Chương 4: Đêm hồi hồn
Edit: Kaoru Rits (kaorurits)
Đúng là tiết thanh minh, người về quê tảo mộ nhiều, việc làm ăn của cửa hàng tang lễ cũng rất tốt, người đến người đi, bán rất nhiều giấy tiền nhanh đèn, vòng hoa và pháo ra ngoài.
Nguyễn Tiêu không phải lần đầu tiên đến nơi này, nhưng trước kia cậu là mua đồ cúng, hôm nay tới hỏi chính là nguyên liệu để vẽ bùa.
Cửa hàng bán đồ tang lễ Lý gia này đã được vài thập niên, xem như tay nghề trong nhà truyền xuống, ông chủ sinh ba con trai, đứa nhỏ nhất học bên ngoài, con cả và con thứ một thì kế thừa tay kề xếp giấy, một lại đánh quan tài làm nhang đèn rất lành nghề.
Chất lượng đồ trong cửa hàng đều là thượng đẳng, một nhà lão Lý chưa bao giờ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, giá cả cũng hợp lý. Trước kia cũng có nhà khác mở quầy bán đồ tang lễ trên phố, nhưng mọi thứ so ra kém tiệm nhà Lý gia, đều hậm hực mà đóng cửa.
Sau khi vào cửa hàng, Nguyễn Tiêu gọi người trước: "Ông Lý ơi."
Đừng nhìn ông cụ Lý đã hơn 60, nhưng vẫn dáng người cao to, tinh lực tràn đầy, thấy Nguyễn Tiêu bèn lớn giọng nói: "Kiều Kiều, hôm qua không phải con vừa mới tới sao, tiền giấy không đủ dùng hả?"
Nguyễn Tiêu trả lời: "Con tới mua một chút giấy vàng, lại muốn một cây bút lông có thể vẽ bùa, một hộp mực chu sa."
Ông cụ Lý sửng sốt: "Con muốn vẽ bùa? Biết vẽ luôn?"
Nguyễn Tiêu nói: "Thường thấy trên mạng cũng có thể tra được, con nghĩ, tự mình vẽ càng thành tâm hơn ạ."
Ông cụ Lý cũng không hỏi Nguyễn Tiêu vẽ bùa làm gì, rốt cuộc đứa nhỏ này khổ, thanh minh trở về tảo mộ, một mình ở nhà cũ, có thể là sợ hãi cũng nên. Nghĩ nghĩ rồi, ông bèn đi vào trong phòng cầm mấy thứ đồ vật ra, chỉ cho cậu xem từng cái: "30 tờ giấy vàng chuyên dụng vẽ bùa, một cây bút lông cừu, một hộp mực chu sa hai năm. Cộng lại con đưa ông 30 đi."
Ở đây mấy chục tờ giấy vàng giá cả bảy tám đồng, bút lông cừu bình thường cũng chỉ mấy đồng tiền, chân chính đắt chính là chu sa, một hộp nhỏ hơn hai mươi đồng. Toàn bộ cộng lại chỉ cần 30 đồng, không đặc biệt rẻ gì, nhưng chắc chắn đã bỏ đi số lẻ.
Nguyễn Tiêu thống khoái mà trả tiền nói lời cảm tạ, tiếp nhận những nguyên liệu vẽ bùa này.
Những nguyên liệu này chưa từng điểm linh, chất liệu cũng rất bình thường, nếu là đạo sĩ chân chính đến vẽ bùa, xác suất thành công khẳng định không cao. Nhưng đối với Nguyễn Tiêu mà nói thì khác, cậu chỉ cần "quỷ vẽ bùa", lại ấn con dấu rót chút điểm tín ngưỡng vào, là có thể dùng.
Nguyễn Tiêu xoay người, che dù đen quay về.
Lúc đi ngang một con ngõ nhỏ, cậu cảm giác có thứ gì đang nhìn cậu, liền quay đầu nhìn qua.
Đó là một ngõ nhỏ đen trên phố cũ, hai bên đều là một tảng lớn tường xám, sát đến đường tắt đặc biệt chật chội, bóng đen hắt,xuống mặt tường làm cho một chút ánh mặt trời cũng chiếu không tới trong hẻm.
Đầu ngõ có một em bé trai bốn năm tuổi, làn da tái nhợt, mắt đen to tròn, nhìn thì bụ bẫm nhưng cho người ta cảm giác lại rất gầy, dường như muốn thoát hình. Hơn một nửa thân hình bé đều nấp trong bóng râm, chỉ cẩn thận mà ló đầu ra, còn không dám hoàn toàn dò ra khỏi ngõ nhỏ.
