Chương 47: Chuyện gì nên xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra
"Mẹ tôi bỏ thuốc vào nước." Bạch Kiến Sinh nói.
Đương nhiên vì anh là đàn ông nên thể thực không kém như con gái nên vẫn còn có chút sức chóng cự. Nhưng mà mẹ anh cũng cao tay bỏ loại thuốc mạnh nhất.
Bạch Kiến Sinh dùng sức đi vào phòng tắm, anh khóa cửa lại rồi xả dòng nước lớn lên người mình. Dường như anh sắp kiệt sức rồi, càng tắm thì dừng lại càng nóng ran người.
Trương Miễu Miễu thấy vậy cũng động lòng nhưng cô không muốn làm chuyện đó. Nói sao đi nữa cô cũng đang đấu tranh nội tâm một cách mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh người đàn ông đó vì mình không muốn mà chấp nhận thà tắm chứ cũng không ra tay cô cũng có chút rung động.
Bỗng dưng cô tiến đến gần cánh cửa mà nói "Anh không sao chứ, Bạch Kiến Sinh."
"Không sao." Bạch Kiến Sinh nói.
"Mở cửa đi, đừng tự làm bản thân đổ bệnh." Trương Miễu Miễu hơi sợ hãi mà nói. Cô cũng không biết khi mình nói ra lời này thì chuyện tiếp theo sẽ như thế nào nữa.
Nhưng Bạch Kiến Sinh vẫn khăng khăng lên tiếng "Cô tránh ra đi, đừng có mà ở ngoài quyến rũ tôi. Tôi không chắc bản thân còn kiềm chế được bao lâu đâu."
"Đã bảo anh ra đi." Trương Miễu Miễu hét lớn. Bạch Kiến Sinh nghe vậy thì cũng từ từ mở cửa ra, cơ thể ướt đẫm nhìn cô gái trước mặt.
Anh thật không kiềm chế được nữa rồi, ai bảo cơn dục vọng của đàn ông đã nổi lên thì chỉ có thể làm đến cùng cơ chứ. Bạch Kiến Sinh ép cô vào tường mà hôn lên cổ cô.
"Đều là tại cô, đừng trách tôi." Cắn nhẹ cổ cô một cái rồi nham hiểm nói.
"A...ưm...ư...m." Anh lại hôn lấy bờ môi của Trương Miễu Miễu, đưa lưỡi vào trong khoang miệng của người con gái. Từng tiếng rên rỉ vang lên, càng tăng sức kích thích cho cuộc chơi.
Anh mạnh bạo mà cởi hết bộ đồ trên người cô nhóc rồi lại lần lượt đến chiếc quần ướt nhèm trên người mình. Nhấc cô lên, đôi chân thon dài cứ thế mà bám víu lấy ngang hông của Bạch Kiến Sinh.
Hai đôi môi vừa dứt, anh lại tiếp tục chuyển qua chiếc cỗ trắng nõn kia. Làn da tỏa ra một mùi hương gì đó cuốn hút rất khó tả, một dòng đâu thể nói hết được.
"A...anh là chó hay gì mà cắn đau vậy?" Trương Miễu Miễu lên giọng mắng mỏ, ai bảo anh cứ tham lam mà cắn cô mãi. Bạch Kiến Sinh cũng không ngại mà buông lời "Là người hay chó gì cũng như thế thôi."
Không ép vào tường nữa đứng khá là mỏi nên đến giường vẫn hơn. Cô thụ anh động rồi lại cô trên anh dưới, tư thế chuyển đổi liên tục. Không chừa một vùng nào trên cơ thể cô anh liên tiếp đánh dấu, để xem sau này cô còn dám bảo anh là chó không.
Chỉ còn mỗi cái nơi ẩm ướt kia là anh chưa với tới thôi nhưng mà anh chắc chắn không tha. Lần này có vẻ cô đã chọc vào tổ ong thiếu thức ăn.
"Không...ở đó không được, ưm...ưm." Tiếng rên rỉ cùng sự ngăn cản của cô nhóc càng khiến anh hăng hái.
Đặt cô lên trên người mình rồi bắt đầu đưa thứ đó vào bên trong nhưng lại nhẹ nhàng vô điều kiện. "A...hức...đau..." Trương Miễu Miễu bắt đầu rơi lệ nhưng thứ mà đàn ông muốn có được thì không bao giờ nhường cho ai.
"Tôi làm nhanh thôi, cô mà khóc là tôi không nương tay mà làm mạnh đấy." Bạch Kiến Sinh đe dọa cô nhóc trước mặt, hắn nhếch môi vì thấy cô nhanh chóng lau hết nước mắt.
