Chương 60: Nhân tâm
Chùa Kiến Trần tọa lạc chính giữa núi Hồi Liên, nằm trên một đỉnh núi trơ trọi và liền kề một thác nước khổng lồ.
Ngôi chùa được xây bằng gạch đỏ ngói đen, tạo ra phong cách trang nghiêm trong cổ kính. Xung quanh lởm chởm những khối đá hình thù quái dị cùng với những cây tuyết tùng cao chót vót. Nhìn sang, lại thấy thác nước đổ bọt trắng xóa. Giữa khung cảnh này, dù không nghe thấy tiếng chuông chùa hoặc những lời tụng kinh thì kẻ lạc bước nơi đây cũng không khỏi cảm thấy lòng mình lắng lại.
Tiếp theo, tiến vào phạm vi trung tâm của đính núi, trận Phật Tâm sẽ mất đi tác dụng. Lấy làm phấn chấn, bốn người một ngỗng leo liền một hơi qua những bậc thềm khúc khuỷu và đến thẳng trước cửa chùa.
Đúng như họ dự đoán, chùa Kiến Trần vẫn ghi ơn Thời Kính Chi vì chuyện "Kinh Vô Mộc". Dù người phái Khô Sơn trông nhếch nhác thảm thương, thì các hòa thượng vẫn mở cửa chùa và mời họ tiến vào.
Thậm chí kẻ dẫn đầu còn là người quen cũ.
Hòa thượng trẻ tuổi dưới quỷ mộ ra nghênh đón bọn họ. Gặp mặt Thời Kính Chi, cậu ta vừa niệm xong câu "sắc tức là không" thì lại liếc thấy Doãn Từ, câu "không tức là sắc" chưa kịp thốt lên đã mắc nghẹn trong cổ họng, làm cậu ta suýt thì ho sặc sụa.
"Ngươi... ngươi chính là người áo trắng giết Lục Phùng Hỉ..."
"A Từ là đồ đệ của ta, không phải kẻ xấu." Thời Kính Chi đứng chăn trước mặt Doãn Từ, "Tiểu sư phụ đừng hoảng sợ, chuyện hồi ấy có nguồn cơn cả."
Có thể không hoảng sợ được không? Chưa nói đến Lục Phùng Hỉ, thì vị thí chủ này thậm chí còn đeo dây cột tóc của Trịnh Phụng Đao. Hòa thượng trẻ tuổi quan sát hai người bằng ánh mắt đầy nghi ngại, bụng nghĩ phái Khô Sơn còn tà hơn Lăng giáo.
Tuy nhiên, Doãn Từ lại là người trông còn nghiêm chỉnh nhất sau khi vượt qua tam chủ tham, sân, si. Dù nghi vấn chất chồng nhưng tiểu hòa thượng không thể làm khó khách quý, nên chỉ đành bỏ qua chủ đề này.
"A Di Đà Phật. Hội tẩy kinh mới bắt đầu chưa được bao lâu, các tiền bối hiện còn bận rộn. Mong các vị thí chủ thứ lỗi."
Hòa thượng trẻ tuổi thi lễ với bốn người.
"Trận Phật Tâm bên ngoài làm các vị khổ cực rồi. Bần tăng xin dẫn các vị đi nghỉ ngơi trước đã... Qua ngày hôm nay đại sư Giác Hội sẽ đích thân tiếp đãi các vị. Trong chùa có sẵn thức ăn chay, nếu các vị ăn không quen thì có thể sử dụng khu bếp dành cho khách."
Nghe đến đây Thời Kính Chi suýt chảy nước mắt ròng ròng.
Mấy ngày này toàn hoặc là hắn xuống bếp, hoặc là hâm nóng cơm nguội rồi ăn. Lại thêm trong tâm cảnh, hắn và Doãn Từ đã nhịn cơm một tháng, thành ra bây giờ miệng hắn đã nhạt như nước ốc.
Thấy Thời Kính Chi bần thần, Doãn Từ liền đỡ lời thay hắn: "Chúng ta sẽ tự nấu nướng."
Hòa thượng trẻ tuổi vẫn đề phòng "người áo trắng" Doãn Từ. Do đó, sau khi dẫn mọi người đến khu phòng cho khách, tiểu sư phụ cũng vội vã rút lui, chắc là đi báo cáo chuyện này lên đại sư Giác Hội.
Chùa Kiến Trần vừa không ham thị nhục vừa chịu ơn phái Khô Sơn, nên Doãn Từ không lo các cao tăng sẽ khua môi múa mép. Y bước vào nhà bếp dành cho khách một cách quang minh chính đại rồi làm một mâm chay.
Về phần Thời Kính Chi, hắn vào đến phòng ngủ xong là nằm vật ngay xuống, tinh thần căng thẳng được xả hơi làm hắn nay cũng chẳng buồn động đậy.
Thân là ngôi chùa đứng đầu thiên hạ, phòng cho khách trong chùa Kiến Trần tương đối rộng rãi và đoan trang.
Phái Khô Sơn có tổng cộng bốn người, hòa thượng chuẩn bị cho họ hai gian phòng ngủ. Trong lúc chờ đợi, mọi người tụ tập tại một gian phòng ở dãy ngoài ngôi chùa. Đây tuy là dãy phòng cho tôi tớ, nhưng cách bày biện lại không hề kém phần trau chuốt.
Bên ngoài trông ra rừng trúc lao xao, nước chảy rì rào, bên trong váng vất mùi đàn hương thoang thoảng. Đệm ngồi làm bằng lá hương bồ giản dị mà thanh tao. Khung cửa sổ sạch sẽ, từ đây hướng mắt nhìn ra cảnh quan bên ngoài, sẽ thấy vườn tược núi non đều trông như được dùng bút vẽ.
Buổi chiều, mặt trời vẩy nắng vào phòng. Không có vảy rắn, không có xích thịt, không có bụi gai, không có đèn xương sọ. Hết thảy đều ấm áp và an yên như lạc bước cõi tiên.
Diêm Thanh sửa soạn hành trang bên cửa sổ. Sau khi giải quyết "sân" trong lòng, cậu ta trở nên bình tĩnh hơn không ít. Dưới ánh chiều tà, cặp mắt đỏ của cậu ta sạch và trong, không hề tà ác.
