Chương 14: Ngoại truyện: Đừng tin vào những gì tôi đã nói
Hàn Triệt bừng tỉnh. Đầu của y đau như là búa bổ vậy. Phải mất hơn mười phút sau, Hàn Triệt mới nhận ra hai tay của mình đều đã bị còng vào gầm bàn.
- Tỉnh rồi à? - Mạnh Cường kéo ghế ngồi xuống, mặt đối mặt với Hàn Triệt. Hắn khinh khỉnh hỏi.
Hàn Triệt định cắn lưỡi tự sát, nhưng chợt nhận ra rằng, cả cơ thể y đã bị tê cứng lại, không thể nhúc nhích được. Dù chỉ là một cử động nhỏ nhoi thôi.
'Mẹ kiếp thật. Mình bị chuốc thuốc rồi.'
- Đồng bọn của mày cũng sắp vô đây chung rồi... - Mạnh Cường để tay lên mặt bàn, hắn khẽ nhịp nhịp ngón tay.
Mồ hôi trên trán Hàn Triệt vã ra như tắm, y sợ hãi khi nghĩ đến hình ảnh Cảnh Hòa bị từng phát súng thi nhau bắn vào người.
- Tất cả đều là do tao làm. Không liên quan gì tới người khác đâu.
- Thế à? - Mạnh Cường kéo ghế đứng dậy, đi ra ngoài hội ý với đồng nghiệp của mình. Mặc kệ Hàn Triệt đang kêu gào đến khản cổ, về chuyện thanh minh cho Cảnh Hòa.
oOo
- Cảnh Hoà là người chuyển giới sao?
Kha Ngạn cười buồn, anh cầm tấm hình chụp chung của Hàn Triệt và Cảnh Hòa hồi học cấp Ba lên xem.
- Hàn Triệt rất yêu Cảnh Hòa. - Bạch Lãng xúc động nói. - Vì cậu ta mà y đã đánh đổi tất cả mọi thứ, để giúp cậu ta phi tang xác. Cũng như trong việc sắp xếp kế hoạch giết người kia...
- Bà lão lúc nãy là ai thế? - Viên Thùy vừa soạn bản báo cáo vừa hỏi.
- Là mẹ của Hàn Triệt. Bà ấy cũng rất thương con mình...
Phạm Đình Vân kéo Bạch Lãng vào lòng, ông khẽ khàng bảo:
- Sắp xếp giam bọn họ chung một chỗ. Xem như là ân huệ của chính phủ dành cho bọn họ. Nhưng luật pháp vẫn phải tuân theo. Nghe rõ chưa hả?
oOo
- Cảnh Hòa từng là người mẫu nội y có tiếng. Nghe đâu cậu ta từng có mối tình nồng thắm với một đại gia nổi tiếng trong giới bất động sản. Bọn họ đã từng dự định tiến tới hôn nhân, nhưng vì cậu ta không thể sinh con nên đã bị tên đó đá đi không thương tiếc. Cũng kể từ dạo ấy, Cảnh Hòa trở nên nửa điên nửa tỉnh. Cánh phóng viên thường xuyên chụp được hình ảnh cậu ta đang sử dụng chất gây nghiện. Nghe đâu Cảnh Hoà yêu tên đó lắm... - Kha Ngạn kể.
- Nhưng mà Cảnh Hòa đâu biết bên cạnh mình còn có Hàn Triệt, người mà vì cậu ta đã bỏ quên chính bản thân mình kia chứ? - Bạch Lãng chua xót nói tiếp. Thật may vì ông đã tìm thấy Phạm Đình Vân, người đã, sẽ và mãi mãi che chở ông đến cuối cuộc đởi này...
- Những nạn nhân xấu số kia đều là tình nhân của tên đó à? - Mạnh Cường lên tiếng hỏi.
- Không, một vài nạn nhân trong số họ là người đã tiết lộ chuyện Cảnh Hòa chuyển giới cho giới truyền thông biết. Nên sự nghiệp của cậu ta mới tan thành mây khói...
- Sớm muộn gì cũng bị người ta biết. Nếu tên đó yêu cậu ta thật lòng thì đâu chấp nhất chi chuyện này chứ? - Mạnh Cường xé túi bắp rang bơ ra ăn lót dạ. Hương vị ngọt ngào của nó cũng không làm vơi đi cảm giác bức bối trong lòng hắn.
- Cảnh Hòa giờ thế nào rồi? - Bạch Lãng nhấp một ngụm cà phê không đường cho bớt buồn ngủ, ông mệt mỏi hỏi lại.
- Ngoan ngoãn lạ thường. Dường như giết được họ xong, tâm nguyện của cậu ta đã hoàn thành vậy. - Viên Thùy nằm dài trên bàn, lười biếng mở miệng trả lời.
