Chương 45
“Đệ tử chân truyền”, mắt Diệp Thành thoáng qua một đạo ánh sáng, hắn biết vài ngày tới đây sẽ rất khó có thể yên bình.
Mặc dù tới Hằng Nhạc Tông chưa lâu nhưng hắn cũng đã nghe nhiều lời đồn về Cát Hồng, có thù ắt báo, dùng bất cứ thủ đoạn nào, về hai điểm này có thể minh chứng rõ ràng cho tính cách của Cát Hồng, sau này chắc chắn là màn trả thù đầy báo táp.
“Xem ra phải nhanh chóng tăng nhanh thực lực mới được”, Diệp Thành thầm nhủ và sải bước nhanh hơn.
Đi được vài vòng, Diệp Thành dừng chân trước một lầu các.
Lầu các này rất rộng lớn, cũng phải đến hàng chục trượng, trên cửa có treo tấm hoành phi: Vạn Bảo Các.
Vạn Bảo Các nói thẳng ra chính là một cửa tiệm của Hằng Nhạc Tông, nơi này bán đủ thứ đồ, linh thảo, linh dịch, linh quả, linh ngọc, mật pháp huyền thuật, linh khí, đều là những món đồ có lợi với tu sĩ.
Ngoài những thứ này ra thì nơi này còn rất nhiều thứ cổ quái hiếm có, nghe nói là bảo bối, là thật hay giả thì chưa thể nói chắc được.
Đệ tử của Hằng Nhạc Tông có thể dùng linh thạch để mua đồ ở đây, đương nhiên có thể đem đồ của mình tới đây bán. Chính Dương Tông trước đây cũng có cửa tiệm môn phái tương tự như vậy, kinh doanh rất phát đạt.
“Không biết Vạn Bảo Các của Hằng Nhạc Tông có bảo bối không đây”, lẩm nhẩm một câu, Diệp Thành sải bước vào trong.
Chủ tiệm Vạn Bảo Các là một lão già bụng phệ, người ở Hằng Nhạc gọi ông ta là Bàng Đại Hải, ông ta khác với Chu Đại Phúc ở Linh Khí Các ở đôi mắt to tròn, trông long lanh sáng ngời, nếu ai trộm đồ ở đây thì tuyệt đối không thể qua nổi mắt ông ta.
“Xin chào trưởng lão”, Diệp Thành đi vào cung kính hành lễ.
“Ừm, cứ xem đi”, Bàng Đại Hải phanh áo lộ ngực và núm ti, giống như phật Di Lặc, hai mắt long lanh: “Cậu nhóc, đừng có trộm đồ đấy”.
“Đệ tử nào dám ạ”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn về nơi sâu nhất.
Bên trong Vạn Bảo Các rất rộng, chỗ nào cũng có thể ngửi thấy mùi linh thảo và linh quả, chỉ cần đảo mắt một lượt, Diệp Thành đã có thể trông thấy vô số bảo vật bất phàm, hắn càng nhìn càng sáng mắt.
“Hoả liên hoa”.
Diệp Thành nhìn một bông liên hoa, bên trên giống như có ngọn đuốc đang cháy, khí tức thuộc tính hoả thuần tuý bốc tới, linh khí dày đặc bao quanh nó, bên trong chứa nguyên linh tinh tuý.
Diệp Thành liếm liếm miệng, hắn liếc nhìn giá cả mà không khỏi ứa nước miếng.
“Năm trăm linh thạch”, Diệp Thành gạt đi suy nghĩ, bước đi với vẻ mặt luyến tiếc. Hắn có linh thạch là thật nhưng số lượng cũng chỉ hơn một nghìn, mặc dù linh lực của Diệp Thành kinh người nhưng hắn cũng không nỡ mang đi bán.
Đi được vài bước, Diệp Thành lại bị thu hút bởi những thứ khác.
“Nhân Nguyên Thảo”.
“Bích Dương Hoa”.
“Tử Đằng Sâm”.
Từng cây linh thảo với linh khí dồi dào khiến Diệp Thành cứ thế chảy nước miếng, nếu như ăn được hết chỗ linh thảo này và luyện hoá được thì tu vi nhất định sẽ tăng lên gấp bội.
“Chỉ là cái giá này…”, Diệp Thành bất lực lắc đầu, hắn tò mò xem giá, càng xem càng thấy xót xa.
Hắn vốn dĩ tưởng rằng hơn một nghìn linh thạch đã là giàu có rồi, xem ra hắn đã nghĩ quá xa xôi. Trong Vạn Bảo Các này, chút linh thạch của hắn chẳng đáng là gì.
Diệp Thành lại đi dạo gần một canh giờ nữa. Khu vực chuyên bán linh khí bị hắn ngó lơ. Thiên Khuyết trong tay, hắn thật sự không ưng thêm món linh khí nào nữa.
