Chương 32
Chủ tiệm cất tấm biển "Tạm thời chưa có bánh" vào trong, đã sắp tới giờ đóng cửa rồi, từ ngày không có Hiểu Ngụy, hai người kia đi làm mặt mũi như đưa đám vậy.
"Anh chủ tiệm."
Diêu Tinh khựng lại, chủ nhân giọng nói nhỏ nhẹ ấy đã quay về rồi!
"Hiểu Ngụy!"
Chủ tiệm cau mày lo lắng khi thấy cậu nhóc tiều tụy đứng đó, còn đang khoác áo của Lục Cẩn Tranh che đi trang phục lộn xộn bên trong. Không giấu được sự mong nhớ dành cho một mẩu của 'gia đình nhỏ' này, anh ôm lấy Hiểu Ngụy mà không ngừng thở dài nhẹ nhõm. Người trong tiệm nghe thấy anh gọi nên bán tín bán nghe chạy ra kiểm chứng, Tuyết Nhi vỡ òa cảm xúc, đẩy anh chủ tiệm rồi khóc lớn lên ôm chặt Hiểu Ngụy. Cẩn Tranh đứng một chỗ nhìn bọn họ hội ngộ tương phùng, chưa gì tất cả đã lao vào không thấy cậu ấy đâu nữa rồi.
Đây mới là nơi cậu ấy thuộc về.
Cẩn Tranh tự mình cười, định quay người rời đi trong âm thầm, vậy mà cục kẹo nhỏ lại chạy tới nắm lấy tay anh cùng ánh mắt sáng rực, lắp bắp trình bày với mọi người.
"Là anh Tranh, cứu em, tìm thấy ở đó"
Anh chủ tiệm với đại diện là chủ gia đình đã mời Cẩn Tranh cùng đi ăn lẩu với cả bọn thay cho lời cảm ơn, ban đầu anh vẫn còn định từ chối, nhưng với ba cặp mắt rưng rưng lại không nói nổi, nhất là Hiểu Ngụy vẫn đang nắm tay nữa.
Và thế là tổng tài cao ngạo đã lần đầu ngồi quán vỉa hè cùng ngồi ăn lẩu, đồ gì toàn dầu mỡ, còn đỏ lè cay xè, người xung quanh nói chuyện ầm ĩ, còn đầy là khói từ quán nướng gần đó. Cẩn Tranh muốn giấu đi cảm xúc thật lúc này, ăn vào chỉ hại chứ tốt đẹp gì.
"Anh Tranh, cảm ơn anh đã cứu Hiểu Ngụy của chúng tôi!"
Anh Phó Nghĩa và anh Tinh thi nhau gắp cho Cẩn Tranh đầy bát, còn nói chuyện về vấn đề Hiểu Ngụy ở sòng bạc casino thế nào. Không khí ở đây không phù hợp với anh chút nào, nếu không phải vì Hiểu Ngụy, chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối!
"Anh Tranh, một ly, mời anh"
Cẩn Tranh giật mình khi Hiểu Ngụy rụt rè muốn mời anh một chén rượu, không biết từ khi nào mặt cậu nhóc này đã ửng đỏ rồi. Cẩn Tranh quay sang hỏi bọn họ, ai ngờ ai nấy cũng đều ngà say hết cả, trừ có Phó Nghĩa vẫn tỉnh thôi.
"Hiểu Ngụy đủ tuổi uống rượu chưa vậy?"
"Hề hề, cậu ấy 20 rồi đại ca~" - Tuyết Nhi uống ực thêm một cốc nữa, đi ăn lẩu để uống rượu là chính mà - "Đừng lo cho tửu lượng của em bé, tiểu Ngụy của tôi uống tốt lắm!"
Cẩn Tranh nhận lấy chén rượu cậu đưa cho mình, so với rượu vang thì khó uống gấp mười lần, độ cồn có vẻ khá cao, thế mà Hiểu Ngụy uống chẳng nhăn mặt lấy một chút, còn cười tươi rất xinh đẹp nữa.
"Cái này ngon, anh Tranh, gắp cho anh"
Hiểu Ngụy gắp đồ ăn cho anh, Cẩn Tranh liền cảm thấy đồ ăn lề đường không xấu lắm, ăn đâu đến nỗi nào nhỉ?
Hết buổi liên hoan, anh chủ phụ trách gọi xe cùng Tuyết Nhi về, Phó Nghĩa sẽ chở nhóc Hiểu Ngụy, Cẩn Tranh đã gọi lái xe thuê đến. Hiểu Ngụy say đến mức cứ cười mãi trên vai Phó Nghĩa, anh cõng cậu thật chắc, không quên nói với Cẩn Tranh.
