Chương : 54
( lạnh lùng từ chối biểu muội)
Edit: Py Siêu Nhân
Beta: jenkun
Thật là phiền phức.
Đây chính là nỗi lòng hiện tại của Hoàng Phủ Nam Ninh.
Mấy ngày nữa cũng sẽ như vậy sao? Mỗi ngày đều lâm triều, sau đó thì bị vị huynh trưởng nhà mình mời đến hậu cung với lí do là để hắn chờ Vương phi học xong quy củ.
"Tứ biểu ca, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?"
Tiếng nói dịu dàng của một cô gái truyền tới, cực kì thanh thoát dễ nghe. Dù đã nghe giọng nói này nhiều năm rồi, Hoàng Phủ Nam Ninh hắn ngoài việc cảm thấy phiền phức, giờ lại càng cảm thấy nhức đầu.
Khó chịu, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng dậy dời đi.
"Tứ biểu ca!" Nhanh như chớp, một đôi tay nhỏ bé giữ chặt lấy ống tay áo của hắn. Tuyết Y biểu muội nhẹ gọi.
Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng: "Buông tay."
Tuyết Y biểu muội lắc đầu.
Hoàng Phủ Nam Ninh trầm mặt: "Có buông tay ra không?"
“ Muội không buông!” Tuyết Y biểu muội kêu to, đôi mắt trong suốt ngập tràn nước. “ Tứ biểu ca, đã nhiều ngày rồi sao huynh vẫn không chịu nói chuyện với muội? Vì sao mới vừa nhìn thấy muội, huynh đã muốn bỏ đi? ”
“ Đó là bởi vì ngươi rất phiền phức!”. Tức giận quát, Hoàng Phủ Nam Ninh hất tay áo, nói: “Ngươi đừng có mà quấn lấy ta nữa!”
"Tứ biểu ca!"
Hoàng Phủ Nam Ninh vung tay bất ngờ nên Tuyết Y không kịp phản ứng. Lảo đảo lùi về sau mấy bước, đến khi đã đứng vững, Tuyết Y lại nhanh chóng đuổi theo hắn.
Tuyết Y mới đuổi theo được mấy bước, đã nghe thấy Hoàng Phủ Nam Ninh không kiên nhẫn lớn tiếng ra lệnh: “ Người đâu, gọi Vương phi đến đây, chúng ta cần phải đi!”
"Tứ biểu ca!"
"Ngươi mà qua đây thì đừng có mà trách ta nặng chân!"
"Có chuyện gì?" Vương Thái Hậu đi đầu, theo sau là một đám người hầu nhanh chóng tiến vào. Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của con trai, cùng với nước mắt lưng tròng của Tuyết Y, Vương Thái Hậu nhướng mày, quát khẽ.
“ Mẫu hậu, người tới thật đúng lúc!” Nhìn thấy Thái Hậu, Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ giọng nói: “ Người mau mang nha đầu này đi đi! Sau này đừng để nàng ta xuất hiện ở trước mặt nhi thần!”
"Ninh nhi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó!" Vương Thái Hậu sắc mặt sa sầm, trầm giọng mắng.
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng.
"Vương gia."
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại. Bài học hôm nay đã kết thúc, Bộ Nhu Nhi cùng Tô mĩ nhân đã quay trở lại.
“ Lại đây, tiểu bạch thỏ!”. Nhanh chóng bước đến nắm lấy tay Bộ Nhu Nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh kéo nàng đi.
"Vương gia!" Bộ Nhu Nhi ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Hoàng Phủ Nam Ninh không trả lời, tiếp tục nắm tay nàng dắt đi.
"Hu hu... Tứ biểu ca!" Phía sau, truyền đến tiếng khóc thảm thiết của Tuyết Y.
Giọng hét gọi cùng với tiếng ra lệnh cực lớn của Vương Thái Hậu lập tức vang lên, vọng khắp khoảng không rồi lại theo gió xuân thấm vào trong tai mọi người.
"Ninh nhi, ngươi đứng lại đó cho ta! Ninh nhi!... Người đâu, mau ngăn Minh vương gia! Nhanh lên!"
Lính ngự lâm trong nhanh chóng xuất hiện, chặn ngang con đường mà Hoàng Phủ Nam Ninh đang định rời đi. Dừng lại, Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng hỏi:” Mẫu hậu, người làm vậy là có ý gì?”
“ Ai gia còn đang muốn hỏi ngươi làm vậy là có ý gì đây? Ngươi tốt lắm, tại sao lại làm cho Tuyết Y khóc?!” Kéo Tuyết Y vào ngực nhẹ nhàng vỗ về, quay sang nhìn con trai, Vương Thái Hậu nghiêm giọng hạch hỏi.
Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy cười lạnh: "Vì sao à, mẫu hậu chẳng lẽ còn biết rõ hay sao?"