Hiện tại Nguyễn Tiêu làm Thành Hoàng, tuy rằng dùng Ấn Thành Hoàng còn phải trừ tín ngưỡng, nhưng tự thân cũng đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu —— chẳng hạn như, trực tiếp mở luôn Mắt Âm Dương.
Cho nên cậu liếc mắt một cái liền nhận ra được, đây là một tiểu quỷ.
Tiểu quỷ có quỷ hình bụ bẫm là bởi vì lúc chết là bụ bẫm, mà cho cậu cảm giác gầy…… hẳn là sau khi làm quỷ thì bị đói bụng.
Thường thì ở các huyện thành ở quê, mọi người thông thường chỉ sau khi viếng mồ mả, thuận tiện chừa chút cơm thừa cúng cho cô hồn dã quỷ, ngẫu nhiên có người ở giao lộ ngoài thôn đốt chút giấy tiền, cúng tế cô hồn đại quy mô là không có. Quỷ nhiều cháo thiếu mà, tiểu quỷ nhỏ này lại không phải lệ quỷ, đoạt không lại những đại quỷ hung quỷ kia, tất nhiên là bị đói lả.
Nhưng mà thời điểm tiểu quỷ này chết cũng quá nhỏ, nhìn làm người ta đồng tình quá chừng.
Tối hôm qua Nguyễn Tiêu mới vừa bị quỷ chặt đầu dạy làm quỷ, nhưng cũng không có lập tức liền lạnh nhạt vô tình với tất cả các quỷ, không thể cho tiểu quỷ chỗ tốt gì, mời ăn một bữa cơm vẫn là không thành vấn đề. Dừng một chút, cậu xoay người quay lại cửa hàng tang lễ mua chút nhang đèn giấy tiền, rồi ngồi xổm đầu ngõ đốt, mình thì lại tránh đến bên cạnh.
Khói nhẹ lượn lờ, mơ hồ mà phiêu tán nơi đầu ngõ.
Hành động này của Nguyễn Tiêu dẫn tới một ít người qua đường nhìn nhiều vài lần sang bên này, nhưng tết Thanh Minh mà, chuyện cổ quái nhiều lắm, người qua đường thấy cậu đứng canh, sẽ không để xảy ra hoả hoạn, cũng không tới để ý tới nữa.
Tiểu quỷ kinh ngạc cực kỳ, mắt quỷ đen sì trợn to, lập tức chiếm cứ nửa khuôn mặt của bé, có vẻ vừa buồn cười lại vừa khủng bố. Bé trộm mà xem xét Nguyễn Tiêu, phát hiện Nguyễn Tiêu không thấy bé, mới thử thăm dò tiếp cận, nhanh như hổ đói vồ mồi ôm lấy nhang đen, một bên say mê mà hút hương nhang, một bên gặm ngọn nến, gặm mà yêu thích đến má cũng phình phình.
Nhang khói ngưng tụ thành một bó, tiểu quỷ hút đến càng nhanh, nhang cháy đến càng nhanh, giọt nến trên ngọn nến nhỏ xuống cuồn cuộn, chỉ chưa được một phút đã cháy đến thấy đế.
Tiền giấy bị thiêu xong biến thành minh tệ, tung bay trong ngõ nhỏ, mắt thấy sắp bay khỏi ngõ nhỏ, tiểu quỷ nắm chặt thời gian ăn xong nhang nến, một đôi tay nhỏ nhanh như tia chớp, nhảy nhót lung tung mà dốc hết sức ôm minh tệ vào trong lồng ngực.
Một lát sau, tiểu quỷ đem minh tệ cất hết vào trong túi, bé lại nhìn trái ngó phải muốn tìm Nguyễn Tiêu, Nguyễn Tiêu đã đi ra ngoài được gần mười mét. Tiểu quỷ nâng chân lên muốn đuổi kịp, nhưng mà một chân bé mới ra ngõ nhỏ đã bị ánh mặt trời bên ngoài làm bỏng một chút, đau đến bé nhanh chóng lùi về. Tiểu quỷ ấm ức cực kỳ, trợn to mắt quỷ nhìn theo hướng Nguyễn Tiêu rời đi, không hề chớp mắt.
Lúc này, Nguyễn Tiêu mang theo giấy bút trở lại nhà cũ, trải ra trên bàn.
Cậu hít sâu, bút lông chấm mực, bắt đầu…… viết chữ.
Mực chu sa đầm đìa, cùng với chữ cũng không đẹp cho lắm.
