Chương : 25
Cung Tuyết Thiến xoay người lại, liền thấy ở phía sau mình là một nam nhân mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, quần áo hoa lệ của nam hài, mỉm cười nói: “Ta hát chơi thôi.”
“Thật không? Rất êm tai. Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?”
Cung Tuyết Thiến khó mở lời, nàng nên trả lời hắn thế nào? Nói mình là tiểu thiếp của Vương gia sao? Nàng không thèm, nghĩ vậy liền nói: “Ta là khách ở đây, còn ngươi?”
“Ta cũng giống ngươi, là khách đến chơi.” Đại nam hài nói, tuy rằng đây là Vương phủ của hoàng huynh, nhưng hắn cũng có thể được coi là khách đi.
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn một thân trang phục đắt tiền, đã biết thân phận hắn không tầm thường, trong đầu chợt lóe lên, không phải lại là một vương gia chứ?
“Thập tứ hoàng đệ, người làm gì chạy nhanh vậy?” Cách đó không xa, đột nhiên đi tới bốn vị mỹ công tử, một người tuổi tác không sai biệt với hắn cho lắm lên tiếng.
“Thập nhị hoàng huynh, là huynh đi quá chậm thôi.”
Người được gọi là Thập tứ đệ nhìn hắn nói.
Đúng là Vương gia, Cung Tuyết Thiến nhìn một đám người đi tới, dung mạo không hẳn giống nhau, nhưng khí chất và khuôn mặt đều anh tuấn bức người, ánh mắt lại dừng ở trên người nam tử đi cuối cùng, là hắn? nàng nhớ rõ lần đó là hắn ôm mình vào phòng. Hắn cũng là Vương gia sao?
Mộ Dung Phong hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, đi tới ôn nhu cười nói: “Thương thế của ngươi đã tốt lên chưa?”
Cung Tuyết Thiến vội đứng lên, cười ngọt ngào nói: “Tốt lắm, cám ơn ngươi, ta còn chưa có dịp đến cảm tạ ngươi.”
“Tiện tay giúp đỡ, không cần cám ơn, ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Mộ Dung Phong nhìn nàng cười ngọt ngào như vậy, một chút cũng không nghĩ được nàng sao có thể có tâm kế.
“Ngũ ca, các người quen nhau sao?” Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ đứng dậy kỳ quái hỏi.
“Quen.” Mộ Dung Phong gật đầu.
“Ngũ hoàng huynh. Nàng có phải là tiểu thiếp Mạnh Tâm Nghi của Tam hoàng huynh không?” Nam tử bên cạnh, Vương gia Mộ Dung Vân, nhíu mày đoán.
Không đợi Mộ Dung Phong trả lời, Tiểu Vân từ đằng sau chạy tới, nhìn thấy bọn họ sửng sốt, vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Ngũ Vương gia, Thất Vương gia, Bát Vương gia, Thập Vương gia, Thập nhị Vương gia, Thập tứ Vương gia.” (Gọi méo mồm lun T_T)
“Đứng lên đi.” Mộ Dung Phong thản nhiên phân phó.
“Tạ Vương gia.” Tiểu Vân đứng dậy.
Cung Tuyết Thiến thầm than trời, nếu mười mấy tên Vương gia đến đông đủ, chỉ cần bái kiến một lần đã mệt chết rồi. Hoàng đế này cũng thật là, nhất định cũng là đồ háo sắc, phỏng chừng phi tần có rất nhiều.
“Trong tay ngươi là thức ăn của cá sao?” Thập tứ vương gia Mộ Dung Vũ nhìn trong tay Tiểu Vân có gì đó, hứng thú hỏi.
“Bẩm Vương gia, đúng vậy.” Tiểu Vân nhanh chóng hồi đáp.
“Đúng không, vậy đưa Bổn Vương đi.” Mộ Dung Vũ không khỏi hưng phấn nhận lấy, nói với các Vương gia kia: “Các vị hoàng huynh, các người đến gặp Tam hoàng huynh đi, đệ ở trong này cho cá ăn.”
“Thập tứ hoàng đệ, đệ lại ham chơi nữa rồi.” Thập nhị Vương gia Mộ Dung Đăng bất mãn nói.
“Được rồi, để nó ở đây đi.” Mộ Dung Phong sủng ái nói.
“Vẫn là Ngũ hoàng huynh tốt với đệ nhất.” Thập tứ Vương gia đắc ý liếc thập nhị Vương gia.
“Đi thôi, chúng ta vào trước, bằng không để hoàng huynh chờ sốt ruột.” Mộ Dung Phong nói, khẽ gật đầu chào Cung Tuyết Thiến, rồi xoay người rời đi.
