Chương 2
Editor: Yến Mei
Cũng vì thế mà cuối cùng Đào Hiểu Tích đối với người thành thật sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên khi thời điểm Trần Phóng xuất hiện, trước mắt cô lại cảm thấy sáng ngời.
Người này thay đổi rất nhiều.
Thoạt nhìn rất cao, nhìn ra có thể ước chừng là một mét tám lăm, chắc là lúc tốt nghiệp cao trung xong lại cao hơn rồi. Dáng người thời học sinh rất gầy, cũng không phải cái loại một thân cơ bắp dọa người như bây giờ, nhưng ở trong mắt cô chính là rất tốt, người này hẳn là rất thích hợp mặc để mặc tây trang.
Làn da không quá trắng bất quá cũng không đen, thực là một màu da khỏe mạnh. Thập phần lưu loát mà gật đầu, cô vẫn là lần đầu tiên thấy một người như vậy hợp ý cô. Mắt một mí, mũi cao, môi mỏng, ánh mắt rất sáng, thời điểm nhìn người khác lại xuất hiện chút ánh sáng tối tăm, làm cô nghĩ đến hình ảnh Lang Vương bầy sói bên trong thế giới động vật. Nhưng thời điểm đi học lúc trước lại mang theo chút kiệt ngạo khó thuần, lúc cười rộ khóe môi hơi hơi gợi lên, Đào Hiểu Tích nụ cười lóe lên một chút, nghĩ thầm, người này cùng hai từ thành thật lại 800 năm nữa cũng không dính dáng.
Không biết là như thế nào mẹ cô lại để người này trong danh sách xem mắt.
Đào Hiểu Tích không biết là, Trần Phóng xác thật không phải người thành thật, nhưng người giới thiệu Trần Phóng.
Thầy Chu lại là người thành thật. Thầy Chu là đồng nghiệp kiêm bạn tốt với Đào Văn Vĩnh, cũng là chủ nhiệm lớp ba năm học cao trung của Đào Hiểu Tích.
Mạnh Thanh không thể nào không nể mặt của ông. Còn nữa Mạnh Thanh xem qua ảnh chụp Trần Phóng, loại này quá mức đẹp, liếc mắt một cái xem qua liền không phải người đứng đắn, không phải loại hình Đào Hiểu Tích sẽ thích, chính bà hiểu tính tình còn gái mình, cô thích đàn ông hào hoa phong nhã dáng vẻ thư sinh.
Cho nên liền đáp ứng với Thầy Chu, làm Trần Phóng và Đào Hiểu Tích cùng nhau thực hiện một buổi xem mắt.
Ai biết cả đời Mạnh Thanh khôn khéo, lại ở việc kết hôn của con gái không tính được, Đào Hiểu Tích xem mắt không một tá cũng có bảy tám cái, cuối cùng lại ưng ý Trần Phóng.
Mạnh Thanh đối Trần Phóng là một trăm không hài lòng, bằng cấp không hài lòng, tam lưu đại học vẫn là học tập, công việc không hài lòng, một làm công trình, dãi nắng dầm mưa, còn không thấy được ổn định, gia đình cũng không hài lòng, cha mẹ mất sớm, được bà nuôi lớn, tính tình chắc chắn là không chịu quản thúc.
Nhưng bất mãn là vậy, cũng không chịu nổi Đào Hiểu Tích lấy thủ đoạn mềm dẻo ra đối phó với bà.
Bằng cấp không tốt cũng có làm sao, là tự chính mình thành lập công ty, tại huyện thành nhỏ một tháng kiếm tiền so với người ta kiếm một năm còn nhiều hơn gấp mấy lần có thể nói, bằng cấp cũng không thể nói lên cái gì hết.
Gia đình cũng không phải anh có thể lựa chọn, lại nói bà anh tính cách rất tốt, hiện tại đi chỗ nào có thể tìm được một người tốt như vậy.
Hơn nữa như thế nào là người có tính tình không chịu quản thúc, người chưa từng thấy qua anh ấy cùng bà ở chung, anh ấy ở trước mặt người khác cũng rất khéo léo, biết tiến biết lùi, tôn kính có thừa, biết đối xử với người nhà tốt, so sánh với cái gì đều quan trọng.
