Chương 41: Duyên trần
Doãn Từ dùng số nguyên liệu thừa ra làm cho sư phụ hai tảng trứng rán rau và một đĩa rau xào. Lúc quay trở lại y thấy Diêm Thanh đang cố nhồi bánh hấp vào miệng như thể muốn khiến mình chết nghẹn. Trong khi Tô Tứ thì quỳ một chân trước Thời Kính Chi đang có vẻ suy tư điều gì đó một cách nghiêm túc.
Khuôn mặt sư phụ của y vốn đã mang tà khí, thế nên lúc nghiêm túc trông ra lại đáng sợ vô cùng.
"Sát thủ giáo Xích Câu?" Thời Kính Chi chậm rãi hỏi.
"Phải. Ta đã hứa với Tam Tử sẽ nói với các ngươi. Khi các ngươi xuống cấm địa, ta vốn định đưa hắn cùng chạy trốn."
Giang hồ có không ít kẻ ẩn danh cố ý học thân pháp của y, do đó trước kia Doãn Từ vẫn không dám chắc chắn. Hiện giờ xem ra Tô Tứ không nói dối, hắn ta thật sự là người của giáo Xích Câu?
Vậy thì non nớt quá.
Cụ cố tổ của giáo Xích Câu lắc đầu rồi bưng thức ăn lên trước mặt Thời Kính Chi. Vẻ mặt uy nghiêm của Thời Kính Chi tức thì có dấu hiệu tan vỡ, may là hắn cố nhịn được.
"Chưa vào môn đã phản bội môn, giỏi lắm. Nhận ngươi bây giờ vẫn còn quá sớm, xem thái độ của ngươi rồi lại tính tiếp." Thời Kính Chi phất tay, không tiếp tục làm giá nữa. "A Từ về rồi, không bằng bàn chuyện Diêm Bất Độ trước đi."
Tô Tứ nhướng mày: "Quy tắc 'giết ba lần' không áp dụng được lên giáo đồ đào tẩu, giáo Xích Câu sẽ truy đuổi ta đến cùng. Nhận ta nghĩa là các ngươi cũng phải rước phiền hà vô tận. Vậy mà vẫn muốn 'xem thái độ của ta'?"
"A Tứ!"
"Không sao, Tam Tử. Nói thì nói hết ra đi, ta cũng sẽ không lợi dụng chưởng môn của các ngươi."
"Không phải, ý ta là ngươi phải chú ý thái độ của ngươi, thật là..."
Thời Kính Chi ngậm miếng trứng rồi bình tĩnh quay đầu: "Không sao, dưới quỷ mộ ta đã đắc tội Ô Huyết bà đến cùng cực rồi. Giờ bà ta chỉ hận không thể đày ta xuống tầng mười tám địa ngục ấy chứ. Dù có biết ta nhận ngươi thì bà ta vẫn phải đào xong tầng thứ mười chín đã."
Tô Tứ không nói nên lời. Môn phái này có đáng tin không, sao cứ có cảm giác ngay giây sau đã bị giáo Xích Câu dập tắt luôn thế. Một người muốn trốn giáo Xích Câu như hắn ta gia nhập vào liệu có phải một nước đi sai lầm hay không?
Hiểu suy nghĩ của Tô Tứ, Thời Kính Chi tiếp lời đầy ẩn ý: "Nên nếu nói cả thiên hạ này ai là người muốn tránh giáo Xích Câu nhất, thì tất phải là ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ phản giáo, mà ta còn giẫm tới giẫm lui lên mặt giáo chủ bọn họ kia kìa."
Tô Tứ: "..."
Chẳng trách khi nghe tin mình bị giáo Xích Câu truy bắt, Diêm Thanh lại tỏ vẻ kỳ quặc đến thế- thì ra nơi mình sắp gia nhập không phải phái Khô Sơn, mà là gia đình chuột cống.
Vấn đề là, lại còn rất hợp.
Thấy cuộc thảo luận bắt đầu bị đẩy đi lạc hướng, Doãn Từ liền gắp rau bón cho sư phụ. Thời Kính Chi đã đói cồn cào sau khi tiêu hao quá nhiều năng lượng, nay đồ ăn ngon trước mắt, hắn ta bèn càn quét sạch sành sanh.
Thời Kính Chi im lặng, hai người lại nhìn sang phía Doãn Từ.
"Cấm địa phá hủy pháp bảo dịch dung của ta." Doãn Từ nói có lệ.
Với khuôn mặt này của Doãn Từ, Tô Tứ và Diêm Thanh không hỏi thêm nhiều. Một Thời chưởng môn đã đủ trêu ong ghẹo bướm, giờ đại đệ tử nhà hắn cũng thuộc cùng một giuộc thì không ổn chút nào, tốt nhất là giấu được bao nhiêu thì giấu bấy nhiêu.
Có điều lúc này hai thầy trò ngồi chung một chỗ, hai khuôn mặt không đậy không che, khiến người xem choáng đầu hoa mắt.
Diêm Thanh: "Chưởng môn, làm gì tiếp theo đây?" Diêm Thanh vừa hỏi vừa kiên quyết nhìn Bạch gia, dáng điệu mang hơi hướm của sắc tức là không.
Thời Kính Chi: "Đêm xuống ta sẽ đến chỗ thần nữ xem sao. A Từ thì..."
Doãn Từ rũ bỏ nửa lớp thân phận, hành động tiện lợi hơn hẳn: "Ta sẽ đi theo, ta có thể xem giúp pháp trận ấy. Gặp người dân ta sẽ giả câm, hết thảy nhường sư tôn lo liệu."
Lần này có đến hai người cần giả thần giả quỷ. Tô Tứ phải tận dụng hết đống vải trắng bọc đồ lặt vặt mới chế ra được hai "tiên nhân" áo trắng tung bay.
Nhân lúc bóng tối buông màn, hai "tiên nhân" hếch cằm ưỡn ngực tiến vào chỗ ở của thần nữ với điệu bộ tương đối ra trò. Để trông thêm phần hoành tráng, Thời Kính Chi còn phủ lửa lên cờ nhằm đảo bảo cho ánh sáng chói lọi liên tục tản ra xung quanh mình.
Tiếc rằng có một con Bạch gia đi nghênh ngang chốt đuôi đội ngũ, làm tiên khí tức thì giảm đi một nửa.
Người dân đùn đẩy lẫn nhau, không ai dám tiến lên thắc mắc, cuối cùng Miên tỷ đành phải thay mặt mọi người ghé đến hỏi han.
"Dẫn Đăng đã khỏe hơn nhiều, đa tạ thượng tiên cứu giúp." Hốc mắt Miên tỷ còn hoe đỏ, "Nghe nói chàng Doãn bỏ mạng bên dưới, tôi..."
Thời hồ ly cũng tỏ vẻ bi thương tột cùng: "Vốn dĩ chúng ta đến nơi này để cứu viện thần linh, lại cũng có duyên với đứa trẻ này. Dẫn Đăng được bình yên, A Từ dưới suối vàng có biết cũng sẽ thấy vui mừng."
Chàng Doãn đứng sau lưng hắn thì im phăng phắc.
Miên tỷ lau nước mắt: "Về sau ngày này hàng năm tôi đều sẽ dâng hương cho chàng Doãn. Thượng tiên, thần nữ đại nhân thật sự là yêu nữ ạ? Tôi nghe Dẫn Đăng kể việc thành tiên là giả dối, vậy rốt cuộc..."
Thời Kính Chi tỏ vẻ cao siêu mà lắc đầu: "Đã đến rồi, thì ngươi cũng theo ta đến xem đi."
Tuy thần nữ đã mất nhưng danh thế vẫn còn hiện hữu. Nơi ở của ả ta bị Tô Tứ và Diêm Thanh khoắng loạn lên, mà cũng không một ai dám tiến vào xem xét.