- Còn Hàn Triệt và mẹ y thì sao?
- Bọn họ đều bình thản cả. Tựa hồ như phiên tòa diễn ra sắp tới chỉ là một phiên chợ mà họ hay đi hàng ngày mà thôi.
- Dẹp cái quá khứ đáng thương của Cảnh Hòa qua một bên đi. - Phạm Đình Vân tức giận, đập bàn đánh thức mọi người trong tổ của mình. - Viên Thùy, mau giải quyết vấn đề tìm luật sư cho Cảnh Hòa cùng đồng bọn. Mạnh Cường, tìm hiểu xem có nghi can nào mà chúng ta còn bỏ sót không. Kha Ngạn, kiểm tra lại bản báo cáo bên phía pháp y cho tôi. Bạch Lãng, em lo chuẩn bị giấy tờ cho phiên tòa sắp tới đi. Còn bây giờ, tất cả giải tán.
Mọi người đồng loạt giơ tay chào, rồi ra ngoài giải lao một chút.
Viên Thụy ghé quán cháo sườn một mình, anh vốn dĩ không có thói quen đi ăn cùng nhiều người.
Kha Ngạn thì đã có hẹn nên không thể đi chung với vợ chồng Vân Lãng và Mạnh Cường được.
Rốt cuộc, chỉ có ba người bọn họ đến quán mỳ Lam Ký ăn tối.
oOo
Lam Yên mặt nặng mày nhẹ ra tiếp đãi họ, Lam Vân Khởi vẫn còn hôn mê, do mất máu quá nhiều và suy nhược cơ thể. Điều đó khiến anh phát điên lên, đã vậy Vương Thiết Hùng còn lảng vảng trong tiệm mỳ suốt cả ngày nay. Hắn lấy cớ bảo vệ người thân của nhân chứng để ở lì nơi đây.
- Một mỳ vịt tiềm, một mỳ xào giòn thập cẩm và một hủ tíu gà. Tất cả đều là cỡ lớn nghen. - Bạch Lãng vừa đặt món vừa "địa" đôi tay bàn tay mềm mại của Lam Yên. Lát nữa ăn xong, ông phải hỏi bí quyết dưỡng da của Lam Yên mới được.
Bạch Lãng không muốn chồng mình chán ông đâu.
- Uống gì?
- Một trà bí đao, một Coke và một cà phê sữa đá.
- Đi làm đi. - Lam Yên nhéo nhéo bắp tay Vương Thiết Hùng, anh tức giận nói. - Còn đứng tò tò ở đó nữa.
Vương Thiết Hùng xoa xoa cánh tay đỏ tấy, hắn cười cười nhìn bọn họ, rồi nhanh nhẹn xuống bếp làm đồ uống. Chứ mà có nấu thì họ cũng không dám nuốt đâu.
Lam Yên vừa trụng mỳ và bánh hủ tíu, vừa quay sang hỏi Vương Thiết Hùng:
- Tối nay anh muốn ăn gì hử? Tôi đãi.
- Ăn em...
"Cốc."
Lam Yên ký một cái rõ kêu trên trán Vương Thiết Hùng xong, anh liền bỏ mặc hắn, chăm chú vào việc nấu nướng.
Vương Thiết Hùng nhìn hai gò má hồng hồng của Lam Yên, hắn hạnh phúc mỉm cười, thầm nghĩ:
'Sau này già rồi. Tụi mình vẫn tiếp tục cùng nhau mở quán ăn như thế này nhé? Em nấu ăn, còn anh thì đi pha chế...'
- Hủ tíu mỳ sườn non phải không? - Tiếng nói của Lam Yên bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Thiết Hùng.
Vương Thiết Hùng ôm chầm Lam Yên từ phía sau, hắn khe khẽ đáp:
- Ừm, vợ yêu...
oOo
Cảnh Hòa đưa tay sờ mũi của Hàn Tố Tố.
'Tắt thở rồi.'
- Em yên tâm đi. Thuốc của anh làm ra hiệu quả lắm. Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau sẽ đến lượt chúng ta thôi. - Hàn Triệt ôm Cảnh Hòa vào lòng, cố gắng vỗ về cậu ta. Giọng nói ấm áp bao năm vẫn vậy. Chưa hề thay đổi một chút xíu nào. Kể cả khi, Cảnh Hòa là một con quái vật gớm ghiếc.
- Kiếp sau nếu có bị đọa vào súc sinh đạo, em muốn được đầu thai chung với anh. Làm bò, làm chó, làm heo,... là con gì cũng được. Miễn sao có anh bên cạnh thôi. - Cảnh Hòa nhắm mắt, chịu đựng cơn đau quặn dưới rốn.