Năm phút sau, viết xong.
Nguyễn Tiêu trừ hai tín ngưỡng, dùng Ấn Thành Hoàng hướng lên trên đóng dấu một cái ——
Đại công cáo thành.
·
Buổi tối hôm nay, đúng là đêm hồi hồn của bà cụ Thái.
Nguyễn Tiêu sớm đã ly hồn, đứng ở cửa sổ nhà cũ.
Khoảng chừng 10 giờ, bà cụ Thái giở cửa sổ bò vào.
Hôm nay hai mắt bà chảy máu, đầu lưỡi dài cực kỳ, tạo hình phá lệ khác biệt, so với ngày hôm qua thì khủng bố hơn vài lần. Mới vừa tiến vào không bao lâu, bà lđã quên chính mình đối mặt với ai, theo bản năng phát ra âm thanh xì xì hiển hách, bò về phía Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu cạn lời mà nâng chân lên, đang suy xét có nên tôn trọng người già hay không, ngoài cửa sổ lại tiến vào một con bay bay, là Lý Tam Nương vẫn nhiệt tình tràn đầy. Lý Tam Nương nhìn thấy bà cụ Thái đang mạo phạm Thành Hoàng gia, tức khắc bực mình, mãnh liệt vung đầu, vứt ra mái tóc ướt dầm dề của cô, trong nháy mắt liền trói bà cụ Thái lại.
Lý Tam Nương quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tiêu: "Thành Hoàng gia, bà cụ Thái là bởi vì hôm nay là đêm hồi hồn mới mạo phạm ngài, ngài xem…?"
Ấn Thành Hoàng trên đỉnh đầu Nguyễn Tiêu xoay tròn một vòng.
Bà cụ Thái co rúm lại một chút, thành thật lại.
Nguyễn Tiêu cũng không có ý cùng bà cụ Thái so đo, lệ quỷ mà, đêm hồi hồn hôm nay phá lệ hung ác. Cậu cầm từ trên bàn lên một lá bùa vàng đưa cho Lý Tam Nương, nói: "Ngươi đem cầm cái này đi."
Lý Tam Nương với tay qua, tay có hơi run.
Trên bùa vàng viết một chữ "Áp", nếu chỉ là mỗi chữ này, cô cũng không sợ lắm, chỉ là bên cạnh chữ này còn có một cái thần ấn, phát ra thần tính thật sự giống như đã khóa lại một luồng ánh nắng ngay chính ngọ, nóng cháy vô cùng, đối với quỷ hồn mà nói thì lực uy hiếp tương đối lớn.
—— nhưng mà, đây chính là mệnh lệnh của Thành Hoàng gia.
Lý Tam Nương cố nén sợ hãi, cẩn thận mà tiếp nhận lấy.
Nguyễn Tiêu đối với Lý Tam Nương rất vừa lòng, bèn phân phó: "Đêm nay ngươi tạm thời làm quỷ sai của ta, đi đến nhà cháu trai bà cụ Thái, dùng lá bùa này áp sinh hồn của hắn đến đây đi."
Lý Tam Nương sửng sốt: "Để tiểu phụ nhân thành quỷ sai ư?"
Nguyễn Tiêu ý vị thâm trường mà nói: "Là quỷ sai tạm thời."
Cô hồn dã quỷ là không còn tim nữa, nhưng Lý Tam Nương vẫn kích động mà bưng kín ngực mình.
Cô không ngu ngốc, này còn có thể nào không biết Thành Hoàng gia là đang khảo nghiệm cô? Nếu có thể thông qua khảo nghiệm, một quỷ quả phụ như cô nói không chừng là có thể bỏ đi hai chữ "Tạm thời" —— được làm âm quan!
Bà cụ Thái đầu óc mơ màng hồ đồ nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thần trí, bà mơ mơ hồ hồ mà cảm thấy rất hâm mộ, bên trong có chỗ tốt rất lớn, có điều so sánh ra thì bà vẫn là càng muốn báo thù, sau đó đi tìm ông già nhà bà…… Cũng không biết sau việc này rồi, bà có thể hỏi Thành Hoàng gia một chút xem ông nhà có còn ở dưới chờ bà hay không nhỉ?
·
Trên chiếc bàn vuông trong phòng khách nhỏ bày vài món đồ ăn, còn rất phong phú, Phương Vân Thải bưng cái tô lớn, cho vài món chay mặn vào trong tô, lại cắm một đôi đũa dựng lên bên trong, đặt lên mặt bàn, chắp tay trước ngực mà không ngừng nhắc mãi: "Cô ơi, cô ơi, cô đã trở về thì cô ăn một bữa cơm no đi, rồi cô đi đầu thai thật tốt…."