Đêm lạnh như nước, cây đổ bóng rung rinh khiến khoảng sân càng thêm u ám.
Quanh phòng ngủ của thần nữ được thiết lập hai pháp trận cực mạnh. Trận này vô cùng hung hiểm, quả thực không phải thứ mà hai người trẻ tuổi như Tô Tứ và Diêm Thanh có thể giải phá. Thời Kính Chi và Doãn Từ đưa mắt nhìn nhau, thế nào mà lại trông ra được mấy phần cấu kết làm việc xấu.
Nhân lúc Miên tỷ không chú ý, Doãn Từ kéo sư phụ đến cạnh mình rồi lặng lẽ nói: "Ông nội ta..."
"Ông nội ngươi dạy ngươi phá pháp trận, nhưng phá trận cần nội lực, mà ngươi thì không có." Thời Kính Chi lập tức hiểu luôn, "Nào, lên đi."
Doãn Từ gật đầu rất hài lòng. Hai thầy trò cầm chung một cột cờ, Doãn Từ áp lòng bàn tay lên mu bàn tay Thời Kính Chi, tay còn lại ôm hờ eo hắn. Sau trận chiến dưới cấm địa, độ phối hợp giữa hai người đã gần như hoàn mỹ. Bước chân họ uyển chuyển và ăn khớp, tựa như là nhảy múa.
Theo suối lửa vàng chao lượn rực rỡ, mắt trận bị phá tan từng chút một. Đao gió tứ tung và cuồng bạo, không có sắc máu, chỉ có vải trắng y phục và tóc đen như tơ lồng lộng giữa đất trời.
Màn đêm chớp sáng cảnh như thơ, không có gì chứng minh phận "tiên gia" thuyết phục hơn cảnh tượng ấy.
Người dân yên lặng. Diêm Thanh, Tô Tứ thì thơ thẩn thơ tha, một kẻ nhìn trời, một người nhìn đất. Tô Tứ ôm Bạch gia, cố tình siết chặt mỏ nó, sợ nó tức cảnh làm thơ rồi oang oác mấy tiếng phá hỏng bầu không khí.
Bạch gia giận dữ giương căng cổ, hai cái vòi thịt dựng thẳng tắp.
Pháp trận bị phá giải thành công không lâu sau đó. Hai thầy trò rốt cuộc tách khỏi nhau mà Bạch gia cũng có được tự do một lần nữa. Nó đớp ống quần Tô Tứ, mãi đến lúc bốn người vào phòng thần nữ mà nó vẫn không chịu buông ra.
Phòng thần nữ xông hương tao nhã, nhưng tập trung chú ý vẫn sẽ ngửi ra được mùi hủ lậu đặc trưng của người già. Trong phòng bày đồ đạc chỉnh tề, mặt tường treo đầy tranh chữ, nhìn qua không thấy có gì khác lạ.
Gian phòng rất lớn, bàn thờ Thần quân Đế Ốc được bố trí một đầu. Mặt tường phía sau bàn thờ được sơn màu đỏ thẫm với những nét phù điêu tinh xảo.
Thời Kính Chi hít hít, bàn tay liên tục ve vuốt mặt tường. Chốc lát, mặt tường bị hắn chọc cho phát ra một tiếng kêu răng rắc rồi tách mở sang hai bên.
Miên tỷ giật lùi về sau, suýt thì ngã ngồi xuống đất.
Là máu.
Tường mở ra để lộ một gian rỗng, bên trong đặt kệ gỗ cao mấy chục tầng, trên mỗi tầng lại chất đầy lọ thủy tinh chứa máu. Không có vách tường ngăn cách, người thường cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cổ mỗi lọ lại treo một mảnh gỗ viết tên họ người dân trong thôn. Lần này Thời Kính Chi không run chân nữa, hắn nhíu chặt lông mày, lấy ra hai lọ rỗng.
Bên trên đã có sẵn hai mảnh gỗ viết tên "Tô Tứ" và "Thời Kính Chi", còn mùi máu sót lại trong lọ, hiển nhiên mới được bỏ trống gần đây.
"Thần nữ lấy máu các ngươi?" Xem xét một phen xong Thời Kính Chi lại thả lọ không về chỗ cũ.
Miên tỷ vẫn rợn da đầu: "Vâng, vâng. Nghi thức vào thôn cần lấy máu và ăn tiên thảo..."
"Tiên thảo này?" Thời Kính Chi mở đại một lọ rồi đưa cho Miên tỷ.
Trong lọ không chỉ có máu tươi mà còn có thứ gì như rễ cỏ được ngâm lẫn. Rễ cỏ thấm máu hơi phình, tản ra mùi tanh quái dị.
Miên tỷ gật đầu, sắc mặt nàng ta xanh mét như sắp nôn ngay lập tức.
"Là gốc song sinh." Tô Tứ bỗng mở miệng vẻ nghiêm túc, không tiếp tục giả giọng nữ.
Diêm Thanh nhìn hắn ta chờ nghe giải thích.
"Tam Tử không biết cũng bình thường, chỉ có ma giáo mới thường dùng đến nó. Gốc song sinh được dùng tương tự đậu tương tư, đều cần lấy máu làm chất dẫn. Tuy nhiên với đậu yêu người ta chỉ có thể thông báo tình trạng của nhau, nhưng với loại cây này, ngươi có thể giết được người."
Tô Tứ tiến lên cẩn thận kiểm tra gốc cỏ.
"Gốc song sinh chia làm hai phần, một phần được ngâm trong máu thịt và được đặt bên ngoài, một phần cho chủ nhân số máu này ăn, như vậy là có thể sử dụng. Có máu làm chất dẫn, hai gốc nối liền, đồng sinh cộng tử."
"Nếu ta hạ độc vào lọ máu giết chết cọng cỏ này, chủ nhân số máu cũng sẽ trúng độc mà chết. Nếu ta dùng lửa thiêu, chủ nhân số máu cũng chết vì bỏng rát. Đây sẽ là lời nguyền của kẻ thao túng, còn là lời nguyền cấp cao. Kể cả trong ma giáo thì nó cũng chỉ được dùng để kiểm soát các cao thủ hàng đầu."
Dù đã sẵn tâm lý "chuyện thành tiên không bình thường", nhưng khi nghe đến đây Miên tỷ vẫn đứng chết sững.
Thời Kính Chi tiếp lời với biểu cảm trấn an: "Đừng lo, đây không phải vật nhà tiên, nhất định có cách giải."
Diêm Thanh vẫn suy tư: "Nghĩa là, bất kể là quy tắc rời thôn ba ngày chết, hay bị thương ba ngày chết thì đều do thần nữ tự mình hành động?"
"E rằng cứ mỗi khi đến kỳ hạn ả sẽ thả yêu vật vào trong lọ máu. Ví dụ như..." Tô Tứ liếc nhìn xung quanh, moi ra được một chiếc hộp gỗ. "Ví dụ như sợi u sầu hoặc mấy thứ đại loại thế. Ai biết thứ này không, không phải sợi u sầu không có thực thể à?"
Trong hộp là một nhúm tơ mảnh màu xanh không ngừng ngọ nguậy, chúng toan cắn tay Tô Tứ thì bị Tô Tứ đóng thẳng nắp hộp lại.
"Không cần biết là gì, mang theo đi, giữ cho chúng tránh xa lọ máu." Thời Kính Chi lập tức quyết định.
Tô Tứ nghe lời mà nhét hộp vào túi.
Thời Kính Chi đảo mắt giây lát rồi nhanh chóng hình dung ra tình huống hiện giờ: "Diêm Thanh đoán không sai. Thần nữ mượn gốc song sinh chiếm đoạt thân xác con người, nhằm chế tạo tượng thần thịt sống của ả. Nhưng ả bị giới hạn thời gian, nên mới phải bày ra quy tắc 'thương tích ba ngày]'- ả chỉ cần làm mấy người bị thương là có thể dễ dàng đạt được nguyên liệu, mà cũng không đến mức gây khủng hoảng lòng dân."