Lần giết người đầu tiên là không cố ý, nhưng nếu đưa ra tòa xét xử thì mức xử phạt thấp nhất cũng là chung thân. Lúc ấy Cảnh Hòa yêu như điên như dại tên đó, nên không màng tới hậu quả về sau, cứ nhất mực lôi gia đình Hàn Triệt vào chuyện này. Cầu mong níu giữ bước chân người thương...
Hàn Triệt bỗng nhiên cất tiếng ho khù khụ, y khó thở quá chừng. Máu tươi bắt đầu trào ra nơi khóe miệng.
- Anh... anh... xuống... dưới...
"Hụuu..."
Còi báo động đột nhiên phát ra tiếng kêu ầm ĩ.
Từng tốp cảnh ngục bắt đầu xông vào buồng giam của Cảnh Hòa, để đem mẹ con Hàn Triệt đi cứu chữa gấp.
Cảnh Hòa để mặc cho cảnh ngục dẫn đi tra khảo. Dạ dày của y hơn một năm nay đều được "tẩm bổ" bằng chất độc đặc chế của Hàn Triệt rồi. Nên là, y sẽ rời bỏ nơi này, đi theo hắn sớm thôi.
Kha Ngạn nhìn mười đầu ngón tay thâm tím của Cảnh Hòa, cùng với khuôn mặt trắng bệt không còn một chút khí huyết kia, anh đã hiểu bọn họ đều trúng độc rồi.
'Khốn kiếp thật.' - Anh chỉ mới sơ sảy trong chốc lát, mà bọn họ đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng thật lòng Kha Ngạn không thể hiểu nổi, tại sao họ lại phải chọn cái chết đau đớn đến mức độ này đối với bản thân chứ? So với xử bắn thì nó còn kinh khủng hơn gấp cả trăm ngàn lần nữa kìa...
- Đưa cậu ta đi cấp cứu mau. Nếu trên đường đến đó mà có các dấu hiệu như nôn mửa hoặc nôn ra máu, thì hãy gọi người chuẩn bị biện pháp súc ruột lẫn lọc máu đi. - Kha Ngạn nghiến răng nghiến lợi căn đi dặn lại cảnh ngục.
Cảnh Hòa nhếch miệng cười, một dòng máu bắt đầu len lỏi chảy ra từ khóe miệng xanh xao.
'Giải thoát rồi. Cuối cùng thì mình cũng được giải thoát rồi.' - Cảnh Hòa sung sướng nghĩ.
Màn đêm bất thình lình từ đâu kéo đến, che phủ đôi mắt đào hoa của Cảnh Hòa.
Ý thức của y hòa chung nhịp đập với bóng tối. Vỡ òa ra. Rồi tắt lịm hẳn.
oOo
- Em ơi. Xe anh sửa xong rồi nè. - Hàn Triệt quẹt quẹt mũi, y len lén lấy tay chọt chọt mặt Cảnh Hòa.
- Anh Triệt... - Cảnh Hòa nuốt tiếng khóc xuống bụng, hắn đã được trọng sinh rồi sao?
Mùi mỡ thắng xông vào tận mũi Cảnh Hòa. Chắc là Hàn Tố Tố chuẩn bị làm món kho quẹt đi?
Mẹ Tố, anh Triệt của hắn vẫn còn sống. Hắn thật sự trọng sinh rồi!
- Em Hòa. Em có tin chuyện trọng sinh không? - Hàn Triệt vừa nói vừa lùi dần về phía sau. Y sợ bị Cảnh Hòa đạp lắm.
- Thế anh có tin rằng em sẽ... mãi mãi yêu anh không? - Hai mắt Cảnh Hòa đỏ hoe tựa hồ sắp khóc, hắn khó khăn mở miệng hỏi Hàn Triệt.
- Thật hả? Anh tin, anh tin, anh lúc nào cũng tin hết... - Hàn Triệt thiếu điều muốn nhảy cẫng lên vì hạnh phúc. Y nhào tới ôm Cảnh Hòa thật chặt.
Bọn họ bây giờ chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi thôi. Đợi vài năm nữa đủ tuổi rồi sẽ làm đám cưới luôn, mặc kệ sau này miệng đời có dèm pha hay soi mói...
- Hai đứa bây vô ăn cơm rồi đi học nè. Lớn đầu mà chả biết phụ mẹ gì hết trơn hà. - Hàn Tố Tố vừa xới cơm vừa nói vọng ra ngoài.
Hàn Triệt cùng Cảnh Hòa nhất tề "Dạ" ran, rồi hăng hái chạy ào vào nhà dùng bữa trưa với mẹ mình.
