Chương : 72
“Tất cả cút hết ra ngoài cho Bổn vương!”
Vừa vào trong phòng, đôi mắt tức giận của Hoàng Phủ Nam Ninh quét một lượt. Hắn cáu kỉnh đuổi tất cả hạ nhân ra khỏi phòng, rồi vung chân đá cho cánh cửa đóng sập lại, xong mới buông tay nàng ra.
“Tiểu bạch thỏ.” Âm thanh hơi khàn khàn gọi Bộ Nhu Nhi, làm tâm nàng sợ hãi muốn nhảy dựng lên. Trong đầu nàng đang không ngừng tự hỏi, rốt cuộc là tên này bị làm sao vậy, bị người ta chọc cho điên luôn rồi à. Mà cho dù có như thế thì cũng đâu đến mức này chứ, không phải tên này hắn chỉ thích nam nhân thôi sao… Bây giờ tại sao lại…
Mới thất thần có một chút, bả vai Bộ Nhu Nhi đã bị hai tay Hoàng Phủ Nam Ninh chế trụ, hắn dùng sức ép nàng dựa sắt vào cửa phòng.
Đôi mày nhíu lại, Bộ Nhu Nhi lộ vẻ đau đớn, khẽ kêu lên. “Vương gia, vai thiếp… đau!”
Hoàng phủ Nam Ninh coi như không nghe thấy gì, lại tăng thêm lực, ép nàng sát hơn, giọng khàn khàn khẽ gọi. “ Tiểu bạch thỏ.”
“Vương gia, thiếp đây.” Tròn mắt khó hiểu nhìn hắn, âm thanh phát ra từ đôi môi Bộ Nhu Nhi nhỏ xíu.
“Ngươi… thật đúng là lợi hại!” Đột ngột bật cười, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trở nên âm u.
Nhìn biểu hiện của hắn, tâm Bộ Nhu Nhi sợ muốn nẩy tưng tưng. “Vương gia… thiếp thân cái gì cũng chưa làm nha.”
“Chưa làm?” Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh. “Nếu cái gì cũng chưa làm, vậy vì sao tên họ Tưởng kia lại tìm đến tận cửa? Còn luôn miệng nói muốn dẫn ngươi đi?”
“Thiếp thân không biết.” Nàng lắc đầu.
Hoàng Phủ Nam Ninh không tin. “Ngươi nghĩ Bổn vương là kẻ ngốc sao? Nếu ngươi và hắn trước đây không có ước định, thì sao hắn lại dám liều lĩnh xông đến đây? Còn lớn gan cùng Bổn vương đánh nhau?” Nói tới đây, nét mặt hắn càng thêm u ám hơn. “ Nói mau, ngươi đã hứa gì với hắn?”
“Thật sự không có mà!” Hắn thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, bóp bả vai Bộ Nhu Nhi tý muốn nát luôn.
Bộ Nhu Nhi đau muốn phát khóc. Nàng cuống cuồng suy nghĩ tìm cách thoát khỏi tình cảnh éo le này. “Thực ra… thực ra, lúc trước khi còn sống ở Bộ phủ, ngoại trừ cha thiếp, chỉ có sư huynh là đối xử tốt với thiếp. Vì cha thường bận việc phải ra ngoài, nên mỗi lần thiếp bị Đại nương cùng các tỷ muội bắt nạt thì sư huynh đều đến an ủi thiếp, còn ra ngoài mua rất nhiều dồ ăn ngon dỗ cho thiếp vui. Nếu không có huynh ấy, chắc thiếp đã bị mấy vị tỷ tỷ hành hạ đến chết khiếp. Ngày đó, khi biết sư huynh phải đến Biên quan, thiếp đã rất thương tâm, khóc rất nhiều. Sư huynh thấy vậy cũng rất đau lòng. Sau đó, huynh ấy hứa với thiếp, bảo thiếp chờ huynh ấy vài năm, sau khi đã gây dựng được tốt sự nghiệp, huynh ấy sẽ quay trở về đón thiếp, rồi quan tâm chăm sóc thiếp thật tốt, không để cho ai có thể bắt nạt thiếp được nữa.”
