Chương 59: Thế giới 3
Những cảm xúc chân tình tháng năm đó bây giờ chỉ còn là những kí ức xưa cũ được cất giữ trong lòng. Đôi khi đem ra ôn lại, suy ngẫm chuyện xưa cứ như vậy thì từng chuyện đều khắc cốt ghi tâm trong lòng sao có thể quên được.
Nhớ khi đó đứng đầu làng tiễn người rời đi trong lưu luyến đến rơi nước mắt. Nhớ rằng khi thấy người lấy người phụ nữ khác mình đã ghen tức đến nhường nào, đau khổ đến nhường nào. Cũng nhớ đến ánh mắt thất vọng của người đó khi nhìn mình tay nắm tay người phụ nữ khác vào lễ đường.
Nồng nhiệt, say đắm, luyến tiếc, đau khổ. Nhờ người đó mà mình lần đầu được trải nghiệm nhiều khung bậc cảm xúc như thế.Đối với ông Trương, dù không còn bên nhau như trước, dù đã chia tay mỗi người đi con đường riêng thì cảm xúc đối với người vẫn y như xưa.
Trương vẫn chờ chàng thiếu niên năm ấy chờ ngày cả hai có thể tái hợp để tiếp tục những lời hứa chưa thực hiện được. Đến khi trút xuống hơi thở cuối cùng của cuộc đời chỉ mong bản thân sẽ thực hiện được tất cả lời hứa từng hứa với người xưa.
Vừa lúc này Trường Nam tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc dài cứ tưởng như không bao giờ tỉnh dậy được nữa. Trường Nam ngủ quá lâu cơ thể có phần nhức mỏi rã rời, cậu chẳng buồn ngồi dậy vươn vai. Người hầu vừa thấy cậu tỉnh dậy thì lập tức hô to cho mọi người trong nhà biết dù đang nữa đêm khuya: " Bớ người ta ơi, cậu cả tỉnh rồi, cậu cả tỉnh rồi ".
Trường Nam quay mặt về phía cửa thấy mẹ cả hấp tấp chạy vào, đầu tóc vẫn chưa kịp búi gọn. Bà chạy đến, ngồi cạnh bên giường, nắm lấy tay cậu mừng rỡ đến nỗi hai mắt rưng rưng.
" Con trai của mẹ tỉnh rồi, có đói không? Mẹ kêu người hầu làm món gì đó cho con nha "
Bà nắm chặt tay cậu không buông làm Trường Nam có chút bối rối nhất thời không trả lời.
Trường Nam nhìn mắt bà đẫm lệ, vẻ mặt tiều tụy chắc có lẽ đã hao tâm tốn sức rất nhiều. Trường Nam cảm thấy rất thương bà, cậu lắc đầu yếu ớt nói: " Con không sao mẹ đừng khóc ".
Bà gật gật đầu,hôn lên tay cậu: " Con đừng lo lắng, mẹ sẽ ở đây bảo vệ con, không ai được phép làm hại con ".
Trường Nam mơ màng hỏi mẹ: " Tâm? Tâm đâu rồi? ". Bà vừa nghe đến cái tên đó sắc mặt liền biến chuyển có chút giận lại có chút rối rắm. Trường Nam không nghe mẹ trả lời thì giãy nãy: " Tâm, Tâm đâu? Con muốn Tâm ".
Thấy Trường Nam làm loạn đòi thằng Tâm cho bằng được thì bà vỗ về: " Cha nó với nó làm loạn hết cả lên, chắc bây giờ còn ở thư phòng với ba con ".
Trường Nam nhõng nhẽo: " Tâm, con muốn gặp Tâm ". Bà cả nhăn nhó không chịu chiều theo ý con: " Nó làm con ra nông nổi như thế con còn muốn gặp nó làm gì? Nó không xứng để con bận tâm ".
Trường Nam không được chiều theo, trẻ con chỉ biết nũng nịu đòi mẹ thứ mình muốn cho bằng được: " Tâm...Tâm ". Mẹ cả cũng hết nói nỗi với con mình, bà chẳng hiểu con trai cưng của bà mới tỉnh lại nhớ nhung gì thằng người ở đó cứ đòi gặp nó cho bằng được.
Mẹ cả dỗ ngọt: " ngủ đi, mai nó vào hầu cho con ". Trường Nam rưng rưng nước mắt nhìn mẹ khiến bà bất lực bế cậu đi tìm Tâm giữa đêm hôm khuya khoắt. Bà bế cậu trên tay nhưng cứ mắng yêu đứa nhỏ bị chiều hư của bà: " Cái thằng này sao con cứ quan tâm đến thằng người ở đó vậy, bệnh cũng không chịu nằm yên cứ đòi gặp nó. Con giống y chang cha con, mấy cái thằng dân đen đó có gì quan trọng mà lại quan tâm đến vậy chứ? ".
Mẹ cả thấy từ xa thư phòng còn sáng đèn, bà từ xa hỏi với vào trong: " Lão gia, tôi vào được không?".
Người bên trong hỏi ra: " Giờ này bà còn tìm tôi có chuyện gì sao? ".
Bà nhìn xuống đứa con đang ôm trong lòng: " Nam nó muốn gặp thằng Tâm ". Nghe vậy lão gia mới mở cửa vừa mở cửa ra thấy Nam nằm mơ màng trong vòng tay của bà cả, ông xoa xoa tay cậu: " Con còn đau chỗ nào không? Còn khó chịu ở đâu không? ".
Trường Nam lắc đầu rồi chỉ trả lời vỏn vẹn vài lời: " Tâm..Tâm đâu?".
Lão gia lấy Trường Nam từ tay bà cả đưa vào trong phòng. Ông bế Trường Nam đến bên giường cho cậu thấy Tâm đang ngủ ngon: " Tâm đây, Tâm đang ngủ ".
