Chương 31: Nắn cái tượng
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: KaoruRits.
Tông Tử Nhạc đi đến ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nâng tranh Thành Hoàng đứng ở một bên chỗ ngoặt, thấp giọng nói: "Thành Hoàng gia, tín nam đã tới rồi, nếu ngài cũng tới…… Dạ, trong phòng ICU, vị nằm trên giường bệnh kia chính là chị Úy Vũ. Ngài xem xem đi ạ?"
Trong ký túc xá đại học Đế Đô, Nguyễn Tiêu lẳng lặng ngồi trên thi thể, trong mắt quỷ chớp động ánh sáng nhạt.
Mượn dùng thần tính trong tranh Thành Hoàng, cậu rõ ràng mà thấy tất cả hành động của Tông Tử Nhạc, sau khi nghe thấy Tông Tử Nhạc nhỏ giọng nhắc mãi, cậu hạ quyết tâm trừ 30 tín ngưỡng —— Chỉ một thoáng, thần lực bao phủ lấy quỷ hồn Nguyễn Tiêu, thần tính lôi kéo mạnh, giây tiếp theo, bản tôn Thành Hoàng buông xuống trên tranh Thành Hoàng.
Nguyễn Tiêu đi ra từ tranh Thành Hoàng, trực tiếp xuyên tường, tiến vào trong phòng ICU.
Tông Tử Nhạc còn cẩn thận dè dặt mà nói chuyện với tranh Thành Hoàng, đột nhiên, nó giống như cảm giác có thứ gì giật giật.
Nó không khỏi sửng sốt, cẩn thận cầm ngay ngắn tranh Thành Hoàng, không có biến hóa gì.
Vừa rồi… là ảo giác sao?
·
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU trong bệnh viện thông thường sẽ có rất nhiều giường bệnh, nhưng phòng này giường ngủ không nhiều lắm, hơn nữa chỉ có một người bệnh, vài bác sĩ trực ban đều đang bận rộn, có người còn đang nhanh chóng phân tích tình trạng bệnh, cũng có người ngồi ở mép giường thời thời khắc khắc quan sát biểu hiện chỉ số trên dụng cụ.
Bên giường bệnh có hai người mặc trang phục phòng hộ đang ngồi, một người có điểm giống người bệnh nhưng tuổi tác lớn hơn, hẳn là mẹ của người bệnh; một người khác là đàn ông mặc vest phẳng phiu, mày nhíu chặt mà nhìn chằm chằm người bệnh, trong mắt đều là tơ máu, ắt hẳn là quan hệ gần gũi với người bệnh.
Nguyễn Tiêu đi đến trước giường bệnh, cúi đầu nhìn lại.
Người bệnh nhìn khoảng đầu hai mươi, mũi thẳng, khóe miệng hơi cong, ngày thường hẳn là một cô nàng rất làm người ta thích, nhưng mà hiện tại sắc mặt cô tái nhợt, mặt mày cũng bao phủ một tầng khí xanh làm người giật mình.
Liếc mắt một cái nhìn không ra tình huống cụ thể tình, Nguyễn Tiêu không do dự, trừ tín ngưỡng vọng khí cho cô —— trong phút chốc, một tảng lớn đỏ nhạt ánh vào mi mắt cậu.
Khí sắc đỏ nhạt, chủ bình an khỏe mạnh, người nhà phát đạt. Trên người cô gái này có khí như vậy, bản thân mệnh cách là không tồi, cho dù làm không được cực kỳ phú quý phát đạt thì cũng nhất định là giàu có khỏe mạnh, tuyệt đối có thể hạnh phúc cả đời.
Chỉ tiếc tảng lớn khí màu đỏ nhạt còn kèm theo lượng lớn tro đen, màu xám đơn thuần tỏ vẻ bệnh tật quấn thân cần trị liệu, mà xám mang theo đen… Đã nói lên bệnh này không phải tự nhiên sinh ra.
—— Cũng phải, nếu đỏ nhạt tỏ vẻ cả đời khỏe mạnh bình an, như vậy ngẫu nhiên sinh bệnh cũng chỉ là thường bị bệnh vặt thôi, nhưng hiện tại khí xám quá dày đặc, gần như chính là dấu hiệu bệnh nan y sắp chết.
Hiện tại phải làm chính là tìm kiếm "nguyên nhân bệnh", Nguyễn Tiêu nhớ tới suy tim mà Tông Tử Nhạc từng nhắc tới, nhanh chóng "nhìn" về hướng trái tim người bệnh—— quả nhiên, nơi đó có một điểm đen rất nhỏ, tràn ra khí đen nhè nhẹ, mỗi khi một tia khí đen quanh quẩn đều có rất nhiều khí xám tăng lên, chậm rãi ăn mòn khí cát* màu đỏ nhạt.
(*cát trong cát tường, ý chỉ may mắn)
Có thứ gì trong trái tim người bệnh ư? Trái tim là trung tâm duy trì hoạt động thân thể, trái tim bị thứ gì đó ký sinh, dẫn phát suy tim, từ đó sức sống thân thể xói mòn lượng lớn là chuyện đương nhiên……
Nguyễn Tiêu đi qua đi lại trong phòng bệnh, muốn từ "Lải nhải" tìm kiếm trường hợp có thể so sánh.
Tình huống như vậy trước kia cũng từng có, thông thường hoặc là nguyền rủa, hoặc là cổ*. Từ cổ chí kim, nguyền rủa và cổ đều là thiên biến vạn hóa chủng loại phong phú, nếu muốn giải trừ cũng vô cùng khó khăn……
(*cổ trong cổ trùng, một loài trùng độc ký sinh trong cơ thể người, các bạn xem linh dị chắc rành lắm rồi, mình khỏi giới thiệu thêm nữa nha)
Đi được một vòng rồi, Nguyễn Tiêu dừng lại.
May mắn, nguyền rủa và cổ đều có cấp bậc thấp hơn thần lực, đối với thuật sĩ bình thường mà nói có lẽ sẽ rất phiền toái, mà ở chỗ cậu đây việc cần suy xét cũng chỉ có vấn đề tín ngưỡng có đủ hay không thôi.
Tính tính toán toán, tuy rằng mỗi ngày tín ngưỡng thu vào không ít, nhưng tuần phố vọng khí cũng tiêu hao không ít, đến bây giờ cậu cũng chỉ tích cóp được hơn 3000 mà thôi.
"Lải nhải" nhắc tới, nguyền rủa càng phức tạp, cổ càng ác độc, thì giải trừ sẽ tiêu hao càng nhiều thần lực, nhưng thần lực này rốt cuộc phải dùng bao nhiêu…… Tình huống trước kia và hiện tại khác nhau, chỉ có thể để bản thân Nguyễn Tiêu tự châm chước.
Nguyễn Tiêu nghĩ, vì để ngừa chẳng may, vẫn là lại tích cóp thêm chút nữa đi. Bằng không nếu là lúc đang giải quyết vấn đề đột nhiên thần lực sạch bách, thứ này phản phệ một cái, người bệnh chỉ sợ cũng phải bị cậu hại chết. Nhưng cũng không thể hoàn toàn không phòng bị gì cả.
Hơi suy tư xong, cậu bèn ấn cái dấu lên trán người bệnh, cẩn thận quan sát.
Điểm đen đang phát ra khí đen nhanh chóng công kích vào con dấu, trên con dấu phát ra thần lực chống cự với khí đen, bị khí đen ăn mòn từng chút một…. Nhưng xem tình huống này, duy trì một ngày hẳn là không thành vấn đề, cậu lại mỗi đêm lại đây bổ sung thêm con dấu, hẳn là có thể tạm thời giữ được mạng của người bệnh.
Kế tiếp phải tận lực tích cóp tín ngưỡng nhiều hơn, tích cóp tín ngưỡng càng nhiều thì cậu nắm chắc lại càng lớn.
Vì thế, chờ sau khi Tông Tử Nhạc thức đến nửa đêm trở về, mới vừa ngủ thì lại được Thành Hoàng gia báo mộng.
Trong mộng, Thành Hoàng gia nói, tín đồ ơi, con nhanh nhanh thắp nhang nhiều vô.
·
Ngày hôm sau, Nguyễn Tiêu quyết định đi đến chỗ Tông Tử Nhạc nhìn xem tình huống. Để tránh hỏng việc, cậu không đi làm thêm, vẫn là thuê một phòng ở khách sạn gần đó, cũng như lần trước khóa trái cửa, sinh hồn rời thể xác, sau đó đi đến chỗ ở hiện giờ của Tông Tử Nhạc.
Tông Tử Nhạc đích xác rất thành kính, sau tối hôm qua được đến báo mộng, sáng tinh mơ nó liền đi mua dây nhang tốt nhất về, quỳ gối trên đệm hương bồ không ngừng dâng hương, cả cơm cũng chưa ăn, không ngừng hướng Thành Hoàng gia cầu nguyện.
Mớ nhang đó cháy thật sự rất nhanh, Nguyễn Tiêu cũng giống như nghe thấy được……
Đinh! Tín đồ của ngài hiến cho ngài 100 tín ngưỡng!
Đinh! Tín đồ của ngài hiến cho ngài 100 tín ngưỡng!
Đinh! Một trăm! Một trăm! Một trăm! Một trăm……
Thấy Tông Tử Nhạc cố gắng như vậy, Nguyễn Tiêu cũng không muốn cô phụ tín đồ, dứt khoát ngồi ở góc tường hồi ức nội dung của "lải nhải".
Rốt cuộc là cổ… hay là nguyền rủa đây?
Trường hợp tương tự cũng có vài cái, cậu chải vuốt qua từng cái một, loại bỏ những trường hợp hoàn toàn không khớp ra ngoài trước…… Kỳ thật, nếu không phải sợ thứ kia bị kích thích mà phản công, lúc ấy cậu đã dùng Ấn Thành Hoàng điều động thần lực đi kiểm tra trái tim Trần Úy Vũ rồi.
·
Tông Tử Nhạc bình quân nửa tiếng thắp nhang một lần, bất tri bất giác bảy tám tiếng đồng hồ qua đi, lúc Nguyễn Tiêu lấy lại tinh thần kiểm tra một cái, vậy mà ước chừng 1500 tín ngưỡng! Tông Tử Nhạc còn không có ý định dừng lại. Nhưng cứ mãi tiếp tục như vậy không tốt cho cơ thể, dù cậu có thiếu tín ngưỡng, cũng sẽ nghĩ đến sự khỏe mạnh của tín đồ trong lòng, cho nên liền nghĩ, có nên dứt khoát thúc giục ép tên nhóc này ngủ, sau đó báo mộng bảo nó ăn cơm hay không?
Vào thời điểm Nguyễn Tiêu chuẩn bị ra tay, có người mở cửa ra.
Nguyễn Tiêu lập tức bay qua nhìn thử——
Là Tông Tuế Trọng đã trở lại trước.
Nguyễn Tiêu đầu tiên là cứng đờ, sau đó gấp đến độ xoay quanh.
Tông Tuế Trọng đây là tiết tấu lập tức bắt tại trận Tông Tử Nhạc nha. Anh ta là bè lũ ngoan cố không tin quỷ thần đụng phải hiện trường mê tín loại nhỏ, Tông Tử Nhạc chỉ sợ muốn xong đời rồi.
Nhưng Tông Tuế Trọng cũng đã đến cửa phòng rồi, trong nhất thời nửa khắc này, Nguyễn Tiêu muốn làm chút gì nhắc nhở Tông Tử Nhạc cũng không còn kịp nữa, cuối cùng cậu lau mặt một cái, quay đầu xuyên tường ra ngoài.
…… Vẫn là chừa chút nhi mặt mũi cho tín đồ đi.
·
Tông Tuế Trọng bận rộn cả một ngày, chuyện có thể làm đều tận lực làm hết, mới trở lại biệt thự. Nhưng mà mới vừa vào cửa, anh đã ngửi được một mùi nhang khói nồng đậm, tức khắc bước chân nhanh hơn.
—— Thằng nhóc Tử Nhạc kia lại làm cái gì rồi?
Tông Tuế Trọng bước đi đến trước cửa phòng Tông Tử Nhạc, mùi nhang quả nhiên càng ngày càng nồng, anh gõ gõ cửa —— không có động tĩnh, sau đó anh nhíu mày một cái, vặn nắm cửa ra đi vào.
Trong phòng sương khói lượn lờ, một tấm tranh Thành Hoàng được dán trên mặt tường, phía dưới bày bàn thờ giản dị, trên cái lư hương không lớn đã tích rất nhiều tro nhang, còn có ba cây đang cháy ở bên trong, đã sắp cháy hết rồi.
