Chương : 4
Sự xuất hiện của cửu thiên công chúa khiến tất cả chúng tiên ngây người khiến không khí đại điện ấm ấp như mùa xuân hoa nở nơi nơi. Từ trước đến nay khi mà một người trong các nàng xuất hiện thì đã làm oanh động cả thiên giới huống chi lúc này chín người nghe danh chứ chưa từng gặp mặt này cùng xuất hiện. Quả không hổ danh là kết tinh của long tộc cùng phượng tộc đều là long phượng trong loài người, hạc trong bầy gà. Sự xuất hiện của chín người khiến chúng tiên nữ nơi đây mất hết nhan sắc, các nàng dù sao cũng là người phàm tu luyện thành tiên dù có thoát thai hoán cốt thì làm sao có thể so sánh được với sủng nhi của thiên địa tu luyện ngàn năm mới có được tiên thai mang huyết mạch cao quý.
Người có được huyết mạch thượng cổ đều là người tu luyện tích đức trăm ngàn năm mới có cơ hội đầu thai vào thiên giới, được gọi là sủng nhi của thiên địa nhưng để có được địa vị này ai có thể biết tiền kiếp họ đã khổ sở tôi luyện bản thân tích lũy bao nhiêu công đức mới có thể có cơ hội đó. Ai nói thế giới này không công bằng, con người sinh ra đã không có công bằng nhưng ai biết trước khi sinh ra họ đã làm gì để có địa vị không công bằng như vậy. Chẳng qua con người không tin vào luật nhân quả, có gieo ắt trả thôi, họ chỉ trách ông trời không công bằng nhưng nào biết những gì họ gặp phải là do chính họ đã gieo nhân nên gặp quả. Chưa trả là chưa đến lúc hay là họ đã từng gieo nhân tốt nên quả gặp phải cũng tùy thuộc vào số công đức trên người họ. Người ta thường nói lấy công chuộc tội, còn số mệnh là được viết theo số công đức trên người họ cho nên người ta thường nói là do số mệnh, hay số mệnh khó tránh. Tất cả đều dựa theo thiên mệnh ngay cả thần tiên cũng không thể tùy tiện sửa đổi mệnh cách của con người. Số mệnh là do con người có thể thay đổi nhưng họ lại không biết, cả thần tiên cũng phải tích đức huống chi con người.
Khi tất cả mọi người lấy lại tinh thần thì cả nhà Thiên Đế đã an vị, Thiên Đế điềm nhiên ho nhẹ cho mọi người an tọa rồi mới nói: "Hôm nay là ngày sinh thần đầu tiên của thập công chúa là ngày khởi động kính Thiên Duyên tìm ra mười sáu người nợ tình của công chúa cũng là ngày cuối cùng chọn người hạ phàm khi công chúa mười sáu tuổi."
Thiên Đế dừng lại nhấp một ngụm thiên sơn tuyết liên nói tiếp: "Vì Công chúa là chuyển thế của Hoa Thần chúng ta thiên tộc không có quyền thay đổi tên họ của Thần nữ cho nên nàng tên là Lạc Băng Yên."
Các tiên nhân nhẩm lại cái tên Lạc Băng Yên này, đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe tên thật của Hoa Thần. Đây là cái tên Phụ Thần đích thân đặt tên cho con gái mình mong nàng mãi mãi xinh đẹp sống lạc quan với thọ mệnh vĩnh hằng của mình và không bao giờ làm quen với băng giá của địa vị tối cao nhưng nàng lại không như ngài mong muốn, nàng đứng ở địa vị tối cao cũng ghánh trên mình trách nhiệm nặng nề không ai coa tư cách đứng bên cạnh nàng hoặc là nói nàng chưa từng chọn ai sánh vai cùng mình. Nàng lạnh lùng như băng tuyết vĩnh viễn để lại cho nam tử ngưỡng mộ nàng một bóng lưng cao ngạo cùng cô tịch vĩnh hằng.
Sau khi Thiên Đế nói xong ông nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh nãy giờ đang vui vẻ ăn bàn đào phía dưới, hắn vội đứng dậy cung kính tiếp lời: "Sau đây là công bố thân phận người đi theo thập công chúa hạ phàm còn những người không được nêu tên thì sẽ tự do lịch kiếp ở một thời không tùy chọn còn thành công hay không là do tình cảm của hai người."
"Lần hạ phàm này rất quan trọng gồm có Cửu thiên công chúa, bảy vị phương chủ hoa giới, bốn vị thần quân, tám vị thượng tiên, bốn vị tinh quân, năm vị thần tướng, sáu vì tinh tú, sáu vị ngũ hành và phu nhân, mười sáu tiểu tiên nữ và hôn phối...với thân phận là...Những người có tên chuẩn bị tâm lý đến điện ti mệnh tinh quân lấy số mệnh của mình."
