Chương 38
Bên kia, Ngôn Án thấy Nguỵ An Nhiên đã khóc thì muốn tiến lại an ủi cô nhưng đã bị Thời Khanh ngăn lại.
"Để Nguỵ An Nhiên ở cạnh Cao Thần là được rồi"
Thời Khanh kéo tay Ngôn Án lại lắc đầu nói một câu.
Ngôn Án nhìn Nguỵ An Nhiên mà đau lòng không thôi. Hôm nay là sinh nhật nhưng lại không vui vẻ chút nào.
"Đến đây một lát."
Thời Khanh kéo tay Ngôn Án ra một góc khuất.
Đến nơi, anh lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ rồi đưa đến trước mặt cô.
Ngôn Án nhìn cái hộp rồi thầm suy đoán.
"Mở ra xem đi"
Thời Khanh hất cầm, đặt cái hộp vào trong tay Ngôn Án bảo cô mở ra.
Ngôn Án đưa tay nhận lấy rồi hồi hộp mở quà.
Món đồ trong hộp nhỏ lấp lánh vô cùng, Ngôn Án cầm lấy áp thử lên cổ mình.
"Thích không?"
Thời Khanh nhìn sợi dây chuyền rồi thấp giọng hỏi.
"Em rất thích nha, anh đeo cho em đi"
Ngôn Án đưa sợi dây chuyền cho Thời Khanh rồi lấy tay túm tóc mình lên để anh đeo vào giúp.
Thời Khanh nhận lấy rồi thuần thục đeo vào cổ cô.
Nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên chiếc cổ trắng nõn của Ngôn Án, Thời Khanh lại thấy nó thật xinh đẹp.
Bỗng nhiên Ngôn Án nhón chân mổ nhẹ một cái vào môi Thời Khanh.
"Quà cảm ơn"
Ngôn Án hôn xong liền ngẩng đầu lên nhìn anh cười tít mắt.
Thời Khanh cụp mắt nhìn cô, không lộ ra bất kì cảm xúc nào.
Vài giây sau anh xoay người áp cô vào tường, bàn tay thon dài nắm lấy cằm Ngôn Án nâng lên, môi anh rất nhanh đã áp xuống môi cô. Cảm giác mát lạnh truyền đến khiến Ngôn Án khẽ run.
Thời Khanh dùng lưỡi tách hàm răng của cô ra rồi điên cuồng khuấy đảo trong miệng cô.
Ngôn Án tuy thiếu kinh nghiệm những vẫn đàn rụt rè dùng lưỡi đáp lại anh.
Môi lưỡi triền miên, ngoài khu hành lang im ắng chỉ vang lên tiếng hôn đầy nhạy cảm phát ra từ đôi tình nhân trẻ.
Lát sau Thời Khanh luyến tiếc tha cho Ngôn Án, khi cả hai tách ra liền kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt, Thời Khanh liền lấy tay lau đi cho Ngôn Án rồi kéo cô lại vào trong vui vẻ với mọi người như chưa có gì xảy ra.
Ngôn Án nhìn sợi dây chuyền trên cổ liền vui vẻ suốt buổi tối, quà của Khanh Khanh tặng, cô nhất định sẽ giữ thật kĩ.
Buổi tối hôm đó, cả đám liền ngồi lại trò chuyện cùng nhau, kể cho nhau nghe về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm bọn họ học chung.
Nguỵ An Nhiên hung hăng cảnh cáo Thời Khanh không được phụ lòng Ngôn Án, nếu không cô sẽ bay về đá cho anh một phát.
Ngôn Án chỉ nhớ, lúc đó Thời Khanh nhếch môi khinh bỉ rồi trả lời.
"Nằm mơ mới có chuyện đó"
Sáng hôm sau, Thời Khanh lái xe đến đón Ngôn Án cùng cô ra sân bay tiễn Nguỵ An Nhiên đi.
Nguỵ An Nhiên hôm nay không khóc nhiều, mắt chỉ ửng đỏ một chút.
Ngôn Án tiến lên ôm Nguỵ An Nhiên thật chặt, dặn dò cô đủ điều mới luyến tiếc buông ra.
Cao Thần cũng ôm Nguỵ An Nhiên một cái nhưng anh không dám ôm cô lâu vì sợ ba mẹ cô nghi ngờ.
