Chương 43
Thấy câu trả lời không rõ ý tứ kia của Diệp Thành, sắc mặt Tô Tâm Nguyệt không còn sáng sủa như ban nãy nữa, thế nhưng cô ta vẫn hít vào một hơi thật sâu, không thể hiện bất cứ điều gì.
“Sư tôn mời ngươi gia nhập môn hạ Nhân Dương Phong của chúng ta”, Tô Tâm Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, vừa nói vẫn không quên tung ra một bức thư vào không gian: “Nếu như đồng ý thì sáng mai tới Nhân Dương Phong”.
Mặc dù giọng nói của Tô Tâm Nguyệt rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô ta lại trào dâng cơn phẫn nộ. Cô ta là ai, cô ta chính là đệ tử thân cận của thủ toạ Nhân Dương Phong, một đoá hoa ngoại môn Hằng Nhạc Tông, thế nhưng hôm nay lại bị Diệp Thành dạy dỗ trên Phong Vân Đài, sau khi về, Thanh Dương Chân Nhân lại bắt cô ta tới đây để truyền lời.
“Lời mời của Nhân Dương Phong quả khiến ta bất ngờ”.
“Ta đã truyền lời, ngươi tự suy nghĩ đi”, Tô Tâm Nguyệt không ở lại thêm, chỉ để lại một câu rồi quay người rời đi.
Khi đi ra khỏi Tiểu Linh viên, cô ta dừng lại một chút, liếc nhìn Diệp Thành vẫn đang ăn uống nhồm nhoàm: “Đừng tưởng rằng đánh bại được Triệu Long thì đã là thiên hạ vô địch, ngươi nên biết những đệ tử của Hằng Nhạc Tông có thể diệt ngươi nhiều vô kể, dã tâm giết người quá lớn thì cuối cùng cũng sẽ không thu được chính quả đâu”.
Dứt lời, Tô Tâm Nguyệt biến mất như một ngọn gió.
Cô ta rời đi không khiến cho Diệp Thành thay đổi, hắn vẫn cắn miếng thịt sói mà nhai lấy nhai để.
“Cậu nhóc, Nhân Dương Phong chính là một trong ba đại chủ phong của ngoại môn, cậu nên đi đi! Đừng để lỡ tiền đồ”, Trương Phong Niên nói với giọng ôn hoà, ông ta thật lòng nghĩ cho Diệp Thành.
“Tiền bối, con hiểu cả”, Diệp Thành bật cười, nói rồi hắn không quên lau đi vết mỡ bám trên khoé miệng.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa của Tiểu Linh Viên lại được mở ra, lần này người đến vẫn là đệ tử mặc đồ trắng thanh tao trang nghiêm, tu vi đã đạt tới cảnh giới ngưng khí tầng thứ sáu.
Người này chính là đệ tử thân cận của thủ toạ Thiên Dương Phong – Vệ Dương.
“Là ngươi đánh bại Triệu Long?”, Vệ Dương nhẹ nhàng đi vào, liếc nhìn Trương Phong Niên một cái rồi lại nhìn sang Diệp Thành với con mắt đầy hứng thú.
Diệp Thành vốn cho rằng Vệ Dương là một người có nhân cách đẹp như vẻ bề ngoài, thế nhưng hắn ta vừa lên tiếng đã khiến Diệp Thành phải gạt ngay suy nghĩ của mình. Hắn ta chính là kiểu trông có vẻ tiêu diêu tự tại nhưng tận sâu bên trong con người lại ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.
“Không biết sư huynh đêm hôm tới đây có việc gì?”, Diệp Thành vẫn nói bằng giọng thản nhiên, đối với loại người thế này, hắn chưa bao giờ quan tâm.
“Cũng không có gì to tát cả, ta tới truyền lời của sư tôn, sư tôn nói ngươi có thể làm đệ tử của Thiên Dương Phong”, Vệ Dương vừa nói vừa cười, tay phất phất vạt áo nhưng cằm của hắn lại hếch lên cao, bộ dạng cao ngạo hơn người.
Ừm!
Diệp Thành chỉ đáp đại một tiếng, vẫn cặm cụi ăn uống như thường.
Trông thái độ đó của Diệp Thành, Vệ Dương không tỏ thái độ tức giận, hắn chỉ nhếch miệng cười rồi quay người đi về phía cửa.
Chỉ là khi tới gần cửa, hắn cũng giống Tô Tâm Nguyệt, nghiêng đầu liếc sang Diệp Thành: “Ngươi đã không biết trời cao đất dày đụng tới Địa Dương Phong, ngươi nên biết trong mắt Địa Dương Phong, ngươi chẳng là gì hết”.
