Chương 54
“Chào các vị huynh đệ”, Diệp Thành tỏ ra rất thân thiện, hắn giơ tay chào, có điều mọi sự nhiệt tình của hắn lại đổi lại bằng sự im lặng không hồi đáp khiến hắn cảm thấy ái ngại.
Không ai để ý quan tâm hắn, hắn hắng giọng, sải bước đi lên Phong Vân Đài.
Lúc này, Vệ Dương đứng thẳng người, hắn trừng mắt nhìn: “Diệp Thành, cái gan của ngươi to đấy, đến lời mời của Thiên Dương Phong mà cũng dám từ chối”, vừa lên tới nơi, Vệ Dương đã lên giọng nạt nộ.
Nghe vậy, Diệp Thành chỉ nhướng mày: “Vệ sư huynh, lời này của huynh không phải rồi, môn quy không hề quy định ta phải gia nhập vào Thiên Dương Phong, vào Thiên Dương Phong hay không là lựa chọn của ta, lẽ nào như vậy là phạm quy?”
“Đúng là lẻo mép”, Vệ Dương bật cười lạnh lùng: “Vậy hôm nay ta phải cho ngươi biết kết cục của việc coi thường Thiên Dương Phong”.
Nói rồi, Vệ Dương khẽ đạp chân.
Rất nhanh chóng, bàn chân của hắn làm trung tâm, một luồng chân khí màu trắng lạnh toát bốc lên. Những nơi mà chân khí màu trắng bay qua nhanh chóng kết lớp băng lạnh toát.
“Hàn băng chân khí”, thấy cảnh này, Diệp Thành có phần bất ngờ.
“Tiểu tử, ngươi biết cũng không phải ít nhỉ”, Vệ Dương nhếch miệng cười tôi độc.
“Quá khen”, Diệp Thành xoa xoa cằm. Khi ở Chính Dương Tông, hắn cũng từng thấy chân khí với thuộc tính hàn băng.
Loại chân khí hàn băng này có loại do trời sinh, cũng có loại do sinh ra xong mới tu luyện mà thành, nếu trúng phải thì không phải ai cũng có thể chịu được cơn đau ớn lạnh tới tận xương tuỷ.
Còn về Vệ Dương, Diệp Thành nhìn hắn với ánh mắt khác thường. Vệ Dương là kiểu người trời sinh đã có chân khí hàn băng.
Mặc dù đều là Hàn Băng chân khí nhưng loại bẩm sinh đã có và loại sau này mới tu luyện được có sự khác biệt vô cùng lớn. Thông thường những người thế này đều sẽ được tông môn bồi dưỡng đặc biệt, có lẽ Vệ Dương chính là loại người này.
Hàn Băng chân khí đã lan tới dưới chân Diệp Thành. Có điều, hắn không hề lùi bước mà cứ để Hàn Băng chân khí kia thông qua bàn chân thâm nhập vào cơ thể mình, sau đó khiến toàn thân hắn đông cứng, khiến kinh mạch hắn đông cứng lại.
Ôi chao!
Hành động này của hắn khiến tất cả đệ tử bên dưới đều thốt lên kinh ngạc.
“Diệp Thành đang muốn chết sao, Hàn Băng chân khí thâm nhập vào cơ thể không phải là chuyện đùa đâu”.
“Ta thấy hắn điên thật rồi”.
Trong số những người tới xem trận quyết đấu, có quá nhiều đệ tử đã phải chịu thiệt trong tay Vệ Dương.
Hàn Băng chân khí không giống với chân khí bình thường, một khi thâm nhập vào cơ thể sẽ rất khó chống trả lại, thông thường bọn họ sẽ tránh xa những người có Hàn Băng chân khí, chỉ sợ chân khí đó thâm nhập vào cơ thể mình.
Diệp Thành lại khác, không hề né tránh mà cứ để chân khí đó kết đông cơ thể mình.
A…!
Diệp Thành thét lên. Đương nhiên, đây là do hắn giả bộ, mặc dù hắn không thể phát huy được khả năng toàn bộ của chân hoả nhưng việc chế ngự chân khí Hàn Băng hắn vẫn có thừa sức. Hắn kêu đau đớn là vì muốn Vệ Dương mất cảnh giác.
