Chương 69: Ngựa què
Nhìn theo con dao, gã cầm đầu nén đau mà cười lạnh: "Ngoan ngoãn đứng ngoài xem chẳng phải tốt hơn à? Nhất nhất bảo vệ một thằng ngu không quan trọng như các ngươi đây là đang đâm đầu vào chỗ chết..."
Chẳng qua diễn biến tiếp theo lại khiến gã suýt cắn trúng lưỡi mình.
Doãn Từ giữ nguyên tư thế kẹp lưỡi dao bằng hai ngón, kiếm khí bất thình lình bùng dậy quanh người y và để lại những vệt kiếm sâu hoắm trên mặt đất. Tuy không có nội lực nhưng sát ý tản ra từ y lại hoàn toàn không thua kém con dao găm ban nãy.
Sau một tiếng hừ lạnh, y vận lực vào cổ tay. Ánh sáng sắc lạnh lóe lên theo con dao găm vừa bị Doãn Từ trả trở về theo đường phi cũ.
Lưỡi dao xé gió phát ra tiếng rít gào trong âm ỉ.
Trong trận so tài giữa các cao thủ thì chỉ cần một chiêu là đủ để biết đối phương mạnh ở mức độ nào. Bị đòn đánh trả của Doãn Từ làm cho sợ hãi, làn khí thấp thoáng phương xa lập tức tắt dần và hoàn toàn biến mất.
Tuyệt vọng, khí thế của ba gã "cướp núi" ảm đạm hẳn đi.
Chúng toan tự cắn vỡ răng thì bị Tô Tứ điểm huyệt và tháo khớp quai hàm, sau đó rút ra ba chiếc răng độc chảy máu đầm đìa từ miệng chúng. Thấy gã cầm đầu mất quá nhiều máu, Tô Tứ còn dí thẳng tro củi nóng lên miệng vết thương của gã.
Mồm miệng đám "cướp" dính nhoét cả nước dãi lẫn máu tươi, chúng nhìn phái Khô Sơn một cách thù hằn.
Đầu bên kia, Thời Kính Chi đang lăm le trả mối thù nồi canh thì các cao thủ- mà hiếm lắm mới gặp một lần- lại bị Doãn Từ dọa cho chạy mất, thành ra bây giờ Thời Kính Chi ủ rũ hơn lúc trước rất nhiều.
Do đó, phớt lờ ba kẻ dưới sàn, hắn hướng ánh mắt buồn thiu của mình về phía Doãn Từ. Doãn Từ đáp lại hắn bằng một nụ cười nhè nhẹ, sắc thái tàn bạo nãy giờ cũng hoàn toàn biến mất.
Tô Tứ và Diêm Thanh đã quá quen với tình cảnh ấy. Tuy nhiên ấn tượng của Kim Lam về phái Khô Sơn vẫn dừng lại ở chỗ là một môn phái phải đi gom bừa người cho đủ quân xuống quỷ mộ. Mà qua những lần tiếp xúc ban đầu, Kim Lam chỉ biết trong phái Khô Sơn có mỗi Thời Kính Chi là có lực chiến đáng kể, nào ngờ sau một tháng không gặp, phái Khô Sơn đã lại xuất hiện thêm một cao thủ thực chiến.
Tạm thời bỏ qua khuôn mặt như thần tiên giáng trần khiến người ta ngạt thở của kẻ ném dao, cũng tạm không nhắc tới nhan sắc anh tuấn một cách quá đà của Thời chưởng môn, thì riêng thành viên mới ăn mặc như hạ nhân của phái đã sở hữu ngoại hình mỹ miều đến độ không giống người phàm.
... Như vậy là phái Khô Sơn lại có thêm một thành viên khả nghi nữa.
Sắc đẹp của đám người này đã đáng sợ, mà hoàn cảnh xuất hiện của họ còn đáng sợ hơn: ở một vùng núi rừng hoang vu, trong một căn nhà bỏ hoang u ám, nhìn sao cũng thấy giống phần mở đầu của truyện ma quái ngày xưa. Kim Lam vội vàng lùi lại, tim hắn ta đập loạn trước bản năng diệt yêu ma của mình.
Cứ thế, quên mất ba kẻ địch dưới sàn, hắn nhìn Diêm Thanh bằng sắc mặt tương đối bàng hoàng và bồn chồn muốn nói- phái Khô Sơn các ngươi không phải yêu quái xuống đây độ kiếp thật à?
Nhằm trốn tránh ánh mắt thăm hỏi của đối phương, Diêm Thanh chậm rãi quay lưng thay cho lời hồi đáp.
Thay vào đó, chỉ có Thời chưởng môn là hoàn hồn từ nỗi đau mất canh và mở lời đầy thân thiện: "Kim huynh, rõ ràng đám người này đến đây không có mục đích tốt, mà đã vậy thì ắt phải có nguyên nhân. Liệu ta có thể xem thử số dược liệu của huynh không?"
Kim Lam không biết phải thấy biết ơn hay đề phòng nên giọng cứ lâng lâng: "Xem... xem đi. Đại sư tỷ đã ủy thác cho ta thì sẽ không... không giấu giếm."
Lúc đưa hộp thuốc hắn ta còn len lén liếc nhìn ba người đằng sau như thể muốn tìm cái đuôi yêu quái lòi ra của họ.
Đã quá quen với kiểu thái độ thế này, Thời Kính Chi chỉ đáp trả bằng một nụ cười rạng rỡ rồi bắt tay vào kiểm tra dược liệu.
Đúng như lời Kim Lam đã nói, trong hộp thuốc chỉ chứa một mình thuốc- tuy số thuốc ở đây rất quý nhưng hoàn toàn có thể mua được bên ngoài, độ quý hiếm của chúng không thể sánh bằng thứ của lạ như băng đỉnh xà liên. Thêm vào đó dược liệu không bị trộn lẫn vật lạ, hộp đựng đắt tiền nhưng cũng không thiết kế bẫy bên trong.
Hộp thuốc này nề nếp như chính bản thân Thi Trọng Vũ.
"Toàn là dược liệu ôn hòa có tác dụng tẩm bổ."
Thời Kính Chi ngửi kỹ từng loại thuốc rồi đóng hộp lại đúng với trạng thái ban đầu.
"Phái Thái Hành không hổ danh phú quý. Hộp thuốc này trị giá ít nhất bảy, tám trăm lạng bạc."
Kim Lam cười xòa theo kiểu cách kinh hồn bạt vía.
Thời Kính Chi lại nói: "Có điều lượng thuốc khá lớn trong khi không chuyên trị bệnh gì, chỉ có thể dùng kéo dài mạng sống. Có phải quý phái có người lâm bệnh nặng không?"
Kim Lam dời mắt, không trả lời.
"Ba tên này là sát thủ giáo Xích Câu, người chúng có hình xăm bọ cạp đỏ." Tô Tứ khều quần áo chúng. "Võ nghệ chưa ra đâu vào đâu, nói chính xác thì là toán sát thủ của tầng dưới chót. Sát thủ tầng này phân chia thành ba người một tổ có tác dụng che mắt, theo sau chúng sẽ là một cao thủ âm thầm bám sát. Đây là phương pháp ám sát điển hình của giáo Xích Câu."
Thiếu giáo chủ bỏ trốn của giáo Xích Câu bán người mình thuận tay hơn bất kỳ ai khác.