Cách đó không xa, có hai cô bé ăn diện sành điệu đang xé bỏ tờ đơn đăng ký đi thi hoa hậu tuổi Teen.
Bọn họ cũng đã lạc nhau một kiếp rồi. Bây giờ, bù đắp lại thôi...
oOo
Thượng Quan Khanh vuốt ve con mèo múp đang nằm trên đùi mình, y chậm rãi kể tiếp:
"... Sinh kế trong thành rất tệ. Có kẻ phải giết trẻ con nhà hàng xóm để ăn cho đỡ đói. Nên khi nghe tin bắt giặc tộc Ri Dớp, là sẽ được bang thưởng hàng ngàn lượng vàng. Họ liền lường gạt một cậu thiếu niên khờ khạo trong làng, ăn bận giống người tộc đó, rồi đem nộp để lãnh thưởng.
Ở nơi đó, cậu thiếu niên bị tra tấn dã man, nhưng vẫn quyết liệt không nhận tội. Vì thế nên đã bị lăng trì tới chết.
Chỉ có cậu bé hàng xóm là dám đứng ra minh oan cho cậu thiếu niên đáng thương kia. Nhưng lời nói của cậu như gió thoảng bên tai, họ còn bắt cả chị gái cậu bé cống cho thành chủ, để được miễn thuế. Cậu bé hàng xóm vì muốn cứu chị mà bị bọn họ đánh đập đến mù mắt. Sau cùng cũng bị chặt đầu, rồi lấy thịt ăn...
Cậu bé hàng xóm chính là Cảnh Hòa, cậu thiếu niên nọ chính là Hàn Triệt, còn chị của cậu bé hàng xóm chính là Hàn Tố Tố...
Còn tên đại gia kia, không liên quan gì đến tiền kiếp của họ cả. Chỉ là chất xúc tác, để thử thách bọn họ mà thôi...
Rất tiếc rằng, ai nấy đều thất bại hết. Nên mới vẽ ra cơ sự này...
Sáu người chết xấu số ấy, chính là những kẻ đã rắp tâm hãm hại bọn họ, nên kiếp này phải trả giá.
Nhưng nếu như, ngay từ đầu họ không bày trò để tiếp tục hãm hại Cảnh Hòa. Chắc chắn, nhân duyên giao hảo của bọn họ tuy không tốt đẹp mấy, song cũng không tới mức thê thảm như thế này đâu...
Tất cả bọn họ đều được sắp xếp trọng sinh vào một vi diện khác thế giới này, nhưng đều có cùng mốc phát triển lịch sử tương tự.
Về phần ký ức ở đây, nó sẽ bị mài mòn theo năm tháng, nên họ sẽ không biết hay có ấn tượng xấu khi gặp lại nhau đâu.
Xem như, kết cục này là tốt đẹp nhất cho bọn họ rồi..."
Thượng Quan Khanh nhón tay lấy một miếng cá nướng kim chi thơm lừng, quơ qua quơ lại trước mũi Hiên Viên Tân.
- Hiện hình người ra cho ta xem, Định Quán.
Mèo mập bất mãn kêu "meo", "meo" vài tiếng. Rồi miễn cưỡng hóa thành hình người. Là một nhóc mập độ khoảng mười một tuổi, mặc áo phông cùng quần short ngắn màu trắng.
- Oa. Dễ cưng quá đi. - Thượng Quan Khanh bẹo hai gò má phúng phính của Hiên Viên Tân, y trìu mến nói.
- Cá. - Hiên Viên Tân bặm môi, tức giận. Nhóc bị Hiên Viên Trần và Hiên Viên Ý đồng tâm hiệp lực giao cho tên biến thái này nuôi. "Hiệp định" này sẽ kéo dài đến lúc nhóc đạt được Kim Đan kỳ thì mới chấm dứt.
...
- Ha. Ngươi nghĩ xem, Nhã Thánh. Có con gì nuôi mà người ta không "thịt" nó không hả? - Hiên Viên Ý đang xoay xoay khối rubik, bất chợt hắn ngừng lại, ngẩng đầu hỏi Hiên Viên Trần.
- Mẫn Hoa không có khẩu vị nặng đến thế đâu... - Hiên Viên Trần bốc một nhúm cao kỷ tử sấy khô lên mũi ngửi. - Chuyện ở Tiên giới, ta rành hơn ngươi đấy, Hoài Phương à...
'Với lại trong lòng của Mẫn Hoa nguyên quân cũng đã có người mà hắn thầm thương rồi...'