Vì đau mà Trương Miễu Miễu cúi người ôm lấy Bạch Kiến Sinh mà cào cấu làn da người đàn ông. Tuy đau nhưng anh vẫn có chịu đựng vì anh biết cô còn đau hơn cả anh mà.
Hai người cứ như thế trong không gian mờ ảo, tiếng rên rỉ cùng hơi thở hừng hực, mạnh mẽ càng kích thích sự vào ra đều đặn.
………………
Biệt thự của Hoắc Thẩm Dịch.
"Anh có buông ra không, cái ông chú này." Giản Kiều cố đấy Hoắc Thẩm Dịch ra khỏi người nhưng không làm sao được.
Bởi người đàn ông rất mệt mỏi chỉ muốn ôm cô ngủ mà thôi. Nhưng vì cô quá kháng cự nên ngủ hắn cũng phải ôm chặt không lỡ cô chạy mất thì sao.
"Yên đi, đừng để tôi phải làm..." Hoắc Thẩm Dịch còn chưa nói hết câu cái ấy đã nhô lên mà đâm vào làn da của Giản Kiều khiến cô hét lên.
"Không được, anh ngủ thì ngủ đi. Tôi không chạy đâu nhưng mà đừng ôm chặt thế tôi sắp ngạt thở rồi." Giản Kiều nói.
Công nhận xém tí làm cô đi đời, Hoắc Thẩm Dịch kéo cô quay người về phía mình rồi ôm cô cô vào lòng một cách nhẹ nhàng. Lần này có vẻ anh không sợ cô tẩu thoát nữa, cũng buông lõng cơ thể ra mà thiếp đi.
'Tại sao tim mình đập nhanh thế chứ, không thể là vậy được.' Giản Kiều lắc lắc đầu phủi phủi mấy cái suy nghĩ lung tung của mình. Cô cũng thuận theo người đàn ông mà ôm lấy hắn mà ngủ.
Không biết hai người này đang nghĩ gì nhưng Hoắc Thẩm Dịch hình như đang dần quan tâm lấy cô nhóc này rồi. Nếu thật sự hắn có thể bỏ được cái tính độc đoán, dị ứng phụ nữ kia thì đúng là một chuyện tốt.
Đương nhiên vì anh là đàn ông nên thể thực không kém như con gái nên vẫn còn có chút sức chóng cự. Nhưng mà mẹ anh cũng cao tay bỏ loại thuốc mạnh nhất.
Bạch Kiến Sinh dùng sức đi vào phòng tắm, anh khóa cửa lại rồi xả dòng nước lớn lên người mình. Dường như anh sắp kiệt sức rồi, càng tắm thì dừng lại càng nóng ran người.
Trương Miễu Miễu thấy vậy cũng động lòng nhưng cô không muốn làm chuyện đó. Nói sao đi nữa cô cũng đang đấu tranh nội tâm một cách mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh người đàn ông đó vì mình không muốn mà chấp nhận thà tắm chứ cũng không ra tay cô cũng có chút rung động.
Bỗng dưng cô tiến đến gần cánh cửa mà nói "Anh không sao chứ, Bạch Kiến Sinh."
"Không sao." Bạch Kiến Sinh nói.
"Mở cửa đi, đừng tự làm bản thân đổ bệnh." Trương Miễu Miễu hơi sợ hãi mà nói. Cô cũng không biết khi mình nói ra lời này thì chuyện tiếp theo sẽ như thế nào nữa.
Nhưng Bạch Kiến Sinh vẫn khăng khăng lên tiếng "Cô tránh ra đi, đừng có mà ở ngoài quyến rũ tôi. Tôi không chắc bản thân còn kiềm chế được bao lâu đâu."
"Đã bảo anh ra đi." Trương Miễu Miễu hét lớn. Bạch Kiến Sinh nghe vậy thì cũng từ từ mở cửa ra, cơ thể ướt đẫm nhìn cô gái trước mặt.
Anh thật không kiềm chế được nữa rồi, ai bảo cơn dục vọng của đàn ông đã nổi lên thì chỉ có thể làm đến cùng cơ chứ. Bạch Kiến Sinh ép cô vào tường mà hôn lên cổ cô.
"Đều là tại cô, đừng trách tôi." Cắn nhẹ cổ cô một cái rồi nham hiểm nói.
