Chương : 2
Không cần một chút ánh sáng nào anh liền có thể chạm trực tiếp đến ngực cô, bầu ngực ấm nóng, căng tròn. Bàn tay điêu luyện của anh khẽ xoa năn đôi gò bồng.
- "Ưm..." Lâm Mạn Ninh đang ngủ bị bàn tay kia càn rỡ thì cảm giác được nơi ngực mình rất nóng.
Tiếng rên yêu kiều như vậy, nghe chân thật như vậy khiến anh khẽ nuốt nước bọt, yết hầy di chuyển khó khăn.
Tay anh bỏ qua bầu ngực kia lần mò xuống xoa hông cô, Lâm Mạn Ninh khẽ cau mày.
- "Đừng nháo nữa...ưm.." Giọng cô vang lên trong đêm tối nghe thật hay, như một tiếng dương cầm nhẹ nhàng.
Hắc Bạch Lam cau mày, giọng nói này không phải của Chu Diệu Mẫn, anh đưa tay bật công tắc đèn lên.
Bỗng chốc căn phòng sáng trưng, Lâm Mạn Ninh với chiếc váy đỏ nằm trên giường được ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống trông thật xinh đẹp.
Anh khẽ nâng cằm cô lên:"Cô bé, cô là ai?"
Lâm Mạn Ninh hất tay anh ra:"Đừng chạm...nhột quá."
Hắc Bạch Lam mỉm cười, một tiểu bạch thỏ ngây thơ như thế tự nguyện dâng cho anh, anh có ngu mới không hưởng.
- "Cô bé, muốn bao nhiêu, em cứ nói, chỉ cần tối nay ngoan ngoãn."
Lâm Mạn Ninh nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt nhất quyết không mở ra. Hắc Bạch Lam nắm chặt hai cổ tay cô giơ lên đỉnh đầu.
Đôi môi anh nhắm trúng môi cô mà hôn ngấu nghiến, lưỡi anh đi vào khoang miệng cô càn quét, tuy có mùi rượu nhưng cô lại không làm anh ghét bỏ, chỉ thấy vị trong miệng cô thật đặc biệt, thật ngọt.
Lâm Mạn Ninh cảm nhận được thứ gì đó mát mát ở miệng mình, cô khẽ mở đôi môi ra hứng lấy, điều này làm cho anh dễ dàng xâm nhập vào bên trong hơn.
- "Ưm...ư.." Lâm Mạn Ninh khẽ rên lên, nụ hôn quá nóng bỏng, đối với anh là như vậy, nhưng đối với cô thì khó thở muôn vạn lần.
Anh rời khỏi đôi môi đã sưng tấy của cô, lưỡi liếm nhẹ lên xương quai xanh, hai cánh môi anh mút nhẹ lên từng tấc da thịt ở cổ của cô.
Từng dấu hôn đỏ chót được lưu lại, Hắc Bạch Lam hài lòng nhìn tác phẩm do mình tạo ra. Lưỡi anh di chuyển xuống bên dưới ngực cô, vì mặc váy dạ hộ nên Lâm Mạn Ninh không mặc áo ngực mà chỉ dán một miếng be bé để che đi đầu ngực của mình.
Lưỡi anh gạt qua miếng dán đó, trực tiếp mút lên đầu ngực cô.
- "Ưm..ư..a..." Lâm Mạn Ninh thốt lên những tiếng câu hồn.
Hắc Bạch Lam đưa tay cởi đi bộ váy vướng víu trên người cô, một thân hình đẹp đẽ như tạo hóa của trời đất hiện ra, làn da trắng hồng không tì vết, bầu ngực phập phòng, huyệt động lấp ló sau tấm vải mỏng của quần trong.
Anh hôn nhẹ lên huyệt động của cô, nơi đây vẫn chưa ướt lắm, cách một lớp vải anh khẽ hít hà mùi hương. Thật tuyệt!