Vừa vào trong phòng, đôi mắt tức giận của Hoàng Phủ Nam Ninh quét một lượt. Hắn cáu kỉnh đuổi tất cả hạ nhân ra khỏi phòng, rồi vung chân đá cho cánh cửa đóng sập lại, xong mới buông tay nàng ra.
“Tiểu bạch thỏ.” Âm thanh hơi khàn khàn gọi Bộ Nhu Nhi, làm tâm nàng sợ hãi muốn nhảy dựng lên. Trong đầu nàng đang không ngừng tự hỏi, rốt cuộc là tên này bị làm sao vậy, bị người ta chọc cho điên luôn rồi à. Mà cho dù có như thế thì cũng đâu đến mức này chứ, không phải tên này hắn chỉ thích nam nhân thôi sao… Bây giờ tại sao lại…
Mới thất thần có một chút, bả vai Bộ Nhu Nhi đã bị hai tay Hoàng Phủ Nam Ninh chế trụ, hắn dùng sức ép nàng dựa sắt vào cửa phòng.
Đôi mày nhíu lại, Bộ Nhu Nhi lộ vẻ đau đớn, khẽ kêu lên. “Vương gia, vai thiếp… đau!”
Hoàng phủ Nam Ninh coi như không nghe thấy gì, lại tăng thêm lực, ép nàng sát hơn, giọng khàn khàn khẽ gọi. “ Tiểu bạch thỏ.”
“Vương gia, thiếp đây.” Tròn mắt khó hiểu nhìn hắn, âm thanh phát ra từ đôi môi Bộ Nhu Nhi nhỏ xíu.
“Ngươi… thật đúng là lợi hại!” Đột ngột bật cười, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trở nên âm u.
Nhìn biểu hiện của hắn, tâm Bộ Nhu Nhi sợ muốn nẩy tưng tưng. “Vương gia… thiếp thân cái gì cũng chưa làm nha.”
“Chưa làm?” Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh. “Nếu cái gì cũng chưa làm, vậy vì sao tên họ Tưởng kia lại tìm đến tận cửa? Còn luôn miệng nói muốn dẫn ngươi đi?”
“Thiếp thân không biết.” Nàng lắc đầu.
Hoàng Phủ Nam Ninh không tin. “Ngươi nghĩ Bổn vương là kẻ ngốc sao? Nếu ngươi và hắn trước đây không có ước định, thì sao hắn lại dám liều lĩnh xông đến đây? Còn lớn gan cùng Bổn vương đánh nhau?” Nói tới đây, nét mặt hắn càng thêm u ám hơn. “ Nói mau, ngươi đã hứa gì với hắn?”
“Thật sự không có mà!” Hắn thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, bóp bả vai Bộ Nhu Nhi tý muốn nát luôn.
Bộ Nhu Nhi đau muốn phát khóc. Nàng cuống cuồng suy nghĩ tìm cách thoát khỏi tình cảnh éo le này. “Thực ra… thực ra, lúc trước khi còn sống ở Bộ phủ, ngoại trừ cha thiếp, chỉ có sư huynh là đối xử tốt với thiếp. Vì cha thường bận việc phải ra ngoài, nên mỗi lần thiếp bị Đại nương cùng các tỷ muội bắt nạt thì sư huynh đều đến an ủi thiếp, còn ra ngoài mua rất nhiều dồ ăn ngon dỗ cho thiếp vui. Nếu không có huynh ấy, chắc thiếp đã bị mấy vị tỷ tỷ hành hạ đến chết khiếp. Ngày đó, khi biết sư huynh phải đến Biên quan, thiếp đã rất thương tâm, khóc rất nhiều. Sư huynh thấy vậy cũng rất đau lòng. Sau đó, huynh ấy hứa với thiếp, bảo thiếp chờ huynh ấy vài năm, sau khi đã gây dựng được tốt sự nghiệp, huynh ấy sẽ quay trở về đón thiếp, rồi quan tâm chăm sóc thiếp thật tốt, không để cho ai có thể bắt nạt thiếp được nữa.”