Tuy không đủ tư cách để biết thân phận của Tô Tứ, nhưng sau khi nghe đối phương nói vậy thì ba tên sát thủ vẫn có thể đoán được hắn ta từng là người của giáo phái của mình. Sự phản bội của hắn làm ba sát thủ nổi giận, họ giãy giụa không ngừng trên mặt đất, ánh mắt thù hằn ban đầu đã chuyển thành khinh bỉ.
Tô Tứ phớt lờ họ: "Có điều dù là sát thủ kém nhất thì cũng hoàn toàn thừa sức tiêu diệt vị tiểu huynh đệ này. Giáo Xích Câu tuy là ma giáo nhưng cũng có quy tắc của bản thân, chúng sẽ không rảnh rỗi đi cướp của làm gì. Xem ra thứ chúng để mắt đến không phải thuốc mà là mạng của huynh đệ đây mới đúng."
"Tầm bậy! Kim Lam ta đây một không thù nhà, hai không địa vị. Đã vậy thì việc gì phải điều động nhân lực đến giết ta? Chưa kể ta có không đem được thuốc tới thì cũng chẳng thật sự ảnh hưởng đến vị kia..."
Nói đến đây Kim Lam vội vàng ngậm miệng và lại cúi thấp đầu.
Thời Kính Chi và Doãn Từ đưa mắt nhìn nhau.
Doãn Từ: "Tô Tứ, ngươi có thể cạy miệng ba kẻ này không?"
"Không thể nào. Dăm ba trò tra tấn mà cạy được miệng chúng thì Xích Hạt Túc cũng chẳng dám thu tiền công đắt thế. Quy tắc là quy tắc, ngay cả Ô Huyết bà đích thân xuất hiện chúng cũng không bán đứng người ủy thác của mình."
"Không lạ."
Chưa kể, dù ba tên sát thủ nói láo thì họ cũng không kiểm chứng được. Thấy quy tắc mình lập ra được tuân thủ một cách nghiêm ngặt đến tận bây giờ, Doãn Từ không biết nên thấy mừng hay nên ngồi đỡ trán.
"Ba vị đây cũng là người có chữ tín. Chỉ tiếc phái ta không tiện để lộ tin tức ra ngoài, cho họ một cái chết gọn gàng đi."
Kim Lam- một thành viên của danh môn chính phái vội vàng lên tiếng: "Không cần đâu, đợi phái Thái Hành đến xử lý là được rồi. Hẳn đại sư tỷ đã cử người tới khi thấy ta không trở về đúng giờ đã dặn..."
Kim Lam chưa kịp dứt lời, ba sát thủ đã bị Tô Tứ vặn gãy cổ một cách nhanh gọn lẹ và hoàn toàn tĩnh lặng.
Kim Lam lùi thêm một bước, toàn thân dán chặt lên tường.
... Chắc chắn đây là môn phái của yêu quái.
Mãi đến khi tiếng ngựa hí vọng lại từ ngoài, Kim Lam vẫn còn đang dán chặt lưng lên tường như một bức bích họa lồi ra.
Không ngoài dự đoán của Kim Lam, phái Thái Hành thật sự sai người đến tìm kiếm hắn. Không chỉ thế, kẻ đến đón còn không phải đám lâu la mà là hai nhân vật quan trọng của phái Thái Hành: đại đệ tử Thi Trọng Vũ và Khúc Đoạn Vân xếp thứ nhất phái Thái Hành.
"Đại sư tỷ!" Nhìn thấy cứu tinh, cuối cùng Kim Lam cũng có cảm giác được trở về nhân gian sau chuyến phiêu lưu vào truyện cổ yêu quái.
Mà đến lúc quay đầu nhìn lại thì bốn người của phái Khô Sơn đã đeo mặt nạ kín mít, chuyển hóa từ tiên yêu phi phàm thành hạng yêu ma quỷ quái thứ thiệt. Thời Kính Chi còn giương lá cờ thuốc đến bệnh tan một cách gượng gạo để tỏ rõ thân phận của mình.
Kim Lam: "..." Sao nãy mình không được hưởng đãi ngộ thế này.
Thi Trọng Vũ mặc đồ cải trang, nét mặt lầm lì. Lá cờ vừa hiện lên trong tầm mắt là nàng lập tức xuống ngựa và chào hỏi Thời Kính Chi: "Thời chưởng môn."
Khúc Đoạn Vân ngồi trên ngựa: "Thời Kính Chi phái Khô Sơn?"
Thời Kính Chi trả lời đúng mực: "Đúng là ta."
"Tại hạ Khúc Đoạn Vân, ngưỡng mộ đã lâu." Trái ngược với Thi Trọng Vũ ủ dột mặt mày, Khúc Đoạn Vân mỉm cười lễ độ và tung người xuống ngựa.
Doãn Từ lặng lẽ quan sát Khúc Đoạn Vân qua lớp mặt nạ trừ tà.
Người này mày kiếm mắt sáng, phong thái đường hoàng, xem ra là một người nhà họ Khúc điển hình.
Trăm năm về trước, Khúc Thính Lôi của phái Thái Hành cùng với đám Không Thạch và Diêm Bất Độ tạo nên danh tiếng tứ kiệt trên giang hồ. Khúc Đoạn Vân đây chính là con cháu dòng chính của Khúc Thính Lôi, võ công của hắn ta thuộc một trong mười cao thủ thuộc thế hệ trẻ, mà cung cách đối nhân xử thế của hắn cũng đàng hoàng và nhã nhặn, thanh danh tổng thể không thua kém gì Thi Trọng Vũ.
Người ta đồn rằng các cụ trong phái rất ưng Khúc Đoạn Vân, do đó về lý thuyết thì hắn ta đã được ướm trước cho vị trí chưởng môn phái Thái Hành đời kế tiếp.
Âm thầm để ý phía sau qua khóe mắt, Doãn Từ nhận ra, một cách không lấy gì làm lạ lắm, Tô Tứ đã vội vàng nấp sau lưng Diêm Thanh và đồng thời dùng kiếm Từ Bi che khuất nửa thân mình, cảm giác lông tóc cả người hắn đều xù tung lên cả. Diêm Thanh thì đã quá quen với thân thế của Khúc Đoạn Vân nên cũng chu đáo đứng dịch lên mà che cho bạn.
"Đại sư tỷ, Khúc tiền bối, sao hai người lại cùng đến đây vậy?" Kim Lam ngạc nhiên hỏi sau khi hoàn hồn.
"Ta đến biệt viện nhà họ Khúc cùng với Khúc Đoạn Vân, thấy ngươi mãi chưa trở về nên tiện đường cùng đến tìm ngươi." Sắc mặt Thi Trọng Vũ có vẻ sa sầm, "Người ngươi rất nồng mùi máu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đừng trò chuyện ở đây," Khúc Đoạn Vân khuyên nhủ, "Bên ngoài ẩm ướt, chẳng bằng cứ đến biệt viện nhà ta tránh mưa và sưởi ấm, rồi vừa thưởng thức trà bánh vừa kể rõ ngọn ngành."
Thi Trọng Vũ mím chặt miệng, hồi lâu nàng mới thở dài ưng thuận.
Nửa canh giờ sau, ở biệt viện nhà họ Khúc.
Biệt viện nằm ngay kế cận khu vực đồng không mông quạnh họ vừa ghé chân và tiếp giáp với một rừng cây nhỏ, vị trí của nó bởi vậy rất yên bình. Trong phòng đặt chậu lửa nhằm xua tan hơi ẩm ướt khó chịu bên ngoài, hương thông nhẹ nhàng bồng bềnh giữa bầu không khí.