Anh khẽ tách chân cô ra, Lâm Mạn Ninh trong men rượu chỉ biết nắm chặt lấy drap giường.
Anh cởi chiếc quần trong của cô đi, nơi tư mật hiện ra không chút che đậy, anh thở hắt rồi cúi đầu xuống, đưa lưỡi liếm nhẹ lên huyệt động cô.
- "A...nhột quá...ưm...ư.." Lâm Mạn Ninh ưỡn người.
Hắc Bạch Lam sục sạo bên trong hoa huy*t cô, rốt cuộc cũng có nước, vì chưa phát triển hết nên nơi đây sẽ lâu ướt hơn những người phụ nữ khác.
Theo kinh nghiệm của anh thì đây là một cô gái sạch sẽ, vẫn còn lần đầu tiên, điều này càng làm anh cao hứng hơn, nhất định sẽ cho cô một trải nghiệm đầu đời đáng nhớ.
Ngón tay thon dài của anh miết nhẹ huyệt động, nơi đó hồng hào trông thật đẹp mắt. Ngón tay anh khó khăn đi vào bên trong.
- "Ưm...thoải mái quá..ư..ư..a.." Lâm Mạn Ninh không còn biết được điều gì ngoài nói ra tất cả những gì mình cảm nhận được.
Lưỡi và tay anh thay phiên làm càn ở huyệt động non nớt của cô, Lâm Mạn Ninh rốt cuộc cũng đã chịu khuất phục, khi anh chuẩn bị đi vào bên trong cô thì đôi mắt ngấn lệ khẽ mở ra.
Hắc Bạch Lam không hề bất ngờ vì việc cô thức giấc, anh chưa để cô định thần lại đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Lâm Mạn Ninh khẽ mở miệng cho anh đi vào, đây là nụ hôn vừa rồi cô cảm nhận được.
- "Ưm...đau quá...a..." Cô khẽ la lên.
Hắc Bạch Lam cau mày, trán lấm tấm mồ hôi, chết tiệt, anh không ngờ được bên trong sẽ chật hẹp như thế.
Lâm Mạn Ninh cấu vào vai anh:"A...đau quá...đồ khốn này, ra ngoài nhanh...ư."
Hắc Bạch Lam anh giây phút này có thể ra ngoài thì chỉ có bị điên thôi, anh dùng lực đi vào bên trong cô.
Lâm Mạn Ninh rơm rớm nước mắt, bên dưới đau như xé cơ thể cô làm đôi vậy. Anh nằm im đợi cô thích ứng, miệng khẽ vờn nhẹ cánh môi cô.
Vật nóng ấm nằm bên trong đã dần lớn hơn, Lâm Mạn Ninh cũng đã thích ứng được kích thước của anh, cô bạo gan ôm lấy cổ anh.
- "Cử động đi..ư..khó chịu quá."
Hắc Bạch Lam chính là muốn nhìn thấy cô bé này mở miệng cầu xin mình, Lâm Mạn Ninh khó chịu:"Anh bị liệt dương rồi sao? Ư..khó chịu quá..không được thì ra ngoài.."
Mặt anh đen lại, cô bé này nói anh liệt dương sao? Anh dùng lực.
- "Được lắm, bảo bối nhỏ, tôi sẽ cho em biết tôi có bị liệt dương hay không?"
Anh nhấp mạnh vào bên trong cô, Lâm Mạn Ninh nắm chặt drap giường, lâu lâu cào cấu vào cơ thể anh.
- "A...thoải mái quá..ưm...a...nhẹ..a..nhẹ thôi." Lâm Mạn Ninh cao hứng rên rỉ.
- "Mệt quá...ư...không được rồi...a...dừng....dừng lại".
Hắc Bạch Lam nguyên một đêm đè cô ra muốn không biết bao nhiêu lần, đến khi Lâm Mạn Ninh mệt mỏi ngất đi trong sung sướng thì anh mới bỏ qua cho cô.