Đào Hiểu Tích là lần đầu tiên như vậy nói có sách mách có chứng mà phản bác bà, Mạnh Thanh một mặt nghiêm túc,
" Con cảm thấy tích cách bánh bao mềm như con có thể đánh bại được cậu ta sao". Bà còn muốn nói nữa, vành mắt Đào Hiểu Tích liền bắt đầu phiếm hồng, nước mắt muốn rơi xuống, bà lại đánh bại được ai?
"Cố Tử Sơ là đối với con ngoan ngoãn phục tùng, nhưng điều nên làm không giống nhau cũng không thiếu, cho nên con cùng ai có thể dài lâu cũng không quan hệ, mấu chốt là đến xem nhân phẩm"
Mạnh Thanh liền tính cường thế nữa, nhưng thấy nước mắt của con gái, trước mắt cũng kiên quyết không nổi nữa, con gái bà tính tình tuy mềm mại, nhưng không dễ vì cái sự tình gì mà khóc, việc nhắc đến Cố Tử Sơ là thật sự tổn thương đến cô rồi.
Bà đối Trần Phóng là không hài lòng, nhưng một chút bà có thể nhìn ra được, người này làm người đối nhân xử thế còn tính là bằng phẳng, hơn nữa người cũng có vài phần ngạo khí, loại người này chắc cũng khinh thường việc làm Cố Tử Sơ làm ra chuyện ăn trong chén lại nhìn trong nồi, cho nên liền nghĩ cho hai người thử đi một chút xem, không chừng đến cuối cùng Đào Hiểu Tích lại không muốn nữa, bà cần gì phải vội vàng làm người xấu.
Kết quả là không có làm thành người xấu, làm thành mẹ vợ.
Hai người từ lần đầu tiên ăn cơm đến gặp mặt định ra ngày kết hôn, tính toán đâu ra đấy không vượt qua ba tháng, hỏa tiễn cũng đều không đuổi kịp tốc độ này.
Đào Hiểu Tích từ phòng ngủ ra tới, mì sợi vừa vặn được để ra nồi, nàng ba bước hai bước chạy chậm tiến lên, lắc mạnh cánh tay Mạnh Thanh: " Mẹ đối với con tốt nhất, biết con thích nhất là mì trứng cà chua, sáng sớm liền làm cho con, vất vả mẹ rồi."
Mạnh Thanh một phần lớn lửa giận đều bị cô làm nũng cái gì cũng không còn, bất quá trên mặt như cũ không có biểu hiện tốt
"Con ăn nhanh lên đi, một giọt đều không thể thừa, tất cả mọi người đều đến ăn xong rồi."
Bên cạnh Đào Văn Vĩnh đi theo gật đầu: "Đúng vậy, đều đến ăn xong, đây là dành cho con, ăn cái này đi rất ngon."
Đào Hiểu Tích xác thật cũng có chút đói bụng, vừa muốn ăn, lại dừng lại chiếc đũa, lấy ra di động chụp một bức ảnh, chính mình gửi đến hàng thứ 3 người liên hệ trên Wechat 【 cơm sáng, mì trứng cà chua 】.
Trần Phóng qua hơn một giờ mới nhìn đến tin nhắn này, anh sáng sớm cũng không nhàn rỗi, bị bà nội sai sử đến xoay vòng vòng.
Trần Phóng nhìn chằm chằm bức ảnh kia hút một ngụm khí, ảnh chụp trừ mì trứng cà chua, còn có cổ tay ngó sen trắng nõn của cô, mặt trên mang cái vòng tay bạch ngọc, vòng tay là bà nội tặng, nói là lão Trần gia đồ gia truyền. Trước đó, anh cũng không biết nhà bọn họ còn có đồ gia truyền như thế này.
WeChat lại hướng lên trên, còn có một tin nhắn, là cô đêm qua gửi đến, ngón chân trắng tươi đẹp sơn màu đỏ rực, cô vốn dĩ đã rất trắng, trên chân càng lại trắng hơn, lại sơn lên màu đỏ như vậy, làm cho ngón chân có vẻ càng thêm oánh nhuận như ngọc, đặc biệt làm người ta miên man bất định.