Sau khi niệm mấy lần, Phương Vân Thải đẩy chồng mình đang ăn cơm một phen, phát giận nói: "Phú Quý Nhi, anh sao lại thế này? Hôm nay cái đầu thất của cô, nên để lão nhân gia ăn trước chứ! Ngày thường cô đối xử với chúng ta tốt lắm, trước khi chết còn để hết lại cho anh, sao anh không có lương tâm vậy?"
Thái Phú Quý là đàn ông trung niên, cái mũi nhỏ con mắt nhỏ, đĩnh cái bụng nhỏ, là một bộ dáng rất láu cá vô lại. Nghe thấy Phương Vân Thải quát lớn, gã không kiên nhẫn mà nói: "Lão thái bà chết cũng chết rồi, còn biết cái rắm gì! Bà được rồi nha, đừng ở chỗ này lải nhải hoài…… Cái gì lung tung rối loạn bà cũng tin."
Nói xong gã còn không thoải mái, gắp vài đũa thịt đồ ăn, bưng trở về phòng ăn.
Phương Vân Thải nhíu mày nhìn theo bóng dáng chồng mình, thật bực bội mà cảm thấy chính mình quả thực không hiểu rõ người đàn ông này. Ngày thường không phải lão rất có hiếu với cô sao? Ngày lễ ngày tết không thiếu cho quà tặng lễ, cô bị bệnh nặng còn cố ý mang theo mình cùng nhau qua đó chăm sóc, sao cô vừa mới chết chưa được mấy ngày liền thành tính tình này? Nghĩ vậy, tim Phương Vân Thải đập đến hơi nhanh. Phú Quý Nhi ngày thường đối với cô là thật sự hiếu thuận sao? Hiện tại sao cứ như là…. Bại lộ nguyên hình?
Nàng không dám nghĩ nhiều, đứng trước tô cơm lại nghiêm túc mà vái vái, mới yên lặng mà ngồi xuống ăn cơm.
Ăn một lát, Phương Vân Thải cảm thấy lành lạnh, trong lòng ủ dột mà có chút ăn không vô nữa. Nàng rầu rĩ mà cầm chén đũa thu dọn vào bếp, bản thân mình lại đi đến linh đường túc trực bên linh cữu. Không quan tâm Phú Quý Nhi đối với cô là có hiếu thật hay có hiếu giả, lúc cô còn sống đã giúp đỡ nhà bọn họ rất nhiều, người làm cháu dâu như nàng nên ở bên bồi cạnh cô nhiều hơn.
·
Trong phòng, Thái Phú Quý một bên xem TV một bên ăn cơm, ăn xong đầy miệng dầu mỡ, cầm chén đũa tùy tiện ném một cái lên bàn, cũng không tắm rửa liền ngã vào trên giường ngủ khò khò. Gã nghĩ đến tiền lập tức sắp tới tay, trong lòng liền đắc ý thật sự, nếu không phải gã thông minh, chờ lại qua thêm mấy năm, mớ tiền đó không phải đều bị lão thái bà đáng chết kia xài hết rồi sao? Người già rồi nên sớm một chút chết cho rồi, hà tất lãng phí tiền cơ chứ.
Nghĩ đến đẹp đẽ không thôi, Thái Phú Quý mơ mơ hồ hồ nghe thấy cửa phòng mở ra, gã mở đôi mắt nhập nhèm, chợt thấy có một người phụ nữ tướng mạo xinh đẹp từ ngoài cửa đi vào.
Đây là nằm mộng xuân hả? Hê, thật không hổ là mộng xuân nha, phụ nữ này xinh đẹp hơn bà thím già trong nhà nhiều……
Thái Phú Quý dâm tà mà cười, duỗi mở cánh tay chờ người phụ nữ kia nhào vào trong ngực, người nọ quả nhiên đi đến mép giường, gã vừa muốn duỗi tay đi kéo, người nọ liền lấy ra một tờ giấy vàng, vẫy vẫy lên với gã.
Thân thể đột nhiên nhẹ hẫng một cái, Thái Phú Quý mê mê hoặc hoặc mà đứng lên, ngây ngốc mà đi theo người phụ nữ. Giữa mơ hồ gã cảm thấy có điểm không thích hợp, chỉ là thân thể rất nặng nề, giống như bị thứ gì áp vậy, gã nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang vẫy tay với gã…… Gã đi nhanh hơn vài bước, ý thức lại càng thêm hỗn độn.
