Chương : 28
Mẫu thân hắn chỉ thu lấy hai trăm lượng bạc. nói:
- Số tiền này ta cất giữ cho con. để ngày sau đến khi khẩn cấp sẽ có mà dùng, số châu báu trang sức này con hãy mang theo, tuy rằng hiện tại con là Long đâu Đại ca, nhưng nơi đó phái có chi phí đi lại mới dễ làm việc, còn rất nhiều chỗ cần dùng tiền, hay là con cứ giữ lại phòng thân đi thôi. Không cân lo tới chuyện trong nhà. đệ đệ của con đã lớn hơn một chút, cũng đã biết chuyện, có thể đỡ đần cho ta đôi chút.
Mẫu thân hắn vốn tính tình ngay thẳng, nói một là một. nói hai là hai, đây cũng là nguyên nhân khiến cho phụ thân thích bà. Cuối cùng Dư Tắc Thành chỉ có nước thu hồi hoàng kim. Dư Tắc Thành lấy ba bản bí tịch đưa cho mẫu thân, nói:
- Đây là võ công bí tịch mà con tìm được, thích hợp cho đệ đệ tu luyện tương lai nó luyện ra một thân bản lĩnh, sẽ không bị người khác ức hiếp.
Dư Tắc Thành chi đưa cho mẫu thân bí tịch bình thường, bí tịch tu tiên Hóa Điệp đại pháp do hắn lấy được cũng không đưa cho đệ đệ. Thứ nhất không biết đệ đệ có Linh Căn hay không, hai đứa bọn chúng còn nhỏ. có bí tịch cao thâm như vậy đối với nó không phải là chuyện tốt. tránh cho vì mang ngọc mà mắc tội. về sau mình có công phu. có thể dần dần dạy đồ bọn chúng.
Mẫu thân thu hồi bí tịch, giơ tay yuốt ve vết thương trên người Dư Tắc Thành. không nhịn được sa lệ:
- Hài tử... thật sự là làm khổ cho con...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Không có việc gì đâu. mẹ xem đi. ngay cả một vết sẹo cùng không có. mạng con của mẹ rất kiên cường cứng rắn, còn là ứng viên cho chức Đà chủ tương lai. xin mẹ bất tất phái nhọc lòng!
Thấy mẫu thân khóc. Dư Tắc Thành muốn lảng sang chuyện khác, vội vàng hỏi:
- Con thấy quán cơm của Hứa Nhị Lượng trước nhà mình đóng cửa. lại có vòng hoa trước cửa. rốt cục là có chuyện gì vậy?
Mẫu thân hắn lập tức bị thu hút sang chuyện khác, thở dài một tiếng nói:
- Nhị Lượng là một hài tử vô cùng xấu số. Lão bà mất sớm. cưới về một mụ vợ bé. đẹp thì đẹp thật, nhưng tuyệt đối cũng là sao chổi. Nhị Lượng đối với ả ta hết sức vâng lời. nhưng cuối cùng cũng bị cắm sừng, đã mất mạng.
- Năm ngày trước, vào ban đêm đột nhiên trong nhà Nhị Lượng phát ra một tiếng hét thảm. Hôm sau mọi người phát biện ra Nhị Lượng đã chết, mụ vợ bé nói y mắc bệnh cấp tính mà chết, quan phủ kiểm tra cuối cùng nhận định là đau tim đột phát mà chết.
- Như vậy cửa hàng và gia sản của ỵ lập tức lọt vào tay mụ vợ bé. ngày hôm sau mụ liền bán khuê nữ Nhị Lượng cho bọn buôn người. Sau lại mọi người mới biết được, mụ này tư thông cùng người khác bị Nhị Lượng phát hiện, sau đó gian phu dâm phụ hợp lực giết Nhị Lượng, đoạt nhà của y, còn bán đi con gái của y.
- Thiếu nữ đáng thương kia đã từng giới thiệu qua cho con khi trước. nghe nói sau khi bán không lâu đã mất tích, tám phần bị bọn buôn người hại chết. Tiểu nha đầu trắng trẻo xinh tươi như vậy. lạc vào tay những tên buôn người kia làm sao có thể có được kết cục tốt. thật sự là đáng tiếc...