Tô Tứ thì cứ đi đi lại lại trong phòng cùng vẻ mặt âm u, làm xáo trộn hết bầu không khí yên tĩnh hiếm có.
Thời Kính Chi hoa cả mắt: "Tô Tứ này, có gì thì nói thẳng đi."
Tô Tứ có vẻ chần chừ: "Đợi Doãn huynh đệ trở về rồi lại bàn trên bàn cơm đi."
Chẳng qua đó là một quyết định sai lầm không thể nghi ngờ.
Khi món chay được dọn lên bàn, màu sắc tươi ngon và mùi thơm hấp dẫn đã khống chế đôi tay của những người có mặt. Thức ăn vào miệng làm Thời Kính Chi sướng rơn cả người, suýt thì tọa hóa* ngay tại chỗ. Bầu không khí bồng bềnh lên mây xung quanh Thời chưởng môn khiến Tô Tứ phải mất cả buổi mới gọi được hồn đối phương trở về.
(*tín đồ Phật giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết)
"Chưởng môn," Tô Tứ nghiến răng, "Ngài nghe thấy gì không thế? Thời chưởng môn!"
Cảnh tâm ma đã làm bại lộ thân phận thiếu chủ giáo Xích Câu. Bởi vậy nên hiện giờ Tô Tứ cũng thể hiện sự bất mãn của mình rõ ràng lên nét mặt. Nhìn chằm chằm Thời Kính Chi- một kẻ chỉ đang lo tập trung ăn uống, Tô Tứ trông như sắp lật bàn làm phản.
Thời Kính Chi chậm rãi nuốt miếng đậu phụ: "Ngươi không biết quy tắc hả Tô Tứ? Không được nói chuyện khi ăn và khi ngủ."
Lúc này Doãn Từ mới bình thản nhắc: "Ban nãy Tô Tứ nói sư tôn có thuật phong ấn của tiên môn trên người."
Thương thay cho một chưởng môn suýt bại dưới tay viên đậu phụ tròn. Thấy Thời Kính Chi sắp nghẹn chết, Doãn Từ liền ngoan ngoãn đẩy một chén trà ấm sang.
Thời Kính Chi uống cạn chén trà rồi mới bắt đầu nghiêm túc.
"Thuật phong ấn của tiên môn?"
"Phải," Tô Tứ trầm giọng, "Khi ấy ngài và Doãn huynh đệ... Doãn tiền bối chuyên tâm chiến đấu nên không để ý là phải. Thuật này xuất hiện cực nhanh, ta cũng chỉ kịp liếc thấy."
"Ta đã gặp trận pháp tương tự khi học về mấy thứ lông gà vỏ tỏi ở giáo Xích Câu. Đây là một loại mê trận tàn nhẫn nhằm kiểm soát tâm trí con người. Trận pháp này đặc biệt phức tạp, người bình thường không thể dựng nên."
"Chưởng môn ngài thật sự không đắc tội với người tiên môn đấy chứ?"
Nghe đến đây, Thời Kính Chi lại không tỏ ra bất ngờ như trước. Ký ức bản thân thiếu thốn một cách dị thường, không đáng ngạc nhiên khi nói có kẻ cố tình che giấu ký ức của hắn.
Tô Tứ đã giúp hắn loại bỏ những khả năng dư thừa, từ đó xem ra, kẻ phong ấn trí nhớ không thể không liên quan đến "tiên môn", hay còn gọi là tông Mật Sơn.
Thời Kính Chi trầm ngâm chốc lát rồi lại hỏi: "Ngươi nói ra chuyện này cấp bách như vậy là vì muốn mượn sức chùa Kiến Trần à?"
"Chính xác," Tô Tứ thừa nhận quả quyết, "Trận Phật Tâm hay công pháp phá yểm đều là pháp trận gây tác dụng lên ngũ giác và nhân tâm. Chùa Kiến Trần luôn giỏi loại thuật pháp này. Đường nào cũng định hỏi manh mối về Không Thạch và thanh kiếm đá, thì tiện đây xin các cao tăng chỉ dẫn luôn cho vấn đề này."
Thời Kính Chi xoa cằm: "Được, cứ quyết định thế đi."
Tô Tứ thở phào: "Còn một chuyện nữa. Các vị cũng đã thấy cảnh tâm ma của ta. Ta... xét trên danh nghĩa thì ta đúng là thiếu giáo chủ giáo Xích Câu thật."
Khi nói lời này Tô Tứ đã gác đũa và ngồi nghiêm chỉnh. Diêm Thanh nghe vậy cũng trịnh trọng buông bát đũa, nhìn Thời Kính Chi.
Bầu không khí thư giãn căng thẳng dần lên.
"Tuy nhiên ta không nhận thân phận này, cũng sẽ không về giáo. Nếu Thời chưởng môn không hài lòng thì ta cũng không ép Tam Tử rời đi. Chặng đường vừa qua, ta..."
Tô Tứ cắn răng, nét mặt thể hiện sự tranh đấu nội tâm gay gắt. Hắn không phải kẻ thích cúi đầu, những lời tình cảm kẹt trong cổ họng, không thể bật thốt lên, cũng chẳng thể nào nuốt xuống, trông đến là thảm thiết.
Thời Kính Chi liếc nhìn Tô Tứ, sắc mặt vẫn điềm nhiên: "À, chuyện này thì không vội. Nào nào nào, ăn cơm đi. A Từ nấu cơm vất vả mà các ngươi để nguội thì ăn lại mất ngon."
Bàng hoàng, Tô Tứ nín thở tại chỗ. Hắn và Diêm Thanh đưa mắt nhìn nhau. Tảng đá lớn trong lòng chỉ mới bị xô nghiêng mà chưa mất, thành ra bữa cơm trôi qua trong nơm nớp âu lo.
"Nhưng mà Thời chưởng môn này, chẳng lẽ ngài không ngại thật à?"
Kết thúc bữa cơm chay là một vòng trà bánh. Thấy Thời Kính Chi đã ăn đến độ tròn lẳn cái bụng mà vẫn định tiếp tục uống trà, Tô Tứ rốt cuộc không nhịn nổi.