Đồ đạc và cách bài trí trong nhà thanh nhã theo phong cách cổ xưa. Trong viện không có các hầu nữ yêu kiều mà chỉ có những người đầy tớ già mặt mày hiền hậu, ngay cả trà bánh cũng là trà bánh bình thường.
Phong cách giản dị ở nơi đây khác với chùa Kiến Trần, song lại cùng toát lên ấn tượng về chữ nhã.
Quây quần bên bàn ăn, nghe Kim Lam kể lại đầu đuôi sự việc một cách tương đối lộn xộn, Thi Trọng Vũ chỉ ngồi không, để mặc cho chén trà dần nguội lạnh.
"Kim Lam còn kém cỏi, đã làm phiền các vị phái Khô Sơn chiếu cố rồi." Thi Trọng Vũ cúi đầu cảm tạ thay Kim Lam.
Khúc Đoạn Vân lắc đầu và đổi cho Thi Trọng Vũ một chén trà nóng khác: "Thì ra là giáo Xích Câu. Lão yêu bà đã mất lợi thế trong cuộc chiến giành bảo đồ rồi mà còn đi gây sự với chúng ta thế này nữa... Thời chưởng môn, hai vị môn đồ của ngài không đến thử trà hả? Chỗ ta không có quy định gì hà khắc đâu mà."
"Không cần, ngỗng yêu phái ta còn hoảng hốt sau vụ việc vừa rồi nên cần họ chăm sóc." Thời Kính Chi nhúc nhích khóe môi.
Khéo đùa, hai tên nhãi kia một kẻ là hậu duệ nhà họ Diêm, một kẻ thì là Thiếu giáo chủ giáo Xích Câu, giờ họ chỉ ước được dắt nhau lẩn vội xuống bếp ấy chứ trà bánh nỗi gì. Nhỡ thân phận của họ bị Khúc Đoạn Vân bóc trần là cuộc chiến chính-tà thế hệ sau trong giới võ lâm sẽ lập tức nổ ra ngay bây giờ.
Khúc Đoạn Vân không ép buộc: "Vậy cũng không sao, lát nữa ta sai người hâm nóng đồ ăn rồi mang đến cho họ."
Riêng sự vụ của Kim Lam đã ẩn chứa nhiều bí ẩn chứ huống hồ là sự có mặt của cả hai vị tuấn kiệt phái Thái Hành. Tiếc rằng Thi Trọng Vũ là bình hũ nút, còn Khúc Đoạn Vân thì lèo lái đủ chuyện trên đời trừ chuyện về dược liệu, thành ra Thời Kính Chi đành tạm thời bỏ qua.
Người phái Thái Hành tử tế chứ không hề ngu xuẩn. Hiển nhiên có những chuyện trong môn phái mà họ không tiện kể ra ngoài, nếu cứ miệt mài gặng hỏi thì sẽ chỉ lãng phí mối nợ ân tình không dễ gì đổi được này.
"Thật ra ta đến phái Thái Hành là vì hai việc." Thời Kính Chi cất lời theo kịch bản soạn sẵn, "Ta đang giữ bản dập địa đồ mà Thi cô nương đặt ở chùa Kiến Trần. Chùa Kiến Trần vừa khéo có việc gấp, không tiện chuyển đồ, nên ta quyết định sẽ tự thân mang đến."
Thi Trọng Vũ không hỏi thêm mà chỉ đáp với vẻ bồn chồn: "Thời chưởng môn vất vả rồi."
"Chuyện thứ hai liên quan đến việc phái ta định ra bắc thăm hỏi một vị thuộc tông Mật Sơn. Có điều đất bắc vừa rộng lớn vừa lạnh lẽo, đi lại không dễ dàng, nên chúng ta muốn hỏi mượn tiễn mã..."
Một tiếng két vang lên.
Thi Trọng Vũ ngồi bật dậy. Không còn nét mặt đăm chiêu, nàng chống hai tay xuống bàn cùng với cặp mắt lập lòe hy vọng: "Người tông Mật Sơn xưa nay không tiếp xúc với ai mà các vị vẫn tìm ra họ hả?"
Thời Kính Chi: "Đại sư Giác Phi quen biết một vị nên đã viết bái thiếp giúp chúng ta."
Thi Trọng Vũ như trút được gánh nặng trong lòng: "Ta..."
"Sư tỷ." Khúc Đoạn Vân nói với vẻ cảnh cáo.
Thi Trọng Vũ không nhún nhường: "Làm sao? Đây là duyên phận trời ban. Mượn hai con tiễn mã thì cũng không tính là 'lãng phí nhân lực vật lực vô ích' chứ? Ta sẽ tự mình đi, không làm liên lụy đến người nào khác."
Khúc Đoạn Vân lắc đầu vẻ bất đắc dĩ: "Thời chưởng môn còn ở đây, để sau hẵng bàn lại chuyện này."
"Thời chưởng môn không phải người vì tiền bạc mà quên đi ân nghĩa, là người đáng tin, chuyện này có ta tận mắt chứng kiến."
Thi Trọng Vũ nghiến răng.
"Đoạn Vân, ngươi không tin Thời chưởng môn thì cũng nên tin trận Phật Tâm của chùa Kiến Trần cũng như mắt nhìn người của đại sư Giác Phi. Ngài là người hiểu rõ nhân-quả nhất nên sẽ không viết bái thiếp bừa bãi giúp người ta đâu. Chẳng phải chính các ngươi đã lấy lí do này ra cản ta lúc ta muốn cầu cứu đại sư Giác Phi hả?"
"Hai chuyện này không giống nhau. Lại nói dù có tìm được người thì chưa chắc tông Mật Sơn đã có cách giúp. Sư tỷ cần bình tĩnh lại..."
Kim Lam rụt cổ, không dám hé nửa lời.
Thời Kính Chi đặt chén trà xuống: "Che che giấu giấu làm gì, nói thẳng đi. Rốt cuộc chưởng môn nhà các ngươi mắc chứng bệnh gì?"
Hai người phái Thái Hành khựng lại.
"Người khác không nhận ra chứ ta từng uống... từng xem loại thuốc rất tương đồng nên vẫn đoán lờ mờ được. Thuốc của các ngươi có thể sắc thành 'canh sinh tử' dùng kéo dài mạng sống. Đa số những người phải dùng đến bài thuốc ấy đều là người mắc bệnh hiếm, đã cận kề cái chết nhưng không có thuốc đặc trị nên chỉ đành kéo dài hơi tàn bằng những loại thuốc kiểu này."
"Nếu là bậc trưởng bối gần gũi của hai vị thì cái giá phải trả thế này quả thực quá đắt. Phái Thái Hành tuy có nguồn tài lực dồi dào nhưng sẽ không phung phí vì tình riêng như vậy. Lại nhìn vào thực tế Kim Lam không dám hé răng, mà hai vị cũng giữ bí mật hoàn toàn, thì tính ra cũng không khó đoán nguyên nhân chân chính."
Khúc Đoạn Vân đỡ trán, sắc mặt hắn ta trở nên rầu rĩ: "Sư tỷ, ta đã bảo đừng nhắc đến chuyện này mãi rồi mà."
"Ngươi mời ta đến biệt viện nhà ngươi chẳng phải là để ngấm ngầm bàn bạc chuyện này với ta theo lời các trưởng lão à? Thời chưởng môn nắm giữ cơ hội trong tay, ta không muốn giấu giếm họ."
Thi Trọng Vũ thản nhiên trả lời.