Bà cả thấy Tâm được nằm lên giường lão gia thì bất ngờ lắm, lập tức hỏi ngay: " Sao ông lại để thằng người ở hôi hám đó nằm trên giường ông ".
Nghe cách nói của bà cả khiến ông Trương không hài lòng, chân mày ông đanh lại, ông đặt Trường Nam nằm cạnh Tâm: " Tâm là con của bằng hữu của tôi, bằng hữu tôi gửi nó cho nhà ta nhờ nuôi dạy. Người ta đã tin tưởng gia đình chúng ta để gửi con thì thái độ của bà cũng nên tốt một chút ".
Bà cả nghe thấy không thể tin được, còn chuyện nợ nần thì sao? Cứ thế cho qua à? Rõ ràng ngay từ đầu đưa nó về đây là để gán nợ cho cha nó.
Bà định mở miệng nói lí lẽ rõ ràng thì ông Trương đã chặn lại: " Để cho thằng Nam ở đây tôi chăm sóc nó, bà về nghỉ ngơi sớm đi, cũng đã khuya rồi ". Chồng mình nói vậy bà cũng chỉ biết nghe theo, trước khi rời đi còn nhìn lại con mình đang nằm chung giường với Tâm mà không hài lòng. Bà chỉ có thể biểu hiện nhăn nhó không thể làm được gì mà rời đi.
Trường Nam tận mắt thấy được Tâm thở đều ngủ ngon thì yên lòng. Có lẽ Tâm đã quá mệt để có thể nhận ra có người đang nghịch ngợm trên khuôn mặt của mình. Trường Nam bẹo má, nhéo mũi Tâm muốn chọc phá để người kia phải tỉnh dậy. Ông Trương vỗ nhẹ tay Trường Nam khuyên bảo: " Để cho Tâm ngủ, con cũng mau ngủ đi, gặp được Tâm rồi phải ngoan chứ ".
Trường Nam thu tay về, giấu mình trong chăn,ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Nhưng thân thể cứ nhúc nhích nhúc nhích, từ từ lăn lại gần Tâm. Ông Trương nhìn con mình gác chân qua người Tâm xem y như cái gối ôm gác chân. Ông Trương lại định nhắc nhở Nam thì Tâm trở mình ôm lại Trường Nam.
Ông Trương có phần kinh ngạc vì hành động của hai đứa trẻ, ông cười nhẹ xoa đầu cho từng đứa nhóc nhỏ.
Hệ thống trên bay lượn trên cao nhìn xuống phán xét: [ Không phải cậu ghét tiếp xúc thân mật với nam nhân sao? Cậu cong rồi? ].
Trường Nam không rãnh rỗi để đôi co, cậu chỉ nói đơn giản: [ Trước khi nói người khác phải tự coi lại mình với lại đừng trông mặt mà bắt hình dong ].
Hệ thống:????
Không nghe hệ thống cãi cọ lại như bình thường, cậu thừa biết một con heo robot làm sao hiểu được câu từ thâm thúy như vậy. Trường Nam cười nhếch mếp hả dạ vô cùng.
Hệ thống nhìn người khác khinh bỉ nó không vội tức giận: [ Để coi kí chủ còn cười được đến bao giờ. Lúc nam chính đánh đến tơi tả đừng cầu cứu tôi nhé ].
Trường Nam mặc kệ, cậu mà thèm để tâm đến con heo ngu ngốc đó sao. Nó đã lừa cậu biết bao nhiê lần, lần nào cũng bảo thế giới ổn, làm theo cốt truyện sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vậy mà...
Nói chung là không thèm nói đến nữa....
__
Từ sáng sớm Tâm theo thói quen đã thức giấc. Dù Tâm vẫn còn đau ê ẩm trên khắp người, y vẫn chưa thể quên được trận đòn roi hôm qua bây giờ nhớ lại nó vẫn còn khiến y rùng mình sợ hãi. Tâm nhớ hôm qua gặp cha trong nhà kho sau đó y đã ngủ, vậy cha đâu?
Tâm nhìn trần nhà xa hoa lạ lẫm rồi quay sang bên trái thấy thiếu gia đang bám chặt tay mình,một chân còn gác ngang bụng mình. Tư thế của cậu như gấu trúc bám cây khiến Tâm có hơi choáng váng. Y rất muốn hỏi lúc y ngủ đã xảy ra chuyện gì nhưng y không nỡ làm thiếu gia thức giấc.
Tâm theo phản xạ muốn xuống giường chuẩn bị nước cho thiếu gia rửa mặt, đồ ăn sáng cho cậu nhưng y đang bị mắc kẹt bởi cậu. Trường Nam không chừa kẻ hở cho Tâm nhúc nhích dù một chút nhưng Tâm không thấy phiền hay khó chịu, dẫu sao y đã ngủ rất ngon và không lo bị đuổi hay bị đánh nữa.
Tâm phải đi làm nhiệm vụ mỗi sáng của mình, y cự mình muốn tách Trường Nam khỏi người thì Nam lại bám chặt hơn. Tâm nhẹ nhàng nhấc cái chân Trường Nam xuống khỏi bụng mình, rồi từ từ tháo gỡ bàn tay nhỏ bấu víu cánh tay mình. Mọi chuyện đang làm suôn sẻ thì không may Trường Nam bỗng dưng tỉnh giấc.
Cậu thiếu gia nhỏ không vui khi y đã phá giấc ngủ sớm của mình. Trường Nam " ya, ya " vài tiếng rồi ôm lại Tâm muốn ngủ tiếp, Tâm nhẹ giọng: " Cậu ơi, con còn phải đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu, còn chuẩn bị quần áo..".
Trường Nam chẳng thèm để ý tới những lời Tâm nói, hai tay thì ôm chặt tay Tâm, một chân thì gác qua eo Tâm như cố giữ Tâm ở lại.