Trước bàn thờ, Tông Tử Nhạc quỳ gối trên đệm hương bồ lẩm bẩm, trong tay còn cầm ba cây nhang, bên cạnh cũng là tăm nhan chồng chất, thật giống như bị thứ gì đó mê hoặc.
Sắc mặt Tông Tuế Trọng trầm xuống.
Tối hôm qua thằng nhóc này một hai phải hơn nửa đêm mang theo tranh Thành Hoàng đi gặp người bệnh, anh chỉ coi như em họ cầu một an ủi tâm lý, nhưng hôm nay anh đi ra ngoài cả ngày, chỉ chưa đến tám giờ đồng hồ, thằng nhóc này liền biến căn phòng thành như vậy, hiển nhiên là anh vừa đi liền bắt đầu thắp nhang rồi, từ buổi sáng vẫn luôn đốt tới tận bây giờ! Này thì quá mức bực bội.
Tông Tử Nhạc dâng hương quá chuyên tâm, căn bản không nghe được tiếng đập cửa của Tông Tử Nhạc, cũng không nghĩ tới hôm nay anh sẽ về sớm. Giờ khắc này, bóng ma đến từ đại ma vương bao phủ lấy người nó, nó trừng lớn mắt, nhảy dựng lên như con thỏ.
"Tuế… Tuế Trọng ca……"
Tông Tuế Trọng cũng không muốn tức giận lung tung, chỉ chỉ lư hương, hỏi: "Em làm gì vậy?"
Môi Tông Tử Nhạc ngập ngừng, không biết nên giải thích như thế nào.
Tông Tuế Trọng tôn trọng ý tưởng của người nhà, nhưng sẽ không cho phép bọn họ quá mức trầm mê, thấy Tông Tử Nhạc còn ấp úng như vậy, trong mắt rốt cuộc phát ra một luồng lửa giận.
"Dọn dẹp đi." Anh lạnh giọng nói.
Tông Tử Nhạc lập tức cự tuyệt.
"Không được!" Nó lập tức phát hiện lửa giận của đại ma vương, cũng không dám giấu diếm nữa mà nói ra hết toàn bộ, "Tuế Trọng ca, em là thật sự mơ thấy Thành Hoàng gia, Thành Hoàng gia nói ông ấy có thể giải quyết chuyện của chị Vũ Mao, nhưng vì bảo đảm xác suất thành công, yêu cầu em cho ông ấy càng nhiều tín ngưỡng, càng thành kính mà tình nguyện, cho nên em mới luôn thắp nhang cho lão nhân gia đó."
Tông Tuế Trọng mặt trầm như nước, làm người nhìn không ra cảm xúc của anh.
Tông Tử Nhạc nóng nảy, vội vàng nói: "Tuế Trọng ca, anh đừng không tin, là thật đó……" Nó nghĩ đến ông anh này cố chấp, lại nhanh chóng nói, "Cho dù có một chút xíu có thể là giả đi chăng nữa, em cũng chỉ là đốt nhiều nhang hơn chút thôi, cũng không thể coi là bị lừa bao lớn, không phải sao? Với lại em đã được Thành Hoàng gia báo mộng rất nhiều lần, chuyện này tuyệt đối không giả. Tuế Trọng ca, anh cũng ngẫm lại tâm tình của em đi, em không phải là anh, không có phương pháp gì có thể trợ giúp chị Vũ Mao, cho nên em nghĩ, em dùng biện pháp này, anh dùng biện pháp của anh, chúng ta hai bút cùng vẽ, không phải hy vọng lớn hơn nữa sao?"
Nhìn ra lòng em họ tràn đầy lo âu, đong đầy chân thành, biểu cảm của Tông Tuế Trọng rốt cuộc hòa hoãn xuống.
Nhưng mà ——
Ah báo cho: "Không thể trầm mê."
Tông Tử Nhạc lập tức bảo đảm: "Em nhất định không trầm mê! Em chỉ là…… Chỉ là mà muốn cố gắng hết lòng thành thôi."
Tông Tuế Trọng nhìn Tông Tử Nhạc thật sâu, xoay người đi ra ngoài.
Tông Tử Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này nó chính là vì Thành Hoàng gia phân phó nên đối kháng với đại ma vương, hy vọng đại ma vương đừng ghi tạc vụ này trong lòng à nha, bằng không chờ chuyện này đi qua, chắc chắn còn sẽ sau thu tính sổ……
·
Nguyễn Tiêu cũng không đi xa, sau khi đứng ngoài cửa trong chốc lát thì thấy Tông Tuế Trọng ra tới, còn giúp đóng cửa phòng lại… Ý, này không giống tính cách Tông Tuế Trọng à nha.
Cậu có chút hồ nghi, lại lần nữa xuyên tường đi vào.
【 Đinh! Tín đồ của ngài hiến cho ngài 100 tín ngưỡng! 】
Lại một trăm tín ngưỡng tới tay, Tông Tử Nhạc vừa vặn cắm vào ba cây nhang mới.
Vậy mà còn dám tiếp tục? Xem ra Tông Tuế Trọng là thật sự mặc kệ? Cũng không biết Tông Tử Nhạc làm sao thuyết phục anh ta nữa.
Có điều Nguyễn Tiêu cũng không nghĩ nhiều, cậu ngồi ở góc tường, tiếp tục hồi ức "lải nhải", tiếp tục suy nghĩ.
·
Động tác của Tông gia rất nhanh, đừng nhìn chuyện này tổng thể là Tông Tuế Trọng đang sắp xếp, những người khác trong Tông gia cũng ngầm giúp đỡ không ít, cho nên rất nhanh liền thuận lợi thành lập tổ chuyên gia, cũng bắt đầu nghiên cứu chứng bệnh của Trần Úy Vũ.
Thứ hai Nguyễn Tiêu tiếp tục bắt đầu đi học, Tông Tử Nhạc cũng đi học bình thường, nhưng giữa trưa tối khuya đều sẽ rút ra hết thảy thời gian có thể rút ra tiếp tục đốt nhang. Cứ như vậy hiệu suất đương nhiên so ra kém thắp nhang cả ngày —— chủ nhật ngày đó Tông Tử Nhạc tổng cộng cung cấp cho Nguyễn Tiêu 3600 tín ngưỡng, nhưng bắt đầu từ thứ hai, mỗi ngày nó có thể cung cấp khoảng 1200.
Ba bốn ngày sau, Nguyễn Tiêu được đến hơn 7000 tín ngưỡng, hơn nữa tích cóp từ trước kia cộng thêm những tín đồ khác cung cấp mỗi ngày, vậy mà đã có hơn 10 ngàn. Chuyện này làm cậu thấy kinh ngạc, cậu không nghĩ tới Tông Tử Nhạc có thể làm đến tình trạng này, thế mà gần như lấy sức mạnh bản thân gom đủ cho cậu số lượng để ngưng tụ tượng thần rồi!
Không sai, khi tín ngưỡng tích cóp đến một vạn, Nguyễn Tiêu làm Thành Hoàng sẽ có thể ngưng tụ ra một pho tượng thần trong Ấn Thành Hoàng, cũng chính là bộ dáng sau này cậu hiện hóa thần thân. Chờ sau khi tượng thần được ngưng tụ, cậu sẽ không cần phải trừ tín ngưỡng trong Ấn Thành Hoàng nữa, tín ngưỡng sẽ trực tiếp hội tụ đến tượng thần, trực tiếp chuyển hóa thành thần lực trong thân thể cậu, được cậu sử dụng trực tiếp.
Nói cách khác, trước kia Nguyễn Tiêu là dạng như này ——
Muốn vọng khí, trừ tín ngưỡng đi vọng;
Muốn vẽ bùa, trừ tín ngưỡng đi đóng dấu;
Muốn tuần phố, trừ tín ngưỡng đi ngưng tụ cờ đen cuốn quỷ bay bay……
Như vậy sau khi ngưng tụ tượng thần sẽ biến thành ——
Muốn vọng khí, trực tiếp xem, tiêu hao một ít thần lực;
Muốn vẽ bùa, trực tiếp vẽ, tự nhiên hữu hiệu, tiêu hao một ít thần lực;
Muốn tuần phố, trực tiếp ngưng tụ cờ đen cuốn quỷ bay bay, vẫn là tiêu hao một ít thần lực……
Hơn nữa độ thuần thục khi sử dụng thần lực của Nguyễn Tiêu càng cao, sử dụng lên sẽ càng tinh tế, không thô ráp cứng nhắc như trước kia nữa. Về vấn đề trái tim của Trần Úy Vũ cũng không là tự mình chi phối thần lực càng tốt hơn, ít nhiều tùy tâm.
·
Nơi một dãy núi thấp thoáng ở vùng ngoại ô Đế Đô, ngoại trừ những phong cảnh danh thắng ra, đại đa số vẫn là không có tên tuổi gì.
Nửa đêm, Nguyễn Tiêu dùng cờ đen bọc mấy con quỷ, như gió xoáy thổi mạnh đến dãy núi, lại mang theo bọn họ lượn vòng một hồi khắp nơi, rốt cuộc mới dừng lại ở trước một sơn cốc hẻo lánh ít dấu chân người.
Xung quanh rất yên tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng sói tru truyền đến từ sâu trong núi phương xa, dưới ánh trăng bao phủ sương trắng, không khí phá lệ túc mục.
Đàm Tố, Lý Tam Nương, còn có Miêu Tiểu Hằng đứng ở phía sau Nguyễn Tiêu, đều rất an tĩnh.
Trong sơn cốc có một dòng suối uốn lượn chảy ra ào ạt, vài người theo đi vào, vẫn luôn đi đến cuối dòng suối.
Nguyễn Tiêu nhìn nhìn bốn phía, xoay người nói: "Tam Nương, chị Đàm, các chị dùng thần thân thay em hộ pháp, Tiểu Hằng em ở trong bình đừng ra tới." Trên mặt cậu lộ ra tươi cười, "Em muốn ngưng tụ tượng thần."
Hai nữ quỷ liếc nhau, trên mặt cũng đều là vui vẻ.
"Thật sao? Chúc mừng Thành Hoàng gia!"
Nguyễn Tiêu gật gật đầu nói: "Tín ngưỡng đủ rồi." Cậu vỗ vỗ bé tiểu quỷ mắt to, nói, "Tiểu Hằng là cô hồn dã quỷ, quỷ thể suy yếu, chắc chắn chịu không nổi ánh sáng thần quang của tượng thần. Anh vốn dĩ muốn để em lại trong ký túc xá, sau thì ngẫm lại, đây cũng coi như là một thời khắc quan trọng trong cuộc đời anh, để lại em thì không tốt lắm. Em ở trong bình thành thành thật thật, hẳn là sẽ không có việc gì đâu, nhưng nhất định đừng ra thăm dò, biết không?"
Miêu Tiểu Hằng lập tức lùi về bình nhỏ, chớp mắt quỷ to đùng nói: "Dạ!"
Hai nữ quỷ nhịn không được cười, sau khi liếc nhau thì dậm chân một cái, liền biến thành Đầu Trâu Mặt Ngựa. Hai người các cô một người cầm cương xoa, một người cầm móc sắt, một trái một phải đứng ở hai bên, giống như là hai vị môn thần.
Nguyễn Tiêu thu hồi tầm mắt, hít sâu, lấy Ấn Thành Hoàng ra.
Ấn chứa đựng trên một vạn tín ngưỡng, hiện tại cậu đang ngẫm xem, cần ngưng tụ ra thần thân ở dạng nào mới có lực uy hiếp nhất…… Phải biết rằng, bộ dáng thần thân một khi xác định, sau này có khi sẽ không đổi được.
Chậm rãi suy tư, Nguyễn Tiêu nhắm lại mắt, Ấn Thành Hoàng trong tay cậu tản ra thần quang mênh mông, cùng lúc đó, trên quỷ thể của cậu cũng tản ra ánh sáng đồng dạng.
Trong Ấn Thành Hoàng, ấn phụ đang treo giữa không trung.
Không gian ấn phụ rất rộng lớn, tượng thần Đầu Trâu Mặt Ngựa vốn đang đứng sừng sững nặng nề mà tránh lui ra sau, sau đó hướng tới vị tri trung tâm cung kính quỳ xuống.
Giây tiếp theo, cứ như là bị thứ gì đó hấp dẫn, tín ngưỡng loãng rơi rụng ở khắp nơi trong Ấn Thành Hoàng không ngừng hội tụ tại ấn phụ, lại tụ tập ở vị trí trung tâm ấn phụ, tụ tập đến càng ngày càng nhiều, dần dần liền hình thành hình dáng như một con người.
