Chương 53
Edit: Cá
........
Mộc Tử Dịch nói nhỏ: "Bé ngoan nè, lát hồi con đỡ ba lên nha. Để ba dìu anh Tùng Tử xuống, bị trói lâu quá sợ là anh ta sẽ nghẻo luôn đó."
Nhóc béo nghiêng đầu rồi "meo" một cái, xoay đầu lại, rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm lão già kia và tiểu quỷ đang uốn éo của lão.
Lão ta biết rằng tiểu quỷ của lão không phải là đối thủ của nhóc quỷ bị nuôi đến béo ú phía trước, lại còn rất thông minh đáng yêu nữa chứ. Thấy nhóc quỷ kia đứng ở trước chủ nhân mình để bảo vệ cậu, cũng không chủ động tấn công, lão bèn sai tiểu quỷ của mình chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng ngón tay được giấu dưới vạt áo màu đen kia lại lặng lẽ làm một động tác. Nhân lúc nhóc quỷ kia không chú ý bèn rải một thứ gì đó xuống đất.
Mộc Tử Dịch cẩn thận đỡ Lý Tùng Tử từ trên cây xuống, đặt cạnh Chu Minh Điền. Cậu kiểm tra hai người thật kĩ, thấy không bị thương nặng thì yên tâm hơn nhiều. Có lẽ là cái tên tà thuật sĩ người không ra người ma không ra ma kia chỉ bắt hai người này để dụ cậu ra mà thôi. Nếu làm hai người họ bị thương nặng thì lão ta cũng không được lợi gì, trái lại còn thêm một món nợ nhân quả.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu Lý Tùng Tử không quật cường, sống chết không chịu chủ động liên hệ Mộc Tử Dịch để dụ cậu qua đây, thì chắc cũng không đến nỗi bị đánh bầm người như thế.
Mộc Tử Dịch cảm động, rõ ràng cái tên này vừa nhát gan vừa sợ đau, nhưng lại cố mà học theo phim truyền hình mà trở nên nghĩa khí như thế! Thế nhưng có đôi khi cậu lại hy vọng rằng Lý Tùng Tử nên nhát gan một chút, đỡ cho bị đánh đập thế này.
Hoàn cảnh gia đình Lý Tùng Tử rất tốt, từ nhỏ đã được nuông chiều. Trước khi gặp Mộc Tử Dịch, để không bị đánh thì mỗi lần gặp lưu manh, tên ngốc này đều ngoan ngoãn giao nộp hầu bao cho người ta. Cậu không muốn tên ngốc này bị thương chút nào, bởi vì hắn là một trong những người mà cậu xem trọng nhất.
Về phần cậu, từ nhỏ đến lớn không ít lần cậu bị thương. Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì cậu đều không thèm để ý.
Giăng kết giới để bảo vệ cho hai người họ và xác của nhóc mèo mập. Tiếp đó Mộc Tử Dịch đứng dậy, xoay người đối mặt với lão ta, siết chặt nắm tay.
Cậu nói với nhóc quỷ đứng trước mình: "Nhóc béo, tên tiểu quỷ kia giao cho mày nhé?"
"Meo~" Nhóc con dùng hai tay ngắn cũn vỗ ngực, cứ giao cho nó!
Mộc Tử Dịch định vỗ đầu nó, nhưng mà nhóc con lùn quá trời, mà cậu lại lười khom người, nên đành thôi.
Cậu lại nhìn về phía lão già kia, lạnh lùng nói: "Thế mà lại chưa bỏ đi cơ đấy, chẳng lẽ ông còn có chiêu khác sao?"
Mắt lão ta sáng rực, cười âm hiểm: "Tao sớm đã biết mình phải đối mặt với người có linh lực mạnh nhất của nhà họ Mộc, cũng đã nghe nói mày cũng khá nổi tiếng ở Quỷ giới, thì tất nhiên tao phải chuẩn bị cho kĩ rồi!"
"Mộc Tử Dịch ơi là Mộc Tử Dịch, so về linh lực và sự dẻo dai thì mày lợi hại hơn tao. Nhưng dù sao mày cũng còn trẻ, lại bị nhà họ Mộc kéo chân sau. Một người chưa bao giờ học tập thuật pháp như mày, từ trước đến nay chỉ biết đối phó với quỷ bằng trực giác và linh lực mạnh mẽ của mình. Hôm nay tao sẽ cho mày thấy, là một thuật sĩ thì nên chiến đấu thế nào!"
Vừa nói xong, lão lấy ra một vật gì đó rồi rải về hướng Mộc Tử Dịch. Mộc Tử Dịch theo bản năng né sang một bên, không hề lo lắng gì mà cầm roi dài quất về phía lão ta.
Roi dài vừa vung lên, đánh bay những vật trông như hòn đá màu đen không biết tên kia. Sau đó, cậu đã chạy đến cạnh lão ta, không chút lưu tình nào mà quất roi về phía lão.
Rõ ràng là lão không theo kịp động tác của cậu, tuy rằng đã nghiêng người né nhưng vẫn bị sượt qua vai. Lão ta hét lên một tiếng, lui về phía sau để tránh khỏi đòn roi tiếp theo. Không biết từ khi nào trên tay lão đã cầm thứ gì đó, vung về phía Mộc Tử Dịch.
Vật đó dạng phấn, vừa vung tay thì đã bay khắp nơi, khó mà phòng bị. Mộc Tử Dịch chỉ có thể nghiêng người né, nhưng khi lách người né thì vô tình lại thấy lão ta đang cười âm hiểm, mắt cũng mang theo ý cười.
Cậu thầm nghĩ "tiêu rồi!", chân vừa chấm đất đã chuẩn bị chạy sang chỗ khác. Nhưng không biết từ đâu bỗng xuất hiện một dây leo màu đen quấn lấy cổ chân cậu. Cậu theo phản xạ tránh ra nhưng lại không thể thoát khỏi nó.