Anh rút tiểu đệ của mình ra rồi nằm xuống bên cạnh cô, từ từ chìm vào giấc ngủ.
- "Ưm..." Lâm Mạn Ninh đang ngủ bị bàn tay kia càn rỡ thì cảm giác được nơi ngực mình rất nóng.
Tiếng rên yêu kiều như vậy, nghe chân thật như vậy khiến anh khẽ nuốt nước bọt, yết hầy di chuyển khó khăn.
Tay anh bỏ qua bầu ngực kia lần mò xuống xoa hông cô, Lâm Mạn Ninh khẽ cau mày.
- "Đừng nháo nữa...ưm.." Giọng cô vang lên trong đêm tối nghe thật hay, như một tiếng dương cầm nhẹ nhàng.
Hắc Bạch Lam cau mày, giọng nói này không phải của Chu Diệu Mẫn, anh đưa tay bật công tắc đèn lên.
Bỗng chốc căn phòng sáng trưng, Lâm Mạn Ninh với chiếc váy đỏ nằm trên giường được ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống trông thật xinh đẹp.
Anh khẽ nâng cằm cô lên:"Cô bé, cô là ai?"
Lâm Mạn Ninh hất tay anh ra:"Đừng chạm...nhột quá."
Hắc Bạch Lam mỉm cười, một tiểu bạch thỏ ngây thơ như thế tự nguyện dâng cho anh, anh có ngu mới không hưởng.
- "Cô bé, muốn bao nhiêu, em cứ nói, chỉ cần tối nay ngoan ngoãn."
Lâm Mạn Ninh nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt nhất quyết không mở ra. Hắc Bạch Lam nắm chặt hai cổ tay cô giơ lên đỉnh đầu.
Đôi môi anh nhắm trúng môi cô mà hôn ngấu nghiến, lưỡi anh đi vào khoang miệng cô càn quét, tuy có mùi rượu nhưng cô lại không làm anh ghét bỏ, chỉ thấy vị trong miệng cô thật đặc biệt, thật ngọt.
Lâm Mạn Ninh cảm nhận được thứ gì đó mát mát ở miệng mình, cô khẽ mở đôi môi ra hứng lấy, điều này làm cho anh dễ dàng xâm nhập vào bên trong hơn.
- "Ưm...ư.." Lâm Mạn Ninh khẽ rên lên, nụ hôn quá nóng bỏng, đối với anh là như vậy, nhưng đối với cô thì khó thở muôn vạn lần.
Anh rời khỏi đôi môi đã sưng tấy của cô, lưỡi liếm nhẹ lên xương quai xanh, hai cánh môi anh mút nhẹ lên từng tấc da thịt ở cổ của cô.
Từng dấu hôn đỏ chót được lưu lại, Hắc Bạch Lam hài lòng nhìn tác phẩm do mình tạo ra. Lưỡi anh di chuyển xuống bên dưới ngực cô, vì mặc váy dạ hộ nên Lâm Mạn Ninh không mặc áo ngực mà chỉ dán một miếng be bé để che đi đầu ngực của mình.
Lưỡi anh gạt qua miếng dán đó, trực tiếp mút lên đầu ngực cô.
- "Ưm..ư..a..." Lâm Mạn Ninh thốt lên những tiếng câu hồn.
Hắc Bạch Lam đưa tay cởi đi bộ váy vướng víu trên người cô, một thân hình đẹp đẽ như tạo hóa của trời đất hiện ra, làn da trắng hồng không tì vết, bầu ngực phập phòng, huyệt động lấp ló sau tấm vải mỏng của quần trong.
Anh hôn nhẹ lên huyệt động của cô, nơi đây vẫn chưa ướt lắm, cách một lớp vải anh khẽ hít hà mùi hương. Thật tuyệt!
Anh khẽ tách chân cô ra, Lâm Mạn Ninh trong men rượu chỉ biết nắm chặt lấy drap giường.