"Chặng đường vừa qua, ta rất lấy làm cảm kích vì các vị không gặng hỏi thân thế của ta. Nhưng tình hình đã đổi, giờ các vị phải biết bằng giáo Xích Câu tuyệt đối không bỏ qua cho ta. Phái Khô Sơn tiếp tục giữ ta thế này sẽ là công khai đối đầu với giáo Xích Câu đấy!"
"Vậy thì sao?"
Thời Kính Chi vừa bưng chung trà bằng hai tay vừa thản nhiên đáp.
"Miễn còn nắm giữ hai viên Phật châu địa đồ thì chúng ta luôn nằm ở vị trí đối lập với toàn bộ võ lâm. Ta chẳng đã nói đấy còn gì, Ô Huyết bà chướng mắt ta từ đầu rồi, chướng thêm cũng không thay đổi gì đâu."
"Chưa kể, chắc Ô Huyết bà cũng không muốn kể chuyện thiếu giáo chủ giáo mình đi làm hạ nhân cho giáo phái nhỏ nhà người khác đâu. Nghe câu danh không chính thì ngôn không thuận rồi đấy, về lý thuyết giáo Xích Câu sẽ chỉ âm thầm ngáng chân chúng ta là cùng. Chúng ta bớt ló mặt vào chỗ tối tăm là được, nói chung kiểu gì cũng sẽ có cách mà thôi."
Bị gạt phắt đi một cách thản nhiên, Tô Tứ thấy lòng mình bộn bề cảm xúc: "... Thời chưởng môn che chở tại hạ như vậy... hẳn không phải chỉ do 'tâm thiện đơn thuần'?"
Chuyện đến nước này, Tô Tứ cũng không buồn che giấu suy tư u ám của mình thêm nữa.
"Dĩ nhiên rồi, bổn chưởng môn là người thực tế. Nhà ngươi võ công thâm hậu, chắc chắn sẽ có lúc dùng; huống hồ ngươi còn không cần thù lao. Ở đời dễ gì gặp được chuyện may mắn thế?"
Thời Kính Chi đáp rất thẳng thừng, đã vậy còn không giống lời bịa đặt.
Tô Tứ: "..."
Tâm trạng âu lo trở nên hụt hẫng, nghi vấn trong lòng cũng tan thành khói bụi.
Thì ra, chuyện có thuật phong ấn trên người không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn bánh thưởng trà của Thời chưởng môn. Tương đồng, oán hận của ma giáo đứng đầu thiên hạ trong mắt hắn cũng chẳng đọ nổi với mấy trăm đồng một tháng.
Xem ra suy nghĩ của Ô Huyết bà giống của người thường hơn hẳn.
Thôi được rồi, Tô Tứ cau mày nghĩ, ta đây cũng đã tận tình tận nghĩa, cùng lắm chờ cho môn phái điên rồ này giã đám xong xuôi, ta lại xách cổ bạn ta chạy thẳng đi là được.
Nghĩ đoạn Tô Tứ cũng bắt đầu ngồi im lặng. Bốn người họ, mỗi người ngồi một chỗ mà ăn bánh uống trà, cả phái cùng trải qua thời khắc êm đềm như tách rời cõi tục.
Ban đêm, thời khắc êm đềm bị chuyến ghé thăm của hòa thượng Giác Hội phá vỡ đầu tiên.
Hòa thượng Giác Hội trông vẫn gầy quắt gầy queo như thể ôm trong mình một nỗi hận thù kinh khủng. Sau khi vào cửa, hắn nhìn Doãn Từ ít lâu rồi chậm chạp dời mắt, không thắc mắc điều gì.
"A Di Đà Phật. Chư vị thí chủ đặc biệt lên núi vào thời gian này mà không ngại đại trận Phật Tâm, chẳng hay vì gặp khó khăn gì?"
Thời Kính Chi luôn cư xử khéo léo trước mặt người ngoài. Hắn mỉm cười và thi lễ: "Tại hạ ghé thăm chuyến này là muốn mượn xem thanh kiếm đá của đại sư Không Thạch."
"... Chà?"
Hòa thượng Giác Hội ngẩng đầu, cuối cùng cũng có chút biểu cảm trên khuôn mặt khô đét.
"Di cốt của sư thúc tổ còn chưa được tìm về, sao thí chủ lại biết kiếm đá Từ Bi hiện đang ở trong chùa bần tăng?"
"Ta có tin tức về di cốt của đại sư Không Thạch. Thanh kiếm không ở nơi chôn cất ngài ấy nên khả năng đã được quý chùa tìm ra."
Hòa thượng khổ hạnh nhìn Thời Kính Chi, hồi lâu sau mới bật cười: "A Di Đà Phật. Sự xuất hiện của địa đồ trong Phật châu gây nên một trận tranh đoạt tin tức gay gắt giữa các hào kiệt trong giang hồ. Ai ngờ nhờ vậy mà trăm năm trôi qua, lại tìm ra được manh mối liên quan đến sư thúc tổ đâu kia chứ."
Thời Kính Chi: "Đại sư Không Thạch sống một đời oanh liệt, chuyện lần này cũng là do ý trời."
Giác Hội cúi đầu và chắp tay đầy trịnh trọng: "Thí chủ có ân với chùa, yêu cầu xem kiếm đá không có gì to tát. Có điều chuyện liên quan đến sư thúc tổ được tính là chuyện trọng đại, bần tăng không thể tự mình quyết định, mà phải nhờ phương trượng suy xét. Chư vị cứ nghỉ ngơi tại chùa đêm nay, đợi ngày mai bần tăng sẽ bẩm báo với phương trượng sư huynh."
"Vậy làm phiền đại sư."
Đêm về, chùa Kiến Trần vô cùng yên ả. Đối mặt với cái đẹp tĩnh của cảnh đêm, Thời Kính Chi khoác áo ngủ rồi tựa lên cửa sổ để mà thưởng thức.
Quái bệnh, thị nhục, bản dục, trần duyên. Hết thảy đều nguôi ngoai tại nơi này. Tuy nhiên, Thời Kính Chi lại trăn trở liên hồi, hắn thấy lòng mình không được thoải mái.