Nói rồi, Vệ Dương khẽ xuay quạt xếp, sải bước ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi, Diệp Thành mới đặt bát đũa xuống.
“Sư tôn mời ngươi gia nhập môn hạ Nhân Dương Phong của chúng ta”, Tô Tâm Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, vừa nói vẫn không quên tung ra một bức thư vào không gian: “Nếu như đồng ý thì sáng mai tới Nhân Dương Phong”.
Mặc dù giọng nói của Tô Tâm Nguyệt rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô ta lại trào dâng cơn phẫn nộ. Cô ta là ai, cô ta chính là đệ tử thân cận của thủ toạ Nhân Dương Phong, một đoá hoa ngoại môn Hằng Nhạc Tông, thế nhưng hôm nay lại bị Diệp Thành dạy dỗ trên Phong Vân Đài, sau khi về, Thanh Dương Chân Nhân lại bắt cô ta tới đây để truyền lời.
“Lời mời của Nhân Dương Phong quả khiến ta bất ngờ”.
“Ta đã truyền lời, ngươi tự suy nghĩ đi”, Tô Tâm Nguyệt không ở lại thêm, chỉ để lại một câu rồi quay người rời đi.
Khi đi ra khỏi Tiểu Linh viên, cô ta dừng lại một chút, liếc nhìn Diệp Thành vẫn đang ăn uống nhồm nhoàm: “Đừng tưởng rằng đánh bại được Triệu Long thì đã là thiên hạ vô địch, ngươi nên biết những đệ tử của Hằng Nhạc Tông có thể diệt ngươi nhiều vô kể, dã tâm giết người quá lớn thì cuối cùng cũng sẽ không thu được chính quả đâu”.
Dứt lời, Tô Tâm Nguyệt biến mất như một ngọn gió.
Cô ta rời đi không khiến cho Diệp Thành thay đổi, hắn vẫn cắn miếng thịt sói mà nhai lấy nhai để.
“Cậu nhóc, Nhân Dương Phong chính là một trong ba đại chủ phong của ngoại môn, cậu nên đi đi! Đừng để lỡ tiền đồ”, Trương Phong Niên nói với giọng ôn hoà, ông ta thật lòng nghĩ cho Diệp Thành.
“Tiền bối, con hiểu cả”, Diệp Thành bật cười, nói rồi hắn không quên lau đi vết mỡ bám trên khoé miệng.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa của Tiểu Linh Viên lại được mở ra, lần này người đến vẫn là đệ tử mặc đồ trắng thanh tao trang nghiêm, tu vi đã đạt tới cảnh giới ngưng khí tầng thứ sáu.
Người này chính là đệ tử thân cận của thủ toạ Thiên Dương Phong – Vệ Dương.
“Là ngươi đánh bại Triệu Long?”, Vệ Dương nhẹ nhàng đi vào, liếc nhìn Trương Phong Niên một cái rồi lại nhìn sang Diệp Thành với con mắt đầy hứng thú.
Diệp Thành vốn cho rằng Vệ Dương là một người có nhân cách đẹp như vẻ bề ngoài, thế nhưng hắn ta vừa lên tiếng đã khiến Diệp Thành phải gạt ngay suy nghĩ của mình. Hắn ta chính là kiểu trông có vẻ tiêu diêu tự tại nhưng tận sâu bên trong con người lại ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.
“Không biết sư huynh đêm hôm tới đây có việc gì?”, Diệp Thành vẫn nói bằng giọng thản nhiên, đối với loại người thế này, hắn chưa bao giờ quan tâm.
“Cũng không có gì to tát cả, ta tới truyền lời của sư tôn, sư tôn nói ngươi có thể làm đệ tử của Thiên Dương Phong”, Vệ Dương vừa nói vừa cười, tay phất phất vạt áo nhưng cằm của hắn lại hếch lên cao, bộ dạng cao ngạo hơn người.
Ừm!
Diệp Thành chỉ đáp đại một tiếng, vẫn cặm cụi ăn uống như thường.
Trông thái độ đó của Diệp Thành, Vệ Dương không tỏ thái độ tức giận, hắn chỉ nhếch miệng cười rồi quay người đi về phía cửa.
Chỉ là khi tới gần cửa, hắn cũng giống Tô Tâm Nguyệt, nghiêng đầu liếc sang Diệp Thành: “Ngươi đã không biết trời cao đất dày đụng tới Địa Dương Phong, ngươi nên biết trong mắt Địa Dương Phong, ngươi chẳng là gì hết”.
Nói rồi, Vệ Dương khẽ xuay quạt xếp, sải bước ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi, Diệp Thành mới đặt bát đũa xuống.