"Phải, chưởng môn chúng ta bỗng dưng thành 'ngựa què' mà các danh y trong phái lại hoàn toàn bó tay, không tìm ra giải pháp. Nếu không mau chóng tìm được nguồn gốc căn bệnh này thì canh sinh tử cũng sẽ mất tác dụng sớm thôi."
"Ngựa què?" Thời Kính Chi hỏi giọng tò mò.
Khúc Đoạn Vân thở dài: "Cách nói của nội bộ phái Thái Hành thôi. Tuấn mã có khỏe mạnh đến đâu thì một khi gãy chân chúng cũng chỉ đành chờ chết. Thích chưởng môn đã lớn tuổi rồi, dù mấy ngày trước ông còn quắc thước thì cũng đâu thể ngăn bệnh tật kéo đến cho được."
Thời Kính Chi: "Nếu đã là chuyện liên quan đến chưởng môn của quý phái thì sao lại ngăn cản Thi cô nương cứu người?"
"Thời chưởng môn chưa hiểu rõ chuyện phái ta thôi. Tướng ngựa què không hiếm gặp, trong dân gian, người già bị thương hoặc đau ốm đều khó cứu hơn người trẻ tuổi cả trăm lần."
Khúc Đoạn Vân lắc đầu.
"Mỗi người đều có mệnh số sẵn. Dù có cứu sống được Thích chưởng môn thì sức sống của ông cũng đã bị bào mòn, không thể sống lâu. Do đó chuyện này sẽ chỉ hao tốn người và của trong khi không đạt được lợi ích gì, chẳng khác nào dùng giỏ tre đựng nước. Các chưởng lão suy nghĩ cho lợi ích chung của phái ta nên mới cử ta đi khuyên can sư tỷ."
"Chí ít cũng phải để Thích chưởng môn tỉnh lại và tự mình quyết định."
Thi Trọng Vũ lạnh lùng nói.
"Thích chưởng môn là người đức độ, ông đã dẫn dắt môn phái đi lên trong suốt mấy thập niên qua. Nay ông gặp nạn nhưng bệnh còn chưa rõ ngọn nguồn mà các ngươi đã vội từ bỏ thay ông? Nhà họ Thi chúng ta tích góp được ít của cải, các ngươi ngại chi tiền thì ta sẽ mang của cải nhà ta đến giúp ông."
"Sư tỷ, cố chấp sẽ chỉ làm hỏng đại cục mà thôi. Dù có tỉnh lại thì chắc chắn Thích chưởng môn cũng sẽ chọn cái chết. Ông luôn đặt phái Thái Hành lên hàng đầu nên sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm ảnh hưởng đến những người xung quanh... Phái ta đã hao tổn nhiều vì chuyện bảo đồ, thật sự không thể dồn tâm tư cho chuyện này thêm nữa."
Thi Trọng Vũ cười khẩy: "Đúng thật là mượn hoa cúng Phật. Làm chứng cho ta, Đoạn Vân, ta nhất định phải tra rõ chuyện này. Tiền bạc ta tự trả, kẻ nào có ý kiến thì tự đến gặp ta."
Khúc Đoạn Vân khẽ cau mày lại và cũng nói giọng nghiêm hơn: "Mạng Thích chưởng môn quan trọng, mạng Kim Lam cũng không thua kém gì. Nếu không vì tỷ cố chấp thì người phái ta sẽ không phải di chuyển liên tục trên một tuyến đường cố định để rồi bị giáo Xích Câu để mắt tới."
"Nếu hôm nay không có sự trợ giúp của các vị phái Khô Sơn thì chúng ta chỉ kịp đến nơi nhặt xác cho Kim Lam là cùng. Sư tỷ, mạng của họ, nhà họ Thi có chịu trách nhiệm được không?"
Thi Trọng Vũ tái mặt, nàng siết chặt nắm đấm, mu bàn tay trắng trẻo nổi đầy gân xanh.
"Nếu lần này đến tông Mật Sơn mà vẫn không thể tra rõ nguyên do thì ta sẽ chịu tội trước mặt mọi người và rời khỏi phái Thái Hành. Sau đó ta sẽ đến dập đầu trước nhà mỗi một người hy sinh trong thời gian ấy."
"Tuy nhiên, cứu Thích chưởng môn là chuyện đền nghĩa mà chúng ta cần làm, do đó riêng về điểm này thì Thi Trọng Vũ ta đây tuyệt đối không nhượng bộ."
Thi Trọng Vũ nói với phong thái lẫm liệt. Một người đàn bà thanh tú như nàng lại có thể sở hữu khí thế oai hùng và ngang ngược. Trước thái độ cứng rắn của nàng, Khúc Đoạn Vân không biết nói gì hơn.
Hiểu được bầu không khí bất thường giữa hai người họ song bản thân chỉ là người ngoài nên Doãn Từ cũng chẳng buồn đếm xỉa đến tính mạng của Thích chưởng môn. Trên thực tế, thứ khiến y quan tâm hơn cả là một chuyện khác nữa:
Phượng trượng Giác Phi vừa bị hạ chú và bị thiêu cháy bởi kim hỏa xong thì Thích chưởng môn lại đột nhiên lâm cơn bạo bệnh. Xem ra, nếu Thi Trọng Vũ không khăng khăng cứu người thì phái Thái Hành đã đổi sang đời chưởng môn kế tiếp từ lâu.
Khúc Đoạn Vân hẵng còn rất trẻ, tạm chưa nhắc tới việc có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục không thì chỉ xét riêng kinh nghiệm, hắn ta đã thua xa người của thế hệ trước như Thích chưởng môn. Như vậy, tuy rằng phái Thái Hành sẽ không bị đẩy vào tình huống thê thảm như chùa Kiến Trần nhưng cũng coi như què quặt, từ đó đánh mất uy thế những năm qua.
Hai rắc rối xảy ra cùng lúc ở hai phái lớn này có phải chăng chỉ là trùng hợp?
Không muốn nhúng tay nhiều vào rắc rối, Thời Kính Chi hắng giọng: "Thi cô nương đã bằng lòng cho mượn tiễn mã thì phái ta cũng sẵn sàng dẫn Thi cô nương theo cùng."
"Cứ quyết định vậy đi, việc này không thể trì hoãn được, mai chúng ta lên đường. Kim Lam, ngươi về báo cáo lại đi. Ngoài ra nên nhớ lần sau đưa thuốc nhất định phải có ít nhất ba người hộ tống. Không được ngừng cấp canh sinh tử, chờ đến khi ta trở về."
Thi Trọng Vũ nói, không nhìn Khúc Đoạn Vân thêm.
"Ta đi gửi thư nhờ người chuẩn bị tiễn mã."
Khúc Đoạn Vân không ngăn cản: "... Được."
Sau khi Thi Trọng Vũ rời đi, Khúc Đoạn Vân mới thở dài và nói với Thời Kính Chi: "Lẽ ra phải tiếp khách thì lại để khách chứng kiến mâu thuẫn trong nhà, khiến Thời chưởng môn phải chê cười rồi."
Vừa nói hắn ta vừa gãi đầu với vẻ phiền muộn.
"Sư tỷ nói đúng, Thích chưởng môn đối xử rất tốt với chúng ta, nếu tình hình không tệ hại thế này thì... Hầy, chuyến thăm tông Mật Sơn lần này xin Thời chưởng môn giúp đỡ sư tỷ, Khúc mỗ chỉ đành xin tạ ơn trước."
Nói đoạn hắn ta trịnh trọng cúi đầu và thi lễ.
