Chương 45: Vết bớt trên ngực
Hai thầy trò ngồi ngay ngắn trên mái nhà hoang.
Thi thể Trịnh Phụng Đao bị Doãn Từ đạp lăn xuống đất với lí do- "làm xấu tầm nhìn", trên mái nhà sau đó chỉ còn lại những mảng máu lem luốc. Máu đỏ chảy qua ngói xanh hắt thành màu đen thẳm dưới ánh trắng chiếu rọi.
Doãn Từ xử lý khẩn cấp vết thương cho Thời Kính Chi. Sau khi cầm được máu y lại cắn tay áo và xé ra một mảnh vải lớn: "Cởi áo, ta xem thương tích chút."
Thời Kính Chi chớp chớp mắt.
Áo hắn vừa bị đao gió xé rách vừa ướt nhẹp máu, không dễ cởi ra. Dưới bóng đêm, đồ đệ của hắn khẽ cau mày và đợi chờ trong kiên nhẫn.
Dáng vẻ của y khi nói "Ta lại thích ngươi thế này hơn" vẫn lởn vởn trong tâm trí Thời Kính Chi không xua đi được.
Khi cất lời này Doãn Từ không hề giống những kẻ trước đây- những kẻ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài giả tạo của hắn, dù họ nhìn hắn bằng thái độ nghiêm túc thì vẫn chỉ là nhìn chăm chăm một kẻ không có thật trên đời. Ấy thế nhưng, đồ đệ của hắn lại nhìn xoáy vào mắt hắn, ghim chặt ba hồn bảy vía của hắn.
Một cảm giác mãn nguyện tuyệt vời mà quái đản bất giác nảy sinh.
Chuyện duy nhất chưa đủ thỏa thuê là, hắn không nhìn thấu Doãn Từ. Thời Kính Chi quan sát tương đối cần mẫn nhưng cũng chỉ phát hiện ra đôi chút sơ hở mà thôi.
Vì giấu thân phận truyền nhân nhà họ Túc, Doãn Từ cố ý ẩn náu trong một môn phái nhỏ, bản thân chuyện này không có gì kỳ lạ. Chẳng qua võ công cao cường như y chấp nhận nhận một người trẻ tuổi làm sư phụ, thì vốn dĩ chỉ cần đối đáp qua loa, thay vì tiếp cận và thân thiết.
Ở châu Tê, phải tá túc trong căn phòng đổ nát thì họ chen chung trên cùng một chiếc giường cũng không quá kỳ lạ. Nhưng hôm nay thuê một quán trọ tử tế, vậy mà Doãn Từ vẫn thỏa mái nằm chung giường với hắn- Diêm Thanh Tô Tứ còn biết rút thăm và thay phiên nằm đất.
Doãn Từ sau khi ngủ lại vô cùng ngoan ngoãn, không hề cử động linh tinh. Cùng lắm là mơ màng đưa tay trong giấc ngủ chỉ để chắc chắn bên mình còn có một người sống, hành động của y hoàn toàn không cợt nhả suồng sã.
Cũng chính tại giây lát này, đồ đệ của hắn mới toát lên chút ít gì đó thật tâm.
Rốt cuộc đáy lòng y, đang ẩn chứa điều gì?
"Lát nữa chúng ta tiêu hủy thi thể là sẽ không để lộ kiếm pháp của ngươi." Thời Kính Chi nói vẻ đắn đo. "Tuy nhiên nơi này nhiều tai mắt, chuyện ta giết Trịnh Phụng Đao sẽ truyền đi chẳng chóng thì chầy. Đến lúc ấy phái Khô Sơn tất sẽ bị chú ý, ngươi sẽ không sao chứ?"
"Không sao." Doãn Từ cúi đầu, tiếp tục xử lý vết thương cho Thời Kính Chi, mắt cũng không buồn nhấc.
Thời Kính Chi nín thở chờ đợi mà không đợi được thêm câu trả lời. Doãn Từ vẫn y nguyên một bộ cá chết thối tha kia.
.... Thật là đáng ghét.
Trong lúc Thời Kính Chi mải mê suy nghĩ, đồ đệ đã đè tay lên lồng ngực trần của hắn. Ngón tay ấm áp của đối phương lại làm Thời Kính Chi co người theo phản xạ.
"Sư tôn, đây là gì?"
Doãn Từ chỉ một vết bớt trên lồng ngực hắn.
Vết bớt y nói tới lớn cỡ tiền đồng, có màu xanh đen. Rìa vết bớt có một thứ gì như mạch máu tản ra chằng chịt, khiến nó càng trở nên chấn động lòng người trên nền da trắng nõn.
Tựa một con nhện xấu xa.
"Ể? À... Hồi bé ta từng sốt cao, sau khi sốt thì xuất hiện thứ này. Có lẽ có liên quan đến bệnh lạ của ta, nhưng tra không ra manh mối gì." Thời Kính Chi nhanh nhẹn đáp, hắn đã quá quen với vết bớt không đau không ngứa này.
Doãn Từ lau vết máu trên ngực Thời Kính Chi rồi nhìn cẩn thận, càng nhìn, chân mày y lại xoắn càng sâu.
Hồi lâu, y thở dài nói: "... Ta cũng chưa gặp bao giờ, nhưng vẫn cảm giác khá quen."
"Ừ, người bệnh gan cũng sẽ có bớt nhện, chẳng qua là màu đỏ, có thể là A Từ nhớ lộn rồi."
"Ừ." Doãn Từ dời mắt, tiếp tục băng bó vết thương cho hắn.
Sau khi bao xong sư phụ, Doãn Từ kéo thi thể nằm la liệt vào một căn nhà bỏ hoang, chém rữa vết thương rồi châm đuốc đốt.
Cuối cùng y cõng Thời Kính Chi, bỏ lại sau lưng những kẻ đi tuần đến vì lần theo ánh lửa.
Hai thầy trò chui vào một con hẻm tối. Nơi này âm u nhưng sạch sẽ, vòm trời sao hiện lên trên khoảng không chật hẹp phía trên đầu. Mùi máu thịt cháy sém tan đi, đau đớn bởi vết thương cũng nguôi ngoai vài phần.
"Này, nếu Lăng giáo phát hiện ra chúng ta thì Diêm Thanh Tô Tứ bên kia liệu có phải cũng...?" Thời Kính Chi nằm trên lưng đồ đệ, vừa nghịch dây cột tóc bạch ngọc vừa thuận miệng hỏi.
"Khả năng cao."
Thời Kính Chi cứng đờ: "Vậy phải làm sao đây?"
"Không làm sao cả." Doãn Từ bình thản nói, "Ta chỉ chăm sóc người. Diêm Thanh bên kia đã có Tô Tứ và Bạch gia đi cùng. Nếu không gặp rắc rối thì tự họ sẽ trở về, còn nếu thật sự xảy ra chuyện thì hai người họ cũng đã sớm lạnh rồi."
Thời Kính Chi: "..."