Trong đầu Nguyễn Tiêu hiện lên rất nhiều ý tưởng.
Chẳng hạn như, lúc trước cậu không đủ dinh dưỡng, chiều cao chưa đến 1 mét 8, dù có cao thêm nữa cũng sẽ khoảng đầu 1m8 chứ không hơn được nữa, vậy độ cao thần thân không bằng phải cao lên, kiểu gì cũng cỡ 2 mét đi… Lại chẳng hạn như gương mặt cậu quá là tiểu bạch kiểm, nhìn như trẻ chưa lớn, dường như không hề có sự uy hiếp, cho nên mặt của thần thân nên khủng bố như thế nào……
Theo tín ngưỡng không ngừng mà rót vào, hình người cũng càng ngày càng rõ ràng, rốt cuộc cũng chậm rãi hình thành thật thể.
Thành công!
Nguyễn Tiêu cao hứng mà nhìn qua, sau đó, tươi cười trên mặt cứng đờ.
Tượng thần là tượng đất, xám xịt —— cái này bình thường, một vạn tín ngưỡng ngưng tụ ra tới chính là tượng đất đơn sơ nhất.
Tượng đất mặc quan phục, trên đầu đội mũ cánh chuồn, đường cong cũng điêu khắc thật sự thô ráp —— cái này cũng bình thường, còn trông cậy vào tượng đất có thể có thủ nghệ tốt gì sao?
Tượng đất là ngồi dưới đất —— cái này vẫn bình thường, dù sao ghế dựa nghi thức gì đó đều là vật ngoài thân mà, chính cậu cũng quên làm, sau này tùy thời có thể cải tiến.
Nhưng! Cậu không phải mắt đui, độ cao tượng đất đang ngồi này, có thể được hai mét chắc? Hơn nữa mặt tượng đất rõ ràng vẫn là chính mặt cậu, căn bản không phải mặt quỷ khủng bố như cậu đã tưởng tượng. Thần thân dạng như này, sau khi hiện hóa ra còn có uy nghiêm gì đáng nói nữa?
Nguyễn Tiêu cảm thấy thật nghẹn ức.
"Lải nhải" rõ ràng nói, Thành Hoàng gia có thể dựa vào tâm ý của mình ngưng tụ ra tượng thần, sao tự nhiên tới cậu thì không được? Khi dễ người ta phải không! Nhưng… nhưng cũng không đến mức đó chứ?
Cố gắng bình tĩnh lại, Nguyễn Tiêu nhíu mày tỉ mỉ mà hồi ức lại dáng vẻ thần thân của các Thành Hoàng đời trước.
Ặc, những tượng Thành Hoàng đó tuy tạo hình đều có sự khác biệt, nhưng đại thể đặc thù vẫn không khác con người thật của họ là bao, khác biệt thường biểu hiện ở màu sắc làn da, chi tiết nhỏ đắp tượng, mặt mũi hơi khác chút…. Còn vụ biến 1 mét 8 thành hai mét, mặt người biến thành mặt quỷ như này thì chưa từng có…… Cho nên nói, cái gọi là có thể dựa vào tâm ý của mình ngưng tụ tượng thần, ý chỉ thật ra là vậy thôi hả?
Này cũng chỉ có thể trách cậu ngay từ đầu thấy cái gì nghe theo tâm ý thì vui mừng thấy bà cố, không cẩn thận phân tích, bằng không dù cậu không đổi được cái khác, chỉ đổi da trắng thành da đen, mặt mũi rắn rỏi một chút, lại làm thần thân đô hơn một vòng cũng tốt mà.
Nguyễn Tiêu khó chịu mà phun ra một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ được liên hệ vi diệu giữa tượng thần và chính mình.
Từ giờ trở đi, pho tượng thần này chính là căn bản của Nguyễn Tiêu. Chỉ cần có tượng thần ở, cho dù thần thân cậu bị tổn hại cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với cậu. Tượng thần tràn đầy bao nhiêu thần lực thì thần thân của cậu có thể tự do sử dụng bấy nhiêu thần lực, hiện tại… cậu có thể cảm giác được, thần thân của mình đang dần chuyển hóa mà thành.
·
Bên ngoài Ấn Thành Hoàng, Đầu Trâu Mặt Ngựa canh giữ bên Nguyễn Tiêu, nhìn cậu nâng Ấn Thành Hoàng đứng yên tại chỗ, nhắm hai mắt giống như nhập định, cũng không dám làm ra một chút động tĩnh, e sợ quấy rầy đến cậu.
Dần dần, trên người Nguyễn Tiêu xuất hiện thần quang, thần quang rất nhanh dày đặc lên, bao vây lấy cậu, cứ như gột rửa cậu từ trong ra ngoài một lần.
Hai nữ quỷ đã là quỷ thần, những thần quang đó chiếu rọi lên người các cô, ngay từ đầu còn rất thoải mái. Nhưng sau khi thần quang càng ngày càng dày đặc, uy nghiêm cũng càng ngày càng nặng, mang đến áp lực cũng càng lúc càng lớn, các cô cũng không thể không thối lui về phía sau, thẳng đến lui ra phía sau hơn 10 mét mới miễn cưỡng thừa nhận nổi.
Cùng lúc đó, các cô không tự chủ được mà quỳ một gối xuống đất, cùng tượng thần ở ấn phụ cúi đầu thật sâu, tựa hồ như đang nghênh đón cái gì……
Hơn mười phút trôi qua, thần quang đã mãnh liệt đến đã làm người nhìn không thấy dung mạo cậu nữa, thậm chí dần dần khuếch tán, chiếu sáng ra bốn phía —— thẳng đến khi vầng sáng đều ánh đến nửa sơn cốc thành một mảnh sáng ngời, bộ dáng Nguyễn Tiêu lại đột nhiên trở nên rõ ràng.
Quan phục đỏ thẫm nạm vàng, lưng đeo một cái đai ngọc, đỉnh đầu đội mũ cánh chuồn, chân đạp một đôi ủng quan đen, có vẻ khá là bộ tịch……
Chỉ là tướng mạo hơi non một xíu.
Nếu thật sự trên quan trường ở cổ đại, bộ dạng mặt non không râu như này chắc chắn sẽ bị người ta xem thường, nhưng hiện tại cậu thần quang đầy người, vô cùng chói mắt, tự nhiên bỗng uy nghiêm lên.
Nguyễn Tiêu mở mắt ra, một thân thần quang chói mắt trong khoảnh khắc thu lại vào cơ thể, uy áp cũng suy yếu xuống. Cậu bước đi đến bên suối, soi chiếu thử bộ dáng của mình.
Quả nhiên, thần thân mới làm ra ngoại trừ thay đổi bộ quần áo ra, thật đúng là không có gì khác nữa hết.
Nguyễn Tiêu rất thất vọng.
Quan phục đỏ thăm thẳm tôn da cậu đến càng trắng, cũng làm nó càng thêm gà yếu, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, thật sự không quá ổn.
Tự hỏi trong chốc lát xong, Nguyễn Tiêu dùng thần lực cho ngưng tụ cho chính mình một cái mặt nạ quỷ đặc biệt dữ tợn màu xanh lá. Đeo lên mặt xong, cậu cúi đầu nhìn xem tay mình, lại làm một đôi bao tay móng vuốt to màu xanh lá khô mang lên.
Sau đó cậu lại soi xuống suối, vừa lòng gật gật đầu.
—— Đây mới là hình tượng làm việc mà Thành Hoàng gia nên có chứ lị!
Nguyễn Tiêu xoay người, cười nói với Đầu Trâu Mặt Ngựa dần dần đến gần, nói: "Tam Nương, chị Đàm, thế nào?"
Đàm Tố cùng Lý Tam Nương nhìn thấy hình tượng mới của cậu, âm thầm đều có chút buồn cười, nhưng các cô vì mặt mũi của Thành Hoàng gia, vẫn là nhịn xuống, đồng thời cong xuống cái eo to, cùng kêu lên chúc mừng: "Chúc mừng Thành Hoàng gia hoàn thành thần thân!"
Tay áo quan của Nguyễn Tiêu vung nhẹ, đỡ các cô lên — Không tồi, thần lực dùng thật sự thông thuận.
"Mấy hôm trước em mới vừa ăn một bữa ngon, hôm nay có chuyện vui lớn như này, lát nữa em lấy chút đồ ăn ngon cho các chị, các chị cũng ăn một bữa ngon lành nha." Cậu nhướng nhướng mày lên, "Trước kia em từng đáp ứng với Tam Nương, chị ấy giúp em làm việc em cho chị ấy ăn, kết quả cho tới nay thật sự bận quá, cũng chưa nhớ luôn. Hiện tại mọi người đều là người một nhà, hẳn là cũng không chậm ha?"
Lý Tam Nương đầu tiên là cười: "Không muộn không muộn." Sau đó cùng Đàm Tố nói, "Đa tạ Thành Hoàng gia!"
Nguyễn Tiêu đắc ý mà duỗi người, mũ cánh chuồn có hai cái cánh lung lay, cậu nghênh ngang đi một vòng xung quanh, trải nghiệm cảm giác đam mê chức quyền, mới nói: "Ta chuẩn bị dựng thần miếu ở nơi này, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Tuy rằng lúc ngưng tụ tượng thần xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết quả cuối cùng cũng còn tạm, biết đủ là vui rồi, nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều quá.
Hai nữ quỷ không nghĩ tới cậu đột nhiên đổi đề tài, liền nói: "Thành Hoàng gia, nơi này có chút hẻo lánh."
Nguyễn Tiêu lắc đầu, hai cánh trên đầu lại run run theo.
"Muốn chính là hẻo lánh." cậu nhớ ra, giải thích cho các cô, "Thần miếu này của ta không phải dùng bê tông cốt thép tạo ra, mà là ấn phụ biến ảo, dùng thần lực duy trì. Mặt ngoài nhìn rất thật, trên thực tế rút ra thần lực thì sẽ biến mất, nơi càng hẻo lánh càng tốt."
Đàm Tố hiểu ra trước, nói: "Ý của Thành Hoàng gia là, chỗ vắng vẻ ít người càng dễ làm người ta…" Đầu Trâu dịu dàng cười, "…… Mê tín, cũng có thể làm thần miếu xuất quỷ nhập thần, chế tạo thành truyền thuyết sơn dã."
Nguyễn Tiêu gật đầu nói: "Chính là ý này."
Lý Tam Nương cũng tỏ vẻ lý giải, nói: "Đều nghe Thành Hoàng gia… Vậy chúng ta hiện tại xây thần miếu lên hả?"
Nguyễn Tiêu do dự một chút, lắc đầu.
"Còn chưa gấp. Trước mắt thần lực còn không quá đủ dùng, cần trữ lại cứu người, từ từ rồi lại nói. Thần thân ta đã thành, hai người các ngươi ban ngày cũng đừng ở trong bình, đi ấn phụ xem tượng đất ta ngưng tụ, cũng tiện cho việc gia tăng thần lực của các ngươi."
Hai nữ quỷ rất vui lòng, làm thần sướng hơn làm quỷ nhiều, đương nhiên là càng mạnh càng tốt.
·
Sau khi có thần thân, Nguyễn Tiêu liền bắt đầu thích ứng, bởi vì không cần lại trừ tín ngưỡng trong Ấn Thành Hoàng nữa, thần thuật loại nào dùng bao nhiêu thần lực cậu phải nhanh chóng sờ soạng ra, phải nắm chắc trong lòng.
Trong lúc bận rộn, cậu lại lần nữa nhận được điện thoại của Tông Tử Nhạc.
Nguyễn Tiêu gặp mặt Tông Tử Nhạc ở chỗ cũ.
Sắc mặt Tông Tử Nhạc rất tiều tụy, sau khi thấy Nguyễn Tiêu thì nhếch miệng cười cười với cậu: "Học trưởng."
Nguyễn Tiêu vẫn luôn nhận được tín ngưỡng, đương nhiên biết nó vì sao lại trở nên như vậy, thở dài khuyên nó: "Dù cậu có lo lắng cũng đừng dày vò bản thân đến hỏng mất nhé."
Tông Tử Nhạc sửng sốt, nói: "Thành Hoàng gia nói với anh sao? Hai ngày nay em đều dốc hết sức dâng hương đó."
Nguyễn Tiêu gật đầu nói: "Thành Hoàng gia nói, mấy ngày nay cậu không biết ngày đêm mà kính nhang giúp ông ấy một đại ân, ông ấy đối với chuyện chị của cậu cũng càng nắm chắc hơn."