Doãn Từ đã có biểu hiện khác thường kể từ khi rời tâm cảnh. Ban đầu Thời Kính Chi cho rằng, nguyên nhân của sự khác thường này đến từ việc Doãn Từ chứng kiến bước đường cùng của Diêm Bất Độ và Không Thạch. Chẳng qua mấy ngày trôi qua rồi mà đồ đệ nhà hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng ân cần chu đáo ấy.
Dạo gần đây Doãn Từ rất tốt với hắn. Đặc biệt ở chỗ Thời Kính Chi hiểu rằng, những ân cần hắn nhận hoàn toàn không phải biểu hiện của lòng giả dối, thậm chí còn hơi quá mức đến độ cảm giác như một lại nuông chiều quái dị.
Mình phải thỏa mãn mới đúng, Thời Kính Chi thầm nghĩ. Nhưng hắn đồng thời cũng có cảm giác lòng tốt của Doãn Từ hoàn toàn là một kiểu tự quyết, ta thích thì ta làm, mà không có sự chia sẻ để hai phía thấu hiểu nhau.
... Như thể Doãn Từ đã tự ý quyết định hai người họ chỉ cần đi đến bước này mà thôi.
Thời Kính Chi không biết bản thân muốn điều gì, nhưng hắn hiểu rõ thứ đang xảy ra không phải điều hắn muốn.
Suy nghĩ này xoẹt qua làm Thời Kính Chi bỗng thấy buồn cười- quả là vạn sự tuần hoàn, báo ứng khó nhịn. Trước kia hắn đối tốt với Doãn Từ một cách khó hiểu, nay đối phương đối xử với hắn theo phương thức tương đồng, thì hắn lại vì "được quý trọng" mà hoang mang và khó chịu.
Lòng người vốn dĩ phức tạp đến vậy sao?
"A Từ."
Thời Kính Chi đột nhiên mở miệng.
Doãn Từ đang sửa sang kiếm Điếu Ảnh, nghe vậy thì ngẩng đầu: "Sao nào?"
"Ngày xưa lúc ta đối tốt với ngươi không có nguyên do, có phải ngươi thấy đầu óc ta có vấn đề rồi thì hành vi quái lạ không?"
"... Cũng hơi hơi."
"Với khả năng của A Từ thì hẳn ngươi đã sử dụng các mánh thăm dò thân phận và hoàn cảnh của ta từ lâu."
Lần này Doãn Từ không đáp. Mà Thời Kính Chi cũng không hỏi, y chối mất công.
Thời Kính Chi đến gần, lưng hướng về ánh trăng tràn vào qua cửa sổ. Sau đó, hắn nâng một lọn tóc của Doãn Từ.
Doãn Từ nhíu mày- dù đi ngược sáng thì cặp mắt đối phương vẫn sáng ngời, sáng đến độ làm y không thoải mái.
"A Từ hãy nghe cho kỹ. Bây giờ ta sẽ làm chuyện tương đồng. Song song với việc truy tìm thị nhục, ta sẽ dốc toàn lực thăm dò thân thế của ngươi, cùng với tâm ma của ngươi."
Tệ rồi.
Lúc này Doãn Từ mới chợt nhận ra bản thân sơ sẩy. Nhóc câm đã sớm không phải nhóc câm của ngày xưa nữa. Một mặt, Thời Kính Chi mở rộng cửa lòng với y trong nơm nớp; một mặt, hắn vẫn giữ nguyên bụng dạ thâm sâu của mình.
Cuối cùng y lại chính là người không thể dằn lòng nên đi sai một nước.
Suốt hàng trăm qua, khi phải đối mặt với tình huống hiện giờ, Doãn Từ sẽ luôn tạm thời bịa ra thân phận mới để ngăn ý tưởng thăm dò tận gốc của đối phương. Cũng như cái ngày ở thôn Nguyên Tiên, nói dối với y chỉ là việc thuận mồm thuận miệng, không cần mất công mất sức gì nhiều.
Nhưng mẩu chuyện hoang đường "từng uống rượu tiên" còn chưa kịp cất thành lời đã bị Doãn Từ nuốt xuống.
Doãn Từ nhìn vào đôi mắt sáng ngời đối diện và im lặng hồi lâu. Thời Kính Chi cố ý nói ra chứng tỏ hắn hiểu rất rõ bản thân đang làm gì. Vậy là, rốt cuộc con hồ ly này cũng phát hiện rồi sao?
... phát hiện bất luận lí do là gì, thì mình cũng không thể trả lời hắn lấy lệ như quá khứ.
Hắn đã đặt trái tim lên tay y một cách công khai, thì y cũng chỉ có thể đưa ra một câu trả lời duy nhất.
"Sao nào, sư tôn muốn bắt ta hả? Giờ ta có thể hứa với sư tôn, số phận của người có ra sao thì ta cũng sẽ ở bên người cho đến tận cùng. Lòng yêu mến của ta dành cho sư tôn không phải lời nói dối."
Đặt kiếm Điếu Ảnh xuống, Doãn Từ mỉm cười nói với Thời Kính Chi.
"Sư tôn có biết sự thật thì tình hình cũng sẽ không thay đổi."
Thấy Doãn Từ không nói lời qua loa nữa, Thời Kính Chi cười càng tươi hơn lúc ban đầu.
"Sao lại không chứ?"
Đoạn hắn giành lại quyền chủ động, tay vẫn nghịch tóc Doãn Từ.
"Lòng người đa diện, vậy cứ tin vào những gì mắt thấy đi thôi. Sau một tháng trong tâm cảnh thì ta sắp hiểu về Diêm Bất Độ nhiều hơn A Từ rồi."
"A Từ đã chứng kiến mặt yếu đuối của ta, thì ta cũng muốn xem mặt yếu đuối của A Từ. Không chỉ vậy, ngươi là người thế nào, tại sao lại xuất hiện ở đây, ta muốn biết tất cả."
"Ta phải biết tất cả những chuyện này."
