Chương 4: Kim cương đen(Tiếp)
Anh ta chỉ vào chiếc nhẫn “Nhưng chiếc nhẫn lại chưa có mặt sáng, cần được mài cắt kĩ càng”. Ôn Nhiên gật đầu “Được, quyết định vậy đi.”
- Ừm, cảm ơn vì món quà mà em đã tặng cho anh.
- Anh thích là được rồi.
Ôn Nhiên cầm lấy dụng cụ đo nhẫn:
- Anh, em giúp anh đo kích thước ngón tay đeo nhẫn.
Trong khi Ôn Nhiên đo kích thước cho Trạch Thành Kính thì khách dưới lầu đã về hơn một nửa. Cô đi ra khỏi phòng và xuống lầu. Một chiếc ô dựa vào thành tường, nước mưa từ đầu ô chảy xuống. Mưa to hơn trước, những bông hoa nhài nhỏ trong vườn sớm đã nghiêng ngả. Người đàn ông đó đã rời đi. Ôn Nhiên trở lại phòng khách, trên mặt hiện lên sự thất vọng. Sau khi kết thúc buổi tiệc, Tâm Di đến phòng làm việc tìm Ôn Nhiên. Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy Ôn Nhiên ngẩn người, hỏi:
- Sao vậy? Lại hỏng à?
Ôn Nhiên lắc đầu. Tâm Di:
- Cậu làm sao vậy?
- Hôm nay tôi thấy một vị khách, đeo một chiếc trâm kim cương màu đen, rất đặc biệt và đẹp. Đáng tiếc tôi còn chưa nhìn rõ mặt của anh ta.
Tâm Di chợt nhớ ra điều gì đó:
- Có phải có một con chim nhỏ không? Vừa rồi khi đến phòng làm việc của ông Bạch, thấy trong tay anh tôi cầm chiếc trâm đó, sau đó ông Bạch có dặn dò là phải trả lại người ta.
Ôn Nhiên sửng sốt hai giây, đứng dậy:
- Tớ đi tìm anh Thành Kính.
Ôn Nhiên chạy đến phòng làm việc của Bạch Vĩ Lương, trùng hợp gặp Trạch Thành Kính ở hành lang. Cô nhìn cái hộp trong tay Trạch Thành Kính:
- Cái trâm cài này ở đâu vậy?
Trạch Thành Kính dừng lại một chút:
- Người của Carly đưa tới, nói là đồ bồi tội vì đã làm hỏng hoa trong vườn.
Sau đó Ôn Nhiên thắc mắc:
- Ai sẽ lấy cái này bồi tội.? Carly nghe chút quen tai.
Trạch Thành Kính không thể che giấu, cười một tiếng:
- Em có thể quen tai mới là lạ đấy!
Cô em gái này của anh, ngoại trừ thiết kế đồ liên quan đến trang sức, còn đối với những thứ khác thì luôn cảm thấy không có hứng thú, làm sao có thể quen tai với tên công ty trang sức trong nước?
Ôn Nhiên:
- Được rồi, không quen. Carly là tên người sao?
- Carly là một trong những xí nghiệp chế tác trang sức lớn nhất trong nước, đã thành lập hơn 60 năm, người sáng lập là một đôi vợ chồng ở một quốc gia khác, Carly là tên một vị phu nhân người Anh, còn người hôm nay đến là người thừa kế của của Carly. Anh ta tên là Nhan Vọng Thư, anh nghĩ là chiếc trâm cài này là anh ta muốn thể hiện thành ý.
Nhan Vọng Thư?
Thì ra anh ta tên là Nhan Vọng Thư. Ôn Nhiên nhớ tới giáo sư dạy tiếng Trung đã từng nói rằng “Vọng Thư” là một vị thần điều khiển mặt trăng trong thần thoại cổ đại, vì nó dùng để chỉ mặt trăng trong bài thơ: “Vọng Thư, mặt trăng”. Ôn Nhiên chớp chớp mắt: “Thầy giáo tùng nói như vậy.” Trạch Thành Kính vỗ vỗ đầu Ôn Nhiên. Một cô bé trạc tuổi em, sau khi nghe những lời vừa rồi, hẳn cũng cảm nhận được việc đặt tên công ty theo tên vợ của mình là một câu chuyện tình lãng mạn.
Mà cô lại đang nhớ về bài tập về nhà của mình.
Ôn Nhiên đưa tay vuốt tóc:
- Cho nên thầy bảo trả lại cho anh ta, là không định hợp tác với Carly sao?
