Chương 30: Mọi việc bắt đầu rối tung lên
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Hoắc Thẩm Dịch mới mua cháo trở về phòng bệnh. Vừa mở cửa hắn đã thấy Bạch Kiến Sinh cùng Trương Miễu Miễu đang ngồi nói chuyện với Giản Kiều. Bất giác bạn học Trương Miễu Miễu nhìn thấy trên tay Hoắc Thẩm Dịch có cái hộp gì đó nên tò mò hỏi.
" Cái gì trên tay anh vậy?" Như bị chất vấn hắn quay đầu mà tránh có tình tránh mặt mọi người ở đây. Vì một người từ trước đến nay vốn tự cao, tự đại giờ đây là chạy đôn chạy đáo khắp nơi chỉ để mua cháo cho một cô gái chứ.
Đời mà đâu ai biết được trước tương lai, người đàn ông đưa hộp cháo đặt lên bàn rồi nhìn Giản Kiều mà buông lời " Ăn đi." Tiến đến chiếc ghế cạnh Bạch Kiến Sinh mà ngồi vắt chéo chân, hắn vừa tính cầm điếu thuốc lên hít thì bị Giản Kiều cản lại " Anh đừng hút thuốc trong bệnh viện, khó chịu."
" Lão Hoắc đã muốn hút thì bệnh viện cũng không cản nổi cậu ta đâu. Kệ đi." Bạch Kiến Sinh nhìn về hướng Giản Kiều mà nói với khuôn mặt vui vẻ. Anh thật sự không tin chỉ vì lời nói của Giản Kiều mà Hoắc Thẩm Dịch thay đổi việc mình muốn làm đâu.
Nhưng mà thật sự anh đã bị hắt một cốc nước lạnh vào mặt rất đậm vì lão bạn già của mình đã vứt cả gói thuốc vào thùng rác bên cạnh rồi dựa lưng vào bức tường mà chẳng nói gì thêm.
" Giản Kiều không thích ăn đậu, cháo này hay là thôi đừng ăn nữa. Để mình đi mua cái khác cho cậu." Trương Miễu Miễu mở nắp hộp ra rồi lên tiếng than vãn.
" Thôi, không sao đâu. Mình cố ăn vậy, đừng lãng phí nữa." Giản Kiều nhìn Trương Miễu Miễu rồi dịu dàng nói. Cô thật sự chẳng muốn phụ tấm lòng của Hoắc Thẩm Dịch vì có lẽ đây là lần đầu hắn chăm sóc cô chu đáo như này.
Nghe thấy lời này từ xa Hoắc Thẩm Dịch cũng lên tiếng " Đổ đi rồi tôi mua thứ khác."
" Không cần đâu, mất thời gian lắm hay là chiều xuất viện đi. Về nước để còn đi học nữa, bỏ lỡ nhiều tiết quá thầy cô lại nói." Mặc dù bị bệnh nhưng mà cô gái này vẫn rất ham học, tầm này rồi Trương Miễu Miễu cũng thấy bất lực thay.
………………
Nhà chính Hoắc gia.
Tự dưng đang yến đang lành thì Tần gia lại hẹn ngày mai đến nhà họ Hoắc ngỏ ý muốn nhờ vả giúp họ tìm cháu gái. Mấy chục năm nay rồi mà bọn họ vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Tần Gia Yến.
Thật sự có nhiều bài báo nói rằng cô gái này đã mất nhưng Tần gia vẫn không chịu được sự mất mát cô cháu gái cưng này. Có câu ' sống phải thấy người, chết phải thấy xác.'
" Lão Hoắc, mai ông rảnh không? Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp." Tần Thủy Hoàng nói.
Ông của Hoắc Thẩm Dịch thấy ở đầu dây bên kia vọng đến tiếng người anh em của mình thì cũng không ngại mà đáp lại " Tôi lúc nào cũng rảnh, quan trọng ông có thời gian đến chơi hay không thôi. Ngày mai ông đến rồi chúng ta đánh ván cờ rồi nói chuyện luôn."
Cuộc trò chuyện diễn ra êm đẹp rồi kết thúc, bà Hoắc cũng ở cạnh nên hiểu ra đôi điều từ lời nói của Tần Thủy Hoàng. Bà chắc chắn lần này họ thật sự và nhất định phải tìm cho ra cô cháu gái này bằng mọi giá.
Đêm đó cả nhà ngồi vào bàn ăn với không khí khá căng thẳng, chẳng ai nói lấy lời nào. Thấy vậy Diệp Linh liền mở lời trước " Có chuyện gì sao hả mẹ, nhìn bố có vẻ không vui lắm."
Đá chân chồng mình, Diệp Linh truyền đạt thông tin qua đôi mắt của mình với ông. Hiểu ý vợ nên Hoắc Nguyên Đình bèn bắt chuyện với ông Hoắc " Bố, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao hai người cứ im lặng hết cả vậy, có gì thì để con gọi cho tên nhóc đó về rồi bàn bạc."