Dư Tắc Thành nghe xong không khỏi cảm thấy trong lòng đau nhói, một thiếu nữ tươi cười xinh đẹp. dịu đàng thùy mị như vậy, không ngờ đã chết. Nàng từng cho hắn một quả trứng gà. quả trứng gà ấy không biết nàng làm thế nào dành dụm được.... Một thiếu nữ đáng thương, mẫu thân chết sớm phụ thân không thương chút nào. mới sáng sớm đã buộc nàng làm việc, cố gắng nhẫn nhịn để có thể sinh tồn. cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết. Nghĩ tới đây. mắt Dư Tắc Thành không khỏi đỏ lên.
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy quan phủ mặc kệ hay sao? Vì sao lại xem mạng người như cò rác như vậy?
Mẫu thân nói:
- Sau đó chúng ta mới biết rằng gian phu kia là đệ tử Trần gia. còn là biểu đệ của nha dịch Lôi Ban Đầu. Y chi ra rất nhiều tiền. Nhị Lượng lại là bộ dân đơn độc, không có thân nhân, cũng không có gia tộc vì ỵ giải oan cho nên sự việc cũng chỉ có thể kết thúc như vậy. Người chết cũng đã chết, ngày hôm sau lập tức thiêu ngay, mụ vợ y cũng không dám mai táng, sợ sự tình bại lộ. Hiện tại đã không còn thi thể. căn bản không có bằng chứng nào đê giải oan cho y.
Dư Tắc Thành oán hận đập bàn đánh rầm:
- Đôi cẩu nam nữ này sẽ không có kết quả tốt!
Mẫu tử lại hàn huyên vài câu. mẫu thân hắn uống xong thang rồi đi ngủ. Nhưng Dư Tắc Thành vẫn không ngủ được, hình bóng tiểu nha đầu kia không ngừng xuất hiện trong đầu hắn. Thật ra Dung mạo nàng ra sao. Dư Tắc Thành đã hơi quên, nhưng quả trứng gà kia. vĩnh viễn hắn cũng không thể nào quèn được.
Đột nhiên Dư Tắc Thành xoay người bật dậy. nếu ông trời đã không xử tội ngươi, vậy ta sẽ xừ! Ông trời lúc nào cũng có công đạo, nhưng hiện tại chưa tới lúc. vậy hãy đê ta thay trời hành đạo!
Nghĩ vậy. trong lòng Dư Tắc Thành dường như có một ngọn lửa bốc cháy bừng bừng. Hắn thay đổi V phục, câm lấy chùy thủ và bảo kiếm của mình, đợi đến canh ba. lén lút ra khỏi nhà.
Đêm nay trời lại nổi cơn mưa nhỏ. hết sức giống với hoàn cánh hôm hắn trộm bí tịch giết người. Dư Tắc Thành lặng lẽ đi tới Hứa gia đại viện, đó là ngôi nhà do Hứa Nhị Lượng vất vả cả đời mới mua được, kết quả nhà là người khác ở. giường là người khác nằm. lão bà cũng là người khác hường...
Hứa gia đại viện có một con chó lớn canh cửa. Dư Tắc Thành lần này phái dùng tới thuốc chó. Hắn đứng từ rất xa ném tới. chi chốc lát con chó đã bị ngấm thuốc, không thể nhúc nhích, ngã lãn trên mặt đất hồn mê. Dư Tắc Thành vận chuyển Huyết năng, hai chân khẽ giậm xuống đất một cái đã bay qua khỏi tưởng viện cao chừng sáu thước, nhẹ nhàng đáp xuống bên trong viện.
Hứa gia đại viện là một tứ hợp viện*, hai bên sườn viện là nơi ở của kẻ làm thuê, ba gian nhà ngói lớn ớ giữa là nơi ở của phu thể Hứa gia.
Dư Tắc Thành lặng lẽ đi tới. thật ra không cần phái làm như vậy, Hứa Nhị Lượng vừa chết, vợ bé y liền cho tất cả người làm công nghi việc, toàn viện lúc này chỉ có à ta và tên gian phu.
Dư Tắc Thành đi từng bước một, lặng lẽ tới bên cửa sổ. Khi hắn vừa tới ngoài cửa sổ. chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm nữ nhân đang rên hừ hừ. gian phu dâm phụ đang vất vả công tác bên trong, thanh âm lớn tới nỗi bên ngoài cũng có thể nghe được.