Hết chương 4.
Đúng là tiết thanh minh, người về quê tảo mộ nhiều, việc làm ăn của cửa hàng tang lễ cũng rất tốt, người đến người đi, bán rất nhiều giấy tiền nhanh đèn, vòng hoa và pháo ra ngoài.
Nguyễn Tiêu không phải lần đầu tiên đến nơi này, nhưng trước kia cậu là mua đồ cúng, hôm nay tới hỏi chính là nguyên liệu để vẽ bùa.
Cửa hàng bán đồ tang lễ Lý gia này đã được vài thập niên, xem như tay nghề trong nhà truyền xuống, ông chủ sinh ba con trai, đứa nhỏ nhất học bên ngoài, con cả và con thứ một thì kế thừa tay kề xếp giấy, một lại đánh quan tài làm nhang đèn rất lành nghề.
Chất lượng đồ trong cửa hàng đều là thượng đẳng, một nhà lão Lý chưa bao giờ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, giá cả cũng hợp lý. Trước kia cũng có nhà khác mở quầy bán đồ tang lễ trên phố, nhưng mọi thứ so ra kém tiệm nhà Lý gia, đều hậm hực mà đóng cửa.
Sau khi vào cửa hàng, Nguyễn Tiêu gọi người trước: "Ông Lý ơi."
Đừng nhìn ông cụ Lý đã hơn 60, nhưng vẫn dáng người cao to, tinh lực tràn đầy, thấy Nguyễn Tiêu bèn lớn giọng nói: "Kiều Kiều, hôm qua không phải con vừa mới tới sao, tiền giấy không đủ dùng hả?"
Nguyễn Tiêu trả lời: "Con tới mua một chút giấy vàng, lại muốn một cây bút lông có thể vẽ bùa, một hộp mực chu sa."
Ông cụ Lý sửng sốt: "Con muốn vẽ bùa? Biết vẽ luôn?"
Nguyễn Tiêu nói: "Thường thấy trên mạng cũng có thể tra được, con nghĩ, tự mình vẽ càng thành tâm hơn ạ."
Ông cụ Lý cũng không hỏi Nguyễn Tiêu vẽ bùa làm gì, rốt cuộc đứa nhỏ này khổ, thanh minh trở về tảo mộ, một mình ở nhà cũ, có thể là sợ hãi cũng nên. Nghĩ nghĩ rồi, ông bèn đi vào trong phòng cầm mấy thứ đồ vật ra, chỉ cho cậu xem từng cái: "30 tờ giấy vàng chuyên dụng vẽ bùa, một cây bút lông cừu, một hộp mực chu sa hai năm. Cộng lại con đưa ông 30 đi."
Ở đây mấy chục tờ giấy vàng giá cả bảy tám đồng, bút lông cừu bình thường cũng chỉ mấy đồng tiền, chân chính đắt chính là chu sa, một hộp nhỏ hơn hai mươi đồng. Toàn bộ cộng lại chỉ cần 30 đồng, không đặc biệt rẻ gì, nhưng chắc chắn đã bỏ đi số lẻ.
Nguyễn Tiêu thống khoái mà trả tiền nói lời cảm tạ, tiếp nhận những nguyên liệu vẽ bùa này.
Những nguyên liệu này chưa từng điểm linh, chất liệu cũng rất bình thường, nếu là đạo sĩ chân chính đến vẽ bùa, xác suất thành công khẳng định không cao. Nhưng đối với Nguyễn Tiêu mà nói thì khác, cậu chỉ cần "quỷ vẽ bùa", lại ấn con dấu rót chút điểm tín ngưỡng vào, là có thể dùng.
Nguyễn Tiêu xoay người, che dù đen quay về.
Lúc đi ngang một con ngõ nhỏ, cậu cảm giác có thứ gì đang nhìn cậu, liền quay đầu nhìn qua.
Đó là một ngõ nhỏ đen trên phố cũ, hai bên đều là một tảng lớn tường xám, sát đến đường tắt đặc biệt chật chội, bóng đen hắt,xuống mặt tường làm cho một chút ánh mặt trời cũng chiếu không tới trong hẻm.
Đầu ngõ có một em bé trai bốn năm tuổi, làn da tái nhợt, mắt đen to tròn, nhìn thì bụ bẫm nhưng cho người ta cảm giác lại rất gầy, dường như muốn thoát hình. Hơn một nửa thân hình bé đều nấp trong bóng râm, chỉ cẩn thận mà ló đầu ra, còn không dám hoàn toàn dò ra khỏi ngõ nhỏ.