Thời Kính Chi: "A Từ, phái Khô Sơn chúng ta vẫn phải có tình có nghĩa chút."
Doãn Từ không quay đầu lại: "Sư tôn đã nói vậy thì lát nữa ta đi tìm họ xem sao."
Đến quán trọ, y đặt bánh tét hồ ly lên giường rồi bình thản đun nóng hũ chè: "Sư tôn, người tự mình xử lý vết thương, ta đi một lát sẽ lại về."
"Cẩn thận chút."
"Ừ."
Sau khi Doãn Từ rời đi, Thời Kính Chi từ tốn ăn chè, tay chân lạnh lẽo được tiếp thêm sức lực. Hắn không vội bôi thuốc mà trước tiên đốt thuốc bột, gọi chim sẻ tới.
Có lẽ do hắn mất liên lạc quá lâu, nên lần này chim sẻ đến một lúc cả ba con liền.
Thời Kính Chi liếc nhìn cánh tay phải dầm dề máu mà than: "Viết thư cũng phiền... Các ngươi về báo ta không sao là được."
Ba con chim béo đậu thành hàng bên cửa sổ đồng loạt nghiêng đầu.
"Ta----- không------- sao------ hầy, bỏ đi bỏ đi." Thời Kính Chi run rẩy lôi miếng lụa mỏng ra từ chân chúng. Sau khi đọc thư, hắn không phối chu sa mà chấm thẳng máu mình viết thư trả lời.
Cách đó vài con phố.
Doãn Từ cũng xem chim, nhưng không phải chim sẻ mà là bồ câu xám cao cấp chuyên dùng truyền tin.
Nhiều năm qua Doãn Từ cũng tích góp tiền bạc trên từng thành, nên không phải lo không có tiền mượn bồ câu đưa thư. Nhờ có danh phận để dành nên dù Áo Da Quỷ đã hư hại thì hỏi thăm tin tức giang hồ đối với y vẫn dễ như trở bàn tay.
Thời Kính Chi tuyệt không phải con của một nhà bán thuốc bình thường.
Tôn Hoài Cẩn xưa giờ không sợ quan quyền, nay lại sắp xa trời gần đất. Nếu lão đã dám nói dối ngay trước mặt y thì chỉ có thể vì một nguyên nhân: Thời Kính Chi có quan hệ mật thiết với Tôn Hoài Cẩn.
Thói hư tật xấu của Tôn Hoài Cẩn thời trẻ không có gì khác ngoài háo sắc, con cái lão cũng phải đếm được bốn, năm chục người. Bây giờ lão đã đến tuổi cụ cố, thế hệ sau chắc phải xếp đủ mấy trăm.
Chết đi sống lại quá nhiều lần, Doãn Từ hiếm khi đặt nhiều tình cảm lên mối quan hệ với những người xung quanh, huống hồ là quan tâm một gia phả khổng lồ như vậy. Chẳng qua chuyện đến nước này y không thể không quan tâm được nữa.
Gửi xong thư, Doãn Từ phủi bụi trên người, rồi mới đi tìm Diêm Thanh và Tô Tứ.
Cùng lúc đó.
"A Tứ, hay để ta ra tay đi." Diêm Thanh khẽ nói.
Nếu hai người không nhô lên khỏi sọt rau và ngồi chen chúc dưới mương thì hẳn là bầu không khí sẽ thêm phần nghiêm túc.
Là một kẻ chạy trốn có nghề, Tô Tứ đã phát hiện ra người Lăng giáo đang theo dõi họ từ đầu. Tô Tứ và Diêm Thanh phát huy sự ăn ý của một đôi bạn từ nhỏ, lăn lộn khắp nơi chẳng nói chẳng rằng mà không ai lạc đội. Hai người chỉ cứ vậy ôm Bạch gia hết rẽ nọ lại đến quẹo kia, cắt đuôi được hẳn đa số sát thủ. Chỉ có hai kẻ trong số đó dính như mè xửng, giũ mãi không ra.
"Người đội Khởi Thi, ta thật sự..." Tô Tứ nhón lá rau trên đầu, cố không chửi tục. "Ta thật sự lấy làm quái lạ. Đầu tiên là Xích Hạt Túc giáo Xích Câu, sau là đội Khởi Thi của Lăng giáo, có phải mạng ta kiếp này khắc ma giáo không vậy?"
"Độ Khởi Thi?"
"Không khác Xích Hạt Túc, toàn là những sát thủ mạnh ghê người. Tuy nhiên đội Khởi Thi chỉ nghe lệnh giáo chủ Lăng giáo, không nhận đặt giết người."
Diêm Thanh: "... Được rồi, chúng ta đừng ra tay. Họ đến vì Thời chưởng môn nên sẽ không sống mái với chúng ta đâu."
Bạch gia gật đầu đồng ý.
Tô Tứ cười nhạt: "Tam Tử, ngươi tưởng mình còn ở phái Thái Hành à? Ma giáo không có chuyện nương tay. Chúng giống như con chó ghẻ, đe nẹt hay chạy trốn đều vô dụng, ngươi phải cho chúng thấy máu của mình thì chúng mới chấp nhận rời đi."
Ý tứ rất rõ ràng, họ không thể không chiến.
Diêm Thanh suy tư chốc lát: "Vậy ta ra ngoài đánh lạc hướng, ngươi tranh thủ trốn đi. Ngươi chạy nhanh hơn ta mà cũng biết ẩn nấp hơn ta. Một người chết vẫn tốt hơn hai người đều bỏ mạng."
Bóng tối trong sọt rau cũng không che được ánh mắt nghiêm khắc của Tô Tứ: "Ngươi đúng là bị phái Thái Hành nuôi hỏng rồi. Mãi ta mới tìm được ngươi, sao có thể mặc xác ngươi cho được?"
"Ngươi có cách nào hay hơn không?"
"Cắn chết chúng, không chết thì cũng phải đứt miếng thịt. Liều mạng một phen biết đâu còn có thể tóm được một con đường sống."
Diêm Thanh nhíu mày, hiển nhiên không cho rằng đây là một ý tưởng tài trí.
Nhưng Tô Tứ khăng khăng không chạy, mà cũng không ngu xuẩn đến độ một mình xông lên cho sớm chết. Sau khi thảo luận một phen, hai người quyết định sẽ dùng sọt rau đánh lén.
Cuối cùng hai sát thủ đội Khởi Thi cũng tìm thấy con mương.
Một con ngỗng trắng béo bực phóng vút lên cao rồi bổ nhào lên mặt một kẻ trong số đó. Tên còn lại vừa định rút kiếm thì đã bị Tô Tứ đá văng. Vung kiếm một cách không quá nhuần nhuyễn, Diêm Thanh đối phó với sát thủ có ngỗng trên đầu, tạm thời chia cắt kẻ địch.
Cậu ta chỉ cần kéo dài thời gian, chờ Tô Tứ giết chết kẻ còn lại là bọn họ có thể hợp tác kết liễu tên này.