Tối hôm qua bức ảnh kia câu dẫn làm anh nửa đêm không ngủ được. Anh có chút không chắc là cô cố ý hay là vô tình, có lẽ cô chính là đơn thuần mà chia sẻ một chút móng tay mới làm của mình cho anh.
Chẳng qua là trong lòng anh tà hỏa quá thịnh, nhịn không được hướng đến phương diện khác tưởng tượng. Rốt cuộc, nhận thức của anh đối với cô, cô vẫn luôn là nữ sinh ngoan đến kỳ cục.
Ở thời điểm trường học chính là tiêu chuẩn học sinh tốt.
Anh cùng cô gặp gỡ không quá nhiều, bọn họ cao trung dồn sức học tập là để thoả mãn được chỗ ngồi, học tập tốt ở hàng phía trước, học tập không tốt ở hàng phía sau, cô cùng anh vừa lúc ngồi ở vị trí trong phòng học, một đầu một cuối.
Cô đại khái trừ bỏ quét tước vệ sinh, mặt khác thời gian chưa từng đặt chân qua mặt sau phòng học. Cho dù ở trên đường đụng tới anh, cô giống như đều sẽ tự động cùng anh kéo dài khoảng cách.
Lúc trước Thầy Chu nói phải giới thiệu cho anh đối tượng, anh mừng rỡ không được.
Thầy Chu kia liền bó chân vải ma kỉ tính cách của anh, anh tưởng tượng không ra thầy có thể giới thiệu cho anh đối tượng như thế nào.
Thầy Chu nói cô gái đó rất tốt, qua thôn này liền tới cửa hàng, anh thật đúng là muốn nhìn một chút cô gái tốt mà Thầy Chu nói có bao nhiêu là tốt đẹp.
Thầy Chu gửi cho anh thời gian gặp mặt cùng địa điểm, còn có một cái tên, nghe tên có chút quen tai,
Trong trí nhớ xa xôi của anh, có một cô gái cũng kêu tên này, lớn lên rất trắng, anh thật cũng không đem hai người liên hệ cùng nhau, cảm thấy hẳn là tên giống nhau thôi.
Cũng vì thế mà cuối cùng Đào Hiểu Tích đối với người thành thật sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên khi thời điểm Trần Phóng xuất hiện, trước mắt cô lại cảm thấy sáng ngời.
Người này thay đổi rất nhiều.
Thoạt nhìn rất cao, nhìn ra có thể ước chừng là một mét tám lăm, chắc là lúc tốt nghiệp cao trung xong lại cao hơn rồi. Dáng người thời học sinh rất gầy, cũng không phải cái loại một thân cơ bắp dọa người như bây giờ, nhưng ở trong mắt cô chính là rất tốt, người này hẳn là rất thích hợp mặc để mặc tây trang.
Làn da không quá trắng bất quá cũng không đen, thực là một màu da khỏe mạnh. Thập phần lưu loát mà gật đầu, cô vẫn là lần đầu tiên thấy một người như vậy hợp ý cô. Mắt một mí, mũi cao, môi mỏng, ánh mắt rất sáng, thời điểm nhìn người khác lại xuất hiện chút ánh sáng tối tăm, làm cô nghĩ đến hình ảnh Lang Vương bầy sói bên trong thế giới động vật. Nhưng thời điểm đi học lúc trước lại mang theo chút kiệt ngạo khó thuần, lúc cười rộ khóe môi hơi hơi gợi lên, Đào Hiểu Tích nụ cười lóe lên một chút, nghĩ thầm, người này cùng hai từ thành thật lại 800 năm nữa cũng không dính dáng.
Không biết là như thế nào mẹ cô lại để người này trong danh sách xem mắt.
Đào Hiểu Tích không biết là, Trần Phóng xác thật không phải người thành thật, nhưng người giới thiệu Trần Phóng.
Thầy Chu lại là người thành thật. Thầy Chu là đồng nghiệp kiêm bạn tốt với Đào Văn Vĩnh, cũng là chủ nhiệm lớp ba năm học cao trung của Đào Hiểu Tích.