" Đúng, con nên gọi Thẩm Dịch về. Đã đến lúc nói rõ rồi, Tần gia thật sự muốn tìm lại cháu gái rồi." Hoắc lão gia trầm tư một lúc rồi dùng giọng nghiêm trọng mà nói.
Diệp Linh cùng Hoắc Nguyên Đình bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt họ hiện lên sự bàng hoàng, chuyện này thất sự ổn sao. Cả đêm hôm ấy nhìn mặt cả nhà như vẻ đưa đám. Diệp Linh lại không ngừng lảm nhảm bên tai chồng về việc của Giản Kiều và thằng con trai của mình.
Phía bên Hoắc Thẩm Dịch cũng đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ đến sáng sớm là về nước. Còn chuyện của Đại Xà bang thì hắn đã giao lại cho Cao Lãnh xử lý. Chỉ là dùng một vài hình phạt nhẹ nhằm cảnh cáo Đại Bá Thước nên dạy lại cách sống cho cô con gái Đại Nương kia thôi.
………………
" Cậu không đi cùng Bạch Kiến Sinh à, sao lại chạy qua đây ngồi cùng mình? Với lại Hoắc Thẩm Dịch với mấy người khác không về cùng sao?" Giản Kiều nhìn Trương Miễu Miễu với khuôn mặt khó hiểu, đầy nghi vấn.
Vội vò lấy đầu như cố che dấu chuyện gì đó, Trương Miễu Miễu liền lên tiếng " Hai bọn mình là bạn thân mà, ngồi chung với nhau mà cậu còn thấy lạ à. Với lại họ còn có tí chuyện nên tí sẽ về bằng trực thăng cùng với Hoắc Thẩm Dịch sau."
Giản Kiều nhìn biểu cảm của Trương Miễu Miễu có chút kì quặc, cô là người nhanh nhạy với lại thân nhau từ nhỏ đến lớn còn ai hiểu cô bạn này hơn cô chứ. " Cậu nói thật đi, có phải xảy ra chuyện gì không?" Giản Kiều chất vấn Trương Miễu Miễu.
Lôi co một lúc rồi cuối cùng cô cũng biết được Hoắc Thẩm Dịch đã đến Đại Xà bang. Mà qua lời kể của bạn học Trương thì cô nhận ra ngay Hoắc Thẩm Dịch vì cô mà gây thù chuốc oán với băng đảng này thì cũng không có lợi gì. Thấy sự việc thật sự không ổn nên Giản Kiều liền cho quay đầu xe lại mà đến biệt thự của Đại Bá Thước.
Tất cả sẽ rối tung lên hết mất, không thể vì một chuyện nhỏ mà xé ra to được.
" Cái gì trên tay anh vậy?" Như bị chất vấn hắn quay đầu mà tránh có tình tránh mặt mọi người ở đây. Vì một người từ trước đến nay vốn tự cao, tự đại giờ đây là chạy đôn chạy đáo khắp nơi chỉ để mua cháo cho một cô gái chứ.
Đời mà đâu ai biết được trước tương lai, người đàn ông đưa hộp cháo đặt lên bàn rồi nhìn Giản Kiều mà buông lời " Ăn đi." Tiến đến chiếc ghế cạnh Bạch Kiến Sinh mà ngồi vắt chéo chân, hắn vừa tính cầm điếu thuốc lên hít thì bị Giản Kiều cản lại " Anh đừng hút thuốc trong bệnh viện, khó chịu."
" Lão Hoắc đã muốn hút thì bệnh viện cũng không cản nổi cậu ta đâu. Kệ đi." Bạch Kiến Sinh nhìn về hướng Giản Kiều mà nói với khuôn mặt vui vẻ. Anh thật sự không tin chỉ vì lời nói của Giản Kiều mà Hoắc Thẩm Dịch thay đổi việc mình muốn làm đâu.
Nhưng mà thật sự anh đã bị hắt một cốc nước lạnh vào mặt rất đậm vì lão bạn già của mình đã vứt cả gói thuốc vào thùng rác bên cạnh rồi dựa lưng vào bức tường mà chẳng nói gì thêm.
" Giản Kiều không thích ăn đậu, cháo này hay là thôi đừng ăn nữa. Để mình đi mua cái khác cho cậu." Trương Miễu Miễu mở nắp hộp ra rồi lên tiếng than vãn.
" Thôi, không sao đâu. Mình cố ăn vậy, đừng lãng phí nữa." Giản Kiều nhìn Trương Miễu Miễu rồi dịu dàng nói. Cô thật sự chẳng muốn phụ tấm lòng của Hoắc Thẩm Dịch vì có lẽ đây là lần đầu hắn chăm sóc cô chu đáo như này.
Nghe thấy lời này từ xa Hoắc Thẩm Dịch cũng lên tiếng " Đổ đi rồi tôi mua thứ khác."