Đáng tiếc võ công của cậu ta là do học trộm, cơ bản không vững ắt không thể địch lại cao thủ đội Khởi Thi. Đối phương hất văng Bạch gia xuống đất, khiến nó kêu thảm một tiếng rồi lăn ra giả chết. Diêm Thanh cắn răng, vung vẩy mấy chiêu thức của phái Thái Hành nhưng đều bị đối thủ nhìn thấu.
Sát thủ hủy chiêu dễ như trở bàn tay, hiển nhiên đã nhận ra cậu ta thì là tấm chăn nát ruột. Thấy đồng liêu rơi vào khổ chiến, gã toan phớt lờ Diêm Thanh và xử lý Tô Tứ có sức uy hiếp lớn hơn trước.
Không ngáng chân được đối thủ, Diêm Thanh quát lên và mở mắt.
Sắc trời tuy nhập nhoạng nhưng không đủ để che giấu đôi mắt quỷ. Con ngươi đỏ thẫm hơi ánh chiếu trong bóng đêm tức khắc trở nên vô cùng chói mắt.
Sát thủ ngẩn người, Diêm Thanh còn chưa kịp thả lỏng thì đã bị sát khí ngất trời làm cho chấn động.
"Tiểu tạp chủng từ đâu tới, mà lại dám giả mạo huyết mạch của Thánh giáo chủ?!"
Diêm Thanh: "..." Quả nhiên là ma giáo, thái độ vô lý thật sự.
Nghĩ đến gã cha bị đánh cho tàn phế thì cậu ta lại không thấy ngạc nhiên gì lắm- ở Lăng giáo nơi tụ tập mấy kẻ điên, yếu ớt chính là tội lỗi trầm trọng nhất.
Quả thật sát thủ đã không bận tâm đến Tô Tứ nữa, nhưng dưới sát ý dồn dập, ngay cả đứng thẳng thôi cũng trở nên khó khăn chứ nói chi là dùng kiếm. Diêm Thanh lùi về sau nửa bước, chân giẫm phải bãi lầy nhoe nhoét máu, để rồi ngã xuống con mương một cách chật vật.
Cậu ta không có cả cơ hội chạy trốn.
Không sao, Diêm Thanh thầm nghĩ. Nếu mình chết, thì một mình Tô Tứ vẫn có thể chạy thoát.
Chênh lệch địch-ta như lạch trời sờ sờ trước mắt. Bất luận cậu ta có phẫn nộ hay sợ hãi đến đâu chăng nữa, thì cũng không thể nào đổi những cảm xúc ấy thành sức mạnh, càng không thể vãi đậu ra binh hay bỗng tìm ở đâu được người nào giúp đỡ.
Đây là chuyện bất khả kháng. Cậu ta lết cái mạng tàn như cỏ dại, chưa từng có chí lớn trong suốt những năm qua, chết cũng chỉ là chết. Nay vừa được chết dưới tay kẻ địch mạnh, vừa có thể giúp bạn bè chạy trốn, âu cũng là cái chết có ý nghĩa.
Kiếm của kẻ thù đâm tới, Diêm Thanh không khỏi nhắm mắt.
Ngay sau đó, máu đỏ ấm áp rỏ lên mí mắt Diêm Thanh.
"Đồ khốn kiếp, ngươi làm quái gì vậy hả?!" Tô Tứ giận dữ gầm lên.
Hắn ta đã xông đến từ bao giờ, kiếm của sát thủ đâm xuyên bàn tay hắn. Tô Tứ không những không buông tay mà còn thuận thế nắm được chuôi kiếm, kìm hãm hành động của đối phương.
"Đứng dậy!" Tô Tứ đã hơi lạc giọng.
Diêm Thanh sửng sốt trong giây lát: "Ta..."
"Đứng dậy cho ông, chết cũng phải đứng chết!"
Tô Tứ đoạt kiếm của sát thủ, sau đó rút kiếm khỏi bàn tay làm tóe lên một chuỗi máu. Hắn ta đứng chắn trước Diêm Thanh và chòng chọc nhìn sát thủ bằng ánh mắt hung tợn.
Đoản kiếm mướt máu bị ném đến chỗ Diêm Thanh, tà tà lướt qua bàn tay cậu ta rồi găm xéo xuống đất.
Hai sát thủ lại kết hợp với nhau đứng theo đội hình, trận tập kích non nớt của Tô Tứ và Diêm Thanh chung quy vẫn thất bại. Diêm Thanh chậm rãi cầm đoản kiếm, cảm xúc lẫn lộn dưới đáy lòng.
"Xin lỗi, A Tứ."
"... Tỉnh táo lại là được rồi." Tô Tứ thoáng cười.
"Tiếp theo phải làm sao?"
"Phải tách bọn họ ra, ngươi... Tam Tử?!"
Diêm Thanh bỗng vụt lên lần nữa.
Cậu ta không vô cớ tấn công, mà là do cặp mắt đỏ thẫm kia tựa như đang rực cháy. Hai sát thủ vừa đắc thế nên không khỏi mất cảnh giác phần nào. Khí thế toàn thân tụ chung một chỗ, Diêm Thanh bất ngờ đánh văng kẻ đã làm Tô Tứ bị thương ra xa mấy trượng.
Cậu ta đoán không sai. Khi nhìn thấy mắt quỷ sát thủ còn lại đã thừ người trong khoảnh khắc.
Cậu ta đang chờ chính khoảnh khắc này- bất luận sau đó là cuồng nộ hay là sát ý thì cũng không có vấn đề gì hết.
Diêm Thanh ôm cứng lấy tên sát thủ kia. Hai tay cậu ta trơn ướt và vô lực vì chằng chịt vết thương và be bét máu, vậy nên cậu ta dùng hết sức mình ghim đoản kiếm lên phần khớp khuỷu tay trên tay trái, rồi dùng tay phải nắm chặt chuôi kiếm sần sùi nhằm khóa kĩ chiếc lồng giam.
Lúc kịp thời nhận ra thì tên sát thủ đã bị giam giữa hai cánh tay Diêm Thanh, không thể nhúc nhích. Thấy sát thủ giãy giụa, Diêm Thanh lập tức cắn xé cổ đối phương làm máu tươi văng đầy mặt.
Cậu ta không có võ công cao cường, chỉ có thể dùng sức, cùng với nỗi xót xa và kinh ngạc trào lên tự đáy lòng.
Thì ra mình không thể chết tùy tiện như thế.
Nghiến chặt hàm một cách liều lĩnh khiến quai hàm cậu ta đau nhức. Bất luận sát thủ có giãy giụa thế nào đi chăng nữa cậu ta cũng quyết chí không thả, máu thịt nhớp nhúa khắp toàn thân. Mùi tanh kinh tởm xộc đầy trong khoang miệng cậu.
Tuy nhiên hành động này của Diêm Thanh lại phơi bày toàn bộ phía sau lưng, tên sát thủ còn lại có thể dễ dàng đâm kiếm xuyên tim cậu.
Nhưng gã không thể.