"Ai gia..." Vương Thái hậu nhất thời không nói lên lời.
Khóe miệng cười lạnh, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nói: “ Mẫu hậu, đúng như người đã nói, Nhi thần thực không có hứng thú với nàng ta. Trước kia không, hiện tại lại càng không, mẫu hậu đừng nên tốn tâm tư nữa đi! Hiện giờ nàng ta đang khiến cho Nhi thần cảm thấy rất phiền phức. Bắt đầu từ ngày mai, nếu nàng ta còn mặt dầy quấn lấy Nhi thần, Nhi thần sẽ lập tức mang Tiểu bạch thỏ rời đi! Không để cho nàng ấy phải học mấy thứ quy củ phiền phức ấy nữa, dù sao thì sau này cũng sẽ không cần phải dùng.”
"Ngươi đang nói cái gì?" Sắc mặt khẽ biến, Vương thái Hậu trầm giọng hỏi lại.
Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: “ Nhi thần nói gì, Nhi thần tin rằng mẫu hậu đều nghe rõ. Nhi thần hy vọng mẫu hậu nói được thì làm được, nếu không, đừng trách Nhi thần không nể mặt.”
Nói xong, lại nắm lấy cổ tay Bộ Nhu Nhi: "Tiểu bạch thỏ, đi thôi!"
“ Ừm.”. Vội vã đáp lại, Bộ Nhu Nhi quay đầu nhìn lại phía sau, thấy Vương Thái Hậu vẻ mặt như không thể tin được, Tuyết Y thì mặt rơi lệ. Trong lòng không nhịn được, Bộ Nhu Nhi khẽ thở dài: ‘Đây chuẩn xác là kiểu tự làm bậy không thể sống trong truyền thuyết ha, đều tại mấy người hành động không có kế hoạch thôi.’
Hử!
Đột nhiên, như cảm nhận được tầm mắt của Bộ Nhu Nhi, Tuyết Y vừa mới ngẩng đầu lên, đã dùng ánh mắt hung tợn nhìn lại Bộ Nhu Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Y cũng trở nên cực dữ tợn, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Bộ Nhu Nhi.
Khóe miệng cong cong, Bộ Nhu Nhi quay đầu lại nhìn, ánh mắt như đang nói: ‘có bản lĩnh ngươi đi mà tìm biểu ca thân ái của ngươi mà phát tiết đi, chị đây không thèm dây vào ngươi làm gì.’
Edit: Py Siêu Nhân
Beta: jenkun
Thật là phiền phức.
Đây chính là nỗi lòng hiện tại của Hoàng Phủ Nam Ninh.
Mấy ngày nữa cũng sẽ như vậy sao? Mỗi ngày đều lâm triều, sau đó thì bị vị huynh trưởng nhà mình mời đến hậu cung với lí do là để hắn chờ Vương phi học xong quy củ.
"Tứ biểu ca, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?"
Tiếng nói dịu dàng của một cô gái truyền tới, cực kì thanh thoát dễ nghe. Dù đã nghe giọng nói này nhiều năm rồi, Hoàng Phủ Nam Ninh hắn ngoài việc cảm thấy phiền phức, giờ lại càng cảm thấy nhức đầu.
Khó chịu, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng dậy dời đi.
"Tứ biểu ca!" Nhanh như chớp, một đôi tay nhỏ bé giữ chặt lấy ống tay áo của hắn. Tuyết Y biểu muội nhẹ gọi.
Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng: "Buông tay."
Tuyết Y biểu muội lắc đầu.
Hoàng Phủ Nam Ninh trầm mặt: "Có buông tay ra không?"
“ Muội không buông!” Tuyết Y biểu muội kêu to, đôi mắt trong suốt ngập tràn nước. “ Tứ biểu ca, đã nhiều ngày rồi sao huynh vẫn không chịu nói chuyện với muội? Vì sao mới vừa nhìn thấy muội, huynh đã muốn bỏ đi? ”
“ Đó là bởi vì ngươi rất phiền phức!”. Tức giận quát, Hoàng Phủ Nam Ninh hất tay áo, nói: “Ngươi đừng có mà quấn lấy ta nữa!”
"Tứ biểu ca!"
Hoàng Phủ Nam Ninh vung tay bất ngờ nên Tuyết Y không kịp phản ứng. Lảo đảo lùi về sau mấy bước, đến khi đã đứng vững, Tuyết Y lại nhanh chóng đuổi theo hắn.
Tuyết Y mới đuổi theo được mấy bước, đã nghe thấy Hoàng Phủ Nam Ninh không kiên nhẫn lớn tiếng ra lệnh: “ Người đâu, gọi Vương phi đến đây, chúng ta cần phải đi!”
"Tứ biểu ca!"
"Ngươi mà qua đây thì đừng có mà trách ta nặng chân!"