Tâm không dám làm phiền giấc ngủ của cậu chủ nhỏ, bản thân cũng tranh thủ ngủ thêm chút nữa đợi cậu ngủ rồi ' gỡ ' cậu ra. Nhưng lần hai cố gỡ ra lại vô tình làm Trường Nam thức giấc, cậu giận vì ai đó liên tiếp phá giấc ngủ ngon của mình, cậu không chần chừ cắn vào vai Tâm một cái coi như cảnh cáo.
Tâm đau mà không dám la, không dám phản kháng. Để lần sau Tâm không rời đi được Trường Nam nằm đè lên người Tâm.Tâm như bị núi đè không thể di chuyển, y khó khăn nói: " Cậu ơi, nặng quá, con khó thở ".
Trường Nam không thèm quan tâm, không nói lời nào tiếp tục ngủ. Tâm đành chịu để yên như thế hơn nữa canh giờ. Đến khi ánh nắng mặt trời đã chiếu rọi khắp phòng nhưng Trường Nam chưa có dấu hiệu muốn dậy.
Tâm không ngủ tiếp được vì không quen giấc, lưng đã tê mỏi muốn ngồi dậy nhưng 'tảng đá' trên người khiến y lo ngại. Tâm vừa gọi vừa lay người cậu: " Cậu ơi, cậu dậy đi cậu, trời sáng rồi, còn ăn sáng rồi học với thầy nữa ạ ".
Trường Nam còn đang ngủ ngon lắm nên không nghe được, Tâm khều lần nữa rồi lại một lần. Đến lần thứ ba Trường Nam mới bật dậy, khó chịu: " Không muốn dậy sao cứ gọi hoài vậy? ".
Tâm nghe mắng cũng chỉ co ro nằm nghe, y vô tội nhìn Trường Nam: " Cậu không dậy nhưng con muốn dậy, con còn phải làm việc nữa, bà la con mất ".
Trường Nam lăn xuống người Tâm trùm kín chăn để Tâm đi. Tâm giuống giường kéo cục tròn tròn trong góc giường ra: " cậu cũng phải dậy nữa ạ, trễ lắm rồi đừng ngủ nữa ".
Trường Nam mặc kệ để Tâm kéo mình ra khỏi chăn rồi bế mình đi, cậu vẫn còn say ke chưa nhận thức được gì thì nguyên cái khăn ướt ập vào mặt làm cậu tỉnh ngủ. Trường Nam giật mình tỉnh dậy trong lòng Tâm, y lấy khăn lau chùi nhẹ nhàng trên mặt Nam.
Trường Nam được đặt trên ghế, một lát sau y lại bế Trường Nam vào phòng tắm riêng, cậu giãy nãy bấu chặt vai Tâm: " Trời lạnh lắm không tắm ". Tâm xoa lưng trấn an: " Con pha nước ấm rồi, cậu đừng lo không lạnh đâu ".
Trường Nam để Tâm chăm lo cho mình mọi thứ. Hôm nay, cậu không cần ăn cơm chung với gia đình, cậu được đặt cách ăn cháo trắng. Trường Nam nhìn Tâm bưng tô cháo đến, Nam biến sắc bĩu môi.
Trường Nam: Không thể cho người bệnh món nào ngon hơn sao?
Trường Nam đẩy tô cháo ra xa, chu mỏ tỏ vẻ chê bai: " Không ăn cháo đâu, muốn ăn thịt gà".
Tâm dỗ dành: " Cậu chưa khỏi bệnh ăn cháo cho dễ tiêu, khi nào cậu khoẻ con làm gà nướng cho cậu, nhé? ".
Trường Nam cũng đành để Tâm đút cháo cho mình. Cứ đút một muỗng cậu lại mè nheo đòi thịt gà khiến Tâm cũng phải gãy lưỡi dỗ dành hứa hẹn.
Ông Trương bước vào chen ngang hành động của Tâm: " Con lớn rồi, tự ăn đi cứ để người khác chăm từng miếng ăn giấc ngủ thế sao? ".
Trường Nam tỏ vẻ ngây thơ: " Nhưng con là thiếu gia con được chăm là chuyện bình thường mà cha? ".
Ông Trương thở dài: " con được mẹ chiều riết hư, Tâm không đút nó nữa để nó tự ăn ". Ông Trương giật lấy cái muỗng Tâm đang cầm đưa nó cho cậu.
Trường Nam xị mặt nhõng nhẽo: " nó đang đút cho con mà cha ".
Ông Trương nghiêm mặt: " Tâm lớn tuổi hơn con, không được kêu Tâm bằng nó ".
Trường Nam diễn theo cốt cách của một thiếu gia được chiều hư chính hiệu: " Nhưng mẹ vẫn kêu Tâm bằng nó, mẹ kêu...".
Ông Trương bực mình với thái độ của cậu: " Đừng có hở chút là gọi mẹ, con phải biết kính trên nhường dưới. Thầy đã dạy con thế nào hả? ".
Trường Nam giả vờ bất ngờ: " Sao như thế ạ? Con là cậu cả tại sao không được hầu hạ? ".
Ông Trương giải thích: " Từ nay con phải coi Tâm như anh lớn trong nhà. Tâm không phài người hầu ở mãi bên con mà hầu hạ từng li từng tí vì vậy con phải biết tự lập, biết chưa? ".
Trường Nam chỉ tay vào Tâm khẳng định chủ quyền: " Thằng Tâm là người hầu của con, con không cho nó đi đâu, nó là người hầu của con ".
Cách nói sở hữu y như món đồ vật khiến Tâm không khó chịu mà cảm thấy tự hào. Tâm ngốc nghếch nghĩ cậu chủ trọng dụng, quý mến bản thân mà lấy làm tự hào.