Mạnh Thanh không thể nào không nể mặt của ông. Còn nữa Mạnh Thanh xem qua ảnh chụp Trần Phóng, loại này quá mức đẹp, liếc mắt một cái xem qua liền không phải người đứng đắn, không phải loại hình Đào Hiểu Tích sẽ thích, chính bà hiểu tính tình còn gái mình, cô thích đàn ông hào hoa phong nhã dáng vẻ thư sinh.
Cho nên liền đáp ứng với Thầy Chu, làm Trần Phóng và Đào Hiểu Tích cùng nhau thực hiện một buổi xem mắt.
Ai biết cả đời Mạnh Thanh khôn khéo, lại ở việc kết hôn của con gái không tính được, Đào Hiểu Tích xem mắt không một tá cũng có bảy tám cái, cuối cùng lại ưng ý Trần Phóng.
Mạnh Thanh đối Trần Phóng là một trăm không hài lòng, bằng cấp không hài lòng, tam lưu đại học vẫn là học tập, công việc không hài lòng, một làm công trình, dãi nắng dầm mưa, còn không thấy được ổn định, gia đình cũng không hài lòng, cha mẹ mất sớm, được bà nuôi lớn, tính tình chắc chắn là không chịu quản thúc.
Nhưng bất mãn là vậy, cũng không chịu nổi Đào Hiểu Tích lấy thủ đoạn mềm dẻo ra đối phó với bà.
Bằng cấp không tốt cũng có làm sao, là tự chính mình thành lập công ty, tại huyện thành nhỏ một tháng kiếm tiền so với người ta kiếm một năm còn nhiều hơn gấp mấy lần có thể nói, bằng cấp cũng không thể nói lên cái gì hết.
Gia đình cũng không phải anh có thể lựa chọn, lại nói bà anh tính cách rất tốt, hiện tại đi chỗ nào có thể tìm được một người tốt như vậy.
Hơn nữa như thế nào là người có tính tình không chịu quản thúc, người chưa từng thấy qua anh ấy cùng bà ở chung, anh ấy ở trước mặt người khác cũng rất khéo léo, biết tiến biết lùi, tôn kính có thừa, biết đối xử với người nhà tốt, so sánh với cái gì đều quan trọng.
Đào Hiểu Tích là lần đầu tiên như vậy nói có sách mách có chứng mà phản bác bà, Mạnh Thanh một mặt nghiêm túc,
" Con cảm thấy tích cách bánh bao mềm như con có thể đánh bại được cậu ta sao". Bà còn muốn nói nữa, vành mắt Đào Hiểu Tích liền bắt đầu phiếm hồng, nước mắt muốn rơi xuống, bà lại đánh bại được ai?
"Cố Tử Sơ là đối với con ngoan ngoãn phục tùng, nhưng điều nên làm không giống nhau cũng không thiếu, cho nên con cùng ai có thể dài lâu cũng không quan hệ, mấu chốt là đến xem nhân phẩm"
Mạnh Thanh liền tính cường thế nữa, nhưng thấy nước mắt của con gái, trước mắt cũng kiên quyết không nổi nữa, con gái bà tính tình tuy mềm mại, nhưng không dễ vì cái sự tình gì mà khóc, việc nhắc đến Cố Tử Sơ là thật sự tổn thương đến cô rồi.
Bà đối Trần Phóng là không hài lòng, nhưng một chút bà có thể nhìn ra được, người này làm người đối nhân xử thế còn tính là bằng phẳng, hơn nữa người cũng có vài phần ngạo khí, loại người này chắc cũng khinh thường việc làm Cố Tử Sơ làm ra chuyện ăn trong chén lại nhìn trong nồi, cho nên liền nghĩ cho hai người thử đi một chút xem, không chừng đến cuối cùng Đào Hiểu Tích lại không muốn nữa, bà cần gì phải vội vàng làm người xấu.
Kết quả là không có làm thành người xấu, làm thành mẹ vợ.
Hai người từ lần đầu tiên ăn cơm đến gặp mặt định ra ngày kết hôn, tính toán đâu ra đấy không vượt qua ba tháng, hỏa tiễn cũng đều không đuổi kịp tốc độ này.
