Chương 34: Cao thần-nguỵ an nhiên
"Án Án, dạo này cậu lơ mình"
Thiệu Huy im hơi lặng tiếng cả tuần nay bỗng dưng hôm nay đứng trước mặt Ngôn Án mở lời.
"Làm gì có chứ?"
Ngôn Án lười biếng nâng mắt lên nhìn Thiệu Huy một cái.
"Có phải vì cậu ta không?"
Cậu ta ở đây Thiệu Huy nói chính là Thời Khanh.
"Không phải, là do mình muốn"
Ngôn Án nghe Thiệu Huy lại đổ hết mọi chuyện cho Thời Khanh thì cau mài phản bác.
"Án Án"
Nguỵ An Nhiên vào cửa liền thấy Thiệu Huy đến làm phiền Ngôn Án liền nhào đến chặn ngang, kéo tay Ngôn Án đi.
Thiệu Huy đứng sau lưng nhìn theo, đáy mắt có chút âm u đáng sợ.
"Mày nghe tin gì chưa? Bài kiểm tra tháng đợt này điểm Thời Khanh cao nhất khối 12, nhà trường định cử cậu ấy đi thi Học sinh giỏi cấp thành phố đó"
Nguỵ An Nhiên kéo Ngôn Án ra khỏi lớp, vừa đi vừa nói.
Thì ra là vậy, lúc nảy thầy Lâm đến gọi Thời Khanh đến văn phòng bàn chuyện, có lẽ là chuyện này.
Đi được nửa đường thì Thời Khanh và Cao Thần đã quay trở về.
"Đi đâu vậy?"
Thời Khanh đưa hộp sữa chua uống trong tay mình cho cô rồi cúi đầu hỏi.
Ngôn Án đưa tay nhận lấy.
"Tìm anh"
Cao Thần cùng Nguỵ An Nhiên bên kia vẫn đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Cậu....cậu sẽ đi du học?"
Cao Thần kinh ngạc muốn rớt hàm ra ngoài khi nghe Nguỵ An Nhiên nói về tương lai.
"Ừm, là Chicago University"
Nguỵ An Nhiên khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Cao Thần quan sát từng biểu cảm của anh.
"Đến tận Mỹ sao? Xa thật"
Nguỵ An Nhiên thoáng sững sờ nhìn Cao Thần, cô chưa từng thấy anh có nét mặt khổ sở đến như vậy.
Ngôn Án và Thời Khanh nhìn một lúc thì cùng nhau quay đi, không làm phiền họ nữa.
"Nguỵ An Nhiên, nếu mình thi đỗ Bắc Đại, có xứng với cậu không?"
Cao Thần bỗng nhiên cúi đầu cười khổ, thấp giọng nói một câu.
Câu nói này làm tim Nguỵ An Nhiên đau đớn vô cùng....
Thi đỗ Bắc Đại, xứng với cậu không...?
Bỗng nhiên nước mắt Nguỵ An Nhiên vô thức rơi xuống, khoé mắt ửng đỏ.
Dường như nghe được câu hỏi này của Cao Thần, Nguỵ An Nhiên lại càng không nỡ đi du học...nói thẳng ra là không muốn rời xa anh.
Nguỵ An Nhiên sụt sịt khóc, khịt mũi một cái.
Cao Thần nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh thoáng sửng sốt khi thấy Nguỵ An Nhiên khóc, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc....
Cao Thần luống cuống không biết nên làm gì, vài giây sau anh liền kéo Nguỵ An Nhiên ôm cô vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi.
Nguỵ An Nhiên bị hành động này của anh làm cho có động lực khóc hơn. Cô dựa đầu vào ngực Cao Thần khóc lớn.
"Cao Thần, cậu luôn xứng, Nguỵ An Nhiên mình luôn thích cậu...."
Nguỵ An Nhiên vừa khóc vừa nói...tuy lời nói đứt quãng rất khó nghe nhưng Cao Thần lại nghe rõ ràng từng chữ một.