Ông Trương không nhịn được mà vỗ mông cậu một cái dạy dỗ: " Ai dạy con cái thái độ đó hả? Dẹp ngay biết chưa, học hành thì không đến đâu mà trịch thượng cậy quyền thế thì giỏi. Con bị mẹ dạy hư người hết rồi ".
Trường Nam không ngoan ngoãn ngồi im nghe cha giáo huấn, cậu hất tô cháo rơi xuống đất vỡ toang: " Cha không thương con, con nhịn ăn cho cha xem ".
Trường Nam liếc liếc Tâm đang ngồi im, Tâm giật mình đứng dậy: " con đi dọn ngay ạ ".
Ông Trương giận đến xanh mặt: " Cái thằng này, nói nhỏ nhẹ không nghe đúng không? Tâm, lấy cái roi ra đây ".
Trường Nam mở to mắt không ngờ, khoan đã, cái này không có trong kịch bản. Cậu níu tay Tâm, nhìn y với ánh mắt cầu cứu, Tâm cũng lên tiếng mà xin lão gia: " Ông ơi, thiếu gia còn nhỏ có gì từ từ nói thôi ạ".
Ông Trương không đồng ý quyết dạy dỗ cậu thật nghiêm khắc: " Đem cái roi ra đây, không thể chiều thằng này mãi được ".
Trường Nam không thể không đầu hàng trước lời nói đanh thép của cha: " Cha, cha đừng đánh con biết sai rồi".
Ông Trương vẫn chưa hài lòng với thái độ đó của cậu: " Gọi Tâm bằng 'anh', con nhỏ tuổi hơn Tâm phải biết kính trên ".
Tiểu thiếu gia làm theo với thái độ hời hợt: " Anh Tâm ".
Ông Trương vẫn chưa nghe lọt tai: " Nói lại ".
Trường Nam nhìn Tâm nói một cách nhẹ nhàng: " Anh Tâm ". Ông Trương hài lòng không làm khó dễ cậu nữa, ông quay sang nói với Tâm nãy giờ vẫn im lặng chứng kiến: " Dọn dẹp chỗ này đi rồi con đến thư phòng, ta sẽ chỉ việc cho con ".
Tâm gật đầu rồi tiễn ông Trương ra ngoài, Tâm vẫn còn chưa hoàn hồn vì vẫn còn đang chìm đắm trong hai tiếng ' Anh Tâm ' của cậu. Quả thật so với 'nó' thì nghe rất êm tai, rất ngọt ngào, y rất thích.
Đến khi Trường Nam kêu hai ba lần thì Tâm mới choàng tỉnh.
" Dạ cậu gọi con? "
Tâm hoang mang nhìn Trường Nam mặt mài nhăn nhó. Trường Nam liếc lên rồi liếc xuống Tâm, nhìn là biết thích nhìn cậu bị như thế chứ gì? Chưa lớn mà dã tâm trả thù cũng quá lớn rồi.
Vậy cho nên cậu phải nuôi cái dã tâm của nam chính ngày càng lớn hơn nữa. Trường Nam vẻ mặt giận hờn lên giọng: " Còn ngơ ngẫn cái gì? Không mau dọn dẹp cái đống này đi ".
Trường Nam muốn tuột xuống ghế thì Tâm ôm cậu giữ lại: " Cậu đừng xuống, cẩn thận kẻo giẫm phải mảnh sành thì đứt chân đấy ạ ".
" Muốn đi chơi "
Tâm đưa tay bế Trường Nam ra ngoài đặt cậu trước cửa phòng, Trường Nam vỏn vẹn cảm ơn rồi chạy đi. Tâm nhìn theo bóng lưng nhỏ như tiếc nuối điều gì đó.
___
Tâm dọn xong thì đến thư phòng như lời lão gia dặn. Lão gia đang ngồi đọc sổ sách thấy y bẻn lẻn bước vào, ông vớ lấy cái ghế đặt cạnh mình rồi ngoắc y lại.
Tâm hiểu ý mà ngồi lên ghế, lễ phép: " Thưa ông, ông gọi con đến có chuyện gì không ạ? ".
Ông Trương nhìn Tâm, một cậu bé dáng vẻ gầy gò tay chân đen nhẻm, có chút rụt rè bối rối. Ông nói một cách chân thành: " Con chăm sóc cho thằng Nam nhiều năm qua để con chịu thiệt rồi, còn nhỏ như thế đã phải làm biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ ".
" Cha con và ta là bằng hữu. Ta sẵn sàng xoá số nợ của cha con, nhưng ông ấy không chịu nhất quyết trả cho bằng được. Đến khi bà nhà ta bắt con về làm người ở ta không biết vì việc ở nhà ta để bà cả quản lí. Nếu biết sớm hơn ta đã phải đối xử với con tốt hơn thế này ".
" Không sao đâu ạ, con cũng quen rồi ". Tâm ở đây làm người ở vài năm sớm đã quen chuyện dậy sớm vì cậu chủ, lo lắng miếng ăn giấc ngủ cho Nam. Nhưng y không bao giờ quên việc trả nợ cho nhà ông Trương nên không dám than mệt giây nào.
" Đáng lẽ ở tuổi này con phải được đi học chơi bời. Ta không thể để con chịu thiệt thêm nữa. Con học chữ với thằng Nam đi, biết được con chữ muốn theo nghề nào cũng dễ. Nếu muốn ở lại với gia đình ta sau khi học xong theo ta học trông coi quản lí nhà cửa ta cho con làm quản gia ".
Tâm bất ngờ: " Thật không ạ? ".
Ông Trương gật đầu còn nói thêm: " Ta mong con sẽ trở thành một nhân tài giống cha con ".
Tâm ríu rít cảm ơn ông Trương, ân tình không thể đếm xuể. Ông Trương xoa đầu cậu bé: " Con không cần làm việc gì nặng nhọc của người ở đâu, giúp ta chăm coi thằng Nam học hành tử tế. Nó được mẹ cưng chiều riết chẳng coi ai ra gì, học hành chểnh mảng ta lo lắm ".
