Chương 46
Đến thời gian hẹn, Hàn Sơn có hơi lo lắng nhìn dòng người đang không ngừng tiến vào tiệm trà sữa. Anh ta cũng hơi ngạc nhiên, đại sư ấy vậy mà lại hẹn tại một quán trà sữa nơi các bạn trẻ hay lui tới, anh còn tưởng sẽ gặp nhau ở các quán trà đạo hoặc các câu lạc bộ tư nhân nữa chứ. Chỉ mới nghĩ đến đây thôi đã thấy tiệm trà sữa này rất không hợp với thân phận đại sư.
Anh ta cố gắng tập trung quan sát vài người đàn ông cỡ ba bốn mươi tuổi, thậm chí là một vài người trung niên. Cho đến khi một cậu thiếu niên trắng nõn ngồi xuống trước mặt, anh còn chưa kịp phản ứng lại: “Thực ngại quá, tôi có hẹn rồi, chỗ này là của bạn tôi.”
Ôn Nhiên kéo chiếc khăn quàng cổ xuống, nói: “Cửa hàng bùa chú.”
Hai mắt Hàn Sơn lập tức trừng to, còn tưởng đối phương là nhân viên chăm sóc khách hàng từng trò chuyện với mình trên mạng, nên không nhịn được mà thì thào: “Vậy cho hỏi đại sư kia đâu? Không lẽ phải đổi địa điểm khác mới gặp được đại sư ư?”
Ôn Nhiên mỉm cười, chỉ vào chính mình: “Tôi, đại sư đây. Nếu tin thì ngồi xuống nói chuyện. Không tin thì, anh muốn uống trà sữa gì, tôi mời, sau đó ai về nhà nấy.”
Hàn Sơn suýt nữa đã há hốc mồm vì kinh ngạc, thoạt nhìn trông cậu còn trẻ hơn chính mình, anh ta có cảm giác bị lừa dối không tên. Nhưng cũng cảm thấy, có lẽ không nên trông mặt mà bắt hình dong. Chẳng phải trong tiểu thuyết thường nói, những thiên tài xuất chúng đều còn rất trẻ đó sao? Hơn nữa, loại khinh thường tuổi tác như thế này, để rồi cuối cùng bị vả mặt cũng xuất hiện trong rất nhiều cốt truyện. Suy đi nghĩ lại, Hàn Sơn vẫn thành thật ngồi xuống.
Sau khi hai người gọi trà sữa xong, Ôn Nhiên còn gọi thêm một món tráng miệng và hỏi Hàn Sơn có muốn gọi thêm gì không. Bây giờ Hàn Sơn chỉ cảm thấy thế giới của mình sụp đổ, làm gì còn tâm trạng uống trà sữa ăn bánh ngọt, nên tất nhiên lắc đầu từ chối.
Đến khi nhân viên phục vụ đem thức uống lên, Hàn Sơn nhìn Ôn Nhiên có hơi gấp gáp như đang ngồi trên đống lửa: “Xin hỏi đại sư tên gì?”
Ôn Nhiên mỉm cười: “Tôi tên Ôn Nhiên, cứ gọi thẳng tên tôi là được. Trước hết hãy nói về vấn đề của anh đi.”
Hàn Sơn lập tức khổ não: “Đại sư… ý là, Sư phụ Ôn, cậu có thể nhìn ra vấn đề trên người tôi không? Không phải tôi không muốn nói, mà thực sự là tôi không nói được.”
Thế này thì kỳ lạ thật đấy, lần đầu tiên Ôn Nhiên gặp phải vấn đề không thể nói ra được. Hơn nữa, trông bộ dạng của anh ta không giống như không muốn nói, mà thực sự gặp khó khăn chẳng thể nào nói ra được.
Ôn Nhiên xem xét anh thật kỹ lưỡng, lại hỏi ngày tháng năm sinh của anh, trong lòng tính toán đôi chút, lại đột nhiên cảm thấy tình huống của đối phương có phần quen thuộc.
Thấy Ôn Nhiên chau mày, Hàn Sơn tức khắc lo lắng hỏi: “Đại, đại sư, cậu đã nhìn ra điều gì sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu; “Trên người anh không hề có âm khí, càng không có âm hồn đi theo, thành thật mà nói tôi không thể nhìn ra vấn đề trên người anh. Nhưng nếu nói không nhìn ra vấn đề thì cũng không đúng. Hơn nữa, dường như tôi đã từng thấy qua ai đó gặp vấn đề tương tự như anh.”
Hàn Sơn giật mình trong lòng, vội vàng tra hỏi: “Người đó là người như thế nào?”
Ôn Nhiên nói: “Tôi từng gặp một người, vốn dĩ tướng mạo bình thường, dựa theo đường vận mệnh sẽ có một tương lai suôn sẻ nhưng không mấy rực rỡ. Tuy nhiên một ngày nọ tướng mạo của người đó đột nhiên thay đổi, khiến người khác chẳng thể nhìn rõ nữa, không chỉ vậy mà cả khí chất cũng biến đổi. Dù tôi chưa từng nhìn thấy dung mạo của anh trước đây, nhưng bây giờ, tướng mạo của anh có vài phần tương tự người kia, đều hơi mơ hồ.”
Hàn Sơn phân tích lời nói của Ôn Nhiên một chút, sau đó chợt nhận ra, chỉ sợ vị đại sư trẻ tuổi này không chỉ có chút bản lĩnh thôi đâu. Tuy anh không biết người mà đại sư nhắc đến là ai, nhưng nếu cũng giống như anh, cũng từng vào trò chơi đó, trải qua những chuyện đó, khí chất thay đổi lớn như vậy thì quả thực rất bình thường. Ngay cả bản thân anh cũng không còn giống với trước kia.
Hàn Sơn có phần không muốn bỏ cuộc: “Đại sư, thực sự không có cách nào nhìn ra thứ này sao? Hay là, cậu xem chỉ tay giúp tôi đi.”
Ôn Nhiên nhìn sang bàn tay đang vươn ra của đối phương, nhưng lúc đặt tay bản thân lên, cậu chỉ cảm thấy dường như các đầu ngón tay của cậu bị thứ gì đó châm chích khi chạm vào lòng bàn tay của anh ta.
Ôn Nhiên nhíu mày: “Trong tay anh là thứ gì?”
Sắc mặt Hàn Sơn hơi nôn nóng: “Tôi, tôi thực sự nói không được. Đại sư, cậu nhìn kỹ thử xem, có thể nhìn ra được gì không?”
Ôn Nhiên bẩm sinh đã có mắt âm dương, cũng gần như có thể nhìn thấy hết tất cả khí tràng khác nhau ở mỗi người. Chỉ là cậu thực sự không thể nhìn ra được vấn đề của người trước mặt này.
Thấy Ôn Nhiên lắc đầu, tâm thái của Hàn Sơn gần như sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tôi có thể yêu cầu chế tạo bùa chú không? Tôi cần loại bùa có thể chống lại ma quỷ với khả năng tối đa khi gặp phải chúng, uy lực càng mạnh càng tốt, giá cả không thành vấn đề!”
Ôn Nhiên nói: “Có thể, có một loại bù đáp ứng được yêu cầu của anh, là bùa thí thần, có khả năng thí quỷ giết thần. Nhưng anh là người bình thường, cho dù có phát huy tối đa sức mạnh của bùa chú thì ước chùng cũng chỉ có thể làm lệ quỷ bị thương nặng, tranh thủ chút thời gian chạy trốn. Loại bùa này giá cũng không hề rẻ, ba vạn tệ một lá.”
Hàn Sơn gật đầu lia lịa: “Tôi muốn mười lá, à không, hai mươi lá! Thời gian nhanh nhất cậu làm xong là khi nào?” Ba vạn tệ có thể cứu mạng anh ta một lần, việc này quả thực quá rẻ với anh.
Ôn Nhiên nói tiếp: “Việc chế tác loại bùa này hơi tốn sức, bên tôi không có đủ hàng theo yêu cầu của anh. Hai mươi lá, sẽ mất ít nhất ba ngày mới có thể hoàn thành.”
Nghe thấy chỉ cần ba ngày, Hàn Sơn nhẹ nhàng thở ra: “Được, ba ngày. Vậy đại sư có thể để lại thông tin liên lạc được không? Nếu lần sau tôi vẫn còn cần thì sẽ liên lạc với cậu.”