_____
Tác giả có lời:
Hồ ly: Không thể làm con được, kiếp này nhất quyết không làm con đâu
Ma đầu: Nhưng mi từng làm con rồi mà
Hồ ly:???
Ngôi chùa được xây bằng gạch đỏ ngói đen, tạo ra phong cách trang nghiêm trong cổ kính. Xung quanh lởm chởm những khối đá hình thù quái dị cùng với những cây tuyết tùng cao chót vót. Nhìn sang, lại thấy thác nước đổ bọt trắng xóa. Giữa khung cảnh này, dù không nghe thấy tiếng chuông chùa hoặc những lời tụng kinh thì kẻ lạc bước nơi đây cũng không khỏi cảm thấy lòng mình lắng lại.
Tiếp theo, tiến vào phạm vi trung tâm của đính núi, trận Phật Tâm sẽ mất đi tác dụng. Lấy làm phấn chấn, bốn người một ngỗng leo liền một hơi qua những bậc thềm khúc khuỷu và đến thẳng trước cửa chùa.
Đúng như họ dự đoán, chùa Kiến Trần vẫn ghi ơn Thời Kính Chi vì chuyện "Kinh Vô Mộc". Dù người phái Khô Sơn trông nhếch nhác thảm thương, thì các hòa thượng vẫn mở cửa chùa và mời họ tiến vào.
Thậm chí kẻ dẫn đầu còn là người quen cũ.
Hòa thượng trẻ tuổi dưới quỷ mộ ra nghênh đón bọn họ. Gặp mặt Thời Kính Chi, cậu ta vừa niệm xong câu "sắc tức là không" thì lại liếc thấy Doãn Từ, câu "không tức là sắc" chưa kịp thốt lên đã mắc nghẹn trong cổ họng, làm cậu ta suýt thì ho sặc sụa.
"Ngươi... ngươi chính là người áo trắng giết Lục Phùng Hỉ..."
"A Từ là đồ đệ của ta, không phải kẻ xấu." Thời Kính Chi đứng chăn trước mặt Doãn Từ, "Tiểu sư phụ đừng hoảng sợ, chuyện hồi ấy có nguồn cơn cả."
Có thể không hoảng sợ được không? Chưa nói đến Lục Phùng Hỉ, thì vị thí chủ này thậm chí còn đeo dây cột tóc của Trịnh Phụng Đao. Hòa thượng trẻ tuổi quan sát hai người bằng ánh mắt đầy nghi ngại, bụng nghĩ phái Khô Sơn còn tà hơn Lăng giáo.
Tuy nhiên, Doãn Từ lại là người trông còn nghiêm chỉnh nhất sau khi vượt qua tam chủ tham, sân, si. Dù nghi vấn chất chồng nhưng tiểu hòa thượng không thể làm khó khách quý, nên chỉ đành bỏ qua chủ đề này.
"A Di Đà Phật. Hội tẩy kinh mới bắt đầu chưa được bao lâu, các tiền bối hiện còn bận rộn. Mong các vị thí chủ thứ lỗi."
Hòa thượng trẻ tuổi thi lễ với bốn người.
"Trận Phật Tâm bên ngoài làm các vị khổ cực rồi. Bần tăng xin dẫn các vị đi nghỉ ngơi trước đã... Qua ngày hôm nay đại sư Giác Hội sẽ đích thân tiếp đãi các vị. Trong chùa có sẵn thức ăn chay, nếu các vị ăn không quen thì có thể sử dụng khu bếp dành cho khách."
Nghe đến đây Thời Kính Chi suýt chảy nước mắt ròng ròng.
Mấy ngày này toàn hoặc là hắn xuống bếp, hoặc là hâm nóng cơm nguội rồi ăn. Lại thêm trong tâm cảnh, hắn và Doãn Từ đã nhịn cơm một tháng, thành ra bây giờ miệng hắn đã nhạt như nước ốc.
Thấy Thời Kính Chi bần thần, Doãn Từ liền đỡ lời thay hắn: "Chúng ta sẽ tự nấu nướng."
Hòa thượng trẻ tuổi vẫn đề phòng "người áo trắng" Doãn Từ. Do đó, sau khi dẫn mọi người đến khu phòng cho khách, tiểu sư phụ cũng vội vã rút lui, chắc là đi báo cáo chuyện này lên đại sư Giác Hội.
Chùa Kiến Trần vừa không ham thị nhục vừa chịu ơn phái Khô Sơn, nên Doãn Từ không lo các cao tăng sẽ khua môi múa mép. Y bước vào nhà bếp dành cho khách một cách quang minh chính đại rồi làm một mâm chay.
Về phần Thời Kính Chi, hắn vào đến phòng ngủ xong là nằm vật ngay xuống, tinh thần căng thẳng được xả hơi làm hắn nay cũng chẳng buồn động đậy.
Thân là ngôi chùa đứng đầu thiên hạ, phòng cho khách trong chùa Kiến Trần tương đối rộng rãi và đoan trang.
Phái Khô Sơn có tổng cộng bốn người, hòa thượng chuẩn bị cho họ hai gian phòng ngủ. Trong lúc chờ đợi, mọi người tụ tập tại một gian phòng ở dãy ngoài ngôi chùa. Đây tuy là dãy phòng cho tôi tớ, nhưng cách bày biện lại không hề kém phần trau chuốt.
Bên ngoài trông ra rừng trúc lao xao, nước chảy rì rào, bên trong váng vất mùi đàn hương thoang thoảng. Đệm ngồi làm bằng lá hương bồ giản dị mà thanh tao. Khung cửa sổ sạch sẽ, từ đây hướng mắt nhìn ra cảnh quan bên ngoài, sẽ thấy vườn tược núi non đều trông như được dùng bút vẽ.
Buổi chiều, mặt trời vẩy nắng vào phòng. Không có vảy rắn, không có xích thịt, không có bụi gai, không có đèn xương sọ. Hết thảy đều ấm áp và an yên như lạc bước cõi tiên.
Diêm Thanh sửa soạn hành trang bên cửa sổ. Sau khi giải quyết "sân" trong lòng, cậu ta trở nên bình tĩnh hơn không ít. Dưới ánh chiều tà, cặp mắt đỏ của cậu ta sạch và trong, không hề tà ác.