Đào Hiểu Tích từ phòng ngủ ra tới, mì sợi vừa vặn được để ra nồi, nàng ba bước hai bước chạy chậm tiến lên, lắc mạnh cánh tay Mạnh Thanh: " Mẹ đối với con tốt nhất, biết con thích nhất là mì trứng cà chua, sáng sớm liền làm cho con, vất vả mẹ rồi."
Mạnh Thanh một phần lớn lửa giận đều bị cô làm nũng cái gì cũng không còn, bất quá trên mặt như cũ không có biểu hiện tốt
"Con ăn nhanh lên đi, một giọt đều không thể thừa, tất cả mọi người đều đến ăn xong rồi."
Bên cạnh Đào Văn Vĩnh đi theo gật đầu: "Đúng vậy, đều đến ăn xong, đây là dành cho con, ăn cái này đi rất ngon."
Đào Hiểu Tích xác thật cũng có chút đói bụng, vừa muốn ăn, lại dừng lại chiếc đũa, lấy ra di động chụp một bức ảnh, chính mình gửi đến hàng thứ 3 người liên hệ trên Wechat 【 cơm sáng, mì trứng cà chua 】.
Trần Phóng qua hơn một giờ mới nhìn đến tin nhắn này, anh sáng sớm cũng không nhàn rỗi, bị bà nội sai sử đến xoay vòng vòng.
Trần Phóng nhìn chằm chằm bức ảnh kia hút một ngụm khí, ảnh chụp trừ mì trứng cà chua, còn có cổ tay ngó sen trắng nõn của cô, mặt trên mang cái vòng tay bạch ngọc, vòng tay là bà nội tặng, nói là lão Trần gia đồ gia truyền. Trước đó, anh cũng không biết nhà bọn họ còn có đồ gia truyền như thế này.
WeChat lại hướng lên trên, còn có một tin nhắn, là cô đêm qua gửi đến, ngón chân trắng tươi đẹp sơn màu đỏ rực, cô vốn dĩ đã rất trắng, trên chân càng lại trắng hơn, lại sơn lên màu đỏ như vậy, làm cho ngón chân có vẻ càng thêm oánh nhuận như ngọc, đặc biệt làm người ta miên man bất định.
Tối hôm qua bức ảnh kia câu dẫn làm anh nửa đêm không ngủ được. Anh có chút không chắc là cô cố ý hay là vô tình, có lẽ cô chính là đơn thuần mà chia sẻ một chút móng tay mới làm của mình cho anh.
Chẳng qua là trong lòng anh tà hỏa quá thịnh, nhịn không được hướng đến phương diện khác tưởng tượng. Rốt cuộc, nhận thức của anh đối với cô, cô vẫn luôn là nữ sinh ngoan đến kỳ cục.
Ở thời điểm trường học chính là tiêu chuẩn học sinh tốt.
Anh cùng cô gặp gỡ không quá nhiều, bọn họ cao trung dồn sức học tập là để thoả mãn được chỗ ngồi, học tập tốt ở hàng phía trước, học tập không tốt ở hàng phía sau, cô cùng anh vừa lúc ngồi ở vị trí trong phòng học, một đầu một cuối.
Cô đại khái trừ bỏ quét tước vệ sinh, mặt khác thời gian chưa từng đặt chân qua mặt sau phòng học. Cho dù ở trên đường đụng tới anh, cô giống như đều sẽ tự động cùng anh kéo dài khoảng cách.
Lúc trước Thầy Chu nói phải giới thiệu cho anh đối tượng, anh mừng rỡ không được.
Thầy Chu kia liền bó chân vải ma kỉ tính cách của anh, anh tưởng tượng không ra thầy có thể giới thiệu cho anh đối tượng như thế nào.
Thầy Chu nói cô gái đó rất tốt, qua thôn này liền tới cửa hàng, anh thật đúng là muốn nhìn một chút cô gái tốt mà Thầy Chu nói có bao nhiêu là tốt đẹp.
Thầy Chu gửi cho anh thời gian gặp mặt cùng địa điểm, còn có một cái tên, nghe tên có chút quen tai,
Trong trí nhớ xa xôi của anh, có một cô gái cũng kêu tên này, lớn lên rất trắng, anh thật cũng không đem hai người liên hệ cùng nhau, cảm thấy hẳn là tên giống nhau thôi.