Chương 37
Tĩnh, bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Không lâu trước đó, bên dưới chiến đài còn vang lên tiếng xôn xao bàn tán, thế mà lúc này chỉ còn lại tiếng thở. Cảnh tượng trên chiến đài khiến bọn họ như hoá đá.
Triệu Long với tu vi ngưng khí tầng thứ lại bị một đệ tử thực tập ở tầng thứ nhất vung một kiếm khiến phải quỳ xuống đất.
“Ngươi thua rồi”.
“Không…không thể nào”, Triệu Long rít lên, đôi chân hắn run rẩy, hắn muốn đứng dậy nhưng lại bị Diệp Thành nắm chặt thanh kiếm kiểm soát cho không thể làm theo ý mình.
“Cái mạng của ngươi có thể kết liễu được rồi”, đáp lại Triệu Long là giọng nói lạnh như hàn băng của Diệp Thành.
Lúc này, tất cả những người đứng dưới chiến đài như sực tỉnh. Trận chiến này cược tính mạng!
“Đây…Diệp Thành không phải định giết Triệu Long thật chứ? Không phải chứ? Triệu Long là đệ tử của thủ toạ Địa Dương Phong, nếu trúng một kiếm thì hắn cũng không thể sống nổi nữa”.
“Có điều ta thấy bộ dạng của Diệp Thành lại như muốn giết chết Triệu Long vậy”.
“Ta là đệ tử của Địa Dương Phong, ngươi dám giết ta?”, Triệu Long như chưa ý thức được tình hình, hắn ngẩng đầu rít lên.
Cái gì mà cá cược, cái gì mà cược mạng, trong mắt hắn đều là trò cười. Mặc dù hắn thua nhưng không có nghĩa hắn phải nộp mạng vì hắn có chỗ dựa vững chắc đằng sau.
“Ngươi dám giết Triệu Long sư huynh, sư phụ sẽ không tha…tha cho ngươi”, bên dưới, những đệ tử tới trợ chiến của Địa Dương Phong lần lượt hét lên, thế nhưng vì kiêng dè thực lực của Diệp Thành nên không tên nào dám lên trên.
“Đã cược rồi thì hắn phải chết”, Diệp Thành lạnh giọng.
“Vị sư đệ này, cũng chỉ là cọ sát thôi, nên độ lượng với người khác”, giọng nói lãnh đạm vang lên, trong đám người có một nữ đệ tử liếc nhìn Diệp Thành.
Nữ đệ tử này có dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt lanh lợi, mái tóc suôn mượt như thác đổ, bộ y phục trắng bay bay trong gió khiến cô đẹp như đoá liên hoa đang nở, những đệ tử nam xung quanh nhìn mà không khỏi rạo rực.
“Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong”.
“Cô ấy đến rồi, vậy mà trước đó không thấy cô ấy”.
Diệp Thành ngiêng đầu nhìn Tô Tâm Nguyệt với ánh mắt tò mò: “Vị sư tỷ này, nếu như vừa rồi người thua là Diệp Thành tôi thì tỷ có nói như vậy không?”
“Dã tâm giết người của ngươi quá mạnh, khó thành chính quả”, thần sắc của Tô Tâm Nguyệt vẫn rất lãnh đạm. Mặc dù đứng trong đám người nhưng vẫn mang phong thái cao cao tại thượng, trong câu từ đã nói trước con đường tương lai của Diệp Thành.
“Ý của sư tỷ là bảo ta bỏ qua cho hắn?”, Diệp Thành nhếch miệng cười, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ.
Cơn tức giận này của Diệp Thành không những bắt nguồn từ việc Triệu Long hại mấy người phía Trương Phong Niên mà còn vì Tô Tâm Nguyệt, vì khí chất của cô ta quả thật quá giống, quá giống với Cơ Tuyết Băng, vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng đó, vẫn là trông thì như đang cảm thông nhưng lại chẳng hề thật lòng đó.
“Ta muốn ngươi quay về chính đạo, trừ phi phải…”
“Tỷ có người thân không?”, Diệp Thành ngắt lời Tô Tâm Nguyệt, đôi mắt hằn lên từng vệt máu của hắn cứ thế nhìn thẳng vào cô giống như đang chất vấn vậy.