"Cảm ơn anh lần nữa nhé"
"Ừm"
Cẩn Tranh cẩn thận khoác lại áo để cậu không bị nhiễm lạnh, ánh mắt không giấu được sự lo lắng, chỉ muốn...chỉ muốn...
"Tôi đã muốn Hiểu Ngụy về cùng sống với mình"
"Nói cậu ấy không cần đi làm nữa, chỉ cần làm những công việc nhỏ nhặt trong nhà, nhưng có vẻ đã quá đường đột rồi"
Cẩn Tranh nhớ lại lúc hỏi Hiểu Ngụy về vấn đề ấy, cậu nhóc suy nghĩ một hồi, quyết định dùng thủ ngữ trả lời anh cho rành rọt.
[Tôi sẽ không bỏ trốn đâu, tiền nợ chắc chắn sẽ trả anh đủ]
"Hiểu Ngụy, ầy, tôi thật sự không có ý đó"
Phó Nghĩa bật cười, anh có thể đoán được Cẩn Tranh là người thuộc trường phái đánh nhanh thắng nhanh, không biết cách để lựa lời với đối phương dù vô cùng chân thành, hay nói thẳng ra là có chút ngố thì đúng hơn.
"Lục tổng, anh đã thích nhóc này rất nhiều rồi nhỉ?"
"Tôi ban đầu không rõ lòng mình, nhưng từ khi nhận ra việc ngày nào cũng muốn đến nơi cậu ấy làm việc chỉ để gặp mặt một chút, ngày nào cũng muốn nói vài ba câu để hiểu thêm, thậm chí còn muốn đem đến những gì tốt nhất cho cậu ấy nữa"
"Nhìn thấy nhóc gặp nguy hiểm lại nóng như lửa đốt, tôi không muốn chỉ dừng lại ở làm bạn, muốn ôm cậu ấy vào lòng, muốn..."
Cẩn Tranh gật gù choáng váng vì men rượu, lúc ấy người lái xe thuê đã tới, Phó Nghĩa dặn dò người ta cẩn thận, hẹn lần tới nói chuyện sau cũng được. Hiểu Ngụy còn vẫy tay chào tạm biệt, nấc cụt mấy lần nữa.
"Nào, đưa nhóc ngốc này về đã ~"
"Anh chủ tiệm."
Diêu Tinh khựng lại, chủ nhân giọng nói nhỏ nhẹ ấy đã quay về rồi!
"Hiểu Ngụy!"
Chủ tiệm cau mày lo lắng khi thấy cậu nhóc tiều tụy đứng đó, còn đang khoác áo của Lục Cẩn Tranh che đi trang phục lộn xộn bên trong. Không giấu được sự mong nhớ dành cho một mẩu của 'gia đình nhỏ' này, anh ôm lấy Hiểu Ngụy mà không ngừng thở dài nhẹ nhõm. Người trong tiệm nghe thấy anh gọi nên bán tín bán nghe chạy ra kiểm chứng, Tuyết Nhi vỡ òa cảm xúc, đẩy anh chủ tiệm rồi khóc lớn lên ôm chặt Hiểu Ngụy. Cẩn Tranh đứng một chỗ nhìn bọn họ hội ngộ tương phùng, chưa gì tất cả đã lao vào không thấy cậu ấy đâu nữa rồi.
Đây mới là nơi cậu ấy thuộc về.
Cẩn Tranh tự mình cười, định quay người rời đi trong âm thầm, vậy mà cục kẹo nhỏ lại chạy tới nắm lấy tay anh cùng ánh mắt sáng rực, lắp bắp trình bày với mọi người.
"Là anh Tranh, cứu em, tìm thấy ở đó"
Anh chủ tiệm với đại diện là chủ gia đình đã mời Cẩn Tranh cùng đi ăn lẩu với cả bọn thay cho lời cảm ơn, ban đầu anh vẫn còn định từ chối, nhưng với ba cặp mắt rưng rưng lại không nói nổi, nhất là Hiểu Ngụy vẫn đang nắm tay nữa.
Và thế là tổng tài cao ngạo đã lần đầu ngồi quán vỉa hè cùng ngồi ăn lẩu, đồ gì toàn dầu mỡ, còn đỏ lè cay xè, người xung quanh nói chuyện ầm ĩ, còn đầy là khói từ quán nướng gần đó. Cẩn Tranh muốn giấu đi cảm xúc thật lúc này, ăn vào chỉ hại chứ tốt đẹp gì.
