Chương : 25
Dương Nhất Thành bị bắt sống mang đi, đi ra khỏi Thủ Noãn bang không xa, Hoàng Hạ Đông bất chợt xuất hiện, nói:
- Trên đường về của chúng ta, có một đám người ngựa đang chạy về phía này.
Mọi người cả kinh. Dư Tắc Thành cười nói:
- Rốt cục tới rồi...
Không lâu sau đám người ngựa kia xuất hiện, rõ ràng là chỉ có ba trong số sáu tên đệ tử, còn có một ít người của Thạch gia ở Yên Chi lâu. Bọn họ mang theo hơn năm mươi thớt chiến mã. tiến đến nghênh đón Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nói:
- Kỳ thật mấy người bọn họ mang theo thư tín của ta chạy tới Yên Chi lâu mượn ngựa, ta không có nói cho bọn họ biết mục tiêu của chúng ta, trong thư chỉ viết rằng người của Thạch gia dẫn đường sẽ mang đàn ngựa tới. Được rồi, mọi người cùng nhau lui lại đi thôi.
Mọi người đều lên ngựa. Lưu Tiêu Quang nhìn thấy ba huynh đệ của mình, vô cùng kích động, vội hỏi:
- Long đầu Đại ca, còn ba người kia được giao nhiệm vụ gì vậy?
Dư Tắc Thành sắc mặt tối sầm. nói:
- Bọn họ không có nhận nhiệm vụ, mà là lâm trận bỏ chạy. giết không tha!
Mọi người cưỡi ngựa trở về huyện thành Sơn Trúc, dọc trên đường đi không có chuyện gì bất ngờ. tất cả bình an trở về. Khi tiến vào huyện thành Sơn Trúc, tất cả mọi người đi đường nhìn thấy bọn họ không khỏi sửng sốt. những người này toàn thân đẫm máu tươi, đằng đằng sát khí, làm cho người ta phái chú ý.
Mọi người chạy thẳng trở về trụ sở sơn môn. Sau khi tiến vào. đại đa số đệ tử há mồm thở dốc, nhưng coi như cũng đã được sống trở về. Tất cả đệ tử tham chiến đều bị thương. Dư Tắc Thành cũng trúng một đao. may là kim sang được trị thương của Mãnh Hổ bang rất tốt. cho nên không có chuyện gì lớn.
Lần này đại thắng, hơn nữa không có đệ tử chết trận, nhưng có ba tên đệ tử tàn phế. một người bị chân khí chặt đứt cánh tay. một người bị chém đứt gân chân, một người bị chém rớt ba ngón tay. Những người khác chỉ là vết thương ngoài đa thịt bình thường.
Vạn Lý Phong chữa trị cho mọi người, đồng thời còn mời đại phu ở phân đà tới, mọi người tỏ ra vô cùng hưng phấn, trận chiến này đánh thật đã tay.
Không lâu sau. tin tức này truyền ra khiến cho huyện thành Sơn Trúc hoàn toàn sôi sục. một trận đại chiến như vậy tuyệt đối làm cho người ta kinh ngạc đến ngây người. Bọn Dư Tắc Thành chỉ có hơn bốn mươi người, dám chống lại đối phương là Thủ Noãn bang, không ai có thể tin được.
Phân đà phái người xuống hỏi. Thạch gia phái người tới hỏi. vô số người tới trước trụ sở sơn môn điều tra tin tức.
Dư Tắc Thành ra lệnh đánh thức Dương Nhất Thành. Dương Nhất Thành mờ mắt ra nhìn, chi thấy mình đã tới nơi này. không khỏi buông tiếng thở dài. nói:
- Việc đã đến nước này. muốn giết cứ giết, muốn mổ cứ mổ.
Dư Tắc Thành cười ha hả, nói:
- Kỳ thật giữa chúng ta có hiểu lầm. ta chỉ muốn mời ngươi tới Đây nói một vài câu. Được rôì hiểu lầm đã được giải khai, người đâu. mau đưa y rời khỏi!
Dương Nhất Thành sửng sốt, nói:
- Ngươi chịu thả ta đi sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Đó là lẽ đương nhiên, chẳng lẽ ngươi còn muốn chờ ăn cơm chiều ư? Người đâu, đưa Dương Bang chủ rời khỏi!
Dương Nhất Thành đứng lên vừa định đi. chợt sờ sờ ngực, nói:
- Bí tịch của ta đâu? Trả bí tịch lại cho ta...