Nhìn Diêm Thanh và kẻ thù đằng xa, Tô Tứ thở dài với ánh nhìn dần trở nên tự giễu.
"Đến nước này mà ta còn lừa hắn." Hắn ta nghiến răng, "Đành chịu, dù thế nào ta cũng phải đảm bảo trong các ngươi không kẻ nào trốn thoát..."
Cơn cuồng nộ phủ mờ gã sát thủ còn lại khiến gã ta nào còn để ý tên oắt con trước mặt lẩm bẩm điều gì. Gã liền rút dao găm mà xông thẳng tới.
Tô Tứ vẫn đứng nguyên, nhưng hơi thở bất thình lình biến mất.
Tà khí trong mắt hắn ta cũng theo đó bặt vô âm tín để rồi thay bằng trống rỗng mịt mờ. Đối mặt với đòn sát thủ, Tô Tứ lại bỗng thu con dao lóc thịt. Hắn ta lách người tránh chiêu chỉ bằng đôi tay trần không vũ khí. Mỗi một đòn của kẻ địch đều nhắm vào tử huyệt nhưng lại tựa đánh vào bông, hoàn toàn không thể đả thương đối thủ.
Tình huống này lặp đi lặp lại khiến sát thủ sinh lòng ngờ vực, động tác cũng bất giác chậm đi. Vào chính khoảnh khắc ấy, Tô Tứ lấn thân quặp lên cổ họng kẻ thù.
Chiêu thức vừa rồi của hắn ta xiêu vẹo và kỳ quái, rất khó phòng thủ. Sát thủ mạnh mẽ vặn khớp xương và dùng dao găm đỡ chiêu. Tuy nhiên tiếng rắc nhỏ bỗng chốc vang lên, dao găm bị năm ngón tay trần bẻ gãy ngay tại chỗ.
Kế đó, máu thịt tứ tung, thân thể đổ rầm.
Năm ngón tay thu về cũng là lúc cổ họng sát thủ bị moi rỗng.
"Tất cả là lỗi tại các ngươi. Nếu các ngươi không truy sát thì ta cũng không cần lừa dối hắn ngay trước mặt hắn... Điều này khó chịu hơn những gì ta đã nghĩ." Tô Tứ vẩy máu trên tay, nghiêm giọng nói.
"Ban nãy... ngươi..." Sát thủ rên rỉ trong tĩnh lặng, ánh sáng trong mắt mau chóng tan đi.
Tô Tứ giẫm nhoe nhoét cổ gã một cách tàn nhẫn, sau đó hắn ta lấy con dao róc thịt, túm tên sát thủ bị Diêm Thanh khống chế và đâm xuyên phần não sau của gã.
Máu tươi phủ đẫm đất bùn dưới mương khiến cho mùi tanh tưởi bốc lên càng thêm rõ rệt. Diêm Thanh mất máu quá nhiều, khi được Tô Tứ cẩn thận gỡ tay cậu ta đã mơ mơ màng màng, cặp mắt không còn tiêu cự.
Tô Tứ ném thanh đoản kiếm đi xa và nói với bờ môi tái nhợt: "Tam Tử, ngươi vất vả rồi."
"Ừm..."
"Chúng ta về nhà thôi."
Bình minh hắt sáng mờ mờ, hai người kéo lê thân xác đẫm bùn và máu, còn phải tiện vác theo con ngỗng to đùng chết giả. Nếu không gặp được Doãn Từ giữa đường về thì khả năng bọn họ cũng không về kịp quán trọ khi trời sáng rạng.
Thời Kính Chi vừa băng bó xong cho mình nay lại phải chăm sóc thêm cho hai kẻ bầy tôi. Hòm thuốc mới đầy chưa chi đã vơi đi gần nửa, làm máu đầu tim chậm rãi rỉ ra từ khóe miệng Thời chưởng môn.
May mắn ở chỗ mọi người đều tuổi trẻ sức khỏe dạt dào, không bị thương gân cốt thì vấn đề không lớn.
Ba kẻ tàn tật nằm vắt vẻo trong phòng một ngày là hôm sau đã có thể đứng dậy. Lăng giáo trận này lỗ lớn, không phái thêm người đến, trận đuổi giết tạm thời kết thúc tại đây.
Chẳng qua sau khi tỉnh lại, Diêm Thanh vẫn luôn ngẩn ngẩn ngơ ngơ như thể phải suy nghĩ chuyện gì to tát lắm. Còn Tô Tứ thì vẫn rặt cái điệu bộ om sòm la lối với Bạch gia.
"Mai khởi hành? Chưởng môn, chúng ta cứ thế này xông trận thật sự không sao à? Tay Tam Tử chưa thể lành trong ngày một ngày hai được, mà ta cũng đau nhức toàn thân... Hay là nghỉ thêm hai ngày? Hoặc ba ngày nữa?"
"Thời gian không đợi một ai." Thời Kính Chi vừa ôm chặt hòm thuốc vừa lạnh lùng đáp. "Trận Phật Tâm do chùa Kiến Trần thiết lập nên cũng không phải một trận pháp hung hiểm gì. Thương tích thế này vẫn vừa phải thôi... Đừng gào thét nữa, bổn chưởng môn còn bị thương nặng hơn hai ngươi nhiều."
Doãn Từ thầy hát trò khen hay: "Đúng vậy, trận Phật Tâm đã được xây dựng sau khi chùa Kiến Trần hoàn thành, ấy vậy mà gần nghìn năm chưa từng truyền tiếng xấu. Trận này khó thì cũng khó vào thật, nhưng không đến mức tất cả đều là tử lộ."
Y vừa dứt lời thì ngay đến Diêm Thanh đang mải miết ngẩn ngơ cũng phải ghé mắt nhìn sang...
Đây là lời phát ra từ một con người đấy hả... Thế nào là "Không đến mức tất cả đều là tử lộ"?
Tô Tứ nằm thẳng đơ trên sàn như cá chết, quyết tâm phớt lờ tay đại đệ tử bị thần kinh kia: "Chưởng môn à, ít nhất cũng chờ võ công chúng ta phục hồi đã chứ..."
Thời Kính Chi lắc đầu: "Nghỉ thêm cũng vô dụng. Ta đã điều tra về trận Phật Tâm- bất luận nội lực có mạnh đến đâu thì một khi bước vào trận này cũng sẽ không tránh khỏi bị giam cầm không lối thoát. Lên núi rồi mọi người sẽ chẳng khác người phàm, chỉ có thể dựa vào ngoại công. Ở lại đây đêm dài lắm mộng, chẳng thà vào trận rồi hẵng nghỉ ngơi."
Tô Tứ: "Khoan đã, trận Phật Tâm chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Ta không tin."
Thời Kính Chi chần chừ: "... Quả thực vẫn còn tin đồn khác. Tuy nhiên trận Phật Tâm xấp xỉ trăm năm mới mở một lần, manh mối quá ít, ta cũng không biết rõ."
"Tin đồn gì?"
"Trận Phật Tâm chú trọng hỏi lòng, vào trận này, ắt sẽ phải đối đầu trực diện với tâm ma."