Chỉ cần người dân tin vào "sơ suất của kẻ quá cố", bản thân cẩn thận ắt sẽ thoát thôi, thì sẽ không ai suy xét đến mưu đồ nào khác.
"Ngoài ra, cái gọi là 'chỉ trẻ con và phụ nữ có thai mới được dùng linh dược' đại khái là do trẻ con ít thịt, còn phụ nữ có thai sắp tạo được đời sau, thế nên ả mới không dùng yêu vật lấy mạng họ... Các ngươi không 'chết vì bị thương ba ngày', mà 'bị thương ba ngày vì thần nữ muốn các ngươi chết', vấn đề là ở thứ tự."
Miên tỷ thẫn thờ.
"Xem độ cũ-mới của nhà trong thôn, dường như nơi này vẫn luôn duy trì một số lượng người dân tương đối ổn định." Nhìn kệ gỗ, giọng Thời Kính Chi trở nên bộn bề cảm xúc. "Liễu thúc Liễu thẩm chết là bởi ta và Tô Tứ có tiên duyên, lại còn trẻ tuổi, có thể thay thế vị trí hai người họ."
"Nhưng, nhưng thần nữ cũng mới đến nơi này hơn năm mươi năm," Miên tỷ run rẩy nói, "Quy tắc thương tích ba ngày đã có từ lâu, từ tận mấy trăm năm trước rồi kia mà!"
Thời Kính Chi lại trưng ra bộ dạng bí hiểm: "Phải, không chỉ có một yêu nhân tác quái nơi này. Vậy nên Thần quân Đế Ốc mới phái chúng ta đến..."
Mặc cho hồ ly giả làm sói đuôi to mà ba hoa bốc phét, Doãn Từ vẫn chăm chỉ lục soát khắp nơi.
Đùa, còn chưa thấy linh dược đâu đây.
Dù thương tích ba ngày có là giả thì theo thái độ của thần nữ, linh dược chữa bách bệnh vẫn có thật trên đời. Có linh dược trong tay, chưa biết chừng sẽ chế được ra chất kịch độc. Trên con đường kiếm tìm cái chết, Doãn Từ lúc nào cũng nhiệt tình và xông xáo.
Tiếc rằng thần nữ xảo quyệt, Doãn ma đầu tìm cả buổi mà vẫn chẳng lần ra. Trầm ngâm chốc lát y liền vói cặp vuốt tội lỗi về phía Bạch gia. Nhân lúc mọi người xoay quanh Miên tỷ, Doãn Từ bóp cổ con ngỗng, xách nó lên.
Đã có công cụ hữu ích thì sao lại không dùng?
Tiếng kêu căm giận của Bạch gia bị kẹt trong cổ họng, lửa giận ngùn ngụt trong mắt như hóa thực thể.
"Ngươi rượu mời không uống lại thích hưởng rượu phạt, ta cũng đành chịu thôi." Doãn Từ mỉm cười u ám mà đe dọa con ngỗng trong tay. "Linh dược vô cùng thiết yếu với ta, nếu ngươi không hợp tác, sớm muộn gì ta cũng sẽ nướng ngươi lên làm đồ nhắm rượu."
Khí thế ba trăm năm không phải chuyện đùa, Bạch gia dù thà chết không gãy nhưng vẫn có thể tạm cong. Không biết một con ngỗng có thể biểu cảm kiểu gì mà Doãn Từ lại nhìn ra quyết tâm "ngỗng tử trả thù mười năm không muộn" trên mặt nó.
Sau khi được thả ra, cụ cả Bạch gia bước đến trước giường thần nữ với vẻ bực bội, sau đó ngồi bệt xuống đất và căm giận nhìn Doãn Từ.
Con ngỗng yêu này có khả năng kiếm may phòng rủi bẩm sinh, tuy không thể chỉ ra vị trí cụ thể nhưng một phương hướng cũng đã đủ dùng.
Trên màn che giường ngủ của thần nữ có treo phỉ thúy số lượng lớn, Doãn Từ phải tập trung quan sát, thì mới nhìn ra điều kỳ diệu bên trong- ả đựng chất lỏng màu xanh trong một loại ngọc trong suốt, như vậy miếng ngọc trong sẽ trông giống phỉ thúy nếu chỉ thoạt nhìn.
Doãn Từ gỡ phỉ thúy giả xuống, do dự chốc lát y lại cầm thêm mấy miếng.
Sư phụ y không muốn ở lại nơi đây vĩnh viễn, thế thì thử nghiên cứu linh dược này một phen, biết đâu có thể tìm ra đường sống.
... Tuy rằng cứ mải miết nghĩ đến Thời Kính Chi chỉ vì kim hỏa, nhưng một người độc thân lâu năm như Doãn Từ vẫn không quen với trạng thái lúc nào cũng nhớ mong người khác.
Mà thôi, dẫu sao cũng lợi nhiều hơn hại, huống hồ lại chẳng mấy mà qua.
Chuyến đi này gặt hái được cơ man là đồ, vô cùng suôn sẻ. Tuy nhiên Thời Kính Chi vẫn chưa thể bình tĩnh, hắn tỏ vẻ lo lắng rõ ràng.
"A Từ, thuận lợi quá." Thời Kính Chi vừa nhận linh dược vừa lẩm bẩm. "Quả là thuận lợi quá, chắc chắn sắp có biến rồi."
Doãn Từ: "..." Sao lại lo âu hơn rồi, biết vậy ra ngoài y hẵng đưa cho hắn.
Tiếc rằng trực giác của Thời Kính Chi đã đúng.
Hết thảy vẫn bình thường khi Miên tỷ ra ngoài vào một giây trước. Nhưng ngay tại khoảnh khắc Thời Kính Chi bước chân qua ngưỡng cửa, biến cố lại phát sinh.
Một luồng gió quái thổi bùng lên từ dưới nền đất, tranh chữ trong phòng bị xốc tung và xé xác. Phong trận nhanh chóng mở rộng, áp suất nén chặt lồng ngực mọi người. Vô số lưỡi đao gió trút xuống, khí ùn ùn kéo tới. Bốn người phái Khô Sơn bị ghì tại chỗ như sa lầy, không thể nào động đậy.
Pháp trận khởi động quá bất ngờ, ngay cả Doãn Từ cũng không thể dò ra. Dường như nó kết nối với đại trận ngoài thôn, rất cổ mà lại vô cùng mạnh mẽ.
Phải rồi, Doãn Từ thầm nghĩ. Họ lấy đi linh dược và yêu vật giống sợi u sầu kia, trong khi là những kẻ tới từ ngoài, nhìn sao cũng không có ý đồ gì tốt.
Đây là giết người diệt khẩu.
Kẻ nhìn thấu chân tướng trong thôn tuyệt không thể sống sót rời đi. Những pháp trận lớn nhỏ ngoài nhà thần nữ chỉ là con mồi dùng để đánh lạc hướng kẻ địch. Doãn Từ đã sớm phòng bị chiêu này, y còn cố tình kiểm tra xung quanh, nhưng vẫn không hề phát hiện trận pháp khổng lồ này.
Mà điều ấy chỉ có thể chứng minh một điểm duy nhất: người bày pháp trận mạnh hơn, hiểu biết rộng hơn y.
Và có lẽ cũng sống thọ hơn y.
Tuy nhiên dù sao Doãn Từ cũng đã đề phòng, y lập tức kéo con hồ ly còn đang tự đắc đầy mặt vì đoán trúng xuống và đè dưới thân. Sau đó y bóp vỡ một hòn phỉ thúy giả, uống một nửa số 'linh dược hư hư thực thực' bên trong rồi rót cho Thời Kính Chi nửa còn lại.