" Không cần đâu, mất thời gian lắm hay là chiều xuất viện đi. Về nước để còn đi học nữa, bỏ lỡ nhiều tiết quá thầy cô lại nói." Mặc dù bị bệnh nhưng mà cô gái này vẫn rất ham học, tầm này rồi Trương Miễu Miễu cũng thấy bất lực thay.
………………
Nhà chính Hoắc gia.
Tự dưng đang yến đang lành thì Tần gia lại hẹn ngày mai đến nhà họ Hoắc ngỏ ý muốn nhờ vả giúp họ tìm cháu gái. Mấy chục năm nay rồi mà bọn họ vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Tần Gia Yến.
Thật sự có nhiều bài báo nói rằng cô gái này đã mất nhưng Tần gia vẫn không chịu được sự mất mát cô cháu gái cưng này. Có câu ' sống phải thấy người, chết phải thấy xác.'
" Lão Hoắc, mai ông rảnh không? Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp." Tần Thủy Hoàng nói.
Ông của Hoắc Thẩm Dịch thấy ở đầu dây bên kia vọng đến tiếng người anh em của mình thì cũng không ngại mà đáp lại " Tôi lúc nào cũng rảnh, quan trọng ông có thời gian đến chơi hay không thôi. Ngày mai ông đến rồi chúng ta đánh ván cờ rồi nói chuyện luôn."
Cuộc trò chuyện diễn ra êm đẹp rồi kết thúc, bà Hoắc cũng ở cạnh nên hiểu ra đôi điều từ lời nói của Tần Thủy Hoàng. Bà chắc chắn lần này họ thật sự và nhất định phải tìm cho ra cô cháu gái này bằng mọi giá.
Đêm đó cả nhà ngồi vào bàn ăn với không khí khá căng thẳng, chẳng ai nói lấy lời nào. Thấy vậy Diệp Linh liền mở lời trước " Có chuyện gì sao hả mẹ, nhìn bố có vẻ không vui lắm."
Đá chân chồng mình, Diệp Linh truyền đạt thông tin qua đôi mắt của mình với ông. Hiểu ý vợ nên Hoắc Nguyên Đình bèn bắt chuyện với ông Hoắc " Bố, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao hai người cứ im lặng hết cả vậy, có gì thì để con gọi cho tên nhóc đó về rồi bàn bạc."
" Đúng, con nên gọi Thẩm Dịch về. Đã đến lúc nói rõ rồi, Tần gia thật sự muốn tìm lại cháu gái rồi." Hoắc lão gia trầm tư một lúc rồi dùng giọng nghiêm trọng mà nói.
Diệp Linh cùng Hoắc Nguyên Đình bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt họ hiện lên sự bàng hoàng, chuyện này thất sự ổn sao. Cả đêm hôm ấy nhìn mặt cả nhà như vẻ đưa đám. Diệp Linh lại không ngừng lảm nhảm bên tai chồng về việc của Giản Kiều và thằng con trai của mình.
Phía bên Hoắc Thẩm Dịch cũng đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ đến sáng sớm là về nước. Còn chuyện của Đại Xà bang thì hắn đã giao lại cho Cao Lãnh xử lý. Chỉ là dùng một vài hình phạt nhẹ nhằm cảnh cáo Đại Bá Thước nên dạy lại cách sống cho cô con gái Đại Nương kia thôi.
………………
" Cậu không đi cùng Bạch Kiến Sinh à, sao lại chạy qua đây ngồi cùng mình? Với lại Hoắc Thẩm Dịch với mấy người khác không về cùng sao?" Giản Kiều nhìn Trương Miễu Miễu với khuôn mặt khó hiểu, đầy nghi vấn.
Vội vò lấy đầu như cố che dấu chuyện gì đó, Trương Miễu Miễu liền lên tiếng " Hai bọn mình là bạn thân mà, ngồi chung với nhau mà cậu còn thấy lạ à. Với lại họ còn có tí chuyện nên tí sẽ về bằng trực thăng cùng với Hoắc Thẩm Dịch sau."
Giản Kiều nhìn biểu cảm của Trương Miễu Miễu có chút kì quặc, cô là người nhanh nhạy với lại thân nhau từ nhỏ đến lớn còn ai hiểu cô bạn này hơn cô chứ. " Cậu nói thật đi, có phải xảy ra chuyện gì không?" Giản Kiều chất vấn Trương Miễu Miễu.
Lôi co một lúc rồi cuối cùng cô cũng biết được Hoắc Thẩm Dịch đã đến Đại Xà bang. Mà qua lời kể của bạn học Trương thì cô nhận ra ngay Hoắc Thẩm Dịch vì cô mà gây thù chuốc oán với băng đảng này thì cũng không có lợi gì. Thấy sự việc thật sự không ổn nên Giản Kiều liền cho quay đầu xe lại mà đến biệt thự của Đại Bá Thước.
Tất cả sẽ rối tung lên hết mất, không thể vì một chuyện nhỏ mà xé ra to được.