Tông Tử Nhạc vui vẻ, buột miệng thốt ra: "Thật sao anh?"
Nguyễn Tiêu cho nó một viên thuốc an thần, nói: "Cậu cứ yên tâm đi, đến lúc đó Thành Hoàng gia sẽ mang Đầu Trâu Mặt Ngựa cùng đi, nếu là có chuyện gì ngoài ý muốn, họ cũng có thể giúp đỡ."
Tông Tử Nhạc thở ra một hơi thật dài, nói: "Như vậy thật tốt quá."
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi: "Nghe nói các cậu bên kia, tổ chuyên gia đang nghiên cứu, có kết quả gì không?"
Tông Tử Nhạc đang muốn nói kĩ càng một câu việc này.
"Bọn họ kiểm tra rất nhiều lần rồi, đều nói là trái tim bởi vì nguyên nhân không rõ mà suy kiệt, nhưng rất kỳ quái, suy kiệt thì suy kiệt, nhưng không có phát hiện bất luận bệnh biến gì hết, cũng không có gì bóng dáng vật lạ, cho nên tổ chuyên gia bên kia vẫn là chỉ có thể trị liệu theo kiểu bảo thủ, không có lấy ra được một phương án xác định." Nó dừng một chút, "Thành Hoàng gia nói thế nào? Vốn dĩ lão nhân gia chưa báo mộng cho em thì em không nên hỏi nhiều, nhưng em quá sốt ruột, cho nên…… Học trưởng anh đừng chê em phiền, cũng xin lão nhân gia đừng trách móc."
Nguyễn Tiêu bừng tỉnh.
Cũng trách cậu, mỗi đêm cậu đều đóng dấu, không phát hiện chuyện gì dị thường, hơn nữa tín ngưỡng tích cóp đủ rồi cậu lại vội vàng ngưng tụ tượng thần, cũng không nhớ tới việc báo mộng cho Tông Tử Nhạc. Cho nên Tông Tử Nhạc vẫn luôn không biết Trần Úy Vũ cụ thể là bị tật xấu gì, chỉ biết Thành Hoàng gia có đủ tín ngưỡng là có thể trực tiếp giải quyết vấn đề mà thôi.
Cậu lắc đầu nói: "Cậu quan tâm bạn bè thì có gì mà trách móc? Thành Hoàng gia có đề cập với anh một lần, chị kia của cậu hoặc là trúng cổ, hoặc là chính là bị nguyền rủa, bởi vì không thể xác định rốt cuộc là loại nào, nên không nói tỉ mỉ với cậu… Có điều cổ là vật còn sống, nếu ký sinh trong tim, dù có nhỏ bé như thế nào cũng có thể kiểm tra ra không đúng, chỉ là cách chữa bệnh hơn phân nửa trị không được mà thôi. Hiện tại nếu tổ chuyên gia kiểm tra không ra dị vật, vậy hơn phân nửa là nguyền rủa. Thứ như nguyền rủa này vô hình vô ảnh, đối thuật sĩ mà nói vô cùng khó chơi."
Tông Tử Nhạc thấy kinh khủng.
"Nguyền rủa? Người nào không có việc gì tự dưng nguyền rủa chị Vũ Mao của em?" Nó nheo mắt, "Người tốt như chị Vũ Mao chưa từng trêu chọc ai, không phải là tên Tần Trọng kia làm chuyện gì, kết quả hại chị Vũ Mao đội nồi cho hắn đấy chứ đi……"
Nguyễn Tiêu nhớ tới chàng trai tinh anh kia thử hỏi: "Tần Trọng đó là?"
"Là bạn trai chị Vũ Mao." Tông Tử Nhạc rất khó chịu, nhưng vẫn bổ sung vài câu, "Thôi được rồi, em cũng chỉ đoán mò thôi, chỉ là thấy hắn phiền. Anh không biết đó thôi, tên kia lòng dạ quá hẹp hòi, vậy mà hoài nghi chị Vũ Mao thích đại ma vương, quả thực đúng là có bệnh."
Nguyễn Tiêu ngẩn người: "Thích học trưởng Tông á?"
Tông Tử Nhạc vội vàng giải thích một lần sự việc với cậu, lại nói: "Trước kia chị Vũ Mao ở gần bọn em lắm, thường xuyên chơi chung với nhau, bác gái cả rất thích chị ấy, nên nhận chị ấy làm con gái nuôi. Nghiêm khắc mà nói, chị Vũ Mao xem như em gái của đại ma vương. Khi em còn nhỏ yếu xìu à, hay bị người ta bắt nạt, chị chị Vũ Mao rất tuấn tú bảo vệ em, nên em làm con trùng theo đuôi chị ấy, vẫn luôn coi chị ấy như chị ruột. Sau đó Tần Trọng quen biết chị Vũ Mao nhất kiến chung tình, theo đuổi đa dạng đủ màu đủ kiểu, kết quả đuổi tới tay lại đối xử với chị Vũ Mao không tốt, làm hại chị Vũ Mao luôn áp lực chính mình. Ngay mấy ngày trước đó, chị Vũ Mao xảy ra chuyện lớn như vậy, tên Tần Trọng kia mới nói lời nói thật, hắn thế mà vẫn luôn hoài nghi chị Vũ Mao!"
Nguyễn Tiêu do dự trong chốc lát, vẫn là nói: "Chị cậu và học trưởng Tông cùng nhau lớn lên, liệu có thể nào trước kia cô ấy từng có hảo cảm với học trưởng Tông, Tần Trọng cũng biết chuyện này, sau đó mới hiểu lầm hay không?"
Tông Tử Nhạc chém đinh chặt sắt: "Không có khả năng!"
Nguyễn Tiêu khó hiểu nói: "Vì sao? Hai người bọn họ là cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, anh cậu cũng rất ưu tú, sinh ra cảm tình rất bình thường mà." Đặc biệt là Trần Úy Vũ nghe ra tính cách rất rộng rãi, cũng không phải lãnh đạm như Tông Tuế Trọng….
Tông Tử Nhạc bĩu môi nói: "Học trưởng, anh quá ngây thơ rồi. Nói anh nghe, khi còn nhỏ em đặc biệt sùng bái chị Vũ Mao, đặc biệt sợ hãi đại ma vương, nên muốn mời chị Vũ Mao làm chủ cho em PK với đại ma vương, kết quả chị Vũ Mao còn sợ hơn em nữa…… Đại ma vương quả thực chính là bóng ma tâm lý của cả thế hệ bọn em, chị Vũ Mao tuyệt đối không có khả năng thích đại ma vương! Với lại, em và chị Vũ Mao chính là không có gì giấu nhau, Tần Trọng chính là người đầu tiên chị Vũ Mao thích, là mối tình đầu. Nếu không phải chị Vũ Mao thích Tần Trọng như vậy, em cũng sẽ không bởi vì cảm thấy hắn đối chị Vũ Mao không bằng chị Vũ Mao đối với hắn mà phản cảm hắn vậy đâu."
Nó nói một đống lớn vòng tới vòng lui, Nguyễn Tiêu không tự chủ được mà tin, rồi lại nhịn không được nghĩ, không đến mức đó chứ, học trưởng Tông khá dễ ở chung mà, sao còn thành bóng ma tâm lý của một thế hệ luôn chứ? Này cũng quá khoa trương rồi.
****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Tông Tử Nhạc căm giận mà nói: "Tần Trọng chính là đồ óc heo! Bạn gái rốt cuộc thích ai mà cũng không biết?!"
Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ bàn, nói: "Chờ sau khi chị cậu tốt hơn rồi, vẫn là để cô ấy biết sự hiểu lầm này đi, nhưng ý tưởng của cậu thì đừng nhiều lời. Cô ấy có quyết định gì, cậu ủng hộ là được rồi."
Tông Tử Nhạc lẩm bẩm nói: "Sao anh nói chuyện y chang đại ma vương vậy, đại ma vương cũng kêu em đừng dính vào chuyện này."
Nguyễn Tiêu cười cười, không nói tiếp.
Vốn dĩ ấy à, chuyện cảm tình quá phức tạp, người ngoài làm thế nào cũng là người, trộn lẫn mù quáng vào làm chi.
Hai người không nói chuyện bao lâu, Tông Tử Nhạc liền gấp gáp mà đi mất. Nó vốn dĩ cũng là muốn tìm Nguyễn Tiêu hỏi thăm tình huống, hiện tại đã biết tin tức cụ thể hơn, đương nhiên nhanh chóng trở về tiếp tục dâng hương biểu thị thành kính chứ.
·
Nhìn theo Tông Tử Nhạc rời đi, Nguyễn Tiêu rảo bước chân, gọi taxi đi đến một con phố dân tục*.
(*tục trong tục lệ, không phải dân tộc nha.)
Đế Đô là một trong những thành phố phồn hoa nhất Hoa Quốc, hơn nữa bởi vì niên đại xa xăm, trên đường phố nào đó còn giữ lại phong tục tập quán truyền thống, còn đặc biệt sáng tạo ra một con đường như vậy.
Con đường này có các loại cửa hàngđồ cổ, thị trường đồ cũ, châu báu ngọc thạch và tác phẩm nghệ thuật vân vân, đương nhiên cũng có mấy cửa hàng nhang đèn lớn, cửa hàng quan tài… sẽ thu một ít thứ dân gian truyền xuống, các nhà cũng đều có vài món áp đáy hòm.
Nguyễn Tiêu mới vừa xuống xe, đã bị hơi người ập vào đầy mặt, đặc biệt tại thời gian chính ngọ này, thật là tràn đầy dương khí……
Không đi được bao xa liền có một cửa hàng nhang đèn, trong ngoài cửa hàng có rất nhiều đồ làm từ giấy, ngựa xe người nhà cái gì cần có đều có, bày chen chúc đến tràn đầy. Bên trong thờ phụng một bức tranh Chung Quỳ*, nhìn bút pháp là biết đồ cổ không biết cung phụng bao nhiêu năm rồi.
(*Chung Quỳ là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Từ xưa, những câu chuyện giáng yêu trừ ma của Chung Quỳ được nhiều người biết đến, gồm cả bùa chú, bát quái trận pháp hàng yêu phục ma, xem tướng mạo, bấm độn gieo quẻ.)
Nguyễn Tiêu liếc mắt nhìn vào trong một cái, có một người đàn ông khô gầy mặc áo ngắn đang ở sau quầy xếp giấy, cậu bèn gõ gõ cửa, nói: "Ông chủ, tôi muốn mua chút nhang đèn."
Ông chủ khô gầy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nhang gì đèn gì? Muốn bao nhiêu?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Chuyên dụng hiến tế quỷ thần, nhang một bó, ba cây nến sáp ong."
Ông chủ khô gầy vừa lúc xếp giấy trong tay xong, đặt chung với một đống bên cạnh, sau đó chắp tay sau lưng đứng lên, từ sau ngăn tủ lấy ra một bó nhang, nhìn sơ sơ có hơn trăm cây, lại lấy ra ba cây nến sáp ong to cỡ cánh tay, đặt chung với nhau.
"Nhanh 15 đồng, nến 5 đồng một cây, tổng 30." Trên mặt ông chủ không có nụ cười nào. Này cũng chẳng kỳ quái, đến đây mua đồ phần lớn là trong nhà có tang lễ, cũng không vui khi thấy ông cười. "Còn có que diêm loại tốt nhất, cậu cần không?"
Nguyễn Tiêu: "Lấy hai hộp đi."
Ông chủ lại lấy hai hộp diêm, nói: "Thêm một đồng."
Nguyễn Tiêu lấy di động ra chuyển khoản, ông chủ đẩy cho cậu một cái mã QR.
Chuyển 31 đồng qua, Nguyễn Tiêu dùng túi xách theo đồ đi ra ngoài, trước mặt đang có một người phụ nữ vội vàng tiến vào. Trên người phụ nữ mang theo một luồng hơi lạnh chết chóc, làm cậu nhịn không được nhìn thoáng qua —— không phát hiện cái gì không đúng cả.
Sau khi Nguyễn Tiêu đi ra vài bước, giọng người phụ nữ từ xa xa truyền đến.
"Ông chủ, nghe nói giấy tiền của ông chất lượng tốt, tôi muốn đặt một cái biệt thự xa hoa, ba chiếc siêu xe, mười người hầu nam nữ. Tiền không thành vấn đề, phải làm đến tốt nhất……"
Nguyễn Tiêu bừng tỉnh, có lẽ là người nhà cô ấy mới vừa qua đời, trở về nhìn qua nên dính chút âm khí. Cậu cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi đến đầu phố bắt xe —— còn vội vàng đi học đây này.
