng, cho nên vì tiểu thư, bất cứ giá nào nàng cũng phải làm.
“Thiếp thất?” Lan chủ tử cùng Mai chủ tử đưa mắt nhìn nhau, chợt phá lên cười,“Nó chỉ là một xú hài tử, mà ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, đây chính là mệnh lệnh của Vương gia.”
“Mệnh lệnh của Vương gia?” Sắc mặt của Tiểu Vân lập tức trở nên trắng bệch rất khó coi, đang không biết phải làm sao, thì đột nhiên có tiếng nói từ ngoài cửa truyền đến.
“Bổn vương ra lệnh cho ngươi khi nào?”
“A…” Cung Tuyết Thiến đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ròng ròng, tiếng kêu thảm thiết này vang dội khắp vương phủ.
“Tiểu thư… đừng đánh nữa, cầu xin các người đừng đánh nữa.” Tiểu Vân từng bước chạy lại, gắt gao bảo vệ nàng.
Chờ đến khi đau đớn toàn thân qua đi, Cung Tuyết Thiến mới mở mắt ra, lúc này mới kinh ngạc phát hiện bốn phía tất cả đều không có cảm giác quen thuộc, nàng cũng không phải ở trong bệnh viện.
Đình viện cổ kính, trước mắt là một mỹ nhân cổ trang, chuyện gì thế này?
Tiểu thư? Nàng vừa rồi rõ ràng nghe thấy có người gọi mình là tiểu thư, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý niệm, xuyên không.
Cuốn tiểu thuyết nàng thích nhất chính là một truyện xuyên không, không nghĩ trên đời lại thật sự có chuyện này? Không đợi nàng kịp hiểu rõ ràng mọi chuyện, bên tai lại truyền đến thanh âm lạnh băng vô tình vừa rồi.
“Ngây ra đó làm gì? Kéo nó ra, tiếp tục đánh.”
“Dạ, Lan chủ tử.” Hạ nhân lại một phen kéo Tiểu Vân ra, cây gậy trong tay tiếp tục rơi xuống.
“Aaaaa…..” Cung Tuyết Thiến lại phát ra tiếng hét thê thảm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cửa vương phủ.
Từ trên xe ngựa đi xuống là hai nam nhân y phục hoa lệ, tuấn mỹ phi phàm, tiến vào trong vương phủ.
“Tam hoàng huynh, vương phủ của ngươi đang giết người ư, vì sao lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết như vậy.” Mộ Dung Phong giả bộ lấy tay che lỗ tai, giọng trêu ghẹo.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần cũng nhíu mày, hỏi hạ nhân bên cạnh.
“Hồi Vương gia, là Lan chủ tử và Mai chủ tử đang trừng phạt Tuyết chủ tử.” Hạ nhân vội vàng bẩm báo.
“Tranh giành tình nhân?” Mộ Dung Phong cao hứng hỏi.
“Câm miệng lại, đi.” Mộ Dung Trần lạnh lùng liếc hắn một cái, nhanh chóng bước về phía sau viện.
Mộ Dung Phong bày ra một bộ dáng muốn đi xem kịch vui, theo sát phía sau.
“Tiểu Thư, người sao rồi, có khỏe không?” Tiểu Vân lại tiến lại gần bên cạnh thân thể nàng, dùng ống tay áo giúp nàng lau đi mồ hôi trên mặt, vẻ mặt thực sự đau lòng.
“Không sao.” Cung Tuyết Thiến cố sức phun ra hai chữ, nàng hẳn là nha hoàn của mình.
“Thật đúng là chủ tớ tình thâm, ta nói cho ngươi biết, Tiểu Vân, tốt nhất ngươi nên tránh ra, nếu không ngay cả ngươi ta cũng đánh.” Mai chủ tử lạnh lùng châm chọc nói.
“Mai chủ tử, Lan chủ tử, tiểu thư dù thế nào cũng là thiếp thất (Vợ lẽ)của Vương gia, thân phận giống các người, các người không sợ nếu xảy ra việc gì, Vương gia sẽ trách tội sao?” Tiểu Vân biết nếu đánh tiếp, Tiểu thư sẽ không toàn mạng, cho nên vì tiểu thư, bất cứ giá nào nàng cũng phải làm.
“Thiếp thất?” Lan chủ tử cùng Mai chủ tử đưa mắt nhìn nhau, chợt phá lên cười,“Nó chỉ là một xú hài tử, mà ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, đây chính là mệnh lệnh của Vương gia.”
“Mệnh lệnh của Vương gia?” Sắc mặt của Tiểu Vân lập tức trở nên trắng bệch rất khó coi, đang không biết phải làm sao, thì đột nhiên có tiếng nói từ ngoài cửa truyền đến.
“Bổn vương ra lệnh cho ngươi khi nào?”