Thời Kính Chi quan sát đối phương, hồi lâu cũng cúi đầu trả lễ cùng một câu trả lời tiêu chuẩn.
"Thời mỗ sẽ dốc hết sức mình."
Chẳng qua diễn biến tiếp theo lại khiến gã suýt cắn trúng lưỡi mình.
Doãn Từ giữ nguyên tư thế kẹp lưỡi dao bằng hai ngón, kiếm khí bất thình lình bùng dậy quanh người y và để lại những vệt kiếm sâu hoắm trên mặt đất. Tuy không có nội lực nhưng sát ý tản ra từ y lại hoàn toàn không thua kém con dao găm ban nãy.
Sau một tiếng hừ lạnh, y vận lực vào cổ tay. Ánh sáng sắc lạnh lóe lên theo con dao găm vừa bị Doãn Từ trả trở về theo đường phi cũ.
Lưỡi dao xé gió phát ra tiếng rít gào trong âm ỉ.
Trong trận so tài giữa các cao thủ thì chỉ cần một chiêu là đủ để biết đối phương mạnh ở mức độ nào. Bị đòn đánh trả của Doãn Từ làm cho sợ hãi, làn khí thấp thoáng phương xa lập tức tắt dần và hoàn toàn biến mất.
Tuyệt vọng, khí thế của ba gã "cướp núi" ảm đạm hẳn đi.
Chúng toan tự cắn vỡ răng thì bị Tô Tứ điểm huyệt và tháo khớp quai hàm, sau đó rút ra ba chiếc răng độc chảy máu đầm đìa từ miệng chúng. Thấy gã cầm đầu mất quá nhiều máu, Tô Tứ còn dí thẳng tro củi nóng lên miệng vết thương của gã.
Mồm miệng đám "cướp" dính nhoét cả nước dãi lẫn máu tươi, chúng nhìn phái Khô Sơn một cách thù hằn.
Đầu bên kia, Thời Kính Chi đang lăm le trả mối thù nồi canh thì các cao thủ- mà hiếm lắm mới gặp một lần- lại bị Doãn Từ dọa cho chạy mất, thành ra bây giờ Thời Kính Chi ủ rũ hơn lúc trước rất nhiều.
Do đó, phớt lờ ba kẻ dưới sàn, hắn hướng ánh mắt buồn thiu của mình về phía Doãn Từ. Doãn Từ đáp lại hắn bằng một nụ cười nhè nhẹ, sắc thái tàn bạo nãy giờ cũng hoàn toàn biến mất.
Tô Tứ và Diêm Thanh đã quá quen với tình cảnh ấy. Tuy nhiên ấn tượng của Kim Lam về phái Khô Sơn vẫn dừng lại ở chỗ là một môn phái phải đi gom bừa người cho đủ quân xuống quỷ mộ. Mà qua những lần tiếp xúc ban đầu, Kim Lam chỉ biết trong phái Khô Sơn có mỗi Thời Kính Chi là có lực chiến đáng kể, nào ngờ sau một tháng không gặp, phái Khô Sơn đã lại xuất hiện thêm một cao thủ thực chiến.
Tạm thời bỏ qua khuôn mặt như thần tiên giáng trần khiến người ta ngạt thở của kẻ ném dao, cũng tạm không nhắc tới nhan sắc anh tuấn một cách quá đà của Thời chưởng môn, thì riêng thành viên mới ăn mặc như hạ nhân của phái đã sở hữu ngoại hình mỹ miều đến độ không giống người phàm.
... Như vậy là phái Khô Sơn lại có thêm một thành viên khả nghi nữa.
Sắc đẹp của đám người này đã đáng sợ, mà hoàn cảnh xuất hiện của họ còn đáng sợ hơn: ở một vùng núi rừng hoang vu, trong một căn nhà bỏ hoang u ám, nhìn sao cũng thấy giống phần mở đầu của truyện ma quái ngày xưa. Kim Lam vội vàng lùi lại, tim hắn ta đập loạn trước bản năng diệt yêu ma của mình.
Cứ thế, quên mất ba kẻ địch dưới sàn, hắn nhìn Diêm Thanh bằng sắc mặt tương đối bàng hoàng và bồn chồn muốn nói- phái Khô Sơn các ngươi không phải yêu quái xuống đây độ kiếp thật à?
Nhằm trốn tránh ánh mắt thăm hỏi của đối phương, Diêm Thanh chậm rãi quay lưng thay cho lời hồi đáp.
Thay vào đó, chỉ có Thời chưởng môn là hoàn hồn từ nỗi đau mất canh và mở lời đầy thân thiện: "Kim huynh, rõ ràng đám người này đến đây không có mục đích tốt, mà đã vậy thì ắt phải có nguyên nhân. Liệu ta có thể xem thử số dược liệu của huynh không?"
Kim Lam không biết phải thấy biết ơn hay đề phòng nên giọng cứ lâng lâng: "Xem... xem đi. Đại sư tỷ đã ủy thác cho ta thì sẽ không... không giấu giếm."
Lúc đưa hộp thuốc hắn ta còn len lén liếc nhìn ba người đằng sau như thể muốn tìm cái đuôi yêu quái lòi ra của họ.
Đã quá quen với kiểu thái độ thế này, Thời Kính Chi chỉ đáp trả bằng một nụ cười rạng rỡ rồi bắt tay vào kiểm tra dược liệu.
Đúng như lời Kim Lam đã nói, trong hộp thuốc chỉ chứa một mình thuốc- tuy số thuốc ở đây rất quý nhưng hoàn toàn có thể mua được bên ngoài, độ quý hiếm của chúng không thể sánh bằng thứ của lạ như băng đỉnh xà liên. Thêm vào đó dược liệu không bị trộn lẫn vật lạ, hộp đựng đắt tiền nhưng cũng không thiết kế bẫy bên trong.
Hộp thuốc này nề nếp như chính bản thân Thi Trọng Vũ.
"Toàn là dược liệu ôn hòa có tác dụng tẩm bổ."
Thời Kính Chi ngửi kỹ từng loại thuốc rồi đóng hộp lại đúng với trạng thái ban đầu.
"Phái Thái Hành không hổ danh phú quý. Hộp thuốc này trị giá ít nhất bảy, tám trăm lạng bạc."
Kim Lam cười xòa theo kiểu cách kinh hồn bạt vía.
Thời Kính Chi lại nói: "Có điều lượng thuốc khá lớn trong khi không chuyên trị bệnh gì, chỉ có thể dùng kéo dài mạng sống. Có phải quý phái có người lâm bệnh nặng không?"
Kim Lam dời mắt, không trả lời.
"Ba tên này là sát thủ giáo Xích Câu, người chúng có hình xăm bọ cạp đỏ." Tô Tứ khều quần áo chúng. "Võ nghệ chưa ra đâu vào đâu, nói chính xác thì là toán sát thủ của tầng dưới chót. Sát thủ tầng này phân chia thành ba người một tổ có tác dụng che mắt, theo sau chúng sẽ là một cao thủ âm thầm bám sát. Đây là phương pháp ám sát điển hình của giáo Xích Câu."
Thiếu giáo chủ bỏ trốn của giáo Xích Câu bán người mình thuận tay hơn bất kỳ ai khác.
Tuy không đủ tư cách để biết thân phận của Tô Tứ, nhưng sau khi nghe đối phương nói vậy thì ba tên sát thủ vẫn có thể đoán được hắn ta từng là người của giáo phái của mình. Sự phản bội của hắn làm ba sát thủ nổi giận, họ giãy giụa không ngừng trên mặt đất, ánh mắt thù hằn ban đầu đã chuyển thành khinh bỉ.