Dư Tắc Thành lạnh lùng nhìn y, Dương Nhất Thành bị Dư Tắc Thành nhìn, run rẩy toàn thân, đành thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi.
Vô số người đứng ngoài sơn môn xem náo nhiệt, nhìn thấy sơn môn mở ra. Dương Nhất Thành thất thểu đi ra. lập tức tin tức được chứng thật, ai nấy phát ra đủ các lời cảm thán. Dương Nhất Thành lững thững rời khỏi sơn môn. Thủ Noãn bang có trụ sở ở trong thành, lập tức có người nghênh đón y. đưa y trở về Tổng môn Thủ Noãn bang.
Dư Tắc Thành phóng thích Dương Nhất Thành, kỳ thật cũng chỉ có thể làm như thế. Bắt y chỉ là muốn bức bách bang chúng đầu hàng, không ngờ sau này lại đánh tan tác như vậy, tiền tài cũng đã cướp sạch. Nếu như không thả mà giữ y lại. đến lúc ấy phân đà Sơn Hổ sẽ có người nhảy ra tranh, đoạt công lao. Hơn nữa Dương Nhất Thành ở Thạch gia cũng có quan hệ. đến lúc đó ỵ chính là củ khoai lang nóng phòng tay, thả không được, giữ lại cũng không được. Chẳng bằng hiện tại cứ thả y đi.
Thủ Noãn bang đã bị đánh cho khiếp sợ. Mã gia trại tranh chấp với bọn họ nếu còn đám nhiều chuyện nếu còn không hiểu lý lẽ. Dư Tắc Thành cũng không ngại sau này sẽ đánh bọn chúng thêm một trận.
Đại chiến chấm đứt. bắt đầu kiểm kê thu hoạch, đã giết chết đối phương hơn một trăm năm mươi người, đánh cho tàn tật hơn hai trăm, bị thương không thể nào nhớ nổi. Cuối cùng cướp sạch Thủ Noãn bang, tìm được ở đó hai ngàn lượng bạc ròng, một trảm lượng vàng lá.
Dư Tắc Thành tìm được trên người Dương Nhất Thành võ lâm bí tịch Hóa Điệp đại pháp, còn tìm được ở Tàng Kinh các hai mươi ba bản vố lâm bí tịch. Chưa kể lấy được một đống châu báu, còn có một ít được liệu quý hiếm, trong đó còn có một gốc nhân sâm ngàn năm.
Đám đệ tử cũng có thu hoạch rất khá, dựa theo quy củ, toàn bộ chuẩn bị nộp lên. sau đó Dư Tắc Thành sẽ phân chia.
Không ngờ Dư Tắc Thành vung tay lên nói:
- Ai đoạt được những gì, người đó được hướng. Mặt khác mỗi người được chia thêm mười lượng bạc. Sư gia và Lâm Diệp Hồng, Đô Du Tử, Phó Cương, Câu Liên Tam Ưng mỗi người lại được thêm hai mươi lượng bạc. Những huynh đệ tàn phế mỗi ngựời lại được thêm năm mươi lượng phí lo cho gia đình, cho dù các ngươi mất đi năng lực chiến đấu. cũng vĩnh viễn là đệ tử thủ hạ của ta, cứ việc ở trong sơn môn xử lý văn án. Chỉ cần ta còn một ngày. quyết không phụ các ngươi.
- Số võ lâm bí tịch toàn bộ sao chép để lại trong sơn môn chúng ta, ai muốn luyện tập cứ việc tự mình lựa chọn, số châu báu kia do ta xử lý, để dành làm kinh phí
- Những đệ tử khác còn có thể chiến đấu lập tức xuất phát, đi bắt ba tên phản nghịch trốn tránh trở về, ngày mai tiến hành xử ly theo gia pháp, ba đao sáu lỗ!
Dư Tắc Thành nói xong những lời này. một ít đệ tử đi ra ngoài được Mã Thiên Vũ dẫn dắt, đi khắp toàn thành lùng bắt ba tên đệ tử phản nghịch kia.