"A...ưm...ư...m." Anh lại hôn lấy bờ môi của Trương Miễu Miễu, đưa lưỡi vào trong khoang miệng của người con gái. Từng tiếng rên rỉ vang lên, càng tăng sức kích thích cho cuộc chơi.
Anh mạnh bạo mà cởi hết bộ đồ trên người cô nhóc rồi lại lần lượt đến chiếc quần ướt nhèm trên người mình. Nhấc cô lên, đôi chân thon dài cứ thế mà bám víu lấy ngang hông của Bạch Kiến Sinh.
Hai đôi môi vừa dứt, anh lại tiếp tục chuyển qua chiếc cỗ trắng nõn kia. Làn da tỏa ra một mùi hương gì đó cuốn hút rất khó tả, một dòng đâu thể nói hết được.
"A...anh là chó hay gì mà cắn đau vậy?" Trương Miễu Miễu lên giọng mắng mỏ, ai bảo anh cứ tham lam mà cắn cô mãi. Bạch Kiến Sinh cũng không ngại mà buông lời "Là người hay chó gì cũng như thế thôi."
Không ép vào tường nữa đứng khá là mỏi nên đến giường vẫn hơn. Cô thụ anh động rồi lại cô trên anh dưới, tư thế chuyển đổi liên tục. Không chừa một vùng nào trên cơ thể cô anh liên tiếp đánh dấu, để xem sau này cô còn dám bảo anh là chó không.
Chỉ còn mỗi cái nơi ẩm ướt kia là anh chưa với tới thôi nhưng mà anh chắc chắn không tha. Lần này có vẻ cô đã chọc vào tổ ong thiếu thức ăn.
"Không...ở đó không được, ưm...ưm." Tiếng rên rỉ cùng sự ngăn cản của cô nhóc càng khiến anh hăng hái.
Đặt cô lên trên người mình rồi bắt đầu đưa thứ đó vào bên trong nhưng lại nhẹ nhàng vô điều kiện. "A...hức...đau..." Trương Miễu Miễu bắt đầu rơi lệ nhưng thứ mà đàn ông muốn có được thì không bao giờ nhường cho ai.
"Tôi làm nhanh thôi, cô mà khóc là tôi không nương tay mà làm mạnh đấy." Bạch Kiến Sinh đe dọa cô nhóc trước mặt, hắn nhếch môi vì thấy cô nhanh chóng lau hết nước mắt.
Vì đau mà Trương Miễu Miễu cúi người ôm lấy Bạch Kiến Sinh mà cào cấu làn da người đàn ông. Tuy đau nhưng anh vẫn có chịu đựng vì anh biết cô còn đau hơn cả anh mà.
Hai người cứ như thế trong không gian mờ ảo, tiếng rên rỉ cùng hơi thở hừng hực, mạnh mẽ càng kích thích sự vào ra đều đặn.
………………
Biệt thự của Hoắc Thẩm Dịch.
"Anh có buông ra không, cái ông chú này." Giản Kiều cố đấy Hoắc Thẩm Dịch ra khỏi người nhưng không làm sao được.
Bởi người đàn ông rất mệt mỏi chỉ muốn ôm cô ngủ mà thôi. Nhưng vì cô quá kháng cự nên ngủ hắn cũng phải ôm chặt không lỡ cô chạy mất thì sao.
"Yên đi, đừng để tôi phải làm..." Hoắc Thẩm Dịch còn chưa nói hết câu cái ấy đã nhô lên mà đâm vào làn da của Giản Kiều khiến cô hét lên.
"Không được, anh ngủ thì ngủ đi. Tôi không chạy đâu nhưng mà đừng ôm chặt thế tôi sắp ngạt thở rồi." Giản Kiều nói.
Công nhận xém tí làm cô đi đời, Hoắc Thẩm Dịch kéo cô quay người về phía mình rồi ôm cô cô vào lòng một cách nhẹ nhàng. Lần này có vẻ anh không sợ cô tẩu thoát nữa, cũng buông lõng cơ thể ra mà thiếp đi.
'Tại sao tim mình đập nhanh thế chứ, không thể là vậy được.' Giản Kiều lắc lắc đầu phủi phủi mấy cái suy nghĩ lung tung của mình. Cô cũng thuận theo người đàn ông mà ôm lấy hắn mà ngủ.
Không biết hai người này đang nghĩ gì nhưng Hoắc Thẩm Dịch hình như đang dần quan tâm lấy cô nhóc này rồi. Nếu thật sự hắn có thể bỏ được cái tính độc đoán, dị ứng phụ nữ kia thì đúng là một chuyện tốt.