"Anh Tranh, cảm ơn anh đã cứu Hiểu Ngụy của chúng tôi!"
Anh Phó Nghĩa và anh Tinh thi nhau gắp cho Cẩn Tranh đầy bát, còn nói chuyện về vấn đề Hiểu Ngụy ở sòng bạc casino thế nào. Không khí ở đây không phù hợp với anh chút nào, nếu không phải vì Hiểu Ngụy, chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối!
"Anh Tranh, một ly, mời anh"
Cẩn Tranh giật mình khi Hiểu Ngụy rụt rè muốn mời anh một chén rượu, không biết từ khi nào mặt cậu nhóc này đã ửng đỏ rồi. Cẩn Tranh quay sang hỏi bọn họ, ai ngờ ai nấy cũng đều ngà say hết cả, trừ có Phó Nghĩa vẫn tỉnh thôi.
"Hiểu Ngụy đủ tuổi uống rượu chưa vậy?"
"Hề hề, cậu ấy 20 rồi đại ca~" - Tuyết Nhi uống ực thêm một cốc nữa, đi ăn lẩu để uống rượu là chính mà - "Đừng lo cho tửu lượng của em bé, tiểu Ngụy của tôi uống tốt lắm!"
Cẩn Tranh nhận lấy chén rượu cậu đưa cho mình, so với rượu vang thì khó uống gấp mười lần, độ cồn có vẻ khá cao, thế mà Hiểu Ngụy uống chẳng nhăn mặt lấy một chút, còn cười tươi rất xinh đẹp nữa.
"Cái này ngon, anh Tranh, gắp cho anh"
Hiểu Ngụy gắp đồ ăn cho anh, Cẩn Tranh liền cảm thấy đồ ăn lề đường không xấu lắm, ăn đâu đến nỗi nào nhỉ?
Hết buổi liên hoan, anh chủ phụ trách gọi xe cùng Tuyết Nhi về, Phó Nghĩa sẽ chở nhóc Hiểu Ngụy, Cẩn Tranh đã gọi lái xe thuê đến. Hiểu Ngụy say đến mức cứ cười mãi trên vai Phó Nghĩa, anh cõng cậu thật chắc, không quên nói với Cẩn Tranh.
"Cảm ơn anh lần nữa nhé"
"Ừm"
Cẩn Tranh cẩn thận khoác lại áo để cậu không bị nhiễm lạnh, ánh mắt không giấu được sự lo lắng, chỉ muốn...chỉ muốn...
"Tôi đã muốn Hiểu Ngụy về cùng sống với mình"
"Nói cậu ấy không cần đi làm nữa, chỉ cần làm những công việc nhỏ nhặt trong nhà, nhưng có vẻ đã quá đường đột rồi"
Cẩn Tranh nhớ lại lúc hỏi Hiểu Ngụy về vấn đề ấy, cậu nhóc suy nghĩ một hồi, quyết định dùng thủ ngữ trả lời anh cho rành rọt.
[Tôi sẽ không bỏ trốn đâu, tiền nợ chắc chắn sẽ trả anh đủ]
"Hiểu Ngụy, ầy, tôi thật sự không có ý đó"
Phó Nghĩa bật cười, anh có thể đoán được Cẩn Tranh là người thuộc trường phái đánh nhanh thắng nhanh, không biết cách để lựa lời với đối phương dù vô cùng chân thành, hay nói thẳng ra là có chút ngố thì đúng hơn.
"Lục tổng, anh đã thích nhóc này rất nhiều rồi nhỉ?"
"Tôi ban đầu không rõ lòng mình, nhưng từ khi nhận ra việc ngày nào cũng muốn đến nơi cậu ấy làm việc chỉ để gặp mặt một chút, ngày nào cũng muốn nói vài ba câu để hiểu thêm, thậm chí còn muốn đem đến những gì tốt nhất cho cậu ấy nữa"
"Nhìn thấy nhóc gặp nguy hiểm lại nóng như lửa đốt, tôi không muốn chỉ dừng lại ở làm bạn, muốn ôm cậu ấy vào lòng, muốn..."
Cẩn Tranh gật gù choáng váng vì men rượu, lúc ấy người lái xe thuê đã tới, Phó Nghĩa dặn dò người ta cẩn thận, hẹn lần tới nói chuyện sau cũng được. Hiểu Ngụy còn vẫy tay chào tạm biệt, nấc cụt mấy lần nữa.
"Nào, đưa nhóc ngốc này về đã ~"