Không cần phái hỏi. sự tình đã sáng tỏ. đó chính là gian phu đâm phụ. Dư Tắc Thành đi đến cạnh cửa. dùng chủy thủ đâm vào khe cửa. hất thanh gài cửa ra. đây cửa tiến vào.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tiến vào buồng trong, chỉ thấy hai bóng người đang chuyền động nhịp nhàng. Dư Tắc Thành bước nhanh vào phòng, nữ nhân phía dưới liếc mắt một cái nhìn thấy Dư Tắc Thành thân mặc hắc y. lập tức phát ra tiếng thét chói tai. Nam nhân bên trên còn tưởng rằng mình đã vận dụng công phu đúng chỗ. nữ nhân chịu không nổi y cũng có chút chịu không nổi. lại càng liều mạng dùng sức.
Dư Tắc Thành cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, đi tới bên cạnh kéo đầu nam nhân, chủy thủ cắt vào cổ y một nhát. Nam nhân đang đến thời khắc mấu chốt, lập tức trên dưới cùng bắn. toàn thân run rẩy. không biết là đang sướng rơn hay là đau đớn. máu tươi phun ra tung tóe khắp phòng, đâu đâu cũng có.
Trên mặt nữ nhân dính đầy máu tươi, há miệng định gào lên. Dư Tắc Thành tiện tay nhặt một món y phục nhét vào miệng nữ nhân, sau đó ra sức đẩy thi thể nam nhân lăn qua một bên.
Trong một góc tòa nhà lớn này. không ngờ cũng có linh vị của Hứa Nhị Lượng, bất kể thế nào mụ đàn bà này cũng phái làm ra vẻ để che mắt người ngoài. Dư Tắc Thành nắm tóc mụ. lôi xềnh xệch về phía linh bài.
Nữ nhân ra sức giãy dụa đôi chân, thân mình trắng như tuyết run lên không ngừng, nhưng vẫn bị Dư Tắc Thành kéo đi nhanh chóng đến nơi này. Mụ đàn bà này không hề khóc, ánh mắt ra sức nhấp nháy, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Nữ nhân không mảnh vải che thân, tuổi không lớn lắm. Chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, đáng người thơn thả. làn da trắng nõn giống như mỡ đông, quả thật có vài phần nhan sắc. khó trách xuất hiện chuyện như vậy.
Thấy mụ ta dường như muốn nói gì. Dư Tắc Thành rút mảnh y phục trong miệng mụ ra. mụ ta lập tức cất tiếng cầu xin:
- Đại gia. đại gia. xin đừng, ta cũng chỉ bị ép buộc mà thôi... Ta mới chỉ hai mươi mốt tuổi, xin đừng giết tạ, ngài bảo ta làm cái gì. ta sẽ làm cái đó... ở Đây ta còn có vàng bạc... ta sẽ thổi tiêu... ta rất thạo cách hầu hạ nam nhân, ta sẽ hầu hạ chu đáo cho ngài...
Dư Tắc Thành lạnh lùng nói:
- Đi xuống dưới nói với Hứa Nhị Lượng. Hứa tiểu nha đầu đi thôi. Mạng mụ đáng giá, vậy mạng bọn họ là rơm rác hay sao?
Nói xong, Dư Tắc Thành tung một cước đá nữ nhân ngã lăn. giẫm lên lưng mụ. kéo mái tóc mụ. chuy thủ cắt một nhát, lập tức máu tươi bắn ra.
Dư Tắc Thành cắt lấy thủ cấp hai người, bày ra trước linh bài của Hứa Nhị Lượng. Thấy không có linh bài của Hứa tiểu nha đầu. hắn tiện tay nhặt lấy một tấm gỗ, bắt đầu điêu khắc linh bài. Lúc này hắn mới sực nhớ ra. mình cũng không biết tính danh của Hứa tiêu nha đâu.
Hắn suy đi nghĩ lại. cuối cùng xác định không phải chính mình không biết, mà là nàng căn bản không có tên. mọi người chi biết gọi nàng là nha đầu Hứa gia. Thật là một thiếu nữ đáng thương, sống một cuộc đời ngay cả tên cũng không có. trước khi chết không biết đã phái chịu bao nhiều khổ sỡ. Một thiếu nữ nõn nà như vậy rơi vào trong tay bọn buôn người, không thể nào có kết cục tốt.