Ôn Nhiên lấy di động ra và kết bạn với đối phương. Thấy anh ta rời đi mà không thèm uống ngụm trà sữa nào, thậm chí sắc mặt cũng rất hoảng hốt, lông mày cậu không thể không chau lại. Kỳ lạ thật đấy, vậy mà cậu lại không nhìn ra vấn đề gì trên người anh ta. Vừa ăn bánh kem, Ôn Nhiên vừa nhắn tin trò chuyện với một người bạn cũng là đạo sĩ mà mình mới quen biết cách đây không lâu trên diễn đàn: “Gần đây có xảy ra chuyện gì khá kỳ quái không?”
Người này làm nghề tự do, trực tuyến suốt 24 giờ, cho nên gần như trả lời cậu ngay tức khắc: “Trong cái nghề bán thời gian này của chúng ta, có khi nào không xảy ra chuyện gì kỳ quái đâu?”
ÔN Nhiên kể lại sơ lược về cuộc gặp mặt với Hàn Sơn ngày hôm nay một chút, nhưng không nói quá chi tiết, sau khi kể xong bèn hỏi: “Tôi có thể cảm nhận được có vấn đề gì đó xảy ra với anh ta, nhưng lại không nhìn ra được vấn đề ở đâu. Lần đầu trong đời, tôi mới cảm thấy bản thân học không tới nơi tới chốn.”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Nghe cậu nói như vậy, tôi chợt nhớ tới một vụ.”
Ôn Nhiên: “??”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Tuần trước, một người bạn đạo sĩ mà tôi quen biết đã nhận một đơn yêu cầu, chỉ là vị khách hàng kia vô cùng kỳ lạ, rõ ràng rất sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng anh ta cái gì cũng bảo là không nói được. Bạn tôi lại chẳng nhìn ra vấn đề gì trên người đối phương, mà bản thân khách hàng lại không nói được đó là vấn đề gì, chỉ xin giúp đỡ một cách mù quáng. Vị đạo sĩ kia còn tưởng tinh thần của đối phương không được bình thường, còn đề nghị anh ta mau đi kiểm tra bệnh tâm thần thử. Kết quả, chỉ mới hai ngày trước, người kia đã chết và còn chết đuối ngay trong bồn tắm nhà mình.”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Hầy… người bạn ấy của tôi cứ luôn tự trách. Trừ khi người kia bất tỉnh trong bồn tắm, chứ làm sao có thể tự mình chết đuối được. Nhưng cậu ta cũng không nhìn ra được vấn đề trên người đối phương, cũng giống như cậu nói, khách hàng đó không thể tự mình nói ra được, hay nói đúng hơn là dường như không có cách nào nói ra.”
Ôn Nhiên: “Anh có thể giới thiệu người bạn đạo sĩ đó cho tôi được không? Tôi muốn hỏi thêm một số việc liên quan đến vấn đề này.”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Từ sáng hôm nay tôi đã không thấy người bạn đó nữa và cũng không liên lạc được.”
Ôn Nhiên: “? Trùng hợp tới vậy sao?”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Tôi nghĩ có lẽ không phải là trùng hợp đâu.”
Ôn Nhiên: “Ý của anh là gì?”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Sau khi vị khách ấy qua đời, bạn tôi đã tới nơi được cho là nguyên nhân gây ra sự thay đổi của người kia, hình như là một tòa nhà cũ bị bỏ hoang. Trước khi chết, đối phương đã cùng một nhóm bạn đến đó check-in tìm đường chết*. Kết quả, sau đó cả người liền thay đổi, hoảng sợ cực độ, cầu cứu khắp nơi, nhưng lại không thể nói ra vấn đề của bản thân. Bạn tôi cảm thấy căn nguyên của mọi việc có lẽ nằm ở tòa nhà bỏ hoang đó, hôm qua có nói muốn tới xem thử, tuy nhiên cho tới bây giờ cậu ta vẫn chưa phản hồi tin nhắn của tôi, điện thoại cũng không liên lạc được.”
(Tìm đường chết: Tò mò hại chết mèo)
Ôn Nhiên: “Được, tôi biết rồi.”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Cậu tuyệt đối đừng có đi theo con đường của người bạn đó nha! Tuy rằng chúng ta chỉ là bạn trên mạng, nhưng một người bạn như cậu mà biến mất thì tôi cũng thấy rất căng thẳng đó.”
Ôn Nhiên nhìn tin nhắn của đối phương, tiếp sau còn có icon khóc lóc mà phì cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện mà mình không nắm chắc.” Chỉ là, trước khi làm bất cứ chuyện gì, cậu đều cảm thấy bản thân đã nắm rất chắc.
Sau khi trò chuyện với công dân nhiệt tình xong, Ôn nhiên liền tìm số của Hàn Sơn và gửi một tin nhắn: “Cho tôi một địa chỉ. Anh không thể nói nhưng chắc chắn vẫn sẽ biết tôi muốn hỏi thứ gì.”
Không biết Hàn Sơn ở bên kia đang bận việc gì, hay là không biết nên trả lời thế nào, mà qua một lúc lâu mới nhắn lại cho Ôn Nhiên: “Núi Tứ Tỉnh.”
Ôn Nhiên tra cứu đôi chút về núi Tứ Tỉnh, đa số bài đăng đều là giới thiệu về các địa điểm du lịch, chỉ có trên diễn đàn thần quái là còn một số ít bài đăng có thông tin về sự kiện mất tích trong chuyến đi tình bạn của nhóm sinh viên Đại học Miền Đông. Trong đó, tin tức mới nhất về núi Tứ Tỉnh là vào khoảng vài ngày trước, có một nhóm người đam mê linh dị thần quái đã đi vào con đường cũ năm đó, cũng bắt đầu livestream suốt quãng đường. Chỉ là sau khi phát sóng trực tiếp đến khe núi, đột nhiên hình ảnh bị cắt và màn hình trực tiếp chuyển sang màu đen. Nhưng ngày hôm sau biên tập viên đã đăng tin nói rằng quả thực trong núi đã xảy ra chuyện thần quái, nên khi vào đó không thể quay được gì, tuy nhiên tất cả mọi người đều bình an vô sự. Người này còn đăng một bức ảnh chụp chung của cả nhóm lúc ở trên núi và che mặt từng người chỉ trừ chính mình.
Ôn Nhiên xem sơ qua từng tấm ảnh, trong đó có một tấm là Hàn Sơn, tuy mặt bị che nhưng đường chỉ trên tay lại giống hệt nhau. Nói cách khác, Hàn Sơn là một thành viên trong nhóm được gọi là đội thám hiểm thần quái đã đến núi Tứ Tỉnh cách đây không lâu, từ sau khi ra khỏi núi, bọn họ liền thay đổi. Hoặc nói là, trong núi đã xảy ra chuyện gì đó dẫn tới sự thay đổi này của họ. Tuy bọn họ đã thoát ra nhưng nguy cơ vẫn còn ở đó, thậm chí mối nguy hại này còn tiếp tục đe dọa mạng sống của họ.
Nhìn bức ảnh kia, Ôn Nhiên cảm thấy nếu có thể điều tra từ từng người một, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối. Cho đến khi về tới Kỳ gia, cậu vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện này, thậm chí còn không chào hỏi Kỳ Vân Kính.
Kết quả, vừa lướt qua người anh, cậu bị Kỳ Vân Kính túm cái mũ trên áo hoodie kéo lại.
Ôn Nhiên lập tức quay đầu nhìn lại, bắt gặp Kỳ Vân Kính, lại thấy anh đang kéo mũ áo của mình mà chớp mắt bối rối. Kỳ Vân Kính thực sự ‘sẽ’ kéo mũ áo của người khác ư?
Có lẽ là do trong mắt cậu hiện rõ sự ngạc nhiên, nên Kỳ Vân Kính mới thả lỏng hai ngón tay, buông mũ áo xuống, rồi lãnh đạm nói: “Tới thư phòng gặp tôi một lúc.”
Vừa nghe đến hai chữ thư phòng, Ôn Nhiên liền nghĩ ngay tới bản hợp đồng nói lúc trước, hai mắt tức khắc bừng sáng, vui mừng như điên theo sát anh*.
(Câu này là 屁颠的跟了上去: Cái rắm điên theo phía sau mông: miêu tả một người đang vui vẻ, nhảy cẫng lên mà muốn khoe ra khắp nơi cho mọi người biết)
Kỳ Vân Kính đưa hợp đồng mới cho Ôn Nhiên: “Nhìn thử xem.”