Mặc dù tới Hằng Nhạc Tông chưa lâu nhưng hắn cũng đã nghe nhiều lời đồn về Cát Hồng, có thù ắt báo, dùng bất cứ thủ đoạn nào, về hai điểm này có thể minh chứng rõ ràng cho tính cách của Cát Hồng, sau này chắc chắn là màn trả thù đầy báo táp.
“Xem ra phải nhanh chóng tăng nhanh thực lực mới được”, Diệp Thành thầm nhủ và sải bước nhanh hơn.
Đi được vài vòng, Diệp Thành dừng chân trước một lầu các.
Lầu các này rất rộng lớn, cũng phải đến hàng chục trượng, trên cửa có treo tấm hoành phi: Vạn Bảo Các.
Vạn Bảo Các nói thẳng ra chính là một cửa tiệm của Hằng Nhạc Tông, nơi này bán đủ thứ đồ, linh thảo, linh dịch, linh quả, linh ngọc, mật pháp huyền thuật, linh khí, đều là những món đồ có lợi với tu sĩ.
Ngoài những thứ này ra thì nơi này còn rất nhiều thứ cổ quái hiếm có, nghe nói là bảo bối, là thật hay giả thì chưa thể nói chắc được.
Đệ tử của Hằng Nhạc Tông có thể dùng linh thạch để mua đồ ở đây, đương nhiên có thể đem đồ của mình tới đây bán. Chính Dương Tông trước đây cũng có cửa tiệm môn phái tương tự như vậy, kinh doanh rất phát đạt.
“Không biết Vạn Bảo Các của Hằng Nhạc Tông có bảo bối không đây”, lẩm nhẩm một câu, Diệp Thành sải bước vào trong.
Chủ tiệm Vạn Bảo Các là một lão già bụng phệ, người ở Hằng Nhạc gọi ông ta là Bàng Đại Hải, ông ta khác với Chu Đại Phúc ở Linh Khí Các ở đôi mắt to tròn, trông long lanh sáng ngời, nếu ai trộm đồ ở đây thì tuyệt đối không thể qua nổi mắt ông ta.
“Xin chào trưởng lão”, Diệp Thành đi vào cung kính hành lễ.
“Ừm, cứ xem đi”, Bàng Đại Hải phanh áo lộ ngực và núm ti, giống như phật Di Lặc, hai mắt long lanh: “Cậu nhóc, đừng có trộm đồ đấy”.
“Đệ tử nào dám ạ”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn về nơi sâu nhất.
Bên trong Vạn Bảo Các rất rộng, chỗ nào cũng có thể ngửi thấy mùi linh thảo và linh quả, chỉ cần đảo mắt một lượt, Diệp Thành đã có thể trông thấy vô số bảo vật bất phàm, hắn càng nhìn càng sáng mắt.
“Hoả liên hoa”.
Diệp Thành nhìn một bông liên hoa, bên trên giống như có ngọn đuốc đang cháy, khí tức thuộc tính hoả thuần tuý bốc tới, linh khí dày đặc bao quanh nó, bên trong chứa nguyên linh tinh tuý.
Diệp Thành liếm liếm miệng, hắn liếc nhìn giá cả mà không khỏi ứa nước miếng.
“Năm trăm linh thạch”, Diệp Thành gạt đi suy nghĩ, bước đi với vẻ mặt luyến tiếc. Hắn có linh thạch là thật nhưng số lượng cũng chỉ hơn một nghìn, mặc dù linh lực của Diệp Thành kinh người nhưng hắn cũng không nỡ mang đi bán.
Đi được vài bước, Diệp Thành lại bị thu hút bởi những thứ khác.
“Nhân Nguyên Thảo”.
“Bích Dương Hoa”.
“Tử Đằng Sâm”.
Từng cây linh thảo với linh khí dồi dào khiến Diệp Thành cứ thế chảy nước miếng, nếu như ăn được hết chỗ linh thảo này và luyện hoá được thì tu vi nhất định sẽ tăng lên gấp bội.
“Chỉ là cái giá này…”, Diệp Thành bất lực lắc đầu, hắn tò mò xem giá, càng xem càng thấy xót xa.
Hắn vốn dĩ tưởng rằng hơn một nghìn linh thạch đã là giàu có rồi, xem ra hắn đã nghĩ quá xa xôi. Trong Vạn Bảo Các này, chút linh thạch của hắn chẳng đáng là gì.
Diệp Thành lại đi dạo gần một canh giờ nữa. Khu vực chuyên bán linh khí bị hắn ngó lơ. Thiên Khuyết trong tay, hắn thật sự không ưng thêm món linh khí nào nữa.