Chương 47
Sau khi ông ta rời đi, trong lòng Diệp Thành không khỏi cảm thấy có phần phấn khích. Hắn có chân hoả, có khả năng luyện chế Ngọc Linh Dịch, chỉ cần lĩnh hội được môn pháp luyện chế thì nhất định có thể luyện chế ra Ngọc Linh Dịch.
Hắn cơ hồ như trông thấy từng chai, từng chai Ngọc Linh Dịch đang lơ lửng ngay trước mắt mình. . Xi? ủ?g hộ chú?g ?ôi ?ại ﹎ TR?MTRU YE?.?? ﹎
Diệp Thành hân hoan, toan quay người đi thì chân hoả trong cơ thể hắn đột nhiên di chuyển.
“Có bảo bối”, đây chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thành, trước đó khi nhận linh khí, chân hoả trong cơ thể hắn cũng có biểu hiện thế này, cho nên hắn mới chọn thanh Thiên Khuyết, sau khi nhận chủ, hắn đã có được môn pháp Man Hoang Luyện Thể.
Từ đó trở đi hắn liền có một ý niệm rằng chân hoả huyền bí trong cơ thể mình có khả năng nhận biết bảo bối.
“Có thể khiến mày coi trọng như vậy, chứng tỏ bảo bối đó nhất định bất phàm”.
Diệp Thành vỗ vỗ phần bụng dưới, hai mắt hắn sáng như ngọn đuốc, hắn đảo mắt nhìn mỗi món đồ đặt trên giá, mãi tới khi một bình hồ lô màu tím ánh vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn thì chân hoả mới thật sự rung lên mạnh mẽ.
“Chính là mày”, sau khi chắc chắn bảo bối, Diệp Thành vội sải bước tới, cầm lấy bình hồ lô kia.
Tiểu hồ lô chỉ to bằng nắm tay với sắc tím ánh vàng, trông có phần cũ kỹ, ngoại trừ tứ diện khắc vài đạo phù văn trông không hiểu là gì ra thì cũng không có gì đặc biệt.
Thế nhưng Diệp Thành biết bảo bối thật sự không thể nhận biết bằng cách nhìn bề ngoài. Thanh Thiên Khuyết của hắn trông cũng chẳng ra làm sao đấy thôi, thế nhưng bên trong nó lại chứa đựng mật pháp luyện thể kinh người.
Cạch!
Khẽ mở nắp hồ lô, Diệp Thành nhắm một mắt nhìn vào bên trong bình hồ lô và ngạc nhiên phát hiện ra bên trong là một thế giới mới, không gian rất rộng lớn, đặt mười mấy vại nước cũng không thành vấn đề.
“Ngươi thích nó vì không gian bên trong nó sao?”, Diệp Thành liếc nhìn chân hoả bên trong vùng đan hải.
Chân hoả như có linh tính, khẽ lay động.
“Tao tin mày”, Diệp Thành không do dự thêm, hắn nhìn giá được dán trên bình hồ lô, khoé miệng giật giật.
“Một nghìn ba trăm linh thạch”.
“Khuynh gia bại sản cũng không mua nổi”, Diệp Thành chép miệng, thế nhưng lúc này chân hoả lại cuộn lên mạnh mẽ hơn.
“Ngươi thích tiểu hồ lô này sao?”, Bàng Đại Hải đúng là một người xuất quỷ nhập thận, xuất hiện đằng sau Diệp Thành mà không hề phát ra bất cứ tiếng động nào khiến hắn giật thót tim.
Diệp Thành cười xoà, ái ngại gãi gãi đầu, nói: “Cái đó, Bàng trưởng lão, có thể bớt cho con một chút để mua tiểu hồ lô này không?”
“Không được, không gian bên trong hồ lô Tử Kim này rộng lớn, một nghìn ba trăm linh thạch đã rẻ lắm rồi”.
“Vậy sao ạ”, Diệp Thành bày bộ mặt tiếc nuối.
Thấy bộ dạng cùng quẫn của Diệp Thành, Bàng Đại Hải phất tay hỏi: “Ngươi có bao nhiêu linh thạch?”