(Trích "Ai trọng sinh vào thân xác của tôi vậy?" - Tơ Trời hệ liệt)
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Quyển Ba: Dẫn sói vào nhà, hồi Năm - Đưa lên Đoạn Đầu đài (b) sẽ giải thích tất cả. (◍•ᴗ•◍)❤
Thỉnh mong các bạn độc giả gần xa kiên nhẫn. (つ≧▽≦)つ
- Tỉnh rồi à? - Mạnh Cường kéo ghế ngồi xuống, mặt đối mặt với Hàn Triệt. Hắn khinh khỉnh hỏi.
Hàn Triệt định cắn lưỡi tự sát, nhưng chợt nhận ra rằng, cả cơ thể y đã bị tê cứng lại, không thể nhúc nhích được. Dù chỉ là một cử động nhỏ nhoi thôi.
'Mẹ kiếp thật. Mình bị chuốc thuốc rồi.'
- Đồng bọn của mày cũng sắp vô đây chung rồi... - Mạnh Cường để tay lên mặt bàn, hắn khẽ nhịp nhịp ngón tay.
Mồ hôi trên trán Hàn Triệt vã ra như tắm, y sợ hãi khi nghĩ đến hình ảnh Cảnh Hòa bị từng phát súng thi nhau bắn vào người.
- Tất cả đều là do tao làm. Không liên quan gì tới người khác đâu.
- Thế à? - Mạnh Cường kéo ghế đứng dậy, đi ra ngoài hội ý với đồng nghiệp của mình. Mặc kệ Hàn Triệt đang kêu gào đến khản cổ, về chuyện thanh minh cho Cảnh Hòa.
oOo
- Cảnh Hoà là người chuyển giới sao?
Kha Ngạn cười buồn, anh cầm tấm hình chụp chung của Hàn Triệt và Cảnh Hòa hồi học cấp Ba lên xem.
- Hàn Triệt rất yêu Cảnh Hòa. - Bạch Lãng xúc động nói. - Vì cậu ta mà y đã đánh đổi tất cả mọi thứ, để giúp cậu ta phi tang xác. Cũng như trong việc sắp xếp kế hoạch giết người kia...
- Bà lão lúc nãy là ai thế? - Viên Thùy vừa soạn bản báo cáo vừa hỏi.
- Là mẹ của Hàn Triệt. Bà ấy cũng rất thương con mình...
Phạm Đình Vân kéo Bạch Lãng vào lòng, ông khẽ khàng bảo:
- Sắp xếp giam bọn họ chung một chỗ. Xem như là ân huệ của chính phủ dành cho bọn họ. Nhưng luật pháp vẫn phải tuân theo. Nghe rõ chưa hả?
oOo
- Cảnh Hòa từng là người mẫu nội y có tiếng. Nghe đâu cậu ta từng có mối tình nồng thắm với một đại gia nổi tiếng trong giới bất động sản. Bọn họ đã từng dự định tiến tới hôn nhân, nhưng vì cậu ta không thể sinh con nên đã bị tên đó đá đi không thương tiếc. Cũng kể từ dạo ấy, Cảnh Hòa trở nên nửa điên nửa tỉnh. Cánh phóng viên thường xuyên chụp được hình ảnh cậu ta đang sử dụng chất gây nghiện. Nghe đâu Cảnh Hoà yêu tên đó lắm... - Kha Ngạn kể.
- Nhưng mà Cảnh Hòa đâu biết bên cạnh mình còn có Hàn Triệt, người mà vì cậu ta đã bỏ quên chính bản thân mình kia chứ? - Bạch Lãng chua xót nói tiếp. Thật may vì ông đã tìm thấy Phạm Đình Vân, người đã, sẽ và mãi mãi che chở ông đến cuối cuộc đởi này...
- Những nạn nhân xấu số kia đều là tình nhân của tên đó à? - Mạnh Cường lên tiếng hỏi.
- Không, một vài nạn nhân trong số họ là người đã tiết lộ chuyện Cảnh Hòa chuyển giới cho giới truyền thông biết. Nên sự nghiệp của cậu ta mới tan thành mây khói...
- Sớm muộn gì cũng bị người ta biết. Nếu tên đó yêu cậu ta thật lòng thì đâu chấp nhất chi chuyện này chứ? - Mạnh Cường xé túi bắp rang bơ ra ăn lót dạ. Hương vị ngọt ngào của nó cũng không làm vơi đi cảm giác bức bối trong lòng hắn.
- Cảnh Hòa giờ thế nào rồi? - Bạch Lãng nhấp một ngụm cà phê không đường cho bớt buồn ngủ, ông mệt mỏi hỏi lại.
- Ngoan ngoãn lạ thường. Dường như giết được họ xong, tâm nguyện của cậu ta đã hoàn thành vậy. - Viên Thùy nằm dài trên bàn, lười biếng mở miệng trả lời.
- Còn Hàn Triệt và mẹ y thì sao?