Tâm gật đầu: " Con biết rồi ạ ".
Nhớ khi đó đứng đầu làng tiễn người rời đi trong lưu luyến đến rơi nước mắt. Nhớ rằng khi thấy người lấy người phụ nữ khác mình đã ghen tức đến nhường nào, đau khổ đến nhường nào. Cũng nhớ đến ánh mắt thất vọng của người đó khi nhìn mình tay nắm tay người phụ nữ khác vào lễ đường.
Nồng nhiệt, say đắm, luyến tiếc, đau khổ. Nhờ người đó mà mình lần đầu được trải nghiệm nhiều khung bậc cảm xúc như thế.Đối với ông Trương, dù không còn bên nhau như trước, dù đã chia tay mỗi người đi con đường riêng thì cảm xúc đối với người vẫn y như xưa.
Trương vẫn chờ chàng thiếu niên năm ấy chờ ngày cả hai có thể tái hợp để tiếp tục những lời hứa chưa thực hiện được. Đến khi trút xuống hơi thở cuối cùng của cuộc đời chỉ mong bản thân sẽ thực hiện được tất cả lời hứa từng hứa với người xưa.
Vừa lúc này Trường Nam tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc dài cứ tưởng như không bao giờ tỉnh dậy được nữa. Trường Nam ngủ quá lâu cơ thể có phần nhức mỏi rã rời, cậu chẳng buồn ngồi dậy vươn vai. Người hầu vừa thấy cậu tỉnh dậy thì lập tức hô to cho mọi người trong nhà biết dù đang nữa đêm khuya: " Bớ người ta ơi, cậu cả tỉnh rồi, cậu cả tỉnh rồi ".
Trường Nam quay mặt về phía cửa thấy mẹ cả hấp tấp chạy vào, đầu tóc vẫn chưa kịp búi gọn. Bà chạy đến, ngồi cạnh bên giường, nắm lấy tay cậu mừng rỡ đến nỗi hai mắt rưng rưng.
" Con trai của mẹ tỉnh rồi, có đói không? Mẹ kêu người hầu làm món gì đó cho con nha "
Bà nắm chặt tay cậu không buông làm Trường Nam có chút bối rối nhất thời không trả lời.
Trường Nam nhìn mắt bà đẫm lệ, vẻ mặt tiều tụy chắc có lẽ đã hao tâm tốn sức rất nhiều. Trường Nam cảm thấy rất thương bà, cậu lắc đầu yếu ớt nói: " Con không sao mẹ đừng khóc ".
Bà gật gật đầu,hôn lên tay cậu: " Con đừng lo lắng, mẹ sẽ ở đây bảo vệ con, không ai được phép làm hại con ".
Trường Nam mơ màng hỏi mẹ: " Tâm? Tâm đâu rồi? ". Bà vừa nghe đến cái tên đó sắc mặt liền biến chuyển có chút giận lại có chút rối rắm. Trường Nam không nghe mẹ trả lời thì giãy nãy: " Tâm, Tâm đâu? Con muốn Tâm ".
Thấy Trường Nam làm loạn đòi thằng Tâm cho bằng được thì bà vỗ về: " Cha nó với nó làm loạn hết cả lên, chắc bây giờ còn ở thư phòng với ba con ".
Trường Nam nhõng nhẽo: " Tâm, con muốn gặp Tâm ". Bà cả nhăn nhó không chịu chiều theo ý con: " Nó làm con ra nông nổi như thế con còn muốn gặp nó làm gì? Nó không xứng để con bận tâm ".
Trường Nam không được chiều theo, trẻ con chỉ biết nũng nịu đòi mẹ thứ mình muốn cho bằng được: " Tâm...Tâm ". Mẹ cả cũng hết nói nỗi với con mình, bà chẳng hiểu con trai cưng của bà mới tỉnh lại nhớ nhung gì thằng người ở đó cứ đòi gặp nó cho bằng được.
Mẹ cả dỗ ngọt: " ngủ đi, mai nó vào hầu cho con ". Trường Nam rưng rưng nước mắt nhìn mẹ khiến bà bất lực bế cậu đi tìm Tâm giữa đêm hôm khuya khoắt. Bà bế cậu trên tay nhưng cứ mắng yêu đứa nhỏ bị chiều hư của bà: " Cái thằng này sao con cứ quan tâm đến thằng người ở đó vậy, bệnh cũng không chịu nằm yên cứ đòi gặp nó. Con giống y chang cha con, mấy cái thằng dân đen đó có gì quan trọng mà lại quan tâm đến vậy chứ? ".
Mẹ cả thấy từ xa thư phòng còn sáng đèn, bà từ xa hỏi với vào trong: " Lão gia, tôi vào được không?".
Người bên trong hỏi ra: " Giờ này bà còn tìm tôi có chuyện gì sao? ".
Bà nhìn xuống đứa con đang ôm trong lòng: " Nam nó muốn gặp thằng Tâm ". Nghe vậy lão gia mới mở cửa vừa mở cửa ra thấy Nam nằm mơ màng trong vòng tay của bà cả, ông xoa xoa tay cậu: " Con còn đau chỗ nào không? Còn khó chịu ở đâu không? ".
Trường Nam lắc đầu rồi chỉ trả lời vỏn vẹn vài lời: " Tâm..Tâm đâu?".
Lão gia lấy Trường Nam từ tay bà cả đưa vào trong phòng. Ông bế Trường Nam đến bên giường cho cậu thấy Tâm đang ngủ ngon: " Tâm đây, Tâm đang ngủ ".
Bà cả thấy Tâm được nằm lên giường lão gia thì bất ngờ lắm, lập tức hỏi ngay: " Sao ông lại để thằng người ở hôi hám đó nằm trên giường ông ".