- Không có ý định. Trạch Thành Kính mở hộp ra, nhìn rồi cài lại:
- Thầy muốn dùng thương hiệu của mình để gia nhập thị trường
trong nước.
Ôn Nhiên dường như đã hiểu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trạch Thành Kính dừng lại:
- Trở về nghỉ ngơi đi. Chiều mai anh sẽ cho người đến đón Tâm
Di.
- Tâm Di có thể chơi ở đây thêm hai ngày nữa.
Trạch Thành Kính nhắc nhở:
- Ngày kia em ấy có lớp học.
Ôn Nhiên cười, xin lỗi:
- Suýt chút nữa thì em quên mất.
Tiễn Trạch Thành Kính đi, Ôn Nhiên trở lại phòng làm việc thu dọn đồ đạc. Khi trở lại phòng, Tâm Di đang nằm trên giường với chiếc máy tính trong tay. Cô ngước mắt lên:
- Nhiên Nhiên, cậu tìm phim để xem đi.
Ôn Nhiên nhớ tới bộ phim tối qua xem cũng không tồi, liền giới thiệu cho cô.khi Ôn Nhiên tắm rửa xong và đi ngủ, Tâm Di đã khóc với một đống khăn giấy trên giường. Dựa vào vai Ôn Nhiên, cô cảm động trước nam chính trong phim:
- Anh ấy đẹp trai, quyến rũ như vậy, lại yêu Jenifer vô cùng.
Ôn Nhiên không kìm lòng được, tiết lộ:
- Sau này anh ấy sẽ thích thêm vài người nữa.
Tâm Di lập tức không còn nước mắt, đỏ mũi mắng:
- Tra nam! Đồ tra nam.
Ôn Nhiên cảm thấy buồn cười trước tốc độ thay đổi sắc mặt của cô. Có lẽ bởi vì lời của cô, khuôn mặt Nhan Vọng Thư đột nhiên hiện lên trong đầu của cô. Đầu mũi vẫn còn thoang thoáng quanh quẩn mùi tuyết tùng nóng bỏng trên người hắn. Nhưng ánh mắt của anh ta mang một chút sắc lạnh. Tâm Di đột nhiên ôm Ôn Nhiên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Ôn Nhiên:
- Có chuyện gì vậy?
- Nhiên Nhiên, tôi thất tình rồi, bạn trai bị trà xanh đoạt rồi, hu hu hu….
Tâm Di thường xuyên thất tình. Theo như Ôn Nhiên biết, ba năm đại học, cô đã thất tình bốn lần. Ôn Nhiên vẫn an ủi cô:
- Không sao đâu, lần sau sẽ gặp được người đẹp trai và tốt bụng hơn.
Tâm Di lấy khăn giấy lau nước mắt.
Ôn Nhiên đột nhiên nhớ tới:
- Trà xanh, có phải là Ngô Vân San hôm nay không?
Tâm Di vừa khóc vừa gật đầu
- Đúng vậy.
Thì ra là vậy. Thảo nào phải kéo cô đi bằng được tới dự tiệc. Tâm Di mắng một lúc lâu, cuối cùng tức giận ngủ quên khi đang xem dở bộ phim. Vào ngày hôm sau, sau khi tiễn Tâm Di xong thì cô vô tình đi đến khu vườn. Trên bàn trong đình vẫn còn cắm hai bông hoa nhài, cành đã hơi khô. Bên cạnh bông hoa nhài có một hộp diêm to bằng bàn tay. Hộp diêm rất tinh xảo, bốn góc có hoa văn mạ vàng nhưng hoa văn xinh xắn bị tro đen làm mất một mảnh. Khi người đàn ông dập điếu thuốc, tàn thuốc đã cháy trên đó.
Ôn Nhiên cầm hộp diêm lên nhìn, đẩy que diêm ra, ngửi thấy mùi tuyết tùng thoang thoảng. Hóa ra mùi tuyết tùng đêm qua đến từ diêm. Ôn Nhiên lấy 1 que diêm, dùng cách trượt ngọn lửa thử châm lửa, nhưng mấy lần đều thất bại. Có lẽ đêm qua tời mưa đã làm cho hộp diêm ẩm. Ôn Nhiên lấy điện thoại ra tìm kiếm hộp diêm này. Hóa ra cái này là diêm hương, chức năng của nó là tạo mùi hương chứ không phải tạo lửa và nó rất đắt tương đương với khoảng một trăm nhân dân tệ một hộp.
Ôn Nhiên đặt điện thoại xuống và ném hộp diêm vào thùng rác bên cạnh nhưng lại vô tình nhìn thấy cây bút chì ở bên cạnh mép đình. Cô nhếch khóe miệng, bước tới nhặt lên: “Hóa ra là ở đây”.