- Bọn họ đều bình thản cả. Tựa hồ như phiên tòa diễn ra sắp tới chỉ là một phiên chợ mà họ hay đi hàng ngày mà thôi.
- Dẹp cái quá khứ đáng thương của Cảnh Hòa qua một bên đi. - Phạm Đình Vân tức giận, đập bàn đánh thức mọi người trong tổ của mình. - Viên Thùy, mau giải quyết vấn đề tìm luật sư cho Cảnh Hòa cùng đồng bọn. Mạnh Cường, tìm hiểu xem có nghi can nào mà chúng ta còn bỏ sót không. Kha Ngạn, kiểm tra lại bản báo cáo bên phía pháp y cho tôi. Bạch Lãng, em lo chuẩn bị giấy tờ cho phiên tòa sắp tới đi. Còn bây giờ, tất cả giải tán.
Mọi người đồng loạt giơ tay chào, rồi ra ngoài giải lao một chút.
Viên Thụy ghé quán cháo sườn một mình, anh vốn dĩ không có thói quen đi ăn cùng nhiều người.
Kha Ngạn thì đã có hẹn nên không thể đi chung với vợ chồng Vân Lãng và Mạnh Cường được.
Rốt cuộc, chỉ có ba người bọn họ đến quán mỳ Lam Ký ăn tối.
oOo
Lam Yên mặt nặng mày nhẹ ra tiếp đãi họ, Lam Vân Khởi vẫn còn hôn mê, do mất máu quá nhiều và suy nhược cơ thể. Điều đó khiến anh phát điên lên, đã vậy Vương Thiết Hùng còn lảng vảng trong tiệm mỳ suốt cả ngày nay. Hắn lấy cớ bảo vệ người thân của nhân chứng để ở lì nơi đây.
- Một mỳ vịt tiềm, một mỳ xào giòn thập cẩm và một hủ tíu gà. Tất cả đều là cỡ lớn nghen. - Bạch Lãng vừa đặt món vừa "địa" đôi tay bàn tay mềm mại của Lam Yên. Lát nữa ăn xong, ông phải hỏi bí quyết dưỡng da của Lam Yên mới được.
Bạch Lãng không muốn chồng mình chán ông đâu.
- Uống gì?
- Một trà bí đao, một Coke và một cà phê sữa đá.
- Đi làm đi. - Lam Yên nhéo nhéo bắp tay Vương Thiết Hùng, anh tức giận nói. - Còn đứng tò tò ở đó nữa.
Vương Thiết Hùng xoa xoa cánh tay đỏ tấy, hắn cười cười nhìn bọn họ, rồi nhanh nhẹn xuống bếp làm đồ uống. Chứ mà có nấu thì họ cũng không dám nuốt đâu.
Lam Yên vừa trụng mỳ và bánh hủ tíu, vừa quay sang hỏi Vương Thiết Hùng:
- Tối nay anh muốn ăn gì hử? Tôi đãi.
- Ăn em...
"Cốc."
Lam Yên ký một cái rõ kêu trên trán Vương Thiết Hùng xong, anh liền bỏ mặc hắn, chăm chú vào việc nấu nướng.
Vương Thiết Hùng nhìn hai gò má hồng hồng của Lam Yên, hắn hạnh phúc mỉm cười, thầm nghĩ:
'Sau này già rồi. Tụi mình vẫn tiếp tục cùng nhau mở quán ăn như thế này nhé? Em nấu ăn, còn anh thì đi pha chế...'
- Hủ tíu mỳ sườn non phải không? - Tiếng nói của Lam Yên bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Thiết Hùng.
Vương Thiết Hùng ôm chầm Lam Yên từ phía sau, hắn khe khẽ đáp:
- Ừm, vợ yêu...
oOo
Cảnh Hòa đưa tay sờ mũi của Hàn Tố Tố.
'Tắt thở rồi.'
- Em yên tâm đi. Thuốc của anh làm ra hiệu quả lắm. Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau sẽ đến lượt chúng ta thôi. - Hàn Triệt ôm Cảnh Hòa vào lòng, cố gắng vỗ về cậu ta. Giọng nói ấm áp bao năm vẫn vậy. Chưa hề thay đổi một chút xíu nào. Kể cả khi, Cảnh Hòa là một con quái vật gớm ghiếc.
- Kiếp sau nếu có bị đọa vào súc sinh đạo, em muốn được đầu thai chung với anh. Làm bò, làm chó, làm heo,... là con gì cũng được. Miễn sao có anh bên cạnh thôi. - Cảnh Hòa nhắm mắt, chịu đựng cơn đau quặn dưới rốn.