Nghe cách nói của bà cả khiến ông Trương không hài lòng, chân mày ông đanh lại, ông đặt Trường Nam nằm cạnh Tâm: " Tâm là con của bằng hữu của tôi, bằng hữu tôi gửi nó cho nhà ta nhờ nuôi dạy. Người ta đã tin tưởng gia đình chúng ta để gửi con thì thái độ của bà cũng nên tốt một chút ".
Bà cả nghe thấy không thể tin được, còn chuyện nợ nần thì sao? Cứ thế cho qua à? Rõ ràng ngay từ đầu đưa nó về đây là để gán nợ cho cha nó.
Bà định mở miệng nói lí lẽ rõ ràng thì ông Trương đã chặn lại: " Để cho thằng Nam ở đây tôi chăm sóc nó, bà về nghỉ ngơi sớm đi, cũng đã khuya rồi ". Chồng mình nói vậy bà cũng chỉ biết nghe theo, trước khi rời đi còn nhìn lại con mình đang nằm chung giường với Tâm mà không hài lòng. Bà chỉ có thể biểu hiện nhăn nhó không thể làm được gì mà rời đi.
Trường Nam tận mắt thấy được Tâm thở đều ngủ ngon thì yên lòng. Có lẽ Tâm đã quá mệt để có thể nhận ra có người đang nghịch ngợm trên khuôn mặt của mình. Trường Nam bẹo má, nhéo mũi Tâm muốn chọc phá để người kia phải tỉnh dậy. Ông Trương vỗ nhẹ tay Trường Nam khuyên bảo: " Để cho Tâm ngủ, con cũng mau ngủ đi, gặp được Tâm rồi phải ngoan chứ ".
Trường Nam thu tay về, giấu mình trong chăn,ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Nhưng thân thể cứ nhúc nhích nhúc nhích, từ từ lăn lại gần Tâm. Ông Trương nhìn con mình gác chân qua người Tâm xem y như cái gối ôm gác chân. Ông Trương lại định nhắc nhở Nam thì Tâm trở mình ôm lại Trường Nam.
Ông Trương có phần kinh ngạc vì hành động của hai đứa trẻ, ông cười nhẹ xoa đầu cho từng đứa nhóc nhỏ.
Hệ thống trên bay lượn trên cao nhìn xuống phán xét: [ Không phải cậu ghét tiếp xúc thân mật với nam nhân sao? Cậu cong rồi? ].
Trường Nam không rãnh rỗi để đôi co, cậu chỉ nói đơn giản: [ Trước khi nói người khác phải tự coi lại mình với lại đừng trông mặt mà bắt hình dong ].
Hệ thống:????
Không nghe hệ thống cãi cọ lại như bình thường, cậu thừa biết một con heo robot làm sao hiểu được câu từ thâm thúy như vậy. Trường Nam cười nhếch mếp hả dạ vô cùng.
Hệ thống nhìn người khác khinh bỉ nó không vội tức giận: [ Để coi kí chủ còn cười được đến bao giờ. Lúc nam chính đánh đến tơi tả đừng cầu cứu tôi nhé ].
Trường Nam mặc kệ, cậu mà thèm để tâm đến con heo ngu ngốc đó sao. Nó đã lừa cậu biết bao nhiê lần, lần nào cũng bảo thế giới ổn, làm theo cốt truyện sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vậy mà...
Nói chung là không thèm nói đến nữa....
__
Từ sáng sớm Tâm theo thói quen đã thức giấc. Dù Tâm vẫn còn đau ê ẩm trên khắp người, y vẫn chưa thể quên được trận đòn roi hôm qua bây giờ nhớ lại nó vẫn còn khiến y rùng mình sợ hãi. Tâm nhớ hôm qua gặp cha trong nhà kho sau đó y đã ngủ, vậy cha đâu?
Tâm nhìn trần nhà xa hoa lạ lẫm rồi quay sang bên trái thấy thiếu gia đang bám chặt tay mình,một chân còn gác ngang bụng mình. Tư thế của cậu như gấu trúc bám cây khiến Tâm có hơi choáng váng. Y rất muốn hỏi lúc y ngủ đã xảy ra chuyện gì nhưng y không nỡ làm thiếu gia thức giấc.
Tâm theo phản xạ muốn xuống giường chuẩn bị nước cho thiếu gia rửa mặt, đồ ăn sáng cho cậu nhưng y đang bị mắc kẹt bởi cậu. Trường Nam không chừa kẻ hở cho Tâm nhúc nhích dù một chút nhưng Tâm không thấy phiền hay khó chịu, dẫu sao y đã ngủ rất ngon và không lo bị đuổi hay bị đánh nữa.
Tâm phải đi làm nhiệm vụ mỗi sáng của mình, y cự mình muốn tách Trường Nam khỏi người thì Nam lại bám chặt hơn. Tâm nhẹ nhàng nhấc cái chân Trường Nam xuống khỏi bụng mình, rồi từ từ tháo gỡ bàn tay nhỏ bấu víu cánh tay mình. Mọi chuyện đang làm suôn sẻ thì không may Trường Nam bỗng dưng tỉnh giấc.
Cậu thiếu gia nhỏ không vui khi y đã phá giấc ngủ sớm của mình. Trường Nam " ya, ya " vài tiếng rồi ôm lại Tâm muốn ngủ tiếp, Tâm nhẹ giọng: " Cậu ơi, con còn phải đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu, còn chuẩn bị quần áo..".
Trường Nam chẳng thèm để ý tới những lời Tâm nói, hai tay thì ôm chặt tay Tâm, một chân thì gác qua eo Tâm như cố giữ Tâm ở lại.