Mỗi chữ Nguỵ An Nhiên nói ra như một dòng suối ấm áp chạy trong tim Cao Thần. Cánh tay anh đang ôm Nguỵ An Nhiên lại siết chặt hơn, muốn ôm chặt cô vào lòng.
"Nguỵ An Nhiên, cậu làm bạn gái mình nhé."
Đợi Nguỵ An Nhiên không còn khóc nữa, Cao Thần mới đẩy vai Nguỵ An Nhiên ra, cúi đầu nhìn cô tỏ tình một câu.
"Tuy gia cảnh mình không tốt, học lực cũng chẳng giỏi. Nhưng mình nguyện vì cậu mà phấn đấu, mình đang rất nổ lực để có thể xứng đáng đứng bên cạnh cậu. Vì vậy....Nguỵ An Nhiên cậu...."
Cao Thần cúi đầu bày tỏ nỗi niềm của mình ra với thiếu nữ trước mặt.
"Thần, chúng ta yêu nhau đi"
Nguỵ An Nhiên chặn lại lời nói của Cao Thần rồi ngẩng đầu lên nhìn anh nói một câu.
Cao Thần nhìn Nguỵ An Nhiên bằng một ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Nguỵ An Nhiên nở một nụ cười thật tươi, cười đến tít mắt.
Bày tỏ nỗi lòng của mình xong, cuối cùng cả hai cũng về một nhà.
Khi Nguỵ An Nhiên quay trở lại, Ngôn Án liền nhận ra khoé mắt cô đỏ ửng.
"Khóc?"
Ngôn Án đưa tay sờ sờ khoé mắt của Nguỵ An Nhiên rồi hỏi.
Nguỵ An Nhiên định lắc đầu phủ nhận nhưng mở gương ra soi liền thấy đôi mắt đỏ như tôm luộc của mình nên liền nuốt lời định nói ra vào trong bụng.
"Tụi tao yêu nhau rồi"1
Nguỵ An Nhiên bỗng nhiên ghé đầu nói nhỏ vào tai Ngôn Án rồi ngửa đầu cười lên.
Ngôn Án nghe vậy thì thoáng vui mừng, thì ra lý do Nguỵ An Nhiên khóc là vì hạnh phúc.
"Cung hỷ cung hỷ"
Bạch Lan cũng vỗ vai Nguỵ An Nhiên chúc mừng.
Nguỵ An Nhiên hôm nay quả thực vô cùng vui vẻ.
Thời Khanh nhìn dáng vẻ của Cao Thần cứ cười cười như có bệnh thì khoé môi khẽ nhếch lên.
"Yêu nhau rồi?"
Bỗng nhiên anh chủ động hỏi thăm tình hình, anh thấy Ngôn Án có lẽ rất quan tâm đến chuyện của họ nên cũng tò mò theo.
"Đúng vậy, Khanh ca, bỗng nhiên thấy anh hôm nay quá đẹp trai"
Cao Thần quay qua nhìn Thời Khanh rồi nịnh bợ.
Thời Khanh thấy Cao Thần đang vui vẻ thì cũng không nở phá đám nên cũng cười cười hùa theo nhưng không nói gì.
"Nhưng mà, bọn tôi phải yêu xa sau khi đậu đại học"
Cao Thần đang vui vẻ bỗng nhiên nhớ lại chuyện Nguỵ An Nhiên nói thì có chút cụt hứng.
"Du học?"
Thời Khanh nghe vậy thì đoán mò lý do.
Cao Thần uể oải gật gật đầu.
Anh ta tưởng Nguỵ An Nhiên sẽ thi Bắc Đại nên bản thân muốn phấn đấu để vào cùng trường với cô. Nhưng hôm nay lại nhận ra được kết quả khác.
Tuy vậy, anh vẫn đổ dồn hết tâm sức để không phụ những gì mình đã từng hứa để xứng đáng đứng bên cạnh cô.