Ôn Nhiên cầm lên xem thật kỹ, bản hợp đồng mới này cũng chọn gói năm, mức giá cũng là giá lần trước cậu nói. Ngay cả chi phí xuất hiện trong các dịp lễ khác nhau cũng được ghi chú chi tiết riêng. Nhìn vào toàn bộ hợp đồng, vẫn là có lợi cho bản thân cậu, nhưng điều ràng buộc lớn nhất là bản hợp đồng này ngoài hai người bọn họ ra thì không được phép cho người thứ ba biết.
Ôn Nhiên không ngờ Kỳ Vân Kính thực sự sẽ tái ký kết hợp đồng, nhưng cậu vẫn muốn bổ sung vài điều khoản vào bản thỏa thuận này: “Ngày có hiệu lực phải là sau khi kết thúc hợp đồng trước đó, anh chưa ghi này. Bên cạnh đó, cuộc hôn này cũng đã đến lúc kết thúc, cho nên anh càng phải ghi rõ ràng hơn đây là bản hợp đồng sau khi ly hôn của đôi bên.”
Kỳ Vân Kính dựa lưng vào ghế: “Cậu đã có đối tượng chưa?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Chưa có, sao thế?”
Kỳ Vân Kính: “Vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, cậu gấp gáp cái gì?”
Ôn Nhiên không khỏi hừ một tiếng: “Không phải tôi đang vội giùm anh sao? Hơn nữa, mối quan hệ trong sạch rõ ràng không phải rất tốt sao? Anh yên tâm, ngay cả khi ly hôn rồi tôi vẫn sẽ vô cùng phối hợp với anh, không quan tâm tới sắc mặt thì cũng phải quan tâm túi tiền của anh nữa chứ.”
Đùa à, không ly hôn? Đây chẳng phải là do cậu không muốn dính quá sâu vào cốt truyện sau này hay sao? Tuy đây là một thế giới hoàn chỉnh và sống động, không còn là thế giới trên những trang giấy nữa, nhưng nó vẫn tồn tại thứ gọi là cốt truyện, và mỗi giây mỗi khắc cậu đều không dám quên cốt truyện ấy. Dù cậu có tự cho mình tài giỏi đến cỡ nào, thì cũng không dám tranh đoạt với nhân vật chính ở thế giới này đâu nha. Phải biết trân trọng sinh mệnh, rời xa pháo hôi.
Nếu không phải trong khoảng thời gian kia, cậu quả thực ở chung rất hòa thuận với người Kỳ gia, bà nội cũng rất tốt, hơn nữa tuổi tác bà cụ đã cao, không chịu nổi kích thích thì đừng mong cậu đây tốt bụng kết hôn giả để dỗ dành bà cụ vui vẻ, mà ngược lại có khi sẽ thành thủ phạm đả kích bà cụ. Thậm chí là càng không muốn tiếp tục hợp đồng, bởi vì kỳ thật cậu chẳng hề thiếu tiền.
Thấy Ôn Nhiên tỏ vẻ e sợ né tránh mình, lần đầu tiên trong đời Kỳ Vân Kính phải nhìn lại bản thân, mình tệ tới vậy à? Không chắc là ai ai cũng thích, nhưng dường như anh không lấy được chút cảm tình nào từ Ôn Nhiên.
Kỳ Vân Kính cầm lại bản hợp đồng: “Được rồi, sẽ sửa lại theo lời của cậu.”
Ôn Nhiên thích nhất là bộ dạng dễ nói chuyện và không tệ về khoản tiền bạc như thế này, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc chính mình: “Vậy nếu không còn việc gì, tôi đi ra ngoài trước đây.”
Kỳ Vân Kính ném tập tài liệu vào lại trong ngăn tủ, vờ như lơ đãng hỏi: “Vừa rồi cậu thất thần như vậy là đang suy nghĩ về cái gì?”
Thấy anh có vẻ khá rảnh rỗi, còn muốn tán gẫu đôi câu với mình, Ôn Nhiên lập tức không vội rời đi nữa mà trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống trở lại: “Quả thực bây giờ tôi đang không hiểu một vấn đề, anh thông minh như vậy hay là giúp tôi phân tích chút đi.”
Kỳ Vân Kính hất nhẹ cằm: “Nói đi.”
Trước tiên Ôn Nhiên kể lại chuyện của Tằng Phàm, sau đó mới nói đến việc của Hàn Sơn và cuối cùng là vụ án đạo sĩ mất tích của người bạn qua mạng: “Chỉ dựa vào những thông tin hiện có, anh có thể phân tích được điều gì không? Nếu muốn nói bọn xảy ra chuyện và thay đổi ở cùng một nơi, vậy thì đâu cần hỏi, cứ trực tiếp đến ngọn nguồn của vụ việc là được, nhưng vấn đề không đơn giản như vậy. Tôi không biết Tằng Phàm bắt đầu thay đổi từ khi nào, càng không biết trước đó đã biến hóa ở nơi nào, nhưng tôi đã từng hỏi Hàn Sơn, anh ta không hề tới tòa nhà cũ nát kia. Còn người đã đến tòa nhà bỏ hoang ấy đã mất, không thể hỏi được. Anh cảm thấy tôi có nên đến núi Tứ Tỉnh và tòa nhà cũ hoang tàn kia để quan sát thử không, biết đâu sẽ tìm được mối liên hệ nào đó giữa hai nơi này.”
Ôn Nhiên nói xong, thấy Kỳ Vân Kính đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, liền nhướng mày: “Chưa phân tích được hử?”
Kỳ Vân Kính lắc đầu: “Tôi chỉ hơi bất ngờ khi thấy cậu nhiệt tình quan tâm tới chuyện này như vậy.”
Ôn Nhiên cười hì hì: “Chắc do tôi còn trẻ, nên không dẹp nổi sự tò mò của thiếu niên.”. Lần đầu gặp phải vụ án khiến người ta khó hiểu như vậy, đừng nói là chuyện này có liên lụy đến người khắc hay không, chỉ riêng bản thân vụ việc đã khiến người khác muốn giải đáp bí ẩn rồi.
Kỳ Vân Kính nói: “Theo như cậu kể, tôi nghĩ ngoài thần linh ra thì không còn ai có đủ khả năng để làm việc này.” Suy cho cùng, dù ma quỷ có mạnh đến đâu cũng chẳng thể nào không để lại chút vết tích nào.
Ôn Nhiên chống cằm, cau mày: Thần linh? Thực sự có thần linh tồn tại trên đời sao?
──── ∘°❉°∘ ────
Khi lá bùa thí thần cuối cùng được vẽ xong, Ôn Nhiên cảm thấy hơi kiệt sức. Để uy lực của lá bùa càng lớn thì bản thân người vẽ bùa cũng phải tiêu tốn càng nhiều sức mạnh. Sau khi thu dọn gọn gàng 20 lá bùa thí thần, cậu lại nhờ tài xế riêng của Kỳ gia giúp mình giao hàng thêm một chuyến. Lúc lên lầu, Ôn Nhiên còn tiện đường ghé qua nhà bếp lấy một đĩa nho ăn. Tiêu hao nhiều sức lực như vậy, cần nên ăn nhiều thức ăn mang linh khí một chút để mau chóng bổ sung năng lượng. Chỉ là dưa hấu trồng ở nhà cũng phải mất vài ngày nữa mới có thể thu hoạch, mà cậu lại đang nóng lòng không thể chờ đợi vừa được ăn dưa hấu vừa ngắm tuyết.
Trên đường về phòng, Ôn Nhiên nhận được một cuộc gọi tới từ Hạ Vũ. Còn tưởng cậu bạn đang thúc giục mình tới thăm tù lần nữa, nào ngờ Hạ Vũ lại cố tình hạ giọng nói: “Ôn Nhiên, Tằng Phàm chết rồi!”
Ôn Nhiên sửng sốt: “Chết? Chết như thế nào?” Điều này quả thực quá bất ngờ, rõ ràng trước đó cậu đã đuổi nữ quỷ đi rồi mà. Chẳng lẽ tên Tằng Phàm này lại tự tìm đường chết bằng cách đi khiêu khích những hồn ma khác?
Hạ Vũ nói: “Tớ nghe nói chuyện xảy ra khi Tằng Phàm xuất viện về nhà, hậu quả là do trên đường có tuyết đọng hay sao đó, cậu ấy bước hụt, sau ót trực tiếp đập phải một khối sắt đang nhô lên trên nền đất phủ đầy tuyết mỏng. Lúc ngã xuống đã không còn cứu được nữa.”