Thi thể Trịnh Phụng Đao bị Doãn Từ đạp lăn xuống đất với lí do- "làm xấu tầm nhìn", trên mái nhà sau đó chỉ còn lại những mảng máu lem luốc. Máu đỏ chảy qua ngói xanh hắt thành màu đen thẳm dưới ánh trắng chiếu rọi.
Doãn Từ xử lý khẩn cấp vết thương cho Thời Kính Chi. Sau khi cầm được máu y lại cắn tay áo và xé ra một mảnh vải lớn: "Cởi áo, ta xem thương tích chút."
Thời Kính Chi chớp chớp mắt.
Áo hắn vừa bị đao gió xé rách vừa ướt nhẹp máu, không dễ cởi ra. Dưới bóng đêm, đồ đệ của hắn khẽ cau mày và đợi chờ trong kiên nhẫn.
Dáng vẻ của y khi nói "Ta lại thích ngươi thế này hơn" vẫn lởn vởn trong tâm trí Thời Kính Chi không xua đi được.
Khi cất lời này Doãn Từ không hề giống những kẻ trước đây- những kẻ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài giả tạo của hắn, dù họ nhìn hắn bằng thái độ nghiêm túc thì vẫn chỉ là nhìn chăm chăm một kẻ không có thật trên đời. Ấy thế nhưng, đồ đệ của hắn lại nhìn xoáy vào mắt hắn, ghim chặt ba hồn bảy vía của hắn.
Một cảm giác mãn nguyện tuyệt vời mà quái đản bất giác nảy sinh.
Chuyện duy nhất chưa đủ thỏa thuê là, hắn không nhìn thấu Doãn Từ. Thời Kính Chi quan sát tương đối cần mẫn nhưng cũng chỉ phát hiện ra đôi chút sơ hở mà thôi.
Vì giấu thân phận truyền nhân nhà họ Túc, Doãn Từ cố ý ẩn náu trong một môn phái nhỏ, bản thân chuyện này không có gì kỳ lạ. Chẳng qua võ công cao cường như y chấp nhận nhận một người trẻ tuổi làm sư phụ, thì vốn dĩ chỉ cần đối đáp qua loa, thay vì tiếp cận và thân thiết.
Ở châu Tê, phải tá túc trong căn phòng đổ nát thì họ chen chung trên cùng một chiếc giường cũng không quá kỳ lạ. Nhưng hôm nay thuê một quán trọ tử tế, vậy mà Doãn Từ vẫn thỏa mái nằm chung giường với hắn- Diêm Thanh Tô Tứ còn biết rút thăm và thay phiên nằm đất.
Doãn Từ sau khi ngủ lại vô cùng ngoan ngoãn, không hề cử động linh tinh. Cùng lắm là mơ màng đưa tay trong giấc ngủ chỉ để chắc chắn bên mình còn có một người sống, hành động của y hoàn toàn không cợt nhả suồng sã.
Cũng chính tại giây lát này, đồ đệ của hắn mới toát lên chút ít gì đó thật tâm.
Rốt cuộc đáy lòng y, đang ẩn chứa điều gì?
"Lát nữa chúng ta tiêu hủy thi thể là sẽ không để lộ kiếm pháp của ngươi." Thời Kính Chi nói vẻ đắn đo. "Tuy nhiên nơi này nhiều tai mắt, chuyện ta giết Trịnh Phụng Đao sẽ truyền đi chẳng chóng thì chầy. Đến lúc ấy phái Khô Sơn tất sẽ bị chú ý, ngươi sẽ không sao chứ?"
"Không sao." Doãn Từ cúi đầu, tiếp tục xử lý vết thương cho Thời Kính Chi, mắt cũng không buồn nhấc.
Thời Kính Chi nín thở chờ đợi mà không đợi được thêm câu trả lời. Doãn Từ vẫn y nguyên một bộ cá chết thối tha kia.
.... Thật là đáng ghét.
Trong lúc Thời Kính Chi mải mê suy nghĩ, đồ đệ đã đè tay lên lồng ngực trần của hắn. Ngón tay ấm áp của đối phương lại làm Thời Kính Chi co người theo phản xạ.
"Sư tôn, đây là gì?"
Doãn Từ chỉ một vết bớt trên lồng ngực hắn.
Vết bớt y nói tới lớn cỡ tiền đồng, có màu xanh đen. Rìa vết bớt có một thứ gì như mạch máu tản ra chằng chịt, khiến nó càng trở nên chấn động lòng người trên nền da trắng nõn.
Tựa một con nhện xấu xa.
"Ể? À... Hồi bé ta từng sốt cao, sau khi sốt thì xuất hiện thứ này. Có lẽ có liên quan đến bệnh lạ của ta, nhưng tra không ra manh mối gì." Thời Kính Chi nhanh nhẹn đáp, hắn đã quá quen với vết bớt không đau không ngứa này.
Doãn Từ lau vết máu trên ngực Thời Kính Chi rồi nhìn cẩn thận, càng nhìn, chân mày y lại xoắn càng sâu.
Hồi lâu, y thở dài nói: "... Ta cũng chưa gặp bao giờ, nhưng vẫn cảm giác khá quen."
"Ừ, người bệnh gan cũng sẽ có bớt nhện, chẳng qua là màu đỏ, có thể là A Từ nhớ lộn rồi."
"Ừ." Doãn Từ dời mắt, tiếp tục băng bó vết thương cho hắn.
Sau khi bao xong sư phụ, Doãn Từ kéo thi thể nằm la liệt vào một căn nhà bỏ hoang, chém rữa vết thương rồi châm đuốc đốt.
Cuối cùng y cõng Thời Kính Chi, bỏ lại sau lưng những kẻ đi tuần đến vì lần theo ánh lửa.
Hai thầy trò chui vào một con hẻm tối. Nơi này âm u nhưng sạch sẽ, vòm trời sao hiện lên trên khoảng không chật hẹp phía trên đầu. Mùi máu thịt cháy sém tan đi, đau đớn bởi vết thương cũng nguôi ngoai vài phần.
"Này, nếu Lăng giáo phát hiện ra chúng ta thì Diêm Thanh Tô Tứ bên kia liệu có phải cũng...?" Thời Kính Chi nằm trên lưng đồ đệ, vừa nghịch dây cột tóc bạch ngọc vừa thuận miệng hỏi.
"Khả năng cao."
Thời Kính Chi cứng đờ: "Vậy phải làm sao đây?"
"Không làm sao cả." Doãn Từ bình thản nói, "Ta chỉ chăm sóc người. Diêm Thanh bên kia đã có Tô Tứ và Bạch gia đi cùng. Nếu không gặp rắc rối thì tự họ sẽ trở về, còn nếu thật sự xảy ra chuyện thì hai người họ cũng đã sớm lạnh rồi."
Thời Kính Chi: "..."
Thời Kính Chi: "A Từ, phái Khô Sơn chúng ta vẫn phải có tình có nghĩa chút."