Ngẩng đầu nhìn nhóc béo đang chiến đấu kịch liệt với tiểu quỷ, lại thấy lão già kia tay kết ấn, miệng lẩm bẩm gì đó. Mộc Tử Dịch cắn răng, roi dài trong tay biến thành trường đao (1), chém mạnh lên dây leo màu đen đó. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Vừa chém xong, dây leo lập tức tan rã, biến thành làn khói đen rồi tản ra khắp nơi. Nhưng Mộc Tử Dịch vẫn chưa thể thoát khỏi đó. Chỗ cậu đang đứng, lúc đoạn dây leo đó tan biến thì từ trong đất hiện lên một lá chắn màu xám nửa trong suốt, nhốt cậu bên trong.
Cùng lúc đó, mặt đất lại bốc lên một làn sương màu đen dày đặc. Làn sương này không giống quỷ lực, cũng không giống âm khí. Nhưng lại rất tàn bạo và bí bách, khiến người ta cảm thấy không tốt chút nào.
Mộc Tử Dịch còn nhận ra rằng làn sương này đang cắn nuốt sức mạnh của cậu, còn có ý đồ muốn xâm nhập vào trong tiềm thức của cậu.
Bên ngoài kết giới, lão già kia chầm chậm bước đến, thản nhiên nói: "Thuật sĩ khi chiến đấu không phải chỉ dựa vào mỗi sức mạnh của mình. Nếu trách thì chỉ có thể trách người nhà mày, nói rằng muốn tốt cho mày, rồi cứ thế mà lãng phí thiên phú và sức mạnh của mày."
Lão ta cởi áo ngoài màu đen ra, để lộ thân thể của lão. Chỉ thấy bên trong lão ta chỉ mặt một chiếc quần đùi và một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình, lộ ra tay chân đầy máu, không có một tấc da thịt nào lành lặn. Thậm chí một ngón tay của tay phải lão lộ ra cả phần xương trắng.
Lão xòe bàn tay ra, vừa cười vừa khóc, nói: "Tao mất mấy chục năm để từ một đạo sĩ quèn bị người người sai bảo, ức hiếp, từng bước trở thành một thuật sĩ được rất nhiều người có tiền có quyền tôn sùng. Tao còn cố gắng hết sức mình để luyện tập nhiều loại trận pháp khác nhau, thậm chí là tự dựa vào sức mình mà sáng chế ra nhiều loại trận pháp..."
"Một thuật sĩ có năng lực như tao chẳng lẽ không đáng để mọi người cung phụng sao? Nhưng những người đó lại bởi vì tao giết vài người mà đòi đánh đòi giết tao. Ngay cả ông Trời..." Biểu tình của lão trở nên dữ tợn và điên cuồng, chỉ tay lên trời, "Ngay cả ông Trời cũng muốn tra tấn tao, khiến tao bị bệnh lạ, khiến cho da thịt trên người tao dần dần hư thối..."
"Ông ta nghĩ rằng tao sẽ chấp nhận số mệnh của mình, mơ đi!" Lão ta ngày càng điên cuồng hơn, âm trầm nói: "Chỉ cần tao chiếm lấy thân thể của mày thì từ nay thân phận của mày, thân thể trẻ trung của mày, tuổi thọ còn lại của mày... tất cả đều là của tao!"
Lão vừa dứt lời thì nhìn chằm chằm vào Mộc Tử Dịch đang bị nhốt bên trong kết giới, cười thật to, thỏa thuê đắc ý.
Cho dù cách một tầng lá chắn, Mộc Tử Dịch vẫn ngửi được mùi hôi thối buồn nôn từ người lão ta. Cậu khẽ cắn môi, nhìn nhóc béo đã đánh bại tiểu quỷ kia và đang chuẩn bị đến giúp đỡ cậu.
Cậu nói thật to: "Nhóc béo, đi tìm Cố Cảnh mau!"
Nhóc béo chần chờ một chút, rồi xoay người chạy nhanh ra khỏi khu rừng.
Lão ta thấy nhóc quỷ muốn đi tìm người giúp đỡ, chuẩn bị chạy qua bắt nó. Mộc Tử Dịch thấy thế, bèn nhanh chóng điều động linh lực trong cơ thể, tấn công thật mạnh lên tầng lá chắn.
Làn sương mù như có ý thức riêng vậy, thấy cậu vẫn còn sức chống cự thì sương mù càng bốc lên nhiều hơn. Làn sương bốc lên dày đặc, còn mang theo một luồng khí mạnh quấn quanh thân Mộc Tử Dịch. Không chỉ thế, luồng khí đó còn mang theo rất nhiều mảnh đá vụn trên đất, ập đến đánh úp Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch không tránh đi, mặc kệ những mảnh đá vụn đó cứa lên người cậu. Cậu chỉ tập trung tấn công lá chắn kia, không rảnh mà bận tâm đến những chuyện khác.
Thế nhưng trận pháp này dù sao cũng do tà thuật sĩ tốn hết sức mình tạo ra, bản thân cậu cũng không biết trận pháp này cũng như cách đối phó với nó, thì sao có thể phá vỡ nó được chứ.
Chỉ nghe "rầm" một cái, Mộc Tử Dịch bị lá chắn kia phản công ngược lại, lưng đập thật mạnh vào lớp lá chắn phía sau lưng.
Chỉ một khắc kia, Mộc Tử Dịch chợt cảm thấy tim gan phèo phổi của mình như muốn văng ra ngoài luôn vậy.
Không chỉ đau bên trong, mà bên ngoài cũng rất đau nữa. Máu vừa dâng lên cuống họng thì bị cậu ngầm nuốt xuống. Cậu hé mắt nhìn xung quanh, thấy nhóc béo nhà cậu đã trốn thóat thành công, lúc này cậu mới yên tâm hơn nhiều.
