Chương : 30
Hôm nay, Hoàng Phủ Nam Ninh và Lý Như Phong cùng nhau ăn cơm trưa và ngồi bàn bạc với nhau.
Bộ Nhu Nhi cũng tự nhốt mình trong phòng, cầm bút lông viết viết vẽ vẽ, đến khi mặt trời xuống núi, mới mệt mỏi thu hồi tờ giấy đầy những chữ như gà bới, xếp cẩn thận cất vào bên trong cái hộp nhỏ, sau đó bước ra ngoài, dặn dò người hầu chuẩn bị cơm chiều.
Vì muốn làm tốt Minh vương phi im lặng dịu dàng trong cảm nhận của Hoàng Phủ Nam Ninh, nàng kiên quyết không bước đến quấy rầy hai người. Ngay cả cơm chiều ăn uống như thế nào, nàng cũng kêu người chạy qua hỏi, biết được bọn họ tính dùng cơm với nhau, liền tự mình chọn vài món ngon, kêu phòng bếp chuẩn bị thật tốt rồi mang qua cho bọn hắn. Từ đầu tới cuối, nàng đều không lộ diện trước mặt bọn họ.
Sau đó, lại không có tâm tình đi quản chuyện của bọn họ. Nhìn thấy ánh trăng ngày càng lên cao, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng ngáp vài cái, rồi gọi người chuẩn bị thùng nước ấm, tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ, bò lên giường rồi ôm chăn ngủ vù vù.
Không thể không thừa nhận vương phủ chính là nơi thật tốt. Ăn cũng là đồ ngon nhất, tất cả đều tốt hơn rất nhiều so với thời điểm nàng ở Bộ phủ. Nhất là chăn đệm trên giường, tự nhiên cũng là lựa chọn sợi bông tốt nhất, do thợ thủ công tốt nhất trong kinh thành may. Chăn thật dày, lại mềm mềm, khiến cho người ta khi nằm lên đều không muốn bước chân xuống đất nữa. Còn có vỏ nệm, đều dùng loại vải tốt nhất để tạo thành, làm cho thân thể của nàng yên tĩnh lại, cơn buồn ngủ cũng kéo tới.
Nhắm mắt lại, sự tỉnh táo dần dần biến mất, ý thức của nàng lâm vào một mảnh tối đen.
Đột nhiên!
Chi nha ----
Âm thanh nhẹ nhàng đẩy cửa lọt vào tai nàng, khiến cho nàng đang ngủ say liền bừng tỉnh.
Lộp cộp…
Hình như là tiếng bước chân?
Ai nhỉ? Đã hơn nửa đêm rồi, đến phòng của nàng làm gì?
A! Nàng lập tức nghĩ tới: chắc là nha đầu trực đêm nha! Từ mấy ngày trước khi thành hôn, nương đã đích thân kể cho nàng thật nhiều thật nhiều quy cũ của nhà giàu, còn dặn nàng phải ghi nhớ thật kỹ trong lòng. Trong số đó có một chuyện, đó là tại những địa phương giống như vương phủ này, mỗi buổi tối đều có nha hoàn tuần tra, để phòng ngừa chủ tử bị mê sảng hoặc bị gì đó.
Khóe miệng nhếch lên: tại cái xã hội vạn ác này, làm chủ tử thật thoải mái nha! Các nàng đều được hạ nhân hầu hạ thật tốt, bản thân không cần phải lo lắng gì hết.
Nghĩ đến đây, thần kinh đang căng thẳng liền trầm tĩnh lại. Trở mình một chút, rồi tiếp tục ngủ thật sâu.
Nhưng mà…
Có gì đó không đúng lắm?
Tại sao, tiếng bước chân kia đi đến gần mép giường của nàng rồi mới dừng lại? Hơn nữa, im lặng chưa được bao lâu, nàng liền cảm giác được nệm giường hơi lún xuống! Sau đó, một âm thanh nhỏ vang lên, người nào đó đang dùng sức thật mạnh để kéo cái chăn của nàng ra?
“Ai?”
Ý thức hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt nghiêm trọng, quát lớn một tiếng, nàng nhanh chóng xốc chăn lên, dùng sức đá một cước.
Bùm!
Lập tức, âm thanh của vật gì đó rơi xuống đất. liền sau đó, một giọng nói hổn hển vang lên: “Nữ nhân, ngươi đang làm gì vậy?”
Ông trời ạ!
Thanh âm này… vì sao nghe quen tai nhỉ!
Trái tim bỗng nhảy múa loạn xạ. Ngồi trên giường nhìn xuống mặt đất! Sắc mặt Bộ Nhu Nhi liền trắng bệch
“Vương… Vương gia!”