Hết chương 31.
Tông Tử Nhạc đi đến ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nâng tranh Thành Hoàng đứng ở một bên chỗ ngoặt, thấp giọng nói: "Thành Hoàng gia, tín nam đã tới rồi, nếu ngài cũng tới…… Dạ, trong phòng ICU, vị nằm trên giường bệnh kia chính là chị Úy Vũ. Ngài xem xem đi ạ?"
Trong ký túc xá đại học Đế Đô, Nguyễn Tiêu lẳng lặng ngồi trên thi thể, trong mắt quỷ chớp động ánh sáng nhạt.
Mượn dùng thần tính trong tranh Thành Hoàng, cậu rõ ràng mà thấy tất cả hành động của Tông Tử Nhạc, sau khi nghe thấy Tông Tử Nhạc nhỏ giọng nhắc mãi, cậu hạ quyết tâm trừ 30 tín ngưỡng —— Chỉ một thoáng, thần lực bao phủ lấy quỷ hồn Nguyễn Tiêu, thần tính lôi kéo mạnh, giây tiếp theo, bản tôn Thành Hoàng buông xuống trên tranh Thành Hoàng.
Nguyễn Tiêu đi ra từ tranh Thành Hoàng, trực tiếp xuyên tường, tiến vào trong phòng ICU.
Tông Tử Nhạc còn cẩn thận dè dặt mà nói chuyện với tranh Thành Hoàng, đột nhiên, nó giống như cảm giác có thứ gì giật giật.
Nó không khỏi sửng sốt, cẩn thận cầm ngay ngắn tranh Thành Hoàng, không có biến hóa gì.
Vừa rồi… là ảo giác sao?
·
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU trong bệnh viện thông thường sẽ có rất nhiều giường bệnh, nhưng phòng này giường ngủ không nhiều lắm, hơn nữa chỉ có một người bệnh, vài bác sĩ trực ban đều đang bận rộn, có người còn đang nhanh chóng phân tích tình trạng bệnh, cũng có người ngồi ở mép giường thời thời khắc khắc quan sát biểu hiện chỉ số trên dụng cụ.
Bên giường bệnh có hai người mặc trang phục phòng hộ đang ngồi, một người có điểm giống người bệnh nhưng tuổi tác lớn hơn, hẳn là mẹ của người bệnh; một người khác là đàn ông mặc vest phẳng phiu, mày nhíu chặt mà nhìn chằm chằm người bệnh, trong mắt đều là tơ máu, ắt hẳn là quan hệ gần gũi với người bệnh.
Nguyễn Tiêu đi đến trước giường bệnh, cúi đầu nhìn lại.
Người bệnh nhìn khoảng đầu hai mươi, mũi thẳng, khóe miệng hơi cong, ngày thường hẳn là một cô nàng rất làm người ta thích, nhưng mà hiện tại sắc mặt cô tái nhợt, mặt mày cũng bao phủ một tầng khí xanh làm người giật mình.
Liếc mắt một cái nhìn không ra tình huống cụ thể tình, Nguyễn Tiêu không do dự, trừ tín ngưỡng vọng khí cho cô —— trong phút chốc, một tảng lớn đỏ nhạt ánh vào mi mắt cậu.
Khí sắc đỏ nhạt, chủ bình an khỏe mạnh, người nhà phát đạt. Trên người cô gái này có khí như vậy, bản thân mệnh cách là không tồi, cho dù làm không được cực kỳ phú quý phát đạt thì cũng nhất định là giàu có khỏe mạnh, tuyệt đối có thể hạnh phúc cả đời.
Chỉ tiếc tảng lớn khí màu đỏ nhạt còn kèm theo lượng lớn tro đen, màu xám đơn thuần tỏ vẻ bệnh tật quấn thân cần trị liệu, mà xám mang theo đen… Đã nói lên bệnh này không phải tự nhiên sinh ra.
—— Cũng phải, nếu đỏ nhạt tỏ vẻ cả đời khỏe mạnh bình an, như vậy ngẫu nhiên sinh bệnh cũng chỉ là thường bị bệnh vặt thôi, nhưng hiện tại khí xám quá dày đặc, gần như chính là dấu hiệu bệnh nan y sắp chết.
Hiện tại phải làm chính là tìm kiếm "nguyên nhân bệnh", Nguyễn Tiêu nhớ tới suy tim mà Tông Tử Nhạc từng nhắc tới, nhanh chóng "nhìn" về hướng trái tim người bệnh—— quả nhiên, nơi đó có một điểm đen rất nhỏ, tràn ra khí đen nhè nhẹ, mỗi khi một tia khí đen quanh quẩn đều có rất nhiều khí xám tăng lên, chậm rãi ăn mòn khí cát* màu đỏ nhạt.
(*cát trong cát tường, ý chỉ may mắn)
Có thứ gì trong trái tim người bệnh ư? Trái tim là trung tâm duy trì hoạt động thân thể, trái tim bị thứ gì đó ký sinh, dẫn phát suy tim, từ đó sức sống thân thể xói mòn lượng lớn là chuyện đương nhiên……
Nguyễn Tiêu đi qua đi lại trong phòng bệnh, muốn từ "Lải nhải" tìm kiếm trường hợp có thể so sánh.
Tình huống như vậy trước kia cũng từng có, thông thường hoặc là nguyền rủa, hoặc là cổ*. Từ cổ chí kim, nguyền rủa và cổ đều là thiên biến vạn hóa chủng loại phong phú, nếu muốn giải trừ cũng vô cùng khó khăn……
(*cổ trong cổ trùng, một loài trùng độc ký sinh trong cơ thể người, các bạn xem linh dị chắc rành lắm rồi, mình khỏi giới thiệu thêm nữa nha)
Đi được một vòng rồi, Nguyễn Tiêu dừng lại.
May mắn, nguyền rủa và cổ đều có cấp bậc thấp hơn thần lực, đối với thuật sĩ bình thường mà nói có lẽ sẽ rất phiền toái, mà ở chỗ cậu đây việc cần suy xét cũng chỉ có vấn đề tín ngưỡng có đủ hay không thôi.
Tính tính toán toán, tuy rằng mỗi ngày tín ngưỡng thu vào không ít, nhưng tuần phố vọng khí cũng tiêu hao không ít, đến bây giờ cậu cũng chỉ tích cóp được hơn 3000 mà thôi.
"Lải nhải" nhắc tới, nguyền rủa càng phức tạp, cổ càng ác độc, thì giải trừ sẽ tiêu hao càng nhiều thần lực, nhưng thần lực này rốt cuộc phải dùng bao nhiêu…… Tình huống trước kia và hiện tại khác nhau, chỉ có thể để bản thân Nguyễn Tiêu tự châm chước.
Nguyễn Tiêu nghĩ, vì để ngừa chẳng may, vẫn là lại tích cóp thêm chút nữa đi. Bằng không nếu là lúc đang giải quyết vấn đề đột nhiên thần lực sạch bách, thứ này phản phệ một cái, người bệnh chỉ sợ cũng phải bị cậu hại chết. Nhưng cũng không thể hoàn toàn không phòng bị gì cả.
Hơi suy tư xong, cậu bèn ấn cái dấu lên trán người bệnh, cẩn thận quan sát.
Điểm đen đang phát ra khí đen nhanh chóng công kích vào con dấu, trên con dấu phát ra thần lực chống cự với khí đen, bị khí đen ăn mòn từng chút một…. Nhưng xem tình huống này, duy trì một ngày hẳn là không thành vấn đề, cậu lại mỗi đêm lại đây bổ sung thêm con dấu, hẳn là có thể tạm thời giữ được mạng của người bệnh.
Kế tiếp phải tận lực tích cóp tín ngưỡng nhiều hơn, tích cóp tín ngưỡng càng nhiều thì cậu nắm chắc lại càng lớn.
Vì thế, chờ sau khi Tông Tử Nhạc thức đến nửa đêm trở về, mới vừa ngủ thì lại được Thành Hoàng gia báo mộng.
Trong mộng, Thành Hoàng gia nói, tín đồ ơi, con nhanh nhanh thắp nhang nhiều vô.
·
Ngày hôm sau, Nguyễn Tiêu quyết định đi đến chỗ Tông Tử Nhạc nhìn xem tình huống. Để tránh hỏng việc, cậu không đi làm thêm, vẫn là thuê một phòng ở khách sạn gần đó, cũng như lần trước khóa trái cửa, sinh hồn rời thể xác, sau đó đi đến chỗ ở hiện giờ của Tông Tử Nhạc.
Tông Tử Nhạc đích xác rất thành kính, sau tối hôm qua được đến báo mộng, sáng tinh mơ nó liền đi mua dây nhang tốt nhất về, quỳ gối trên đệm hương bồ không ngừng dâng hương, cả cơm cũng chưa ăn, không ngừng hướng Thành Hoàng gia cầu nguyện.
Mớ nhang đó cháy thật sự rất nhanh, Nguyễn Tiêu cũng giống như nghe thấy được……
Đinh! Tín đồ của ngài hiến cho ngài 100 tín ngưỡng!
Đinh! Tín đồ của ngài hiến cho ngài 100 tín ngưỡng!
Đinh! Một trăm! Một trăm! Một trăm! Một trăm……
Thấy Tông Tử Nhạc cố gắng như vậy, Nguyễn Tiêu cũng không muốn cô phụ tín đồ, dứt khoát ngồi ở góc tường hồi ức nội dung của "lải nhải".
Rốt cuộc là cổ… hay là nguyền rủa đây?
Trường hợp tương tự cũng có vài cái, cậu chải vuốt qua từng cái một, loại bỏ những trường hợp hoàn toàn không khớp ra ngoài trước…… Kỳ thật, nếu không phải sợ thứ kia bị kích thích mà phản công, lúc ấy cậu đã dùng Ấn Thành Hoàng điều động thần lực đi kiểm tra trái tim Trần Úy Vũ rồi.
·
Tông Tử Nhạc bình quân nửa tiếng thắp nhang một lần, bất tri bất giác bảy tám tiếng đồng hồ qua đi, lúc Nguyễn Tiêu lấy lại tinh thần kiểm tra một cái, vậy mà ước chừng 1500 tín ngưỡng! Tông Tử Nhạc còn không có ý định dừng lại. Nhưng cứ mãi tiếp tục như vậy không tốt cho cơ thể, dù cậu có thiếu tín ngưỡng, cũng sẽ nghĩ đến sự khỏe mạnh của tín đồ trong lòng, cho nên liền nghĩ, có nên dứt khoát thúc giục ép tên nhóc này ngủ, sau đó báo mộng bảo nó ăn cơm hay không?
Vào thời điểm Nguyễn Tiêu chuẩn bị ra tay, có người mở cửa ra.
Nguyễn Tiêu lập tức bay qua nhìn thử——
Là Tông Tuế Trọng đã trở lại trước.
Nguyễn Tiêu đầu tiên là cứng đờ, sau đó gấp đến độ xoay quanh.
Tông Tuế Trọng đây là tiết tấu lập tức bắt tại trận Tông Tử Nhạc nha. Anh ta là bè lũ ngoan cố không tin quỷ thần đụng phải hiện trường mê tín loại nhỏ, Tông Tử Nhạc chỉ sợ muốn xong đời rồi.
Nhưng Tông Tuế Trọng cũng đã đến cửa phòng rồi, trong nhất thời nửa khắc này, Nguyễn Tiêu muốn làm chút gì nhắc nhở Tông Tử Nhạc cũng không còn kịp nữa, cuối cùng cậu lau mặt một cái, quay đầu xuyên tường ra ngoài.
…… Vẫn là chừa chút nhi mặt mũi cho tín đồ đi.
·
Tông Tuế Trọng bận rộn cả một ngày, chuyện có thể làm đều tận lực làm hết, mới trở lại biệt thự. Nhưng mà mới vừa vào cửa, anh đã ngửi được một mùi nhang khói nồng đậm, tức khắc bước chân nhanh hơn.
—— Thằng nhóc Tử Nhạc kia lại làm cái gì rồi?
Tông Tuế Trọng bước đi đến trước cửa phòng Tông Tử Nhạc, mùi nhang quả nhiên càng ngày càng nồng, anh gõ gõ cửa —— không có động tĩnh, sau đó anh nhíu mày một cái, vặn nắm cửa ra đi vào.
Trong phòng sương khói lượn lờ, một tấm tranh Thành Hoàng được dán trên mặt tường, phía dưới bày bàn thờ giản dị, trên cái lư hương không lớn đã tích rất nhiều tro nhang, còn có ba cây đang cháy ở bên trong, đã sắp cháy hết rồi.