Nếu cứng đối cứng thì chưa chắc cậu và nhóc béo sẽ thua. Nhưng tên tà thuật sĩ vừa âm hiểm vừa xảo trá này, gừng càng già càng cay. Đến cả cậu còn bị đánh lén, huống chi nhóc béo này mấy năm nay chỉ làm mèo, ngày càng ngu ra!
Cậu đang muốn đứng dậy, thua người chứ không thua khí thế. Ai ngờ làn sương đen kia nhân cơ hội đó mà bao vây cậu, như muốn cướp lấy sức mạnh và ý thức của cậu vậy.
Bên ngoài lá chắn, lão ta lắc đầu thở dài: "Mày cần gì phải vì một tiểu quỷ mà dày vò mình như thế! Nếu không cẩn thận làm hư thân thể của mày thì sao đây?"
Mộc Tử Dịch cố nén đau, mắt tràn đầy ác ý, chầm chậm nói: "Không phá hư thì sao tôi nỡ đưa cho ông chứ!"
Sắc mặt lão ta trầm xuống, lấy ra một lá bùa dán lên lá chắn. Vừa mới dán lên, lá bùa kia đã bị hấp thụ hoàn toàn, biết mất không thấy.
Lão ta âm trầm nói: "Cái đồ không biết điều! Vậy thì mày cứ ở trong đó từ từ tận hưởng đi!"
Làn sương đen quanh thân Mộc Tử Dịch dày đặc hơn, quấn quanh người cậu. Cậu cảm thấy tim mình như bị một bàn tay to nắm chặt, càng ngày càng siết chặt hơn, đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ra. Cổ cũng như có gì đó siết lấy, gần như là không thở được.
Cậu cắn răng, nuốt ngụm máu vừa mới dâng lên cổ họng. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía lão già đang đi đến chỗ Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền.
Trong lòng khẽ run, lúc này cậu đang bị nhốt trong đây, sức mạnh để duy trì kết giới rất yếu...
Mắt thấy lão ta ngày càng đến gần bọn họ, Mộc Tử Dịch sốt ruột, nén đau ngồi dậy, cố gắng điều động linh lực không còn nhiều lắm trong cơ thể...
Trong chớp mắt, ánh mắt cậu trở nên hung ác, tay biến ra một thanh trường đao, quất thật mạnh vào lá chắn, mang theo tâm lí được ăn cả ngã về không.
Đến khi lão ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng thì lá chắn đã phát ra một tiếng "rắc" rồi tan biến trong nháy mắt. Làn sương đen bên trong cũng tản ra, không chỉ tấn công mỗi Mộc Tử Dịch.
Mà giờ khắc này, hai mắt Mộc Tử Dịch đỏ tươi, chứa đầy sự hung ác, giống như một con thú dữ trong rừng, nhìn chằm chằm lão ta như đang nhìn con mồi của mình vậy.
Mặc dù trông cậu rất chật vật, toàn thân đều là máu, ngay cả mặt cũng bị thương. Nhưng cậu vẫn đứng thẳng người, tay cầm đao, mũi đao chấm đất, thong dong đi về phía lão ta.
Lão ta theo phản xạ lùi về phía sau, trong lòng kinh hãi vô cùng. Người này, thế mà lại dùng phương thức tự tổn hại bản thân, tiêu hao linh lực quá mức để hủy diệt trận pháp của lão...
Lão khẽ cắn răng, người thanh niên này cũng quá ác với bản thân mình rồi... Tiêu hao linh lực quá mức, đồng nghĩa với tiêu hao sinh mệnh của mình. Hiện tại người này hai mắt đỏ như máu, trừ sát ý ra thì không còn gì, chỉ e là cậu ta không còn ý thức gì nữa rồi.
Đối mặt với một tên điên không muốn sống như thế, lão ta không chắc mình có thể chiến thắng. Hơn nữa, điều lão muốn là thân thể nguyên vẹn và khỏe mạnh của Mộc Tử Dịch, chứ không phải một thân xác tàn tạ, nửa chết nửa sống như vầy!
Lão thầm đánh giá trong lòng, sau đó xoay người chạy trốn. Nhưng lúc này Mộc Tử Dịch lại giống như một u linh vậy, theo sát phía sau, linh lực biến thành trường đao, đánh thật nhanh về phía lão ta.
Lão ta kinh hãi, trường đao kia nhanh quá, e là lão không thể trốn thoát được. Dưới tình thế cấp bách, lão nhanh chóng dùng thuật pháp để bảo vệ mạng mình.
Giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong rừng. Chỗ lão ta vừa đứng bỗng xuất hiện một tiểu quỷ, rồi nó bị trường đao chém trúng, lập tức hồn phi phách tán, ngay cả bóng cũng chưa thấy rõ.
Tiểu quỷ kia hồn phi phách tán khiến cho chủ nhân của nó là lão tà thuật sĩ bị phản thệ. Lão ta phun ra một búng máu, che lồng ngực đang đau đớn của mình. Trong lòng lão nghĩ rằng một cú này thật quá mức hung tàn. Lão nhìn Mộc Tử Dịch không có chút cảm xúc nào, rồi nhìn đôi mắt đỏ như máu kia, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi.
Gần như không chút nghĩ ngợi, lão ném vài lá bùa áp đáy hòm của mình về phía Mộc Tử Dịch, còn lão thì xoay người chạy trốn thật nhanh. Lá bùa kia tuy rất khó tạo ra nhưng tính mạng của mình là quan trọng hơn hết!
Cái tên nhóc nhà họ Mộc này, cơ bản là một con sói không muốn sống!