"Có chuyện gì?" Vương Thái Hậu đi đầu, theo sau là một đám người hầu nhanh chóng tiến vào. Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của con trai, cùng với nước mắt lưng tròng của Tuyết Y, Vương Thái Hậu nhướng mày, quát khẽ.
“ Mẫu hậu, người tới thật đúng lúc!” Nhìn thấy Thái Hậu, Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ giọng nói: “ Người mau mang nha đầu này đi đi! Sau này đừng để nàng ta xuất hiện ở trước mặt nhi thần!”
"Ninh nhi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó!" Vương Thái Hậu sắc mặt sa sầm, trầm giọng mắng.
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng.
"Vương gia."
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại. Bài học hôm nay đã kết thúc, Bộ Nhu Nhi cùng Tô mĩ nhân đã quay trở lại.
“ Lại đây, tiểu bạch thỏ!”. Nhanh chóng bước đến nắm lấy tay Bộ Nhu Nhi, Hoàng Phủ Nam Ninh kéo nàng đi.
"Vương gia!" Bộ Nhu Nhi ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Hoàng Phủ Nam Ninh không trả lời, tiếp tục nắm tay nàng dắt đi.
"Hu hu... Tứ biểu ca!" Phía sau, truyền đến tiếng khóc thảm thiết của Tuyết Y.
Giọng hét gọi cùng với tiếng ra lệnh cực lớn của Vương Thái Hậu lập tức vang lên, vọng khắp khoảng không rồi lại theo gió xuân thấm vào trong tai mọi người.
"Ninh nhi, ngươi đứng lại đó cho ta! Ninh nhi!... Người đâu, mau ngăn Minh vương gia! Nhanh lên!"
Lính ngự lâm trong nhanh chóng xuất hiện, chặn ngang con đường mà Hoàng Phủ Nam Ninh đang định rời đi. Dừng lại, Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng hỏi:” Mẫu hậu, người làm vậy là có ý gì?”
“ Ai gia còn đang muốn hỏi ngươi làm vậy là có ý gì đây? Ngươi tốt lắm, tại sao lại làm cho Tuyết Y khóc?!” Kéo Tuyết Y vào ngực nhẹ nhàng vỗ về, quay sang nhìn con trai, Vương Thái Hậu nghiêm giọng hạch hỏi.
Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy cười lạnh: "Vì sao à, mẫu hậu chẳng lẽ còn biết rõ hay sao?"
"Ai gia..." Vương Thái hậu nhất thời không nói lên lời.
Khóe miệng cười lạnh, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nói: “ Mẫu hậu, đúng như người đã nói, Nhi thần thực không có hứng thú với nàng ta. Trước kia không, hiện tại lại càng không, mẫu hậu đừng nên tốn tâm tư nữa đi! Hiện giờ nàng ta đang khiến cho Nhi thần cảm thấy rất phiền phức. Bắt đầu từ ngày mai, nếu nàng ta còn mặt dầy quấn lấy Nhi thần, Nhi thần sẽ lập tức mang Tiểu bạch thỏ rời đi! Không để cho nàng ấy phải học mấy thứ quy củ phiền phức ấy nữa, dù sao thì sau này cũng sẽ không cần phải dùng.”
"Ngươi đang nói cái gì?" Sắc mặt khẽ biến, Vương thái Hậu trầm giọng hỏi lại.
Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: “ Nhi thần nói gì, Nhi thần tin rằng mẫu hậu đều nghe rõ. Nhi thần hy vọng mẫu hậu nói được thì làm được, nếu không, đừng trách Nhi thần không nể mặt.”
Nói xong, lại nắm lấy cổ tay Bộ Nhu Nhi: "Tiểu bạch thỏ, đi thôi!"
“ Ừm.”. Vội vã đáp lại, Bộ Nhu Nhi quay đầu nhìn lại phía sau, thấy Vương Thái Hậu vẻ mặt như không thể tin được, Tuyết Y thì mặt rơi lệ. Trong lòng không nhịn được, Bộ Nhu Nhi khẽ thở dài: ‘Đây chuẩn xác là kiểu tự làm bậy không thể sống trong truyền thuyết ha, đều tại mấy người hành động không có kế hoạch thôi.’
Hử!
Đột nhiên, như cảm nhận được tầm mắt của Bộ Nhu Nhi, Tuyết Y vừa mới ngẩng đầu lên, đã dùng ánh mắt hung tợn nhìn lại Bộ Nhu Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Y cũng trở nên cực dữ tợn, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Bộ Nhu Nhi.
Khóe miệng cong cong, Bộ Nhu Nhi quay đầu lại nhìn, ánh mắt như đang nói: ‘có bản lĩnh ngươi đi mà tìm biểu ca thân ái của ngươi mà phát tiết đi, chị đây không thèm dây vào ngươi làm gì.’