Cuối cùng y nhấn đầu sư phụ: "Sư tôn, dùng dương hỏa!"
Trong những người có mặt, chỉ có Thời Kính Chi là đủ nội lực để thoát khỏi sự chèn ép của tinh khí. Tuy nhiên một khi mạnh mẽ thoát ra hẳn ngoài phòng, cánh cửa nhất định sẽ bị mở toang, trong khi đao gió uốn lượn xung quanh quá mạnh. Lúc ấy Thời Kính Chi sẽ bị nhẹ là thương nặng, mà nặng là đi đời.
Sư phụ gà mờ còn quá trẻ, lại là một kẻ khát cầu sự sống cực đoan, vậy nên hắn có thể sẽ đưa ra phán đoán sai lầm trong giây lát.
Mình phải để mắt đến hắn mới được.
Thời Kính Chi vẫn luôn phản xạ rất nhanh. Hắn nổi dương hỏa và dùng tinh khí để đối đầu tinh khí từ đao gió. Chẳng qua hắn vốn định kéo Doãn Từ chạy thoát theo mình, nhưng Doãn Từ lại ghìm cứng hắn làm cho hắn tức thì vùng vẫy.
Thời Kính Chi dư thừa nội lực nên sức cũng nhiều. Đao gió dày đặc bốn phía khiến Doãn Từ không tiện điểm huyệt hắn, y đành cắn vành tai hắn: "Yên nào, ta vừa uống linh dược rồi, không dùng thì cũng phí."
Vấn đề là y cắn khá gắt, đến độ Thời Kính Chi phải hít hà một hơi: "Ngươi..."
"Ta không sao, thứ trong ngọc đúng là linh dược."
Doãn Từ đã quen chịu nỗi đau của xương thịt chia lìa, y chống hai tay xuống đất mà mặt không đổi sắc. Được Doãn Từ bảo vệ bên dưới, Thời Kính Chi hoàn toàn không nhìn thấy sống lưng tróc mẻ của đối phương.
"Sư tôn dùng hỏa lùa phong là được, ta bảo vệ người."
Máu thấm ướt lưng áo Doãn Từ, nhỏ xuống theo gáy và vai y, rồi lại bị đao gió đánh tan, bắn lên mặt Thời Kính Chi. Thời Kính Chi nhìn Doãn Từ chòng chọc, hồi lâu, hắn mới nâng tay lau máu trên mặt mình.
Máu người nóng đến vậy sao?
Kim hỏa lặng lẽ bùng lên cao hơn nữa.
Cách đó bảy, tám thước.
Diêm Thanh và Tô Tứ đi sau, giờ còn chưa rời khỏi vị trí xung quanh bàn thờ. Diêm Thanh đã làm một việc cực kỳ ngu ngốc: khi mới bị pháp trận giam chân mà đao gió còn chưa ập xuống, cậu ta nhanh nhẹn xé rèm vải bàn thờ, rồi vơ cả đống lọ máu xuống, bọc trong vải và ôm vào lòng.
Tô Tứ cũng phải buột miệng chửi thề.
Hắn ta tham hơn hẳn Diêm Thanh, thấy tình hình không ổn, Tô Tứ liền túm thẳng tấm màn "phỉ thúy" bên giường thần nữ xuống trùm lên đầu cả hai.
Tô Tứ tiêu diệt hết số linh dược tồn kho của thần nữ nên coi như cũng đủ để bảo toàn tính mạng. Chẳng qua hai thanh niên võ nghệ chưa tinh, thành ra bị đao gió chém tơi bời hoa lá. Hai người vừa tắm mưa linh dược vừa bị bổ cho gào khóc um trời.
May sao Tô Tứ Diêm Thanh đều có võ công căn bản, không đến mức quá yếu ớt. Nếu người bình thường như Diêm tỷ còn ở đây thì mới gọi là tan xương nát thịt.
Lúc này Thời Kính Chi- người duy nhất không chịu thương tích- đang dùng hết sức mình lấy dương hỏa nhuộm vàng ruộm góc trời. Đây phải gọi là dùng sức mạnh đối đầu sức mạnh một cách đơn thuần.
Thời Kính Chi không biết diễn tả tâm trạng của mình ra sao.
Đồ đệ xả thân bảo vệ sư phụ, đây đúng là một trong những biểu hiện của "ràng buộc duyên trần". Về lý thuyết, hắn nên cảm thấy hài lòng hoặc là cảm động, nhưng thực tế hắn không hề thấy vui vẻ chút nào.
Người ta nói ràng buộc trần duyên sẽ trấn an lòng người, vậy mà lần đầu nếm thử hắn lại thấy cay đắng tràn bờ.
Dù Doãn Từ có tỏ vẻ thản nhiên hay bình tĩnh đến đâu, thì Thời Kính Chi cũng nghe rõ tiếng vang của đao gió cắt thịt, cũng như ngửi được mùi máu tanh nồng đầu mũi. Khoảnh khắc ấy hắn thậm chí còn thấy mất phương hướng.
Thế giới bao la, hắn chỉ xin một chốn. Sông dài biển rộng, hắn chỉ muốn một muôi.
Chúng sinh đều là vậy, chân hắn bước đường phàm, thì suy nghĩ và nguyện vọng cũng chỉ đến thế mà thôi. Hơn hai mươi năm quá khứ, Thời Kính Chi chưa từng nghi ngờ kế hoạch của mình- hắn chỉ xin một con đường sống, dù chẳng thể toại nguyện thì cũng phải hưởng thụ nhân tình thế thái khắp nhân gian trước những ngày nhắm mắt.
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Nguyện vọng của hắn còn chưa đủ ít hay sao?
Đây rõ ràng là chính là dục cầu của hắn, nhưng tại sao khi có được hắn lại không thỏa mãn chút nào?
Thời Kính Chi cảm thấy đầu óc đau đớn, tựa như có thứ gì muốn vùng ra. Hắn khẽ rên rỉ. Thân mình co lại, hắn tập trung toàn bộ tinh thần lên việc đối kháng với trận đao gió.
Đây không phải thời điểm để lơ đãng, Thời Kính Chi nghiến chặt hàm răng.
Sau hai nén hương, đao gió rốt cuộc tan. Phòng thần nữ không còn mái, xung quanh tán loạn và đổ nát, người dân xúm xít ban đầu cũng biến mất tăm mất tích.
Hai nén hương dài như hai đời, ngay cả Tô Tứ cũng chưa từng chịu khổ lâu như vậy chứ huống hồ là Diêm Thanh. Hai thanh niên cuộn tròn một chỗ, máu me be bét trông đến là thảm thương. Doãn Từ thở phào nhẹ nhõm và thả Thời Kính Chi ra.
"Chiêu này độc đấy. Nếu Diêm Thanh không phản xạ nhanh mà bảo vệ lọ máu, thì người cả thôn đã nhoe nhoét từ lâu." Doãn Từ lật hai chàng trai trẻ đang hôn mê lại.
"A Từ."
"Tô Tứ cũng kéo kịp tấm màn linh dược, không tồi, nếu không phái Khô Sơn đã chỉ còn lại hai ta rồi... Giờ chỉ còn mấy miếng linh dược trong tay sư tôn thôi, sư tôn phải giữ cẩn thận đấy."
"A Từ!"
"Hm?"
"Dù ngoại hình ngươi đã đổi, ngươi cũng đã nói dối ta rất nhiều, nhưng ta vẫn muốn nói một câu."
Thời Kính Chi bày tỏ vô cùng trịnh trọng, trịnh trọng hơn cả lúc dưới quỷ mộ.
"... Ngươi nghe cho thật kỹ, vi sư nhất định sẽ không phụ lòng ngươi."