Không lâu trước đó, bên dưới chiến đài còn vang lên tiếng xôn xao bàn tán, thế mà lúc này chỉ còn lại tiếng thở. Cảnh tượng trên chiến đài khiến bọn họ như hoá đá.
Triệu Long với tu vi ngưng khí tầng thứ lại bị một đệ tử thực tập ở tầng thứ nhất vung một kiếm khiến phải quỳ xuống đất.
“Ngươi thua rồi”.
“Không…không thể nào”, Triệu Long rít lên, đôi chân hắn run rẩy, hắn muốn đứng dậy nhưng lại bị Diệp Thành nắm chặt thanh kiếm kiểm soát cho không thể làm theo ý mình.
“Cái mạng của ngươi có thể kết liễu được rồi”, đáp lại Triệu Long là giọng nói lạnh như hàn băng của Diệp Thành.
Lúc này, tất cả những người đứng dưới chiến đài như sực tỉnh. Trận chiến này cược tính mạng!
“Đây…Diệp Thành không phải định giết Triệu Long thật chứ? Không phải chứ? Triệu Long là đệ tử của thủ toạ Địa Dương Phong, nếu trúng một kiếm thì hắn cũng không thể sống nổi nữa”.
“Có điều ta thấy bộ dạng của Diệp Thành lại như muốn giết chết Triệu Long vậy”.
“Ta là đệ tử của Địa Dương Phong, ngươi dám giết ta?”, Triệu Long như chưa ý thức được tình hình, hắn ngẩng đầu rít lên.
Cái gì mà cá cược, cái gì mà cược mạng, trong mắt hắn đều là trò cười. Mặc dù hắn thua nhưng không có nghĩa hắn phải nộp mạng vì hắn có chỗ dựa vững chắc đằng sau.
“Ngươi dám giết Triệu Long sư huynh, sư phụ sẽ không tha…tha cho ngươi”, bên dưới, những đệ tử tới trợ chiến của Địa Dương Phong lần lượt hét lên, thế nhưng vì kiêng dè thực lực của Diệp Thành nên không tên nào dám lên trên.
“Đã cược rồi thì hắn phải chết”, Diệp Thành lạnh giọng.
“Vị sư đệ này, cũng chỉ là cọ sát thôi, nên độ lượng với người khác”, giọng nói lãnh đạm vang lên, trong đám người có một nữ đệ tử liếc nhìn Diệp Thành.
Nữ đệ tử này có dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt lanh lợi, mái tóc suôn mượt như thác đổ, bộ y phục trắng bay bay trong gió khiến cô đẹp như đoá liên hoa đang nở, những đệ tử nam xung quanh nhìn mà không khỏi rạo rực.
“Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong”.
“Cô ấy đến rồi, vậy mà trước đó không thấy cô ấy”.
Diệp Thành ngiêng đầu nhìn Tô Tâm Nguyệt với ánh mắt tò mò: “Vị sư tỷ này, nếu như vừa rồi người thua là Diệp Thành tôi thì tỷ có nói như vậy không?”
“Dã tâm giết người của ngươi quá mạnh, khó thành chính quả”, thần sắc của Tô Tâm Nguyệt vẫn rất lãnh đạm. Mặc dù đứng trong đám người nhưng vẫn mang phong thái cao cao tại thượng, trong câu từ đã nói trước con đường tương lai của Diệp Thành.
“Ý của sư tỷ là bảo ta bỏ qua cho hắn?”, Diệp Thành nhếch miệng cười, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ.
Cơn tức giận này của Diệp Thành không những bắt nguồn từ việc Triệu Long hại mấy người phía Trương Phong Niên mà còn vì Tô Tâm Nguyệt, vì khí chất của cô ta quả thật quá giống, quá giống với Cơ Tuyết Băng, vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng đó, vẫn là trông thì như đang cảm thông nhưng lại chẳng hề thật lòng đó.
“Ta muốn ngươi quay về chính đạo, trừ phi phải…”
“Tỷ có người thân không?”, Diệp Thành ngắt lời Tô Tâm Nguyệt, đôi mắt hằn lên từng vệt máu của hắn cứ thế nhìn thẳng vào cô giống như đang chất vấn vậy.