Mấy lá bùa kia phát huy tác dụng, ngăn lại động tác của Mộc Tử Dịch. Trong lòng lão ta vui vẻ, dùng hết sức bình sinh mà chạy trốn.
Còn chưa chạy được bao xa thì lão đã cảm thấy được sự áp bách vô cùng mạnh mẽ từ xa truyền đến. Cùng lúc đó, lão cảm nhận được sự nguy hiểm từ sau lưng, nhanh chóng lách người qua một bên.
"A!!!"
Lão ta che lại miệng vết thương do bị cắt đứt cánh tay trái, đau đến nỗi lão muốn lăn lộn trên đất.
Lão cố nén sự đau đớn của mình, thì thấy một người đàn ông trông rất đẹp trai, trong lòng đang ôm nhóc quỷ của Mộc Tử Dịch, nhìn chằm chằm lão như đang nhìn một người chết.
Đôi mắt kia, sâu thẳm như đáy vực, lại mang theo sự lạnh lùng như băng. Lão chợt cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, bị bao vây bởi cái lạnh và sự đau đớn.
Chạy mau! Không chạy thì chết chắc đó!
Lão cũng không thèm nhặt cánh tay đã bị chém rớt kia, quăng lá bùa cuối cùng của mình về phía Mộc Tử Dịch. Chỉ thấy sự chú ý của người kia và tiểu quỷ hướng về Mộc Tử Dịch, lão bèn nhân cơ hội đó chạy trốn thật nhanh.
Cố Cảnh biết lão ta đang bỏ trốn, nhưng mà anh cũng chỉ dậm chân một cái, dùng quỷ lực báo cho thân tín của mình đuổi theo lão. Còn hiện giờ trong mắt anh chỉ còn chứa mỗi Mộc Tử Dịch mà thôi.
Nhìn người nọ không có ý thức, đôi mắt đỏ như máu chứa đầy sát khí, Cố Cảnh chợt cảm thấy cả người lạnh run. Buồn cười thật, anh là một con quỷ, thế nhưng cũng có ngày cảm thấy thể xác và tinh thần mình lạnh run như thế...
Anh siết chặt nắm tay đến nổi gân xanh. Hơi hé miệng, rồi lại không biết nói gì, cổ họng giống như có một bàn tay đang bóp thật chặt khiến anh không thể nói nên lời.
Mãi đến khi Mộc Tử Dịch kéo thanh đao của cậu, từ từ tiến về phía anh. Lúc này anh mới giống như người bình thường, cổ họng run run, sợ hãi mà bật ra tiếng.
"Mộc Tử Dịch..."
Nghe thấy lời đó, Mộc Tử Dịch dừng chân, ánh mắt từ từ xuất hiện một chút hoang mang.
Trong lòng Cố Cảnh đau như cắt, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, cười gượng: "Tôi là Cố Cảnh, là... bạn của cậu đây."
"Meo~" Tiểu quỷ trong lòng Cố Cảnh cũng rất hiểu chuyện mà meo một tiếng.
Cố Cảnh nhẹ nhàng vỗ chiếc mông đầy thịt của nó, nói nhỏ: "Nói tiếng người đi!"
Nhóc con sửa lời: "Meo... Ba ơi, ba không cần đứa con ngoan này nữa sao?"
Âm thanh non nớt mềm mại, nức nở và đầy tủi thân.
Hoang mang trong mắt Mộc Tử Dịch nhiều hơn, cảm xúc lạnh như băng cũng dần thay đổi. Hình như cậu đang rất hoang mang, nghiêng đầu, tựa như đang tự hỏi "đứa con ngoan là ai?"
Cố Cảnh lại xoa nhẹ mông nhóc con, thế nên nhóc con tiếp tục cố gắng nói: "Anh không cần em, vậy vị âm sai đáng ghét này anh cũng không cần hả? Anh ta sẽ khóc đó, meo!"
Cảm xúc của Mộc Tử Dịch lại dao động, ánh mắt lại trở nên có hồn hơn, thanh trường đao trong tay rời khỏi mặt đất, tiêu tán trong không trung.
Cậu chớp đôi mắt đỏ như máu nhưng lại có thần hơn, lầm bầm trong miệng: "Cố Cảnh... Nhóc béo?"
"Đúng vậy, tôi là Cố Cảnh, còn đây là nhóc béo." Cố Cảnh nâng nhóc con lên, cẩn thận nói.
Cảm xúc của Mộc Tử Dịch lại thay đổi, ánh mắt cũng dần có thần thái hơn. Một lát sau, cậu nói: "Cả hai đều không sao chứ?"
"Không sao cả." Cố Cảnh lắc đầu. Hiện tại người "có sao" nhất cũng chỉ có Mộc Tử Dịch mà thôi.
"Tùng Tử thì sao?" Mộc Tử Dịch nói tiếp.
Nhóc béo giọng non nớt trả lời cậu: "Anh ta cũng không sao cả."
"Vậy thì tốt rồi." Mộc Tử Dịch dứt lời, cười gượng, nói: "Nếu mọi người đều không bị gì thì kết thúc công việc ở đây đi."
Cố Cảnh và nhóc con nhìn nhau, cho rằng "mọi người" mà cậu nói là đã bao gồm cả cậu. Hai quỷ còn chưa kịp mừng thì thấy Mộc Tử Dịch đột nhiên khom lưng, phun ra một búng máu, thân thể từ từ khuỵu xuống.
Mặt Cố Cảnh trắng bệch, theo phản xạ quăng nhóc con trong lòng ra, chạy thật nhanh đến Mộc Tử Dịch đang té xỉu kia, nhanh tay đỡ Mộc Tử Dịch.
......
Chú thích:
Trường đao: Mọi người chịu khó lên google tìm "Trường đao" là nó ra nha, không hiểu sao 15p rồi mà không tải nỗi cái ảnh lên watt:(
........