Không ai để ý quan tâm hắn, hắn hắng giọng, sải bước đi lên Phong Vân Đài.
Lúc này, Vệ Dương đứng thẳng người, hắn trừng mắt nhìn: “Diệp Thành, cái gan của ngươi to đấy, đến lời mời của Thiên Dương Phong mà cũng dám từ chối”, vừa lên tới nơi, Vệ Dương đã lên giọng nạt nộ.
Nghe vậy, Diệp Thành chỉ nhướng mày: “Vệ sư huynh, lời này của huynh không phải rồi, môn quy không hề quy định ta phải gia nhập vào Thiên Dương Phong, vào Thiên Dương Phong hay không là lựa chọn của ta, lẽ nào như vậy là phạm quy?”
“Đúng là lẻo mép”, Vệ Dương bật cười lạnh lùng: “Vậy hôm nay ta phải cho ngươi biết kết cục của việc coi thường Thiên Dương Phong”.
Nói rồi, Vệ Dương khẽ đạp chân.
Rất nhanh chóng, bàn chân của hắn làm trung tâm, một luồng chân khí màu trắng lạnh toát bốc lên. Những nơi mà chân khí màu trắng bay qua nhanh chóng kết lớp băng lạnh toát.
“Hàn băng chân khí”, thấy cảnh này, Diệp Thành có phần bất ngờ.
“Tiểu tử, ngươi biết cũng không phải ít nhỉ”, Vệ Dương nhếch miệng cười tôi độc.
“Quá khen”, Diệp Thành xoa xoa cằm. Khi ở Chính Dương Tông, hắn cũng từng thấy chân khí với thuộc tính hàn băng.
Loại chân khí hàn băng này có loại do trời sinh, cũng có loại do sinh ra xong mới tu luyện mà thành, nếu trúng phải thì không phải ai cũng có thể chịu được cơn đau ớn lạnh tới tận xương tuỷ.
Còn về Vệ Dương, Diệp Thành nhìn hắn với ánh mắt khác thường. Vệ Dương là kiểu người trời sinh đã có chân khí hàn băng.
Mặc dù đều là Hàn Băng chân khí nhưng loại bẩm sinh đã có và loại sau này mới tu luyện được có sự khác biệt vô cùng lớn. Thông thường những người thế này đều sẽ được tông môn bồi dưỡng đặc biệt, có lẽ Vệ Dương chính là loại người này.
Hàn Băng chân khí đã lan tới dưới chân Diệp Thành. Có điều, hắn không hề lùi bước mà cứ để Hàn Băng chân khí kia thông qua bàn chân thâm nhập vào cơ thể mình, sau đó khiến toàn thân hắn đông cứng, khiến kinh mạch hắn đông cứng lại.
Ôi chao!
Hành động này của hắn khiến tất cả đệ tử bên dưới đều thốt lên kinh ngạc.
“Diệp Thành đang muốn chết sao, Hàn Băng chân khí thâm nhập vào cơ thể không phải là chuyện đùa đâu”.
“Ta thấy hắn điên thật rồi”.
Trong số những người tới xem trận quyết đấu, có quá nhiều đệ tử đã phải chịu thiệt trong tay Vệ Dương.
Hàn Băng chân khí không giống với chân khí bình thường, một khi thâm nhập vào cơ thể sẽ rất khó chống trả lại, thông thường bọn họ sẽ tránh xa những người có Hàn Băng chân khí, chỉ sợ chân khí đó thâm nhập vào cơ thể mình.
Diệp Thành lại khác, không hề né tránh mà cứ để chân khí đó kết đông cơ thể mình.
A…!
Diệp Thành thét lên. Đương nhiên, đây là do hắn giả bộ, mặc dù hắn không thể phát huy được khả năng toàn bộ của chân hoả nhưng việc chế ngự chân khí Hàn Băng hắn vẫn có thừa sức. Hắn kêu đau đớn là vì muốn Vệ Dương mất cảnh giác.