Bộ Nhu Nhi cũng tự nhốt mình trong phòng, cầm bút lông viết viết vẽ vẽ, đến khi mặt trời xuống núi, mới mệt mỏi thu hồi tờ giấy đầy những chữ như gà bới, xếp cẩn thận cất vào bên trong cái hộp nhỏ, sau đó bước ra ngoài, dặn dò người hầu chuẩn bị cơm chiều.
Vì muốn làm tốt Minh vương phi im lặng dịu dàng trong cảm nhận của Hoàng Phủ Nam Ninh, nàng kiên quyết không bước đến quấy rầy hai người. Ngay cả cơm chiều ăn uống như thế nào, nàng cũng kêu người chạy qua hỏi, biết được bọn họ tính dùng cơm với nhau, liền tự mình chọn vài món ngon, kêu phòng bếp chuẩn bị thật tốt rồi mang qua cho bọn hắn. Từ đầu tới cuối, nàng đều không lộ diện trước mặt bọn họ.
Sau đó, lại không có tâm tình đi quản chuyện của bọn họ. Nhìn thấy ánh trăng ngày càng lên cao, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng ngáp vài cái, rồi gọi người chuẩn bị thùng nước ấm, tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ, bò lên giường rồi ôm chăn ngủ vù vù.
Không thể không thừa nhận vương phủ chính là nơi thật tốt. Ăn cũng là đồ ngon nhất, tất cả đều tốt hơn rất nhiều so với thời điểm nàng ở Bộ phủ. Nhất là chăn đệm trên giường, tự nhiên cũng là lựa chọn sợi bông tốt nhất, do thợ thủ công tốt nhất trong kinh thành may. Chăn thật dày, lại mềm mềm, khiến cho người ta khi nằm lên đều không muốn bước chân xuống đất nữa. Còn có vỏ nệm, đều dùng loại vải tốt nhất để tạo thành, làm cho thân thể của nàng yên tĩnh lại, cơn buồn ngủ cũng kéo tới.
Nhắm mắt lại, sự tỉnh táo dần dần biến mất, ý thức của nàng lâm vào một mảnh tối đen.
Đột nhiên!
Chi nha ----
Âm thanh nhẹ nhàng đẩy cửa lọt vào tai nàng, khiến cho nàng đang ngủ say liền bừng tỉnh.
Lộp cộp…
Hình như là tiếng bước chân?
Ai nhỉ? Đã hơn nửa đêm rồi, đến phòng của nàng làm gì?
A! Nàng lập tức nghĩ tới: chắc là nha đầu trực đêm nha! Từ mấy ngày trước khi thành hôn, nương đã đích thân kể cho nàng thật nhiều thật nhiều quy cũ của nhà giàu, còn dặn nàng phải ghi nhớ thật kỹ trong lòng. Trong số đó có một chuyện, đó là tại những địa phương giống như vương phủ này, mỗi buổi tối đều có nha hoàn tuần tra, để phòng ngừa chủ tử bị mê sảng hoặc bị gì đó.
Khóe miệng nhếch lên: tại cái xã hội vạn ác này, làm chủ tử thật thoải mái nha! Các nàng đều được hạ nhân hầu hạ thật tốt, bản thân không cần phải lo lắng gì hết.
Nghĩ đến đây, thần kinh đang căng thẳng liền trầm tĩnh lại. Trở mình một chút, rồi tiếp tục ngủ thật sâu.
Nhưng mà…
Có gì đó không đúng lắm?
Tại sao, tiếng bước chân kia đi đến gần mép giường của nàng rồi mới dừng lại? Hơn nữa, im lặng chưa được bao lâu, nàng liền cảm giác được nệm giường hơi lún xuống! Sau đó, một âm thanh nhỏ vang lên, người nào đó đang dùng sức thật mạnh để kéo cái chăn của nàng ra?
“Ai?”
Ý thức hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt nghiêm trọng, quát lớn một tiếng, nàng nhanh chóng xốc chăn lên, dùng sức đá một cước.
Bùm!
Lập tức, âm thanh của vật gì đó rơi xuống đất. liền sau đó, một giọng nói hổn hển vang lên: “Nữ nhân, ngươi đang làm gì vậy?”
Ông trời ạ!
Thanh âm này… vì sao nghe quen tai nhỉ!
Trái tim bỗng nhảy múa loạn xạ. Ngồi trên giường nhìn xuống mặt đất! Sắc mặt Bộ Nhu Nhi liền trắng bệch
“Vương… Vương gia!”