Mộc Tử Dịch nói nhỏ: "Bé ngoan nè, lát hồi con đỡ ba lên nha. Để ba dìu anh Tùng Tử xuống, bị trói lâu quá sợ là anh ta sẽ nghẻo luôn đó."
Nhóc béo nghiêng đầu rồi "meo" một cái, xoay đầu lại, rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm lão già kia và tiểu quỷ đang uốn éo của lão.
Lão ta biết rằng tiểu quỷ của lão không phải là đối thủ của nhóc quỷ bị nuôi đến béo ú phía trước, lại còn rất thông minh đáng yêu nữa chứ. Thấy nhóc quỷ kia đứng ở trước chủ nhân mình để bảo vệ cậu, cũng không chủ động tấn công, lão bèn sai tiểu quỷ của mình chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng ngón tay được giấu dưới vạt áo màu đen kia lại lặng lẽ làm một động tác. Nhân lúc nhóc quỷ kia không chú ý bèn rải một thứ gì đó xuống đất.
Mộc Tử Dịch cẩn thận đỡ Lý Tùng Tử từ trên cây xuống, đặt cạnh Chu Minh Điền. Cậu kiểm tra hai người thật kĩ, thấy không bị thương nặng thì yên tâm hơn nhiều. Có lẽ là cái tên tà thuật sĩ người không ra người ma không ra ma kia chỉ bắt hai người này để dụ cậu ra mà thôi. Nếu làm hai người họ bị thương nặng thì lão ta cũng không được lợi gì, trái lại còn thêm một món nợ nhân quả.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu Lý Tùng Tử không quật cường, sống chết không chịu chủ động liên hệ Mộc Tử Dịch để dụ cậu qua đây, thì chắc cũng không đến nỗi bị đánh bầm người như thế.
Mộc Tử Dịch cảm động, rõ ràng cái tên này vừa nhát gan vừa sợ đau, nhưng lại cố mà học theo phim truyền hình mà trở nên nghĩa khí như thế! Thế nhưng có đôi khi cậu lại hy vọng rằng Lý Tùng Tử nên nhát gan một chút, đỡ cho bị đánh đập thế này.
Hoàn cảnh gia đình Lý Tùng Tử rất tốt, từ nhỏ đã được nuông chiều. Trước khi gặp Mộc Tử Dịch, để không bị đánh thì mỗi lần gặp lưu manh, tên ngốc này đều ngoan ngoãn giao nộp hầu bao cho người ta. Cậu không muốn tên ngốc này bị thương chút nào, bởi vì hắn là một trong những người mà cậu xem trọng nhất.
Về phần cậu, từ nhỏ đến lớn không ít lần cậu bị thương. Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì cậu đều không thèm để ý.
Giăng kết giới để bảo vệ cho hai người họ và xác của nhóc mèo mập. Tiếp đó Mộc Tử Dịch đứng dậy, xoay người đối mặt với lão ta, siết chặt nắm tay.
Cậu nói với nhóc quỷ đứng trước mình: "Nhóc béo, tên tiểu quỷ kia giao cho mày nhé?"
"Meo~" Nhóc con dùng hai tay ngắn cũn vỗ ngực, cứ giao cho nó!
Mộc Tử Dịch định vỗ đầu nó, nhưng mà nhóc con lùn quá trời, mà cậu lại lười khom người, nên đành thôi.
Cậu lại nhìn về phía lão già kia, lạnh lùng nói: "Thế mà lại chưa bỏ đi cơ đấy, chẳng lẽ ông còn có chiêu khác sao?"
Mắt lão ta sáng rực, cười âm hiểm: "Tao sớm đã biết mình phải đối mặt với người có linh lực mạnh nhất của nhà họ Mộc, cũng đã nghe nói mày cũng khá nổi tiếng ở Quỷ giới, thì tất nhiên tao phải chuẩn bị cho kĩ rồi!"
"Mộc Tử Dịch ơi là Mộc Tử Dịch, so về linh lực và sự dẻo dai thì mày lợi hại hơn tao. Nhưng dù sao mày cũng còn trẻ, lại bị nhà họ Mộc kéo chân sau. Một người chưa bao giờ học tập thuật pháp như mày, từ trước đến nay chỉ biết đối phó với quỷ bằng trực giác và linh lực mạnh mẽ của mình. Hôm nay tao sẽ cho mày thấy, là một thuật sĩ thì nên chiến đấu thế nào!"
Vừa nói xong, lão lấy ra một vật gì đó rồi rải về hướng Mộc Tử Dịch. Mộc Tử Dịch theo bản năng né sang một bên, không hề lo lắng gì mà cầm roi dài quất về phía lão ta.
Roi dài vừa vung lên, đánh bay những vật trông như hòn đá màu đen không biết tên kia. Sau đó, cậu đã chạy đến cạnh lão ta, không chút lưu tình nào mà quất roi về phía lão.
Rõ ràng là lão không theo kịp động tác của cậu, tuy rằng đã nghiêng người né nhưng vẫn bị sượt qua vai. Lão ta hét lên một tiếng, lui về phía sau để tránh khỏi đòn roi tiếp theo. Không biết từ khi nào trên tay lão đã cầm thứ gì đó, vung về phía Mộc Tử Dịch.
Vật đó dạng phấn, vừa vung tay thì đã bay khắp nơi, khó mà phòng bị. Mộc Tử Dịch chỉ có thể nghiêng người né, nhưng khi lách người né thì vô tình lại thấy lão ta đang cười âm hiểm, mắt cũng mang theo ý cười.
Cậu thầm nghĩ "tiêu rồi!", chân vừa chấm đất đã chuẩn bị chạy sang chỗ khác. Nhưng không biết từ đâu bỗng xuất hiện một dây leo màu đen quấn lấy cổ chân cậu. Cậu theo phản xạ tránh ra nhưng lại không thể thoát khỏi nó.