Trước bàn thờ, Tông Tử Nhạc quỳ gối trên đệm hương bồ lẩm bẩm, trong tay còn cầm ba cây nhang, bên cạnh cũng là tăm nhan chồng chất, thật giống như bị thứ gì đó mê hoặc.
Sắc mặt Tông Tuế Trọng trầm xuống.
Tối hôm qua thằng nhóc này một hai phải hơn nửa đêm mang theo tranh Thành Hoàng đi gặp người bệnh, anh chỉ coi như em họ cầu một an ủi tâm lý, nhưng hôm nay anh đi ra ngoài cả ngày, chỉ chưa đến tám giờ đồng hồ, thằng nhóc này liền biến căn phòng thành như vậy, hiển nhiên là anh vừa đi liền bắt đầu thắp nhang rồi, từ buổi sáng vẫn luôn đốt tới tận bây giờ! Này thì quá mức bực bội.
Tông Tử Nhạc dâng hương quá chuyên tâm, căn bản không nghe được tiếng đập cửa của Tông Tử Nhạc, cũng không nghĩ tới hôm nay anh sẽ về sớm. Giờ khắc này, bóng ma đến từ đại ma vương bao phủ lấy người nó, nó trừng lớn mắt, nhảy dựng lên như con thỏ.
"Tuế… Tuế Trọng ca……"
Tông Tuế Trọng cũng không muốn tức giận lung tung, chỉ chỉ lư hương, hỏi: "Em làm gì vậy?"
Môi Tông Tử Nhạc ngập ngừng, không biết nên giải thích như thế nào.
Tông Tuế Trọng tôn trọng ý tưởng của người nhà, nhưng sẽ không cho phép bọn họ quá mức trầm mê, thấy Tông Tử Nhạc còn ấp úng như vậy, trong mắt rốt cuộc phát ra một luồng lửa giận.
"Dọn dẹp đi." Anh lạnh giọng nói.
Tông Tử Nhạc lập tức cự tuyệt.
"Không được!" Nó lập tức phát hiện lửa giận của đại ma vương, cũng không dám giấu diếm nữa mà nói ra hết toàn bộ, "Tuế Trọng ca, em là thật sự mơ thấy Thành Hoàng gia, Thành Hoàng gia nói ông ấy có thể giải quyết chuyện của chị Vũ Mao, nhưng vì bảo đảm xác suất thành công, yêu cầu em cho ông ấy càng nhiều tín ngưỡng, càng thành kính mà tình nguyện, cho nên em mới luôn thắp nhang cho lão nhân gia đó."
Tông Tuế Trọng mặt trầm như nước, làm người nhìn không ra cảm xúc của anh.
Tông Tử Nhạc nóng nảy, vội vàng nói: "Tuế Trọng ca, anh đừng không tin, là thật đó……" Nó nghĩ đến ông anh này cố chấp, lại nhanh chóng nói, "Cho dù có một chút xíu có thể là giả đi chăng nữa, em cũng chỉ là đốt nhiều nhang hơn chút thôi, cũng không thể coi là bị lừa bao lớn, không phải sao? Với lại em đã được Thành Hoàng gia báo mộng rất nhiều lần, chuyện này tuyệt đối không giả. Tuế Trọng ca, anh cũng ngẫm lại tâm tình của em đi, em không phải là anh, không có phương pháp gì có thể trợ giúp chị Vũ Mao, cho nên em nghĩ, em dùng biện pháp này, anh dùng biện pháp của anh, chúng ta hai bút cùng vẽ, không phải hy vọng lớn hơn nữa sao?"
Nhìn ra lòng em họ tràn đầy lo âu, đong đầy chân thành, biểu cảm của Tông Tuế Trọng rốt cuộc hòa hoãn xuống.
Nhưng mà ——
Ah báo cho: "Không thể trầm mê."
Tông Tử Nhạc lập tức bảo đảm: "Em nhất định không trầm mê! Em chỉ là…… Chỉ là mà muốn cố gắng hết lòng thành thôi."
Tông Tuế Trọng nhìn Tông Tử Nhạc thật sâu, xoay người đi ra ngoài.
Tông Tử Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này nó chính là vì Thành Hoàng gia phân phó nên đối kháng với đại ma vương, hy vọng đại ma vương đừng ghi tạc vụ này trong lòng à nha, bằng không chờ chuyện này đi qua, chắc chắn còn sẽ sau thu tính sổ……
·
Nguyễn Tiêu cũng không đi xa, sau khi đứng ngoài cửa trong chốc lát thì thấy Tông Tuế Trọng ra tới, còn giúp đóng cửa phòng lại… Ý, này không giống tính cách Tông Tuế Trọng à nha.
Cậu có chút hồ nghi, lại lần nữa xuyên tường đi vào.
【 Đinh! Tín đồ của ngài hiến cho ngài 100 tín ngưỡng! 】
Lại một trăm tín ngưỡng tới tay, Tông Tử Nhạc vừa vặn cắm vào ba cây nhang mới.
Vậy mà còn dám tiếp tục? Xem ra Tông Tuế Trọng là thật sự mặc kệ? Cũng không biết Tông Tử Nhạc làm sao thuyết phục anh ta nữa.
Có điều Nguyễn Tiêu cũng không nghĩ nhiều, cậu ngồi ở góc tường, tiếp tục hồi ức "lải nhải", tiếp tục suy nghĩ.
·
Động tác của Tông gia rất nhanh, đừng nhìn chuyện này tổng thể là Tông Tuế Trọng đang sắp xếp, những người khác trong Tông gia cũng ngầm giúp đỡ không ít, cho nên rất nhanh liền thuận lợi thành lập tổ chuyên gia, cũng bắt đầu nghiên cứu chứng bệnh của Trần Úy Vũ.
Thứ hai Nguyễn Tiêu tiếp tục bắt đầu đi học, Tông Tử Nhạc cũng đi học bình thường, nhưng giữa trưa tối khuya đều sẽ rút ra hết thảy thời gian có thể rút ra tiếp tục đốt nhang. Cứ như vậy hiệu suất đương nhiên so ra kém thắp nhang cả ngày —— chủ nhật ngày đó Tông Tử Nhạc tổng cộng cung cấp cho Nguyễn Tiêu 3600 tín ngưỡng, nhưng bắt đầu từ thứ hai, mỗi ngày nó có thể cung cấp khoảng 1200.
Ba bốn ngày sau, Nguyễn Tiêu được đến hơn 7000 tín ngưỡng, hơn nữa tích cóp từ trước kia cộng thêm những tín đồ khác cung cấp mỗi ngày, vậy mà đã có hơn 10 ngàn. Chuyện này làm cậu thấy kinh ngạc, cậu không nghĩ tới Tông Tử Nhạc có thể làm đến tình trạng này, thế mà gần như lấy sức mạnh bản thân gom đủ cho cậu số lượng để ngưng tụ tượng thần rồi!
Không sai, khi tín ngưỡng tích cóp đến một vạn, Nguyễn Tiêu làm Thành Hoàng sẽ có thể ngưng tụ ra một pho tượng thần trong Ấn Thành Hoàng, cũng chính là bộ dáng sau này cậu hiện hóa thần thân. Chờ sau khi tượng thần được ngưng tụ, cậu sẽ không cần phải trừ tín ngưỡng trong Ấn Thành Hoàng nữa, tín ngưỡng sẽ trực tiếp hội tụ đến tượng thần, trực tiếp chuyển hóa thành thần lực trong thân thể cậu, được cậu sử dụng trực tiếp.
Nói cách khác, trước kia Nguyễn Tiêu là dạng như này ——
Muốn vọng khí, trừ tín ngưỡng đi vọng;
Muốn vẽ bùa, trừ tín ngưỡng đi đóng dấu;
Muốn tuần phố, trừ tín ngưỡng đi ngưng tụ cờ đen cuốn quỷ bay bay……
Như vậy sau khi ngưng tụ tượng thần sẽ biến thành ——
Muốn vọng khí, trực tiếp xem, tiêu hao một ít thần lực;
Muốn vẽ bùa, trực tiếp vẽ, tự nhiên hữu hiệu, tiêu hao một ít thần lực;
Muốn tuần phố, trực tiếp ngưng tụ cờ đen cuốn quỷ bay bay, vẫn là tiêu hao một ít thần lực……
Hơn nữa độ thuần thục khi sử dụng thần lực của Nguyễn Tiêu càng cao, sử dụng lên sẽ càng tinh tế, không thô ráp cứng nhắc như trước kia nữa. Về vấn đề trái tim của Trần Úy Vũ cũng không là tự mình chi phối thần lực càng tốt hơn, ít nhiều tùy tâm.
·
Nơi một dãy núi thấp thoáng ở vùng ngoại ô Đế Đô, ngoại trừ những phong cảnh danh thắng ra, đại đa số vẫn là không có tên tuổi gì.
Nửa đêm, Nguyễn Tiêu dùng cờ đen bọc mấy con quỷ, như gió xoáy thổi mạnh đến dãy núi, lại mang theo bọn họ lượn vòng một hồi khắp nơi, rốt cuộc mới dừng lại ở trước một sơn cốc hẻo lánh ít dấu chân người.
Xung quanh rất yên tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng sói tru truyền đến từ sâu trong núi phương xa, dưới ánh trăng bao phủ sương trắng, không khí phá lệ túc mục.
Đàm Tố, Lý Tam Nương, còn có Miêu Tiểu Hằng đứng ở phía sau Nguyễn Tiêu, đều rất an tĩnh.
Trong sơn cốc có một dòng suối uốn lượn chảy ra ào ạt, vài người theo đi vào, vẫn luôn đi đến cuối dòng suối.
Nguyễn Tiêu nhìn nhìn bốn phía, xoay người nói: "Tam Nương, chị Đàm, các chị dùng thần thân thay em hộ pháp, Tiểu Hằng em ở trong bình đừng ra tới." Trên mặt cậu lộ ra tươi cười, "Em muốn ngưng tụ tượng thần."
Hai nữ quỷ liếc nhau, trên mặt cũng đều là vui vẻ.
"Thật sao? Chúc mừng Thành Hoàng gia!"
Nguyễn Tiêu gật gật đầu nói: "Tín ngưỡng đủ rồi." Cậu vỗ vỗ bé tiểu quỷ mắt to, nói, "Tiểu Hằng là cô hồn dã quỷ, quỷ thể suy yếu, chắc chắn chịu không nổi ánh sáng thần quang của tượng thần. Anh vốn dĩ muốn để em lại trong ký túc xá, sau thì ngẫm lại, đây cũng coi như là một thời khắc quan trọng trong cuộc đời anh, để lại em thì không tốt lắm. Em ở trong bình thành thành thật thật, hẳn là sẽ không có việc gì đâu, nhưng nhất định đừng ra thăm dò, biết không?"
Miêu Tiểu Hằng lập tức lùi về bình nhỏ, chớp mắt quỷ to đùng nói: "Dạ!"
Hai nữ quỷ nhịn không được cười, sau khi liếc nhau thì dậm chân một cái, liền biến thành Đầu Trâu Mặt Ngựa. Hai người các cô một người cầm cương xoa, một người cầm móc sắt, một trái một phải đứng ở hai bên, giống như là hai vị môn thần.
Nguyễn Tiêu thu hồi tầm mắt, hít sâu, lấy Ấn Thành Hoàng ra.
Ấn chứa đựng trên một vạn tín ngưỡng, hiện tại cậu đang ngẫm xem, cần ngưng tụ ra thần thân ở dạng nào mới có lực uy hiếp nhất…… Phải biết rằng, bộ dáng thần thân một khi xác định, sau này có khi sẽ không đổi được.
Chậm rãi suy tư, Nguyễn Tiêu nhắm lại mắt, Ấn Thành Hoàng trong tay cậu tản ra thần quang mênh mông, cùng lúc đó, trên quỷ thể của cậu cũng tản ra ánh sáng đồng dạng.
Trong Ấn Thành Hoàng, ấn phụ đang treo giữa không trung.
Không gian ấn phụ rất rộng lớn, tượng thần Đầu Trâu Mặt Ngựa vốn đang đứng sừng sững nặng nề mà tránh lui ra sau, sau đó hướng tới vị tri trung tâm cung kính quỳ xuống.
Giây tiếp theo, cứ như là bị thứ gì đó hấp dẫn, tín ngưỡng loãng rơi rụng ở khắp nơi trong Ấn Thành Hoàng không ngừng hội tụ tại ấn phụ, lại tụ tập ở vị trí trung tâm ấn phụ, tụ tập đến càng ngày càng nhiều, dần dần liền hình thành hình dáng như một con người.