_______________
Tác giả có lời:
Thành phần cấu tạo phái Khô Sơn: Một chưởng môn chuyên đối nghịch với giáo Xích Câu, một hậu duệ của ma đầu Lăng giáo, một tên đào bình giáo Xích Câu, và một hậu duệ của ma đầu giáo Xích Câu (bề ngoài)
Ô Huyết bà:? Cái quỷ gì đấy, đã báo nguy.
Khuôn mặt sư phụ của y vốn đã mang tà khí, thế nên lúc nghiêm túc trông ra lại đáng sợ vô cùng.
"Sát thủ giáo Xích Câu?" Thời Kính Chi chậm rãi hỏi.
"Phải. Ta đã hứa với Tam Tử sẽ nói với các ngươi. Khi các ngươi xuống cấm địa, ta vốn định đưa hắn cùng chạy trốn."
Giang hồ có không ít kẻ ẩn danh cố ý học thân pháp của y, do đó trước kia Doãn Từ vẫn không dám chắc chắn. Hiện giờ xem ra Tô Tứ không nói dối, hắn ta thật sự là người của giáo Xích Câu?
Vậy thì non nớt quá.
Cụ cố tổ của giáo Xích Câu lắc đầu rồi bưng thức ăn lên trước mặt Thời Kính Chi. Vẻ mặt uy nghiêm của Thời Kính Chi tức thì có dấu hiệu tan vỡ, may là hắn cố nhịn được.
"Chưa vào môn đã phản bội môn, giỏi lắm. Nhận ngươi bây giờ vẫn còn quá sớm, xem thái độ của ngươi rồi lại tính tiếp." Thời Kính Chi phất tay, không tiếp tục làm giá nữa. "A Từ về rồi, không bằng bàn chuyện Diêm Bất Độ trước đi."
Tô Tứ nhướng mày: "Quy tắc 'giết ba lần' không áp dụng được lên giáo đồ đào tẩu, giáo Xích Câu sẽ truy đuổi ta đến cùng. Nhận ta nghĩa là các ngươi cũng phải rước phiền hà vô tận. Vậy mà vẫn muốn 'xem thái độ của ta'?"
"A Tứ!"
"Không sao, Tam Tử. Nói thì nói hết ra đi, ta cũng sẽ không lợi dụng chưởng môn của các ngươi."
"Không phải, ý ta là ngươi phải chú ý thái độ của ngươi, thật là..."
Thời Kính Chi ngậm miếng trứng rồi bình tĩnh quay đầu: "Không sao, dưới quỷ mộ ta đã đắc tội Ô Huyết bà đến cùng cực rồi. Giờ bà ta chỉ hận không thể đày ta xuống tầng mười tám địa ngục ấy chứ. Dù có biết ta nhận ngươi thì bà ta vẫn phải đào xong tầng thứ mười chín đã."
Tô Tứ không nói nên lời. Môn phái này có đáng tin không, sao cứ có cảm giác ngay giây sau đã bị giáo Xích Câu dập tắt luôn thế. Một người muốn trốn giáo Xích Câu như hắn ta gia nhập vào liệu có phải một nước đi sai lầm hay không?
Hiểu suy nghĩ của Tô Tứ, Thời Kính Chi tiếp lời đầy ẩn ý: "Nên nếu nói cả thiên hạ này ai là người muốn tránh giáo Xích Câu nhất, thì tất phải là ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ phản giáo, mà ta còn giẫm tới giẫm lui lên mặt giáo chủ bọn họ kia kìa."
Tô Tứ: "..."
Chẳng trách khi nghe tin mình bị giáo Xích Câu truy bắt, Diêm Thanh lại tỏ vẻ kỳ quặc đến thế- thì ra nơi mình sắp gia nhập không phải phái Khô Sơn, mà là gia đình chuột cống.
Vấn đề là, lại còn rất hợp.
Thấy cuộc thảo luận bắt đầu bị đẩy đi lạc hướng, Doãn Từ liền gắp rau bón cho sư phụ. Thời Kính Chi đã đói cồn cào sau khi tiêu hao quá nhiều năng lượng, nay đồ ăn ngon trước mắt, hắn ta bèn càn quét sạch sành sanh.
Thời Kính Chi im lặng, hai người lại nhìn sang phía Doãn Từ.
"Cấm địa phá hủy pháp bảo dịch dung của ta." Doãn Từ nói có lệ.
Với khuôn mặt này của Doãn Từ, Tô Tứ và Diêm Thanh không hỏi thêm nhiều. Một Thời chưởng môn đã đủ trêu ong ghẹo bướm, giờ đại đệ tử nhà hắn cũng thuộc cùng một giuộc thì không ổn chút nào, tốt nhất là giấu được bao nhiêu thì giấu bấy nhiêu.
Có điều lúc này hai thầy trò ngồi chung một chỗ, hai khuôn mặt không đậy không che, khiến người xem choáng đầu hoa mắt.
Diêm Thanh: "Chưởng môn, làm gì tiếp theo đây?" Diêm Thanh vừa hỏi vừa kiên quyết nhìn Bạch gia, dáng điệu mang hơi hướm của sắc tức là không.
Thời Kính Chi: "Đêm xuống ta sẽ đến chỗ thần nữ xem sao. A Từ thì..."
Doãn Từ rũ bỏ nửa lớp thân phận, hành động tiện lợi hơn hẳn: "Ta sẽ đi theo, ta có thể xem giúp pháp trận ấy. Gặp người dân ta sẽ giả câm, hết thảy nhường sư tôn lo liệu."
Lần này có đến hai người cần giả thần giả quỷ. Tô Tứ phải tận dụng hết đống vải trắng bọc đồ lặt vặt mới chế ra được hai "tiên nhân" áo trắng tung bay.
Nhân lúc bóng tối buông màn, hai "tiên nhân" hếch cằm ưỡn ngực tiến vào chỗ ở của thần nữ với điệu bộ tương đối ra trò. Để trông thêm phần hoành tráng, Thời Kính Chi còn phủ lửa lên cờ nhằm đảo bảo cho ánh sáng chói lọi liên tục tản ra xung quanh mình.
Tiếc rằng có một con Bạch gia đi nghênh ngang chốt đuôi đội ngũ, làm tiên khí tức thì giảm đi một nửa.
Người dân đùn đẩy lẫn nhau, không ai dám tiến lên thắc mắc, cuối cùng Miên tỷ đành phải thay mặt mọi người ghé đến hỏi han.
"Dẫn Đăng đã khỏe hơn nhiều, đa tạ thượng tiên cứu giúp." Hốc mắt Miên tỷ còn hoe đỏ, "Nghe nói chàng Doãn bỏ mạng bên dưới, tôi..."
Thời hồ ly cũng tỏ vẻ bi thương tột cùng: "Vốn dĩ chúng ta đến nơi này để cứu viện thần linh, lại cũng có duyên với đứa trẻ này. Dẫn Đăng được bình yên, A Từ dưới suối vàng có biết cũng sẽ thấy vui mừng."
Chàng Doãn đứng sau lưng hắn thì im phăng phắc.
Miên tỷ lau nước mắt: "Về sau ngày này hàng năm tôi đều sẽ dâng hương cho chàng Doãn. Thượng tiên, thần nữ đại nhân thật sự là yêu nữ ạ? Tôi nghe Dẫn Đăng kể việc thành tiên là giả dối, vậy rốt cuộc..."
Thời Kính Chi tỏ vẻ cao siêu mà lắc đầu: "Đã đến rồi, thì ngươi cũng theo ta đến xem đi."
Tuy thần nữ đã mất nhưng danh thế vẫn còn hiện hữu. Nơi ở của ả ta bị Tô Tứ và Diêm Thanh khoắng loạn lên, mà cũng không một ai dám tiến vào xem xét.
Đêm lạnh như nước, cây đổ bóng rung rinh khiến khoảng sân càng thêm u ám.