Ngẩng đầu nhìn nhóc béo đang chiến đấu kịch liệt với tiểu quỷ, lại thấy lão già kia tay kết ấn, miệng lẩm bẩm gì đó. Mộc Tử Dịch cắn răng, roi dài trong tay biến thành trường đao (1), chém mạnh lên dây leo màu đen đó. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Vừa chém xong, dây leo lập tức tan rã, biến thành làn khói đen rồi tản ra khắp nơi. Nhưng Mộc Tử Dịch vẫn chưa thể thoát khỏi đó. Chỗ cậu đang đứng, lúc đoạn dây leo đó tan biến thì từ trong đất hiện lên một lá chắn màu xám nửa trong suốt, nhốt cậu bên trong.
Cùng lúc đó, mặt đất lại bốc lên một làn sương màu đen dày đặc. Làn sương này không giống quỷ lực, cũng không giống âm khí. Nhưng lại rất tàn bạo và bí bách, khiến người ta cảm thấy không tốt chút nào.
Mộc Tử Dịch còn nhận ra rằng làn sương này đang cắn nuốt sức mạnh của cậu, còn có ý đồ muốn xâm nhập vào trong tiềm thức của cậu.
Bên ngoài kết giới, lão già kia chầm chậm bước đến, thản nhiên nói: "Thuật sĩ khi chiến đấu không phải chỉ dựa vào mỗi sức mạnh của mình. Nếu trách thì chỉ có thể trách người nhà mày, nói rằng muốn tốt cho mày, rồi cứ thế mà lãng phí thiên phú và sức mạnh của mày."
Lão ta cởi áo ngoài màu đen ra, để lộ thân thể của lão. Chỉ thấy bên trong lão ta chỉ mặt một chiếc quần đùi và một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình, lộ ra tay chân đầy máu, không có một tấc da thịt nào lành lặn. Thậm chí một ngón tay của tay phải lão lộ ra cả phần xương trắng.
Lão xòe bàn tay ra, vừa cười vừa khóc, nói: "Tao mất mấy chục năm để từ một đạo sĩ quèn bị người người sai bảo, ức hiếp, từng bước trở thành một thuật sĩ được rất nhiều người có tiền có quyền tôn sùng. Tao còn cố gắng hết sức mình để luyện tập nhiều loại trận pháp khác nhau, thậm chí là tự dựa vào sức mình mà sáng chế ra nhiều loại trận pháp..."
"Một thuật sĩ có năng lực như tao chẳng lẽ không đáng để mọi người cung phụng sao? Nhưng những người đó lại bởi vì tao giết vài người mà đòi đánh đòi giết tao. Ngay cả ông Trời..." Biểu tình của lão trở nên dữ tợn và điên cuồng, chỉ tay lên trời, "Ngay cả ông Trời cũng muốn tra tấn tao, khiến tao bị bệnh lạ, khiến cho da thịt trên người tao dần dần hư thối..."
"Ông ta nghĩ rằng tao sẽ chấp nhận số mệnh của mình, mơ đi!" Lão ta ngày càng điên cuồng hơn, âm trầm nói: "Chỉ cần tao chiếm lấy thân thể của mày thì từ nay thân phận của mày, thân thể trẻ trung của mày, tuổi thọ còn lại của mày... tất cả đều là của tao!"
Lão vừa dứt lời thì nhìn chằm chằm vào Mộc Tử Dịch đang bị nhốt bên trong kết giới, cười thật to, thỏa thuê đắc ý.
Cho dù cách một tầng lá chắn, Mộc Tử Dịch vẫn ngửi được mùi hôi thối buồn nôn từ người lão ta. Cậu khẽ cắn môi, nhìn nhóc béo đã đánh bại tiểu quỷ kia và đang chuẩn bị đến giúp đỡ cậu.
Cậu nói thật to: "Nhóc béo, đi tìm Cố Cảnh mau!"
Nhóc béo chần chờ một chút, rồi xoay người chạy nhanh ra khỏi khu rừng.
Lão ta thấy nhóc quỷ muốn đi tìm người giúp đỡ, chuẩn bị chạy qua bắt nó. Mộc Tử Dịch thấy thế, bèn nhanh chóng điều động linh lực trong cơ thể, tấn công thật mạnh lên tầng lá chắn.
Làn sương mù như có ý thức riêng vậy, thấy cậu vẫn còn sức chống cự thì sương mù càng bốc lên nhiều hơn. Làn sương bốc lên dày đặc, còn mang theo một luồng khí mạnh quấn quanh thân Mộc Tử Dịch. Không chỉ thế, luồng khí đó còn mang theo rất nhiều mảnh đá vụn trên đất, ập đến đánh úp Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch không tránh đi, mặc kệ những mảnh đá vụn đó cứa lên người cậu. Cậu chỉ tập trung tấn công lá chắn kia, không rảnh mà bận tâm đến những chuyện khác.
Thế nhưng trận pháp này dù sao cũng do tà thuật sĩ tốn hết sức mình tạo ra, bản thân cậu cũng không biết trận pháp này cũng như cách đối phó với nó, thì sao có thể phá vỡ nó được chứ.
Chỉ nghe "rầm" một cái, Mộc Tử Dịch bị lá chắn kia phản công ngược lại, lưng đập thật mạnh vào lớp lá chắn phía sau lưng.
Chỉ một khắc kia, Mộc Tử Dịch chợt cảm thấy tim gan phèo phổi của mình như muốn văng ra ngoài luôn vậy.
Không chỉ đau bên trong, mà bên ngoài cũng rất đau nữa. Máu vừa dâng lên cuống họng thì bị cậu ngầm nuốt xuống. Cậu hé mắt nhìn xung quanh, thấy nhóc béo nhà cậu đã trốn thóat thành công, lúc này cậu mới yên tâm hơn nhiều.