Anh cởi chiếc quần trong của cô đi, nơi tư mật hiện ra không chút che đậy, anh thở hắt rồi cúi đầu xuống, đưa lưỡi liếm nhẹ lên huyệt động cô.
- "A...nhột quá...ưm...ư.." Lâm Mạn Ninh ưỡn người.
Hắc Bạch Lam sục sạo bên trong hoa huy*t cô, rốt cuộc cũng có nước, vì chưa phát triển hết nên nơi đây sẽ lâu ướt hơn những người phụ nữ khác.
Theo kinh nghiệm của anh thì đây là một cô gái sạch sẽ, vẫn còn lần đầu tiên, điều này càng làm anh cao hứng hơn, nhất định sẽ cho cô một trải nghiệm đầu đời đáng nhớ.
Ngón tay thon dài của anh miết nhẹ huyệt động, nơi đó hồng hào trông thật đẹp mắt. Ngón tay anh khó khăn đi vào bên trong.
- "Ưm...thoải mái quá..ư..ư..a.." Lâm Mạn Ninh không còn biết được điều gì ngoài nói ra tất cả những gì mình cảm nhận được.
Lưỡi và tay anh thay phiên làm càn ở huyệt động non nớt của cô, Lâm Mạn Ninh rốt cuộc cũng đã chịu khuất phục, khi anh chuẩn bị đi vào bên trong cô thì đôi mắt ngấn lệ khẽ mở ra.
Hắc Bạch Lam không hề bất ngờ vì việc cô thức giấc, anh chưa để cô định thần lại đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Lâm Mạn Ninh khẽ mở miệng cho anh đi vào, đây là nụ hôn vừa rồi cô cảm nhận được.
- "Ưm...đau quá...a..." Cô khẽ la lên.
Hắc Bạch Lam cau mày, trán lấm tấm mồ hôi, chết tiệt, anh không ngờ được bên trong sẽ chật hẹp như thế.
Lâm Mạn Ninh cấu vào vai anh:"A...đau quá...đồ khốn này, ra ngoài nhanh...ư."
Hắc Bạch Lam anh giây phút này có thể ra ngoài thì chỉ có bị điên thôi, anh dùng lực đi vào bên trong cô.
Lâm Mạn Ninh rơm rớm nước mắt, bên dưới đau như xé cơ thể cô làm đôi vậy. Anh nằm im đợi cô thích ứng, miệng khẽ vờn nhẹ cánh môi cô.
Vật nóng ấm nằm bên trong đã dần lớn hơn, Lâm Mạn Ninh cũng đã thích ứng được kích thước của anh, cô bạo gan ôm lấy cổ anh.
- "Cử động đi..ư..khó chịu quá."
Hắc Bạch Lam chính là muốn nhìn thấy cô bé này mở miệng cầu xin mình, Lâm Mạn Ninh khó chịu:"Anh bị liệt dương rồi sao? Ư..khó chịu quá..không được thì ra ngoài.."
Mặt anh đen lại, cô bé này nói anh liệt dương sao? Anh dùng lực.
- "Được lắm, bảo bối nhỏ, tôi sẽ cho em biết tôi có bị liệt dương hay không?"
Anh nhấp mạnh vào bên trong cô, Lâm Mạn Ninh nắm chặt drap giường, lâu lâu cào cấu vào cơ thể anh.
- "A...thoải mái quá..ưm...a...nhẹ..a..nhẹ thôi." Lâm Mạn Ninh cao hứng rên rỉ.
- "Mệt quá...ư...không được rồi...a...dừng....dừng lại".
Hắc Bạch Lam nguyên một đêm đè cô ra muốn không biết bao nhiêu lần, đến khi Lâm Mạn Ninh mệt mỏi ngất đi trong sung sướng thì anh mới bỏ qua cho cô.
Anh rút tiểu đệ của mình ra rồi nằm xuống bên cạnh cô, từ từ chìm vào giấc ngủ.