Tâm không dám làm phiền giấc ngủ của cậu chủ nhỏ, bản thân cũng tranh thủ ngủ thêm chút nữa đợi cậu ngủ rồi ' gỡ ' cậu ra. Nhưng lần hai cố gỡ ra lại vô tình làm Trường Nam thức giấc, cậu giận vì ai đó liên tiếp phá giấc ngủ ngon của mình, cậu không chần chừ cắn vào vai Tâm một cái coi như cảnh cáo.
Tâm đau mà không dám la, không dám phản kháng. Để lần sau Tâm không rời đi được Trường Nam nằm đè lên người Tâm.Tâm như bị núi đè không thể di chuyển, y khó khăn nói: " Cậu ơi, nặng quá, con khó thở ".
Trường Nam không thèm quan tâm, không nói lời nào tiếp tục ngủ. Tâm đành chịu để yên như thế hơn nữa canh giờ. Đến khi ánh nắng mặt trời đã chiếu rọi khắp phòng nhưng Trường Nam chưa có dấu hiệu muốn dậy.
Tâm không ngủ tiếp được vì không quen giấc, lưng đã tê mỏi muốn ngồi dậy nhưng 'tảng đá' trên người khiến y lo ngại. Tâm vừa gọi vừa lay người cậu: " Cậu ơi, cậu dậy đi cậu, trời sáng rồi, còn ăn sáng rồi học với thầy nữa ạ ".
Trường Nam còn đang ngủ ngon lắm nên không nghe được, Tâm khều lần nữa rồi lại một lần. Đến lần thứ ba Trường Nam mới bật dậy, khó chịu: " Không muốn dậy sao cứ gọi hoài vậy? ".
Tâm nghe mắng cũng chỉ co ro nằm nghe, y vô tội nhìn Trường Nam: " Cậu không dậy nhưng con muốn dậy, con còn phải làm việc nữa, bà la con mất ".
Trường Nam lăn xuống người Tâm trùm kín chăn để Tâm đi. Tâm giuống giường kéo cục tròn tròn trong góc giường ra: " cậu cũng phải dậy nữa ạ, trễ lắm rồi đừng ngủ nữa ".
Trường Nam mặc kệ để Tâm kéo mình ra khỏi chăn rồi bế mình đi, cậu vẫn còn say ke chưa nhận thức được gì thì nguyên cái khăn ướt ập vào mặt làm cậu tỉnh ngủ. Trường Nam giật mình tỉnh dậy trong lòng Tâm, y lấy khăn lau chùi nhẹ nhàng trên mặt Nam.
Trường Nam được đặt trên ghế, một lát sau y lại bế Trường Nam vào phòng tắm riêng, cậu giãy nãy bấu chặt vai Tâm: " Trời lạnh lắm không tắm ". Tâm xoa lưng trấn an: " Con pha nước ấm rồi, cậu đừng lo không lạnh đâu ".
Trường Nam để Tâm chăm lo cho mình mọi thứ. Hôm nay, cậu không cần ăn cơm chung với gia đình, cậu được đặt cách ăn cháo trắng. Trường Nam nhìn Tâm bưng tô cháo đến, Nam biến sắc bĩu môi.
Trường Nam: Không thể cho người bệnh món nào ngon hơn sao?
Trường Nam đẩy tô cháo ra xa, chu mỏ tỏ vẻ chê bai: " Không ăn cháo đâu, muốn ăn thịt gà".
Tâm dỗ dành: " Cậu chưa khỏi bệnh ăn cháo cho dễ tiêu, khi nào cậu khoẻ con làm gà nướng cho cậu, nhé? ".
Trường Nam cũng đành để Tâm đút cháo cho mình. Cứ đút một muỗng cậu lại mè nheo đòi thịt gà khiến Tâm cũng phải gãy lưỡi dỗ dành hứa hẹn.
Ông Trương bước vào chen ngang hành động của Tâm: " Con lớn rồi, tự ăn đi cứ để người khác chăm từng miếng ăn giấc ngủ thế sao? ".
Trường Nam tỏ vẻ ngây thơ: " Nhưng con là thiếu gia con được chăm là chuyện bình thường mà cha? ".
Ông Trương thở dài: " con được mẹ chiều riết hư, Tâm không đút nó nữa để nó tự ăn ". Ông Trương giật lấy cái muỗng Tâm đang cầm đưa nó cho cậu.
Trường Nam xị mặt nhõng nhẽo: " nó đang đút cho con mà cha ".
Ông Trương nghiêm mặt: " Tâm lớn tuổi hơn con, không được kêu Tâm bằng nó ".
Trường Nam diễn theo cốt cách của một thiếu gia được chiều hư chính hiệu: " Nhưng mẹ vẫn kêu Tâm bằng nó, mẹ kêu...".
Ông Trương bực mình với thái độ của cậu: " Đừng có hở chút là gọi mẹ, con phải biết kính trên nhường dưới. Thầy đã dạy con thế nào hả? ".
Trường Nam giả vờ bất ngờ: " Sao như thế ạ? Con là cậu cả tại sao không được hầu hạ? ".
Ông Trương giải thích: " Từ nay con phải coi Tâm như anh lớn trong nhà. Tâm không phài người hầu ở mãi bên con mà hầu hạ từng li từng tí vì vậy con phải biết tự lập, biết chưa? ".
Trường Nam chỉ tay vào Tâm khẳng định chủ quyền: " Thằng Tâm là người hầu của con, con không cho nó đi đâu, nó là người hầu của con ".
Cách nói sở hữu y như món đồ vật khiến Tâm không khó chịu mà cảm thấy tự hào. Tâm ngốc nghếch nghĩ cậu chủ trọng dụng, quý mến bản thân mà lấy làm tự hào.
Ông Trương không nhịn được mà vỗ mông cậu một cái dạy dỗ: " Ai dạy con cái thái độ đó hả? Dẹp ngay biết chưa, học hành thì không đến đâu mà trịch thượng cậy quyền thế thì giỏi. Con bị mẹ dạy hư người hết rồi ".