“Một nghìn một trăm viên ạ”.
“Còn thiếu hai trăm linh thạch? Ngươi có đem đồ gì khác đi để gom vào cho đủ mua không?”
Hắn cơ hồ như trông thấy từng chai, từng chai Ngọc Linh Dịch đang lơ lửng ngay trước mắt mình. . Xi? ủ?g hộ chú?g ?ôi ?ại ﹎ TR?MTRU YE?.?? ﹎
Diệp Thành hân hoan, toan quay người đi thì chân hoả trong cơ thể hắn đột nhiên di chuyển.
“Có bảo bối”, đây chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thành, trước đó khi nhận linh khí, chân hoả trong cơ thể hắn cũng có biểu hiện thế này, cho nên hắn mới chọn thanh Thiên Khuyết, sau khi nhận chủ, hắn đã có được môn pháp Man Hoang Luyện Thể.
Từ đó trở đi hắn liền có một ý niệm rằng chân hoả huyền bí trong cơ thể mình có khả năng nhận biết bảo bối.
“Có thể khiến mày coi trọng như vậy, chứng tỏ bảo bối đó nhất định bất phàm”.
Diệp Thành vỗ vỗ phần bụng dưới, hai mắt hắn sáng như ngọn đuốc, hắn đảo mắt nhìn mỗi món đồ đặt trên giá, mãi tới khi một bình hồ lô màu tím ánh vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn thì chân hoả mới thật sự rung lên mạnh mẽ.
“Chính là mày”, sau khi chắc chắn bảo bối, Diệp Thành vội sải bước tới, cầm lấy bình hồ lô kia.
Tiểu hồ lô chỉ to bằng nắm tay với sắc tím ánh vàng, trông có phần cũ kỹ, ngoại trừ tứ diện khắc vài đạo phù văn trông không hiểu là gì ra thì cũng không có gì đặc biệt.
Thế nhưng Diệp Thành biết bảo bối thật sự không thể nhận biết bằng cách nhìn bề ngoài. Thanh Thiên Khuyết của hắn trông cũng chẳng ra làm sao đấy thôi, thế nhưng bên trong nó lại chứa đựng mật pháp luyện thể kinh người.
Cạch!
Khẽ mở nắp hồ lô, Diệp Thành nhắm một mắt nhìn vào bên trong bình hồ lô và ngạc nhiên phát hiện ra bên trong là một thế giới mới, không gian rất rộng lớn, đặt mười mấy vại nước cũng không thành vấn đề.
“Ngươi thích nó vì không gian bên trong nó sao?”, Diệp Thành liếc nhìn chân hoả bên trong vùng đan hải.
Chân hoả như có linh tính, khẽ lay động.
“Tao tin mày”, Diệp Thành không do dự thêm, hắn nhìn giá được dán trên bình hồ lô, khoé miệng giật giật.
“Một nghìn ba trăm linh thạch”.
“Khuynh gia bại sản cũng không mua nổi”, Diệp Thành chép miệng, thế nhưng lúc này chân hoả lại cuộn lên mạnh mẽ hơn.
“Ngươi thích tiểu hồ lô này sao?”, Bàng Đại Hải đúng là một người xuất quỷ nhập thận, xuất hiện đằng sau Diệp Thành mà không hề phát ra bất cứ tiếng động nào khiến hắn giật thót tim.
Diệp Thành cười xoà, ái ngại gãi gãi đầu, nói: “Cái đó, Bàng trưởng lão, có thể bớt cho con một chút để mua tiểu hồ lô này không?”
“Không được, không gian bên trong hồ lô Tử Kim này rộng lớn, một nghìn ba trăm linh thạch đã rẻ lắm rồi”.
“Vậy sao ạ”, Diệp Thành bày bộ mặt tiếc nuối.
Thấy bộ dạng cùng quẫn của Diệp Thành, Bàng Đại Hải phất tay hỏi: “Ngươi có bao nhiêu linh thạch?”
“Một nghìn một trăm viên ạ”.
“Còn thiếu hai trăm linh thạch? Ngươi có đem đồ gì khác đi để gom vào cho đủ mua không?”