Như vậy số bạc còn lại một ngàn một trâm lượng, cùng với hai trâm lượng vàng, toàn bộ chui vào túi Dư Tắc Thành, số châu báu kia. Dư Tắc Thành chọn lựa ra một ít cất đi. số còn lại chuẩn bị bán đi. Nhân sâm ngàn năm Dư Tắc Thành cũng thu lấy. những được liệu khác thì cho Vạn Lý Phong, để cho y sử dụng chữa trị những người bị thương. Nguồn truyện:
Dư Tắc Thành bắt đầu lật xem Hóa Điệp đại pháp, sách này ở trong chốn võ lâm là võ công bí tịch hạng nhất, có thể tu luyện đến Cảnh giới Tiên Thiên, trong đó Tiên Thiên đại thành là có thể sử dụng Hóa Điệp đại pháp, bắn ngược công kích của địch nhân trở lại. Nhưng nếu so với ba bản bí tịch tu tiên của Dư Tắc Thành, Đây chẳng qua chỉ là một quyển bí tịch rác rưới mà thôi, nên hắn tiện tay vứt cho Lâm Diệp Hồng:
- Mọi người cứ việc xem thoải mái. ai muốn sao chép cứ việc sao. vài ngày sau ta chạy về thành Lâm Hải. nộp lên Tổng đường.
Lúc này Đà chủ phân đà Sơn Hổ Thạch Thiên Vân phái Lưu Hồ Tử tới hỏi. Dư Tắc Thành đích thân chạy về Tổng đà giải thích, tặng cho Thạch Thiên Vân một trăm lượng bạc. cho tiểu thiếp thứ bảy của y là Tiêu Hồng vài món châu báu. lập tức Thạch Thiên Vân dốc hết toàn lực ủng hộ Dư Tắc Thành, không thèm quan tâm chuyện bọn Đàm Nhị Lang châm ngòi chia rẽ.
Sự tình xong xuôi. Dư Tắc Thành trở lại sơn môn. lúc này ba tên đệ tử của hắn ở Mã gia trại đã bị đuổi về. Dương Nhất Thành lần này bị dọa cho sợ mất mật, ngũ đại Kim Cương đã chết hai, Thái thượng hộ pháp trọng thương, cũng không đám tiếp tục gây rối. vô cùng thành thành thật thật nghe lời.
Trong ba người bị đuôi trở về. Lão Dát Đạt gãy xương tay. Đào Hoành mặt mũi bầm dập, chỉ có Phong Thiên Khê không hề bị chút chuyện gì cả. Hai người kia cũng không hề tỏ ra hòa nhã với y. đối với loại người nhu nhược đầu hàng nhận sai như y. bọn họ hết sức khinh thường.
Lúc này mặt trời đã lặn về Tây. Dư Tắc Thành ra lệnh cho tất cả những người bị thương nặng về nhà chữa thương, những người còn lại ở lại sơn môn cảnh giới, phòng ngừa có người đánh lén.
Hết thảy xử lý thỏa đáng. Dư Tắc Thành bắt đầu vận chuyển chân nguyên tu luyện. Lần này huyết chiến giết mười mấy người, sau khi hấp thu huyết năng của số người chết này. Dư Tắc Thành vừa vận công liền phát hiện ra. trong cơ thể hắn không ngờ có thêm được năm luồng Huyết năng, rốt cục đạt tới chín luồng. Theo Sự tu luyện của hắn. chín luồng huyết năng này hoàn toàn hợp nhất, hóa thành một cỗ Huyết năng lưu chuyền trong kinh mạch.
Dư Tắc Thành có cảm giác rằng. hiện tại khi hắn chậm rãi phân giải huyết năng, lập tức huyết năng bắt đầu hóa thành chân nguyên nội lực. Rốt cục hắn đã luyện thành phần thứ nhất của Huyết Cương quyết: Tụ Khí Hóa Huyết.
Sau khi phân giải toàn bộ Huyết năng. trong cơ thể Dư Tắc Thành tràn ngập chân nguyên. Chân nguyên này khác với chân khí của Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết trước kia, là một loại năng lượng khác, giống như chất lỏng. Đây cũng chính là pháp lực, chỉ có dùng nó mới có thể sử dụng pháp khí. sử dụng tiên thuật.
Chân nguyên lưu chuyển Dư Tắc Thành không kìm nổi há miệng thét dài. thét chừng một khắc như vậy. Trong khi hắn thét dài, vô số thiên địa linh khí tụ tập về phía Dư Tắc Thành. Số linh khí này tiến vào trong cơ thể Dư Tắc Thành, hòa hợp cùng chân nguyên chuyên hóa thành chân nguyên pháp lực. dân dần tràn ngập toàn thân kinh mạch của Dư Tắc Thanh.