Hiện tại Nguyễn Tiêu làm Thành Hoàng, tuy rằng dùng Ấn Thành Hoàng còn phải trừ tín ngưỡng, nhưng tự thân cũng đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu —— chẳng hạn như, trực tiếp mở luôn Mắt Âm Dương.
Cho nên cậu liếc mắt một cái liền nhận ra được, đây là một tiểu quỷ.
Tiểu quỷ có quỷ hình bụ bẫm là bởi vì lúc chết là bụ bẫm, mà cho cậu cảm giác gầy…… hẳn là sau khi làm quỷ thì bị đói bụng.
Thường thì ở các huyện thành ở quê, mọi người thông thường chỉ sau khi viếng mồ mả, thuận tiện chừa chút cơm thừa cúng cho cô hồn dã quỷ, ngẫu nhiên có người ở giao lộ ngoài thôn đốt chút giấy tiền, cúng tế cô hồn đại quy mô là không có. Quỷ nhiều cháo thiếu mà, tiểu quỷ nhỏ này lại không phải lệ quỷ, đoạt không lại những đại quỷ hung quỷ kia, tất nhiên là bị đói lả.
Nhưng mà thời điểm tiểu quỷ này chết cũng quá nhỏ, nhìn làm người ta đồng tình quá chừng.
Tối hôm qua Nguyễn Tiêu mới vừa bị quỷ chặt đầu dạy làm quỷ, nhưng cũng không có lập tức liền lạnh nhạt vô tình với tất cả các quỷ, không thể cho tiểu quỷ chỗ tốt gì, mời ăn một bữa cơm vẫn là không thành vấn đề. Dừng một chút, cậu xoay người quay lại cửa hàng tang lễ mua chút nhang đèn giấy tiền, rồi ngồi xổm đầu ngõ đốt, mình thì lại tránh đến bên cạnh.
Khói nhẹ lượn lờ, mơ hồ mà phiêu tán nơi đầu ngõ.
Hành động này của Nguyễn Tiêu dẫn tới một ít người qua đường nhìn nhiều vài lần sang bên này, nhưng tết Thanh Minh mà, chuyện cổ quái nhiều lắm, người qua đường thấy cậu đứng canh, sẽ không để xảy ra hoả hoạn, cũng không tới để ý tới nữa.
Tiểu quỷ kinh ngạc cực kỳ, mắt quỷ đen sì trợn to, lập tức chiếm cứ nửa khuôn mặt của bé, có vẻ vừa buồn cười lại vừa khủng bố. Bé trộm mà xem xét Nguyễn Tiêu, phát hiện Nguyễn Tiêu không thấy bé, mới thử thăm dò tiếp cận, nhanh như hổ đói vồ mồi ôm lấy nhang đen, một bên say mê mà hút hương nhang, một bên gặm ngọn nến, gặm mà yêu thích đến má cũng phình phình.
Nhang khói ngưng tụ thành một bó, tiểu quỷ hút đến càng nhanh, nhang cháy đến càng nhanh, giọt nến trên ngọn nến nhỏ xuống cuồn cuộn, chỉ chưa được một phút đã cháy đến thấy đế.
Tiền giấy bị thiêu xong biến thành minh tệ, tung bay trong ngõ nhỏ, mắt thấy sắp bay khỏi ngõ nhỏ, tiểu quỷ nắm chặt thời gian ăn xong nhang nến, một đôi tay nhỏ nhanh như tia chớp, nhảy nhót lung tung mà dốc hết sức ôm minh tệ vào trong lồng ngực.
Một lát sau, tiểu quỷ đem minh tệ cất hết vào trong túi, bé lại nhìn trái ngó phải muốn tìm Nguyễn Tiêu, Nguyễn Tiêu đã đi ra ngoài được gần mười mét. Tiểu quỷ nâng chân lên muốn đuổi kịp, nhưng mà một chân bé mới ra ngõ nhỏ đã bị ánh mặt trời bên ngoài làm bỏng một chút, đau đến bé nhanh chóng lùi về. Tiểu quỷ ấm ức cực kỳ, trợn to mắt quỷ nhìn theo hướng Nguyễn Tiêu rời đi, không hề chớp mắt.
Lúc này, Nguyễn Tiêu mang theo giấy bút trở lại nhà cũ, trải ra trên bàn.
Cậu hít sâu, bút lông chấm mực, bắt đầu…… viết chữ.
Mực chu sa đầm đìa, cùng với chữ cũng không đẹp cho lắm.
Năm phút sau, viết xong.