Doãn Từ không quay đầu lại: "Sư tôn đã nói vậy thì lát nữa ta đi tìm họ xem sao."
Đến quán trọ, y đặt bánh tét hồ ly lên giường rồi bình thản đun nóng hũ chè: "Sư tôn, người tự mình xử lý vết thương, ta đi một lát sẽ lại về."
"Cẩn thận chút."
"Ừ."
Sau khi Doãn Từ rời đi, Thời Kính Chi từ tốn ăn chè, tay chân lạnh lẽo được tiếp thêm sức lực. Hắn không vội bôi thuốc mà trước tiên đốt thuốc bột, gọi chim sẻ tới.
Có lẽ do hắn mất liên lạc quá lâu, nên lần này chim sẻ đến một lúc cả ba con liền.
Thời Kính Chi liếc nhìn cánh tay phải dầm dề máu mà than: "Viết thư cũng phiền... Các ngươi về báo ta không sao là được."
Ba con chim béo đậu thành hàng bên cửa sổ đồng loạt nghiêng đầu.
"Ta----- không------- sao------ hầy, bỏ đi bỏ đi." Thời Kính Chi run rẩy lôi miếng lụa mỏng ra từ chân chúng. Sau khi đọc thư, hắn không phối chu sa mà chấm thẳng máu mình viết thư trả lời.
Cách đó vài con phố.
Doãn Từ cũng xem chim, nhưng không phải chim sẻ mà là bồ câu xám cao cấp chuyên dùng truyền tin.
Nhiều năm qua Doãn Từ cũng tích góp tiền bạc trên từng thành, nên không phải lo không có tiền mượn bồ câu đưa thư. Nhờ có danh phận để dành nên dù Áo Da Quỷ đã hư hại thì hỏi thăm tin tức giang hồ đối với y vẫn dễ như trở bàn tay.
Thời Kính Chi tuyệt không phải con của một nhà bán thuốc bình thường.
Tôn Hoài Cẩn xưa giờ không sợ quan quyền, nay lại sắp xa trời gần đất. Nếu lão đã dám nói dối ngay trước mặt y thì chỉ có thể vì một nguyên nhân: Thời Kính Chi có quan hệ mật thiết với Tôn Hoài Cẩn.
Thói hư tật xấu của Tôn Hoài Cẩn thời trẻ không có gì khác ngoài háo sắc, con cái lão cũng phải đếm được bốn, năm chục người. Bây giờ lão đã đến tuổi cụ cố, thế hệ sau chắc phải xếp đủ mấy trăm.
Chết đi sống lại quá nhiều lần, Doãn Từ hiếm khi đặt nhiều tình cảm lên mối quan hệ với những người xung quanh, huống hồ là quan tâm một gia phả khổng lồ như vậy. Chẳng qua chuyện đến nước này y không thể không quan tâm được nữa.
Gửi xong thư, Doãn Từ phủi bụi trên người, rồi mới đi tìm Diêm Thanh và Tô Tứ.
Cùng lúc đó.
"A Tứ, hay để ta ra tay đi." Diêm Thanh khẽ nói.
Nếu hai người không nhô lên khỏi sọt rau và ngồi chen chúc dưới mương thì hẳn là bầu không khí sẽ thêm phần nghiêm túc.
Là một kẻ chạy trốn có nghề, Tô Tứ đã phát hiện ra người Lăng giáo đang theo dõi họ từ đầu. Tô Tứ và Diêm Thanh phát huy sự ăn ý của một đôi bạn từ nhỏ, lăn lộn khắp nơi chẳng nói chẳng rằng mà không ai lạc đội. Hai người chỉ cứ vậy ôm Bạch gia hết rẽ nọ lại đến quẹo kia, cắt đuôi được hẳn đa số sát thủ. Chỉ có hai kẻ trong số đó dính như mè xửng, giũ mãi không ra.
"Người đội Khởi Thi, ta thật sự..." Tô Tứ nhón lá rau trên đầu, cố không chửi tục. "Ta thật sự lấy làm quái lạ. Đầu tiên là Xích Hạt Túc giáo Xích Câu, sau là đội Khởi Thi của Lăng giáo, có phải mạng ta kiếp này khắc ma giáo không vậy?"
"Độ Khởi Thi?"
"Không khác Xích Hạt Túc, toàn là những sát thủ mạnh ghê người. Tuy nhiên đội Khởi Thi chỉ nghe lệnh giáo chủ Lăng giáo, không nhận đặt giết người."
Diêm Thanh: "... Được rồi, chúng ta đừng ra tay. Họ đến vì Thời chưởng môn nên sẽ không sống mái với chúng ta đâu."
Bạch gia gật đầu đồng ý.
Tô Tứ cười nhạt: "Tam Tử, ngươi tưởng mình còn ở phái Thái Hành à? Ma giáo không có chuyện nương tay. Chúng giống như con chó ghẻ, đe nẹt hay chạy trốn đều vô dụng, ngươi phải cho chúng thấy máu của mình thì chúng mới chấp nhận rời đi."
Ý tứ rất rõ ràng, họ không thể không chiến.
Diêm Thanh suy tư chốc lát: "Vậy ta ra ngoài đánh lạc hướng, ngươi tranh thủ trốn đi. Ngươi chạy nhanh hơn ta mà cũng biết ẩn nấp hơn ta. Một người chết vẫn tốt hơn hai người đều bỏ mạng."
Bóng tối trong sọt rau cũng không che được ánh mắt nghiêm khắc của Tô Tứ: "Ngươi đúng là bị phái Thái Hành nuôi hỏng rồi. Mãi ta mới tìm được ngươi, sao có thể mặc xác ngươi cho được?"
"Ngươi có cách nào hay hơn không?"
"Cắn chết chúng, không chết thì cũng phải đứt miếng thịt. Liều mạng một phen biết đâu còn có thể tóm được một con đường sống."
Diêm Thanh nhíu mày, hiển nhiên không cho rằng đây là một ý tưởng tài trí.
Nhưng Tô Tứ khăng khăng không chạy, mà cũng không ngu xuẩn đến độ một mình xông lên cho sớm chết. Sau khi thảo luận một phen, hai người quyết định sẽ dùng sọt rau đánh lén.
Cuối cùng hai sát thủ đội Khởi Thi cũng tìm thấy con mương.
Một con ngỗng trắng béo bực phóng vút lên cao rồi bổ nhào lên mặt một kẻ trong số đó. Tên còn lại vừa định rút kiếm thì đã bị Tô Tứ đá văng. Vung kiếm một cách không quá nhuần nhuyễn, Diêm Thanh đối phó với sát thủ có ngỗng trên đầu, tạm thời chia cắt kẻ địch.
Cậu ta chỉ cần kéo dài thời gian, chờ Tô Tứ giết chết kẻ còn lại là bọn họ có thể hợp tác kết liễu tên này.