Trong đầu Nguyễn Tiêu hiện lên rất nhiều ý tưởng.
Chẳng hạn như, lúc trước cậu không đủ dinh dưỡng, chiều cao chưa đến 1 mét 8, dù có cao thêm nữa cũng sẽ khoảng đầu 1m8 chứ không hơn được nữa, vậy độ cao thần thân không bằng phải cao lên, kiểu gì cũng cỡ 2 mét đi… Lại chẳng hạn như gương mặt cậu quá là tiểu bạch kiểm, nhìn như trẻ chưa lớn, dường như không hề có sự uy hiếp, cho nên mặt của thần thân nên khủng bố như thế nào……
Theo tín ngưỡng không ngừng mà rót vào, hình người cũng càng ngày càng rõ ràng, rốt cuộc cũng chậm rãi hình thành thật thể.
Thành công!
Nguyễn Tiêu cao hứng mà nhìn qua, sau đó, tươi cười trên mặt cứng đờ.
Tượng thần là tượng đất, xám xịt —— cái này bình thường, một vạn tín ngưỡng ngưng tụ ra tới chính là tượng đất đơn sơ nhất.
Tượng đất mặc quan phục, trên đầu đội mũ cánh chuồn, đường cong cũng điêu khắc thật sự thô ráp —— cái này cũng bình thường, còn trông cậy vào tượng đất có thể có thủ nghệ tốt gì sao?
Tượng đất là ngồi dưới đất —— cái này vẫn bình thường, dù sao ghế dựa nghi thức gì đó đều là vật ngoài thân mà, chính cậu cũng quên làm, sau này tùy thời có thể cải tiến.
Nhưng! Cậu không phải mắt đui, độ cao tượng đất đang ngồi này, có thể được hai mét chắc? Hơn nữa mặt tượng đất rõ ràng vẫn là chính mặt cậu, căn bản không phải mặt quỷ khủng bố như cậu đã tưởng tượng. Thần thân dạng như này, sau khi hiện hóa ra còn có uy nghiêm gì đáng nói nữa?
Nguyễn Tiêu cảm thấy thật nghẹn ức.
"Lải nhải" rõ ràng nói, Thành Hoàng gia có thể dựa vào tâm ý của mình ngưng tụ ra tượng thần, sao tự nhiên tới cậu thì không được? Khi dễ người ta phải không! Nhưng… nhưng cũng không đến mức đó chứ?
Cố gắng bình tĩnh lại, Nguyễn Tiêu nhíu mày tỉ mỉ mà hồi ức lại dáng vẻ thần thân của các Thành Hoàng đời trước.
Ặc, những tượng Thành Hoàng đó tuy tạo hình đều có sự khác biệt, nhưng đại thể đặc thù vẫn không khác con người thật của họ là bao, khác biệt thường biểu hiện ở màu sắc làn da, chi tiết nhỏ đắp tượng, mặt mũi hơi khác chút…. Còn vụ biến 1 mét 8 thành hai mét, mặt người biến thành mặt quỷ như này thì chưa từng có…… Cho nên nói, cái gọi là có thể dựa vào tâm ý của mình ngưng tụ tượng thần, ý chỉ thật ra là vậy thôi hả?
Này cũng chỉ có thể trách cậu ngay từ đầu thấy cái gì nghe theo tâm ý thì vui mừng thấy bà cố, không cẩn thận phân tích, bằng không dù cậu không đổi được cái khác, chỉ đổi da trắng thành da đen, mặt mũi rắn rỏi một chút, lại làm thần thân đô hơn một vòng cũng tốt mà.
Nguyễn Tiêu khó chịu mà phun ra một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ được liên hệ vi diệu giữa tượng thần và chính mình.
Từ giờ trở đi, pho tượng thần này chính là căn bản của Nguyễn Tiêu. Chỉ cần có tượng thần ở, cho dù thần thân cậu bị tổn hại cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với cậu. Tượng thần tràn đầy bao nhiêu thần lực thì thần thân của cậu có thể tự do sử dụng bấy nhiêu thần lực, hiện tại… cậu có thể cảm giác được, thần thân của mình đang dần chuyển hóa mà thành.
·
Bên ngoài Ấn Thành Hoàng, Đầu Trâu Mặt Ngựa canh giữ bên Nguyễn Tiêu, nhìn cậu nâng Ấn Thành Hoàng đứng yên tại chỗ, nhắm hai mắt giống như nhập định, cũng không dám làm ra một chút động tĩnh, e sợ quấy rầy đến cậu.
Dần dần, trên người Nguyễn Tiêu xuất hiện thần quang, thần quang rất nhanh dày đặc lên, bao vây lấy cậu, cứ như gột rửa cậu từ trong ra ngoài một lần.
Hai nữ quỷ đã là quỷ thần, những thần quang đó chiếu rọi lên người các cô, ngay từ đầu còn rất thoải mái. Nhưng sau khi thần quang càng ngày càng dày đặc, uy nghiêm cũng càng ngày càng nặng, mang đến áp lực cũng càng lúc càng lớn, các cô cũng không thể không thối lui về phía sau, thẳng đến lui ra phía sau hơn 10 mét mới miễn cưỡng thừa nhận nổi.
Cùng lúc đó, các cô không tự chủ được mà quỳ một gối xuống đất, cùng tượng thần ở ấn phụ cúi đầu thật sâu, tựa hồ như đang nghênh đón cái gì……
Hơn mười phút trôi qua, thần quang đã mãnh liệt đến đã làm người nhìn không thấy dung mạo cậu nữa, thậm chí dần dần khuếch tán, chiếu sáng ra bốn phía —— thẳng đến khi vầng sáng đều ánh đến nửa sơn cốc thành một mảnh sáng ngời, bộ dáng Nguyễn Tiêu lại đột nhiên trở nên rõ ràng.
Quan phục đỏ thẫm nạm vàng, lưng đeo một cái đai ngọc, đỉnh đầu đội mũ cánh chuồn, chân đạp một đôi ủng quan đen, có vẻ khá là bộ tịch……
Chỉ là tướng mạo hơi non một xíu.
Nếu thật sự trên quan trường ở cổ đại, bộ dạng mặt non không râu như này chắc chắn sẽ bị người ta xem thường, nhưng hiện tại cậu thần quang đầy người, vô cùng chói mắt, tự nhiên bỗng uy nghiêm lên.
Nguyễn Tiêu mở mắt ra, một thân thần quang chói mắt trong khoảnh khắc thu lại vào cơ thể, uy áp cũng suy yếu xuống. Cậu bước đi đến bên suối, soi chiếu thử bộ dáng của mình.
Quả nhiên, thần thân mới làm ra ngoại trừ thay đổi bộ quần áo ra, thật đúng là không có gì khác nữa hết.
Nguyễn Tiêu rất thất vọng.
Quan phục đỏ thăm thẳm tôn da cậu đến càng trắng, cũng làm nó càng thêm gà yếu, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, thật sự không quá ổn.
Tự hỏi trong chốc lát xong, Nguyễn Tiêu dùng thần lực cho ngưng tụ cho chính mình một cái mặt nạ quỷ đặc biệt dữ tợn màu xanh lá. Đeo lên mặt xong, cậu cúi đầu nhìn xem tay mình, lại làm một đôi bao tay móng vuốt to màu xanh lá khô mang lên.
Sau đó cậu lại soi xuống suối, vừa lòng gật gật đầu.
—— Đây mới là hình tượng làm việc mà Thành Hoàng gia nên có chứ lị!
Nguyễn Tiêu xoay người, cười nói với Đầu Trâu Mặt Ngựa dần dần đến gần, nói: "Tam Nương, chị Đàm, thế nào?"
Đàm Tố cùng Lý Tam Nương nhìn thấy hình tượng mới của cậu, âm thầm đều có chút buồn cười, nhưng các cô vì mặt mũi của Thành Hoàng gia, vẫn là nhịn xuống, đồng thời cong xuống cái eo to, cùng kêu lên chúc mừng: "Chúc mừng Thành Hoàng gia hoàn thành thần thân!"
Tay áo quan của Nguyễn Tiêu vung nhẹ, đỡ các cô lên — Không tồi, thần lực dùng thật sự thông thuận.
"Mấy hôm trước em mới vừa ăn một bữa ngon, hôm nay có chuyện vui lớn như này, lát nữa em lấy chút đồ ăn ngon cho các chị, các chị cũng ăn một bữa ngon lành nha." Cậu nhướng nhướng mày lên, "Trước kia em từng đáp ứng với Tam Nương, chị ấy giúp em làm việc em cho chị ấy ăn, kết quả cho tới nay thật sự bận quá, cũng chưa nhớ luôn. Hiện tại mọi người đều là người một nhà, hẳn là cũng không chậm ha?"
Lý Tam Nương đầu tiên là cười: "Không muộn không muộn." Sau đó cùng Đàm Tố nói, "Đa tạ Thành Hoàng gia!"
Nguyễn Tiêu đắc ý mà duỗi người, mũ cánh chuồn có hai cái cánh lung lay, cậu nghênh ngang đi một vòng xung quanh, trải nghiệm cảm giác đam mê chức quyền, mới nói: "Ta chuẩn bị dựng thần miếu ở nơi này, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Tuy rằng lúc ngưng tụ tượng thần xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết quả cuối cùng cũng còn tạm, biết đủ là vui rồi, nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều quá.
Hai nữ quỷ không nghĩ tới cậu đột nhiên đổi đề tài, liền nói: "Thành Hoàng gia, nơi này có chút hẻo lánh."
Nguyễn Tiêu lắc đầu, hai cánh trên đầu lại run run theo.
"Muốn chính là hẻo lánh." cậu nhớ ra, giải thích cho các cô, "Thần miếu này của ta không phải dùng bê tông cốt thép tạo ra, mà là ấn phụ biến ảo, dùng thần lực duy trì. Mặt ngoài nhìn rất thật, trên thực tế rút ra thần lực thì sẽ biến mất, nơi càng hẻo lánh càng tốt."
Đàm Tố hiểu ra trước, nói: "Ý của Thành Hoàng gia là, chỗ vắng vẻ ít người càng dễ làm người ta…" Đầu Trâu dịu dàng cười, "…… Mê tín, cũng có thể làm thần miếu xuất quỷ nhập thần, chế tạo thành truyền thuyết sơn dã."
Nguyễn Tiêu gật đầu nói: "Chính là ý này."
Lý Tam Nương cũng tỏ vẻ lý giải, nói: "Đều nghe Thành Hoàng gia… Vậy chúng ta hiện tại xây thần miếu lên hả?"
Nguyễn Tiêu do dự một chút, lắc đầu.
"Còn chưa gấp. Trước mắt thần lực còn không quá đủ dùng, cần trữ lại cứu người, từ từ rồi lại nói. Thần thân ta đã thành, hai người các ngươi ban ngày cũng đừng ở trong bình, đi ấn phụ xem tượng đất ta ngưng tụ, cũng tiện cho việc gia tăng thần lực của các ngươi."
Hai nữ quỷ rất vui lòng, làm thần sướng hơn làm quỷ nhiều, đương nhiên là càng mạnh càng tốt.
·
Sau khi có thần thân, Nguyễn Tiêu liền bắt đầu thích ứng, bởi vì không cần lại trừ tín ngưỡng trong Ấn Thành Hoàng nữa, thần thuật loại nào dùng bao nhiêu thần lực cậu phải nhanh chóng sờ soạng ra, phải nắm chắc trong lòng.
Trong lúc bận rộn, cậu lại lần nữa nhận được điện thoại của Tông Tử Nhạc.
Nguyễn Tiêu gặp mặt Tông Tử Nhạc ở chỗ cũ.
Sắc mặt Tông Tử Nhạc rất tiều tụy, sau khi thấy Nguyễn Tiêu thì nhếch miệng cười cười với cậu: "Học trưởng."
Nguyễn Tiêu vẫn luôn nhận được tín ngưỡng, đương nhiên biết nó vì sao lại trở nên như vậy, thở dài khuyên nó: "Dù cậu có lo lắng cũng đừng dày vò bản thân đến hỏng mất nhé."
Tông Tử Nhạc sửng sốt, nói: "Thành Hoàng gia nói với anh sao? Hai ngày nay em đều dốc hết sức dâng hương đó."
Nguyễn Tiêu gật đầu nói: "Thành Hoàng gia nói, mấy ngày nay cậu không biết ngày đêm mà kính nhang giúp ông ấy một đại ân, ông ấy đối với chuyện chị của cậu cũng càng nắm chắc hơn."