Nguyễn Tiêu trừ hai tín ngưỡng, dùng Ấn Thành Hoàng hướng lên trên đóng dấu một cái ——
Đại công cáo thành.
·
Buổi tối hôm nay, đúng là đêm hồi hồn của bà cụ Thái.
Nguyễn Tiêu sớm đã ly hồn, đứng ở cửa sổ nhà cũ.
Khoảng chừng 10 giờ, bà cụ Thái giở cửa sổ bò vào.
Hôm nay hai mắt bà chảy máu, đầu lưỡi dài cực kỳ, tạo hình phá lệ khác biệt, so với ngày hôm qua thì khủng bố hơn vài lần. Mới vừa tiến vào không bao lâu, bà lđã quên chính mình đối mặt với ai, theo bản năng phát ra âm thanh xì xì hiển hách, bò về phía Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu cạn lời mà nâng chân lên, đang suy xét có nên tôn trọng người già hay không, ngoài cửa sổ lại tiến vào một con bay bay, là Lý Tam Nương vẫn nhiệt tình tràn đầy. Lý Tam Nương nhìn thấy bà cụ Thái đang mạo phạm Thành Hoàng gia, tức khắc bực mình, mãnh liệt vung đầu, vứt ra mái tóc ướt dầm dề của cô, trong nháy mắt liền trói bà cụ Thái lại.
Lý Tam Nương quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tiêu: "Thành Hoàng gia, bà cụ Thái là bởi vì hôm nay là đêm hồi hồn mới mạo phạm ngài, ngài xem…?"
Ấn Thành Hoàng trên đỉnh đầu Nguyễn Tiêu xoay tròn một vòng.
Bà cụ Thái co rúm lại một chút, thành thật lại.
Nguyễn Tiêu cũng không có ý cùng bà cụ Thái so đo, lệ quỷ mà, đêm hồi hồn hôm nay phá lệ hung ác. Cậu cầm từ trên bàn lên một lá bùa vàng đưa cho Lý Tam Nương, nói: "Ngươi đem cầm cái này đi."
Lý Tam Nương với tay qua, tay có hơi run.
Trên bùa vàng viết một chữ "Áp", nếu chỉ là mỗi chữ này, cô cũng không sợ lắm, chỉ là bên cạnh chữ này còn có một cái thần ấn, phát ra thần tính thật sự giống như đã khóa lại một luồng ánh nắng ngay chính ngọ, nóng cháy vô cùng, đối với quỷ hồn mà nói thì lực uy hiếp tương đối lớn.
—— nhưng mà, đây chính là mệnh lệnh của Thành Hoàng gia.
Lý Tam Nương cố nén sợ hãi, cẩn thận mà tiếp nhận lấy.
Nguyễn Tiêu đối với Lý Tam Nương rất vừa lòng, bèn phân phó: "Đêm nay ngươi tạm thời làm quỷ sai của ta, đi đến nhà cháu trai bà cụ Thái, dùng lá bùa này áp sinh hồn của hắn đến đây đi."
Lý Tam Nương sửng sốt: "Để tiểu phụ nhân thành quỷ sai ư?"
Nguyễn Tiêu ý vị thâm trường mà nói: "Là quỷ sai tạm thời."
Cô hồn dã quỷ là không còn tim nữa, nhưng Lý Tam Nương vẫn kích động mà bưng kín ngực mình.
Cô không ngu ngốc, này còn có thể nào không biết Thành Hoàng gia là đang khảo nghiệm cô? Nếu có thể thông qua khảo nghiệm, một quỷ quả phụ như cô nói không chừng là có thể bỏ đi hai chữ "Tạm thời" —— được làm âm quan!
Bà cụ Thái đầu óc mơ màng hồ đồ nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thần trí, bà mơ mơ hồ hồ mà cảm thấy rất hâm mộ, bên trong có chỗ tốt rất lớn, có điều so sánh ra thì bà vẫn là càng muốn báo thù, sau đó đi tìm ông già nhà bà…… Cũng không biết sau việc này rồi, bà có thể hỏi Thành Hoàng gia một chút xem ông nhà có còn ở dưới chờ bà hay không nhỉ?
·
Trên chiếc bàn vuông trong phòng khách nhỏ bày vài món đồ ăn, còn rất phong phú, Phương Vân Thải bưng cái tô lớn, cho vài món chay mặn vào trong tô, lại cắm một đôi đũa dựng lên bên trong, đặt lên mặt bàn, chắp tay trước ngực mà không ngừng nhắc mãi: "Cô ơi, cô ơi, cô đã trở về thì cô ăn một bữa cơm no đi, rồi cô đi đầu thai thật tốt…."