Đáng tiếc võ công của cậu ta là do học trộm, cơ bản không vững ắt không thể địch lại cao thủ đội Khởi Thi. Đối phương hất văng Bạch gia xuống đất, khiến nó kêu thảm một tiếng rồi lăn ra giả chết. Diêm Thanh cắn răng, vung vẩy mấy chiêu thức của phái Thái Hành nhưng đều bị đối thủ nhìn thấu.
Sát thủ hủy chiêu dễ như trở bàn tay, hiển nhiên đã nhận ra cậu ta thì là tấm chăn nát ruột. Thấy đồng liêu rơi vào khổ chiến, gã toan phớt lờ Diêm Thanh và xử lý Tô Tứ có sức uy hiếp lớn hơn trước.
Không ngáng chân được đối thủ, Diêm Thanh quát lên và mở mắt.
Sắc trời tuy nhập nhoạng nhưng không đủ để che giấu đôi mắt quỷ. Con ngươi đỏ thẫm hơi ánh chiếu trong bóng đêm tức khắc trở nên vô cùng chói mắt.
Sát thủ ngẩn người, Diêm Thanh còn chưa kịp thả lỏng thì đã bị sát khí ngất trời làm cho chấn động.
"Tiểu tạp chủng từ đâu tới, mà lại dám giả mạo huyết mạch của Thánh giáo chủ?!"
Diêm Thanh: "..." Quả nhiên là ma giáo, thái độ vô lý thật sự.
Nghĩ đến gã cha bị đánh cho tàn phế thì cậu ta lại không thấy ngạc nhiên gì lắm- ở Lăng giáo nơi tụ tập mấy kẻ điên, yếu ớt chính là tội lỗi trầm trọng nhất.
Quả thật sát thủ đã không bận tâm đến Tô Tứ nữa, nhưng dưới sát ý dồn dập, ngay cả đứng thẳng thôi cũng trở nên khó khăn chứ nói chi là dùng kiếm. Diêm Thanh lùi về sau nửa bước, chân giẫm phải bãi lầy nhoe nhoét máu, để rồi ngã xuống con mương một cách chật vật.
Cậu ta không có cả cơ hội chạy trốn.
Không sao, Diêm Thanh thầm nghĩ. Nếu mình chết, thì một mình Tô Tứ vẫn có thể chạy thoát.
Chênh lệch địch-ta như lạch trời sờ sờ trước mắt. Bất luận cậu ta có phẫn nộ hay sợ hãi đến đâu chăng nữa, thì cũng không thể nào đổi những cảm xúc ấy thành sức mạnh, càng không thể vãi đậu ra binh hay bỗng tìm ở đâu được người nào giúp đỡ.
Đây là chuyện bất khả kháng. Cậu ta lết cái mạng tàn như cỏ dại, chưa từng có chí lớn trong suốt những năm qua, chết cũng chỉ là chết. Nay vừa được chết dưới tay kẻ địch mạnh, vừa có thể giúp bạn bè chạy trốn, âu cũng là cái chết có ý nghĩa.
Kiếm của kẻ thù đâm tới, Diêm Thanh không khỏi nhắm mắt.
Ngay sau đó, máu đỏ ấm áp rỏ lên mí mắt Diêm Thanh.
"Đồ khốn kiếp, ngươi làm quái gì vậy hả?!" Tô Tứ giận dữ gầm lên.
Hắn ta đã xông đến từ bao giờ, kiếm của sát thủ đâm xuyên bàn tay hắn. Tô Tứ không những không buông tay mà còn thuận thế nắm được chuôi kiếm, kìm hãm hành động của đối phương.
"Đứng dậy!" Tô Tứ đã hơi lạc giọng.
Diêm Thanh sửng sốt trong giây lát: "Ta..."
"Đứng dậy cho ông, chết cũng phải đứng chết!"
Tô Tứ đoạt kiếm của sát thủ, sau đó rút kiếm khỏi bàn tay làm tóe lên một chuỗi máu. Hắn ta đứng chắn trước Diêm Thanh và chòng chọc nhìn sát thủ bằng ánh mắt hung tợn.
Đoản kiếm mướt máu bị ném đến chỗ Diêm Thanh, tà tà lướt qua bàn tay cậu ta rồi găm xéo xuống đất.
Hai sát thủ lại kết hợp với nhau đứng theo đội hình, trận tập kích non nớt của Tô Tứ và Diêm Thanh chung quy vẫn thất bại. Diêm Thanh chậm rãi cầm đoản kiếm, cảm xúc lẫn lộn dưới đáy lòng.
"Xin lỗi, A Tứ."
"... Tỉnh táo lại là được rồi." Tô Tứ thoáng cười.
"Tiếp theo phải làm sao?"
"Phải tách bọn họ ra, ngươi... Tam Tử?!"
Diêm Thanh bỗng vụt lên lần nữa.
Cậu ta không vô cớ tấn công, mà là do cặp mắt đỏ thẫm kia tựa như đang rực cháy. Hai sát thủ vừa đắc thế nên không khỏi mất cảnh giác phần nào. Khí thế toàn thân tụ chung một chỗ, Diêm Thanh bất ngờ đánh văng kẻ đã làm Tô Tứ bị thương ra xa mấy trượng.
Cậu ta đoán không sai. Khi nhìn thấy mắt quỷ sát thủ còn lại đã thừ người trong khoảnh khắc.
Cậu ta đang chờ chính khoảnh khắc này- bất luận sau đó là cuồng nộ hay là sát ý thì cũng không có vấn đề gì hết.
Diêm Thanh ôm cứng lấy tên sát thủ kia. Hai tay cậu ta trơn ướt và vô lực vì chằng chịt vết thương và be bét máu, vậy nên cậu ta dùng hết sức mình ghim đoản kiếm lên phần khớp khuỷu tay trên tay trái, rồi dùng tay phải nắm chặt chuôi kiếm sần sùi nhằm khóa kĩ chiếc lồng giam.
Lúc kịp thời nhận ra thì tên sát thủ đã bị giam giữa hai cánh tay Diêm Thanh, không thể nhúc nhích. Thấy sát thủ giãy giụa, Diêm Thanh lập tức cắn xé cổ đối phương làm máu tươi văng đầy mặt.
Cậu ta không có võ công cao cường, chỉ có thể dùng sức, cùng với nỗi xót xa và kinh ngạc trào lên tự đáy lòng.
Thì ra mình không thể chết tùy tiện như thế.
Nghiến chặt hàm một cách liều lĩnh khiến quai hàm cậu ta đau nhức. Bất luận sát thủ có giãy giụa thế nào đi chăng nữa cậu ta cũng quyết chí không thả, máu thịt nhớp nhúa khắp toàn thân. Mùi tanh kinh tởm xộc đầy trong khoang miệng cậu.
Tuy nhiên hành động này của Diêm Thanh lại phơi bày toàn bộ phía sau lưng, tên sát thủ còn lại có thể dễ dàng đâm kiếm xuyên tim cậu.
Nhưng gã không thể.
Nhìn Diêm Thanh và kẻ thù đằng xa, Tô Tứ thở dài với ánh nhìn dần trở nên tự giễu.