Quanh phòng ngủ của thần nữ được thiết lập hai pháp trận cực mạnh. Trận này vô cùng hung hiểm, quả thực không phải thứ mà hai người trẻ tuổi như Tô Tứ và Diêm Thanh có thể giải phá. Thời Kính Chi và Doãn Từ đưa mắt nhìn nhau, thế nào mà lại trông ra được mấy phần cấu kết làm việc xấu.
Nhân lúc Miên tỷ không chú ý, Doãn Từ kéo sư phụ đến cạnh mình rồi lặng lẽ nói: "Ông nội ta..."
"Ông nội ngươi dạy ngươi phá pháp trận, nhưng phá trận cần nội lực, mà ngươi thì không có." Thời Kính Chi lập tức hiểu luôn, "Nào, lên đi."
Doãn Từ gật đầu rất hài lòng. Hai thầy trò cầm chung một cột cờ, Doãn Từ áp lòng bàn tay lên mu bàn tay Thời Kính Chi, tay còn lại ôm hờ eo hắn. Sau trận chiến dưới cấm địa, độ phối hợp giữa hai người đã gần như hoàn mỹ. Bước chân họ uyển chuyển và ăn khớp, tựa như là nhảy múa.
Theo suối lửa vàng chao lượn rực rỡ, mắt trận bị phá tan từng chút một. Đao gió tứ tung và cuồng bạo, không có sắc máu, chỉ có vải trắng y phục và tóc đen như tơ lồng lộng giữa đất trời.
Màn đêm chớp sáng cảnh như thơ, không có gì chứng minh phận "tiên gia" thuyết phục hơn cảnh tượng ấy.
Người dân yên lặng. Diêm Thanh, Tô Tứ thì thơ thẩn thơ tha, một kẻ nhìn trời, một người nhìn đất. Tô Tứ ôm Bạch gia, cố tình siết chặt mỏ nó, sợ nó tức cảnh làm thơ rồi oang oác mấy tiếng phá hỏng bầu không khí.
Bạch gia giận dữ giương căng cổ, hai cái vòi thịt dựng thẳng tắp.
Pháp trận bị phá giải thành công không lâu sau đó. Hai thầy trò rốt cuộc tách khỏi nhau mà Bạch gia cũng có được tự do một lần nữa. Nó đớp ống quần Tô Tứ, mãi đến lúc bốn người vào phòng thần nữ mà nó vẫn không chịu buông ra.
Phòng thần nữ xông hương tao nhã, nhưng tập trung chú ý vẫn sẽ ngửi ra được mùi hủ lậu đặc trưng của người già. Trong phòng bày đồ đạc chỉnh tề, mặt tường treo đầy tranh chữ, nhìn qua không thấy có gì khác lạ.
Gian phòng rất lớn, bàn thờ Thần quân Đế Ốc được bố trí một đầu. Mặt tường phía sau bàn thờ được sơn màu đỏ thẫm với những nét phù điêu tinh xảo.
Thời Kính Chi hít hít, bàn tay liên tục ve vuốt mặt tường. Chốc lát, mặt tường bị hắn chọc cho phát ra một tiếng kêu răng rắc rồi tách mở sang hai bên.
Miên tỷ giật lùi về sau, suýt thì ngã ngồi xuống đất.
Là máu.
Tường mở ra để lộ một gian rỗng, bên trong đặt kệ gỗ cao mấy chục tầng, trên mỗi tầng lại chất đầy lọ thủy tinh chứa máu. Không có vách tường ngăn cách, người thường cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cổ mỗi lọ lại treo một mảnh gỗ viết tên họ người dân trong thôn. Lần này Thời Kính Chi không run chân nữa, hắn nhíu chặt lông mày, lấy ra hai lọ rỗng.
Bên trên đã có sẵn hai mảnh gỗ viết tên "Tô Tứ" và "Thời Kính Chi", còn mùi máu sót lại trong lọ, hiển nhiên mới được bỏ trống gần đây.
"Thần nữ lấy máu các ngươi?" Xem xét một phen xong Thời Kính Chi lại thả lọ không về chỗ cũ.
Miên tỷ vẫn rợn da đầu: "Vâng, vâng. Nghi thức vào thôn cần lấy máu và ăn tiên thảo..."
"Tiên thảo này?" Thời Kính Chi mở đại một lọ rồi đưa cho Miên tỷ.
Trong lọ không chỉ có máu tươi mà còn có thứ gì như rễ cỏ được ngâm lẫn. Rễ cỏ thấm máu hơi phình, tản ra mùi tanh quái dị.
Miên tỷ gật đầu, sắc mặt nàng ta xanh mét như sắp nôn ngay lập tức.
"Là gốc song sinh." Tô Tứ bỗng mở miệng vẻ nghiêm túc, không tiếp tục giả giọng nữ.
Diêm Thanh nhìn hắn ta chờ nghe giải thích.
"Tam Tử không biết cũng bình thường, chỉ có ma giáo mới thường dùng đến nó. Gốc song sinh được dùng tương tự đậu tương tư, đều cần lấy máu làm chất dẫn. Tuy nhiên với đậu yêu người ta chỉ có thể thông báo tình trạng của nhau, nhưng với loại cây này, ngươi có thể giết được người."
Tô Tứ tiến lên cẩn thận kiểm tra gốc cỏ.
"Gốc song sinh chia làm hai phần, một phần được ngâm trong máu thịt và được đặt bên ngoài, một phần cho chủ nhân số máu này ăn, như vậy là có thể sử dụng. Có máu làm chất dẫn, hai gốc nối liền, đồng sinh cộng tử."
"Nếu ta hạ độc vào lọ máu giết chết cọng cỏ này, chủ nhân số máu cũng sẽ trúng độc mà chết. Nếu ta dùng lửa thiêu, chủ nhân số máu cũng chết vì bỏng rát. Đây sẽ là lời nguyền của kẻ thao túng, còn là lời nguyền cấp cao. Kể cả trong ma giáo thì nó cũng chỉ được dùng để kiểm soát các cao thủ hàng đầu."
Dù đã sẵn tâm lý "chuyện thành tiên không bình thường", nhưng khi nghe đến đây Miên tỷ vẫn đứng chết sững.
Thời Kính Chi tiếp lời với biểu cảm trấn an: "Đừng lo, đây không phải vật nhà tiên, nhất định có cách giải."
Diêm Thanh vẫn suy tư: "Nghĩa là, bất kể là quy tắc rời thôn ba ngày chết, hay bị thương ba ngày chết thì đều do thần nữ tự mình hành động?"
"E rằng cứ mỗi khi đến kỳ hạn ả sẽ thả yêu vật vào trong lọ máu. Ví dụ như..." Tô Tứ liếc nhìn xung quanh, moi ra được một chiếc hộp gỗ. "Ví dụ như sợi u sầu hoặc mấy thứ đại loại thế. Ai biết thứ này không, không phải sợi u sầu không có thực thể à?"
Trong hộp là một nhúm tơ mảnh màu xanh không ngừng ngọ nguậy, chúng toan cắn tay Tô Tứ thì bị Tô Tứ đóng thẳng nắp hộp lại.
"Không cần biết là gì, mang theo đi, giữ cho chúng tránh xa lọ máu." Thời Kính Chi lập tức quyết định.
Tô Tứ nghe lời mà nhét hộp vào túi.
Thời Kính Chi đảo mắt giây lát rồi nhanh chóng hình dung ra tình huống hiện giờ: "Diêm Thanh đoán không sai. Thần nữ mượn gốc song sinh chiếm đoạt thân xác con người, nhằm chế tạo tượng thần thịt sống của ả. Nhưng ả bị giới hạn thời gian, nên mới phải bày ra quy tắc 'thương tích ba ngày]'- ả chỉ cần làm mấy người bị thương là có thể dễ dàng đạt được nguyên liệu, mà cũng không đến mức gây khủng hoảng lòng dân."