- Trên đường về của chúng ta, có một đám người ngựa đang chạy về phía này.
Mọi người cả kinh. Dư Tắc Thành cười nói:
- Rốt cục tới rồi...
Không lâu sau đám người ngựa kia xuất hiện, rõ ràng là chỉ có ba trong số sáu tên đệ tử, còn có một ít người của Thạch gia ở Yên Chi lâu. Bọn họ mang theo hơn năm mươi thớt chiến mã. tiến đến nghênh đón Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nói:
- Kỳ thật mấy người bọn họ mang theo thư tín của ta chạy tới Yên Chi lâu mượn ngựa, ta không có nói cho bọn họ biết mục tiêu của chúng ta, trong thư chỉ viết rằng người của Thạch gia dẫn đường sẽ mang đàn ngựa tới. Được rồi, mọi người cùng nhau lui lại đi thôi.
Mọi người đều lên ngựa. Lưu Tiêu Quang nhìn thấy ba huynh đệ của mình, vô cùng kích động, vội hỏi:
- Long đầu Đại ca, còn ba người kia được giao nhiệm vụ gì vậy?
Dư Tắc Thành sắc mặt tối sầm. nói:
- Bọn họ không có nhận nhiệm vụ, mà là lâm trận bỏ chạy. giết không tha!
Mọi người cưỡi ngựa trở về huyện thành Sơn Trúc, dọc trên đường đi không có chuyện gì bất ngờ. tất cả bình an trở về. Khi tiến vào huyện thành Sơn Trúc, tất cả mọi người đi đường nhìn thấy bọn họ không khỏi sửng sốt. những người này toàn thân đẫm máu tươi, đằng đằng sát khí, làm cho người ta phái chú ý.
Mọi người chạy thẳng trở về trụ sở sơn môn. Sau khi tiến vào. đại đa số đệ tử há mồm thở dốc, nhưng coi như cũng đã được sống trở về. Tất cả đệ tử tham chiến đều bị thương. Dư Tắc Thành cũng trúng một đao. may là kim sang được trị thương của Mãnh Hổ bang rất tốt. cho nên không có chuyện gì lớn.
Lần này đại thắng, hơn nữa không có đệ tử chết trận, nhưng có ba tên đệ tử tàn phế. một người bị chân khí chặt đứt cánh tay. một người bị chém đứt gân chân, một người bị chém rớt ba ngón tay. Những người khác chỉ là vết thương ngoài đa thịt bình thường.
Vạn Lý Phong chữa trị cho mọi người, đồng thời còn mời đại phu ở phân đà tới, mọi người tỏ ra vô cùng hưng phấn, trận chiến này đánh thật đã tay.
Không lâu sau. tin tức này truyền ra khiến cho huyện thành Sơn Trúc hoàn toàn sôi sục. một trận đại chiến như vậy tuyệt đối làm cho người ta kinh ngạc đến ngây người. Bọn Dư Tắc Thành chỉ có hơn bốn mươi người, dám chống lại đối phương là Thủ Noãn bang, không ai có thể tin được.
Phân đà phái người xuống hỏi. Thạch gia phái người tới hỏi. vô số người tới trước trụ sở sơn môn điều tra tin tức.
Dư Tắc Thành ra lệnh đánh thức Dương Nhất Thành. Dương Nhất Thành mờ mắt ra nhìn, chi thấy mình đã tới nơi này. không khỏi buông tiếng thở dài. nói:
- Việc đã đến nước này. muốn giết cứ giết, muốn mổ cứ mổ.
Dư Tắc Thành cười ha hả, nói:
- Kỳ thật giữa chúng ta có hiểu lầm. ta chỉ muốn mời ngươi tới Đây nói một vài câu. Được rôì hiểu lầm đã được giải khai, người đâu. mau đưa y rời khỏi!
Dương Nhất Thành sửng sốt, nói:
- Ngươi chịu thả ta đi sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Đó là lẽ đương nhiên, chẳng lẽ ngươi còn muốn chờ ăn cơm chiều ư? Người đâu, đưa Dương Bang chủ rời khỏi!
Dương Nhất Thành đứng lên vừa định đi. chợt sờ sờ ngực, nói:
- Bí tịch của ta đâu? Trả bí tịch lại cho ta...