Thái Bạch Kim Tinh vừa nói xong thì một làn hương phù dung tràn ngập đại điện như một cơn gió tràn ra đại điện lúc mọi người nhìn lại thì đã nhìn thấy một cục bột nhỏ đang nằm gọn trong lòng Vương Mẫu, mở đôi mắt tròn xoe khả ái nhìn Thiên Đế và Vương Mẫu cùng các vị công chúa, sao đó quy củ leo xuống đến trước mặt mọi người hành lễ: "Băng nhi thỉnh an phụ thân, nương, tỷ tỷ" Sau đó nàng xoay đầu nhìn chúng tiên.
Lúc chúng tiên thấy rõ diện mạo của nàng thì đều sửng sờ mới một năm mà khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp đã càng trở nên hoàn hảo, phấn điêu ngọc mài, các đường nét của Hoa Thần càng thêm rõ nét.
Lúc mọi người còn đang ngây ngốc thì bát công chúa đã chạy ào tới trước mặt thập công chúa hung hăng dùng tay chà đạp khuôn mặt cực kỳ đáng yêu kia một phen khiến hai má thập công chúa trở nên đỏ bừng càng tôn lên nhan sắc trở nên xinh đẹp ba phần.
Ngồi ở một góc Thượng Thần Nhan Tuyết nhìn thấy dung mạo ấy bàn tay đang cầm thiên sơn tuyết liên chợt run rẩy, hồi ức xa xưa ập về.
"Yên Nhi nàng có thể chấp nhận lịch kiếp cũng phàm nhân tại sao là ta thì nàng lại từ chối."
"Nhan Tuyết muội chỉ xem huynh như ca ca thôi, muội không muốn liên lụy cả huynh vào, trên thế gian có rất nhiều người tốt hơn muội.."
"Ta không cần họ... tại sao muội có thể cho bọn phàm nhân đó một kiếp còn ta thì lại cự tuyệt, Yên Yên muội bất công!"
Hắn còn nhớ khuôn mặt tuyệt sắc kia lần đầu trào nước mắt, dong lệ ấy khiến tim hắn tan nát, đau không thể tả.
"Nhạc Quân Tuyết xem như muội bất công đi, đừng bao giờ đi nếm trải tư vị của tình cảm nơi nhân gian, huynh nhớ lấy! muội sẽ không dừng chân vì bất kỳ một người nam nhân nào cho dù muội có thật lòng yêu họ đi chăng nữa. Tình cảm chỉ làm vướng chân muội mà thôi, nếu ngáng chân muội sẽ chặt đứt nó hoặc tiêu diệt nó."
"Ta muốn bế quan tu luyện lịch kiếp trần gian một vạn năm"
"Thượng Thần không xong rồi, Hoa Thần đã tự hủy thần đan."
Ha Ha nói tốt không xem trọng tình cảm, vậy ai là người làm chuyện ngu ngốc đó. Ta có thể từ lịch kiếp trở về không chút tổn hao nào là vì trái tim ta ở chỗ nàng còn nàng cũng trở về nhưng tim đã ở lại trần gian rồi phải không?
Bọn họ vay của nàng nên phải trả, còn nàng lấy đi trái tim của ta bao giờ mới trả?
Người có được huyết mạch thượng cổ đều là người tu luyện tích đức trăm ngàn năm mới có cơ hội đầu thai vào thiên giới, được gọi là sủng nhi của thiên địa nhưng để có được địa vị này ai có thể biết tiền kiếp họ đã khổ sở tôi luyện bản thân tích lũy bao nhiêu công đức mới có thể có cơ hội đó. Ai nói thế giới này không công bằng, con người sinh ra đã không có công bằng nhưng ai biết trước khi sinh ra họ đã làm gì để có địa vị không công bằng như vậy. Chẳng qua con người không tin vào luật nhân quả, có gieo ắt trả thôi, họ chỉ trách ông trời không công bằng nhưng nào biết những gì họ gặp phải là do chính họ đã gieo nhân nên gặp quả. Chưa trả là chưa đến lúc hay là họ đã từng gieo nhân tốt nên quả gặp phải cũng tùy thuộc vào số công đức trên người họ. Người ta thường nói lấy công chuộc tội, còn số mệnh là được viết theo số công đức trên người họ cho nên người ta thường nói là do số mệnh, hay số mệnh khó tránh. Tất cả đều dựa theo thiên mệnh ngay cả thần tiên cũng không thể tùy tiện sửa đổi mệnh cách của con người. Số mệnh là do con người có thể thay đổi nhưng họ lại không biết, cả thần tiên cũng phải tích đức huống chi con người.
Khi tất cả mọi người lấy lại tinh thần thì cả nhà Thiên Đế đã an vị, Thiên Đế điềm nhiên ho nhẹ cho mọi người an tọa rồi mới nói: "Hôm nay là ngày sinh thần đầu tiên của thập công chúa là ngày khởi động kính Thiên Duyên tìm ra mười sáu người nợ tình của công chúa cũng là ngày cuối cùng chọn người hạ phàm khi công chúa mười sáu tuổi."
Thiên Đế dừng lại nhấp một ngụm thiên sơn tuyết liên nói tiếp: "Vì Công chúa là chuyển thế của Hoa Thần chúng ta thiên tộc không có quyền thay đổi tên họ của Thần nữ cho nên nàng tên là Lạc Băng Yên."