Dù sao cũng đã từng cùng nhau thi đấu, hơn nữa biểu hiện của Tằng Phàm ở các phần thi sau càng ngày càng tốt, vì thế có không ít người đã công khai hoặc bí mật kết thân với anh ta. Ban đầu, lúc đang tập dợt trên sân khấu, bị một giá đèn rơi xuống đập vào người đã xui xẻo lắm rồi, nào ngờ đâu vừa mới xuất viện, anh ấy lại té ngã và rồi cứ như vậy mà ra đi mãi mãi.
Người ngoài cùng lắm chỉ cảm thán, vận xui mà Tằng Phàm gặp phải đúng là chẳng giống ai, nhưng mấy người Hạ Vũ lại biết nhiều hơn thế. Nhưng bọn họ lại không biết rằng sự cố mà Tằng Phàm gặp phải trước đó kỳ thật đã được giải quyết. Thậm chí còn tưởng rằng đó là do lệ quỷ lần đầu lấy mạng không thành nên đã quay lại lần thứ hai, và lần này quả thực đã cướp được mạng người đi.
Ôn Nhiên nói: “Được, tớ hiểu rồi. Các cậu có thể yên tâm luyện tập đi, chuyện lần trước của cậu ấy thực sự được giải quyết rồi, lần này rất có thể chỉ đơn giản là gặp xui xẻo mà thôi. Các cậu đừng suy nghĩ về nó quá nhiều, không phải cứ lúc nào có người chết cũng đều liên quan đến thần quái đâu.”
Hạ Vũ đương nhiên sẽ tin lời Ôn Nhiên, tuy cậu ta vẫn cho rằng việc này trùng hợp quá mức, song đúng là cũng có người xui xẻo như vậy. Nếu nó đã chẳng phải là một sự kiện thần quái, vậy bọn họ cũng không cần để ý nhiều làm gì. Tuy đã từng có tiếp xúc qua lại, nhưng dẫu sau cũng là người không mấy liên quan đến mình.
Cúp máy, Ôn Nhiên không khỏi cảm thấy nặng nề hơn vài phần, lại chết thêm một mạng người.
Bởi vì tuyết rơi dày đặc, ngọn núi đã bị phong tỏa, Ôn Nhiên không có cách nào lên núi, nên cậu dự định sẽ tới tòa nhà cũ trước. Thực ra, tọa độ của tòa nhà ấy khá tốt, phía sau cách một con phố chính là khu buôn bán, từ trong ngõ đi ra là cảnh sông nước. Những ngôi nhà xung quanh về cơ bản đã bị dỡ bỏ gần hết, dẫu sao đây cũng là một mảnh phế tích. Chỉ có tòa nhà cũ nát, không biết tại sao vẫn nguyên vẹn hoàn chỉnh đứng sừng sững giữa một đống hoang tàn.
Trước khi tới đây, Ôn Nhiên đã điều tra tin tức về tòa nhà cũ kia. Khoảng 4-5 năm về trước, khi khu vực này vẫn chưa bị dỡ bỏ, đa số người dân sinh sống tại đây đều là dân thành phố lâu năm hoặc là dân làm công từ tỉnh thành khác. Có một nhà 3 người cùng thuê một căn hộ tại tầng ba của tòa nhà bỏ hoang này. Tuy nói là thuê nhà, nhưng cũng đã thuê rất nhiều năm, người đàn ông ấy kết hôn tại nơi này và cũng sinh con tại đây.
Vợ của người đàn ông ấy là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, có lẽ vì cảm thấy người đàn ông này thật vô dụng, không biết kiếm tiền, nên một ngày mắng chửi hơn ba trận, ở bên ngoài khi tức giận sẽ còn ra tay đánh chồng. Chỉ là, người đàn ông ấy chưa từng la mắng hay đánh lại vợ mình.
Tuy với tư cách là một người chồng, anh ta đúng là có hơi vô dụng, nhưng với tư cách là một người, anh ấy đã trao hết cả thế giới của bản thân cho đứa con gái rượu của mình.
Những kiểu gia đình thường hay nảy sinh mâu thuẫn giống nhà bọn họ tồn tại rất nhiều trong khu phố cũ tại khu vực này. Nhà cửa nơi đây dày đặc, cũng không xây bằng vật liệu cách âm, nên sẽ thường xuyên nghe thấy nhiều tiếng cãi vã, chỉ là nghe tiếng hai vợ chồng này cãi nhau nhiều nhất.
Rốt cuộc, vào một mùa đông năm nọ, một cụ bà sống dưới lầu nhà bọn họ đã ba ngày không nghe thấy tiếng cãi vã, cũng như không nhìn thấy mấy người sống ở tầng trên, bà cụ bèn đi báo cảnh sát. Kết quả phát hiện, người đàn ông ấy treo cổ trong nhà, còn người vợ bị dao đâm chết, cháu bé chưa đầy 4 tuổi cũng bị siết cổ đến chết.
Sự thật khiến người ta rùng mình hơn chính là, người vợ đã lừa dối chồng mình, đứa bé không phải con của người đàn ông. Cũng chẳng biết làm thế nào mà anh ta lại phát hiện được. Một người bình thường luôn hèn nhát, chỉ có một lần duy nhất trong đời trở nên nhẫn tâm, đó là lần anh giết cả gia đình mình.
Sau đó, nơi này liền biến thành tòa hung trạch*, tưởng rằng sẽ sớm bị phá dỡ và di dời nên chủ nhà cũng không cho thuê nữa. Và rồi những người dân sống ở đây cũng lần lượt rời đi vì việc này. Nhưng không hiểu tại sao mà việc di dời và phá dỡ này lại bị đình công, đến nay cũng đã ngừng được hai ba năm và chẳng thấy bất kỳ đơn vị thi công nào tiếp tục phá hủy.
(Hung trạch: nhà xây trên đất phong thủy xấu)
Còn chưa bước vào trong, chỉ cần nhìn thoáng qua một lượt, Ôn Nhiên cũng đã gần như hiểu rõ tại sao công trình này không thi công được nữa. Trong tất cả các loại phong thủy ‘hung sát’ hình thành từ thiên nhiên thì nước sông là hung nhất, trừ khi được trấn áp bởi thứ pháp khí lợi hại nhất hoặc bởi một số lượng lớn nhân khí, nếu không khi khởi công bên cạnh nước sông, nhẹ thì bị thương tổn đến gân cốt, nặng thì mất mạng.
Nhưng nếu muốn biết bên trong tòa nhà bỏ hoàng này có vấn đề hay không, e là phải vào trong xem thử. Tuy nhiên chỉ mới nhìn tình cảnh bên ngoài của tòa nhà, cũng đã thấy được tám chín phần vấn đề còn sót lại. Nước sông ở đây đang ào ạt chảy thẳng qua khu nhà cũ, những tòa nhà bên cạnh đều đã đổ nát, chỉ còn lại tòa nhà này là đứng sừng sững giữa đống hoang tàn, e rằng nó cũng đã hấp thụ không ít sát khí. Căn hung trạch này, sợ là vô cùng hung.
Nếu cuốn truyện Ôn Nhiên đọc là truyện linh dị thần quái, vậy thì hôm nay dù có nói gì cậu cũng không bước vào tòa nhà cũ này nửa bước. Đáng tiếc, thứ mà cậu đọc lại là truyện tình yêu lãng mạn, cơ bản chẳng hề đề cập tới các vấn đề thần quái. Nếu cho cậu một cơ hội làm lại cuộc đời, thì ngày hôm nay cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn thành thật mà ngồi ở nhà. Là do lò sưởi không đủ ấm, hay là do nồi lẩu không đủ thơm?
Ngay khoảnh khắc cậu đặt chân vào tòa nhà cũ, quang cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi, trái tim Ôn Nhiên lập tức như muốn ngừng đập, quỷ vực này còn ghê gớm hơn bất cứ nơi nào mà cậu từng thấy qua.
Còn không kịp để Ôn Nhiên cẩn thận xem xét tình hình xung quanh, đã nghe thấy một giọng nói đầy kiêu ngạo xen lẫn vẻ mất kiên nhẫn vang lên: “Người thứ chín, còn thiếu một.”
Ôn Nhiên liền quay đầu lại, thấy có một đám người hoặc là thờ ơ lạnh nhạt, hoặc là hoảng sợ đang đứng ở phía sau mình, thoạt nhìn tính luôn cả cậu thì tất cả vừa đúng chín người.
Đúng vào lúc này, không gian nơi đây như một Quỷ Vực tự hình thành, bỗng truyền một dao động cực nhỏ, ngay sau đó giọng nói kia lại cất tiếng: “Mười người, trò chơi bắt đầu.”