- Số tiền này ta cất giữ cho con. để ngày sau đến khi khẩn cấp sẽ có mà dùng, số châu báu trang sức này con hãy mang theo, tuy rằng hiện tại con là Long đâu Đại ca, nhưng nơi đó phái có chi phí đi lại mới dễ làm việc, còn rất nhiều chỗ cần dùng tiền, hay là con cứ giữ lại phòng thân đi thôi. Không cân lo tới chuyện trong nhà. đệ đệ của con đã lớn hơn một chút, cũng đã biết chuyện, có thể đỡ đần cho ta đôi chút.
Mẫu thân hắn vốn tính tình ngay thẳng, nói một là một. nói hai là hai, đây cũng là nguyên nhân khiến cho phụ thân thích bà. Cuối cùng Dư Tắc Thành chỉ có nước thu hồi hoàng kim. Dư Tắc Thành lấy ba bản bí tịch đưa cho mẫu thân, nói:
- Đây là võ công bí tịch mà con tìm được, thích hợp cho đệ đệ tu luyện tương lai nó luyện ra một thân bản lĩnh, sẽ không bị người khác ức hiếp.
Dư Tắc Thành chi đưa cho mẫu thân bí tịch bình thường, bí tịch tu tiên Hóa Điệp đại pháp do hắn lấy được cũng không đưa cho đệ đệ. Thứ nhất không biết đệ đệ có Linh Căn hay không, hai đứa bọn chúng còn nhỏ. có bí tịch cao thâm như vậy đối với nó không phải là chuyện tốt. tránh cho vì mang ngọc mà mắc tội. về sau mình có công phu. có thể dần dần dạy đồ bọn chúng.
Mẫu thân thu hồi bí tịch, giơ tay yuốt ve vết thương trên người Dư Tắc Thành. không nhịn được sa lệ:
- Hài tử... thật sự là làm khổ cho con...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Không có việc gì đâu. mẹ xem đi. ngay cả một vết sẹo cùng không có. mạng con của mẹ rất kiên cường cứng rắn, còn là ứng viên cho chức Đà chủ tương lai. xin mẹ bất tất phái nhọc lòng!
Thấy mẫu thân khóc. Dư Tắc Thành muốn lảng sang chuyện khác, vội vàng hỏi:
- Con thấy quán cơm của Hứa Nhị Lượng trước nhà mình đóng cửa. lại có vòng hoa trước cửa. rốt cục là có chuyện gì vậy?
Mẫu thân hắn lập tức bị thu hút sang chuyện khác, thở dài một tiếng nói:
- Nhị Lượng là một hài tử vô cùng xấu số. Lão bà mất sớm. cưới về một mụ vợ bé. đẹp thì đẹp thật, nhưng tuyệt đối cũng là sao chổi. Nhị Lượng đối với ả ta hết sức vâng lời. nhưng cuối cùng cũng bị cắm sừng, đã mất mạng.
- Năm ngày trước, vào ban đêm đột nhiên trong nhà Nhị Lượng phát ra một tiếng hét thảm. Hôm sau mọi người phát biện ra Nhị Lượng đã chết, mụ vợ bé nói y mắc bệnh cấp tính mà chết, quan phủ kiểm tra cuối cùng nhận định là đau tim đột phát mà chết.
- Như vậy cửa hàng và gia sản của ỵ lập tức lọt vào tay mụ vợ bé. ngày hôm sau mụ liền bán khuê nữ Nhị Lượng cho bọn buôn người. Sau lại mọi người mới biết được, mụ này tư thông cùng người khác bị Nhị Lượng phát hiện, sau đó gian phu dâm phụ hợp lực giết Nhị Lượng, đoạt nhà của y, còn bán đi con gái của y.
- Thiếu nữ đáng thương kia đã từng giới thiệu qua cho con khi trước. nghe nói sau khi bán không lâu đã mất tích, tám phần bị bọn buôn người hại chết. Tiểu nha đầu trắng trẻo xinh tươi như vậy. lạc vào tay những tên buôn người kia làm sao có thể có được kết cục tốt. thật sự là đáng tiếc...