Tô Tứ phớt lờ họ: "Có điều dù là sát thủ kém nhất thì cũng hoàn toàn thừa sức tiêu diệt vị tiểu huynh đệ này. Giáo Xích Câu tuy là ma giáo nhưng cũng có quy tắc của bản thân, chúng sẽ không rảnh rỗi đi cướp của làm gì. Xem ra thứ chúng để mắt đến không phải thuốc mà là mạng của huynh đệ đây mới đúng."
"Tầm bậy! Kim Lam ta đây một không thù nhà, hai không địa vị. Đã vậy thì việc gì phải điều động nhân lực đến giết ta? Chưa kể ta có không đem được thuốc tới thì cũng chẳng thật sự ảnh hưởng đến vị kia..."
Nói đến đây Kim Lam vội vàng ngậm miệng và lại cúi thấp đầu.
Thời Kính Chi và Doãn Từ đưa mắt nhìn nhau.
Doãn Từ: "Tô Tứ, ngươi có thể cạy miệng ba kẻ này không?"
"Không thể nào. Dăm ba trò tra tấn mà cạy được miệng chúng thì Xích Hạt Túc cũng chẳng dám thu tiền công đắt thế. Quy tắc là quy tắc, ngay cả Ô Huyết bà đích thân xuất hiện chúng cũng không bán đứng người ủy thác của mình."
"Không lạ."
Chưa kể, dù ba tên sát thủ nói láo thì họ cũng không kiểm chứng được. Thấy quy tắc mình lập ra được tuân thủ một cách nghiêm ngặt đến tận bây giờ, Doãn Từ không biết nên thấy mừng hay nên ngồi đỡ trán.
"Ba vị đây cũng là người có chữ tín. Chỉ tiếc phái ta không tiện để lộ tin tức ra ngoài, cho họ một cái chết gọn gàng đi."
Kim Lam- một thành viên của danh môn chính phái vội vàng lên tiếng: "Không cần đâu, đợi phái Thái Hành đến xử lý là được rồi. Hẳn đại sư tỷ đã cử người tới khi thấy ta không trở về đúng giờ đã dặn..."
Kim Lam chưa kịp dứt lời, ba sát thủ đã bị Tô Tứ vặn gãy cổ một cách nhanh gọn lẹ và hoàn toàn tĩnh lặng.
Kim Lam lùi thêm một bước, toàn thân dán chặt lên tường.
... Chắc chắn đây là môn phái của yêu quái.
Mãi đến khi tiếng ngựa hí vọng lại từ ngoài, Kim Lam vẫn còn đang dán chặt lưng lên tường như một bức bích họa lồi ra.
Không ngoài dự đoán của Kim Lam, phái Thái Hành thật sự sai người đến tìm kiếm hắn. Không chỉ thế, kẻ đến đón còn không phải đám lâu la mà là hai nhân vật quan trọng của phái Thái Hành: đại đệ tử Thi Trọng Vũ và Khúc Đoạn Vân xếp thứ nhất phái Thái Hành.
"Đại sư tỷ!" Nhìn thấy cứu tinh, cuối cùng Kim Lam cũng có cảm giác được trở về nhân gian sau chuyến phiêu lưu vào truyện cổ yêu quái.
Mà đến lúc quay đầu nhìn lại thì bốn người của phái Khô Sơn đã đeo mặt nạ kín mít, chuyển hóa từ tiên yêu phi phàm thành hạng yêu ma quỷ quái thứ thiệt. Thời Kính Chi còn giương lá cờ thuốc đến bệnh tan một cách gượng gạo để tỏ rõ thân phận của mình.
Kim Lam: "..." Sao nãy mình không được hưởng đãi ngộ thế này.
Thi Trọng Vũ mặc đồ cải trang, nét mặt lầm lì. Lá cờ vừa hiện lên trong tầm mắt là nàng lập tức xuống ngựa và chào hỏi Thời Kính Chi: "Thời chưởng môn."
Khúc Đoạn Vân ngồi trên ngựa: "Thời Kính Chi phái Khô Sơn?"
Thời Kính Chi trả lời đúng mực: "Đúng là ta."
"Tại hạ Khúc Đoạn Vân, ngưỡng mộ đã lâu." Trái ngược với Thi Trọng Vũ ủ dột mặt mày, Khúc Đoạn Vân mỉm cười lễ độ và tung người xuống ngựa.
Doãn Từ lặng lẽ quan sát Khúc Đoạn Vân qua lớp mặt nạ trừ tà.
Người này mày kiếm mắt sáng, phong thái đường hoàng, xem ra là một người nhà họ Khúc điển hình.
Trăm năm về trước, Khúc Thính Lôi của phái Thái Hành cùng với đám Không Thạch và Diêm Bất Độ tạo nên danh tiếng tứ kiệt trên giang hồ. Khúc Đoạn Vân đây chính là con cháu dòng chính của Khúc Thính Lôi, võ công của hắn ta thuộc một trong mười cao thủ thuộc thế hệ trẻ, mà cung cách đối nhân xử thế của hắn cũng đàng hoàng và nhã nhặn, thanh danh tổng thể không thua kém gì Thi Trọng Vũ.
Người ta đồn rằng các cụ trong phái rất ưng Khúc Đoạn Vân, do đó về lý thuyết thì hắn ta đã được ướm trước cho vị trí chưởng môn phái Thái Hành đời kế tiếp.
Âm thầm để ý phía sau qua khóe mắt, Doãn Từ nhận ra, một cách không lấy gì làm lạ lắm, Tô Tứ đã vội vàng nấp sau lưng Diêm Thanh và đồng thời dùng kiếm Từ Bi che khuất nửa thân mình, cảm giác lông tóc cả người hắn đều xù tung lên cả. Diêm Thanh thì đã quá quen với thân thế của Khúc Đoạn Vân nên cũng chu đáo đứng dịch lên mà che cho bạn.
"Đại sư tỷ, Khúc tiền bối, sao hai người lại cùng đến đây vậy?" Kim Lam ngạc nhiên hỏi sau khi hoàn hồn.
"Ta đến biệt viện nhà họ Khúc cùng với Khúc Đoạn Vân, thấy ngươi mãi chưa trở về nên tiện đường cùng đến tìm ngươi." Sắc mặt Thi Trọng Vũ có vẻ sa sầm, "Người ngươi rất nồng mùi máu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đừng trò chuyện ở đây," Khúc Đoạn Vân khuyên nhủ, "Bên ngoài ẩm ướt, chẳng bằng cứ đến biệt viện nhà ta tránh mưa và sưởi ấm, rồi vừa thưởng thức trà bánh vừa kể rõ ngọn ngành."
Thi Trọng Vũ mím chặt miệng, hồi lâu nàng mới thở dài ưng thuận.
Nửa canh giờ sau, ở biệt viện nhà họ Khúc.
Biệt viện nằm ngay kế cận khu vực đồng không mông quạnh họ vừa ghé chân và tiếp giáp với một rừng cây nhỏ, vị trí của nó bởi vậy rất yên bình. Trong phòng đặt chậu lửa nhằm xua tan hơi ẩm ướt khó chịu bên ngoài, hương thông nhẹ nhàng bồng bềnh giữa bầu không khí.
Đồ đạc và cách bài trí trong nhà thanh nhã theo phong cách cổ xưa. Trong viện không có các hầu nữ yêu kiều mà chỉ có những người đầy tớ già mặt mày hiền hậu, ngay cả trà bánh cũng là trà bánh bình thường.