Trường Nam không ngoan ngoãn ngồi im nghe cha giáo huấn, cậu hất tô cháo rơi xuống đất vỡ toang: " Cha không thương con, con nhịn ăn cho cha xem ".
Trường Nam liếc liếc Tâm đang ngồi im, Tâm giật mình đứng dậy: " con đi dọn ngay ạ ".
Ông Trương giận đến xanh mặt: " Cái thằng này, nói nhỏ nhẹ không nghe đúng không? Tâm, lấy cái roi ra đây ".
Trường Nam mở to mắt không ngờ, khoan đã, cái này không có trong kịch bản. Cậu níu tay Tâm, nhìn y với ánh mắt cầu cứu, Tâm cũng lên tiếng mà xin lão gia: " Ông ơi, thiếu gia còn nhỏ có gì từ từ nói thôi ạ".
Ông Trương không đồng ý quyết dạy dỗ cậu thật nghiêm khắc: " Đem cái roi ra đây, không thể chiều thằng này mãi được ".
Trường Nam không thể không đầu hàng trước lời nói đanh thép của cha: " Cha, cha đừng đánh con biết sai rồi".
Ông Trương vẫn chưa hài lòng với thái độ đó của cậu: " Gọi Tâm bằng 'anh', con nhỏ tuổi hơn Tâm phải biết kính trên ".
Tiểu thiếu gia làm theo với thái độ hời hợt: " Anh Tâm ".
Ông Trương vẫn chưa nghe lọt tai: " Nói lại ".
Trường Nam nhìn Tâm nói một cách nhẹ nhàng: " Anh Tâm ". Ông Trương hài lòng không làm khó dễ cậu nữa, ông quay sang nói với Tâm nãy giờ vẫn im lặng chứng kiến: " Dọn dẹp chỗ này đi rồi con đến thư phòng, ta sẽ chỉ việc cho con ".
Tâm gật đầu rồi tiễn ông Trương ra ngoài, Tâm vẫn còn chưa hoàn hồn vì vẫn còn đang chìm đắm trong hai tiếng ' Anh Tâm ' của cậu. Quả thật so với 'nó' thì nghe rất êm tai, rất ngọt ngào, y rất thích.
Đến khi Trường Nam kêu hai ba lần thì Tâm mới choàng tỉnh.
" Dạ cậu gọi con? "
Tâm hoang mang nhìn Trường Nam mặt mài nhăn nhó. Trường Nam liếc lên rồi liếc xuống Tâm, nhìn là biết thích nhìn cậu bị như thế chứ gì? Chưa lớn mà dã tâm trả thù cũng quá lớn rồi.
Vậy cho nên cậu phải nuôi cái dã tâm của nam chính ngày càng lớn hơn nữa. Trường Nam vẻ mặt giận hờn lên giọng: " Còn ngơ ngẫn cái gì? Không mau dọn dẹp cái đống này đi ".
Trường Nam muốn tuột xuống ghế thì Tâm ôm cậu giữ lại: " Cậu đừng xuống, cẩn thận kẻo giẫm phải mảnh sành thì đứt chân đấy ạ ".
" Muốn đi chơi "
Tâm đưa tay bế Trường Nam ra ngoài đặt cậu trước cửa phòng, Trường Nam vỏn vẹn cảm ơn rồi chạy đi. Tâm nhìn theo bóng lưng nhỏ như tiếc nuối điều gì đó.
___
Tâm dọn xong thì đến thư phòng như lời lão gia dặn. Lão gia đang ngồi đọc sổ sách thấy y bẻn lẻn bước vào, ông vớ lấy cái ghế đặt cạnh mình rồi ngoắc y lại.
Tâm hiểu ý mà ngồi lên ghế, lễ phép: " Thưa ông, ông gọi con đến có chuyện gì không ạ? ".
Ông Trương nhìn Tâm, một cậu bé dáng vẻ gầy gò tay chân đen nhẻm, có chút rụt rè bối rối. Ông nói một cách chân thành: " Con chăm sóc cho thằng Nam nhiều năm qua để con chịu thiệt rồi, còn nhỏ như thế đã phải làm biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ ".
" Cha con và ta là bằng hữu. Ta sẵn sàng xoá số nợ của cha con, nhưng ông ấy không chịu nhất quyết trả cho bằng được. Đến khi bà nhà ta bắt con về làm người ở ta không biết vì việc ở nhà ta để bà cả quản lí. Nếu biết sớm hơn ta đã phải đối xử với con tốt hơn thế này ".
" Không sao đâu ạ, con cũng quen rồi ". Tâm ở đây làm người ở vài năm sớm đã quen chuyện dậy sớm vì cậu chủ, lo lắng miếng ăn giấc ngủ cho Nam. Nhưng y không bao giờ quên việc trả nợ cho nhà ông Trương nên không dám than mệt giây nào.
" Đáng lẽ ở tuổi này con phải được đi học chơi bời. Ta không thể để con chịu thiệt thêm nữa. Con học chữ với thằng Nam đi, biết được con chữ muốn theo nghề nào cũng dễ. Nếu muốn ở lại với gia đình ta sau khi học xong theo ta học trông coi quản lí nhà cửa ta cho con làm quản gia ".
Tâm bất ngờ: " Thật không ạ? ".
Ông Trương gật đầu còn nói thêm: " Ta mong con sẽ trở thành một nhân tài giống cha con ".
Tâm ríu rít cảm ơn ông Trương, ân tình không thể đếm xuể. Ông Trương xoa đầu cậu bé: " Con không cần làm việc gì nặng nhọc của người ở đâu, giúp ta chăm coi thằng Nam học hành tử tế. Nó được mẹ cưng chiều riết chẳng coi ai ra gì, học hành chểnh mảng ta lo lắm ".
Tâm gật đầu: " Con biết rồi ạ ".