"Đợi mình về"
Nguỵ An Nhiên tựa cằm lên vai Cao Thần nhỏ giọng.
Lúc Nguỵ An Nhiên xoay người rời đi, cô không quay đầu lại dù chỉ một lần, cô sợ khi mình quay đầu lại sẽ khóc lần nữa.
Ngôn Án đứng phía sau dõi theo bóng dáng Nguỵ An Nhiên rời đi mà rưng rưng nước mắt.
Thời Khanh thấy vậy liền ôm lấy vai cô an ủi.
Cao Thần vẫn không khóc nhưng đến tận lúc lên xe của Thời Khanh rồi anh mới ngồi ghế sau im lặng rơi nước mắt.
Vừa đến với nhau không lâu nhưng lại vì khoảng cách địa lý mà lại xa nhau lần nữa...
Ngôn Án suốt quãng đường đi liền im lặng trầm ngâm.
Thời Khanh cũng tập trung lái xe.
Không khí trong xe im lặng đến đáng sợ.
...
Kì nghỉ hè lần này, Ngôn Án lại lần nữa bị tống về Lang Sa xa xôi.
Cô và Thời Khanh lại tiếp tục những ngày tháng yêu nhau qua điện thoại.
Thời gian này Ngôn Án vô cùng ngoan ngoãn ở trong nhà không bước chân ra đường nửa bước.
Những phút giây rãnh rỗi này, Ngôn Án không vẽ tranh thì lại ngồi xếp sao và hạc giấy. Hiện tại chiếc bình thuỷ tinh chứa sao và hạc giấy đã lên tới hơn phân nửa.
"Khanh Khanh, anh nhìn xem gần đủ 1000 rồi đó, điều ước của em sắp thành hiện thực rồi"
Ngôn Án đưa bình thuỷ tinh lên lắc lắc trước camera điện thoại cho Thời Khanh thấy.
"Ước gì nào?"
Thời Khanh lười biếng chống khuỷ tay lên bàn, cằm tựa lên lòng bàn tay nhìn Ngôn Án thông qua màn hình điện thoại.
"Em mới không nói cho anh biết đấy"
Ngôn Án lè lưỡi ra trêu chọc Thời Khanh rồi đem bình thuỷ tinh đặt lên tủ đầu giường.
"Tối nay bà nội em lại không có ở nhà, một mình em ở đây chắc sẽ chán chết mất. Hắt xì..."
Tối nay bà nội Ngôn Án có hẹn ra ngoài đi mua đồ cùng các cô chú dòng họ, bà có ý muốn đem Ngôn Án theo nhưng cô một mực đòi ở nhà.
"Sao không theo chơi cùng bà?"
Thời Khanh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn thấp giọng hỏi.
"Nhiều cô dì chú thím lắm, em không biết xưng hô như thế nào nên ở nhà là thoải mái nhất. Hắt xì..."
"Em không khoẻ à?"
Thời Khanh đã thấy Ngôn Án hắt hơi một lần, chỉ tưởng rằng cô bị ngứa mũi nhưng lần này lại đến hai ba lần.
"Chắc là cảm mạo bình thường thôi. Lát em uống thuốc là ổn"
Ngôn Án khịt khịt mũi vài cái rồi nâng đôi mắt vừa hắt hơi đến đỏ ửng của cô lên nhìn vào màn hình.
"Em mau đi ăn rồi tìm thuốc uống vào, một lát khi bà nội chưa về thì phải khoá cửa nhà cẩn thận"
Thời Khanh nhắc nhở Ngôn Án vài câu rồi cúp điện thoại đi làm việc.
Ngôn Án bên kia cũng thu dọn đồ đạc rồi lấy quần áo đi tắm.
Lúc cô mới vừa tắm ra, cơ thể bỗng nhiên có chút thay đổi, đầu óc có chút mơ hồ, cơ thể nóng hừng hực.
Ngôn Án nhanh chóng đi tìm nhiệt kế đo thử nhiệt độ cơ thể mình.
"Sh*t, 39 độ..."
Cầm nhiệt kế trên tay Ngôn Án cau mày chửi một câu.
Thảo nào cứ hắt hơi rồi lại thấy choáng váng, thì ra là sốt rồi.