Phong cách giản dị ở nơi đây khác với chùa Kiến Trần, song lại cùng toát lên ấn tượng về chữ nhã.
Quây quần bên bàn ăn, nghe Kim Lam kể lại đầu đuôi sự việc một cách tương đối lộn xộn, Thi Trọng Vũ chỉ ngồi không, để mặc cho chén trà dần nguội lạnh.
"Kim Lam còn kém cỏi, đã làm phiền các vị phái Khô Sơn chiếu cố rồi." Thi Trọng Vũ cúi đầu cảm tạ thay Kim Lam.
Khúc Đoạn Vân lắc đầu và đổi cho Thi Trọng Vũ một chén trà nóng khác: "Thì ra là giáo Xích Câu. Lão yêu bà đã mất lợi thế trong cuộc chiến giành bảo đồ rồi mà còn đi gây sự với chúng ta thế này nữa... Thời chưởng môn, hai vị môn đồ của ngài không đến thử trà hả? Chỗ ta không có quy định gì hà khắc đâu mà."
"Không cần, ngỗng yêu phái ta còn hoảng hốt sau vụ việc vừa rồi nên cần họ chăm sóc." Thời Kính Chi nhúc nhích khóe môi.
Khéo đùa, hai tên nhãi kia một kẻ là hậu duệ nhà họ Diêm, một kẻ thì là Thiếu giáo chủ giáo Xích Câu, giờ họ chỉ ước được dắt nhau lẩn vội xuống bếp ấy chứ trà bánh nỗi gì. Nhỡ thân phận của họ bị Khúc Đoạn Vân bóc trần là cuộc chiến chính-tà thế hệ sau trong giới võ lâm sẽ lập tức nổ ra ngay bây giờ.
Khúc Đoạn Vân không ép buộc: "Vậy cũng không sao, lát nữa ta sai người hâm nóng đồ ăn rồi mang đến cho họ."
Riêng sự vụ của Kim Lam đã ẩn chứa nhiều bí ẩn chứ huống hồ là sự có mặt của cả hai vị tuấn kiệt phái Thái Hành. Tiếc rằng Thi Trọng Vũ là bình hũ nút, còn Khúc Đoạn Vân thì lèo lái đủ chuyện trên đời trừ chuyện về dược liệu, thành ra Thời Kính Chi đành tạm thời bỏ qua.
Người phái Thái Hành tử tế chứ không hề ngu xuẩn. Hiển nhiên có những chuyện trong môn phái mà họ không tiện kể ra ngoài, nếu cứ miệt mài gặng hỏi thì sẽ chỉ lãng phí mối nợ ân tình không dễ gì đổi được này.
"Thật ra ta đến phái Thái Hành là vì hai việc." Thời Kính Chi cất lời theo kịch bản soạn sẵn, "Ta đang giữ bản dập địa đồ mà Thi cô nương đặt ở chùa Kiến Trần. Chùa Kiến Trần vừa khéo có việc gấp, không tiện chuyển đồ, nên ta quyết định sẽ tự thân mang đến."
Thi Trọng Vũ không hỏi thêm mà chỉ đáp với vẻ bồn chồn: "Thời chưởng môn vất vả rồi."
"Chuyện thứ hai liên quan đến việc phái ta định ra bắc thăm hỏi một vị thuộc tông Mật Sơn. Có điều đất bắc vừa rộng lớn vừa lạnh lẽo, đi lại không dễ dàng, nên chúng ta muốn hỏi mượn tiễn mã..."
Một tiếng két vang lên.
Thi Trọng Vũ ngồi bật dậy. Không còn nét mặt đăm chiêu, nàng chống hai tay xuống bàn cùng với cặp mắt lập lòe hy vọng: "Người tông Mật Sơn xưa nay không tiếp xúc với ai mà các vị vẫn tìm ra họ hả?"
Thời Kính Chi: "Đại sư Giác Phi quen biết một vị nên đã viết bái thiếp giúp chúng ta."
Thi Trọng Vũ như trút được gánh nặng trong lòng: "Ta..."
"Sư tỷ." Khúc Đoạn Vân nói với vẻ cảnh cáo.
Thi Trọng Vũ không nhún nhường: "Làm sao? Đây là duyên phận trời ban. Mượn hai con tiễn mã thì cũng không tính là 'lãng phí nhân lực vật lực vô ích' chứ? Ta sẽ tự mình đi, không làm liên lụy đến người nào khác."
Khúc Đoạn Vân lắc đầu vẻ bất đắc dĩ: "Thời chưởng môn còn ở đây, để sau hẵng bàn lại chuyện này."
"Thời chưởng môn không phải người vì tiền bạc mà quên đi ân nghĩa, là người đáng tin, chuyện này có ta tận mắt chứng kiến."
Thi Trọng Vũ nghiến răng.
"Đoạn Vân, ngươi không tin Thời chưởng môn thì cũng nên tin trận Phật Tâm của chùa Kiến Trần cũng như mắt nhìn người của đại sư Giác Phi. Ngài là người hiểu rõ nhân-quả nhất nên sẽ không viết bái thiếp bừa bãi giúp người ta đâu. Chẳng phải chính các ngươi đã lấy lí do này ra cản ta lúc ta muốn cầu cứu đại sư Giác Phi hả?"
"Hai chuyện này không giống nhau. Lại nói dù có tìm được người thì chưa chắc tông Mật Sơn đã có cách giúp. Sư tỷ cần bình tĩnh lại..."
Kim Lam rụt cổ, không dám hé nửa lời.
Thời Kính Chi đặt chén trà xuống: "Che che giấu giấu làm gì, nói thẳng đi. Rốt cuộc chưởng môn nhà các ngươi mắc chứng bệnh gì?"
Hai người phái Thái Hành khựng lại.
"Người khác không nhận ra chứ ta từng uống... từng xem loại thuốc rất tương đồng nên vẫn đoán lờ mờ được. Thuốc của các ngươi có thể sắc thành 'canh sinh tử' dùng kéo dài mạng sống. Đa số những người phải dùng đến bài thuốc ấy đều là người mắc bệnh hiếm, đã cận kề cái chết nhưng không có thuốc đặc trị nên chỉ đành kéo dài hơi tàn bằng những loại thuốc kiểu này."
"Nếu là bậc trưởng bối gần gũi của hai vị thì cái giá phải trả thế này quả thực quá đắt. Phái Thái Hành tuy có nguồn tài lực dồi dào nhưng sẽ không phung phí vì tình riêng như vậy. Lại nhìn vào thực tế Kim Lam không dám hé răng, mà hai vị cũng giữ bí mật hoàn toàn, thì tính ra cũng không khó đoán nguyên nhân chân chính."
Khúc Đoạn Vân đỡ trán, sắc mặt hắn ta trở nên rầu rĩ: "Sư tỷ, ta đã bảo đừng nhắc đến chuyện này mãi rồi mà."
"Ngươi mời ta đến biệt viện nhà ngươi chẳng phải là để ngấm ngầm bàn bạc chuyện này với ta theo lời các trưởng lão à? Thời chưởng môn nắm giữ cơ hội trong tay, ta không muốn giấu giếm họ."
Thi Trọng Vũ thản nhiên trả lời.
"Phải, chưởng môn chúng ta bỗng dưng thành 'ngựa què' mà các danh y trong phái lại hoàn toàn bó tay, không tìm ra giải pháp. Nếu không mau chóng tìm được nguồn gốc căn bệnh này thì canh sinh tử cũng sẽ mất tác dụng sớm thôi."