Nếu cứng đối cứng thì chưa chắc cậu và nhóc béo sẽ thua. Nhưng tên tà thuật sĩ vừa âm hiểm vừa xảo trá này, gừng càng già càng cay. Đến cả cậu còn bị đánh lén, huống chi nhóc béo này mấy năm nay chỉ làm mèo, ngày càng ngu ra!
Cậu đang muốn đứng dậy, thua người chứ không thua khí thế. Ai ngờ làn sương đen kia nhân cơ hội đó mà bao vây cậu, như muốn cướp lấy sức mạnh và ý thức của cậu vậy.
Bên ngoài lá chắn, lão ta lắc đầu thở dài: "Mày cần gì phải vì một tiểu quỷ mà dày vò mình như thế! Nếu không cẩn thận làm hư thân thể của mày thì sao đây?"
Mộc Tử Dịch cố nén đau, mắt tràn đầy ác ý, chầm chậm nói: "Không phá hư thì sao tôi nỡ đưa cho ông chứ!"
Sắc mặt lão ta trầm xuống, lấy ra một lá bùa dán lên lá chắn. Vừa mới dán lên, lá bùa kia đã bị hấp thụ hoàn toàn, biết mất không thấy.
Lão ta âm trầm nói: "Cái đồ không biết điều! Vậy thì mày cứ ở trong đó từ từ tận hưởng đi!"
Làn sương đen quanh thân Mộc Tử Dịch dày đặc hơn, quấn quanh người cậu. Cậu cảm thấy tim mình như bị một bàn tay to nắm chặt, càng ngày càng siết chặt hơn, đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ra. Cổ cũng như có gì đó siết lấy, gần như là không thở được.
Cậu cắn răng, nuốt ngụm máu vừa mới dâng lên cổ họng. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía lão già đang đi đến chỗ Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền.
Trong lòng khẽ run, lúc này cậu đang bị nhốt trong đây, sức mạnh để duy trì kết giới rất yếu...
Mắt thấy lão ta ngày càng đến gần bọn họ, Mộc Tử Dịch sốt ruột, nén đau ngồi dậy, cố gắng điều động linh lực không còn nhiều lắm trong cơ thể...
Trong chớp mắt, ánh mắt cậu trở nên hung ác, tay biến ra một thanh trường đao, quất thật mạnh vào lá chắn, mang theo tâm lí được ăn cả ngã về không.
Đến khi lão ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng thì lá chắn đã phát ra một tiếng "rắc" rồi tan biến trong nháy mắt. Làn sương đen bên trong cũng tản ra, không chỉ tấn công mỗi Mộc Tử Dịch.
Mà giờ khắc này, hai mắt Mộc Tử Dịch đỏ tươi, chứa đầy sự hung ác, giống như một con thú dữ trong rừng, nhìn chằm chằm lão ta như đang nhìn con mồi của mình vậy.
Mặc dù trông cậu rất chật vật, toàn thân đều là máu, ngay cả mặt cũng bị thương. Nhưng cậu vẫn đứng thẳng người, tay cầm đao, mũi đao chấm đất, thong dong đi về phía lão ta.
Lão ta theo phản xạ lùi về phía sau, trong lòng kinh hãi vô cùng. Người này, thế mà lại dùng phương thức tự tổn hại bản thân, tiêu hao linh lực quá mức để hủy diệt trận pháp của lão...
Lão khẽ cắn răng, người thanh niên này cũng quá ác với bản thân mình rồi... Tiêu hao linh lực quá mức, đồng nghĩa với tiêu hao sinh mệnh của mình. Hiện tại người này hai mắt đỏ như máu, trừ sát ý ra thì không còn gì, chỉ e là cậu ta không còn ý thức gì nữa rồi.
Đối mặt với một tên điên không muốn sống như thế, lão ta không chắc mình có thể chiến thắng. Hơn nữa, điều lão muốn là thân thể nguyên vẹn và khỏe mạnh của Mộc Tử Dịch, chứ không phải một thân xác tàn tạ, nửa chết nửa sống như vầy!
Lão thầm đánh giá trong lòng, sau đó xoay người chạy trốn. Nhưng lúc này Mộc Tử Dịch lại giống như một u linh vậy, theo sát phía sau, linh lực biến thành trường đao, đánh thật nhanh về phía lão ta.
Lão ta kinh hãi, trường đao kia nhanh quá, e là lão không thể trốn thoát được. Dưới tình thế cấp bách, lão nhanh chóng dùng thuật pháp để bảo vệ mạng mình.
Giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong rừng. Chỗ lão ta vừa đứng bỗng xuất hiện một tiểu quỷ, rồi nó bị trường đao chém trúng, lập tức hồn phi phách tán, ngay cả bóng cũng chưa thấy rõ.
Tiểu quỷ kia hồn phi phách tán khiến cho chủ nhân của nó là lão tà thuật sĩ bị phản thệ. Lão ta phun ra một búng máu, che lồng ngực đang đau đớn của mình. Trong lòng lão nghĩ rằng một cú này thật quá mức hung tàn. Lão nhìn Mộc Tử Dịch không có chút cảm xúc nào, rồi nhìn đôi mắt đỏ như máu kia, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi.
Gần như không chút nghĩ ngợi, lão ném vài lá bùa áp đáy hòm của mình về phía Mộc Tử Dịch, còn lão thì xoay người chạy trốn thật nhanh. Lá bùa kia tuy rất khó tạo ra nhưng tính mạng của mình là quan trọng hơn hết!
Cái tên nhóc nhà họ Mộc này, cơ bản là một con sói không muốn sống!