Thi đỗ Bắc Đại, xứng với cậu....
Thiệu Huy im hơi lặng tiếng cả tuần nay bỗng dưng hôm nay đứng trước mặt Ngôn Án mở lời.
"Làm gì có chứ?"
Ngôn Án lười biếng nâng mắt lên nhìn Thiệu Huy một cái.
"Có phải vì cậu ta không?"
Cậu ta ở đây Thiệu Huy nói chính là Thời Khanh.
"Không phải, là do mình muốn"
Ngôn Án nghe Thiệu Huy lại đổ hết mọi chuyện cho Thời Khanh thì cau mài phản bác.
"Án Án"
Nguỵ An Nhiên vào cửa liền thấy Thiệu Huy đến làm phiền Ngôn Án liền nhào đến chặn ngang, kéo tay Ngôn Án đi.
Thiệu Huy đứng sau lưng nhìn theo, đáy mắt có chút âm u đáng sợ.
"Mày nghe tin gì chưa? Bài kiểm tra tháng đợt này điểm Thời Khanh cao nhất khối 12, nhà trường định cử cậu ấy đi thi Học sinh giỏi cấp thành phố đó"
Nguỵ An Nhiên kéo Ngôn Án ra khỏi lớp, vừa đi vừa nói.
Thì ra là vậy, lúc nảy thầy Lâm đến gọi Thời Khanh đến văn phòng bàn chuyện, có lẽ là chuyện này.
Đi được nửa đường thì Thời Khanh và Cao Thần đã quay trở về.
"Đi đâu vậy?"
Thời Khanh đưa hộp sữa chua uống trong tay mình cho cô rồi cúi đầu hỏi.
Ngôn Án đưa tay nhận lấy.
"Tìm anh"
Cao Thần cùng Nguỵ An Nhiên bên kia vẫn đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Cậu....cậu sẽ đi du học?"
Cao Thần kinh ngạc muốn rớt hàm ra ngoài khi nghe Nguỵ An Nhiên nói về tương lai.
"Ừm, là Chicago University"
Nguỵ An Nhiên khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Cao Thần quan sát từng biểu cảm của anh.
"Đến tận Mỹ sao? Xa thật"
Nguỵ An Nhiên thoáng sững sờ nhìn Cao Thần, cô chưa từng thấy anh có nét mặt khổ sở đến như vậy.
Ngôn Án và Thời Khanh nhìn một lúc thì cùng nhau quay đi, không làm phiền họ nữa.
"Nguỵ An Nhiên, nếu mình thi đỗ Bắc Đại, có xứng với cậu không?"
Cao Thần bỗng nhiên cúi đầu cười khổ, thấp giọng nói một câu.
Câu nói này làm tim Nguỵ An Nhiên đau đớn vô cùng....
Thi đỗ Bắc Đại, xứng với cậu không...?
Bỗng nhiên nước mắt Nguỵ An Nhiên vô thức rơi xuống, khoé mắt ửng đỏ.
Dường như nghe được câu hỏi này của Cao Thần, Nguỵ An Nhiên lại càng không nỡ đi du học...nói thẳng ra là không muốn rời xa anh.
Nguỵ An Nhiên sụt sịt khóc, khịt mũi một cái.
Cao Thần nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh thoáng sửng sốt khi thấy Nguỵ An Nhiên khóc, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc....
Cao Thần luống cuống không biết nên làm gì, vài giây sau anh liền kéo Nguỵ An Nhiên ôm cô vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi.
Nguỵ An Nhiên bị hành động này của anh làm cho có động lực khóc hơn. Cô dựa đầu vào ngực Cao Thần khóc lớn.
"Cao Thần, cậu luôn xứng, Nguỵ An Nhiên mình luôn thích cậu...."
Nguỵ An Nhiên vừa khóc vừa nói...tuy lời nói đứt quãng rất khó nghe nhưng Cao Thần lại nghe rõ ràng từng chữ một.
