Chương : 46
Cùng lúc đó, bên trong Minh Vương phủ.
“Thật là hiếm thấy được ngươi cũng có lúc hối hận.” Gương mặt xinh đẹp hàm chứa nụ cười nhợt nhạt, âm thanh lạnh nhạt từ tốn nói.
Chỉ là một nụ cười thoáng qua, nhưng cũng làm cho gương mặt như hoa như ngọc của Lí Như Phong tăng thêm một phần sức quyến rũ. Đẹp không cách nào tả xiết, dù là nha hoàn hầu hạ hay gã sai vặt cũng đều bất giác thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa ngã luôn tại chỗ.
Vốn đã sớm quen với khuôn mặt khuynh sắc khuynh thành của Lí Như Phong, Hoàng Phủ Nam Ninh hoàn toàn thờ ơ, khóe miệng khẽ nhếch. “Ta cũng không biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa. Chỉ là… có chút là lạ, ta chưa bao giờ có loại cảm xúc này.”
“Việc nào cũng có lần đầu tiên, lâu dần sẽ quen thôi.” Lý Như Phong nở nụ cười, cố ý ám chỉ.
Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mi, “Lời này của ngươi là có ý gì?"
“Ý ta nói đây là chuyện tốt a! Chứng minh rằng ngươi đã bắt đầu để ý tới Vương phi!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Sắc mặt lập tức trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh đạm thanh khẽ quát, “Tiểu bạch thỏ kia, ta làm sao mà để ý tới nàng được? Đừng có nói giỡn nữa?”
“Vậy ngươi giải thích thế nào về phản ứng bất thường của mình?” Lí Như Phong cười cười nói, “Không muốn cùng ta nói chính là bởi vì người đột nhiên phát hiện chính mình nói quá nặng, trong lòng không thấy thoải mái có đúng không. Trước đây, ngươi từng nói những lời quá đáng hơn thế này, cũng chưa bao giờ thấy ngươi phản ứng tới như vầy a.”
Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩn người.
Vất vả lắm mới tìm được một cái cớ để giải thích, lại bị Lí Như Phong gạt đi. Hoàng Phủ Nam Ninh hắn không biết làm sao để có thể giải thích được cái chuyện quỷ dị này.
“Thừa nhận đi! Vương gia, ngươi đã động tâm với Vương phi rồi.” Vỗ vỗ vai hắn, Lí Như Phong chậm rãi nói.
“Không có khả năng!” Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu, thậm chí đẩy tay hắn ra vụt đứng lên, “Nữ nhân không có ai là tốt cả, ta ghét nhất chính là mấy người đó. Lúc trước đồng ý cưới tiểu bạch thỏ này, chẳng qua là để đối phó với mẫu hậu thôi, ta sao có thể động tâm với nàng ấy được chứ? Mỹ nữ mà hoàng huynh với mẫu hậu đẩy tới bên người ta còn thiếu sao? Nếu các nàng không thể làm ta động tâm, tiểu bạch thỏ này sao có khả năng chứ?”
Chậc chậc, mình mới nói một câu, đã khiến hắn thao thao bất tuyệt, đúng là hiếm có a. Đã bao lâu không nghe được hắn nói nhiều như thế nhỉ?
Khóe miệng Lí Như Phong giật giật, “Nếu đã vậy, ngươi cũng đừng tự trách nữa. Không phải là chỉ quát nạt nàng có vài câu thôi sao? Một nữ nhân thôi mà, có quan trọng gì đâu.”
“Ta…” Hoàng Phủ Nam Ninh cũng muốn nói với chính mình như thế. Nhưng mà, có trời biết, hắn lại không thể thuyết phục được chính mình. Trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh đều vội muốn chết.
Rốt cuộc sao lại thế này, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy hắn dường như không còn là chính mình nữa.
Lí Như Phong không kìm được nụ cười. “Vương gia, ngồi đây mà tinh thần không yên, chi bằng hiện tại đi ta tìm Vương phi. Cùng nàng đối mặt, ngươi nhất định có thể biết được cảm xúc chân thật nhất trong nội tâm mình.”
“Đi tìm nàng à?” Nhíu mày, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng lặp lại.
Lí Như Phong vuốt cằm, bồi thêm một câu, “Chẳng lẽ ngươi… không dám đi?”
“Ha, trên đời này vốn không có chuyện ta không dám làm!” Hất cằm, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng nói, “Không phải chỉ là đi tìm nàng sao? Lập tức đi thôi.”
“Tốt.” Lí Như Phong gật gù, “Ta đi cùng ngươi.”
“Đương nhiên rồi!” Hoàng Phủ Nam Ninh nhanh chóng gật đầu, “Ta muốn chứng minh cho ngươi thấy, tiểu bạch thỏ này không thể nào tác động đến tâm ta.”
Chỉ sợ là càng điên cuồng chứng minh, ngươi lại càng chứng tỏ là trong lòng có quỷ a. Lí Như Phong thầm nghĩ, mặt thoảng qua nụ cười.