Chỉ cần người dân tin vào "sơ suất của kẻ quá cố", bản thân cẩn thận ắt sẽ thoát thôi, thì sẽ không ai suy xét đến mưu đồ nào khác.
"Ngoài ra, cái gọi là 'chỉ trẻ con và phụ nữ có thai mới được dùng linh dược' đại khái là do trẻ con ít thịt, còn phụ nữ có thai sắp tạo được đời sau, thế nên ả mới không dùng yêu vật lấy mạng họ... Các ngươi không 'chết vì bị thương ba ngày', mà 'bị thương ba ngày vì thần nữ muốn các ngươi chết', vấn đề là ở thứ tự."
Miên tỷ thẫn thờ.
"Xem độ cũ-mới của nhà trong thôn, dường như nơi này vẫn luôn duy trì một số lượng người dân tương đối ổn định." Nhìn kệ gỗ, giọng Thời Kính Chi trở nên bộn bề cảm xúc. "Liễu thúc Liễu thẩm chết là bởi ta và Tô Tứ có tiên duyên, lại còn trẻ tuổi, có thể thay thế vị trí hai người họ."
"Nhưng, nhưng thần nữ cũng mới đến nơi này hơn năm mươi năm," Miên tỷ run rẩy nói, "Quy tắc thương tích ba ngày đã có từ lâu, từ tận mấy trăm năm trước rồi kia mà!"
Thời Kính Chi lại trưng ra bộ dạng bí hiểm: "Phải, không chỉ có một yêu nhân tác quái nơi này. Vậy nên Thần quân Đế Ốc mới phái chúng ta đến..."
Mặc cho hồ ly giả làm sói đuôi to mà ba hoa bốc phét, Doãn Từ vẫn chăm chỉ lục soát khắp nơi.
Đùa, còn chưa thấy linh dược đâu đây.
Dù thương tích ba ngày có là giả thì theo thái độ của thần nữ, linh dược chữa bách bệnh vẫn có thật trên đời. Có linh dược trong tay, chưa biết chừng sẽ chế được ra chất kịch độc. Trên con đường kiếm tìm cái chết, Doãn Từ lúc nào cũng nhiệt tình và xông xáo.
Tiếc rằng thần nữ xảo quyệt, Doãn ma đầu tìm cả buổi mà vẫn chẳng lần ra. Trầm ngâm chốc lát y liền vói cặp vuốt tội lỗi về phía Bạch gia. Nhân lúc mọi người xoay quanh Miên tỷ, Doãn Từ bóp cổ con ngỗng, xách nó lên.
Đã có công cụ hữu ích thì sao lại không dùng?
Tiếng kêu căm giận của Bạch gia bị kẹt trong cổ họng, lửa giận ngùn ngụt trong mắt như hóa thực thể.
"Ngươi rượu mời không uống lại thích hưởng rượu phạt, ta cũng đành chịu thôi." Doãn Từ mỉm cười u ám mà đe dọa con ngỗng trong tay. "Linh dược vô cùng thiết yếu với ta, nếu ngươi không hợp tác, sớm muộn gì ta cũng sẽ nướng ngươi lên làm đồ nhắm rượu."
Khí thế ba trăm năm không phải chuyện đùa, Bạch gia dù thà chết không gãy nhưng vẫn có thể tạm cong. Không biết một con ngỗng có thể biểu cảm kiểu gì mà Doãn Từ lại nhìn ra quyết tâm "ngỗng tử trả thù mười năm không muộn" trên mặt nó.
Sau khi được thả ra, cụ cả Bạch gia bước đến trước giường thần nữ với vẻ bực bội, sau đó ngồi bệt xuống đất và căm giận nhìn Doãn Từ.
Con ngỗng yêu này có khả năng kiếm may phòng rủi bẩm sinh, tuy không thể chỉ ra vị trí cụ thể nhưng một phương hướng cũng đã đủ dùng.
Trên màn che giường ngủ của thần nữ có treo phỉ thúy số lượng lớn, Doãn Từ phải tập trung quan sát, thì mới nhìn ra điều kỳ diệu bên trong- ả đựng chất lỏng màu xanh trong một loại ngọc trong suốt, như vậy miếng ngọc trong sẽ trông giống phỉ thúy nếu chỉ thoạt nhìn.
Doãn Từ gỡ phỉ thúy giả xuống, do dự chốc lát y lại cầm thêm mấy miếng.
Sư phụ y không muốn ở lại nơi đây vĩnh viễn, thế thì thử nghiên cứu linh dược này một phen, biết đâu có thể tìm ra đường sống.
... Tuy rằng cứ mải miết nghĩ đến Thời Kính Chi chỉ vì kim hỏa, nhưng một người độc thân lâu năm như Doãn Từ vẫn không quen với trạng thái lúc nào cũng nhớ mong người khác.
Mà thôi, dẫu sao cũng lợi nhiều hơn hại, huống hồ lại chẳng mấy mà qua.
Chuyến đi này gặt hái được cơ man là đồ, vô cùng suôn sẻ. Tuy nhiên Thời Kính Chi vẫn chưa thể bình tĩnh, hắn tỏ vẻ lo lắng rõ ràng.
"A Từ, thuận lợi quá." Thời Kính Chi vừa nhận linh dược vừa lẩm bẩm. "Quả là thuận lợi quá, chắc chắn sắp có biến rồi."
Doãn Từ: "..." Sao lại lo âu hơn rồi, biết vậy ra ngoài y hẵng đưa cho hắn.
Tiếc rằng trực giác của Thời Kính Chi đã đúng.
Hết thảy vẫn bình thường khi Miên tỷ ra ngoài vào một giây trước. Nhưng ngay tại khoảnh khắc Thời Kính Chi bước chân qua ngưỡng cửa, biến cố lại phát sinh.
Một luồng gió quái thổi bùng lên từ dưới nền đất, tranh chữ trong phòng bị xốc tung và xé xác. Phong trận nhanh chóng mở rộng, áp suất nén chặt lồng ngực mọi người. Vô số lưỡi đao gió trút xuống, khí ùn ùn kéo tới. Bốn người phái Khô Sơn bị ghì tại chỗ như sa lầy, không thể nào động đậy.
Pháp trận khởi động quá bất ngờ, ngay cả Doãn Từ cũng không thể dò ra. Dường như nó kết nối với đại trận ngoài thôn, rất cổ mà lại vô cùng mạnh mẽ.
Phải rồi, Doãn Từ thầm nghĩ. Họ lấy đi linh dược và yêu vật giống sợi u sầu kia, trong khi là những kẻ tới từ ngoài, nhìn sao cũng không có ý đồ gì tốt.
Đây là giết người diệt khẩu.
Kẻ nhìn thấu chân tướng trong thôn tuyệt không thể sống sót rời đi. Những pháp trận lớn nhỏ ngoài nhà thần nữ chỉ là con mồi dùng để đánh lạc hướng kẻ địch. Doãn Từ đã sớm phòng bị chiêu này, y còn cố tình kiểm tra xung quanh, nhưng vẫn không hề phát hiện trận pháp khổng lồ này.
Mà điều ấy chỉ có thể chứng minh một điểm duy nhất: người bày pháp trận mạnh hơn, hiểu biết rộng hơn y.
Và có lẽ cũng sống thọ hơn y.
Tuy nhiên dù sao Doãn Từ cũng đã đề phòng, y lập tức kéo con hồ ly còn đang tự đắc đầy mặt vì đoán trúng xuống và đè dưới thân. Sau đó y bóp vỡ một hòn phỉ thúy giả, uống một nửa số 'linh dược hư hư thực thực' bên trong rồi rót cho Thời Kính Chi nửa còn lại.
Cuối cùng y nhấn đầu sư phụ: "Sư tôn, dùng dương hỏa!"