Các tiên nhân nhẩm lại cái tên Lạc Băng Yên này, đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe tên thật của Hoa Thần. Đây là cái tên Phụ Thần đích thân đặt tên cho con gái mình mong nàng mãi mãi xinh đẹp sống lạc quan với thọ mệnh vĩnh hằng của mình và không bao giờ làm quen với băng giá của địa vị tối cao nhưng nàng lại không như ngài mong muốn, nàng đứng ở địa vị tối cao cũng ghánh trên mình trách nhiệm nặng nề không ai coa tư cách đứng bên cạnh nàng hoặc là nói nàng chưa từng chọn ai sánh vai cùng mình. Nàng lạnh lùng như băng tuyết vĩnh viễn để lại cho nam tử ngưỡng mộ nàng một bóng lưng cao ngạo cùng cô tịch vĩnh hằng.
Sau khi Thiên Đế nói xong ông nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh nãy giờ đang vui vẻ ăn bàn đào phía dưới, hắn vội đứng dậy cung kính tiếp lời: "Sau đây là công bố thân phận người đi theo thập công chúa hạ phàm còn những người không được nêu tên thì sẽ tự do lịch kiếp ở một thời không tùy chọn còn thành công hay không là do tình cảm của hai người."
"Lần hạ phàm này rất quan trọng gồm có Cửu thiên công chúa, bảy vị phương chủ hoa giới, bốn vị thần quân, tám vị thượng tiên, bốn vị tinh quân, năm vị thần tướng, sáu vì tinh tú, sáu vị ngũ hành và phu nhân, mười sáu tiểu tiên nữ và hôn phối...với thân phận là...Những người có tên chuẩn bị tâm lý đến điện ti mệnh tinh quân lấy số mệnh của mình."
Thái Bạch Kim Tinh vừa nói xong thì một làn hương phù dung tràn ngập đại điện như một cơn gió tràn ra đại điện lúc mọi người nhìn lại thì đã nhìn thấy một cục bột nhỏ đang nằm gọn trong lòng Vương Mẫu, mở đôi mắt tròn xoe khả ái nhìn Thiên Đế và Vương Mẫu cùng các vị công chúa, sao đó quy củ leo xuống đến trước mặt mọi người hành lễ: "Băng nhi thỉnh an phụ thân, nương, tỷ tỷ" Sau đó nàng xoay đầu nhìn chúng tiên.
Lúc chúng tiên thấy rõ diện mạo của nàng thì đều sửng sờ mới một năm mà khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp đã càng trở nên hoàn hảo, phấn điêu ngọc mài, các đường nét của Hoa Thần càng thêm rõ nét.
Lúc mọi người còn đang ngây ngốc thì bát công chúa đã chạy ào tới trước mặt thập công chúa hung hăng dùng tay chà đạp khuôn mặt cực kỳ đáng yêu kia một phen khiến hai má thập công chúa trở nên đỏ bừng càng tôn lên nhan sắc trở nên xinh đẹp ba phần.
Ngồi ở một góc Thượng Thần Nhan Tuyết nhìn thấy dung mạo ấy bàn tay đang cầm thiên sơn tuyết liên chợt run rẩy, hồi ức xa xưa ập về.
"Yên Nhi nàng có thể chấp nhận lịch kiếp cũng phàm nhân tại sao là ta thì nàng lại từ chối."
"Nhan Tuyết muội chỉ xem huynh như ca ca thôi, muội không muốn liên lụy cả huynh vào, trên thế gian có rất nhiều người tốt hơn muội.."
"Ta không cần họ... tại sao muội có thể cho bọn phàm nhân đó một kiếp còn ta thì lại cự tuyệt, Yên Yên muội bất công!"
Hắn còn nhớ khuôn mặt tuyệt sắc kia lần đầu trào nước mắt, dong lệ ấy khiến tim hắn tan nát, đau không thể tả.
"Nhạc Quân Tuyết xem như muội bất công đi, đừng bao giờ đi nếm trải tư vị của tình cảm nơi nhân gian, huynh nhớ lấy! muội sẽ không dừng chân vì bất kỳ một người nam nhân nào cho dù muội có thật lòng yêu họ đi chăng nữa. Tình cảm chỉ làm vướng chân muội mà thôi, nếu ngáng chân muội sẽ chặt đứt nó hoặc tiêu diệt nó."
"Ta muốn bế quan tu luyện lịch kiếp trần gian một vạn năm"
"Thượng Thần không xong rồi, Hoa Thần đã tự hủy thần đan."
Ha Ha nói tốt không xem trọng tình cảm, vậy ai là người làm chuyện ngu ngốc đó. Ta có thể từ lịch kiếp trở về không chút tổn hao nào là vì trái tim ta ở chỗ nàng còn nàng cũng trở về nhưng tim đã ở lại trần gian rồi phải không?
Bọn họ vay của nàng nên phải trả, còn nàng lấy đi trái tim của ta bao giờ mới trả?