Tông Tử Nhạc vui vẻ, buột miệng thốt ra: "Thật sao anh?"
Nguyễn Tiêu cho nó một viên thuốc an thần, nói: "Cậu cứ yên tâm đi, đến lúc đó Thành Hoàng gia sẽ mang Đầu Trâu Mặt Ngựa cùng đi, nếu là có chuyện gì ngoài ý muốn, họ cũng có thể giúp đỡ."
Tông Tử Nhạc thở ra một hơi thật dài, nói: "Như vậy thật tốt quá."
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi: "Nghe nói các cậu bên kia, tổ chuyên gia đang nghiên cứu, có kết quả gì không?"
Tông Tử Nhạc đang muốn nói kĩ càng một câu việc này.
"Bọn họ kiểm tra rất nhiều lần rồi, đều nói là trái tim bởi vì nguyên nhân không rõ mà suy kiệt, nhưng rất kỳ quái, suy kiệt thì suy kiệt, nhưng không có phát hiện bất luận bệnh biến gì hết, cũng không có gì bóng dáng vật lạ, cho nên tổ chuyên gia bên kia vẫn là chỉ có thể trị liệu theo kiểu bảo thủ, không có lấy ra được một phương án xác định." Nó dừng một chút, "Thành Hoàng gia nói thế nào? Vốn dĩ lão nhân gia chưa báo mộng cho em thì em không nên hỏi nhiều, nhưng em quá sốt ruột, cho nên…… Học trưởng anh đừng chê em phiền, cũng xin lão nhân gia đừng trách móc."
Nguyễn Tiêu bừng tỉnh.
Cũng trách cậu, mỗi đêm cậu đều đóng dấu, không phát hiện chuyện gì dị thường, hơn nữa tín ngưỡng tích cóp đủ rồi cậu lại vội vàng ngưng tụ tượng thần, cũng không nhớ tới việc báo mộng cho Tông Tử Nhạc. Cho nên Tông Tử Nhạc vẫn luôn không biết Trần Úy Vũ cụ thể là bị tật xấu gì, chỉ biết Thành Hoàng gia có đủ tín ngưỡng là có thể trực tiếp giải quyết vấn đề mà thôi.
Cậu lắc đầu nói: "Cậu quan tâm bạn bè thì có gì mà trách móc? Thành Hoàng gia có đề cập với anh một lần, chị kia của cậu hoặc là trúng cổ, hoặc là chính là bị nguyền rủa, bởi vì không thể xác định rốt cuộc là loại nào, nên không nói tỉ mỉ với cậu… Có điều cổ là vật còn sống, nếu ký sinh trong tim, dù có nhỏ bé như thế nào cũng có thể kiểm tra ra không đúng, chỉ là cách chữa bệnh hơn phân nửa trị không được mà thôi. Hiện tại nếu tổ chuyên gia kiểm tra không ra dị vật, vậy hơn phân nửa là nguyền rủa. Thứ như nguyền rủa này vô hình vô ảnh, đối thuật sĩ mà nói vô cùng khó chơi."
Tông Tử Nhạc thấy kinh khủng.
"Nguyền rủa? Người nào không có việc gì tự dưng nguyền rủa chị Vũ Mao của em?" Nó nheo mắt, "Người tốt như chị Vũ Mao chưa từng trêu chọc ai, không phải là tên Tần Trọng kia làm chuyện gì, kết quả hại chị Vũ Mao đội nồi cho hắn đấy chứ đi……"
Nguyễn Tiêu nhớ tới chàng trai tinh anh kia thử hỏi: "Tần Trọng đó là?"
"Là bạn trai chị Vũ Mao." Tông Tử Nhạc rất khó chịu, nhưng vẫn bổ sung vài câu, "Thôi được rồi, em cũng chỉ đoán mò thôi, chỉ là thấy hắn phiền. Anh không biết đó thôi, tên kia lòng dạ quá hẹp hòi, vậy mà hoài nghi chị Vũ Mao thích đại ma vương, quả thực đúng là có bệnh."
Nguyễn Tiêu ngẩn người: "Thích học trưởng Tông á?"
Tông Tử Nhạc vội vàng giải thích một lần sự việc với cậu, lại nói: "Trước kia chị Vũ Mao ở gần bọn em lắm, thường xuyên chơi chung với nhau, bác gái cả rất thích chị ấy, nên nhận chị ấy làm con gái nuôi. Nghiêm khắc mà nói, chị Vũ Mao xem như em gái của đại ma vương. Khi em còn nhỏ yếu xìu à, hay bị người ta bắt nạt, chị chị Vũ Mao rất tuấn tú bảo vệ em, nên em làm con trùng theo đuôi chị ấy, vẫn luôn coi chị ấy như chị ruột. Sau đó Tần Trọng quen biết chị Vũ Mao nhất kiến chung tình, theo đuổi đa dạng đủ màu đủ kiểu, kết quả đuổi tới tay lại đối xử với chị Vũ Mao không tốt, làm hại chị Vũ Mao luôn áp lực chính mình. Ngay mấy ngày trước đó, chị Vũ Mao xảy ra chuyện lớn như vậy, tên Tần Trọng kia mới nói lời nói thật, hắn thế mà vẫn luôn hoài nghi chị Vũ Mao!"
Nguyễn Tiêu do dự trong chốc lát, vẫn là nói: "Chị cậu và học trưởng Tông cùng nhau lớn lên, liệu có thể nào trước kia cô ấy từng có hảo cảm với học trưởng Tông, Tần Trọng cũng biết chuyện này, sau đó mới hiểu lầm hay không?"
Tông Tử Nhạc chém đinh chặt sắt: "Không có khả năng!"
Nguyễn Tiêu khó hiểu nói: "Vì sao? Hai người bọn họ là cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, anh cậu cũng rất ưu tú, sinh ra cảm tình rất bình thường mà." Đặc biệt là Trần Úy Vũ nghe ra tính cách rất rộng rãi, cũng không phải lãnh đạm như Tông Tuế Trọng….
Tông Tử Nhạc bĩu môi nói: "Học trưởng, anh quá ngây thơ rồi. Nói anh nghe, khi còn nhỏ em đặc biệt sùng bái chị Vũ Mao, đặc biệt sợ hãi đại ma vương, nên muốn mời chị Vũ Mao làm chủ cho em PK với đại ma vương, kết quả chị Vũ Mao còn sợ hơn em nữa…… Đại ma vương quả thực chính là bóng ma tâm lý của cả thế hệ bọn em, chị Vũ Mao tuyệt đối không có khả năng thích đại ma vương! Với lại, em và chị Vũ Mao chính là không có gì giấu nhau, Tần Trọng chính là người đầu tiên chị Vũ Mao thích, là mối tình đầu. Nếu không phải chị Vũ Mao thích Tần Trọng như vậy, em cũng sẽ không bởi vì cảm thấy hắn đối chị Vũ Mao không bằng chị Vũ Mao đối với hắn mà phản cảm hắn vậy đâu."
Nó nói một đống lớn vòng tới vòng lui, Nguyễn Tiêu không tự chủ được mà tin, rồi lại nhịn không được nghĩ, không đến mức đó chứ, học trưởng Tông khá dễ ở chung mà, sao còn thành bóng ma tâm lý của một thế hệ luôn chứ? Này cũng quá khoa trương rồi.
****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Tông Tử Nhạc căm giận mà nói: "Tần Trọng chính là đồ óc heo! Bạn gái rốt cuộc thích ai mà cũng không biết?!"
Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ bàn, nói: "Chờ sau khi chị cậu tốt hơn rồi, vẫn là để cô ấy biết sự hiểu lầm này đi, nhưng ý tưởng của cậu thì đừng nhiều lời. Cô ấy có quyết định gì, cậu ủng hộ là được rồi."
Tông Tử Nhạc lẩm bẩm nói: "Sao anh nói chuyện y chang đại ma vương vậy, đại ma vương cũng kêu em đừng dính vào chuyện này."
Nguyễn Tiêu cười cười, không nói tiếp.
Vốn dĩ ấy à, chuyện cảm tình quá phức tạp, người ngoài làm thế nào cũng là người, trộn lẫn mù quáng vào làm chi.
Hai người không nói chuyện bao lâu, Tông Tử Nhạc liền gấp gáp mà đi mất. Nó vốn dĩ cũng là muốn tìm Nguyễn Tiêu hỏi thăm tình huống, hiện tại đã biết tin tức cụ thể hơn, đương nhiên nhanh chóng trở về tiếp tục dâng hương biểu thị thành kính chứ.
·
Nhìn theo Tông Tử Nhạc rời đi, Nguyễn Tiêu rảo bước chân, gọi taxi đi đến một con phố dân tục*.
(*tục trong tục lệ, không phải dân tộc nha.)
Đế Đô là một trong những thành phố phồn hoa nhất Hoa Quốc, hơn nữa bởi vì niên đại xa xăm, trên đường phố nào đó còn giữ lại phong tục tập quán truyền thống, còn đặc biệt sáng tạo ra một con đường như vậy.
Con đường này có các loại cửa hàngđồ cổ, thị trường đồ cũ, châu báu ngọc thạch và tác phẩm nghệ thuật vân vân, đương nhiên cũng có mấy cửa hàng nhang đèn lớn, cửa hàng quan tài… sẽ thu một ít thứ dân gian truyền xuống, các nhà cũng đều có vài món áp đáy hòm.
Nguyễn Tiêu mới vừa xuống xe, đã bị hơi người ập vào đầy mặt, đặc biệt tại thời gian chính ngọ này, thật là tràn đầy dương khí……
Không đi được bao xa liền có một cửa hàng nhang đèn, trong ngoài cửa hàng có rất nhiều đồ làm từ giấy, ngựa xe người nhà cái gì cần có đều có, bày chen chúc đến tràn đầy. Bên trong thờ phụng một bức tranh Chung Quỳ*, nhìn bút pháp là biết đồ cổ không biết cung phụng bao nhiêu năm rồi.
(*Chung Quỳ là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Từ xưa, những câu chuyện giáng yêu trừ ma của Chung Quỳ được nhiều người biết đến, gồm cả bùa chú, bát quái trận pháp hàng yêu phục ma, xem tướng mạo, bấm độn gieo quẻ.)
Nguyễn Tiêu liếc mắt nhìn vào trong một cái, có một người đàn ông khô gầy mặc áo ngắn đang ở sau quầy xếp giấy, cậu bèn gõ gõ cửa, nói: "Ông chủ, tôi muốn mua chút nhang đèn."
Ông chủ khô gầy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nhang gì đèn gì? Muốn bao nhiêu?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Chuyên dụng hiến tế quỷ thần, nhang một bó, ba cây nến sáp ong."
Ông chủ khô gầy vừa lúc xếp giấy trong tay xong, đặt chung với một đống bên cạnh, sau đó chắp tay sau lưng đứng lên, từ sau ngăn tủ lấy ra một bó nhang, nhìn sơ sơ có hơn trăm cây, lại lấy ra ba cây nến sáp ong to cỡ cánh tay, đặt chung với nhau.
"Nhanh 15 đồng, nến 5 đồng một cây, tổng 30." Trên mặt ông chủ không có nụ cười nào. Này cũng chẳng kỳ quái, đến đây mua đồ phần lớn là trong nhà có tang lễ, cũng không vui khi thấy ông cười. "Còn có que diêm loại tốt nhất, cậu cần không?"
Nguyễn Tiêu: "Lấy hai hộp đi."
Ông chủ lại lấy hai hộp diêm, nói: "Thêm một đồng."
Nguyễn Tiêu lấy di động ra chuyển khoản, ông chủ đẩy cho cậu một cái mã QR.
Chuyển 31 đồng qua, Nguyễn Tiêu dùng túi xách theo đồ đi ra ngoài, trước mặt đang có một người phụ nữ vội vàng tiến vào. Trên người phụ nữ mang theo một luồng hơi lạnh chết chóc, làm cậu nhịn không được nhìn thoáng qua —— không phát hiện cái gì không đúng cả.
Sau khi Nguyễn Tiêu đi ra vài bước, giọng người phụ nữ từ xa xa truyền đến.
"Ông chủ, nghe nói giấy tiền của ông chất lượng tốt, tôi muốn đặt một cái biệt thự xa hoa, ba chiếc siêu xe, mười người hầu nam nữ. Tiền không thành vấn đề, phải làm đến tốt nhất……"
Nguyễn Tiêu bừng tỉnh, có lẽ là người nhà cô ấy mới vừa qua đời, trở về nhìn qua nên dính chút âm khí. Cậu cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi đến đầu phố bắt xe —— còn vội vàng đi học đây này.
Hết chương 31.