Mà lúc Ôn Nhiên nhìn đến cái người thứ mười kìa, liền trợn tròn hai mắt. Tại sao Kỳ Vân Kính lại ở đây!!
Anh ta cố gắng tập trung quan sát vài người đàn ông cỡ ba bốn mươi tuổi, thậm chí là một vài người trung niên. Cho đến khi một cậu thiếu niên trắng nõn ngồi xuống trước mặt, anh còn chưa kịp phản ứng lại: “Thực ngại quá, tôi có hẹn rồi, chỗ này là của bạn tôi.”
Ôn Nhiên kéo chiếc khăn quàng cổ xuống, nói: “Cửa hàng bùa chú.”
Hai mắt Hàn Sơn lập tức trừng to, còn tưởng đối phương là nhân viên chăm sóc khách hàng từng trò chuyện với mình trên mạng, nên không nhịn được mà thì thào: “Vậy cho hỏi đại sư kia đâu? Không lẽ phải đổi địa điểm khác mới gặp được đại sư ư?”
Ôn Nhiên mỉm cười, chỉ vào chính mình: “Tôi, đại sư đây. Nếu tin thì ngồi xuống nói chuyện. Không tin thì, anh muốn uống trà sữa gì, tôi mời, sau đó ai về nhà nấy.”
Hàn Sơn suýt nữa đã há hốc mồm vì kinh ngạc, thoạt nhìn trông cậu còn trẻ hơn chính mình, anh ta có cảm giác bị lừa dối không tên. Nhưng cũng cảm thấy, có lẽ không nên trông mặt mà bắt hình dong. Chẳng phải trong tiểu thuyết thường nói, những thiên tài xuất chúng đều còn rất trẻ đó sao? Hơn nữa, loại khinh thường tuổi tác như thế này, để rồi cuối cùng bị vả mặt cũng xuất hiện trong rất nhiều cốt truyện. Suy đi nghĩ lại, Hàn Sơn vẫn thành thật ngồi xuống.
Sau khi hai người gọi trà sữa xong, Ôn Nhiên còn gọi thêm một món tráng miệng và hỏi Hàn Sơn có muốn gọi thêm gì không. Bây giờ Hàn Sơn chỉ cảm thấy thế giới của mình sụp đổ, làm gì còn tâm trạng uống trà sữa ăn bánh ngọt, nên tất nhiên lắc đầu từ chối.
Đến khi nhân viên phục vụ đem thức uống lên, Hàn Sơn nhìn Ôn Nhiên có hơi gấp gáp như đang ngồi trên đống lửa: “Xin hỏi đại sư tên gì?”
Ôn Nhiên mỉm cười: “Tôi tên Ôn Nhiên, cứ gọi thẳng tên tôi là được. Trước hết hãy nói về vấn đề của anh đi.”
Hàn Sơn lập tức khổ não: “Đại sư… ý là, Sư phụ Ôn, cậu có thể nhìn ra vấn đề trên người tôi không? Không phải tôi không muốn nói, mà thực sự là tôi không nói được.”
Thế này thì kỳ lạ thật đấy, lần đầu tiên Ôn Nhiên gặp phải vấn đề không thể nói ra được. Hơn nữa, trông bộ dạng của anh ta không giống như không muốn nói, mà thực sự gặp khó khăn chẳng thể nào nói ra được.
Ôn Nhiên xem xét anh thật kỹ lưỡng, lại hỏi ngày tháng năm sinh của anh, trong lòng tính toán đôi chút, lại đột nhiên cảm thấy tình huống của đối phương có phần quen thuộc.
Thấy Ôn Nhiên chau mày, Hàn Sơn tức khắc lo lắng hỏi: “Đại, đại sư, cậu đã nhìn ra điều gì sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu; “Trên người anh không hề có âm khí, càng không có âm hồn đi theo, thành thật mà nói tôi không thể nhìn ra vấn đề trên người anh. Nhưng nếu nói không nhìn ra vấn đề thì cũng không đúng. Hơn nữa, dường như tôi đã từng thấy qua ai đó gặp vấn đề tương tự như anh.”
Hàn Sơn giật mình trong lòng, vội vàng tra hỏi: “Người đó là người như thế nào?”
Ôn Nhiên nói: “Tôi từng gặp một người, vốn dĩ tướng mạo bình thường, dựa theo đường vận mệnh sẽ có một tương lai suôn sẻ nhưng không mấy rực rỡ. Tuy nhiên một ngày nọ tướng mạo của người đó đột nhiên thay đổi, khiến người khác chẳng thể nhìn rõ nữa, không chỉ vậy mà cả khí chất cũng biến đổi. Dù tôi chưa từng nhìn thấy dung mạo của anh trước đây, nhưng bây giờ, tướng mạo của anh có vài phần tương tự người kia, đều hơi mơ hồ.”
Hàn Sơn phân tích lời nói của Ôn Nhiên một chút, sau đó chợt nhận ra, chỉ sợ vị đại sư trẻ tuổi này không chỉ có chút bản lĩnh thôi đâu. Tuy anh không biết người mà đại sư nhắc đến là ai, nhưng nếu cũng giống như anh, cũng từng vào trò chơi đó, trải qua những chuyện đó, khí chất thay đổi lớn như vậy thì quả thực rất bình thường. Ngay cả bản thân anh cũng không còn giống với trước kia.
Hàn Sơn có phần không muốn bỏ cuộc: “Đại sư, thực sự không có cách nào nhìn ra thứ này sao? Hay là, cậu xem chỉ tay giúp tôi đi.”
Ôn Nhiên nhìn sang bàn tay đang vươn ra của đối phương, nhưng lúc đặt tay bản thân lên, cậu chỉ cảm thấy dường như các đầu ngón tay của cậu bị thứ gì đó châm chích khi chạm vào lòng bàn tay của anh ta.
Ôn Nhiên nhíu mày: “Trong tay anh là thứ gì?”
Sắc mặt Hàn Sơn hơi nôn nóng: “Tôi, tôi thực sự nói không được. Đại sư, cậu nhìn kỹ thử xem, có thể nhìn ra được gì không?”
Ôn Nhiên bẩm sinh đã có mắt âm dương, cũng gần như có thể nhìn thấy hết tất cả khí tràng khác nhau ở mỗi người. Chỉ là cậu thực sự không thể nhìn ra được vấn đề của người trước mặt này.
Thấy Ôn Nhiên lắc đầu, tâm thái của Hàn Sơn gần như sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tôi có thể yêu cầu chế tạo bùa chú không? Tôi cần loại bùa có thể chống lại ma quỷ với khả năng tối đa khi gặp phải chúng, uy lực càng mạnh càng tốt, giá cả không thành vấn đề!”
Ôn Nhiên nói: “Có thể, có một loại bù đáp ứng được yêu cầu của anh, là bùa thí thần, có khả năng thí quỷ giết thần. Nhưng anh là người bình thường, cho dù có phát huy tối đa sức mạnh của bùa chú thì ước chùng cũng chỉ có thể làm lệ quỷ bị thương nặng, tranh thủ chút thời gian chạy trốn. Loại bùa này giá cũng không hề rẻ, ba vạn tệ một lá.”
Hàn Sơn gật đầu lia lịa: “Tôi muốn mười lá, à không, hai mươi lá! Thời gian nhanh nhất cậu làm xong là khi nào?” Ba vạn tệ có thể cứu mạng anh ta một lần, việc này quả thực quá rẻ với anh.
Ôn Nhiên nói tiếp: “Việc chế tác loại bùa này hơi tốn sức, bên tôi không có đủ hàng theo yêu cầu của anh. Hai mươi lá, sẽ mất ít nhất ba ngày mới có thể hoàn thành.”
Nghe thấy chỉ cần ba ngày, Hàn Sơn nhẹ nhàng thở ra: “Được, ba ngày. Vậy đại sư có thể để lại thông tin liên lạc được không? Nếu lần sau tôi vẫn còn cần thì sẽ liên lạc với cậu.”
Ôn Nhiên lấy di động ra và kết bạn với đối phương. Thấy anh ta rời đi mà không thèm uống ngụm trà sữa nào, thậm chí sắc mặt cũng rất hoảng hốt, lông mày cậu không thể không chau lại. Kỳ lạ thật đấy, vậy mà cậu lại không nhìn ra vấn đề gì trên người anh ta. Vừa ăn bánh kem, Ôn Nhiên vừa nhắn tin trò chuyện với một người bạn cũng là đạo sĩ mà mình mới quen biết cách đây không lâu trên diễn đàn: “Gần đây có xảy ra chuyện gì khá kỳ quái không?”