- Ừm, cảm ơn vì món quà mà em đã tặng cho anh.
- Anh thích là được rồi.
Ôn Nhiên cầm lấy dụng cụ đo nhẫn:
- Anh, em giúp anh đo kích thước ngón tay đeo nhẫn.
Trong khi Ôn Nhiên đo kích thước cho Trạch Thành Kính thì khách dưới lầu đã về hơn một nửa. Cô đi ra khỏi phòng và xuống lầu. Một chiếc ô dựa vào thành tường, nước mưa từ đầu ô chảy xuống. Mưa to hơn trước, những bông hoa nhài nhỏ trong vườn sớm đã nghiêng ngả. Người đàn ông đó đã rời đi. Ôn Nhiên trở lại phòng khách, trên mặt hiện lên sự thất vọng. Sau khi kết thúc buổi tiệc, Tâm Di đến phòng làm việc tìm Ôn Nhiên. Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy Ôn Nhiên ngẩn người, hỏi:
- Sao vậy? Lại hỏng à?
Ôn Nhiên lắc đầu. Tâm Di:
- Cậu làm sao vậy?
- Hôm nay tôi thấy một vị khách, đeo một chiếc trâm kim cương màu đen, rất đặc biệt và đẹp. Đáng tiếc tôi còn chưa nhìn rõ mặt của anh ta.
Tâm Di chợt nhớ ra điều gì đó:
- Có phải có một con chim nhỏ không? Vừa rồi khi đến phòng làm việc của ông Bạch, thấy trong tay anh tôi cầm chiếc trâm đó, sau đó ông Bạch có dặn dò là phải trả lại người ta.
Ôn Nhiên sửng sốt hai giây, đứng dậy:
- Tớ đi tìm anh Thành Kính.
Ôn Nhiên chạy đến phòng làm việc của Bạch Vĩ Lương, trùng hợp gặp Trạch Thành Kính ở hành lang. Cô nhìn cái hộp trong tay Trạch Thành Kính:
- Cái trâm cài này ở đâu vậy?
Trạch Thành Kính dừng lại một chút:
- Người của Carly đưa tới, nói là đồ bồi tội vì đã làm hỏng hoa trong vườn.
Sau đó Ôn Nhiên thắc mắc:
- Ai sẽ lấy cái này bồi tội.? Carly nghe chút quen tai.
Trạch Thành Kính không thể che giấu, cười một tiếng:
- Em có thể quen tai mới là lạ đấy!
Cô em gái này của anh, ngoại trừ thiết kế đồ liên quan đến trang sức, còn đối với những thứ khác thì luôn cảm thấy không có hứng thú, làm sao có thể quen tai với tên công ty trang sức trong nước?
Ôn Nhiên:
- Được rồi, không quen. Carly là tên người sao?
- Carly là một trong những xí nghiệp chế tác trang sức lớn nhất trong nước, đã thành lập hơn 60 năm, người sáng lập là một đôi vợ chồng ở một quốc gia khác, Carly là tên một vị phu nhân người Anh, còn người hôm nay đến là người thừa kế của của Carly. Anh ta tên là Nhan Vọng Thư, anh nghĩ là chiếc trâm cài này là anh ta muốn thể hiện thành ý.
Nhan Vọng Thư?
Thì ra anh ta tên là Nhan Vọng Thư. Ôn Nhiên nhớ tới giáo sư dạy tiếng Trung đã từng nói rằng “Vọng Thư” là một vị thần điều khiển mặt trăng trong thần thoại cổ đại, vì nó dùng để chỉ mặt trăng trong bài thơ: “Vọng Thư, mặt trăng”. Ôn Nhiên chớp chớp mắt: “Thầy giáo tùng nói như vậy.” Trạch Thành Kính vỗ vỗ đầu Ôn Nhiên. Một cô bé trạc tuổi em, sau khi nghe những lời vừa rồi, hẳn cũng cảm nhận được việc đặt tên công ty theo tên vợ của mình là một câu chuyện tình lãng mạn.
Mà cô lại đang nhớ về bài tập về nhà của mình.
Ôn Nhiên đưa tay vuốt tóc:
- Cho nên thầy bảo trả lại cho anh ta, là không định hợp tác với Carly sao?
- Không có ý định. Trạch Thành Kính mở hộp ra, nhìn rồi cài lại:
- Thầy muốn dùng thương hiệu của mình để gia nhập thị trường
trong nước.