Sau khi niệm mấy lần, Phương Vân Thải đẩy chồng mình đang ăn cơm một phen, phát giận nói: "Phú Quý Nhi, anh sao lại thế này? Hôm nay cái đầu thất của cô, nên để lão nhân gia ăn trước chứ! Ngày thường cô đối xử với chúng ta tốt lắm, trước khi chết còn để hết lại cho anh, sao anh không có lương tâm vậy?"
Thái Phú Quý là đàn ông trung niên, cái mũi nhỏ con mắt nhỏ, đĩnh cái bụng nhỏ, là một bộ dáng rất láu cá vô lại. Nghe thấy Phương Vân Thải quát lớn, gã không kiên nhẫn mà nói: "Lão thái bà chết cũng chết rồi, còn biết cái rắm gì! Bà được rồi nha, đừng ở chỗ này lải nhải hoài…… Cái gì lung tung rối loạn bà cũng tin."
Nói xong gã còn không thoải mái, gắp vài đũa thịt đồ ăn, bưng trở về phòng ăn.
Phương Vân Thải nhíu mày nhìn theo bóng dáng chồng mình, thật bực bội mà cảm thấy chính mình quả thực không hiểu rõ người đàn ông này. Ngày thường không phải lão rất có hiếu với cô sao? Ngày lễ ngày tết không thiếu cho quà tặng lễ, cô bị bệnh nặng còn cố ý mang theo mình cùng nhau qua đó chăm sóc, sao cô vừa mới chết chưa được mấy ngày liền thành tính tình này? Nghĩ vậy, tim Phương Vân Thải đập đến hơi nhanh. Phú Quý Nhi ngày thường đối với cô là thật sự hiếu thuận sao? Hiện tại sao cứ như là…. Bại lộ nguyên hình?
Nàng không dám nghĩ nhiều, đứng trước tô cơm lại nghiêm túc mà vái vái, mới yên lặng mà ngồi xuống ăn cơm.
Ăn một lát, Phương Vân Thải cảm thấy lành lạnh, trong lòng ủ dột mà có chút ăn không vô nữa. Nàng rầu rĩ mà cầm chén đũa thu dọn vào bếp, bản thân mình lại đi đến linh đường túc trực bên linh cữu. Không quan tâm Phú Quý Nhi đối với cô là có hiếu thật hay có hiếu giả, lúc cô còn sống đã giúp đỡ nhà bọn họ rất nhiều, người làm cháu dâu như nàng nên ở bên bồi cạnh cô nhiều hơn.
·
Trong phòng, Thái Phú Quý một bên xem TV một bên ăn cơm, ăn xong đầy miệng dầu mỡ, cầm chén đũa tùy tiện ném một cái lên bàn, cũng không tắm rửa liền ngã vào trên giường ngủ khò khò. Gã nghĩ đến tiền lập tức sắp tới tay, trong lòng liền đắc ý thật sự, nếu không phải gã thông minh, chờ lại qua thêm mấy năm, mớ tiền đó không phải đều bị lão thái bà đáng chết kia xài hết rồi sao? Người già rồi nên sớm một chút chết cho rồi, hà tất lãng phí tiền cơ chứ.
Nghĩ đến đẹp đẽ không thôi, Thái Phú Quý mơ mơ hồ hồ nghe thấy cửa phòng mở ra, gã mở đôi mắt nhập nhèm, chợt thấy có một người phụ nữ tướng mạo xinh đẹp từ ngoài cửa đi vào.
Đây là nằm mộng xuân hả? Hê, thật không hổ là mộng xuân nha, phụ nữ này xinh đẹp hơn bà thím già trong nhà nhiều……
Thái Phú Quý dâm tà mà cười, duỗi mở cánh tay chờ người phụ nữ kia nhào vào trong ngực, người nọ quả nhiên đi đến mép giường, gã vừa muốn duỗi tay đi kéo, người nọ liền lấy ra một tờ giấy vàng, vẫy vẫy lên với gã.
Thân thể đột nhiên nhẹ hẫng một cái, Thái Phú Quý mê mê hoặc hoặc mà đứng lên, ngây ngốc mà đi theo người phụ nữ. Giữa mơ hồ gã cảm thấy có điểm không thích hợp, chỉ là thân thể rất nặng nề, giống như bị thứ gì áp vậy, gã nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang vẫy tay với gã…… Gã đi nhanh hơn vài bước, ý thức lại càng thêm hỗn độn.
Hết chương 4.