“Thật không? Rất êm tai. Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?”
Cung Tuyết Thiến khó mở lời, nàng nên trả lời hắn thế nào? Nói mình là tiểu thiếp của Vương gia sao? Nàng không thèm, nghĩ vậy liền nói: “Ta là khách ở đây, còn ngươi?”
“Ta cũng giống ngươi, là khách đến chơi.” Đại nam hài nói, tuy rằng đây là Vương phủ của hoàng huynh, nhưng hắn cũng có thể được coi là khách đi.
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn một thân trang phục đắt tiền, đã biết thân phận hắn không tầm thường, trong đầu chợt lóe lên, không phải lại là một vương gia chứ?
“Thập tứ hoàng đệ, người làm gì chạy nhanh vậy?” Cách đó không xa, đột nhiên đi tới bốn vị mỹ công tử, một người tuổi tác không sai biệt với hắn cho lắm lên tiếng.
“Thập nhị hoàng huynh, là huynh đi quá chậm thôi.”
Người được gọi là Thập tứ đệ nhìn hắn nói.
Đúng là Vương gia, Cung Tuyết Thiến nhìn một đám người đi tới, dung mạo không hẳn giống nhau, nhưng khí chất và khuôn mặt đều anh tuấn bức người, ánh mắt lại dừng ở trên người nam tử đi cuối cùng, là hắn? nàng nhớ rõ lần đó là hắn ôm mình vào phòng. Hắn cũng là Vương gia sao?
Mộ Dung Phong hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, đi tới ôn nhu cười nói: “Thương thế của ngươi đã tốt lên chưa?”
Cung Tuyết Thiến vội đứng lên, cười ngọt ngào nói: “Tốt lắm, cám ơn ngươi, ta còn chưa có dịp đến cảm tạ ngươi.”
“Tiện tay giúp đỡ, không cần cám ơn, ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Mộ Dung Phong nhìn nàng cười ngọt ngào như vậy, một chút cũng không nghĩ được nàng sao có thể có tâm kế.
“Ngũ ca, các người quen nhau sao?” Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ đứng dậy kỳ quái hỏi.
“Quen.” Mộ Dung Phong gật đầu.
“Ngũ hoàng huynh. Nàng có phải là tiểu thiếp Mạnh Tâm Nghi của Tam hoàng huynh không?” Nam tử bên cạnh, Vương gia Mộ Dung Vân, nhíu mày đoán.
Không đợi Mộ Dung Phong trả lời, Tiểu Vân từ đằng sau chạy tới, nhìn thấy bọn họ sửng sốt, vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Ngũ Vương gia, Thất Vương gia, Bát Vương gia, Thập Vương gia, Thập nhị Vương gia, Thập tứ Vương gia.” (Gọi méo mồm lun T_T)
“Đứng lên đi.” Mộ Dung Phong thản nhiên phân phó.
“Tạ Vương gia.” Tiểu Vân đứng dậy.
Cung Tuyết Thiến thầm than trời, nếu mười mấy tên Vương gia đến đông đủ, chỉ cần bái kiến một lần đã mệt chết rồi. Hoàng đế này cũng thật là, nhất định cũng là đồ háo sắc, phỏng chừng phi tần có rất nhiều.
“Trong tay ngươi là thức ăn của cá sao?” Thập tứ vương gia Mộ Dung Vũ nhìn trong tay Tiểu Vân có gì đó, hứng thú hỏi.
“Bẩm Vương gia, đúng vậy.” Tiểu Vân nhanh chóng hồi đáp.
“Đúng không, vậy đưa Bổn Vương đi.” Mộ Dung Vũ không khỏi hưng phấn nhận lấy, nói với các Vương gia kia: “Các vị hoàng huynh, các người đến gặp Tam hoàng huynh đi, đệ ở trong này cho cá ăn.”
“Thập tứ hoàng đệ, đệ lại ham chơi nữa rồi.” Thập nhị Vương gia Mộ Dung Đăng bất mãn nói.
“Được rồi, để nó ở đây đi.” Mộ Dung Phong sủng ái nói.
“Vẫn là Ngũ hoàng huynh tốt với đệ nhất.” Thập tứ Vương gia đắc ý liếc thập nhị Vương gia.
“Đi thôi, chúng ta vào trước, bằng không để hoàng huynh chờ sốt ruột.” Mộ Dung Phong nói, khẽ gật đầu chào Cung Tuyết Thiến, rồi xoay người rời đi.