Mỗi chữ Nguỵ An Nhiên nói ra như một dòng suối ấm áp chạy trong tim Cao Thần. Cánh tay anh đang ôm Nguỵ An Nhiên lại siết chặt hơn, muốn ôm chặt cô vào lòng.
"Nguỵ An Nhiên, cậu làm bạn gái mình nhé."
Đợi Nguỵ An Nhiên không còn khóc nữa, Cao Thần mới đẩy vai Nguỵ An Nhiên ra, cúi đầu nhìn cô tỏ tình một câu.
"Tuy gia cảnh mình không tốt, học lực cũng chẳng giỏi. Nhưng mình nguyện vì cậu mà phấn đấu, mình đang rất nổ lực để có thể xứng đáng đứng bên cạnh cậu. Vì vậy....Nguỵ An Nhiên cậu...."
Cao Thần cúi đầu bày tỏ nỗi niềm của mình ra với thiếu nữ trước mặt.
"Thần, chúng ta yêu nhau đi"
Nguỵ An Nhiên chặn lại lời nói của Cao Thần rồi ngẩng đầu lên nhìn anh nói một câu.
Cao Thần nhìn Nguỵ An Nhiên bằng một ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Nguỵ An Nhiên nở một nụ cười thật tươi, cười đến tít mắt.
Bày tỏ nỗi lòng của mình xong, cuối cùng cả hai cũng về một nhà.
Khi Nguỵ An Nhiên quay trở lại, Ngôn Án liền nhận ra khoé mắt cô đỏ ửng.
"Khóc?"
Ngôn Án đưa tay sờ sờ khoé mắt của Nguỵ An Nhiên rồi hỏi.
Nguỵ An Nhiên định lắc đầu phủ nhận nhưng mở gương ra soi liền thấy đôi mắt đỏ như tôm luộc của mình nên liền nuốt lời định nói ra vào trong bụng.
"Tụi tao yêu nhau rồi"1
Nguỵ An Nhiên bỗng nhiên ghé đầu nói nhỏ vào tai Ngôn Án rồi ngửa đầu cười lên.
Ngôn Án nghe vậy thì thoáng vui mừng, thì ra lý do Nguỵ An Nhiên khóc là vì hạnh phúc.
"Cung hỷ cung hỷ"
Bạch Lan cũng vỗ vai Nguỵ An Nhiên chúc mừng.
Nguỵ An Nhiên hôm nay quả thực vô cùng vui vẻ.
Thời Khanh nhìn dáng vẻ của Cao Thần cứ cười cười như có bệnh thì khoé môi khẽ nhếch lên.
"Yêu nhau rồi?"
Bỗng nhiên anh chủ động hỏi thăm tình hình, anh thấy Ngôn Án có lẽ rất quan tâm đến chuyện của họ nên cũng tò mò theo.
"Đúng vậy, Khanh ca, bỗng nhiên thấy anh hôm nay quá đẹp trai"
Cao Thần quay qua nhìn Thời Khanh rồi nịnh bợ.
Thời Khanh thấy Cao Thần đang vui vẻ thì cũng không nở phá đám nên cũng cười cười hùa theo nhưng không nói gì.
"Nhưng mà, bọn tôi phải yêu xa sau khi đậu đại học"
Cao Thần đang vui vẻ bỗng nhiên nhớ lại chuyện Nguỵ An Nhiên nói thì có chút cụt hứng.
"Du học?"
Thời Khanh nghe vậy thì đoán mò lý do.
Cao Thần uể oải gật gật đầu.
Anh ta tưởng Nguỵ An Nhiên sẽ thi Bắc Đại nên bản thân muốn phấn đấu để vào cùng trường với cô. Nhưng hôm nay lại nhận ra được kết quả khác.
Tuy vậy, anh vẫn đổ dồn hết tâm sức để không phụ những gì mình đã từng hứa để xứng đáng đứng bên cạnh cô.
Thi đỗ Bắc Đại, xứng với cậu....