Người này làm nghề tự do, trực tuyến suốt 24 giờ, cho nên gần như trả lời cậu ngay tức khắc: “Trong cái nghề bán thời gian này của chúng ta, có khi nào không xảy ra chuyện gì kỳ quái đâu?”
ÔN Nhiên kể lại sơ lược về cuộc gặp mặt với Hàn Sơn ngày hôm nay một chút, nhưng không nói quá chi tiết, sau khi kể xong bèn hỏi: “Tôi có thể cảm nhận được có vấn đề gì đó xảy ra với anh ta, nhưng lại không nhìn ra được vấn đề ở đâu. Lần đầu trong đời, tôi mới cảm thấy bản thân học không tới nơi tới chốn.”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Nghe cậu nói như vậy, tôi chợt nhớ tới một vụ.”
Ôn Nhiên: “??”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Tuần trước, một người bạn đạo sĩ mà tôi quen biết đã nhận một đơn yêu cầu, chỉ là vị khách hàng kia vô cùng kỳ lạ, rõ ràng rất sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng anh ta cái gì cũng bảo là không nói được. Bạn tôi lại chẳng nhìn ra vấn đề gì trên người đối phương, mà bản thân khách hàng lại không nói được đó là vấn đề gì, chỉ xin giúp đỡ một cách mù quáng. Vị đạo sĩ kia còn tưởng tinh thần của đối phương không được bình thường, còn đề nghị anh ta mau đi kiểm tra bệnh tâm thần thử. Kết quả, chỉ mới hai ngày trước, người kia đã chết và còn chết đuối ngay trong bồn tắm nhà mình.”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Hầy… người bạn ấy của tôi cứ luôn tự trách. Trừ khi người kia bất tỉnh trong bồn tắm, chứ làm sao có thể tự mình chết đuối được. Nhưng cậu ta cũng không nhìn ra được vấn đề trên người đối phương, cũng giống như cậu nói, khách hàng đó không thể tự mình nói ra được, hay nói đúng hơn là dường như không có cách nào nói ra.”
Ôn Nhiên: “Anh có thể giới thiệu người bạn đạo sĩ đó cho tôi được không? Tôi muốn hỏi thêm một số việc liên quan đến vấn đề này.”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Từ sáng hôm nay tôi đã không thấy người bạn đó nữa và cũng không liên lạc được.”
Ôn Nhiên: “? Trùng hợp tới vậy sao?”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Tôi nghĩ có lẽ không phải là trùng hợp đâu.”
Ôn Nhiên: “Ý của anh là gì?”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Sau khi vị khách ấy qua đời, bạn tôi đã tới nơi được cho là nguyên nhân gây ra sự thay đổi của người kia, hình như là một tòa nhà cũ bị bỏ hoang. Trước khi chết, đối phương đã cùng một nhóm bạn đến đó check-in tìm đường chết*. Kết quả, sau đó cả người liền thay đổi, hoảng sợ cực độ, cầu cứu khắp nơi, nhưng lại không thể nói ra vấn đề của bản thân. Bạn tôi cảm thấy căn nguyên của mọi việc có lẽ nằm ở tòa nhà bỏ hoang đó, hôm qua có nói muốn tới xem thử, tuy nhiên cho tới bây giờ cậu ta vẫn chưa phản hồi tin nhắn của tôi, điện thoại cũng không liên lạc được.”
(Tìm đường chết: Tò mò hại chết mèo)
Ôn Nhiên: “Được, tôi biết rồi.”
Công dân nhiệt tình, cha Ding – Dang: “Cậu tuyệt đối đừng có đi theo con đường của người bạn đó nha! Tuy rằng chúng ta chỉ là bạn trên mạng, nhưng một người bạn như cậu mà biến mất thì tôi cũng thấy rất căng thẳng đó.”
Ôn Nhiên nhìn tin nhắn của đối phương, tiếp sau còn có icon khóc lóc mà phì cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện mà mình không nắm chắc.” Chỉ là, trước khi làm bất cứ chuyện gì, cậu đều cảm thấy bản thân đã nắm rất chắc.
Sau khi trò chuyện với công dân nhiệt tình xong, Ôn nhiên liền tìm số của Hàn Sơn và gửi một tin nhắn: “Cho tôi một địa chỉ. Anh không thể nói nhưng chắc chắn vẫn sẽ biết tôi muốn hỏi thứ gì.”
Không biết Hàn Sơn ở bên kia đang bận việc gì, hay là không biết nên trả lời thế nào, mà qua một lúc lâu mới nhắn lại cho Ôn Nhiên: “Núi Tứ Tỉnh.”
Ôn Nhiên tra cứu đôi chút về núi Tứ Tỉnh, đa số bài đăng đều là giới thiệu về các địa điểm du lịch, chỉ có trên diễn đàn thần quái là còn một số ít bài đăng có thông tin về sự kiện mất tích trong chuyến đi tình bạn của nhóm sinh viên Đại học Miền Đông. Trong đó, tin tức mới nhất về núi Tứ Tỉnh là vào khoảng vài ngày trước, có một nhóm người đam mê linh dị thần quái đã đi vào con đường cũ năm đó, cũng bắt đầu livestream suốt quãng đường. Chỉ là sau khi phát sóng trực tiếp đến khe núi, đột nhiên hình ảnh bị cắt và màn hình trực tiếp chuyển sang màu đen. Nhưng ngày hôm sau biên tập viên đã đăng tin nói rằng quả thực trong núi đã xảy ra chuyện thần quái, nên khi vào đó không thể quay được gì, tuy nhiên tất cả mọi người đều bình an vô sự. Người này còn đăng một bức ảnh chụp chung của cả nhóm lúc ở trên núi và che mặt từng người chỉ trừ chính mình.
Ôn Nhiên xem sơ qua từng tấm ảnh, trong đó có một tấm là Hàn Sơn, tuy mặt bị che nhưng đường chỉ trên tay lại giống hệt nhau. Nói cách khác, Hàn Sơn là một thành viên trong nhóm được gọi là đội thám hiểm thần quái đã đến núi Tứ Tỉnh cách đây không lâu, từ sau khi ra khỏi núi, bọn họ liền thay đổi. Hoặc nói là, trong núi đã xảy ra chuyện gì đó dẫn tới sự thay đổi này của họ. Tuy bọn họ đã thoát ra nhưng nguy cơ vẫn còn ở đó, thậm chí mối nguy hại này còn tiếp tục đe dọa mạng sống của họ.
Nhìn bức ảnh kia, Ôn Nhiên cảm thấy nếu có thể điều tra từ từng người một, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối. Cho đến khi về tới Kỳ gia, cậu vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện này, thậm chí còn không chào hỏi Kỳ Vân Kính.
Kết quả, vừa lướt qua người anh, cậu bị Kỳ Vân Kính túm cái mũ trên áo hoodie kéo lại.
Ôn Nhiên lập tức quay đầu nhìn lại, bắt gặp Kỳ Vân Kính, lại thấy anh đang kéo mũ áo của mình mà chớp mắt bối rối. Kỳ Vân Kính thực sự ‘sẽ’ kéo mũ áo của người khác ư?
Có lẽ là do trong mắt cậu hiện rõ sự ngạc nhiên, nên Kỳ Vân Kính mới thả lỏng hai ngón tay, buông mũ áo xuống, rồi lãnh đạm nói: “Tới thư phòng gặp tôi một lúc.”
Vừa nghe đến hai chữ thư phòng, Ôn Nhiên liền nghĩ ngay tới bản hợp đồng nói lúc trước, hai mắt tức khắc bừng sáng, vui mừng như điên theo sát anh*.
(Câu này là 屁颠的跟了上去: Cái rắm điên theo phía sau mông: miêu tả một người đang vui vẻ, nhảy cẫng lên mà muốn khoe ra khắp nơi cho mọi người biết)
Kỳ Vân Kính đưa hợp đồng mới cho Ôn Nhiên: “Nhìn thử xem.”
Ôn Nhiên cầm lên xem thật kỹ, bản hợp đồng mới này cũng chọn gói năm, mức giá cũng là giá lần trước cậu nói. Ngay cả chi phí xuất hiện trong các dịp lễ khác nhau cũng được ghi chú chi tiết riêng. Nhìn vào toàn bộ hợp đồng, vẫn là có lợi cho bản thân cậu, nhưng điều ràng buộc lớn nhất là bản hợp đồng này ngoài hai người bọn họ ra thì không được phép cho người thứ ba biết.