Lúc Ngôn Án uống thuốc xong đang chuẩn bị vào giường ngủ thì tiếng chuông cử vang lên.
"Để Nguỵ An Nhiên ở cạnh Cao Thần là được rồi"
Thời Khanh kéo tay Ngôn Án lại lắc đầu nói một câu.
Ngôn Án nhìn Nguỵ An Nhiên mà đau lòng không thôi. Hôm nay là sinh nhật nhưng lại không vui vẻ chút nào.
"Đến đây một lát."
Thời Khanh kéo tay Ngôn Án ra một góc khuất.
Đến nơi, anh lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ rồi đưa đến trước mặt cô.
Ngôn Án nhìn cái hộp rồi thầm suy đoán.
"Mở ra xem đi"
Thời Khanh hất cầm, đặt cái hộp vào trong tay Ngôn Án bảo cô mở ra.
Ngôn Án đưa tay nhận lấy rồi hồi hộp mở quà.
Món đồ trong hộp nhỏ lấp lánh vô cùng, Ngôn Án cầm lấy áp thử lên cổ mình.
"Thích không?"
Thời Khanh nhìn sợi dây chuyền rồi thấp giọng hỏi.
"Em rất thích nha, anh đeo cho em đi"
Ngôn Án đưa sợi dây chuyền cho Thời Khanh rồi lấy tay túm tóc mình lên để anh đeo vào giúp.
Thời Khanh nhận lấy rồi thuần thục đeo vào cổ cô.
Nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên chiếc cổ trắng nõn của Ngôn Án, Thời Khanh lại thấy nó thật xinh đẹp.
Bỗng nhiên Ngôn Án nhón chân mổ nhẹ một cái vào môi Thời Khanh.
"Quà cảm ơn"
Ngôn Án hôn xong liền ngẩng đầu lên nhìn anh cười tít mắt.
Thời Khanh cụp mắt nhìn cô, không lộ ra bất kì cảm xúc nào.
Vài giây sau anh xoay người áp cô vào tường, bàn tay thon dài nắm lấy cằm Ngôn Án nâng lên, môi anh rất nhanh đã áp xuống môi cô. Cảm giác mát lạnh truyền đến khiến Ngôn Án khẽ run.
Thời Khanh dùng lưỡi tách hàm răng của cô ra rồi điên cuồng khuấy đảo trong miệng cô.
Ngôn Án tuy thiếu kinh nghiệm những vẫn đàn rụt rè dùng lưỡi đáp lại anh.
Môi lưỡi triền miên, ngoài khu hành lang im ắng chỉ vang lên tiếng hôn đầy nhạy cảm phát ra từ đôi tình nhân trẻ.
Lát sau Thời Khanh luyến tiếc tha cho Ngôn Án, khi cả hai tách ra liền kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt, Thời Khanh liền lấy tay lau đi cho Ngôn Án rồi kéo cô lại vào trong vui vẻ với mọi người như chưa có gì xảy ra.
Ngôn Án nhìn sợi dây chuyền trên cổ liền vui vẻ suốt buổi tối, quà của Khanh Khanh tặng, cô nhất định sẽ giữ thật kĩ.
Buổi tối hôm đó, cả đám liền ngồi lại trò chuyện cùng nhau, kể cho nhau nghe về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm bọn họ học chung.
Nguỵ An Nhiên hung hăng cảnh cáo Thời Khanh không được phụ lòng Ngôn Án, nếu không cô sẽ bay về đá cho anh một phát.
Ngôn Án chỉ nhớ, lúc đó Thời Khanh nhếch môi khinh bỉ rồi trả lời.
"Nằm mơ mới có chuyện đó"
Sáng hôm sau, Thời Khanh lái xe đến đón Ngôn Án cùng cô ra sân bay tiễn Nguỵ An Nhiên đi.
Nguỵ An Nhiên hôm nay không khóc nhiều, mắt chỉ ửng đỏ một chút.
Ngôn Án tiến lên ôm Nguỵ An Nhiên thật chặt, dặn dò cô đủ điều mới luyến tiếc buông ra.
Cao Thần cũng ôm Nguỵ An Nhiên một cái nhưng anh không dám ôm cô lâu vì sợ ba mẹ cô nghi ngờ.
"Đợi mình về"
Nguỵ An Nhiên tựa cằm lên vai Cao Thần nhỏ giọng.