Lần giết người đầu tiên là không cố ý, nhưng nếu đưa ra tòa xét xử thì mức xử phạt thấp nhất cũng là chung thân. Lúc ấy Cảnh Hòa yêu như điên như dại tên đó, nên không màng tới hậu quả về sau, cứ nhất mực lôi gia đình Hàn Triệt vào chuyện này. Cầu mong níu giữ bước chân người thương...
Hàn Triệt bỗng nhiên cất tiếng ho khù khụ, y khó thở quá chừng. Máu tươi bắt đầu trào ra nơi khóe miệng.
- Anh... anh... xuống... dưới...
"Hụuu..."
Còi báo động đột nhiên phát ra tiếng kêu ầm ĩ.
Từng tốp cảnh ngục bắt đầu xông vào buồng giam của Cảnh Hòa, để đem mẹ con Hàn Triệt đi cứu chữa gấp.
Cảnh Hòa để mặc cho cảnh ngục dẫn đi tra khảo. Dạ dày của y hơn một năm nay đều được "tẩm bổ" bằng chất độc đặc chế của Hàn Triệt rồi. Nên là, y sẽ rời bỏ nơi này, đi theo hắn sớm thôi.
Kha Ngạn nhìn mười đầu ngón tay thâm tím của Cảnh Hòa, cùng với khuôn mặt trắng bệt không còn một chút khí huyết kia, anh đã hiểu bọn họ đều trúng độc rồi.
'Khốn kiếp thật.' - Anh chỉ mới sơ sảy trong chốc lát, mà bọn họ đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng thật lòng Kha Ngạn không thể hiểu nổi, tại sao họ lại phải chọn cái chết đau đớn đến mức độ này đối với bản thân chứ? So với xử bắn thì nó còn kinh khủng hơn gấp cả trăm ngàn lần nữa kìa...
- Đưa cậu ta đi cấp cứu mau. Nếu trên đường đến đó mà có các dấu hiệu như nôn mửa hoặc nôn ra máu, thì hãy gọi người chuẩn bị biện pháp súc ruột lẫn lọc máu đi. - Kha Ngạn nghiến răng nghiến lợi căn đi dặn lại cảnh ngục.
Cảnh Hòa nhếch miệng cười, một dòng máu bắt đầu len lỏi chảy ra từ khóe miệng xanh xao.
'Giải thoát rồi. Cuối cùng thì mình cũng được giải thoát rồi.' - Cảnh Hòa sung sướng nghĩ.
Màn đêm bất thình lình từ đâu kéo đến, che phủ đôi mắt đào hoa của Cảnh Hòa.
Ý thức của y hòa chung nhịp đập với bóng tối. Vỡ òa ra. Rồi tắt lịm hẳn.
oOo
- Em ơi. Xe anh sửa xong rồi nè. - Hàn Triệt quẹt quẹt mũi, y len lén lấy tay chọt chọt mặt Cảnh Hòa.
- Anh Triệt... - Cảnh Hòa nuốt tiếng khóc xuống bụng, hắn đã được trọng sinh rồi sao?
Mùi mỡ thắng xông vào tận mũi Cảnh Hòa. Chắc là Hàn Tố Tố chuẩn bị làm món kho quẹt đi?
Mẹ Tố, anh Triệt của hắn vẫn còn sống. Hắn thật sự trọng sinh rồi!
- Em Hòa. Em có tin chuyện trọng sinh không? - Hàn Triệt vừa nói vừa lùi dần về phía sau. Y sợ bị Cảnh Hòa đạp lắm.
- Thế anh có tin rằng em sẽ... mãi mãi yêu anh không? - Hai mắt Cảnh Hòa đỏ hoe tựa hồ sắp khóc, hắn khó khăn mở miệng hỏi Hàn Triệt.
- Thật hả? Anh tin, anh tin, anh lúc nào cũng tin hết... - Hàn Triệt thiếu điều muốn nhảy cẫng lên vì hạnh phúc. Y nhào tới ôm Cảnh Hòa thật chặt.
Bọn họ bây giờ chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi thôi. Đợi vài năm nữa đủ tuổi rồi sẽ làm đám cưới luôn, mặc kệ sau này miệng đời có dèm pha hay soi mói...
- Hai đứa bây vô ăn cơm rồi đi học nè. Lớn đầu mà chả biết phụ mẹ gì hết trơn hà. - Hàn Tố Tố vừa xới cơm vừa nói vọng ra ngoài.
Hàn Triệt cùng Cảnh Hòa nhất tề "Dạ" ran, rồi hăng hái chạy ào vào nhà dùng bữa trưa với mẹ mình.
Cách đó không xa, có hai cô bé ăn diện sành điệu đang xé bỏ tờ đơn đăng ký đi thi hoa hậu tuổi Teen.