Dư Tắc Thành nghe xong không khỏi cảm thấy trong lòng đau nhói, một thiếu nữ tươi cười xinh đẹp. dịu đàng thùy mị như vậy, không ngờ đã chết. Nàng từng cho hắn một quả trứng gà. quả trứng gà ấy không biết nàng làm thế nào dành dụm được.... Một thiếu nữ đáng thương, mẫu thân chết sớm phụ thân không thương chút nào. mới sáng sớm đã buộc nàng làm việc, cố gắng nhẫn nhịn để có thể sinh tồn. cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết. Nghĩ tới đây. mắt Dư Tắc Thành không khỏi đỏ lên.
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy quan phủ mặc kệ hay sao? Vì sao lại xem mạng người như cò rác như vậy?
Mẫu thân nói:
- Sau đó chúng ta mới biết rằng gian phu kia là đệ tử Trần gia. còn là biểu đệ của nha dịch Lôi Ban Đầu. Y chi ra rất nhiều tiền. Nhị Lượng lại là bộ dân đơn độc, không có thân nhân, cũng không có gia tộc vì ỵ giải oan cho nên sự việc cũng chỉ có thể kết thúc như vậy. Người chết cũng đã chết, ngày hôm sau lập tức thiêu ngay, mụ vợ y cũng không dám mai táng, sợ sự tình bại lộ. Hiện tại đã không còn thi thể. căn bản không có bằng chứng nào đê giải oan cho y.
Dư Tắc Thành oán hận đập bàn đánh rầm:
- Đôi cẩu nam nữ này sẽ không có kết quả tốt!
Mẫu tử lại hàn huyên vài câu. mẫu thân hắn uống xong thang rồi đi ngủ. Nhưng Dư Tắc Thành vẫn không ngủ được, hình bóng tiểu nha đầu kia không ngừng xuất hiện trong đầu hắn. Thật ra Dung mạo nàng ra sao. Dư Tắc Thành đã hơi quên, nhưng quả trứng gà kia. vĩnh viễn hắn cũng không thể nào quèn được.
Đột nhiên Dư Tắc Thành xoay người bật dậy. nếu ông trời đã không xử tội ngươi, vậy ta sẽ xừ! Ông trời lúc nào cũng có công đạo, nhưng hiện tại chưa tới lúc. vậy hãy đê ta thay trời hành đạo!
Nghĩ vậy. trong lòng Dư Tắc Thành dường như có một ngọn lửa bốc cháy bừng bừng. Hắn thay đổi V phục, câm lấy chùy thủ và bảo kiếm của mình, đợi đến canh ba. lén lút ra khỏi nhà.
Đêm nay trời lại nổi cơn mưa nhỏ. hết sức giống với hoàn cánh hôm hắn trộm bí tịch giết người. Dư Tắc Thành lặng lẽ đi tới Hứa gia đại viện, đó là ngôi nhà do Hứa Nhị Lượng vất vả cả đời mới mua được, kết quả nhà là người khác ở. giường là người khác nằm. lão bà cũng là người khác hường...
Hứa gia đại viện có một con chó lớn canh cửa. Dư Tắc Thành lần này phái dùng tới thuốc chó. Hắn đứng từ rất xa ném tới. chi chốc lát con chó đã bị ngấm thuốc, không thể nhúc nhích, ngã lãn trên mặt đất hồn mê. Dư Tắc Thành vận chuyển Huyết năng, hai chân khẽ giậm xuống đất một cái đã bay qua khỏi tưởng viện cao chừng sáu thước, nhẹ nhàng đáp xuống bên trong viện.
Hứa gia đại viện là một tứ hợp viện*, hai bên sườn viện là nơi ở của kẻ làm thuê, ba gian nhà ngói lớn ớ giữa là nơi ở của phu thể Hứa gia.
Dư Tắc Thành lặng lẽ đi tới. thật ra không cần phái làm như vậy, Hứa Nhị Lượng vừa chết, vợ bé y liền cho tất cả người làm công nghi việc, toàn viện lúc này chỉ có à ta và tên gian phu.
Dư Tắc Thành đi từng bước một, lặng lẽ tới bên cửa sổ. Khi hắn vừa tới ngoài cửa sổ. chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm nữ nhân đang rên hừ hừ. gian phu dâm phụ đang vất vả công tác bên trong, thanh âm lớn tới nỗi bên ngoài cũng có thể nghe được.