Ôn Nhiên không ngờ Kỳ Vân Kính thực sự sẽ tái ký kết hợp đồng, nhưng cậu vẫn muốn bổ sung vài điều khoản vào bản thỏa thuận này: “Ngày có hiệu lực phải là sau khi kết thúc hợp đồng trước đó, anh chưa ghi này. Bên cạnh đó, cuộc hôn này cũng đã đến lúc kết thúc, cho nên anh càng phải ghi rõ ràng hơn đây là bản hợp đồng sau khi ly hôn của đôi bên.”
Kỳ Vân Kính dựa lưng vào ghế: “Cậu đã có đối tượng chưa?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Chưa có, sao thế?”
Kỳ Vân Kính: “Vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, cậu gấp gáp cái gì?”
Ôn Nhiên không khỏi hừ một tiếng: “Không phải tôi đang vội giùm anh sao? Hơn nữa, mối quan hệ trong sạch rõ ràng không phải rất tốt sao? Anh yên tâm, ngay cả khi ly hôn rồi tôi vẫn sẽ vô cùng phối hợp với anh, không quan tâm tới sắc mặt thì cũng phải quan tâm túi tiền của anh nữa chứ.”
Đùa à, không ly hôn? Đây chẳng phải là do cậu không muốn dính quá sâu vào cốt truyện sau này hay sao? Tuy đây là một thế giới hoàn chỉnh và sống động, không còn là thế giới trên những trang giấy nữa, nhưng nó vẫn tồn tại thứ gọi là cốt truyện, và mỗi giây mỗi khắc cậu đều không dám quên cốt truyện ấy. Dù cậu có tự cho mình tài giỏi đến cỡ nào, thì cũng không dám tranh đoạt với nhân vật chính ở thế giới này đâu nha. Phải biết trân trọng sinh mệnh, rời xa pháo hôi.
Nếu không phải trong khoảng thời gian kia, cậu quả thực ở chung rất hòa thuận với người Kỳ gia, bà nội cũng rất tốt, hơn nữa tuổi tác bà cụ đã cao, không chịu nổi kích thích thì đừng mong cậu đây tốt bụng kết hôn giả để dỗ dành bà cụ vui vẻ, mà ngược lại có khi sẽ thành thủ phạm đả kích bà cụ. Thậm chí là càng không muốn tiếp tục hợp đồng, bởi vì kỳ thật cậu chẳng hề thiếu tiền.
Thấy Ôn Nhiên tỏ vẻ e sợ né tránh mình, lần đầu tiên trong đời Kỳ Vân Kính phải nhìn lại bản thân, mình tệ tới vậy à? Không chắc là ai ai cũng thích, nhưng dường như anh không lấy được chút cảm tình nào từ Ôn Nhiên.
Kỳ Vân Kính cầm lại bản hợp đồng: “Được rồi, sẽ sửa lại theo lời của cậu.”
Ôn Nhiên thích nhất là bộ dạng dễ nói chuyện và không tệ về khoản tiền bạc như thế này, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc chính mình: “Vậy nếu không còn việc gì, tôi đi ra ngoài trước đây.”
Kỳ Vân Kính ném tập tài liệu vào lại trong ngăn tủ, vờ như lơ đãng hỏi: “Vừa rồi cậu thất thần như vậy là đang suy nghĩ về cái gì?”
Thấy anh có vẻ khá rảnh rỗi, còn muốn tán gẫu đôi câu với mình, Ôn Nhiên lập tức không vội rời đi nữa mà trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống trở lại: “Quả thực bây giờ tôi đang không hiểu một vấn đề, anh thông minh như vậy hay là giúp tôi phân tích chút đi.”
Kỳ Vân Kính hất nhẹ cằm: “Nói đi.”
Trước tiên Ôn Nhiên kể lại chuyện của Tằng Phàm, sau đó mới nói đến việc của Hàn Sơn và cuối cùng là vụ án đạo sĩ mất tích của người bạn qua mạng: “Chỉ dựa vào những thông tin hiện có, anh có thể phân tích được điều gì không? Nếu muốn nói bọn xảy ra chuyện và thay đổi ở cùng một nơi, vậy thì đâu cần hỏi, cứ trực tiếp đến ngọn nguồn của vụ việc là được, nhưng vấn đề không đơn giản như vậy. Tôi không biết Tằng Phàm bắt đầu thay đổi từ khi nào, càng không biết trước đó đã biến hóa ở nơi nào, nhưng tôi đã từng hỏi Hàn Sơn, anh ta không hề tới tòa nhà cũ nát kia. Còn người đã đến tòa nhà bỏ hoang ấy đã mất, không thể hỏi được. Anh cảm thấy tôi có nên đến núi Tứ Tỉnh và tòa nhà cũ hoang tàn kia để quan sát thử không, biết đâu sẽ tìm được mối liên hệ nào đó giữa hai nơi này.”
Ôn Nhiên nói xong, thấy Kỳ Vân Kính đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, liền nhướng mày: “Chưa phân tích được hử?”
Kỳ Vân Kính lắc đầu: “Tôi chỉ hơi bất ngờ khi thấy cậu nhiệt tình quan tâm tới chuyện này như vậy.”
Ôn Nhiên cười hì hì: “Chắc do tôi còn trẻ, nên không dẹp nổi sự tò mò của thiếu niên.”. Lần đầu gặp phải vụ án khiến người ta khó hiểu như vậy, đừng nói là chuyện này có liên lụy đến người khắc hay không, chỉ riêng bản thân vụ việc đã khiến người khác muốn giải đáp bí ẩn rồi.
Kỳ Vân Kính nói: “Theo như cậu kể, tôi nghĩ ngoài thần linh ra thì không còn ai có đủ khả năng để làm việc này.” Suy cho cùng, dù ma quỷ có mạnh đến đâu cũng chẳng thể nào không để lại chút vết tích nào.
Ôn Nhiên chống cằm, cau mày: Thần linh? Thực sự có thần linh tồn tại trên đời sao?
──── ∘°❉°∘ ────
Khi lá bùa thí thần cuối cùng được vẽ xong, Ôn Nhiên cảm thấy hơi kiệt sức. Để uy lực của lá bùa càng lớn thì bản thân người vẽ bùa cũng phải tiêu tốn càng nhiều sức mạnh. Sau khi thu dọn gọn gàng 20 lá bùa thí thần, cậu lại nhờ tài xế riêng của Kỳ gia giúp mình giao hàng thêm một chuyến. Lúc lên lầu, Ôn Nhiên còn tiện đường ghé qua nhà bếp lấy một đĩa nho ăn. Tiêu hao nhiều sức lực như vậy, cần nên ăn nhiều thức ăn mang linh khí một chút để mau chóng bổ sung năng lượng. Chỉ là dưa hấu trồng ở nhà cũng phải mất vài ngày nữa mới có thể thu hoạch, mà cậu lại đang nóng lòng không thể chờ đợi vừa được ăn dưa hấu vừa ngắm tuyết.
Trên đường về phòng, Ôn Nhiên nhận được một cuộc gọi tới từ Hạ Vũ. Còn tưởng cậu bạn đang thúc giục mình tới thăm tù lần nữa, nào ngờ Hạ Vũ lại cố tình hạ giọng nói: “Ôn Nhiên, Tằng Phàm chết rồi!”
Ôn Nhiên sửng sốt: “Chết? Chết như thế nào?” Điều này quả thực quá bất ngờ, rõ ràng trước đó cậu đã đuổi nữ quỷ đi rồi mà. Chẳng lẽ tên Tằng Phàm này lại tự tìm đường chết bằng cách đi khiêu khích những hồn ma khác?
Hạ Vũ nói: “Tớ nghe nói chuyện xảy ra khi Tằng Phàm xuất viện về nhà, hậu quả là do trên đường có tuyết đọng hay sao đó, cậu ấy bước hụt, sau ót trực tiếp đập phải một khối sắt đang nhô lên trên nền đất phủ đầy tuyết mỏng. Lúc ngã xuống đã không còn cứu được nữa.”
Dù sao cũng đã từng cùng nhau thi đấu, hơn nữa biểu hiện của Tằng Phàm ở các phần thi sau càng ngày càng tốt, vì thế có không ít người đã công khai hoặc bí mật kết thân với anh ta. Ban đầu, lúc đang tập dợt trên sân khấu, bị một giá đèn rơi xuống đập vào người đã xui xẻo lắm rồi, nào ngờ đâu vừa mới xuất viện, anh ấy lại té ngã và rồi cứ như vậy mà ra đi mãi mãi.