Lúc Nguỵ An Nhiên xoay người rời đi, cô không quay đầu lại dù chỉ một lần, cô sợ khi mình quay đầu lại sẽ khóc lần nữa.
Ngôn Án đứng phía sau dõi theo bóng dáng Nguỵ An Nhiên rời đi mà rưng rưng nước mắt.
Thời Khanh thấy vậy liền ôm lấy vai cô an ủi.
Cao Thần vẫn không khóc nhưng đến tận lúc lên xe của Thời Khanh rồi anh mới ngồi ghế sau im lặng rơi nước mắt.
Vừa đến với nhau không lâu nhưng lại vì khoảng cách địa lý mà lại xa nhau lần nữa...
Ngôn Án suốt quãng đường đi liền im lặng trầm ngâm.
Thời Khanh cũng tập trung lái xe.
Không khí trong xe im lặng đến đáng sợ.
...
Kì nghỉ hè lần này, Ngôn Án lại lần nữa bị tống về Lang Sa xa xôi.
Cô và Thời Khanh lại tiếp tục những ngày tháng yêu nhau qua điện thoại.
Thời gian này Ngôn Án vô cùng ngoan ngoãn ở trong nhà không bước chân ra đường nửa bước.
Những phút giây rãnh rỗi này, Ngôn Án không vẽ tranh thì lại ngồi xếp sao và hạc giấy. Hiện tại chiếc bình thuỷ tinh chứa sao và hạc giấy đã lên tới hơn phân nửa.
"Khanh Khanh, anh nhìn xem gần đủ 1000 rồi đó, điều ước của em sắp thành hiện thực rồi"
Ngôn Án đưa bình thuỷ tinh lên lắc lắc trước camera điện thoại cho Thời Khanh thấy.
"Ước gì nào?"
Thời Khanh lười biếng chống khuỷ tay lên bàn, cằm tựa lên lòng bàn tay nhìn Ngôn Án thông qua màn hình điện thoại.
"Em mới không nói cho anh biết đấy"
Ngôn Án lè lưỡi ra trêu chọc Thời Khanh rồi đem bình thuỷ tinh đặt lên tủ đầu giường.
"Tối nay bà nội em lại không có ở nhà, một mình em ở đây chắc sẽ chán chết mất. Hắt xì..."
Tối nay bà nội Ngôn Án có hẹn ra ngoài đi mua đồ cùng các cô chú dòng họ, bà có ý muốn đem Ngôn Án theo nhưng cô một mực đòi ở nhà.
"Sao không theo chơi cùng bà?"
Thời Khanh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn thấp giọng hỏi.
"Nhiều cô dì chú thím lắm, em không biết xưng hô như thế nào nên ở nhà là thoải mái nhất. Hắt xì..."
"Em không khoẻ à?"
Thời Khanh đã thấy Ngôn Án hắt hơi một lần, chỉ tưởng rằng cô bị ngứa mũi nhưng lần này lại đến hai ba lần.
"Chắc là cảm mạo bình thường thôi. Lát em uống thuốc là ổn"
Ngôn Án khịt khịt mũi vài cái rồi nâng đôi mắt vừa hắt hơi đến đỏ ửng của cô lên nhìn vào màn hình.
"Em mau đi ăn rồi tìm thuốc uống vào, một lát khi bà nội chưa về thì phải khoá cửa nhà cẩn thận"
Thời Khanh nhắc nhở Ngôn Án vài câu rồi cúp điện thoại đi làm việc.
Ngôn Án bên kia cũng thu dọn đồ đạc rồi lấy quần áo đi tắm.
Lúc cô mới vừa tắm ra, cơ thể bỗng nhiên có chút thay đổi, đầu óc có chút mơ hồ, cơ thể nóng hừng hực.
Ngôn Án nhanh chóng đi tìm nhiệt kế đo thử nhiệt độ cơ thể mình.
"Sh*t, 39 độ..."
Cầm nhiệt kế trên tay Ngôn Án cau mày chửi một câu.
Thảo nào cứ hắt hơi rồi lại thấy choáng váng, thì ra là sốt rồi.
Lúc Ngôn Án uống thuốc xong đang chuẩn bị vào giường ngủ thì tiếng chuông cử vang lên.