"Ngựa què?" Thời Kính Chi hỏi giọng tò mò.
Khúc Đoạn Vân thở dài: "Cách nói của nội bộ phái Thái Hành thôi. Tuấn mã có khỏe mạnh đến đâu thì một khi gãy chân chúng cũng chỉ đành chờ chết. Thích chưởng môn đã lớn tuổi rồi, dù mấy ngày trước ông còn quắc thước thì cũng đâu thể ngăn bệnh tật kéo đến cho được."
Thời Kính Chi: "Nếu đã là chuyện liên quan đến chưởng môn của quý phái thì sao lại ngăn cản Thi cô nương cứu người?"
"Thời chưởng môn chưa hiểu rõ chuyện phái ta thôi. Tướng ngựa què không hiếm gặp, trong dân gian, người già bị thương hoặc đau ốm đều khó cứu hơn người trẻ tuổi cả trăm lần."
Khúc Đoạn Vân lắc đầu.
"Mỗi người đều có mệnh số sẵn. Dù có cứu sống được Thích chưởng môn thì sức sống của ông cũng đã bị bào mòn, không thể sống lâu. Do đó chuyện này sẽ chỉ hao tốn người và của trong khi không đạt được lợi ích gì, chẳng khác nào dùng giỏ tre đựng nước. Các chưởng lão suy nghĩ cho lợi ích chung của phái ta nên mới cử ta đi khuyên can sư tỷ."
"Chí ít cũng phải để Thích chưởng môn tỉnh lại và tự mình quyết định."
Thi Trọng Vũ lạnh lùng nói.
"Thích chưởng môn là người đức độ, ông đã dẫn dắt môn phái đi lên trong suốt mấy thập niên qua. Nay ông gặp nạn nhưng bệnh còn chưa rõ ngọn nguồn mà các ngươi đã vội từ bỏ thay ông? Nhà họ Thi chúng ta tích góp được ít của cải, các ngươi ngại chi tiền thì ta sẽ mang của cải nhà ta đến giúp ông."
"Sư tỷ, cố chấp sẽ chỉ làm hỏng đại cục mà thôi. Dù có tỉnh lại thì chắc chắn Thích chưởng môn cũng sẽ chọn cái chết. Ông luôn đặt phái Thái Hành lên hàng đầu nên sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm ảnh hưởng đến những người xung quanh... Phái ta đã hao tổn nhiều vì chuyện bảo đồ, thật sự không thể dồn tâm tư cho chuyện này thêm nữa."
Thi Trọng Vũ cười khẩy: "Đúng thật là mượn hoa cúng Phật. Làm chứng cho ta, Đoạn Vân, ta nhất định phải tra rõ chuyện này. Tiền bạc ta tự trả, kẻ nào có ý kiến thì tự đến gặp ta."
Khúc Đoạn Vân khẽ cau mày lại và cũng nói giọng nghiêm hơn: "Mạng Thích chưởng môn quan trọng, mạng Kim Lam cũng không thua kém gì. Nếu không vì tỷ cố chấp thì người phái ta sẽ không phải di chuyển liên tục trên một tuyến đường cố định để rồi bị giáo Xích Câu để mắt tới."
"Nếu hôm nay không có sự trợ giúp của các vị phái Khô Sơn thì chúng ta chỉ kịp đến nơi nhặt xác cho Kim Lam là cùng. Sư tỷ, mạng của họ, nhà họ Thi có chịu trách nhiệm được không?"
Thi Trọng Vũ tái mặt, nàng siết chặt nắm đấm, mu bàn tay trắng trẻo nổi đầy gân xanh.
"Nếu lần này đến tông Mật Sơn mà vẫn không thể tra rõ nguyên do thì ta sẽ chịu tội trước mặt mọi người và rời khỏi phái Thái Hành. Sau đó ta sẽ đến dập đầu trước nhà mỗi một người hy sinh trong thời gian ấy."
"Tuy nhiên, cứu Thích chưởng môn là chuyện đền nghĩa mà chúng ta cần làm, do đó riêng về điểm này thì Thi Trọng Vũ ta đây tuyệt đối không nhượng bộ."
Thi Trọng Vũ nói với phong thái lẫm liệt. Một người đàn bà thanh tú như nàng lại có thể sở hữu khí thế oai hùng và ngang ngược. Trước thái độ cứng rắn của nàng, Khúc Đoạn Vân không biết nói gì hơn.
Hiểu được bầu không khí bất thường giữa hai người họ song bản thân chỉ là người ngoài nên Doãn Từ cũng chẳng buồn đếm xỉa đến tính mạng của Thích chưởng môn. Trên thực tế, thứ khiến y quan tâm hơn cả là một chuyện khác nữa:
Phượng trượng Giác Phi vừa bị hạ chú và bị thiêu cháy bởi kim hỏa xong thì Thích chưởng môn lại đột nhiên lâm cơn bạo bệnh. Xem ra, nếu Thi Trọng Vũ không khăng khăng cứu người thì phái Thái Hành đã đổi sang đời chưởng môn kế tiếp từ lâu.
Khúc Đoạn Vân hẵng còn rất trẻ, tạm chưa nhắc tới việc có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục không thì chỉ xét riêng kinh nghiệm, hắn ta đã thua xa người của thế hệ trước như Thích chưởng môn. Như vậy, tuy rằng phái Thái Hành sẽ không bị đẩy vào tình huống thê thảm như chùa Kiến Trần nhưng cũng coi như què quặt, từ đó đánh mất uy thế những năm qua.
Hai rắc rối xảy ra cùng lúc ở hai phái lớn này có phải chăng chỉ là trùng hợp?
Không muốn nhúng tay nhiều vào rắc rối, Thời Kính Chi hắng giọng: "Thi cô nương đã bằng lòng cho mượn tiễn mã thì phái ta cũng sẵn sàng dẫn Thi cô nương theo cùng."
"Cứ quyết định vậy đi, việc này không thể trì hoãn được, mai chúng ta lên đường. Kim Lam, ngươi về báo cáo lại đi. Ngoài ra nên nhớ lần sau đưa thuốc nhất định phải có ít nhất ba người hộ tống. Không được ngừng cấp canh sinh tử, chờ đến khi ta trở về."
Thi Trọng Vũ nói, không nhìn Khúc Đoạn Vân thêm.
"Ta đi gửi thư nhờ người chuẩn bị tiễn mã."
Khúc Đoạn Vân không ngăn cản: "... Được."
Sau khi Thi Trọng Vũ rời đi, Khúc Đoạn Vân mới thở dài và nói với Thời Kính Chi: "Lẽ ra phải tiếp khách thì lại để khách chứng kiến mâu thuẫn trong nhà, khiến Thời chưởng môn phải chê cười rồi."
Vừa nói hắn ta vừa gãi đầu với vẻ phiền muộn.
"Sư tỷ nói đúng, Thích chưởng môn đối xử rất tốt với chúng ta, nếu tình hình không tệ hại thế này thì... Hầy, chuyến thăm tông Mật Sơn lần này xin Thời chưởng môn giúp đỡ sư tỷ, Khúc mỗ chỉ đành xin tạ ơn trước."
Nói đoạn hắn ta trịnh trọng cúi đầu và thi lễ.
Thời Kính Chi quan sát đối phương, hồi lâu cũng cúi đầu trả lễ cùng một câu trả lời tiêu chuẩn.
"Thời mỗ sẽ dốc hết sức mình."