Không cần phái hỏi. sự tình đã sáng tỏ. đó chính là gian phu đâm phụ. Dư Tắc Thành đi đến cạnh cửa. dùng chủy thủ đâm vào khe cửa. hất thanh gài cửa ra. đây cửa tiến vào.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tiến vào buồng trong, chỉ thấy hai bóng người đang chuyền động nhịp nhàng. Dư Tắc Thành bước nhanh vào phòng, nữ nhân phía dưới liếc mắt một cái nhìn thấy Dư Tắc Thành thân mặc hắc y. lập tức phát ra tiếng thét chói tai. Nam nhân bên trên còn tưởng rằng mình đã vận dụng công phu đúng chỗ. nữ nhân chịu không nổi y cũng có chút chịu không nổi. lại càng liều mạng dùng sức.
Dư Tắc Thành cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, đi tới bên cạnh kéo đầu nam nhân, chủy thủ cắt vào cổ y một nhát. Nam nhân đang đến thời khắc mấu chốt, lập tức trên dưới cùng bắn. toàn thân run rẩy. không biết là đang sướng rơn hay là đau đớn. máu tươi phun ra tung tóe khắp phòng, đâu đâu cũng có.
Trên mặt nữ nhân dính đầy máu tươi, há miệng định gào lên. Dư Tắc Thành tiện tay nhặt một món y phục nhét vào miệng nữ nhân, sau đó ra sức đẩy thi thể nam nhân lăn qua một bên.
Trong một góc tòa nhà lớn này. không ngờ cũng có linh vị của Hứa Nhị Lượng, bất kể thế nào mụ đàn bà này cũng phái làm ra vẻ để che mắt người ngoài. Dư Tắc Thành nắm tóc mụ. lôi xềnh xệch về phía linh bài.
Nữ nhân ra sức giãy dụa đôi chân, thân mình trắng như tuyết run lên không ngừng, nhưng vẫn bị Dư Tắc Thành kéo đi nhanh chóng đến nơi này. Mụ đàn bà này không hề khóc, ánh mắt ra sức nhấp nháy, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Nữ nhân không mảnh vải che thân, tuổi không lớn lắm. Chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, đáng người thơn thả. làn da trắng nõn giống như mỡ đông, quả thật có vài phần nhan sắc. khó trách xuất hiện chuyện như vậy.
Thấy mụ ta dường như muốn nói gì. Dư Tắc Thành rút mảnh y phục trong miệng mụ ra. mụ ta lập tức cất tiếng cầu xin:
- Đại gia. đại gia. xin đừng, ta cũng chỉ bị ép buộc mà thôi... Ta mới chỉ hai mươi mốt tuổi, xin đừng giết tạ, ngài bảo ta làm cái gì. ta sẽ làm cái đó... ở Đây ta còn có vàng bạc... ta sẽ thổi tiêu... ta rất thạo cách hầu hạ nam nhân, ta sẽ hầu hạ chu đáo cho ngài...
Dư Tắc Thành lạnh lùng nói:
- Đi xuống dưới nói với Hứa Nhị Lượng. Hứa tiểu nha đầu đi thôi. Mạng mụ đáng giá, vậy mạng bọn họ là rơm rác hay sao?
Nói xong, Dư Tắc Thành tung một cước đá nữ nhân ngã lăn. giẫm lên lưng mụ. kéo mái tóc mụ. chuy thủ cắt một nhát, lập tức máu tươi bắn ra.
Dư Tắc Thành cắt lấy thủ cấp hai người, bày ra trước linh bài của Hứa Nhị Lượng. Thấy không có linh bài của Hứa tiểu nha đầu. hắn tiện tay nhặt lấy một tấm gỗ, bắt đầu điêu khắc linh bài. Lúc này hắn mới sực nhớ ra. mình cũng không biết tính danh của Hứa tiêu nha đâu.
Hắn suy đi nghĩ lại. cuối cùng xác định không phải chính mình không biết, mà là nàng căn bản không có tên. mọi người chi biết gọi nàng là nha đầu Hứa gia. Thật là một thiếu nữ đáng thương, sống một cuộc đời ngay cả tên cũng không có. trước khi chết không biết đã phái chịu bao nhiều khổ sỡ. Một thiếu nữ nõn nà như vậy rơi vào trong tay bọn buôn người, không thể nào có kết cục tốt.