Ôn Nhiên dường như đã hiểu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trạch Thành Kính dừng lại:
- Trở về nghỉ ngơi đi. Chiều mai anh sẽ cho người đến đón Tâm
Di.
- Tâm Di có thể chơi ở đây thêm hai ngày nữa.
Trạch Thành Kính nhắc nhở:
- Ngày kia em ấy có lớp học.
Ôn Nhiên cười, xin lỗi:
- Suýt chút nữa thì em quên mất.
Tiễn Trạch Thành Kính đi, Ôn Nhiên trở lại phòng làm việc thu dọn đồ đạc. Khi trở lại phòng, Tâm Di đang nằm trên giường với chiếc máy tính trong tay. Cô ngước mắt lên:
- Nhiên Nhiên, cậu tìm phim để xem đi.
Ôn Nhiên nhớ tới bộ phim tối qua xem cũng không tồi, liền giới thiệu cho cô.khi Ôn Nhiên tắm rửa xong và đi ngủ, Tâm Di đã khóc với một đống khăn giấy trên giường. Dựa vào vai Ôn Nhiên, cô cảm động trước nam chính trong phim:
- Anh ấy đẹp trai, quyến rũ như vậy, lại yêu Jenifer vô cùng.
Ôn Nhiên không kìm lòng được, tiết lộ:
- Sau này anh ấy sẽ thích thêm vài người nữa.
Tâm Di lập tức không còn nước mắt, đỏ mũi mắng:
- Tra nam! Đồ tra nam.
Ôn Nhiên cảm thấy buồn cười trước tốc độ thay đổi sắc mặt của cô. Có lẽ bởi vì lời của cô, khuôn mặt Nhan Vọng Thư đột nhiên hiện lên trong đầu của cô. Đầu mũi vẫn còn thoang thoáng quanh quẩn mùi tuyết tùng nóng bỏng trên người hắn. Nhưng ánh mắt của anh ta mang một chút sắc lạnh. Tâm Di đột nhiên ôm Ôn Nhiên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Ôn Nhiên:
- Có chuyện gì vậy?
- Nhiên Nhiên, tôi thất tình rồi, bạn trai bị trà xanh đoạt rồi, hu hu hu….
Tâm Di thường xuyên thất tình. Theo như Ôn Nhiên biết, ba năm đại học, cô đã thất tình bốn lần. Ôn Nhiên vẫn an ủi cô:
- Không sao đâu, lần sau sẽ gặp được người đẹp trai và tốt bụng hơn.
Tâm Di lấy khăn giấy lau nước mắt.
Ôn Nhiên đột nhiên nhớ tới:
- Trà xanh, có phải là Ngô Vân San hôm nay không?
Tâm Di vừa khóc vừa gật đầu
- Đúng vậy.
Thì ra là vậy. Thảo nào phải kéo cô đi bằng được tới dự tiệc. Tâm Di mắng một lúc lâu, cuối cùng tức giận ngủ quên khi đang xem dở bộ phim. Vào ngày hôm sau, sau khi tiễn Tâm Di xong thì cô vô tình đi đến khu vườn. Trên bàn trong đình vẫn còn cắm hai bông hoa nhài, cành đã hơi khô. Bên cạnh bông hoa nhài có một hộp diêm to bằng bàn tay. Hộp diêm rất tinh xảo, bốn góc có hoa văn mạ vàng nhưng hoa văn xinh xắn bị tro đen làm mất một mảnh. Khi người đàn ông dập điếu thuốc, tàn thuốc đã cháy trên đó.
Ôn Nhiên cầm hộp diêm lên nhìn, đẩy que diêm ra, ngửi thấy mùi tuyết tùng thoang thoảng. Hóa ra mùi tuyết tùng đêm qua đến từ diêm. Ôn Nhiên lấy 1 que diêm, dùng cách trượt ngọn lửa thử châm lửa, nhưng mấy lần đều thất bại. Có lẽ đêm qua tời mưa đã làm cho hộp diêm ẩm. Ôn Nhiên lấy điện thoại ra tìm kiếm hộp diêm này. Hóa ra cái này là diêm hương, chức năng của nó là tạo mùi hương chứ không phải tạo lửa và nó rất đắt tương đương với khoảng một trăm nhân dân tệ một hộp.
Ôn Nhiên đặt điện thoại xuống và ném hộp diêm vào thùng rác bên cạnh nhưng lại vô tình nhìn thấy cây bút chì ở bên cạnh mép đình. Cô nhếch khóe miệng, bước tới nhặt lên: “Hóa ra là ở đây”.