Người ngoài cùng lắm chỉ cảm thán, vận xui mà Tằng Phàm gặp phải đúng là chẳng giống ai, nhưng mấy người Hạ Vũ lại biết nhiều hơn thế. Nhưng bọn họ lại không biết rằng sự cố mà Tằng Phàm gặp phải trước đó kỳ thật đã được giải quyết. Thậm chí còn tưởng rằng đó là do lệ quỷ lần đầu lấy mạng không thành nên đã quay lại lần thứ hai, và lần này quả thực đã cướp được mạng người đi.
Ôn Nhiên nói: “Được, tớ hiểu rồi. Các cậu có thể yên tâm luyện tập đi, chuyện lần trước của cậu ấy thực sự được giải quyết rồi, lần này rất có thể chỉ đơn giản là gặp xui xẻo mà thôi. Các cậu đừng suy nghĩ về nó quá nhiều, không phải cứ lúc nào có người chết cũng đều liên quan đến thần quái đâu.”
Hạ Vũ đương nhiên sẽ tin lời Ôn Nhiên, tuy cậu ta vẫn cho rằng việc này trùng hợp quá mức, song đúng là cũng có người xui xẻo như vậy. Nếu nó đã chẳng phải là một sự kiện thần quái, vậy bọn họ cũng không cần để ý nhiều làm gì. Tuy đã từng có tiếp xúc qua lại, nhưng dẫu sau cũng là người không mấy liên quan đến mình.
Cúp máy, Ôn Nhiên không khỏi cảm thấy nặng nề hơn vài phần, lại chết thêm một mạng người.
Bởi vì tuyết rơi dày đặc, ngọn núi đã bị phong tỏa, Ôn Nhiên không có cách nào lên núi, nên cậu dự định sẽ tới tòa nhà cũ trước. Thực ra, tọa độ của tòa nhà ấy khá tốt, phía sau cách một con phố chính là khu buôn bán, từ trong ngõ đi ra là cảnh sông nước. Những ngôi nhà xung quanh về cơ bản đã bị dỡ bỏ gần hết, dẫu sao đây cũng là một mảnh phế tích. Chỉ có tòa nhà cũ nát, không biết tại sao vẫn nguyên vẹn hoàn chỉnh đứng sừng sững giữa một đống hoang tàn.
Trước khi tới đây, Ôn Nhiên đã điều tra tin tức về tòa nhà cũ kia. Khoảng 4-5 năm về trước, khi khu vực này vẫn chưa bị dỡ bỏ, đa số người dân sinh sống tại đây đều là dân thành phố lâu năm hoặc là dân làm công từ tỉnh thành khác. Có một nhà 3 người cùng thuê một căn hộ tại tầng ba của tòa nhà bỏ hoang này. Tuy nói là thuê nhà, nhưng cũng đã thuê rất nhiều năm, người đàn ông ấy kết hôn tại nơi này và cũng sinh con tại đây.
Vợ của người đàn ông ấy là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, có lẽ vì cảm thấy người đàn ông này thật vô dụng, không biết kiếm tiền, nên một ngày mắng chửi hơn ba trận, ở bên ngoài khi tức giận sẽ còn ra tay đánh chồng. Chỉ là, người đàn ông ấy chưa từng la mắng hay đánh lại vợ mình.
Tuy với tư cách là một người chồng, anh ta đúng là có hơi vô dụng, nhưng với tư cách là một người, anh ấy đã trao hết cả thế giới của bản thân cho đứa con gái rượu của mình.
Những kiểu gia đình thường hay nảy sinh mâu thuẫn giống nhà bọn họ tồn tại rất nhiều trong khu phố cũ tại khu vực này. Nhà cửa nơi đây dày đặc, cũng không xây bằng vật liệu cách âm, nên sẽ thường xuyên nghe thấy nhiều tiếng cãi vã, chỉ là nghe tiếng hai vợ chồng này cãi nhau nhiều nhất.
Rốt cuộc, vào một mùa đông năm nọ, một cụ bà sống dưới lầu nhà bọn họ đã ba ngày không nghe thấy tiếng cãi vã, cũng như không nhìn thấy mấy người sống ở tầng trên, bà cụ bèn đi báo cảnh sát. Kết quả phát hiện, người đàn ông ấy treo cổ trong nhà, còn người vợ bị dao đâm chết, cháu bé chưa đầy 4 tuổi cũng bị siết cổ đến chết.
Sự thật khiến người ta rùng mình hơn chính là, người vợ đã lừa dối chồng mình, đứa bé không phải con của người đàn ông. Cũng chẳng biết làm thế nào mà anh ta lại phát hiện được. Một người bình thường luôn hèn nhát, chỉ có một lần duy nhất trong đời trở nên nhẫn tâm, đó là lần anh giết cả gia đình mình.
Sau đó, nơi này liền biến thành tòa hung trạch*, tưởng rằng sẽ sớm bị phá dỡ và di dời nên chủ nhà cũng không cho thuê nữa. Và rồi những người dân sống ở đây cũng lần lượt rời đi vì việc này. Nhưng không hiểu tại sao mà việc di dời và phá dỡ này lại bị đình công, đến nay cũng đã ngừng được hai ba năm và chẳng thấy bất kỳ đơn vị thi công nào tiếp tục phá hủy.
(Hung trạch: nhà xây trên đất phong thủy xấu)
Còn chưa bước vào trong, chỉ cần nhìn thoáng qua một lượt, Ôn Nhiên cũng đã gần như hiểu rõ tại sao công trình này không thi công được nữa. Trong tất cả các loại phong thủy ‘hung sát’ hình thành từ thiên nhiên thì nước sông là hung nhất, trừ khi được trấn áp bởi thứ pháp khí lợi hại nhất hoặc bởi một số lượng lớn nhân khí, nếu không khi khởi công bên cạnh nước sông, nhẹ thì bị thương tổn đến gân cốt, nặng thì mất mạng.
Nhưng nếu muốn biết bên trong tòa nhà bỏ hoàng này có vấn đề hay không, e là phải vào trong xem thử. Tuy nhiên chỉ mới nhìn tình cảnh bên ngoài của tòa nhà, cũng đã thấy được tám chín phần vấn đề còn sót lại. Nước sông ở đây đang ào ạt chảy thẳng qua khu nhà cũ, những tòa nhà bên cạnh đều đã đổ nát, chỉ còn lại tòa nhà này là đứng sừng sững giữa đống hoang tàn, e rằng nó cũng đã hấp thụ không ít sát khí. Căn hung trạch này, sợ là vô cùng hung.
Nếu cuốn truyện Ôn Nhiên đọc là truyện linh dị thần quái, vậy thì hôm nay dù có nói gì cậu cũng không bước vào tòa nhà cũ này nửa bước. Đáng tiếc, thứ mà cậu đọc lại là truyện tình yêu lãng mạn, cơ bản chẳng hề đề cập tới các vấn đề thần quái. Nếu cho cậu một cơ hội làm lại cuộc đời, thì ngày hôm nay cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn thành thật mà ngồi ở nhà. Là do lò sưởi không đủ ấm, hay là do nồi lẩu không đủ thơm?
Ngay khoảnh khắc cậu đặt chân vào tòa nhà cũ, quang cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi, trái tim Ôn Nhiên lập tức như muốn ngừng đập, quỷ vực này còn ghê gớm hơn bất cứ nơi nào mà cậu từng thấy qua.
Còn không kịp để Ôn Nhiên cẩn thận xem xét tình hình xung quanh, đã nghe thấy một giọng nói đầy kiêu ngạo xen lẫn vẻ mất kiên nhẫn vang lên: “Người thứ chín, còn thiếu một.”
Ôn Nhiên liền quay đầu lại, thấy có một đám người hoặc là thờ ơ lạnh nhạt, hoặc là hoảng sợ đang đứng ở phía sau mình, thoạt nhìn tính luôn cả cậu thì tất cả vừa đúng chín người.
Đúng vào lúc này, không gian nơi đây như một Quỷ Vực tự hình thành, bỗng truyền một dao động cực nhỏ, ngay sau đó giọng nói kia lại cất tiếng: “Mười người, trò chơi bắt đầu.”
Mà lúc Ôn Nhiên nhìn đến cái người thứ mười kìa, liền trợn tròn hai mắt. Tại sao Kỳ Vân Kính lại ở đây!!