"Đến nước này mà ta còn lừa hắn." Hắn ta nghiến răng, "Đành chịu, dù thế nào ta cũng phải đảm bảo trong các ngươi không kẻ nào trốn thoát..."
Cơn cuồng nộ phủ mờ gã sát thủ còn lại khiến gã ta nào còn để ý tên oắt con trước mặt lẩm bẩm điều gì. Gã liền rút dao găm mà xông thẳng tới.
Tô Tứ vẫn đứng nguyên, nhưng hơi thở bất thình lình biến mất.
Tà khí trong mắt hắn ta cũng theo đó bặt vô âm tín để rồi thay bằng trống rỗng mịt mờ. Đối mặt với đòn sát thủ, Tô Tứ lại bỗng thu con dao lóc thịt. Hắn ta lách người tránh chiêu chỉ bằng đôi tay trần không vũ khí. Mỗi một đòn của kẻ địch đều nhắm vào tử huyệt nhưng lại tựa đánh vào bông, hoàn toàn không thể đả thương đối thủ.
Tình huống này lặp đi lặp lại khiến sát thủ sinh lòng ngờ vực, động tác cũng bất giác chậm đi. Vào chính khoảnh khắc ấy, Tô Tứ lấn thân quặp lên cổ họng kẻ thù.
Chiêu thức vừa rồi của hắn ta xiêu vẹo và kỳ quái, rất khó phòng thủ. Sát thủ mạnh mẽ vặn khớp xương và dùng dao găm đỡ chiêu. Tuy nhiên tiếng rắc nhỏ bỗng chốc vang lên, dao găm bị năm ngón tay trần bẻ gãy ngay tại chỗ.
Kế đó, máu thịt tứ tung, thân thể đổ rầm.
Năm ngón tay thu về cũng là lúc cổ họng sát thủ bị moi rỗng.
"Tất cả là lỗi tại các ngươi. Nếu các ngươi không truy sát thì ta cũng không cần lừa dối hắn ngay trước mặt hắn... Điều này khó chịu hơn những gì ta đã nghĩ." Tô Tứ vẩy máu trên tay, nghiêm giọng nói.
"Ban nãy... ngươi..." Sát thủ rên rỉ trong tĩnh lặng, ánh sáng trong mắt mau chóng tan đi.
Tô Tứ giẫm nhoe nhoét cổ gã một cách tàn nhẫn, sau đó hắn ta lấy con dao róc thịt, túm tên sát thủ bị Diêm Thanh khống chế và đâm xuyên phần não sau của gã.
Máu tươi phủ đẫm đất bùn dưới mương khiến cho mùi tanh tưởi bốc lên càng thêm rõ rệt. Diêm Thanh mất máu quá nhiều, khi được Tô Tứ cẩn thận gỡ tay cậu ta đã mơ mơ màng màng, cặp mắt không còn tiêu cự.
Tô Tứ ném thanh đoản kiếm đi xa và nói với bờ môi tái nhợt: "Tam Tử, ngươi vất vả rồi."
"Ừm..."
"Chúng ta về nhà thôi."
Bình minh hắt sáng mờ mờ, hai người kéo lê thân xác đẫm bùn và máu, còn phải tiện vác theo con ngỗng to đùng chết giả. Nếu không gặp được Doãn Từ giữa đường về thì khả năng bọn họ cũng không về kịp quán trọ khi trời sáng rạng.
Thời Kính Chi vừa băng bó xong cho mình nay lại phải chăm sóc thêm cho hai kẻ bầy tôi. Hòm thuốc mới đầy chưa chi đã vơi đi gần nửa, làm máu đầu tim chậm rãi rỉ ra từ khóe miệng Thời chưởng môn.
May mắn ở chỗ mọi người đều tuổi trẻ sức khỏe dạt dào, không bị thương gân cốt thì vấn đề không lớn.
Ba kẻ tàn tật nằm vắt vẻo trong phòng một ngày là hôm sau đã có thể đứng dậy. Lăng giáo trận này lỗ lớn, không phái thêm người đến, trận đuổi giết tạm thời kết thúc tại đây.
Chẳng qua sau khi tỉnh lại, Diêm Thanh vẫn luôn ngẩn ngẩn ngơ ngơ như thể phải suy nghĩ chuyện gì to tát lắm. Còn Tô Tứ thì vẫn rặt cái điệu bộ om sòm la lối với Bạch gia.
"Mai khởi hành? Chưởng môn, chúng ta cứ thế này xông trận thật sự không sao à? Tay Tam Tử chưa thể lành trong ngày một ngày hai được, mà ta cũng đau nhức toàn thân... Hay là nghỉ thêm hai ngày? Hoặc ba ngày nữa?"
"Thời gian không đợi một ai." Thời Kính Chi vừa ôm chặt hòm thuốc vừa lạnh lùng đáp. "Trận Phật Tâm do chùa Kiến Trần thiết lập nên cũng không phải một trận pháp hung hiểm gì. Thương tích thế này vẫn vừa phải thôi... Đừng gào thét nữa, bổn chưởng môn còn bị thương nặng hơn hai ngươi nhiều."
Doãn Từ thầy hát trò khen hay: "Đúng vậy, trận Phật Tâm đã được xây dựng sau khi chùa Kiến Trần hoàn thành, ấy vậy mà gần nghìn năm chưa từng truyền tiếng xấu. Trận này khó thì cũng khó vào thật, nhưng không đến mức tất cả đều là tử lộ."
Y vừa dứt lời thì ngay đến Diêm Thanh đang mải miết ngẩn ngơ cũng phải ghé mắt nhìn sang...
Đây là lời phát ra từ một con người đấy hả... Thế nào là "Không đến mức tất cả đều là tử lộ"?
Tô Tứ nằm thẳng đơ trên sàn như cá chết, quyết tâm phớt lờ tay đại đệ tử bị thần kinh kia: "Chưởng môn à, ít nhất cũng chờ võ công chúng ta phục hồi đã chứ..."
Thời Kính Chi lắc đầu: "Nghỉ thêm cũng vô dụng. Ta đã điều tra về trận Phật Tâm- bất luận nội lực có mạnh đến đâu thì một khi bước vào trận này cũng sẽ không tránh khỏi bị giam cầm không lối thoát. Lên núi rồi mọi người sẽ chẳng khác người phàm, chỉ có thể dựa vào ngoại công. Ở lại đây đêm dài lắm mộng, chẳng thà vào trận rồi hẵng nghỉ ngơi."
Tô Tứ: "Khoan đã, trận Phật Tâm chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Ta không tin."
Thời Kính Chi chần chừ: "... Quả thực vẫn còn tin đồn khác. Tuy nhiên trận Phật Tâm xấp xỉ trăm năm mới mở một lần, manh mối quá ít, ta cũng không biết rõ."
"Tin đồn gì?"
"Trận Phật Tâm chú trọng hỏi lòng, vào trận này, ắt sẽ phải đối đầu trực diện với tâm ma."