Trong những người có mặt, chỉ có Thời Kính Chi là đủ nội lực để thoát khỏi sự chèn ép của tinh khí. Tuy nhiên một khi mạnh mẽ thoát ra hẳn ngoài phòng, cánh cửa nhất định sẽ bị mở toang, trong khi đao gió uốn lượn xung quanh quá mạnh. Lúc ấy Thời Kính Chi sẽ bị nhẹ là thương nặng, mà nặng là đi đời.
Sư phụ gà mờ còn quá trẻ, lại là một kẻ khát cầu sự sống cực đoan, vậy nên hắn có thể sẽ đưa ra phán đoán sai lầm trong giây lát.
Mình phải để mắt đến hắn mới được.
Thời Kính Chi vẫn luôn phản xạ rất nhanh. Hắn nổi dương hỏa và dùng tinh khí để đối đầu tinh khí từ đao gió. Chẳng qua hắn vốn định kéo Doãn Từ chạy thoát theo mình, nhưng Doãn Từ lại ghìm cứng hắn làm cho hắn tức thì vùng vẫy.
Thời Kính Chi dư thừa nội lực nên sức cũng nhiều. Đao gió dày đặc bốn phía khiến Doãn Từ không tiện điểm huyệt hắn, y đành cắn vành tai hắn: "Yên nào, ta vừa uống linh dược rồi, không dùng thì cũng phí."
Vấn đề là y cắn khá gắt, đến độ Thời Kính Chi phải hít hà một hơi: "Ngươi..."
"Ta không sao, thứ trong ngọc đúng là linh dược."
Doãn Từ đã quen chịu nỗi đau của xương thịt chia lìa, y chống hai tay xuống đất mà mặt không đổi sắc. Được Doãn Từ bảo vệ bên dưới, Thời Kính Chi hoàn toàn không nhìn thấy sống lưng tróc mẻ của đối phương.
"Sư tôn dùng hỏa lùa phong là được, ta bảo vệ người."
Máu thấm ướt lưng áo Doãn Từ, nhỏ xuống theo gáy và vai y, rồi lại bị đao gió đánh tan, bắn lên mặt Thời Kính Chi. Thời Kính Chi nhìn Doãn Từ chòng chọc, hồi lâu, hắn mới nâng tay lau máu trên mặt mình.
Máu người nóng đến vậy sao?
Kim hỏa lặng lẽ bùng lên cao hơn nữa.
Cách đó bảy, tám thước.
Diêm Thanh và Tô Tứ đi sau, giờ còn chưa rời khỏi vị trí xung quanh bàn thờ. Diêm Thanh đã làm một việc cực kỳ ngu ngốc: khi mới bị pháp trận giam chân mà đao gió còn chưa ập xuống, cậu ta nhanh nhẹn xé rèm vải bàn thờ, rồi vơ cả đống lọ máu xuống, bọc trong vải và ôm vào lòng.
Tô Tứ cũng phải buột miệng chửi thề.
Hắn ta tham hơn hẳn Diêm Thanh, thấy tình hình không ổn, Tô Tứ liền túm thẳng tấm màn "phỉ thúy" bên giường thần nữ xuống trùm lên đầu cả hai.
Tô Tứ tiêu diệt hết số linh dược tồn kho của thần nữ nên coi như cũng đủ để bảo toàn tính mạng. Chẳng qua hai thanh niên võ nghệ chưa tinh, thành ra bị đao gió chém tơi bời hoa lá. Hai người vừa tắm mưa linh dược vừa bị bổ cho gào khóc um trời.
May sao Tô Tứ Diêm Thanh đều có võ công căn bản, không đến mức quá yếu ớt. Nếu người bình thường như Diêm tỷ còn ở đây thì mới gọi là tan xương nát thịt.
Lúc này Thời Kính Chi- người duy nhất không chịu thương tích- đang dùng hết sức mình lấy dương hỏa nhuộm vàng ruộm góc trời. Đây phải gọi là dùng sức mạnh đối đầu sức mạnh một cách đơn thuần.
Thời Kính Chi không biết diễn tả tâm trạng của mình ra sao.
Đồ đệ xả thân bảo vệ sư phụ, đây đúng là một trong những biểu hiện của "ràng buộc duyên trần". Về lý thuyết, hắn nên cảm thấy hài lòng hoặc là cảm động, nhưng thực tế hắn không hề thấy vui vẻ chút nào.
Người ta nói ràng buộc trần duyên sẽ trấn an lòng người, vậy mà lần đầu nếm thử hắn lại thấy cay đắng tràn bờ.
Dù Doãn Từ có tỏ vẻ thản nhiên hay bình tĩnh đến đâu, thì Thời Kính Chi cũng nghe rõ tiếng vang của đao gió cắt thịt, cũng như ngửi được mùi máu tanh nồng đầu mũi. Khoảnh khắc ấy hắn thậm chí còn thấy mất phương hướng.
Thế giới bao la, hắn chỉ xin một chốn. Sông dài biển rộng, hắn chỉ muốn một muôi.
Chúng sinh đều là vậy, chân hắn bước đường phàm, thì suy nghĩ và nguyện vọng cũng chỉ đến thế mà thôi. Hơn hai mươi năm quá khứ, Thời Kính Chi chưa từng nghi ngờ kế hoạch của mình- hắn chỉ xin một con đường sống, dù chẳng thể toại nguyện thì cũng phải hưởng thụ nhân tình thế thái khắp nhân gian trước những ngày nhắm mắt.
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Nguyện vọng của hắn còn chưa đủ ít hay sao?
Đây rõ ràng là chính là dục cầu của hắn, nhưng tại sao khi có được hắn lại không thỏa mãn chút nào?
Thời Kính Chi cảm thấy đầu óc đau đớn, tựa như có thứ gì muốn vùng ra. Hắn khẽ rên rỉ. Thân mình co lại, hắn tập trung toàn bộ tinh thần lên việc đối kháng với trận đao gió.
Đây không phải thời điểm để lơ đãng, Thời Kính Chi nghiến chặt hàm răng.
Sau hai nén hương, đao gió rốt cuộc tan. Phòng thần nữ không còn mái, xung quanh tán loạn và đổ nát, người dân xúm xít ban đầu cũng biến mất tăm mất tích.
Hai nén hương dài như hai đời, ngay cả Tô Tứ cũng chưa từng chịu khổ lâu như vậy chứ huống hồ là Diêm Thanh. Hai thanh niên cuộn tròn một chỗ, máu me be bét trông đến là thảm thương. Doãn Từ thở phào nhẹ nhõm và thả Thời Kính Chi ra.
"Chiêu này độc đấy. Nếu Diêm Thanh không phản xạ nhanh mà bảo vệ lọ máu, thì người cả thôn đã nhoe nhoét từ lâu." Doãn Từ lật hai chàng trai trẻ đang hôn mê lại.
"A Từ."
"Tô Tứ cũng kéo kịp tấm màn linh dược, không tồi, nếu không phái Khô Sơn đã chỉ còn lại hai ta rồi... Giờ chỉ còn mấy miếng linh dược trong tay sư tôn thôi, sư tôn phải giữ cẩn thận đấy."
"A Từ!"
"Hm?"
"Dù ngoại hình ngươi đã đổi, ngươi cũng đã nói dối ta rất nhiều, nhưng ta vẫn muốn nói một câu."
Thời Kính Chi bày tỏ vô cùng trịnh trọng, trịnh trọng hơn cả lúc dưới quỷ mộ.
"... Ngươi nghe cho thật kỹ, vi sư nhất định sẽ không phụ lòng ngươi."
_______________
Tác giả có lời:
Thành phần cấu tạo phái Khô Sơn: Một chưởng môn chuyên đối nghịch với giáo Xích Câu, một hậu duệ của ma đầu Lăng giáo, một tên đào bình giáo Xích Câu, và một hậu duệ của ma đầu giáo Xích Câu (bề ngoài)
Ô Huyết bà:? Cái quỷ gì đấy, đã báo nguy.