Dư Tắc Thành lạnh lùng nhìn y, Dương Nhất Thành bị Dư Tắc Thành nhìn, run rẩy toàn thân, đành thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi.
Vô số người đứng ngoài sơn môn xem náo nhiệt, nhìn thấy sơn môn mở ra. Dương Nhất Thành thất thểu đi ra. lập tức tin tức được chứng thật, ai nấy phát ra đủ các lời cảm thán. Dương Nhất Thành lững thững rời khỏi sơn môn. Thủ Noãn bang có trụ sở ở trong thành, lập tức có người nghênh đón y. đưa y trở về Tổng môn Thủ Noãn bang.
Dư Tắc Thành phóng thích Dương Nhất Thành, kỳ thật cũng chỉ có thể làm như thế. Bắt y chỉ là muốn bức bách bang chúng đầu hàng, không ngờ sau này lại đánh tan tác như vậy, tiền tài cũng đã cướp sạch. Nếu như không thả mà giữ y lại. đến lúc ấy phân đà Sơn Hổ sẽ có người nhảy ra tranh, đoạt công lao. Hơn nữa Dương Nhất Thành ở Thạch gia cũng có quan hệ. đến lúc đó ỵ chính là củ khoai lang nóng phòng tay, thả không được, giữ lại cũng không được. Chẳng bằng hiện tại cứ thả y đi.
Thủ Noãn bang đã bị đánh cho khiếp sợ. Mã gia trại tranh chấp với bọn họ nếu còn đám nhiều chuyện nếu còn không hiểu lý lẽ. Dư Tắc Thành cũng không ngại sau này sẽ đánh bọn chúng thêm một trận.
Đại chiến chấm đứt. bắt đầu kiểm kê thu hoạch, đã giết chết đối phương hơn một trăm năm mươi người, đánh cho tàn tật hơn hai trăm, bị thương không thể nào nhớ nổi. Cuối cùng cướp sạch Thủ Noãn bang, tìm được ở đó hai ngàn lượng bạc ròng, một trảm lượng vàng lá.
Dư Tắc Thành tìm được trên người Dương Nhất Thành võ lâm bí tịch Hóa Điệp đại pháp, còn tìm được ở Tàng Kinh các hai mươi ba bản vố lâm bí tịch. Chưa kể lấy được một đống châu báu, còn có một ít được liệu quý hiếm, trong đó còn có một gốc nhân sâm ngàn năm.
Đám đệ tử cũng có thu hoạch rất khá, dựa theo quy củ, toàn bộ chuẩn bị nộp lên. sau đó Dư Tắc Thành sẽ phân chia.
Không ngờ Dư Tắc Thành vung tay lên nói:
- Ai đoạt được những gì, người đó được hướng. Mặt khác mỗi người được chia thêm mười lượng bạc. Sư gia và Lâm Diệp Hồng, Đô Du Tử, Phó Cương, Câu Liên Tam Ưng mỗi người lại được thêm hai mươi lượng bạc. Những huynh đệ tàn phế mỗi ngựời lại được thêm năm mươi lượng phí lo cho gia đình, cho dù các ngươi mất đi năng lực chiến đấu. cũng vĩnh viễn là đệ tử thủ hạ của ta, cứ việc ở trong sơn môn xử lý văn án. Chỉ cần ta còn một ngày. quyết không phụ các ngươi.
- Số võ lâm bí tịch toàn bộ sao chép để lại trong sơn môn chúng ta, ai muốn luyện tập cứ việc tự mình lựa chọn, số châu báu kia do ta xử lý, để dành làm kinh phí
- Những đệ tử khác còn có thể chiến đấu lập tức xuất phát, đi bắt ba tên phản nghịch trốn tránh trở về, ngày mai tiến hành xử ly theo gia pháp, ba đao sáu lỗ!
Dư Tắc Thành nói xong những lời này. một ít đệ tử đi ra ngoài được Mã Thiên Vũ dẫn dắt, đi khắp toàn thành lùng bắt ba tên đệ tử phản nghịch kia.