Tô Tứ thì cứ đi đi lại lại trong phòng cùng vẻ mặt âm u, làm xáo trộn hết bầu không khí yên tĩnh hiếm có.
Thời Kính Chi hoa cả mắt: "Tô Tứ này, có gì thì nói thẳng đi."
Tô Tứ có vẻ chần chừ: "Đợi Doãn huynh đệ trở về rồi lại bàn trên bàn cơm đi."
Chẳng qua đó là một quyết định sai lầm không thể nghi ngờ.
Khi món chay được dọn lên bàn, màu sắc tươi ngon và mùi thơm hấp dẫn đã khống chế đôi tay của những người có mặt. Thức ăn vào miệng làm Thời Kính Chi sướng rơn cả người, suýt thì tọa hóa* ngay tại chỗ. Bầu không khí bồng bềnh lên mây xung quanh Thời chưởng môn khiến Tô Tứ phải mất cả buổi mới gọi được hồn đối phương trở về.
(*tín đồ Phật giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết)
"Chưởng môn," Tô Tứ nghiến răng, "Ngài nghe thấy gì không thế? Thời chưởng môn!"
Cảnh tâm ma đã làm bại lộ thân phận thiếu chủ giáo Xích Câu. Bởi vậy nên hiện giờ Tô Tứ cũng thể hiện sự bất mãn của mình rõ ràng lên nét mặt. Nhìn chằm chằm Thời Kính Chi- một kẻ chỉ đang lo tập trung ăn uống, Tô Tứ trông như sắp lật bàn làm phản.
Thời Kính Chi chậm rãi nuốt miếng đậu phụ: "Ngươi không biết quy tắc hả Tô Tứ? Không được nói chuyện khi ăn và khi ngủ."
Lúc này Doãn Từ mới bình thản nhắc: "Ban nãy Tô Tứ nói sư tôn có thuật phong ấn của tiên môn trên người."
Thương thay cho một chưởng môn suýt bại dưới tay viên đậu phụ tròn. Thấy Thời Kính Chi sắp nghẹn chết, Doãn Từ liền ngoan ngoãn đẩy một chén trà ấm sang.
Thời Kính Chi uống cạn chén trà rồi mới bắt đầu nghiêm túc.
"Thuật phong ấn của tiên môn?"
"Phải," Tô Tứ trầm giọng, "Khi ấy ngài và Doãn huynh đệ... Doãn tiền bối chuyên tâm chiến đấu nên không để ý là phải. Thuật này xuất hiện cực nhanh, ta cũng chỉ kịp liếc thấy."
"Ta đã gặp trận pháp tương tự khi học về mấy thứ lông gà vỏ tỏi ở giáo Xích Câu. Đây là một loại mê trận tàn nhẫn nhằm kiểm soát tâm trí con người. Trận pháp này đặc biệt phức tạp, người bình thường không thể dựng nên."
"Chưởng môn ngài thật sự không đắc tội với người tiên môn đấy chứ?"
Nghe đến đây, Thời Kính Chi lại không tỏ ra bất ngờ như trước. Ký ức bản thân thiếu thốn một cách dị thường, không đáng ngạc nhiên khi nói có kẻ cố tình che giấu ký ức của hắn.
Tô Tứ đã giúp hắn loại bỏ những khả năng dư thừa, từ đó xem ra, kẻ phong ấn trí nhớ không thể không liên quan đến "tiên môn", hay còn gọi là tông Mật Sơn.
Thời Kính Chi trầm ngâm chốc lát rồi lại hỏi: "Ngươi nói ra chuyện này cấp bách như vậy là vì muốn mượn sức chùa Kiến Trần à?"
"Chính xác," Tô Tứ thừa nhận quả quyết, "Trận Phật Tâm hay công pháp phá yểm đều là pháp trận gây tác dụng lên ngũ giác và nhân tâm. Chùa Kiến Trần luôn giỏi loại thuật pháp này. Đường nào cũng định hỏi manh mối về Không Thạch và thanh kiếm đá, thì tiện đây xin các cao tăng chỉ dẫn luôn cho vấn đề này."
Thời Kính Chi xoa cằm: "Được, cứ quyết định thế đi."
Tô Tứ thở phào: "Còn một chuyện nữa. Các vị cũng đã thấy cảnh tâm ma của ta. Ta... xét trên danh nghĩa thì ta đúng là thiếu giáo chủ giáo Xích Câu thật."
Khi nói lời này Tô Tứ đã gác đũa và ngồi nghiêm chỉnh. Diêm Thanh nghe vậy cũng trịnh trọng buông bát đũa, nhìn Thời Kính Chi.
Bầu không khí thư giãn căng thẳng dần lên.
"Tuy nhiên ta không nhận thân phận này, cũng sẽ không về giáo. Nếu Thời chưởng môn không hài lòng thì ta cũng không ép Tam Tử rời đi. Chặng đường vừa qua, ta..."
Tô Tứ cắn răng, nét mặt thể hiện sự tranh đấu nội tâm gay gắt. Hắn không phải kẻ thích cúi đầu, những lời tình cảm kẹt trong cổ họng, không thể bật thốt lên, cũng chẳng thể nào nuốt xuống, trông đến là thảm thiết.
Thời Kính Chi liếc nhìn Tô Tứ, sắc mặt vẫn điềm nhiên: "À, chuyện này thì không vội. Nào nào nào, ăn cơm đi. A Từ nấu cơm vất vả mà các ngươi để nguội thì ăn lại mất ngon."
Bàng hoàng, Tô Tứ nín thở tại chỗ. Hắn và Diêm Thanh đưa mắt nhìn nhau. Tảng đá lớn trong lòng chỉ mới bị xô nghiêng mà chưa mất, thành ra bữa cơm trôi qua trong nơm nớp âu lo.
"Nhưng mà Thời chưởng môn này, chẳng lẽ ngài không ngại thật à?"
Kết thúc bữa cơm chay là một vòng trà bánh. Thấy Thời Kính Chi đã ăn đến độ tròn lẳn cái bụng mà vẫn định tiếp tục uống trà, Tô Tứ rốt cuộc không nhịn nổi.