“Thật là hiếm thấy được ngươi cũng có lúc hối hận.” Gương mặt xinh đẹp hàm chứa nụ cười nhợt nhạt, âm thanh lạnh nhạt từ tốn nói.
Chỉ là một nụ cười thoáng qua, nhưng cũng làm cho gương mặt như hoa như ngọc của Lí Như Phong tăng thêm một phần sức quyến rũ. Đẹp không cách nào tả xiết, dù là nha hoàn hầu hạ hay gã sai vặt cũng đều bất giác thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa ngã luôn tại chỗ.
Vốn đã sớm quen với khuôn mặt khuynh sắc khuynh thành của Lí Như Phong, Hoàng Phủ Nam Ninh hoàn toàn thờ ơ, khóe miệng khẽ nhếch. “Ta cũng không biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa. Chỉ là… có chút là lạ, ta chưa bao giờ có loại cảm xúc này.”
“Việc nào cũng có lần đầu tiên, lâu dần sẽ quen thôi.” Lý Như Phong nở nụ cười, cố ý ám chỉ.
Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mi, “Lời này của ngươi là có ý gì?"
“Ý ta nói đây là chuyện tốt a! Chứng minh rằng ngươi đã bắt đầu để ý tới Vương phi!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Sắc mặt lập tức trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh đạm thanh khẽ quát, “Tiểu bạch thỏ kia, ta làm sao mà để ý tới nàng được? Đừng có nói giỡn nữa?”
“Vậy ngươi giải thích thế nào về phản ứng bất thường của mình?” Lí Như Phong cười cười nói, “Không muốn cùng ta nói chính là bởi vì người đột nhiên phát hiện chính mình nói quá nặng, trong lòng không thấy thoải mái có đúng không. Trước đây, ngươi từng nói những lời quá đáng hơn thế này, cũng chưa bao giờ thấy ngươi phản ứng tới như vầy a.”
Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩn người.
Vất vả lắm mới tìm được một cái cớ để giải thích, lại bị Lí Như Phong gạt đi. Hoàng Phủ Nam Ninh hắn không biết làm sao để có thể giải thích được cái chuyện quỷ dị này.
“Thừa nhận đi! Vương gia, ngươi đã động tâm với Vương phi rồi.” Vỗ vỗ vai hắn, Lí Như Phong chậm rãi nói.
“Không có khả năng!” Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu, thậm chí đẩy tay hắn ra vụt đứng lên, “Nữ nhân không có ai là tốt cả, ta ghét nhất chính là mấy người đó. Lúc trước đồng ý cưới tiểu bạch thỏ này, chẳng qua là để đối phó với mẫu hậu thôi, ta sao có thể động tâm với nàng ấy được chứ? Mỹ nữ mà hoàng huynh với mẫu hậu đẩy tới bên người ta còn thiếu sao? Nếu các nàng không thể làm ta động tâm, tiểu bạch thỏ này sao có khả năng chứ?”
Chậc chậc, mình mới nói một câu, đã khiến hắn thao thao bất tuyệt, đúng là hiếm có a. Đã bao lâu không nghe được hắn nói nhiều như thế nhỉ?
Khóe miệng Lí Như Phong giật giật, “Nếu đã vậy, ngươi cũng đừng tự trách nữa. Không phải là chỉ quát nạt nàng có vài câu thôi sao? Một nữ nhân thôi mà, có quan trọng gì đâu.”
“Ta…” Hoàng Phủ Nam Ninh cũng muốn nói với chính mình như thế. Nhưng mà, có trời biết, hắn lại không thể thuyết phục được chính mình. Trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh đều vội muốn chết.
Rốt cuộc sao lại thế này, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy hắn dường như không còn là chính mình nữa.
Lí Như Phong không kìm được nụ cười. “Vương gia, ngồi đây mà tinh thần không yên, chi bằng hiện tại đi ta tìm Vương phi. Cùng nàng đối mặt, ngươi nhất định có thể biết được cảm xúc chân thật nhất trong nội tâm mình.”
“Đi tìm nàng à?” Nhíu mày, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng lặp lại.
Lí Như Phong vuốt cằm, bồi thêm một câu, “Chẳng lẽ ngươi… không dám đi?”
“Ha, trên đời này vốn không có chuyện ta không dám làm!” Hất cằm, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng nói, “Không phải chỉ là đi tìm nàng sao? Lập tức đi thôi.”
“Tốt.” Lí Như Phong gật gù, “Ta đi cùng ngươi.”
“Đương nhiên rồi!” Hoàng Phủ Nam Ninh nhanh chóng gật đầu, “Ta muốn chứng minh cho ngươi thấy, tiểu bạch thỏ này không thể nào tác động đến tâm ta.”
Chỉ sợ là càng điên cuồng chứng minh, ngươi lại càng chứng tỏ là trong lòng có quỷ a. Lí Như Phong thầm nghĩ, mặt thoảng qua nụ cười.