Bọn họ cũng đã lạc nhau một kiếp rồi. Bây giờ, bù đắp lại thôi...
oOo
Thượng Quan Khanh vuốt ve con mèo múp đang nằm trên đùi mình, y chậm rãi kể tiếp:
"... Sinh kế trong thành rất tệ. Có kẻ phải giết trẻ con nhà hàng xóm để ăn cho đỡ đói. Nên khi nghe tin bắt giặc tộc Ri Dớp, là sẽ được bang thưởng hàng ngàn lượng vàng. Họ liền lường gạt một cậu thiếu niên khờ khạo trong làng, ăn bận giống người tộc đó, rồi đem nộp để lãnh thưởng.
Ở nơi đó, cậu thiếu niên bị tra tấn dã man, nhưng vẫn quyết liệt không nhận tội. Vì thế nên đã bị lăng trì tới chết.
Chỉ có cậu bé hàng xóm là dám đứng ra minh oan cho cậu thiếu niên đáng thương kia. Nhưng lời nói của cậu như gió thoảng bên tai, họ còn bắt cả chị gái cậu bé cống cho thành chủ, để được miễn thuế. Cậu bé hàng xóm vì muốn cứu chị mà bị bọn họ đánh đập đến mù mắt. Sau cùng cũng bị chặt đầu, rồi lấy thịt ăn...
Cậu bé hàng xóm chính là Cảnh Hòa, cậu thiếu niên nọ chính là Hàn Triệt, còn chị của cậu bé hàng xóm chính là Hàn Tố Tố...
Còn tên đại gia kia, không liên quan gì đến tiền kiếp của họ cả. Chỉ là chất xúc tác, để thử thách bọn họ mà thôi...
Rất tiếc rằng, ai nấy đều thất bại hết. Nên mới vẽ ra cơ sự này...
Sáu người chết xấu số ấy, chính là những kẻ đã rắp tâm hãm hại bọn họ, nên kiếp này phải trả giá.
Nhưng nếu như, ngay từ đầu họ không bày trò để tiếp tục hãm hại Cảnh Hòa. Chắc chắn, nhân duyên giao hảo của bọn họ tuy không tốt đẹp mấy, song cũng không tới mức thê thảm như thế này đâu...
Tất cả bọn họ đều được sắp xếp trọng sinh vào một vi diện khác thế giới này, nhưng đều có cùng mốc phát triển lịch sử tương tự.
Về phần ký ức ở đây, nó sẽ bị mài mòn theo năm tháng, nên họ sẽ không biết hay có ấn tượng xấu khi gặp lại nhau đâu.
Xem như, kết cục này là tốt đẹp nhất cho bọn họ rồi..."
Thượng Quan Khanh nhón tay lấy một miếng cá nướng kim chi thơm lừng, quơ qua quơ lại trước mũi Hiên Viên Tân.
- Hiện hình người ra cho ta xem, Định Quán.
Mèo mập bất mãn kêu "meo", "meo" vài tiếng. Rồi miễn cưỡng hóa thành hình người. Là một nhóc mập độ khoảng mười một tuổi, mặc áo phông cùng quần short ngắn màu trắng.
- Oa. Dễ cưng quá đi. - Thượng Quan Khanh bẹo hai gò má phúng phính của Hiên Viên Tân, y trìu mến nói.
- Cá. - Hiên Viên Tân bặm môi, tức giận. Nhóc bị Hiên Viên Trần và Hiên Viên Ý đồng tâm hiệp lực giao cho tên biến thái này nuôi. "Hiệp định" này sẽ kéo dài đến lúc nhóc đạt được Kim Đan kỳ thì mới chấm dứt.
...
- Ha. Ngươi nghĩ xem, Nhã Thánh. Có con gì nuôi mà người ta không "thịt" nó không hả? - Hiên Viên Ý đang xoay xoay khối rubik, bất chợt hắn ngừng lại, ngẩng đầu hỏi Hiên Viên Trần.
- Mẫn Hoa không có khẩu vị nặng đến thế đâu... - Hiên Viên Trần bốc một nhúm cao kỷ tử sấy khô lên mũi ngửi. - Chuyện ở Tiên giới, ta rành hơn ngươi đấy, Hoài Phương à...
'Với lại trong lòng của Mẫn Hoa nguyên quân cũng đã có người mà hắn thầm thương rồi...'
(Trích "Ai trọng sinh vào thân xác của tôi vậy?" - Tơ Trời hệ liệt)
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Quyển Ba: Dẫn sói vào nhà, hồi Năm - Đưa lên Đoạn Đầu đài (b) sẽ giải thích tất cả. (◍•ᴗ•◍)❤
Thỉnh mong các bạn độc giả gần xa kiên nhẫn. (つ≧▽≦)つ