"Chặng đường vừa qua, ta rất lấy làm cảm kích vì các vị không gặng hỏi thân thế của ta. Nhưng tình hình đã đổi, giờ các vị phải biết bằng giáo Xích Câu tuyệt đối không bỏ qua cho ta. Phái Khô Sơn tiếp tục giữ ta thế này sẽ là công khai đối đầu với giáo Xích Câu đấy!"
"Vậy thì sao?"
Thời Kính Chi vừa bưng chung trà bằng hai tay vừa thản nhiên đáp.
"Miễn còn nắm giữ hai viên Phật châu địa đồ thì chúng ta luôn nằm ở vị trí đối lập với toàn bộ võ lâm. Ta chẳng đã nói đấy còn gì, Ô Huyết bà chướng mắt ta từ đầu rồi, chướng thêm cũng không thay đổi gì đâu."
"Chưa kể, chắc Ô Huyết bà cũng không muốn kể chuyện thiếu giáo chủ giáo mình đi làm hạ nhân cho giáo phái nhỏ nhà người khác đâu. Nghe câu danh không chính thì ngôn không thuận rồi đấy, về lý thuyết giáo Xích Câu sẽ chỉ âm thầm ngáng chân chúng ta là cùng. Chúng ta bớt ló mặt vào chỗ tối tăm là được, nói chung kiểu gì cũng sẽ có cách mà thôi."
Bị gạt phắt đi một cách thản nhiên, Tô Tứ thấy lòng mình bộn bề cảm xúc: "... Thời chưởng môn che chở tại hạ như vậy... hẳn không phải chỉ do 'tâm thiện đơn thuần'?"
Chuyện đến nước này, Tô Tứ cũng không buồn che giấu suy tư u ám của mình thêm nữa.
"Dĩ nhiên rồi, bổn chưởng môn là người thực tế. Nhà ngươi võ công thâm hậu, chắc chắn sẽ có lúc dùng; huống hồ ngươi còn không cần thù lao. Ở đời dễ gì gặp được chuyện may mắn thế?"
Thời Kính Chi đáp rất thẳng thừng, đã vậy còn không giống lời bịa đặt.
Tô Tứ: "..."
Tâm trạng âu lo trở nên hụt hẫng, nghi vấn trong lòng cũng tan thành khói bụi.
Thì ra, chuyện có thuật phong ấn trên người không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn bánh thưởng trà của Thời chưởng môn. Tương đồng, oán hận của ma giáo đứng đầu thiên hạ trong mắt hắn cũng chẳng đọ nổi với mấy trăm đồng một tháng.
Xem ra suy nghĩ của Ô Huyết bà giống của người thường hơn hẳn.
Thôi được rồi, Tô Tứ cau mày nghĩ, ta đây cũng đã tận tình tận nghĩa, cùng lắm chờ cho môn phái điên rồ này giã đám xong xuôi, ta lại xách cổ bạn ta chạy thẳng đi là được.
Nghĩ đoạn Tô Tứ cũng bắt đầu ngồi im lặng. Bốn người họ, mỗi người ngồi một chỗ mà ăn bánh uống trà, cả phái cùng trải qua thời khắc êm đềm như tách rời cõi tục.
Ban đêm, thời khắc êm đềm bị chuyến ghé thăm của hòa thượng Giác Hội phá vỡ đầu tiên.
Hòa thượng Giác Hội trông vẫn gầy quắt gầy queo như thể ôm trong mình một nỗi hận thù kinh khủng. Sau khi vào cửa, hắn nhìn Doãn Từ ít lâu rồi chậm chạp dời mắt, không thắc mắc điều gì.
"A Di Đà Phật. Chư vị thí chủ đặc biệt lên núi vào thời gian này mà không ngại đại trận Phật Tâm, chẳng hay vì gặp khó khăn gì?"
Thời Kính Chi luôn cư xử khéo léo trước mặt người ngoài. Hắn mỉm cười và thi lễ: "Tại hạ ghé thăm chuyến này là muốn mượn xem thanh kiếm đá của đại sư Không Thạch."
"... Chà?"
Hòa thượng Giác Hội ngẩng đầu, cuối cùng cũng có chút biểu cảm trên khuôn mặt khô đét.
"Di cốt của sư thúc tổ còn chưa được tìm về, sao thí chủ lại biết kiếm đá Từ Bi hiện đang ở trong chùa bần tăng?"
"Ta có tin tức về di cốt của đại sư Không Thạch. Thanh kiếm không ở nơi chôn cất ngài ấy nên khả năng đã được quý chùa tìm ra."
Hòa thượng khổ hạnh nhìn Thời Kính Chi, hồi lâu sau mới bật cười: "A Di Đà Phật. Sự xuất hiện của địa đồ trong Phật châu gây nên một trận tranh đoạt tin tức gay gắt giữa các hào kiệt trong giang hồ. Ai ngờ nhờ vậy mà trăm năm trôi qua, lại tìm ra được manh mối liên quan đến sư thúc tổ đâu kia chứ."
Thời Kính Chi: "Đại sư Không Thạch sống một đời oanh liệt, chuyện lần này cũng là do ý trời."
Giác Hội cúi đầu và chắp tay đầy trịnh trọng: "Thí chủ có ân với chùa, yêu cầu xem kiếm đá không có gì to tát. Có điều chuyện liên quan đến sư thúc tổ được tính là chuyện trọng đại, bần tăng không thể tự mình quyết định, mà phải nhờ phương trượng suy xét. Chư vị cứ nghỉ ngơi tại chùa đêm nay, đợi ngày mai bần tăng sẽ bẩm báo với phương trượng sư huynh."
"Vậy làm phiền đại sư."
Đêm về, chùa Kiến Trần vô cùng yên ả. Đối mặt với cái đẹp tĩnh của cảnh đêm, Thời Kính Chi khoác áo ngủ rồi tựa lên cửa sổ để mà thưởng thức.
Quái bệnh, thị nhục, bản dục, trần duyên. Hết thảy đều nguôi ngoai tại nơi này. Tuy nhiên, Thời Kính Chi lại trăn trở liên hồi, hắn thấy lòng mình không được thoải mái.