Mấy lá bùa kia phát huy tác dụng, ngăn lại động tác của Mộc Tử Dịch. Trong lòng lão ta vui vẻ, dùng hết sức bình sinh mà chạy trốn.
Còn chưa chạy được bao xa thì lão đã cảm thấy được sự áp bách vô cùng mạnh mẽ từ xa truyền đến. Cùng lúc đó, lão cảm nhận được sự nguy hiểm từ sau lưng, nhanh chóng lách người qua một bên.
"A!!!"
Lão ta che lại miệng vết thương do bị cắt đứt cánh tay trái, đau đến nỗi lão muốn lăn lộn trên đất.
Lão cố nén sự đau đớn của mình, thì thấy một người đàn ông trông rất đẹp trai, trong lòng đang ôm nhóc quỷ của Mộc Tử Dịch, nhìn chằm chằm lão như đang nhìn một người chết.
Đôi mắt kia, sâu thẳm như đáy vực, lại mang theo sự lạnh lùng như băng. Lão chợt cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, bị bao vây bởi cái lạnh và sự đau đớn.
Chạy mau! Không chạy thì chết chắc đó!
Lão cũng không thèm nhặt cánh tay đã bị chém rớt kia, quăng lá bùa cuối cùng của mình về phía Mộc Tử Dịch. Chỉ thấy sự chú ý của người kia và tiểu quỷ hướng về Mộc Tử Dịch, lão bèn nhân cơ hội đó chạy trốn thật nhanh.
Cố Cảnh biết lão ta đang bỏ trốn, nhưng mà anh cũng chỉ dậm chân một cái, dùng quỷ lực báo cho thân tín của mình đuổi theo lão. Còn hiện giờ trong mắt anh chỉ còn chứa mỗi Mộc Tử Dịch mà thôi.
Nhìn người nọ không có ý thức, đôi mắt đỏ như máu chứa đầy sát khí, Cố Cảnh chợt cảm thấy cả người lạnh run. Buồn cười thật, anh là một con quỷ, thế nhưng cũng có ngày cảm thấy thể xác và tinh thần mình lạnh run như thế...
Anh siết chặt nắm tay đến nổi gân xanh. Hơi hé miệng, rồi lại không biết nói gì, cổ họng giống như có một bàn tay đang bóp thật chặt khiến anh không thể nói nên lời.
Mãi đến khi Mộc Tử Dịch kéo thanh đao của cậu, từ từ tiến về phía anh. Lúc này anh mới giống như người bình thường, cổ họng run run, sợ hãi mà bật ra tiếng.
"Mộc Tử Dịch..."
Nghe thấy lời đó, Mộc Tử Dịch dừng chân, ánh mắt từ từ xuất hiện một chút hoang mang.
Trong lòng Cố Cảnh đau như cắt, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, cười gượng: "Tôi là Cố Cảnh, là... bạn của cậu đây."
"Meo~" Tiểu quỷ trong lòng Cố Cảnh cũng rất hiểu chuyện mà meo một tiếng.
Cố Cảnh nhẹ nhàng vỗ chiếc mông đầy thịt của nó, nói nhỏ: "Nói tiếng người đi!"
Nhóc con sửa lời: "Meo... Ba ơi, ba không cần đứa con ngoan này nữa sao?"
Âm thanh non nớt mềm mại, nức nở và đầy tủi thân.
Hoang mang trong mắt Mộc Tử Dịch nhiều hơn, cảm xúc lạnh như băng cũng dần thay đổi. Hình như cậu đang rất hoang mang, nghiêng đầu, tựa như đang tự hỏi "đứa con ngoan là ai?"
Cố Cảnh lại xoa nhẹ mông nhóc con, thế nên nhóc con tiếp tục cố gắng nói: "Anh không cần em, vậy vị âm sai đáng ghét này anh cũng không cần hả? Anh ta sẽ khóc đó, meo!"
Cảm xúc của Mộc Tử Dịch lại dao động, ánh mắt lại trở nên có hồn hơn, thanh trường đao trong tay rời khỏi mặt đất, tiêu tán trong không trung.
Cậu chớp đôi mắt đỏ như máu nhưng lại có thần hơn, lầm bầm trong miệng: "Cố Cảnh... Nhóc béo?"
"Đúng vậy, tôi là Cố Cảnh, còn đây là nhóc béo." Cố Cảnh nâng nhóc con lên, cẩn thận nói.
Cảm xúc của Mộc Tử Dịch lại thay đổi, ánh mắt cũng dần có thần thái hơn. Một lát sau, cậu nói: "Cả hai đều không sao chứ?"
"Không sao cả." Cố Cảnh lắc đầu. Hiện tại người "có sao" nhất cũng chỉ có Mộc Tử Dịch mà thôi.
"Tùng Tử thì sao?" Mộc Tử Dịch nói tiếp.
Nhóc béo giọng non nớt trả lời cậu: "Anh ta cũng không sao cả."
"Vậy thì tốt rồi." Mộc Tử Dịch dứt lời, cười gượng, nói: "Nếu mọi người đều không bị gì thì kết thúc công việc ở đây đi."
Cố Cảnh và nhóc con nhìn nhau, cho rằng "mọi người" mà cậu nói là đã bao gồm cả cậu. Hai quỷ còn chưa kịp mừng thì thấy Mộc Tử Dịch đột nhiên khom lưng, phun ra một búng máu, thân thể từ từ khuỵu xuống.
Mặt Cố Cảnh trắng bệch, theo phản xạ quăng nhóc con trong lòng ra, chạy thật nhanh đến Mộc Tử Dịch đang té xỉu kia, nhanh tay đỡ Mộc Tử Dịch.
......
Chú thích:
Trường đao: Mọi người chịu khó lên google tìm "Trường đao" là nó ra nha, không hiểu sao 15p rồi mà không tải nỗi cái ảnh lên watt:(