Như vậy số bạc còn lại một ngàn một trâm lượng, cùng với hai trâm lượng vàng, toàn bộ chui vào túi Dư Tắc Thành, số châu báu kia. Dư Tắc Thành chọn lựa ra một ít cất đi. số còn lại chuẩn bị bán đi. Nhân sâm ngàn năm Dư Tắc Thành cũng thu lấy. những được liệu khác thì cho Vạn Lý Phong, để cho y sử dụng chữa trị những người bị thương. Nguồn truyện:
Dư Tắc Thành bắt đầu lật xem Hóa Điệp đại pháp, sách này ở trong chốn võ lâm là võ công bí tịch hạng nhất, có thể tu luyện đến Cảnh giới Tiên Thiên, trong đó Tiên Thiên đại thành là có thể sử dụng Hóa Điệp đại pháp, bắn ngược công kích của địch nhân trở lại. Nhưng nếu so với ba bản bí tịch tu tiên của Dư Tắc Thành, Đây chẳng qua chỉ là một quyển bí tịch rác rưới mà thôi, nên hắn tiện tay vứt cho Lâm Diệp Hồng:
- Mọi người cứ việc xem thoải mái. ai muốn sao chép cứ việc sao. vài ngày sau ta chạy về thành Lâm Hải. nộp lên Tổng đường.
Lúc này Đà chủ phân đà Sơn Hổ Thạch Thiên Vân phái Lưu Hồ Tử tới hỏi. Dư Tắc Thành đích thân chạy về Tổng đà giải thích, tặng cho Thạch Thiên Vân một trăm lượng bạc. cho tiểu thiếp thứ bảy của y là Tiêu Hồng vài món châu báu. lập tức Thạch Thiên Vân dốc hết toàn lực ủng hộ Dư Tắc Thành, không thèm quan tâm chuyện bọn Đàm Nhị Lang châm ngòi chia rẽ.
Sự tình xong xuôi. Dư Tắc Thành trở lại sơn môn. lúc này ba tên đệ tử của hắn ở Mã gia trại đã bị đuổi về. Dương Nhất Thành lần này bị dọa cho sợ mất mật, ngũ đại Kim Cương đã chết hai, Thái thượng hộ pháp trọng thương, cũng không đám tiếp tục gây rối. vô cùng thành thành thật thật nghe lời.
Trong ba người bị đuôi trở về. Lão Dát Đạt gãy xương tay. Đào Hoành mặt mũi bầm dập, chỉ có Phong Thiên Khê không hề bị chút chuyện gì cả. Hai người kia cũng không hề tỏ ra hòa nhã với y. đối với loại người nhu nhược đầu hàng nhận sai như y. bọn họ hết sức khinh thường.
Lúc này mặt trời đã lặn về Tây. Dư Tắc Thành ra lệnh cho tất cả những người bị thương nặng về nhà chữa thương, những người còn lại ở lại sơn môn cảnh giới, phòng ngừa có người đánh lén.
Hết thảy xử lý thỏa đáng. Dư Tắc Thành bắt đầu vận chuyển chân nguyên tu luyện. Lần này huyết chiến giết mười mấy người, sau khi hấp thu huyết năng của số người chết này. Dư Tắc Thành vừa vận công liền phát hiện ra. trong cơ thể hắn không ngờ có thêm được năm luồng Huyết năng, rốt cục đạt tới chín luồng. Theo Sự tu luyện của hắn. chín luồng huyết năng này hoàn toàn hợp nhất, hóa thành một cỗ Huyết năng lưu chuyền trong kinh mạch.
Dư Tắc Thành có cảm giác rằng. hiện tại khi hắn chậm rãi phân giải huyết năng, lập tức huyết năng bắt đầu hóa thành chân nguyên nội lực. Rốt cục hắn đã luyện thành phần thứ nhất của Huyết Cương quyết: Tụ Khí Hóa Huyết.
Sau khi phân giải toàn bộ Huyết năng. trong cơ thể Dư Tắc Thành tràn ngập chân nguyên. Chân nguyên này khác với chân khí của Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết trước kia, là một loại năng lượng khác, giống như chất lỏng. Đây cũng chính là pháp lực, chỉ có dùng nó mới có thể sử dụng pháp khí. sử dụng tiên thuật.
Chân nguyên lưu chuyển Dư Tắc Thành không kìm nổi há miệng thét dài. thét chừng một khắc như vậy. Trong khi hắn thét dài, vô số thiên địa linh khí tụ tập về phía Dư Tắc Thành. Số linh khí này tiến vào trong cơ thể Dư Tắc Thành, hòa hợp cùng chân nguyên chuyên hóa thành chân nguyên pháp lực. dân dần tràn ngập toàn thân kinh mạch của Dư Tắc Thanh.