Doãn Từ đã có biểu hiện khác thường kể từ khi rời tâm cảnh. Ban đầu Thời Kính Chi cho rằng, nguyên nhân của sự khác thường này đến từ việc Doãn Từ chứng kiến bước đường cùng của Diêm Bất Độ và Không Thạch. Chẳng qua mấy ngày trôi qua rồi mà đồ đệ nhà hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng ân cần chu đáo ấy.
Dạo gần đây Doãn Từ rất tốt với hắn. Đặc biệt ở chỗ Thời Kính Chi hiểu rằng, những ân cần hắn nhận hoàn toàn không phải biểu hiện của lòng giả dối, thậm chí còn hơi quá mức đến độ cảm giác như một lại nuông chiều quái dị.
Mình phải thỏa mãn mới đúng, Thời Kính Chi thầm nghĩ. Nhưng hắn đồng thời cũng có cảm giác lòng tốt của Doãn Từ hoàn toàn là một kiểu tự quyết, ta thích thì ta làm, mà không có sự chia sẻ để hai phía thấu hiểu nhau.
... Như thể Doãn Từ đã tự ý quyết định hai người họ chỉ cần đi đến bước này mà thôi.
Thời Kính Chi không biết bản thân muốn điều gì, nhưng hắn hiểu rõ thứ đang xảy ra không phải điều hắn muốn.
Suy nghĩ này xoẹt qua làm Thời Kính Chi bỗng thấy buồn cười- quả là vạn sự tuần hoàn, báo ứng khó nhịn. Trước kia hắn đối tốt với Doãn Từ một cách khó hiểu, nay đối phương đối xử với hắn theo phương thức tương đồng, thì hắn lại vì "được quý trọng" mà hoang mang và khó chịu.
Lòng người vốn dĩ phức tạp đến vậy sao?
"A Từ."
Thời Kính Chi đột nhiên mở miệng.
Doãn Từ đang sửa sang kiếm Điếu Ảnh, nghe vậy thì ngẩng đầu: "Sao nào?"
"Ngày xưa lúc ta đối tốt với ngươi không có nguyên do, có phải ngươi thấy đầu óc ta có vấn đề rồi thì hành vi quái lạ không?"
"... Cũng hơi hơi."
"Với khả năng của A Từ thì hẳn ngươi đã sử dụng các mánh thăm dò thân phận và hoàn cảnh của ta từ lâu."
Lần này Doãn Từ không đáp. Mà Thời Kính Chi cũng không hỏi, y chối mất công.
Thời Kính Chi đến gần, lưng hướng về ánh trăng tràn vào qua cửa sổ. Sau đó, hắn nâng một lọn tóc của Doãn Từ.
Doãn Từ nhíu mày- dù đi ngược sáng thì cặp mắt đối phương vẫn sáng ngời, sáng đến độ làm y không thoải mái.
"A Từ hãy nghe cho kỹ. Bây giờ ta sẽ làm chuyện tương đồng. Song song với việc truy tìm thị nhục, ta sẽ dốc toàn lực thăm dò thân thế của ngươi, cùng với tâm ma của ngươi."
Tệ rồi.
Lúc này Doãn Từ mới chợt nhận ra bản thân sơ sẩy. Nhóc câm đã sớm không phải nhóc câm của ngày xưa nữa. Một mặt, Thời Kính Chi mở rộng cửa lòng với y trong nơm nớp; một mặt, hắn vẫn giữ nguyên bụng dạ thâm sâu của mình.
Cuối cùng y lại chính là người không thể dằn lòng nên đi sai một nước.
Suốt hàng trăm qua, khi phải đối mặt với tình huống hiện giờ, Doãn Từ sẽ luôn tạm thời bịa ra thân phận mới để ngăn ý tưởng thăm dò tận gốc của đối phương. Cũng như cái ngày ở thôn Nguyên Tiên, nói dối với y chỉ là việc thuận mồm thuận miệng, không cần mất công mất sức gì nhiều.
Nhưng mẩu chuyện hoang đường "từng uống rượu tiên" còn chưa kịp cất thành lời đã bị Doãn Từ nuốt xuống.
Doãn Từ nhìn vào đôi mắt sáng ngời đối diện và im lặng hồi lâu. Thời Kính Chi cố ý nói ra chứng tỏ hắn hiểu rất rõ bản thân đang làm gì. Vậy là, rốt cuộc con hồ ly này cũng phát hiện rồi sao?
... phát hiện bất luận lí do là gì, thì mình cũng không thể trả lời hắn lấy lệ như quá khứ.
Hắn đã đặt trái tim lên tay y một cách công khai, thì y cũng chỉ có thể đưa ra một câu trả lời duy nhất.
"Sao nào, sư tôn muốn bắt ta hả? Giờ ta có thể hứa với sư tôn, số phận của người có ra sao thì ta cũng sẽ ở bên người cho đến tận cùng. Lòng yêu mến của ta dành cho sư tôn không phải lời nói dối."
Đặt kiếm Điếu Ảnh xuống, Doãn Từ mỉm cười nói với Thời Kính Chi.
"Sư tôn có biết sự thật thì tình hình cũng sẽ không thay đổi."
Thấy Doãn Từ không nói lời qua loa nữa, Thời Kính Chi cười càng tươi hơn lúc ban đầu.
"Sao lại không chứ?"
Đoạn hắn giành lại quyền chủ động, tay vẫn nghịch tóc Doãn Từ.
"Lòng người đa diện, vậy cứ tin vào những gì mắt thấy đi thôi. Sau một tháng trong tâm cảnh thì ta sắp hiểu về Diêm Bất Độ nhiều hơn A Từ rồi."
"A Từ đã chứng kiến mặt yếu đuối của ta, thì ta cũng muốn xem mặt yếu đuối của A Từ. Không chỉ vậy, ngươi là người thế nào, tại sao lại xuất hiện ở đây, ta muốn biết tất cả."
"Ta phải biết tất cả những chuyện này."
_____
Tác giả có lời:
Hồ ly: Không thể làm con được, kiếp này nhất quyết không làm con đâu
Ma đầu: Nhưng mi từng làm con rồi mà
Hồ ly:???